Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 9:
Tô Mộng Kỳ
01/04/2024
"Cần, cần." Hòa Quang vội vàng nói.
Thú vị như vậy, sao có thể không cần.
Trong lòng cô rất vui vẻ, như một đứa trẻ được đồ chơi mới.
"Tôi sẽ mở chế độ che giấu cho cô, như vậy người ngoài sẽ chỉ thấy cô đang ngẩn người lúc cô và tôi cùng trò chuyện với người xem." Hệ thống nói.
"Vậy thì quá tốt." Hòa Quang gật đầu, cô sắp xếp lại sách vở, "Tối nay không làm bài tập nữa, sáng mai sẽ làm bù."
Cô đứng dậy kéo ghế, tiếng ghế bị kéo phát ra trong căn phòng học tĩnh lặng khiến người ta thấy sởn gai ốc.
Hòa Quang nhét cặp vào trong bàn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cùng lúc đó hệ thống cảnh báo, "Có người đến."
【Tôi cảm thấy có lẽ chủ phòng livestream vẫn chưa tỉnh táo lại, dù sao thì đối với không gian lạc hậu của họ, hệ thống giống như thần thánh, bí ẩn và xa vời như một truyền thuyết】
【Ý của lầu trên là chủ phòng livestream tưởng mình đang nằm mơ?】
【Cũng gần như vậy】
【Tôi nói này lầu trên, bạn coi thường chủ phòng livestream quá rồi】
【Đúng vậy, có lẽ là do cô ấy có tâm lý tốt】
【Nói thẳng ra là thần kinh thô】
【Có người đến】
【Câu này nghe có vẻ hơi đáng sợ】
【Lầu trên hơi nhát gan đó, chủ phòng livestream còn bình tĩnh hơn bạn】
Ngoài phòng học truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng có thứ gì đó bị kéo đi.
Hòa Quang nhìn theo cửa sổ của phòng học ra hành lang, chỉ có thể thấy một cái bóng đang di chuyển qua lại mà không có ý định vào phòng học.
【Bình luận bảo vệ tôi】
【Cảnh báo phía trước có quỷ xuất hiện】
【Sợ quá】
【Trời ơi】
【Tôi đến bảo vệ các bạn】
Màn hình bình luận đột nhiên trở nên dày đặc.
Hòa Quang bước nhanh đến cửa, kéo mạnh cửa ra.
Ngoài hành lang, một bóng người đang cúi gập người xuống, nghe thấy tiếng động phía sau thì toàn thân cứng đờ, sau đó từ từ quay lại, "Ai?"
Giọng nói run rẩy dữ dội, như sắp khóc đến nơi.
"Bạn học, đừng sợ." Lúc Hòa Quang kéo cửa ra, khí thế hung dữ như đang cầm dao trong tay lập tức biến mất, cô yếu ớt giơ tay lên, "Là người sống."
Đối phương không nói gì, hết hồn nhìn cô: "..."
【...】
【Tôi đánh chữ còn không nhanh bằng tốc độ mở cửa của chủ phòng livestream】
【Là đồng minh, đừng bắn】
【Phụt】
【Tâm trạng hiện tại của tôi, chắc là giống với bạn học bị chủ phòng livestream dọa cho sợ】
【Giống nhau ở điểm nào?】
"Cậu là..." Một nam sinh cầm cán cây lau nhà, giống như một con vật nhỏ bị hoảng sợ nhìn Hòa Quang.
Hòa Quang đánh giá cậu ta, ngại ngùng cười cười, "Tôi là học sinh ban 2, vừa rồi ngủ quên trong lớp."
"Tôi là ban 4." Nam sinh ban 4 trả lời không được thoải mái, nắm chặt cán cây lau nhà, bộ dạng không biết để tay chân vào đâu, trông giống như một người hướng nội. "Hôm nay... đến lượt tôi trực nhật."
Lúc nói câu này, cậu ta có chút tủi thân và tức giận không rõ ràng.
Thực ra bạo lực học đường ở trường nào cũng có, tống tiền tiền tiêu vặt, ép buộc thay người khác trực nhật, đây đều là những hành vi áp bức quá đỗi bình thường.
Thú vị như vậy, sao có thể không cần.
Trong lòng cô rất vui vẻ, như một đứa trẻ được đồ chơi mới.
"Tôi sẽ mở chế độ che giấu cho cô, như vậy người ngoài sẽ chỉ thấy cô đang ngẩn người lúc cô và tôi cùng trò chuyện với người xem." Hệ thống nói.
"Vậy thì quá tốt." Hòa Quang gật đầu, cô sắp xếp lại sách vở, "Tối nay không làm bài tập nữa, sáng mai sẽ làm bù."
Cô đứng dậy kéo ghế, tiếng ghế bị kéo phát ra trong căn phòng học tĩnh lặng khiến người ta thấy sởn gai ốc.
Hòa Quang nhét cặp vào trong bàn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cùng lúc đó hệ thống cảnh báo, "Có người đến."
【Tôi cảm thấy có lẽ chủ phòng livestream vẫn chưa tỉnh táo lại, dù sao thì đối với không gian lạc hậu của họ, hệ thống giống như thần thánh, bí ẩn và xa vời như một truyền thuyết】
【Ý của lầu trên là chủ phòng livestream tưởng mình đang nằm mơ?】
【Cũng gần như vậy】
【Tôi nói này lầu trên, bạn coi thường chủ phòng livestream quá rồi】
【Đúng vậy, có lẽ là do cô ấy có tâm lý tốt】
【Nói thẳng ra là thần kinh thô】
【Có người đến】
【Câu này nghe có vẻ hơi đáng sợ】
【Lầu trên hơi nhát gan đó, chủ phòng livestream còn bình tĩnh hơn bạn】
Ngoài phòng học truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng có thứ gì đó bị kéo đi.
Hòa Quang nhìn theo cửa sổ của phòng học ra hành lang, chỉ có thể thấy một cái bóng đang di chuyển qua lại mà không có ý định vào phòng học.
【Bình luận bảo vệ tôi】
【Cảnh báo phía trước có quỷ xuất hiện】
【Sợ quá】
【Trời ơi】
【Tôi đến bảo vệ các bạn】
Màn hình bình luận đột nhiên trở nên dày đặc.
Hòa Quang bước nhanh đến cửa, kéo mạnh cửa ra.
Ngoài hành lang, một bóng người đang cúi gập người xuống, nghe thấy tiếng động phía sau thì toàn thân cứng đờ, sau đó từ từ quay lại, "Ai?"
Giọng nói run rẩy dữ dội, như sắp khóc đến nơi.
"Bạn học, đừng sợ." Lúc Hòa Quang kéo cửa ra, khí thế hung dữ như đang cầm dao trong tay lập tức biến mất, cô yếu ớt giơ tay lên, "Là người sống."
Đối phương không nói gì, hết hồn nhìn cô: "..."
【...】
【Tôi đánh chữ còn không nhanh bằng tốc độ mở cửa của chủ phòng livestream】
【Là đồng minh, đừng bắn】
【Phụt】
【Tâm trạng hiện tại của tôi, chắc là giống với bạn học bị chủ phòng livestream dọa cho sợ】
【Giống nhau ở điểm nào?】
"Cậu là..." Một nam sinh cầm cán cây lau nhà, giống như một con vật nhỏ bị hoảng sợ nhìn Hòa Quang.
Hòa Quang đánh giá cậu ta, ngại ngùng cười cười, "Tôi là học sinh ban 2, vừa rồi ngủ quên trong lớp."
"Tôi là ban 4." Nam sinh ban 4 trả lời không được thoải mái, nắm chặt cán cây lau nhà, bộ dạng không biết để tay chân vào đâu, trông giống như một người hướng nội. "Hôm nay... đến lượt tôi trực nhật."
Lúc nói câu này, cậu ta có chút tủi thân và tức giận không rõ ràng.
Thực ra bạo lực học đường ở trường nào cũng có, tống tiền tiền tiêu vặt, ép buộc thay người khác trực nhật, đây đều là những hành vi áp bức quá đỗi bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.