Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
Chương 58: . Đơn Giản Như Thế Sao
Vu Mã Hành
08/08/2024
Trước sự thúc giục của Tề Hải Phong, người bạn học lập tức đứng dậy, nở nụ cười ngây thơ giúp đỡ, nhưng khi đến bên cạnh Trương Thắng, cậu ta nghi ngờ liếc nhìn Trương Thắng và dường như cảm thấy Trương Thắng rất quen thuộc.
Tuy nhiên, nhất thời cậu ta không thể nhớ ra, cậu ta chỉ cảm thấy người này thật quen thuộc.
Ánh mắt Trương Thắng lại nhìn về phía người trẻ tuổi đeo kính dày bên kia giường.
Bạn học giường kia vào ký túc xá cùng lúc với hắn.
Cậu ta ăn mặc rất đơn giản, khi chào hỏi thì nở nụ cười ngượng ngùng, khi đám người Tề Hải Phong giúp cậu ta dọn giường, cậu ta liên tục xua tay từ chối, như thể trong người có một sự quật cường bướng bỉnh. Cậu ta không muốn bất cứ ai chạm vào bất cứ thứ gì trên người mình, hơn nữa cậu ta mơ hồ ngăn cách mọi người bằng một vách ngăn, dường như người ngoài vách ngăn đứng cạnh cậu ta là điều vô cùng khó khăn.
Dáng vẻ của cậu ta khiến Tề Hải Phong cười đến có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.
Trương Thắng chú ý tới cuốn sách ở đầu giường cậu ta...
Cuốn sách của cậu ta có tên là “Giới thiệu về năng lượng mới”, về lý thuyết đây là một cuốn sách chuyên nghiệp về lĩnh vực này.
Nhìn chiếc áo bảo vệ nhăn nheo bạc màu và chiếc vali cũ kỹ cũng như chiếc cốc đánh răng của trẻ em mà cậu ta để bên ngoài, Trương Thắng có thể đại khái đoán được xuất thân gia đình của cậu ta.
Đây là một chàng trai trẻ có gia đình không mấy giàu có.
Sau khi mấy người giúp Trương Thắng dọn giường xong, đèn trong ký túc xá tắt.
“Tắt đèn rồi, tắt đèn rồi ha!”
“Nếu không tắt đèn sẽ bị trừ điểm!”
“Đừng nói chuyện, đừng chơi máy tính nữa, năm nhất ai bảo các cậu mang theo máy tính, cái này phải tịch thu!”
“...”
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng chiếu tới.
Bên ngoài ký túc xá vang lên giọng của phó chủ tịch hội sinh viên Tiền Hạo.
Trong ký túc xá.
Tề Hải Phong thoáng phất tay, sau đó ý bảo mọi người ra ban công.
Sau khi tất cả mọi người, kể cả Lâm Thành cũng đi ra ban công, Tề Hải Phong lôi kéo mấy người ngồi xổm xuống.
“Các huynh đệ, tôi muốn làm xá trưởng của ký túc xá này, đương nhiên, sau khi tôi làm xá trưởng, tôi có thể làm việc vì lợi ích của các cậu, ký túc xá chúng ta đối ngoại nhất định phải đoàn kết nhất trí!”
“Ngày mai, tôi nghĩ một số câu lạc bộ sẽ đến mời tân sinh viên tham gia, đến lúc đó, tôi sẽ tham gia hội sinh viên...”
“Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Trong trường này hội sinh viên có quyền lực rất lớn, nếu tôi gia nhập hội sinh viên, về sau nhất định sẽ có ích cho các cậu!”
“Tuy nhiên, tôi nghe nói rằng sự cạnh tranh trong hội sinh viên hiện nay rất khốc liệt. Ngoại trừ sự đánh giá và đề xuất nội bộ của hội sinh viên, những người bình thường có thể không vào được. Khi hội sinh viên đến lớp chúng ta vào ngày mai, các cậu có thể phối hợp biểu diễn với tôi, để lại ấn tượng tốt cho họ, tranh thủ lấy được đơn xin nhập hội. Sau khi xong việc này, tôi đãi các cậu bữa sáng một tuần nhé?”
“...”
Tề Hải Phong nghiêm túc trò chuyện cùng mọi người nói về hội sinh viên và trưởng ký túc xá.
Mọi người không có ý kiến gì, gật đầu.
Đợi đến khi mọi người tản đi, Tề Hải Phong lộ ra một nụ cười hài lòng, đứng trên ban công một hồi rồi đi vào.
Ngày càng khát khao cuộc sống đại học trong tương lai.
Sau đó, cậu ta trở lại trên giường nằm xuống, trong đầu hiện ra những chuyện xảy ra hôm nay, nghĩ nghĩ, hắn chợt cảm thấy toàn thân chấn động.
“Mẹ kiếp!”
“Trương Thắng!”
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, cậu ... Cậu chính là học trưởng dẫn chúng tôi đi mua sắm! Sao tôi lại có cảm giác quen thuộc với cậu như vậy, mẹ kiếp!”
Ký túc xá vốn dĩ yên tĩnh chợt vang lên, Tề Hải Phong há hốc mồm vì kinh ngạc.
Ngay sau đó...
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.
Theo giọng nói của cậu ta, chiếc chăn bông trong phòng ngủ cách đó không xa giật giật, âm thanh “Sòng bạc Hoàng gia đầu tiên của Ma Cao...” dừng lại, thò đầu ra, rõ ràng là đang sợ hãi!
Dưới ánh trăng, Trương Thắng không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ mỉm cười.
“Cãi nhau cái gì, các cậu cãi cái gì!”
“Xin lỗi học trưởng, chúng tôi vừa...”
“Tân sinh viên các cậu sao thế, vừa mới bắt đầu đã dám khiêu khích hội sinh viên chúng tôi sao?”
“Xin lỗi, học trưởng, chúng tôi không có ý này, chúng tôi...”
“...”
Tề Hải Phong rống lên như vậy dẫn tới hội sinh viên tuần tra bên ngoài đi tới, sau đó gõ cửa.
Tiền Hạo và một nhóm sinh viên cao lớn sắc mặt nghiêm túc bước vào, liếc nhìn mọi người rồi khiển trách tất cả.
Tề Hải Phong xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, vội vàng nói lời tốt đẹp với Tiền Hạo.
Sau đó Tiền Hạo cảnh cáo mọi người, vừa lúc hắn chuẩn bị rời đi, hắn nhìn Trương Thắng bên cạnh, sự nghiêm nghị nháy mắt dịu đi rất nhiều.
“Bạn học Trương, ký túc xá của cậu ở đây à?”
“Ừm, xin chào học trưởng, vừa rồi bạn học Hải Phong hơi hưng phấn một chút, vừa mới khai giảng mà...”
“Tuy có thể hiểu được, nhưng mà như vậy dù sao cũng ảnh hưởng không tốt...”
“Hiểu rồi.”
“Ừm, bạn học Trương, bây giờ cậu còn chưa ngủ đúng không?”
“Cũng chưa, sao vậy?”
“Ra ngoài nói chuyện một chút? Vừa có chút việc.”
“Được.”
Mọi người sững sờ nhìn Trương Thắng đi theo đám người Tiền Hạo ra khỏi ký túc xá.
Ngoại trừ Lâm Thành và Giang Khải Long nghiện tiểu thuyết ra, ba người còn lại đều hai mặt nhìn nhau.
Không lâu sau, Trương Thắng từ bên ngoài đi vào.
Tề Hải Phong trước tiên tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Trương Thắng, học trưởng Tiền Hạo đã nói gì với cậu?”
“Không có gì, chính là đơn giản tán gẫu về cậu thôi...”
“Nói về tôi sao? Có gì để nói?”
“Nói cậu khá năng động và có năng lực tốt. Tôi cũng nói với anh ấy rằng cậu có ý định gia nhập hội sinh viên. Đây là đơn xin vào hội sinh viên, ngày mai cậu dành thời gian viết đi.”
“Hả?”
“Không phải muốn có người tiến cử sao...”
“Người ta quan tâm đến năng lực của cậu, học trưởng Tiền Hạo đang bảo lãnh cho cậu. Chứ cậu muốn người gì giới thiệu? Cũng đâu phải là tổ chức mật vụ gì đâu.”
“Tôi điền vào là có thể vào à?”
“Có thể!”
“Người ta thật sự nhìn trúng năng lực của tôi sao?”
“Nhìn trúng rồi. “
“Người ta không biết tôi mà, tôi luôn cảm thấy việc này ảo ảo sao đó...”
Tề Hải Phong ngơ ngác nhìn tờ đơn đăng ký của hội sinh viên, đầu óc suy nghĩ trong giây lát.
Đơn giản như vậy sao?
Tuy nhiên, nhất thời cậu ta không thể nhớ ra, cậu ta chỉ cảm thấy người này thật quen thuộc.
Ánh mắt Trương Thắng lại nhìn về phía người trẻ tuổi đeo kính dày bên kia giường.
Bạn học giường kia vào ký túc xá cùng lúc với hắn.
Cậu ta ăn mặc rất đơn giản, khi chào hỏi thì nở nụ cười ngượng ngùng, khi đám người Tề Hải Phong giúp cậu ta dọn giường, cậu ta liên tục xua tay từ chối, như thể trong người có một sự quật cường bướng bỉnh. Cậu ta không muốn bất cứ ai chạm vào bất cứ thứ gì trên người mình, hơn nữa cậu ta mơ hồ ngăn cách mọi người bằng một vách ngăn, dường như người ngoài vách ngăn đứng cạnh cậu ta là điều vô cùng khó khăn.
Dáng vẻ của cậu ta khiến Tề Hải Phong cười đến có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.
Trương Thắng chú ý tới cuốn sách ở đầu giường cậu ta...
Cuốn sách của cậu ta có tên là “Giới thiệu về năng lượng mới”, về lý thuyết đây là một cuốn sách chuyên nghiệp về lĩnh vực này.
Nhìn chiếc áo bảo vệ nhăn nheo bạc màu và chiếc vali cũ kỹ cũng như chiếc cốc đánh răng của trẻ em mà cậu ta để bên ngoài, Trương Thắng có thể đại khái đoán được xuất thân gia đình của cậu ta.
Đây là một chàng trai trẻ có gia đình không mấy giàu có.
Sau khi mấy người giúp Trương Thắng dọn giường xong, đèn trong ký túc xá tắt.
“Tắt đèn rồi, tắt đèn rồi ha!”
“Nếu không tắt đèn sẽ bị trừ điểm!”
“Đừng nói chuyện, đừng chơi máy tính nữa, năm nhất ai bảo các cậu mang theo máy tính, cái này phải tịch thu!”
“...”
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng chiếu tới.
Bên ngoài ký túc xá vang lên giọng của phó chủ tịch hội sinh viên Tiền Hạo.
Trong ký túc xá.
Tề Hải Phong thoáng phất tay, sau đó ý bảo mọi người ra ban công.
Sau khi tất cả mọi người, kể cả Lâm Thành cũng đi ra ban công, Tề Hải Phong lôi kéo mấy người ngồi xổm xuống.
“Các huynh đệ, tôi muốn làm xá trưởng của ký túc xá này, đương nhiên, sau khi tôi làm xá trưởng, tôi có thể làm việc vì lợi ích của các cậu, ký túc xá chúng ta đối ngoại nhất định phải đoàn kết nhất trí!”
“Ngày mai, tôi nghĩ một số câu lạc bộ sẽ đến mời tân sinh viên tham gia, đến lúc đó, tôi sẽ tham gia hội sinh viên...”
“Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Trong trường này hội sinh viên có quyền lực rất lớn, nếu tôi gia nhập hội sinh viên, về sau nhất định sẽ có ích cho các cậu!”
“Tuy nhiên, tôi nghe nói rằng sự cạnh tranh trong hội sinh viên hiện nay rất khốc liệt. Ngoại trừ sự đánh giá và đề xuất nội bộ của hội sinh viên, những người bình thường có thể không vào được. Khi hội sinh viên đến lớp chúng ta vào ngày mai, các cậu có thể phối hợp biểu diễn với tôi, để lại ấn tượng tốt cho họ, tranh thủ lấy được đơn xin nhập hội. Sau khi xong việc này, tôi đãi các cậu bữa sáng một tuần nhé?”
“...”
Tề Hải Phong nghiêm túc trò chuyện cùng mọi người nói về hội sinh viên và trưởng ký túc xá.
Mọi người không có ý kiến gì, gật đầu.
Đợi đến khi mọi người tản đi, Tề Hải Phong lộ ra một nụ cười hài lòng, đứng trên ban công một hồi rồi đi vào.
Ngày càng khát khao cuộc sống đại học trong tương lai.
Sau đó, cậu ta trở lại trên giường nằm xuống, trong đầu hiện ra những chuyện xảy ra hôm nay, nghĩ nghĩ, hắn chợt cảm thấy toàn thân chấn động.
“Mẹ kiếp!”
“Trương Thắng!”
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, cậu ... Cậu chính là học trưởng dẫn chúng tôi đi mua sắm! Sao tôi lại có cảm giác quen thuộc với cậu như vậy, mẹ kiếp!”
Ký túc xá vốn dĩ yên tĩnh chợt vang lên, Tề Hải Phong há hốc mồm vì kinh ngạc.
Ngay sau đó...
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.
Theo giọng nói của cậu ta, chiếc chăn bông trong phòng ngủ cách đó không xa giật giật, âm thanh “Sòng bạc Hoàng gia đầu tiên của Ma Cao...” dừng lại, thò đầu ra, rõ ràng là đang sợ hãi!
Dưới ánh trăng, Trương Thắng không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ mỉm cười.
“Cãi nhau cái gì, các cậu cãi cái gì!”
“Xin lỗi học trưởng, chúng tôi vừa...”
“Tân sinh viên các cậu sao thế, vừa mới bắt đầu đã dám khiêu khích hội sinh viên chúng tôi sao?”
“Xin lỗi, học trưởng, chúng tôi không có ý này, chúng tôi...”
“...”
Tề Hải Phong rống lên như vậy dẫn tới hội sinh viên tuần tra bên ngoài đi tới, sau đó gõ cửa.
Tiền Hạo và một nhóm sinh viên cao lớn sắc mặt nghiêm túc bước vào, liếc nhìn mọi người rồi khiển trách tất cả.
Tề Hải Phong xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, vội vàng nói lời tốt đẹp với Tiền Hạo.
Sau đó Tiền Hạo cảnh cáo mọi người, vừa lúc hắn chuẩn bị rời đi, hắn nhìn Trương Thắng bên cạnh, sự nghiêm nghị nháy mắt dịu đi rất nhiều.
“Bạn học Trương, ký túc xá của cậu ở đây à?”
“Ừm, xin chào học trưởng, vừa rồi bạn học Hải Phong hơi hưng phấn một chút, vừa mới khai giảng mà...”
“Tuy có thể hiểu được, nhưng mà như vậy dù sao cũng ảnh hưởng không tốt...”
“Hiểu rồi.”
“Ừm, bạn học Trương, bây giờ cậu còn chưa ngủ đúng không?”
“Cũng chưa, sao vậy?”
“Ra ngoài nói chuyện một chút? Vừa có chút việc.”
“Được.”
Mọi người sững sờ nhìn Trương Thắng đi theo đám người Tiền Hạo ra khỏi ký túc xá.
Ngoại trừ Lâm Thành và Giang Khải Long nghiện tiểu thuyết ra, ba người còn lại đều hai mặt nhìn nhau.
Không lâu sau, Trương Thắng từ bên ngoài đi vào.
Tề Hải Phong trước tiên tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Trương Thắng, học trưởng Tiền Hạo đã nói gì với cậu?”
“Không có gì, chính là đơn giản tán gẫu về cậu thôi...”
“Nói về tôi sao? Có gì để nói?”
“Nói cậu khá năng động và có năng lực tốt. Tôi cũng nói với anh ấy rằng cậu có ý định gia nhập hội sinh viên. Đây là đơn xin vào hội sinh viên, ngày mai cậu dành thời gian viết đi.”
“Hả?”
“Không phải muốn có người tiến cử sao...”
“Người ta quan tâm đến năng lực của cậu, học trưởng Tiền Hạo đang bảo lãnh cho cậu. Chứ cậu muốn người gì giới thiệu? Cũng đâu phải là tổ chức mật vụ gì đâu.”
“Tôi điền vào là có thể vào à?”
“Có thể!”
“Người ta thật sự nhìn trúng năng lực của tôi sao?”
“Nhìn trúng rồi. “
“Người ta không biết tôi mà, tôi luôn cảm thấy việc này ảo ảo sao đó...”
Tề Hải Phong ngơ ngác nhìn tờ đơn đăng ký của hội sinh viên, đầu óc suy nghĩ trong giây lát.
Đơn giản như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.