Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
Chương 7: . Ngươi Có Phải Là Trương Thắng Hay Không
Vu Mã Hành
03/08/2024
Các nhân viên bảo vệ cười vui vẻ.
Dường như đã lâu rồi họ chưa gặp phải chuyện vui vẻ như vậy.
Sự xuất hiện của Trương Thắng giống như một chuyện cười, một trò vui.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn, hoàng hôn dần dần mờ nhạt giống như một ngọn lửa dần tắt đi.
Trong tiếng cười, Trương Thắng im lặng một lúc lâu.
Tiếng cười dần biến mất trong im lặng, dường như người bảo vệ cũng nhận ra mình hơi quá đáng.
“Haha, anh cười xong chưa? Nếu có thể, tôi thật sự có thể đến phòng bảo vệ của các anh nói chuyện ba ngày ba đêm mà không lặp lại một câu nào…”
Trương Thắng đáng lẽ phải xấu hổ, đáng lẽ phải rụt rè, thậm chí đỏ mặt nhưng hắn không làm vậy mà thay vào đó bắt đầu cười.
Nụ cười thật kỳ lạ và mơ hồi hơi chói tai.
Nhưng không hiểu sao Lâm Hạ phát hiện Trương Thắng hứng thú nhìn đám bảo vệ giống như nhìn khỉ trong vườn thú, sâu trong mắt hắn lại có sự cuồng nhiệt.
“Bạn học Trương, cậu tìm tôi có việc gì?”
“Đọc ngàn cuốn sách, đi vạn dặm đường, từ Chiết Giang đến Yến Kinh, trên đường bị một tên đạo chích cướp bóc, không khỏi quẫn bách trong túi, nhưng cậu phải biết con người tôi thật ra là...”
“Tìm tôi mượn tiền?”
“Không, không, không phải là mượn tiền, chúng ta là đang giao dịch, hay nói đúng hơn là tôi lấy tài năng và tầm nhìn sâu sắc của mình…”
“Cậu định mượn tiền mà không trả lại phải không?”
“Bạn học Lâm, sao cậu có thể như vậy? Tình bạn học ba năm trung học của chúng ta, cậu hẳn là biết tôi là...”
“Một năm trung học...”
“Đúng vậy, một năm, một năm tình bạn, cậu cũng nên biết…à, cái này tôi không mượn…thực sự không phải mượn…”
“Cậu định mượn bao nhiêu?”
“Không cần mười vạn, không cần một vạn, cho tôi mượn tám ngàn…”
“A?”
“Nếu không thì năm ngàn, cứ coi như cậu đầu tư vốn start up...”
“Tôi không có nhiều như vậy!”
“Bốn nghìn!”
“Cũng không……”
“Ba nghìn?”
“...”
Bầu trời cuối cùng cũng tối lại.
Lâm Hạ lấy một ngàn tệ ra, cuối cùng cho Trương Thắng mượn.
Sau khi Trương Thắng lấy được tiền, hắn đẩy kính lên.
“Bạn học Lâm, cậu kiếm được rồi. Đây là sự đầu tư có giá trị nhất trong cuộc đời của cậu, sau này cậu sẽ tự hào về con người bây giờ của mình!”
“...”
Lâm Hạ không đáp lại lời nói của Trương Thắng, thay vào đó cô liếc nhìn Trương Thắng bị nhân viên bảo vệ cưỡng bức đưa đi, sau đó im lặng quay người đóng cửa lại.
Sau khi cô bước vào cửa và đang định tiếp tục nấu bữa tối thì cô nghe thấy tiếng động từ ngoài nhà ở phía xa.
“Ai da, anh à, phòng bảo vệ của các anh nhìn cũng khá lắm, chắc là có thể ngủ được phải không? Không phải các anh muốn xem tôi biểu diễn à? Tôi sẽ biểu diễn miễn phí cho các anh cả đêm, được không?”
“...”
“Nhân tiện, trong phòng bảo vệ có máy tính không? Thứ này thật tuyệt! Anh có biết sử dụng máy tính không? Hay tôi sẽ đào tạo anh cách đánh máy tính miễn phí nhé?”
“...”
“...”
Cuối hè năm 2009.
Yến Kinh. Hoa viên Hải Thự.
Gió đêm không mát mà ngược lại oi bức, ngột ngạt khiến cho người ta không thở nổi.
Sau khi Lâm Hạ chạy thể dục buổi tối xong thì về nhà, cô đi tắm và thay quần áo, ngồi vào bàn làm việc theo thói quen cầm cuốn tiểu thuyết “Đồng Xu Cuối Cùng” của nhà văn Nga Chikoru tiếp tục đọc.
Đáng tiếc, tâm tư hơi không yên.
Vừa vui vì có được quyển sách xuất bản đầu tiên trong đời mình mà cảm thấy chờ mong, lại sợ quyển sách này bán không tốt, sau đó bị drop giữa chừng, cuối cùng chìm đắm trong biển sách không nổi lên bất kỳ sóng biển nào.
Với sự phổ biến dần dần của 3G vào năm 2008, việc đọc sách điện tử dần trở thành xu hướng chủ đạo, sau khi chữ phồn thể của Đài Loan trải qua dư âm cuối cùng của bộ phim “Giáo Hoa Công Lược”, cuối cùng tình hình đã xấu đi và bắt đầu tàn lụi. Sau khi bước vào năm 2009, xu hướng này càng rõ ràng hơn, trong nửa đầu năm, 80% sách Đài Loan do Qingxian.com xuất bản đã bị cắt bỏ khi chưa kịp đọc xong vài tập, nhiều nhà văn nổi tiếng cũng không tránh khỏi chuyện này.
Sự trỗi dậy của kỷ nguyên đọc trực tuyến đã giáng một đòn nặng nề vào sách giấy.
Sự tiến bộ của một thời đại đương nhiên sẽ loại bỏ vô số thứ cũ kỹ, việc đấu tranh chống lại xu hướng một cách vô ích chỉ có thể khiến mình đầy thương tích, tăng thêm đau khổ.
Lâm Hạ hiểu rất rõ sự thật này.
“Hy vọng có thể bán được thêm vài bản nữa. Lo lắng cũng vô ích thôi!”
Bên bệ cửa sổ, Lâm Hạ thở ra một hơi, điều chỉnh tâm trạng lo lắng được mất rồi tiếp tục đọc.
Tuy nhiên, sau khi đọc được vài trang, hình dáng của Trương Thắng vô thức hiện lên trong đầu cô, sau đó cô vô thức nhìn vào bức ảnh tốt nghiệp bên cạnh bàn.
Ở góc bức ảnh tốt nghiệp có một khoảng trống rất dễ bị bỏ qua.
Vị trí đó thuộc về Trương Thắng.
Trương Thắng vắng mặt trong buổi chụp ảnh tốt nghiệp, không những không nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp, thậm chí còn không tham gia buổi học cuối cùng sau kỳ thi tuyển sinh đại học chứ đừng nói đến bữa tiệc tri ân thầy cô, ca hát và chia tay ồn ào tối hôm đó...
Dường như mọi người đều đang đắm chìm trong cảm xúc chia tay và vô thức bỏ qua việc có một người bạn cùng lớp như Trương Thắng? Thậm chí nếu như không có chuyện bất ngờ, có lẽ là ở những buổi họp lớp sau này, sau này khi nhớ lại, cũng không thể có tên của Trương Thắng, huống chi là có người nhớ tới hắn. Đột nhiên Lâm Hạ cảm thấy Trương Thăng giống như một hạt bụi, tuy tồn tại nhưng khi bị gió thổi đi thì nhẹ nhàng tan biến và biến mất không dấu vết, đến nhẹ nhàng như khi rời đi.
Lâm Hạ yên lặng ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm sáng ngời ở phía chân trời, nhìn hồi lâu cô lại nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
“Người đó rốt cuộc có phải là Trương Thắng hay không?”
...
“Tôi chỉ là nhân viên bảo vệ!”
“Bảo vệ cũng phải có ước mơ. Người không có ước mơ thì khác gì với cá muối?”
“Được rồi được rồi, cậu đừng nói với tôi về ước mơ của cậu nữa, cậu còn có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì, mời về cho...”
“Anh Hứa, anh nhìn dáng vẻ uy nghiêm của bây giờ anh đi, tương lai nhất định sẽ là người có khả năng làm được việc lớn. Tại sao anh lại thiếu tự tin như vậy? Tư duy, tư duy, bảo vệ có vấn đề gì sao? Ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên…”
“...”
Dường như đã lâu rồi họ chưa gặp phải chuyện vui vẻ như vậy.
Sự xuất hiện của Trương Thắng giống như một chuyện cười, một trò vui.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn, hoàng hôn dần dần mờ nhạt giống như một ngọn lửa dần tắt đi.
Trong tiếng cười, Trương Thắng im lặng một lúc lâu.
Tiếng cười dần biến mất trong im lặng, dường như người bảo vệ cũng nhận ra mình hơi quá đáng.
“Haha, anh cười xong chưa? Nếu có thể, tôi thật sự có thể đến phòng bảo vệ của các anh nói chuyện ba ngày ba đêm mà không lặp lại một câu nào…”
Trương Thắng đáng lẽ phải xấu hổ, đáng lẽ phải rụt rè, thậm chí đỏ mặt nhưng hắn không làm vậy mà thay vào đó bắt đầu cười.
Nụ cười thật kỳ lạ và mơ hồi hơi chói tai.
Nhưng không hiểu sao Lâm Hạ phát hiện Trương Thắng hứng thú nhìn đám bảo vệ giống như nhìn khỉ trong vườn thú, sâu trong mắt hắn lại có sự cuồng nhiệt.
“Bạn học Trương, cậu tìm tôi có việc gì?”
“Đọc ngàn cuốn sách, đi vạn dặm đường, từ Chiết Giang đến Yến Kinh, trên đường bị một tên đạo chích cướp bóc, không khỏi quẫn bách trong túi, nhưng cậu phải biết con người tôi thật ra là...”
“Tìm tôi mượn tiền?”
“Không, không, không phải là mượn tiền, chúng ta là đang giao dịch, hay nói đúng hơn là tôi lấy tài năng và tầm nhìn sâu sắc của mình…”
“Cậu định mượn tiền mà không trả lại phải không?”
“Bạn học Lâm, sao cậu có thể như vậy? Tình bạn học ba năm trung học của chúng ta, cậu hẳn là biết tôi là...”
“Một năm trung học...”
“Đúng vậy, một năm, một năm tình bạn, cậu cũng nên biết…à, cái này tôi không mượn…thực sự không phải mượn…”
“Cậu định mượn bao nhiêu?”
“Không cần mười vạn, không cần một vạn, cho tôi mượn tám ngàn…”
“A?”
“Nếu không thì năm ngàn, cứ coi như cậu đầu tư vốn start up...”
“Tôi không có nhiều như vậy!”
“Bốn nghìn!”
“Cũng không……”
“Ba nghìn?”
“...”
Bầu trời cuối cùng cũng tối lại.
Lâm Hạ lấy một ngàn tệ ra, cuối cùng cho Trương Thắng mượn.
Sau khi Trương Thắng lấy được tiền, hắn đẩy kính lên.
“Bạn học Lâm, cậu kiếm được rồi. Đây là sự đầu tư có giá trị nhất trong cuộc đời của cậu, sau này cậu sẽ tự hào về con người bây giờ của mình!”
“...”
Lâm Hạ không đáp lại lời nói của Trương Thắng, thay vào đó cô liếc nhìn Trương Thắng bị nhân viên bảo vệ cưỡng bức đưa đi, sau đó im lặng quay người đóng cửa lại.
Sau khi cô bước vào cửa và đang định tiếp tục nấu bữa tối thì cô nghe thấy tiếng động từ ngoài nhà ở phía xa.
“Ai da, anh à, phòng bảo vệ của các anh nhìn cũng khá lắm, chắc là có thể ngủ được phải không? Không phải các anh muốn xem tôi biểu diễn à? Tôi sẽ biểu diễn miễn phí cho các anh cả đêm, được không?”
“...”
“Nhân tiện, trong phòng bảo vệ có máy tính không? Thứ này thật tuyệt! Anh có biết sử dụng máy tính không? Hay tôi sẽ đào tạo anh cách đánh máy tính miễn phí nhé?”
“...”
“...”
Cuối hè năm 2009.
Yến Kinh. Hoa viên Hải Thự.
Gió đêm không mát mà ngược lại oi bức, ngột ngạt khiến cho người ta không thở nổi.
Sau khi Lâm Hạ chạy thể dục buổi tối xong thì về nhà, cô đi tắm và thay quần áo, ngồi vào bàn làm việc theo thói quen cầm cuốn tiểu thuyết “Đồng Xu Cuối Cùng” của nhà văn Nga Chikoru tiếp tục đọc.
Đáng tiếc, tâm tư hơi không yên.
Vừa vui vì có được quyển sách xuất bản đầu tiên trong đời mình mà cảm thấy chờ mong, lại sợ quyển sách này bán không tốt, sau đó bị drop giữa chừng, cuối cùng chìm đắm trong biển sách không nổi lên bất kỳ sóng biển nào.
Với sự phổ biến dần dần của 3G vào năm 2008, việc đọc sách điện tử dần trở thành xu hướng chủ đạo, sau khi chữ phồn thể của Đài Loan trải qua dư âm cuối cùng của bộ phim “Giáo Hoa Công Lược”, cuối cùng tình hình đã xấu đi và bắt đầu tàn lụi. Sau khi bước vào năm 2009, xu hướng này càng rõ ràng hơn, trong nửa đầu năm, 80% sách Đài Loan do Qingxian.com xuất bản đã bị cắt bỏ khi chưa kịp đọc xong vài tập, nhiều nhà văn nổi tiếng cũng không tránh khỏi chuyện này.
Sự trỗi dậy của kỷ nguyên đọc trực tuyến đã giáng một đòn nặng nề vào sách giấy.
Sự tiến bộ của một thời đại đương nhiên sẽ loại bỏ vô số thứ cũ kỹ, việc đấu tranh chống lại xu hướng một cách vô ích chỉ có thể khiến mình đầy thương tích, tăng thêm đau khổ.
Lâm Hạ hiểu rất rõ sự thật này.
“Hy vọng có thể bán được thêm vài bản nữa. Lo lắng cũng vô ích thôi!”
Bên bệ cửa sổ, Lâm Hạ thở ra một hơi, điều chỉnh tâm trạng lo lắng được mất rồi tiếp tục đọc.
Tuy nhiên, sau khi đọc được vài trang, hình dáng của Trương Thắng vô thức hiện lên trong đầu cô, sau đó cô vô thức nhìn vào bức ảnh tốt nghiệp bên cạnh bàn.
Ở góc bức ảnh tốt nghiệp có một khoảng trống rất dễ bị bỏ qua.
Vị trí đó thuộc về Trương Thắng.
Trương Thắng vắng mặt trong buổi chụp ảnh tốt nghiệp, không những không nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp, thậm chí còn không tham gia buổi học cuối cùng sau kỳ thi tuyển sinh đại học chứ đừng nói đến bữa tiệc tri ân thầy cô, ca hát và chia tay ồn ào tối hôm đó...
Dường như mọi người đều đang đắm chìm trong cảm xúc chia tay và vô thức bỏ qua việc có một người bạn cùng lớp như Trương Thắng? Thậm chí nếu như không có chuyện bất ngờ, có lẽ là ở những buổi họp lớp sau này, sau này khi nhớ lại, cũng không thể có tên của Trương Thắng, huống chi là có người nhớ tới hắn. Đột nhiên Lâm Hạ cảm thấy Trương Thăng giống như một hạt bụi, tuy tồn tại nhưng khi bị gió thổi đi thì nhẹ nhàng tan biến và biến mất không dấu vết, đến nhẹ nhàng như khi rời đi.
Lâm Hạ yên lặng ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm sáng ngời ở phía chân trời, nhìn hồi lâu cô lại nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
“Người đó rốt cuộc có phải là Trương Thắng hay không?”
...
“Tôi chỉ là nhân viên bảo vệ!”
“Bảo vệ cũng phải có ước mơ. Người không có ước mơ thì khác gì với cá muối?”
“Được rồi được rồi, cậu đừng nói với tôi về ước mơ của cậu nữa, cậu còn có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì, mời về cho...”
“Anh Hứa, anh nhìn dáng vẻ uy nghiêm của bây giờ anh đi, tương lai nhất định sẽ là người có khả năng làm được việc lớn. Tại sao anh lại thiếu tự tin như vậy? Tư duy, tư duy, bảo vệ có vấn đề gì sao? Ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên…”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.