Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
Chương 56: . Người Gọi
Vu Mã Hành
08/08/2024
Trương Thắng nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không cảm thấy phẫn nộ, thậm chí tâm tình cũng không có một chút biến hóa nào.
Điều này là rất bình thường, người ở tầng dưới chót muốn một cuốn sách trở nên nổi tiếng, muốn đi đường tắt thực sự là quá nhiều, nếu không sao lại nói người mới khó sống, người mới khó xuất hiện?
Trương Thắng lại nhìn thoáng qua khu vực bình luận.
Phát hiện khu vực bình luận ngoài lời khen ngợi thúc giục và đánh giá kém chửi rủa ra, còn có một số quảng cáo dịch vụ cày view.
“Người anh em, quyển sách này của cậu viết rất hay, nhưng cậu cần vận hành dữ liệu, chỉ vùi đầu viết sách không là không được, trên thực tế rất nhiều sách đều do chúng tôi vận hành ra, chỉ cần mấy trăm đồng là có thể đưa cậu lên bảng.”
“Tôi đã đọc cuốn sách “Phá Vỡ Bầu Trời này”, nó thực sự có tiềm năng trở thành thần...”
“Người anh em, hiện tại tất cả mọi người đều đang cày, cậu đều dựa vào thực lực của mình vọt tới thứ bảy, cậu cam tâm bị đánh xuống sao?”
“Người anh em, cậu đừng có gánh nặng tâm lý, rất nhiều đại thần thật sự đang cày view, bây giờ ngay cả ký hợp đồng cậu cũng không ký được, cậu thật cảm thấy mình viết không đủ tốt sao? Không, là do cậu không chịu cày, biên tập viên không thể nhìn thấy, một ngày biên tập viên xem bao nhiêu cuốn sách sao có thể nhận thấy cậu.”
Trương Thắng xóa quảng cáo cày view này không bao lâu lại nhận được mấy tin nhắn.
Sau khi mở tin nhắn riêng tư, Trương Thắng phát hiện đây là mấy bên dịch vụ chạy view tìm đến mình.
Sau khi nói chuyện đơn giản vài câu, hắn nhìn thấy bàn công ty dịch vụ này vì quyển “Phá Vỡ Bầu Trờ” này của hắn mà tiếc hận, ngoài sáng trong tối đều hy vọng hắn tiêu chút tiền vận hành một chút.
Trương Thắng nhìn diễn xuất vụng về của đối phương, trên mặt bất giác lộ ra vài nụ cười, sau đó cũng không nói chuyện nữa.
Hắn viết sách để kiếm tiền, nhưng con mẹ nó chưa kiếm được tiền đã chi tiền để vận hành dữ liệu, điều này chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.
Hơn nữa, cuốn sách này ...
Có lẽ là thất bại.
Mở hậu trường ra, Trương Thắng cuối cùng liếc mắt nhìn cái nút “Xin ký hợp đồng”.
Hắn suy nghĩ một chút, lại lần click vào một lần nữa.
Nhưng trong lòng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Cái này đã không biết click bao nhiêu lần, thậm chí có lần Trương Thắng cho rằng nút này cơ bản chỉ để trang trí…
Sau khi xin ký hợp đồng xong, Trương Thắng đứng lên từ tiệm net đầy khói, nhìn đồng hồ...
Cách giờ ngủ ký túc xá còn hơn một giờ, thời gian hơn một giờ này viết một chương trở về vừa vặn còn kịp.
Sau khi vận động đơn giản một chút, Trương Thắng tiếp tục ngồi ở vị trí bắt đầu lạch cạch viết.
Cuốn sách này cũng có thể được coi là bi kịch.
Cũng có lẽ những nỗ lực của những ngày này cuối cùng đã không có giá trị, chẳng nhận được gì và sẽ phải trả rất nhiều phí Internet.
Cũng có lẽ, sẽ không có bất kỳ biên tập viên nào xem, sẽ không quan tâm cuốn sách này được viết trong bao lâu ...
Nhưng đó là một sự tích lũy.
Tích lũy kỹ năng viết, kinh nghiệm viết, cũng là một cách tích lũy độc giả.
Mặc dù quá trình này rất gập ghềnh, rất lảo đảo ...
Hắn sẽ thành công!
Nếu thành công quá dễ dàng thì sẽ không thú vị mữa phải không?
Chín giờ rưỡi.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tắt đèn ký túc xá, Trương Thắng rốt cục cũng viết xong một chương.
Hắn duỗi thắt lưng, cất chương này vào hộp bản thảo ở hậu trường, vốn định rời đi nhưng lại phát hiện trong hộp bản thảo hình như có một tin nhắn.
“Tác gia thân mến, xin chào!”
“Tác phẩm của bạn: “Phá Vỡ Bầu Trời” đã được đội ngũ biên tập viên chuyên nghiệp của chúng tôi xem xét, đã đạt được “Thỏa thuận ủy quyền hợp tác tác phẩm của tập đoàn Văn Duyệt”.
“...”
Sau khi đọc được tin tức này, Trương Thắng sửng sốt, ngay sau đó nhìn chằm chằm trang web rất lâu.
Cuối cùng hắn mỉm cười.
Hắn lên Qgou, kết bạn với biên tập viên tên là “Kỳ Lân”, đính kèm tên tác giả của mình là “Bất Dạ”.
Không ngờ rất nhanh được kết nối.
Khi Trương Thắng muốn gửi gì đó thì hắn phát hiện ra “Kỳ Lân “đã gửi tin nhắn cho hắn trước.
“Thật ra, tôi đã chú ý đến cuốn sách này từ lâu rồi...”
...
Bên ngoài quán cà phê Internet.
Những ngôi sao đang chiếu sáng.
Trương Thắng đút túi đi trên đường trở về ký túc xá.
Dọc theo đường đi, Trương Thắng nhìn thấy các nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo sáng loáng, đồng thời cũng thấy một số xe thể thao chở các cô gái tạc phố.
Ở Yến Kinh, một thành phố lớn đất quý như vàng, tất cả đều rất bình thường.
Trương Thắng có vẻ rất bình tĩnh.
Khi không ký hợp đồng, hắn vẫn viết như mọi khi, nhất quyết xin hợp đồng như mọi khi, rồi lại bị từ chối như mọi khi.
Sách mới ký...
Thế là hợp đồng đã được ký kết.
Dường như cuộc sống không thay đổi nhiều.
Trong thành phố xa hoa truỵ lạc, Trương Thắng đẩy kính, chen vào đám đông, trong đám đông hỗn loạn, giống như một hạt cát không ai quan tâm, bị gió thổi bay.
“Bạn học, bạn học!”
Lúc đi vào cổng trường, Trương Thắng chợt nhìn thấy có người gọi mình.
Hắn vô thức quay đầu lại, lại nhìn thấy hội trưởng hội sinh viên, Trần Mộng Đình thở hồng hộc chạy về phía mình.
Điều này là rất bình thường, người ở tầng dưới chót muốn một cuốn sách trở nên nổi tiếng, muốn đi đường tắt thực sự là quá nhiều, nếu không sao lại nói người mới khó sống, người mới khó xuất hiện?
Trương Thắng lại nhìn thoáng qua khu vực bình luận.
Phát hiện khu vực bình luận ngoài lời khen ngợi thúc giục và đánh giá kém chửi rủa ra, còn có một số quảng cáo dịch vụ cày view.
“Người anh em, quyển sách này của cậu viết rất hay, nhưng cậu cần vận hành dữ liệu, chỉ vùi đầu viết sách không là không được, trên thực tế rất nhiều sách đều do chúng tôi vận hành ra, chỉ cần mấy trăm đồng là có thể đưa cậu lên bảng.”
“Tôi đã đọc cuốn sách “Phá Vỡ Bầu Trời này”, nó thực sự có tiềm năng trở thành thần...”
“Người anh em, hiện tại tất cả mọi người đều đang cày, cậu đều dựa vào thực lực của mình vọt tới thứ bảy, cậu cam tâm bị đánh xuống sao?”
“Người anh em, cậu đừng có gánh nặng tâm lý, rất nhiều đại thần thật sự đang cày view, bây giờ ngay cả ký hợp đồng cậu cũng không ký được, cậu thật cảm thấy mình viết không đủ tốt sao? Không, là do cậu không chịu cày, biên tập viên không thể nhìn thấy, một ngày biên tập viên xem bao nhiêu cuốn sách sao có thể nhận thấy cậu.”
Trương Thắng xóa quảng cáo cày view này không bao lâu lại nhận được mấy tin nhắn.
Sau khi mở tin nhắn riêng tư, Trương Thắng phát hiện đây là mấy bên dịch vụ chạy view tìm đến mình.
Sau khi nói chuyện đơn giản vài câu, hắn nhìn thấy bàn công ty dịch vụ này vì quyển “Phá Vỡ Bầu Trờ” này của hắn mà tiếc hận, ngoài sáng trong tối đều hy vọng hắn tiêu chút tiền vận hành một chút.
Trương Thắng nhìn diễn xuất vụng về của đối phương, trên mặt bất giác lộ ra vài nụ cười, sau đó cũng không nói chuyện nữa.
Hắn viết sách để kiếm tiền, nhưng con mẹ nó chưa kiếm được tiền đã chi tiền để vận hành dữ liệu, điều này chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.
Hơn nữa, cuốn sách này ...
Có lẽ là thất bại.
Mở hậu trường ra, Trương Thắng cuối cùng liếc mắt nhìn cái nút “Xin ký hợp đồng”.
Hắn suy nghĩ một chút, lại lần click vào một lần nữa.
Nhưng trong lòng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Cái này đã không biết click bao nhiêu lần, thậm chí có lần Trương Thắng cho rằng nút này cơ bản chỉ để trang trí…
Sau khi xin ký hợp đồng xong, Trương Thắng đứng lên từ tiệm net đầy khói, nhìn đồng hồ...
Cách giờ ngủ ký túc xá còn hơn một giờ, thời gian hơn một giờ này viết một chương trở về vừa vặn còn kịp.
Sau khi vận động đơn giản một chút, Trương Thắng tiếp tục ngồi ở vị trí bắt đầu lạch cạch viết.
Cuốn sách này cũng có thể được coi là bi kịch.
Cũng có lẽ những nỗ lực của những ngày này cuối cùng đã không có giá trị, chẳng nhận được gì và sẽ phải trả rất nhiều phí Internet.
Cũng có lẽ, sẽ không có bất kỳ biên tập viên nào xem, sẽ không quan tâm cuốn sách này được viết trong bao lâu ...
Nhưng đó là một sự tích lũy.
Tích lũy kỹ năng viết, kinh nghiệm viết, cũng là một cách tích lũy độc giả.
Mặc dù quá trình này rất gập ghềnh, rất lảo đảo ...
Hắn sẽ thành công!
Nếu thành công quá dễ dàng thì sẽ không thú vị mữa phải không?
Chín giờ rưỡi.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tắt đèn ký túc xá, Trương Thắng rốt cục cũng viết xong một chương.
Hắn duỗi thắt lưng, cất chương này vào hộp bản thảo ở hậu trường, vốn định rời đi nhưng lại phát hiện trong hộp bản thảo hình như có một tin nhắn.
“Tác gia thân mến, xin chào!”
“Tác phẩm của bạn: “Phá Vỡ Bầu Trời” đã được đội ngũ biên tập viên chuyên nghiệp của chúng tôi xem xét, đã đạt được “Thỏa thuận ủy quyền hợp tác tác phẩm của tập đoàn Văn Duyệt”.
“...”
Sau khi đọc được tin tức này, Trương Thắng sửng sốt, ngay sau đó nhìn chằm chằm trang web rất lâu.
Cuối cùng hắn mỉm cười.
Hắn lên Qgou, kết bạn với biên tập viên tên là “Kỳ Lân”, đính kèm tên tác giả của mình là “Bất Dạ”.
Không ngờ rất nhanh được kết nối.
Khi Trương Thắng muốn gửi gì đó thì hắn phát hiện ra “Kỳ Lân “đã gửi tin nhắn cho hắn trước.
“Thật ra, tôi đã chú ý đến cuốn sách này từ lâu rồi...”
...
Bên ngoài quán cà phê Internet.
Những ngôi sao đang chiếu sáng.
Trương Thắng đút túi đi trên đường trở về ký túc xá.
Dọc theo đường đi, Trương Thắng nhìn thấy các nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo sáng loáng, đồng thời cũng thấy một số xe thể thao chở các cô gái tạc phố.
Ở Yến Kinh, một thành phố lớn đất quý như vàng, tất cả đều rất bình thường.
Trương Thắng có vẻ rất bình tĩnh.
Khi không ký hợp đồng, hắn vẫn viết như mọi khi, nhất quyết xin hợp đồng như mọi khi, rồi lại bị từ chối như mọi khi.
Sách mới ký...
Thế là hợp đồng đã được ký kết.
Dường như cuộc sống không thay đổi nhiều.
Trong thành phố xa hoa truỵ lạc, Trương Thắng đẩy kính, chen vào đám đông, trong đám đông hỗn loạn, giống như một hạt cát không ai quan tâm, bị gió thổi bay.
“Bạn học, bạn học!”
Lúc đi vào cổng trường, Trương Thắng chợt nhìn thấy có người gọi mình.
Hắn vô thức quay đầu lại, lại nhìn thấy hội trưởng hội sinh viên, Trần Mộng Đình thở hồng hộc chạy về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.