Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
Chương 52: . Người Này Rốt Cuộc Là Ai?!
Vu Mã Hành
08/08/2024
Mười giờ rưỡi sáng.
Ngôi trường đông đúc cuối cùng cũng trở nên vắng hơn một chút.
Phó hội trưởng hội sinh viên Tiền Hạo ngồi tại chỗ, ngơ ngác cùng vài người khác trợn mắt nhìn. Mấy sinh viên “nghênh tân” thuận tiện bán chút gì đó lại càng gãi đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng ướt đẫm mồ hôi nhưng thỉnh thoảng lại mỉm cười ở phía xa.
Tiền Hạo say nắng qua đi, bọn họ không hiểu sao mình lại trở nên không quan trọng...
Mặt hàng này không biết xuất hiện từ đâu và có vẻ như một người có thể xử lý được tất cả.
Mặt hàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Anh Tiền, người này tên là Trương Thắng, hình như là tân sinh viên năm nhất...”
“Thật hay giả? Sinh viên năm nhất? Cậu nói cho tôi biết cậu ta là sinh viên năm nhất?”
“Vâng...”
Tiền Hạo nuốt nước bọt.
Không biết có phải sau khi say nắng hay là nguyên nhân gì, cậu ta cảm thấy đầu óc mình choáng váng đến đáng sợ.
Cậu ta đã giữ bình tĩnh rất lâu nhưng vẫn không bình tĩnh lại được.
Tân sinh viên này...
Cậu ta không chỉ năng động quá mức mà tài năng xã giao của cậu ta cũng quá mức đáng sợ, cậu ta thậm chí còn rất quen thuộc với một số thương nhân dựng quầy hàng tạm thời trong trường, cậu ta có thể trò chuyện tán gẫu vài câu với mỗi thương gia.
Hơn nữa, cậu ta còn chủ động giúp đỡ các tân sinh viên thương lượng giá cả, rõ ràng trông cậu ta giống như một tân sinh viên nhỏ tuổi hơn mình nhưng trong mọi lời nói và hành động đều giống như trưởng bối của mình.
“Anh Tiền, chúng ta còn bán thứ này hay không?”
“Bán chứ, chúng ta, các cậu đặc biệt đi đón tân sinh viên đi, còn ở chỗ này làm gì. Nếu không chủ động, trước khi tốt nghiệp còn muốn thoát kiếp FA hả? Còn muốn kiếm chút tiền tiêu vặt hả? Các cậu còn ở dây làm chuyện vô nghĩa gì vậy?”
“Vậy, được...”
Một số thành viên hội sinh viên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Vốn đêm qua suy nghĩ rất tốt, tiếp nam sinh sẽ bán một số dùng hàng ngày, tiếp nữ sinh sẽ bán đồ dùng hàng ngày thuận tiện xem có cơ hội thoát kiếp FA hay không.
Đêm qua bọn họ đều cực kỳ hưng phấn, nghĩ xem hôm nay sẽ như thế nào...
Nhưng bây giờ, khi đông người, nhất là khi có biến cố trong cuộc đời, dường như nhịp điệu đó đã bị xáo trộn…
Mấy người này trong lúc nhất thời cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này...
Trương Thắng vừa nghênh đón tân sinh viên xong nhìn thấy bên này, thoáng do dự lại mỉm cười đi tới.
“Các bạn học, đây là hội trưởng Tiền Hạo, hội trưởng Tiền Hạo cùng các bạn của anh ấy cũng chuẩn bị cho chúng ta vài món quà giá rẻ, vừa rồi tôi đã xem thử, mấy thứ này đều rất dễ dùng...”
“Được rồi, phía dưới mời Tiền Hạo giới thiệu trường học cho các cậu một chút đi.”
Khi đám người Tiền Hạo còn đang suy nghĩ làm thế nào thì đã nhìn thấy Trương Thắng dẫn theo một đám người đi tới.
Sau khi Tiền Hạo nhìn thấy đám người này xông tới, ánh mắt cảm kích nhìn Trương Thắng, sau đó lại phát hiện chưa kịp quảng cáo bán hàng gì cả, đồ đạc đã bị cướp mua sạch.
Sau đó, theo tiếng hét của Trương Thắng, ngày càng có nhiều người bắt đầu tụ tập xung quanh, và không lâu sau mọi thứ họ có trong tay đều đã được bán hết.
Sau khi Tiền Hạo bán hết hàng và cố gắng tìm Trương Thắng, cậu ta phát hiện Trương Thắng đã biến mất trong đám đông.
Người này đi đâu rồi?
Sao cậu ta không mang tân sinh viên tới đây nữa?
Ơ?
“Tiền Hạo, cậu đừng ngây người, chúng ta tới đây là nghênh tân giới thiệu trường học, không phải tới đây để chuyên bán đồ...Bên kia rất nhiều tân sinh viên đang chờ, cậu không đi đón sao?”
“A, được, tôi sẽ đi, tôi sẽ đi!”
Tiền Hạo và các thành viên khác của hội sinh viên được Trần Mộng Đình nhắc nhở, nháy mắt như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, nhớ tới công việc chính hôm nay bèn vội vàng đuổi theo và bắt đầu tiếp đón tân sinh viên.
Trần Mộng Đình nhìn đám người Tiền Hạo bận rộn.
Sau đó lại nhìn Trương Thắng xa xa biến mất trong căng tin...
Một lần cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ.
Mười hai giờ trưa.
Hội sinh viên cuối cùng đã làm việc xong.
Trần Mộng Đình cùng các thành viên hội sinh viên và mấy giáo viên chi đoàn cầm thẻ cơm đi về phía căng tin.
“Người này sao lại chạy đến trường làm cơm?”
Sau khi đi vào căng tin, ánh mắt Tiền Hạo bên cạnh Trần Mộng Đình sửng sốt một chút, sau đó nhìn hàng đợi dài nhất bên trái như thể thấy ma.
Cậu ta thấy một bóng người đội mũ đầu bếp, mặc đồng phục và đeo khẩu trang, đang phục vụ đồ ăn cho từng bạn học.
Trần Mộng Đình vô thức nhìn lại và sững người. Cô phát hiện cái tên Trương Thắng này vừa xới cơm rảnh rỗi còn chào hỏi các bạn học.
Dường như cậu ta nhớ rất nhiều tên mới...
Không đúng!
Cậu ta không chỉ nhớ rất nhiều tên của sinh viên mới, ngay cả tên của một số giáo viên cũng nhớ.
“Tôi nhớ đã gặp cậu ta ở đâu rồi, hôm qua cậu ta tán gẫu cùng với thầy Trần Chí Trung ở phòng Pháp Chế, tuy rằng chưa nghe được cái gì, nhưng dường như là học trò trước kia của thầy Trần...”
“Thầy Trần sao? Thầy Trần của bộ phận Pháp lý?”
“Vâng!”
“Hôm qua tôi còn gặp cậu ta nói chuyện phiếm với dì căng tin, hình như là người thân của dì căng tin...”
“Hả? Căng tin quan hệ gia đình?”
“Cũng không đúng, cậu vừa nói như vậy hình như tôi lại có chút ấn tượng khác, ngày hôm qua dường như cậu ấy từng xuất hiện trong cửa hàng nhu yếu phẩm hàng ngày của trường, hình như cũng đã đi qua mấy công ty truyền thông...Tôi nói là nói hình như nha, cũng không nhất định là thật, có lẽ nhầm lẫn...”
“Chuyện này...”
Ngôi trường đông đúc cuối cùng cũng trở nên vắng hơn một chút.
Phó hội trưởng hội sinh viên Tiền Hạo ngồi tại chỗ, ngơ ngác cùng vài người khác trợn mắt nhìn. Mấy sinh viên “nghênh tân” thuận tiện bán chút gì đó lại càng gãi đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng ướt đẫm mồ hôi nhưng thỉnh thoảng lại mỉm cười ở phía xa.
Tiền Hạo say nắng qua đi, bọn họ không hiểu sao mình lại trở nên không quan trọng...
Mặt hàng này không biết xuất hiện từ đâu và có vẻ như một người có thể xử lý được tất cả.
Mặt hàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Anh Tiền, người này tên là Trương Thắng, hình như là tân sinh viên năm nhất...”
“Thật hay giả? Sinh viên năm nhất? Cậu nói cho tôi biết cậu ta là sinh viên năm nhất?”
“Vâng...”
Tiền Hạo nuốt nước bọt.
Không biết có phải sau khi say nắng hay là nguyên nhân gì, cậu ta cảm thấy đầu óc mình choáng váng đến đáng sợ.
Cậu ta đã giữ bình tĩnh rất lâu nhưng vẫn không bình tĩnh lại được.
Tân sinh viên này...
Cậu ta không chỉ năng động quá mức mà tài năng xã giao của cậu ta cũng quá mức đáng sợ, cậu ta thậm chí còn rất quen thuộc với một số thương nhân dựng quầy hàng tạm thời trong trường, cậu ta có thể trò chuyện tán gẫu vài câu với mỗi thương gia.
Hơn nữa, cậu ta còn chủ động giúp đỡ các tân sinh viên thương lượng giá cả, rõ ràng trông cậu ta giống như một tân sinh viên nhỏ tuổi hơn mình nhưng trong mọi lời nói và hành động đều giống như trưởng bối của mình.
“Anh Tiền, chúng ta còn bán thứ này hay không?”
“Bán chứ, chúng ta, các cậu đặc biệt đi đón tân sinh viên đi, còn ở chỗ này làm gì. Nếu không chủ động, trước khi tốt nghiệp còn muốn thoát kiếp FA hả? Còn muốn kiếm chút tiền tiêu vặt hả? Các cậu còn ở dây làm chuyện vô nghĩa gì vậy?”
“Vậy, được...”
Một số thành viên hội sinh viên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Vốn đêm qua suy nghĩ rất tốt, tiếp nam sinh sẽ bán một số dùng hàng ngày, tiếp nữ sinh sẽ bán đồ dùng hàng ngày thuận tiện xem có cơ hội thoát kiếp FA hay không.
Đêm qua bọn họ đều cực kỳ hưng phấn, nghĩ xem hôm nay sẽ như thế nào...
Nhưng bây giờ, khi đông người, nhất là khi có biến cố trong cuộc đời, dường như nhịp điệu đó đã bị xáo trộn…
Mấy người này trong lúc nhất thời cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này...
Trương Thắng vừa nghênh đón tân sinh viên xong nhìn thấy bên này, thoáng do dự lại mỉm cười đi tới.
“Các bạn học, đây là hội trưởng Tiền Hạo, hội trưởng Tiền Hạo cùng các bạn của anh ấy cũng chuẩn bị cho chúng ta vài món quà giá rẻ, vừa rồi tôi đã xem thử, mấy thứ này đều rất dễ dùng...”
“Được rồi, phía dưới mời Tiền Hạo giới thiệu trường học cho các cậu một chút đi.”
Khi đám người Tiền Hạo còn đang suy nghĩ làm thế nào thì đã nhìn thấy Trương Thắng dẫn theo một đám người đi tới.
Sau khi Tiền Hạo nhìn thấy đám người này xông tới, ánh mắt cảm kích nhìn Trương Thắng, sau đó lại phát hiện chưa kịp quảng cáo bán hàng gì cả, đồ đạc đã bị cướp mua sạch.
Sau đó, theo tiếng hét của Trương Thắng, ngày càng có nhiều người bắt đầu tụ tập xung quanh, và không lâu sau mọi thứ họ có trong tay đều đã được bán hết.
Sau khi Tiền Hạo bán hết hàng và cố gắng tìm Trương Thắng, cậu ta phát hiện Trương Thắng đã biến mất trong đám đông.
Người này đi đâu rồi?
Sao cậu ta không mang tân sinh viên tới đây nữa?
Ơ?
“Tiền Hạo, cậu đừng ngây người, chúng ta tới đây là nghênh tân giới thiệu trường học, không phải tới đây để chuyên bán đồ...Bên kia rất nhiều tân sinh viên đang chờ, cậu không đi đón sao?”
“A, được, tôi sẽ đi, tôi sẽ đi!”
Tiền Hạo và các thành viên khác của hội sinh viên được Trần Mộng Đình nhắc nhở, nháy mắt như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, nhớ tới công việc chính hôm nay bèn vội vàng đuổi theo và bắt đầu tiếp đón tân sinh viên.
Trần Mộng Đình nhìn đám người Tiền Hạo bận rộn.
Sau đó lại nhìn Trương Thắng xa xa biến mất trong căng tin...
Một lần cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ.
Mười hai giờ trưa.
Hội sinh viên cuối cùng đã làm việc xong.
Trần Mộng Đình cùng các thành viên hội sinh viên và mấy giáo viên chi đoàn cầm thẻ cơm đi về phía căng tin.
“Người này sao lại chạy đến trường làm cơm?”
Sau khi đi vào căng tin, ánh mắt Tiền Hạo bên cạnh Trần Mộng Đình sửng sốt một chút, sau đó nhìn hàng đợi dài nhất bên trái như thể thấy ma.
Cậu ta thấy một bóng người đội mũ đầu bếp, mặc đồng phục và đeo khẩu trang, đang phục vụ đồ ăn cho từng bạn học.
Trần Mộng Đình vô thức nhìn lại và sững người. Cô phát hiện cái tên Trương Thắng này vừa xới cơm rảnh rỗi còn chào hỏi các bạn học.
Dường như cậu ta nhớ rất nhiều tên mới...
Không đúng!
Cậu ta không chỉ nhớ rất nhiều tên của sinh viên mới, ngay cả tên của một số giáo viên cũng nhớ.
“Tôi nhớ đã gặp cậu ta ở đâu rồi, hôm qua cậu ta tán gẫu cùng với thầy Trần Chí Trung ở phòng Pháp Chế, tuy rằng chưa nghe được cái gì, nhưng dường như là học trò trước kia của thầy Trần...”
“Thầy Trần sao? Thầy Trần của bộ phận Pháp lý?”
“Vâng!”
“Hôm qua tôi còn gặp cậu ta nói chuyện phiếm với dì căng tin, hình như là người thân của dì căng tin...”
“Hả? Căng tin quan hệ gia đình?”
“Cũng không đúng, cậu vừa nói như vậy hình như tôi lại có chút ấn tượng khác, ngày hôm qua dường như cậu ấy từng xuất hiện trong cửa hàng nhu yếu phẩm hàng ngày của trường, hình như cũng đã đi qua mấy công ty truyền thông...Tôi nói là nói hình như nha, cũng không nhất định là thật, có lẽ nhầm lẫn...”
“Chuyện này...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.