Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 81: Chương 77.2

Băng Y Khả Khả

02/11/2018

"Đúng vậy! Huyết Linh Giới là người của học viện chúng ta sáng lập ra một thế giới huyền ảo để nâng cao năng lực của đệ tử, chờ con tiến vào thứ tự trước một trăm, là có thể đạt được tư cách đi Huyết Linh Giới, nhưng mà mỗi tháng chỉ có thể ở lại trong Huyết Linh Giới mười ngày, linh thú ở đó phi thường hung dữ, hơn nữa, nồng độ linh lực gấp mười lần bên ngoài."

Hai mắt của Hạ Như Phong không khỏi phát sáng, chẳng trách học viện Linh Phong có nhiều thiên tài như vậy, thì ra còn có một nơi có nồng độ linh lực gấp mười lần bên ngoài.

"Chỉ có điều, các đệ tử tài năng trong bảng Phong Vân chỉ có thể ở lại dưới tầng ba, tầng bốn, năm, sáu là thành viên ưu tú trong bảng mới có thể đi, càng lên trên, thì các đệ tử càng không có khả năng đến." Trên mặt già nua của Thu Phong nở nụ cười đắc ý, dường như rất vừa lòng với biểu hiện của Hạ Như Phong: "Như thế nào, con có muốn đi thử hay không?"

"Nói sau đi!" Hạ Như Phong cũng không lập tức nhận lời, nàng mới đến, còn chưa quen thuộc với học viện này, tạm thời sẽ không đi Huyết Linh Giới kia.

"Sư phụ, người có thể tìm dược liệu trên này giúp con được hay không?" Hạ Như Phong lấy ra một tờ giấy vàng, bên trên viết đầy dược liệu, cũng có rất nhiều cấp bậc cao, nhưng mà Thu Phong chỉ nhìn lướt qua, vẻ mặt lại thoải mái nhận lấy, thấy vậy, môi của Hạ Như Phong khẽ nở nụ cười.

Sau đó tiếp tục tán gẫu vài câu, Thu Phong cầm linh kỹ kim giai cấp thấp kia đưa cho nàng, rồi đứng dậy rời đi. Hạ Như Phong từ trên giường đứng lên, mặt quay về phía ánh sáng mặt trời duỗi lưng một cái, đôi mắt híp lại, bước chân ra ngoài cửa. Sáng sớm không khí đặc biệt trong lành, nàng nhịn không được hít vào miệng, khóe miệng nở nụ cười nhạt, ở dưới ánh nắng cực kỳ mê người, nhưng mà trên người nàng, lại mang theo một hơi thở lạnh lẽo kháng cự người khác nghìn dặm.

"Tiểu Như Phong."

Phía trước chợt truyền đến giọng nói quen thuộc, làm cho Hạ Như Phong hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, khi nhìn thấy hai bóng dáng kia thì lạnh lẽo trên người biến mất ngay lập tức.

Dưới mặt trời, nữ tử cười yêu mị, đứng ở dưới tàng cây phong vẫy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn với nàng, lá phong bay xuống, rơi ở trên vai của nàng, càng làm cho nàng tăng thêm hơi thở thần bí. Mà bên cạnh người của nàng, là nữ tử có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng đứng ở dưới cây phong, cùng nhau mỉm cười nhìn bóng dáng kia.

"Mị Nhi, Nguyệt Nhi biểu tỷ." Hạ Như Phong nở nụ cười với các nàng, bước về phía hai người, khi đến trước mặt họ thì mới dừng lại bước chân: "Sao các ngươi biết ta ở đây?"

Cốc Mị Nhi che miệng cười khẽ, giọng nói của nàng quyến rũ đến tận xương: "Đương nhiên là Lam Lâm lão sư nói cho chúng ta biết, Tiểu Như Phong, chúng ta cùng đi ăn sáng đi? Cũng đã lâu không ngồi ăn cơm với Tiểu Như Phong rồi."

Sửng sốt một chút, Hạ Như Phong gật đầu đồng ý. Làm tu luyện giả, vốn có thể coi linh khí thiên địa như là bữa ăn hằng ngày, cũng không cần phải đặc biệt dùng bữa. Nàng vốn là muốn đi nhìn Phong Vân Đường kia trước, nhưng nếu Cốc Mị Nhi đã mời, nàng cũng sẽ tuyệt đối không từ chối, dù sao, cũng nửa năm không nhìn thấy Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt rồi.

Học viện Linh Phong rất lớn, vì thế trong học viện cũng có tửu lâu, tiệm bán dược, cửa hàng vũ khí cái gì cần thì đều có hết, tùy ý đứng ở ngoài một tửu lâu, Hạ Như Phong ngẩng đầu nhìn bảng hiệu mạ vàng kia, nói: "Tửu lâu Phong Vân? Nếu không thì, chúng ta vào nhà này đi?"

"Tiểu Như Phong, giá cả ở tửu lâu này rất đắt tiền, lấy năng lực của chúng ta, căn bản không có cách gì..." Cốc Mị Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, thẻ kim tệ cầm trong tay hơi nóng lên. Mặc dù nàng là nữ nhi của Cốc gia, nhưng vì không được sủng ái nên tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng không được nhiều lắm, cho nên, chỉ sợ phá hỏng hào hứng của Tiểu Như Phong.

"Không sao, ta mời khách." Hạ Như Phong cười nhạt, không nói thêm gì nữa, đi vào trong tửu lâu trước.

Cốc Mị Nhi vừa định ngăn cản, nhưng nàng đã đi vào, sau đó bất bắc dĩ lắc đầu, rồi đi vào trong tửu lâu với Hạ Ngân Nguyệt.

Các đệ tử trong tửu lâu đang dùng bữa, sau khi các nàng đi vào, ánh mắt tất cả đồng thời nhìn lại, trong mắt hiện lên kinh ngạc đầu tiên, sau đó dường như nhận ra hai người Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt thì trong mắt lướt qua vẻ khinh thường. Ở đây không phải tất cả mọi người đều biết Hạ Như Phong, hôm qua chỉ có đệ tử bình thường và lục hoàng tử vì lo lắng cho Hạ Ngân Nguyệt đi xem trận đấu mà thôi, còn các thành viên khác đứng trong bảng Phong Vân, thì sẽ không có hứng thú với những cuộc chiến đấu nhỏ này.



Vì vậy, người chưa từng nhìn trận chiến kia, cũng đang đoán thân phận của Hạ Như Phong.

"Lý Phàm, không phải ngươi muốn một viên Tốc Dong đan tam phẩm trung cấp sao? Nếu ngươi thay ta dạy dỗ nữ nhân có trường côn trên lưng một chút, ta sẽ để cho nhị gia gia đưa ngươi một viên Tốc Dong đan." Ở vị trí gần cửa sổ phía xa, Cốc Tâm Nhi ngồi ở giữa một đám người, vừa phát hiện ba người đi vào, trong mắt bắn ra tia thâm độc, ngắm nhìn móng tay đỏ tươi trước mặt, giọng nói đầy tàn nhẫn.

Nghe vậy, một gã thanh niên trong đó mắt sáng lên, mặc dù thiếu nữ có trường côn trên lưng xinh đẹp rung động lòng người, nhưng người trên đời này rất thực tế, mỹ nữ không quan trọng bằng lợi ích.

"Được." Nam tử từ chỗ ngồi đứng lên, liếm môi dưới khô khốc, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Theo hắn nhận thấy, thiếu nữ kia quả thực chính là vị cứu tinh của mình, chỉ cần dạy dỗ nàng một chút là có thể đạt được một viên đan dược tam phẩm trung cấp, đây chính là đan dược tam phẩm trung cấp đó, chính mình đã dòm ngó từ lâu, nên hắn không thể không kích động.

"Đúng rồi, thiếu nữ này là một đại linh sư nhất cấp." Khóe miệng của Cốc Tâm Nhi nở nụ cười lạnh, hai mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

"Đại linh sư nhất cấp?" Lý Phàm đầu tiên là ngẩn ra, hiển nhiên là vì thiếu nữ còn trẻ tuổi mà đã có được thành tựu như thế này, sau đó cười khinh thường, nói: "Chỉ là một đại linh sư nhất cấp mà thôi, ta đã đột phá tam cấp rồi, đối phó với nàng, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?"

Dứt lời, liền rời khỏi chỗ, đi về phía Hạ Như Phong.

Từ lúc ban nãy, Hạ Như Phong đã cảm giác được hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, chỉ là nàng không muốn tìm thôi. Giờ phút này, nhìn thấy nam tử đi đến trước mặt, lông mày của nàng nhíu lại không dấu vết, định bỏ qua cho nam tử bên cạnh, nhưng mà nam tử giống như muốn gây khó dễ với nàng, chắn ở trước mặt của nàng.

"Này, ta nói, vài kẻ nhà quê các ngươi, đây cũng không phải là nơi các ngươi nên tới." Lý Phàm cao ngạo hất đầu lên, tuy hắn là thành viên trong Phong Vân Đường, nhưng cũng biết hai mỹ nữ trong bảng, tất nhiên cũng biết Hạ Ngân Nguyệt là từ thành Hỏa Vân đến, thành Hỏa Vân là một thành nhỏ, nhưng ở trong lòng của người hoàng thành thì nơi đó chỉ là nông thôn mà thôi.

"Ngươi là ai?" Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt lộ ra rét lạnh thấu xương, chẳng lẽ nàng thật sự là quả hồng mềm, bất cứ người nào cũng có thể nhéo sao?

"Hừ, ta là ai? Ngươi hỏi câu này là hỏi đúng rồi đấy." Ánh mắt bỉ ổi của Lý Phàm lướt qua Hạ Như Phong từ đầu đến đuôi, hung hăng nuốt nước miếng, nếu không phải vì Tốc Dong đan, hắn cũng sẽ không cam lòng tổn thương thiếu nữ xinh đẹp như vậy: "Ta nói cho ngươi biết, ở trong bảng Phong Vân ta xếp hạng thứ ba trăm hai bảy, lại là thành viên của Thanh Long đường, sao, sợ hãi không?"

"Ngươi là người của Thanh Long đường?" Hạ Như Phong chớp mắt, một bộ dáng rất kinh ngạc, hình như cũng nghe nói qua tên tuổi của Thanh Long đường này.

"Đó là đương nhiên." Lý Phàm đắc ý tiếp tục ưỡn ngực: "Xem ra ngươi cũng biết Thanh Long đường của chúng ta, vậy cũng biết sự lợi hại của Thanh Long đường chứ."

Ngay lúc Lý Phàm tiếp tục cười đắc ý, Hạ Như Phong sờ mũi, quay đầu, hỏi Cốc Mị Nhi bên cạnh một câu: "Mị Nhi, rốt cuộc Thanh Long đường này là cái quái gì vậy?"

"Phì." Trong tửu lâu, có rất nhiều người đều đang theo dõi sự việc này, nghe một câu này của Hạ Như Phong, tất cả không tự chủ được cười vang lên. Còn có người cười không chút hình tượng. Nhất là Cốc Mị Nhi nhìn thấy nam tử kia khó chịu, thì càng cố ý cười không nhấc nổi thắt lưng.

"Ha ha, Tiểu Như Phong, ngươi thật sự rất đáng yêu, ha ha, ta không nhịn được cười..."



Bĩu môi, Hạ Như Phong nhún vai, nhưng lời nàng nói chỉ có là thật thôi, Thanh Long đường kia cái gì, nàng chưa từng nghe nói qua, kinh ngạc vừa rồi, chẳng qua là có người lại dùng tên Thanh Long để làm việc, quả thực là sỉ nhục Thanh Long thần thánh kia.

"Ngươi..." Lý Phàm biến sắc, cả gương mặt anh tuấn trở lên vặn vẹo, các đốt ngón tay nắm lại "răng rắc" vang lên, nhấc nắm đấm lên đánh về phía khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong, trong mắt của hắn hiện lên vẻ âm lãnh, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

Hắn tin một quyền của mình, thiếu nữ trước mặt căn bản không thể tránh thoát được.

"Ầm."

Nắm đấm thô dày của Lý Phàm đánh trúng đầu thiếu nữ, làm cái đầu bị nứt ra, nhưng ở lúc hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to, thì bỗng nhiên phát hiện một chuyện không bình thường, đôi mắt chợt co rút nhanh, chỉ thấy bóng dáng của thiếu nữ trước mặt trở nên mỏng manh, chậm rãi tiêu tán.

"Tàn Ảnh, lại là Tàn Ảnh."

Lý Phàm nắm chặt nắm đấm, ở trên mặt hắn đồng thời hiện ra vẻ không cam lòng và phẫn nộ, chính mình đường đường là một đại linh sư tam cấp, nhưng tốc độ lại không bằng một đại linh sư nhất cấp, chuyện này khiến cho hắn làm sao chịu nổi? Vốn hắn còn muốn nể tình khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mà tha cho nàng một mạng, nhưng bây giờ nàng phải chết, chỉ có nàng chết, mới có thể xóa đi vết nhơ của mình.

"Tốc độ của ngươi chỉ có như vậy thôi sao?" Giọng nói lạnh nhạt từ sau lưng truyền đến đầy bỡn cợt, khóe miệng thiếu nữ hàm chứa nụ cười khinh thường, bóng dáng chợt lóe, lại xuất hiện ở phía trước hắn: "Bảng Phong Vân ba trăm hai bảy? Mà chỉ có chút thực lực như vậy, ta lại nghi ngờ tính chân thật của việc này đấy."

"Ngươi muốn chết à." Hai mắt của Lý Phàm đỏ rực, nắm đấm tràn đầy lửa giận, lại đánh về phía gương mặt xinh đẹp kia một lần nữa.

Học viện có quy định, không cho phép hạ sát thủ, nhưng hắn tức giận đã sớm đánh mất lý trí rồi, ắt phải ở dưới nắm đấm của mình đánh chết thiếu nữ này.

Ở ngay lúc nắm đấm của Lý Phàm chỉ còn cách Hạ Như Phong một đoạn, thì một giọng nói mềm mại chợt truyền đến: "Lý Phàm, ngươi dừng tay cho bản công chúa, chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm quy định của học viện sao? Ta thật muốn đi tìm lão sư đến đây để phân xử."

Nắm đấm bỗng nhiên dừng giữa không trung, lửa giận trong hai mắt Lý Phàm dần lắng xuống, hắn thu nắm đấm của mình về, quay người lại, thấy một thiếu nữ đang bước đến, đi về phía bên này. Thiếu nữ này cả người cũng mặc áo đỏ nhạt của học viện, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ không trang điểm như hoa sen mới nở, trên đầu cài một kẹp tóc trân châu đơn giản, con ngươi màu đen kia như ngôi sao đêm tối, óng ánh sáng ngời.

"Là tiểu công chúa, tiểu công chúa đứng hàng thứ năm trong bảng thập đại mỹ nữ, sao nàng lại xuất hiện ở đây?"

"Ha ha, tiểu công chúa này chính là thích xen vào việc của người khác, tuy gương mặt xinh đẹp hơn công chúa khác, còn là nữ nhi của hoàng hậu, nhưng lại là công chúa không được sủng ái nhất."

"Cho dù không được sủng ái, nhưng nàng vẫn là công chúa, không phải ai cũng có thể chống lại."

Mọi người thấy thiếu nữ xuất hiện ngăn cản trận chiến, đều nhỏ giọng nghị luận, rõ ràng danh tiếng của thiếu nữ này ở trong học viện cũng rất là lớn.

"Ngươi không sao chứ?" Tiểu công chúa gật đầu với Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi đầu tiên, sau đó ánh mắt dừng trên người của Hạ Như Phong, gương mặt xinh đẹp cong lên mỉm cười, giọng nói trong trẻo như chuông làm động lòng người: "May là tốc độ của ngươi nhanh hơn hắn, nhưng dù sao hắn cũng là đại linh sư tam cấp, ngươi sẽ đánh không lại hắn, chỉ có điều, hôm nay có bản công chúa ở đây, thì sẽ không cho phép người khác tùy tiện ăn hiếp người."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Phượng Nghịch Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook