Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 115: Chương 90.2

Băng Y Khả Khả

05/12/2018

Một nam tử khác có khuôn mặt tuấn mỹ, không có bất kì một biểu cảm nào, hai mắt màu đen thâm thúy mà u ám như là một hang động tối đen, hấp dẫn linh hồn người khác, mà áo bào đen kia, càng làm cho hắn tăng thêm cảm giác lạnh lùng.

Ở lúc chú ý đến nam tử lạnh lùng này, ngón tay của Hạ Như Phong chợt cứng đờ, vội vàng thu ánh mắt lại, hỏi: "Không biết hai vị gọi chúng ta lại là có chuyện gì?"

Trên mặt của mỹ nam y phục đỏ nở nụ cười càng thêm yêu nghiệt, bàn tay mở ra, một chiếc quạt lông màu đỏ như xuất hiện ở trong tay của hắn: "Bản thiếu là thiếu chủ Hoa gia Hoa Vô Tuyệt, mà vị này là tam thiếu Nghiêm gia Nghiêm Phong Hành. Hai người các ngươi đại khái cũng là vì U Hồn Thú nên mới đến đi? Ta muốn mời các ngươi tạm thời gia nhập vào đội ngũ của chúng ta."

Ánh mắt của Hoa Vô Tuyệt dừng ở trên người Mộ Dung Thanh Nguyệt, hắn có thể cảm nhận linh lực cường đại đang dao động quanh người nam nhân này, nhưng không thể nhìn thấu thực lực của hắn, như vậy thì chỉ có thể nói, nam nhân này còn mạnh hơn hắn.

Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn mời bọn họ.

"U Hồn Thú?" Hạ Như Phong hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hai người kia.

U Hồn Thú là một Linh Thú trong truyền thuyết, cũng là Linh Thú trong số ít có được Thú Đan, bây giờ phần lớn Linh Thú chỉ có Thú Tinh, cho dù là Hạ Như Phong, cũng chưa từng gặp qua Linh Thú có Thú Đan.

Mà Thú Đan của U Hồn Thú có thể tăng hồn lực cho con người.

Mọi người đều biết, nguyên nhân để triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, đó là tinh thần lực và hồn lực có liên quan, nhưng mà có tinh thần lực trở thành Triệu Hồi Thư cũng không phải rất hà khắc, ngược lại hồn lực cũng cần phải đủ cường hãn.

Hồn lực lại là linh hồn lực, Thú Đan U Hồn Thú có thể khiến cho linh hồn lực tăng cường, tăng cơ hội trở thành Triệu Hồi Thú.

Nhưng mà nếu chỉ là một U Hồn Thú, dường như sẽ không rước đến một trận lớn như thế này chứ?

"Ngươi còn có cái gì chưa nói không?" Không thể làm rõ sự thật, thì nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện gia nhập.

"Ha ha." Có chút xấu hổ sờ mũi, Hoa Vô Tuyệt ngượng ngùng nở nụ cười: "Mục tiêu của Phong Hành hắn là Thú Đan U Hồn Thú, mục tiêu của bản thiếu lại là vật mà U Hồn Thú bảo vệ, còn là cái gì thì bản thiếu cũng không biết."

Hắn quả thật không biết, nhưng mà có thể để cho phụ thân nhìn trúng vật đấy như vậy, sao có thể là vật bình thường?

Sửng sốt một chút, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Nghiêm Phong Hành... Không ngờ, mục tiêu của hắn sẽ là Thú Đan U Hồn Thú, không phải hắn là Triệu Hoán Sư sao? Thú Đan này với hắn mà nói, cũng không có một chút tác dụng.

Chẳng lẽ là... Nghĩ đến một khả năng, trong lòng nàng đột nhiên run lên, ép cảm giác cường bạo kia xuống.

"Này! Rốt cuộc các ngươi có gia nhập không, bản thiếu thật có lòng tốt hiếm khi mời người khác, người khác muốn gia nhập cũng chưa có cơ hội này đâu..." Thấy hai người còn đang suy nghĩ, trên gương mặt tuyệt mỹ của Hoa Vô Tuyệt lúc này đầy vẻ bất mãn.

Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt, theo hắn, quyết định ở đây nên là Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Nhưng Mộ Dung Thanh Nguyệt lại căn bản không có để ý tới hắn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, khẽ nói: "Như Phong, quyết định thế nào? Là gia nhập hay vẫn là..."

Với thực lực của bọn họ, chỉ cần không phải Linh Quân vào sân, thì không có bất luận kẻ nào gây nguy hiểm với bọn họ. Cho nên, cũng không cần gia nhập Hoa gia và Nghiêm gia.

Nhưng Hạ Như Phong cũng chỉ cong khóe môi lên, thản nhiên nói: "Được, chúng ta gia nhập."

Mộ Dung Thanh Nguyệt sửng sốt một chút, trong mắt hắn xẹt qua kinh ngạc, với sự hiểu biết của hắn về Hạ Như Phong, nàng sẽ không ở thời gian này mà gia nhập một thế lực, vì sao bây giờ lại...

Nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Hạ Như Phong nhìn Nghiêm Phong Hành, có chút khác biệt với trước kia, trong lòng không khỏi có chút sáng tỏ, lúc này nàng tình nguyện gia nhập có lẽ là vì nam nhân này?

"Vậy các ngươi hãy đến nơi nghỉ ngơi của chúng ta."

Vẫn chưa mở miệng nói chuyện Nghiêm Phong Hành bỗng nhiên nói, hai mắt của hắn nhìn về phía Hạ Như Phong hiện lên tia sáng kỳ dị, lông mày vô tình nhăn lại.

Vì sao hắn lại cảm thấy thiếu nữ này có chút quen thuộc, nhưng mà hắn lại chưa bao giờ gặp qua nàng...



"Các ngươi đi theo ta!" Hoa Vô Tuyệt cười rất yêu nghiệt, nhất cử nhất động đều đầy thái độ mị hoặc, mắt phượng quyến rũ lướt qua hai người, khẽ cười nói.

Nếu những người khác không biết giới tính của hắn, thật đúng là coi hắn như là nữ nhân.

Bởi vì hành động lần này nguy hiểm, Dạ gia, Hoa gia, Nghiêm gia đã đoàn kết hành động, Hoa Vô Tuyệt đưa Hạ Như Phong và Mộ Dung Thanh Nguyệt về địa bàn của Hoa gia, lúc vào Hoa gia, một bóng dáng xinh đẹp nhào vào lòng Hoa Vô Tuyệt.

"Ca ca." Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên ở trong phòng, ánh mắt lập tức nhìn về phía hai người phía sau Hoa Vô Tuyệt, hỏi: "Ca ca, bọn họ là ai?"

"A?" Hoa Vô Tuyệt sửng sốt, hắn phát hiện đến bây giờ hắn còn chưa hỏi tên hai người này.

"Ta tên là Hạ Như Phong, đến từ học viện Linh Phong của Lâm Phong quốc, vị này là Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng đến từ Lâm Phong quốc." Việc này đều không có gì phải che giấu nên Hạ Như Phong đã nói thẳng ra.

Lúc Nghiêm Phong Hành đi vào nghe được tên của nàng, bước chân hơi dừng một chút.

Như Phong? Nàng cũng tên là... Như Phong sao? Đáng tiếc, nàng cũng không phải nàng ấy, cái này chắc là trùng hợp thôi.

"Lâm Phong quốc, các ngươi là đến từ Lâm Phong quốc?" Thiếu nữ từ trên người Hoa Vô Tuyệt nhảy xuống, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, hai má lộ ra hai lúm đồng tiền: "Ta tên là Hoa Thiên Linh, là muội muội của ca ca ta, các ngươi có thể nói một chút chuyện ở Lâm Phong quốc với ta được không?"

Vẻ mặt của thiếu nữ chờ mong, nàng vẫn muốn đi những quốc gia khác du ngoạn, nhưng mà mọi người vẫn không cho nàng đi, lần này là nàng ngàn cầu vạn cầu phụ thân mới đáp ứng để cho mình đi với ca ca ra ngoài.

"Hoa Thiên Linh, không được nháo." Như lão hủ bắt con gà con, xách Hoa Thiên Linh từ trên mặt đất lên, Hoa Vô Tuyệt hung dữ uy hiếp nói: "Nếu như muội không nghe lời, ta sẽ đưa muội trở về."

Bĩu môi nhỏ nhắn, hai mắt đẫm lệ của Hoa Thiên Linh nhìn chằm chằm vào Hoa Vô Tuyệt.

Buông nhẹ hai tay, Hoa Thiên Linh rơi xuống mặt đất, vỗ vỗ tay, Hoa Vô Tuyệt cong môi cười, khuôn mặt yêu nghiệt lại nở nụ cười mê hoặc lòng người: "Đây là muội muội ta, đặc biệt thích gây sự, các ngươi không cần quan tâm đến nàng là được."

Sau đó, Hoa Vô Tuyệt giới thiệu hai người cho những người Hoa gia khác, trong mắt những người đó, hiển nhiên cũng có thể nhìn ra Mộ Dung Thanh Nguyệt không bình thường, nên cũng không có dị nghị với chuyện này.

"Ta không đồng ý."

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nữ tử mặc một thân màu đen, nếu đặt ở Trung Hoa, nàng và Nghiêm Phong Hành ăn mặc hoàn toàn có thể được gọi là đôi tình lữ.

Làn da của nữ tử sáng bóng như ngọc, môi như anh đào, da dẻ thoạt nhìn nhẵn nhụi mà bóng loáng. Trên đầu được cài một cây trâm trân châu ngọc bích, một cây roi màu đen quấn vào bên hông, eo nhỏ thon thả chỉ đầy một nắm tay.

Chỉ là vẻ mặt của nàng lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, ẩn ẩn có một chút coi thường và khinh bỉ.

"Lần liên minh này, không chỉ là việc của Hoa gia các ngươi, ta không đồng ý bọn họ gia nhập, như thế, chúng ta sẽ bị thụt lùi về sau các nhóm khác, loại yếu đuối như nàng, ta không muốn về sau còn phải để cho người khác đến bảo vệ nàng."

Người đó chính là một trong ba đại gia tộc khác, dẫn đội Dạ gia, Dạ Thiên Phượng.

Tuy thiên phú của Dạ Thiên Phượng không bằng Nghiêm Phong Hành và Hoa Vô Tuyệt, nhưng nàng là nữ tử có danh xưng đệ nhất thiên tài Thương Lang quốc. Cho dù không thể sánh với hai người kia, nhưng ở trong các nữ tử, thiên phú của nàng không thể nghi ngờ là mạnh nhất.

"Hừ, chuyện của Hoa gia sao lại đến phiên Dạ gia các ngươi đến quả chứ?" Sắc mặt của Hoa Vô Tuyệt nhất thời tối sầm lại, mắt phượng không thân thiện nhìn chằm chằm Dạ Thiên Phượng.

"Ta không muốn vì một ít người không quan trọng mà làm hại hành động của chúng ta bị kéo dài, nếu ngươi không muốn để cho hai người này rời đi, như vậy Dạ gia ta tuyên bố rời khỏi kết minh lần này."

Lời này khiến cho Hoa Vô Tuyệt rất tức giận.

Cuộc đời này của hắn ghét nhất là bị người uy hiếp, nhất là bị một nữ nhân uy hiếp. Nếu như nàng nói chuyện tốt, nói không chừng thương lượng cũng không tồi, nhưng mà, nàng lại dùng giọng nói như thế để uy hiếp hắn, như vậy thì không có gì để nói nữa.

"Ngươi cho rằng lời như vậy sẽ có tác dụng với bản thiếu? Bản thiếu mới không yêu thích Dạ gia các ngươi, muốn cút thì ngươi hãy cút đi! Gặp nữ nhân ghê tởm như ngươi, bản thiếu muốn nôn."



"Ngươi..." Vẻ mặt của Dạ Thiên Phượng tái mét, căm giận nói: "Hừ, Hoa Vô Tuyệt, ngươi sẽ phải hối hận, Phong Hành, chúng ta đi thôi! Loại địa phương này, chúng ta ở lại cũng thế."

Lời nói phía trước, nàng chỉ dùng giọng nói phẫn nộ, mà lúc đối mặt với Nghiêm Phong Hành, giọng nói của nàng lại thay đổi cực kỳ ôn nhu, nàng thật giống như không phải cùng một người ở phía trước vậy.

"Tiểu Hành Hành sẽ không nghe lời ngươi nói, hắn nha, ghét nhất chính là loại làm bộ như ngươi, nữ nhân tự cho là đúng." Đảo cặp mắt trắng dã, Hoa Vô Tuyệt lên tiếng mỉa mai.

Ba đại gia tộc, Dạ gia và Nghiêm gia có nhiều thế hệ thân thiết, Hoa gia và hai phương quan hệ đều bình thường, nhưng mà trong lúc đó thiên tài Nghiêm gia và thiếu chủ Hoa gia lại cực kỳ thân thiết.

"Hoa! Vô! Tuyệt!" Cắn chặt răng nói ra ba chữ này, vẻ mặt của Dạ Thiên Phượng thay đổi, như là vì chứng minh, nàng quay đầu hỏi: "Phong Hành, ngươi lựa chọn như thế nào?"

Nhưng mà, nàng lại phát hiện, Nghiêm Phong Hành căn bản không có nghe lời nói của mình.

Từ ánh mắt của Nghiêm Phong Hành, Dạ Thiên Phượng chú ý đến khuôn mặt bình thường kia, nhất thời nàng ghen tị cắn chặt răng, bộ dáng của nữ nhân này xấu như vậy, mà thực lực lại thấp như thế? Vì sao Phong Hành lại để ý nàng ta?

Hừ, loại người có thực lực như nàng mà đi Linh Thú Sơn Mạch, tuyệt đối là khó thoát khỏi cái chết.

Bởi vì nhìn không thấu thực lực của Hạ Như Phong, Dạ Thiên Phượng chỉ nghĩ nàng dùng vật phẩm gì đó để che dấu cấp bậc của mình, nhưng mà thiếu nữ trẻ tuổi như nàng thì thực lực sẽ không cao.

"Phong Hành." Thấy Nghiêm Phong Hành không để ý đến mình, Dạ Thiên Phượng có chút thất vọng kêu lên.

Tất cả mọi người Hoa gia cười trộm che môi, hiển nhiên là giễu cợt Dạ Thiên Phượng, người ta căn bản không nhìn ngươi, ngươi lại còn quấn quýt làm phiền, ngay cả sự rụt rè của nữ tử cũng không có.

"Không tiễn." Như bị quấy rầy nên có chút không kiên nhẫn, Nghiêm Phong Hành tàn khốc nói ra hai chữ.

"Phốc."

"Ha ha ha..."

Lời của hắn để cho người Hoa gia rốt cuộc không chịu nổi phá lên cười, mà Hoa Thiên Linh vẫn nhìn Dạ Thiên Phượng rất khó chịu, trực tiếp cười lăn lộn ở trên mặt đất, y phục dính đầy bụi đất nhưng không biết chút nào.

"Ngươi!" Không ngờ Phong Hành sẽ trả lời mình như thế, Dạ Thiên Phượng cắn môi, bỗng nhiên xoay người, ngón tay chỉ vào Hạ Như Phong, quát: "Nàng có cái gì tốt? Dựa vào cái gì các ngươi đều vì nàng mà không tiếc giải trừ liên minh với Dạ gia?"

Cười đủ, Hoa Vô Tuyệt đứng thẳng người, cây quạt ở lòng bàn tay đập một cái, thu vào: "Có lẽ, bàn về thiên phú và xinh đẹp, Tiểu Phong Phong quả thật không bằng ngươi, nhưng mà, cái khác thì ngươi đều không bằng nàng."

Thật ra, Hoa Vô Tuyệt càng muốn nói là, ai cho ngươi uy hiếp bản thiếu? Nếu không phải ngươi uy hiếp như thế, bản thiếu cũng sẽ không đoạn tuyệt như vậy, nhưng mà vì chọc tức Dạ Thiên Phượng, hắn đổi lại lời và nói như thế.

Sờ mũi, Hạ Như Phong không nói nên lời với xưng hô của hắn, dường như, bọn họ mới lần đầu gặp nhau, còn không quen thuộc đến mức độ như thế chứ?

Có lẽ là cảm nhận được rối rắm trong lòng của Hạ Như Phong, Nghiêm Phong Hành ở bên tai nàng lạnh lùng nói một câu: "Ngươi nghe nhiều sẽ quen thôi."

"..."

"Phong Hành, đừng quên ngươi là người Nghiêm gia có nhiều đời qua lại với Dạ gia, vì một người quái dị như vậy mà muốn giải trừ quan hệ thân thiết sao?" Không thể nghĩ ra biện pháp gì đến uy hiếp Nghiêm Phong Hành, nàng đành phải lôi quan hệ hai nhà ra.

Mắt lạnh lướt qua, giọng nói của hắn lãnh khốc vô tình: "Nghiêm gia là Nghiêm gia, ta là ta."

"Được, các ngươi được lắm." Khuôn mặt của Dạ Thiên Phượng dữ tợn, nắm chặt hai tay: "Hy vọng đến Linh Thú Sơn Mạch, các ngươi có thể tự giải quyết cho tốt, hừ."

Sau lời nói này, nàng đi về phía cửa, ra ngoài, quay đầu nhìn Hạ Như Phong một cái, trong mắt hiện lên tia sát ý.

Lần này theo đội Dạ gia các nàng đến còn có một vị luyện dược sư, mà Linh Thú Sơn Mạch phần đông là độc thú, không khí ngột ngạt, không có đan dược của Dạ gia bọn họ hỗ trợ, bọn họ căn bản không thể đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Phượng Nghịch Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook