Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 123: Đứng nhất.

Băng Y Khả Khả

22/12/2018

"Ầm ầm ầm."

Linh khí thiên địa khổng lồ ở trên trời tụ lại, hình thành một lốc xoáy lớn, dẫn tới một tiếng vang thật to, mặt đất đều rung mạnh một cái.

Nặc Ni đứng từ xa nhìn cảnh khủng bố kia, ở dưới uy áp cường đại có một loại tâm lý phục tùng. Ngại không có mệnh lệnh của Hạ Như Phong, nên bọn họ cũng không dám tiến lên nhìn rốt cuộc là cái gì.

"Ha ha ha, Lão Tử... Cuối Cùng Lão Tử Cũng Đột Phá Đến Lục Giai, ha ha...” Miệng Kim long nói tiếng người, trên cơ thể to lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhịn không được hưng phấn ngửa đầu rống to một tiếng.

Là chủng tộc có trí tuệ, chúng nó có thể đột phá đến lục giai, đến một trình độ cao mới. Một khi trở thành Triệu Hồi Thú lục giai, bọn nó có thể nói tiếng người, đây chính là chỗ tốt của Thú có trí tuệ.

Linh Thú không có trí tuệ, bọn nó không thể tính là Linh Thú, nhiều lắm chỉ có thể nói là Dã Thú mà thôi.

Thành tựu của các dã thú cũng chỉ có thể đến ngũ giai cửu cấp cao nhất, vĩnh viễn không thể vượt qua rào cản cuối cùng kia.

"Câm miệng." Giọng nói ngây thơ chợt vang lên, Kim Long như là bị một bàn tay khổng lồ bóp họng, đang nói lại dừng lại, mắt màu vàng đầy tôn kính nhìn về phía Hỏa Long còn khổng lồ hơn mình kia.

Sau khi Vật Nhỏ thăng cấp đến lục giai, cơ thể lại to lên vài lần, cơ thể cao lớn có thể lấp đầy toàn bộ sân viện.

"Hừ." Trong mũi phả ra hai vòng sương khói, Vật Nhỏ khinh bỉ đảo cặp mắt trắng dã: "Ngươi vui vẻ cái gì? Đây đều là công lao của chủ nhân ta, nếu không phải có chủ nhân, ngươi cũng chỉ đang ở ngũ giai cửu cấp mà thôi."

Nhưng vào lúc này, ba khí tức cường đại ở xa đánh tới, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau, im lặng gật đầu, sau đó đưa hai con rồng thu vào trong Triệu Hồi Thư.

Sau khi rồng biến mất, ba lão giả đã đi đến đứng trên trời trong viện.

Trong đó một vị lão giả lôi thôi lếch thếch, dáng người nhếch nhác, trên áo còn dính thuốc bột màu đen trắng. Một lão giả khác, áo bào trắng sạch sẽ, tóc trắng như tuyết, hay tay chắp sau lưng mà đứng, khuôn mặt vẫn lộ vẻ tươi cười cáo già.

Lão giả cuối cùng, áo bào xanh như biển, cử chỉ tao nhã, đứng ở trên không như giẫm trên mặt biển, trong loáng thoáng, dường như có thể nhìn thấy sóng biển sau lưng của ông.

"Ha ha, Thu Phong lão nhân, Phong Lạc lão nhân, sao hai lão gia hỏa các ngươi cũng đến đây?" Đôi mắt của An Đức Lâm híp lại thành khe hở, bộ dáng mỉm cười như hồ ly giảo hoạt.

"Hừ, lão gia hỏa ngươi cũng đến đây, sao chúng ta không thể tới chứ?" Thu Phong xem thường một cái, tức giận nói, sau đó chuyển ánh mắt nhìn những người trong viện, khuôn mặt của ông xẹt qua kinh ngạc: "Nha đầu kia, chuyện vừa rồi, là con làm ra hả?"

"Vâng." Biết khí thế cường đại kia không giấu được mọi người, nàng khẽ gật đầu, rồi thừa nhận lời nói của Thu Phong.

Huống chi, nàng vốn không định giấu diếm, chỉ khi Hạ gia có được một vị Linh Quân, mới có thể chân chính đứng ở trong hoàng thành không ngã, như vậy nàng cần gì phải giấu diếm?

"Ha ha." Phong Lạc cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt sau lưng Hạ Như Phong, dù là với tâm lý của ông, lúc này cũng không khỏi rung động.

Đột phá vừa rồi, chính là nam tử này? Thoạt nhìn hắn chỉ mới hai mươi tuổi, Linh Quân trẻ tuổi như thế, đây... Điều này sao có thể?

Mộ Dung Thanh Nguyệt hơi cười, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, giọng nói dịu dàng dễ nghe từ từ truyền đến: "Như Phong, từ lúc ngươi bắt đầu cứu ta, ta đã quyết định đi theo ngươi. Bây giờ ngươi lại làm cho ta đạt đến cấp bậc Linh Quân, cho nên về sau, ta sẽ là quản gia của Hạ gia ngươi, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi."

Sửng sốt một chút, Hạ Như Phong nhìn khuôn mặt đẹp như trích tiên của Mộ Dung Thanh Nguyệt, sau khi nhìn thấy kiên định trong mắt của hắn, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy, ta sẽ thu người quản gia này."

Hạ Như Phong biết, Mộ Dung Thanh Nguyệt làm quyết định như thế là còn vì Vật Nhỏ nhiều hơn.

Nhưng mà hắn lại ở trước mặt ba lão giả này tuyên bố, Mộ Dung Thanh Nguyệt hắn thuộc về Hạ gia, thuộc về Hạ Như Phong. Điều này với nàng mà nói là có chỗ tốt rất lớn, sao có thể cự tuyệt chứ?

"Sư phụ, sao các ngài tới đây, còn có chuyện gì sao?" Nhíu mày, ánh mắt của nàng nhìn về phía ba lão nhân, thản nhiên hỏi.

"Vừa rồi ta cảm nhận được có người thăng cấp đến Linh Quân, cho nên qua đây xem, nếu là người của tiểu gia hỏa con, vậy cũng không có gì việc." Thu Phong lắc đầu, so với hai lão nhân hâm mộ còn lại, ông có vẻ tốt hơn nhiều.

Hạ Như Phong là đệ tử của ông, người của đệ tử, lúc đó chẳng phải là người của mình sao?

Cường giả Ling Quân trẻ tuổi như thế, thành tựu ngày sau chính là vô tận, ở trước bốn mươi tuổi, thăng cấp đến Lệnh Tôn cũng không phải là không thể, có lẽ hai tiểu gia hỏa kia, cũng không nên ở vùng nhỏ hẹp của đại lục này?

Thu Phong biết rõ, thành tựu của Hạ Như Phong sẽ không ở giới hạn này, nghĩ đến đệ tử có thể bước lên những vùng đất nhiều cường giả, đại lục rộng lớn hơn, trong lòng của ông cảm thấy không muốn.

"Lão nhân, chúng ta đi thôi." Cuối cùng An Đức Lâm dừng vẻ khiếp sợ lại, bi thương thở dài, chú ý tới vẻ mặt không muốn của Thu Phong, An Đức Lâm vươn tay vỗ bờ vai của ông, nói.

"Ha ha, Hạ cô nương, còn ba tháng nữa là sinh nhật của tiểu công chúa, không biết Hạ cô nương có thời gian không?" Phong Lạc trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng, ông biết Hạ Như Phong và tiểu công chúa có quan hệ coi như không tệ, vốn cho rằng có thể tạo quan hệ với nàng, nên vừa rồi đã đánh vào danh tiếng của tiểu công chúa.

Còn không đợi Hạ Như Phong nói chuyện, giọng nói của Thu Phong vội vàng chen vào: "Có rảnh, đương nhiên là nàng có rảnh.”

Không hiểu chớp mắt, Hạ Như Phong biết Thu Phong nói như thế là có đạo lý của ông, xuất phát từ sự tin tưởng với Thu Phong, nàng ngầm thừa nhận, vẫn không cự tuyệt lời mời của Phong Lạc.

"Ha ha, ta đây đại diện cho hoàng thất, yên lặng chờ Như Phong đại sư đến." Sang sảng cười lớn hai tiếng, Phong Lạc tao nhã xoay người, rời khỏi chỗ này.

"Hạ trưởng lão, dược liệu luyện chế Cực Đan ta đã chuẩn bị tốt rồi, không biết bao giờ Hạ trưởng lão rảnh đi công hội luyện dược lấy?" An Đức Lâm cười tủm tỉm hỏi, dược liệu kia ông mua năm mươi phần, như thế đại biểu cho công hội luyện dược của ông sẽ nhiều thêm hai mươi Linh Vương.

"Được, ta đi ngay lập tức."

Trong khoảng thời gian này, nàng bận bịu nên đã quên việc của Cực Đan, giờ cũng là lúc bắt tay vào luyện chế Cực Đan rồi.

"Vậy Hạ trưởng lão, ta cáo từ." Tâm tình của An Đức Lâm rất tốt nhấc chân rời đi, vì thế, trong ba lão nhân chỉ còn lại mình Thu Phong.

"Sư phụ, tiệc của tiểu công chúa, vì sao con phải đi?" Sau khi bọn họ rời đi, Hạ Như Phong mới không hiểu hỏi.



Nàng vẫn không thích đến những hoạt động đó, nếu không phải vì sư phụ, nàng sẽ không đồng ý.

"Ha ha, con vẫn không hiểu sao?" Vuốt chòm râu, Thu Phong lão nhân ra vẻ nghiêm túc nói: "Không phải con muốn thành lập một Hạ gia ở hoàng thành sao? Bây giờ muốn thành lập gia tộc là phải có quan hệ với một số quyền quý, không biết vì sao dạo này tiểu công chúa được hoàng đế sủng ái. Tiệc sinh nhật của nàng sẽ có quyền cao chức trọng ở hoàng thành đến, đây đúng là cơ hội tốt để giao thiệp với bọn họ."

Có lẽ là cảm thấy lời nói của Thu Phong rất có đạo lý, Hạ Như Phong yên lặng gật đầu, xem như là chấp nhận.

Đúng vậy, nàng không phải một người, nàng đại biểu cho toàn bộ Hạ gia, nếu nàng chỉ lẻ loi một mình, tất nhiên là tùy ý tiêu sái, nhưng mà, nàng còn có Hạ gia, còn có lời hứa của nàng với Hạ lão.

Tuy nàng không sợ bất cứ chuyện gì, nhưng nhiều thêm một đồng minh thì luôn không có hại.

Hơn nữa, sao nàng có thể cả đời đứng ở Lâm Phong quốc? Nàng đã sớm quyết định, sau khi xử lý tất cả việc ở Hạ gia, thì đi đến Thương Lang quốc, đưa tam ca và mẫu thân trở về, nếu nàng không ở đây, Hạ gia sẽ gặp chuyện nguy hiểm, vậy thì phải thế nào?

Đoạn thời gian trước, nghe xong chuyện xưa của Dạ Thiên Tà, nàng biết trên đời này còn có rất nhiều môn phái có cường giả ẩn sĩ, chỉ dựa vào học viện Linh Phong, công hội luyện dược và Cổ gia, là không thể làm cho Hạ gia cả đời không lo.

"Sư phụ, con biết." Thở dài, nàng khẽ cười nói: "Cảm ơn sư phụ."

"Ha ha, con biết là được." Cười lớn hai tiếng, khuôn mặt của Thu Phong nở nụ cười vui mừng, cuộc đời này có được đệ tử như thế, cả đời này của ông không uổng phí chút nào: "Được rồi, nên nói ta cũng đã nói, như vậy ta đi trước đây."

Cuối cùng vừa lòng nhìn đệ tử mình, ông cũng biến mất ở trên trời như hai người trước.

Lười biếng ôm gáy, ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn về phía Hạ Như Phong, cười tà mị, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút không nỡ: "Đợi sau khi tỷ thí này kết thúc, ta muốn rời khỏi đây."

"Ngươi phải đi sao?" Hạ Như Phong kinh ngạc chớp mắt, hơi nhíu mày: "Sẽ không phải..."

Gật đầu, ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn vào trời xanh, gió lạnh thổi vào hai má, lướt qua mái tóc đen của hắn, mặc cho bay về phía sau, gây cho người khác một ý cảnh tuyệt mỹ.

"Trước khi ta đến đây, đã để cho một người dịch dung giả trang ta, nhưng mà dạo này những người đó dường như bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, ở trước lúc ta chưa đủ thực lực, thì không thể để cho những người đó biết thực lực của ta, cho nên...” Hắn buông tay xuống, mắt tím lóe ra tia sáng kỳ dị, dường như còn muốn nói gì đó, cuối cùng, vẫn biến thành một tiếng than nhẹ.

Không gian dường như tiếp tục yên tĩnh, không biết Mộ Dung Thanh Nguyệt đã rời đi khi nào, ở đây chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Như Phong, ta biết ngươi sẽ đi Thương Lang quốc, ta ở đấy chờ ngươi." Giọng nói của nam tử ôn hòa, khuôn mặt nở nụ cười tà mị của hắn, lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Được, ta sẽ đi Thương Lang quốc tìm ngươi." Cười nhạt, nàng nhẹ giọng nói.

"Vậy, trước khi ta đi, Như Phong có phải ngươi nên cho ta đi một cái ôm không?" Trong mắt xẹt qua đùa giỡn, khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà lại nở nụ cười tà mị, vẻ mặt kia lại mang theo một tia chờ mong.

"..."

Nhất thời không nói lên lời, cuối cùng Hạ Như Phong vẫn kiềm chế xúc động cho hắn một đạp...

Học viện tỷ thí đến trận quyết chiến cuối cùng, trừ mười người trước tự động tiến vào trận chung kết, còn mười người còn lại là dựa vào chiến đấu của mình, một đường vượt qua khó khăn, đánh giết đến trận chung kết.

Trong lúc đó đệ tử bình thường tỷ thí mấy ngày trước đã xong, còn lại chỉ có hai mươi nhân vật phong vân kia.

Trận đấu ngày ấy, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà sóng vai đi vào sân đấu, lúc nhìn thấy hai người này xuất hiện, tất cả ánh mắt đều nhìn qua đây, bên trong có ghen tị, có hâm mộ, còn có nhiều sùng kính hơn...

Nam Cung Ngạo Tuyết vẫn chưa chết tâm, nhìn hai người hành động thân mật sóng vai đi vào, đố kỵ suýt chút nữa cắn nát răng.

Nàng biết, với vẻ đẹp trời cho của mình, không thể so với Hạ Như Phong. Chỉ là trên đời này, nam nhân ba thê bốn thiếp là việc rất bình thường, cho dù là nam nhân si mê thê tử của mình, cũng sẽ có mấy phòng thê thiếp.

Thực lực của nam nhân này tuyệt không giống vẻ ngoài như vậy, trở thành thê tử của hắn, cũng không tính làm nhục mình...

Ánh mắt đảo qua một vòng, nàng từ chỗ ngồi đứng dậy, đi về phía hai người kia.

"Như Phong, tỷ thí hôm nay, ta tin tưởng ngươi sẽ đứng đầu." Phất áo bào ngồi xuống, khóe môi của Dạ Thiên Tà cong lên, mắt tím nhìn về phía thiếu nữ ngồi ở bên cạnh, nói.

Hai tay của Hạ Như Phong chống gáy, dựa vào trên ghế gỗ, ngáp một cái, lông mày khẽ nhíu: "Nếu ta đối đầu với ngươi, sao có phần thắng chứ?"

Cười cười, Dạ Thiên Tà không nói gì, giống Hạ Như Phong, lười biếng dựa vào lưng ghế.

Y phục đỏ chiếu vào mắt, mang đến mùi hương nồng nặc, Dạ Thiên Tà chán ghét nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt mang theo một tia chán ghét: "Thật xin lỗi, ngươi chắn tầm mắt của ta."

Nắm chặt nắm đấm, trên khuôn mặt kiêu ngạo của Nam Cung Ngạo Tuyết, lại xẹt qua tia đỏ ửng, hít thật sâu vào một hơi, nàng mới dịu dàng nói: "Dạ công tử, xin hỏi, ta có thể ngồi bên cạnh ngươi không?"

"Như Phong, ngươi có ngửi thấy mùi thối gì hay không?" Dạ Thiên Tà liếc mắt qua, khóe miệng nở nụ cười: "Đoán chừng là trên người súc sinh nào đó tỏa ra đi?"

"Phụt."

Người xung quanh nhìn thấy Nam Cung Ngạo Tuyết đi vào, ngay lập tức đưa ánh mắt nhìn qua. Lúc này, nghe thấy lời nói tổn thương người của Dạ Thiên Tà, tất cả đều nhịn không được bật cười, cho dù là Hạ Như Phong, khóe môi cũng cong lên nhàn nhạt.

"Ừ." Ngón tay vỗ cằm, Hạ Như Phong tán thành gật đầu: "Quả thật, có một mùi hôi thối.”

"Ngươi... Các ngươi..." Sắc mặt của Nam Cung Ngạo Tuyết thay đổi mấy lần, cắn răng, dậm chân vài cái, cuối cùng không quan tâm, ngồi xuống vị trí khác bên cạnh Dạ Thiên Tà.

Mọi người than thở không thôi, không ngờ khuôn mặt của Nam Cung Ngạo Tuyết lại dày như thế, không thấy được người ta đều chán ghét nàng sao? Lại còn mặt dày ngồi xuống như thế.

Trong mắt hiện lên tia rét lạnh, trên mặt tươi cười của Dạ Thiên Tà nhất thời thu lại, hai mắt của hắn lạnh lùng nhìn Nam Cung Ngạo Tuyết một cái, một cái liếc mắt như vậy, đã làm cho Nam Cung Ngạo Tuyết cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, "Phụt" một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

Trông thấy cảnh này, mọi người đều nghi hoặc không hiểu, ngay cả Nam Cung Ngạo Tuyết cũng không rõ vì sao mình lại hộc máu?



"Là ngươi, nhất định là ngươi đánh lén ta." Nam Cung Ngạo Tuyết bỗng nhiên hiểu rõ gì đó, đứng lên, ngón tay chỉ vào Hạ Như Phong, mắt trừng to, hung ác nói.

Về phần Nam Cung Ngạo Tuyết vì sao không nghi ngờ Dạ Thiên Tà, bởi vì Dạ Thiên Tà là nam nhân, nam nhân đều là người thương hoa tiếc ngọc, cho dù nam nhân này dường như không có cảm tình tốt với mình nhiều lắm, những cũng sẽ không ra tay.

"Hừ, loại người dễ dàng ghen lại hại người như ngươi, không xứng đứng ở bên cạnh Dạ công tử."

Nàng muốn nói ra chuyện này để cho Dạ công tử nhìn rõ tính tình của nữ nhân đó, nàng tin mình nói ra lời này, khẳng định Dạ công tử sẽ không đi chung với nữ nhân này nữa.

Đáng tiếc, Nam Cung Ngạo Tuyết đã lầm vài việc, cho nên, nàng nhất định đã trở thành bi kịch rồi.

Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong quan hệ chỉ là bằng hữu, sao lại có thể ghen đến hại người cơ chứ? Hơn nữa, chủ yếu Dạ Thiên Tà hắn có thể không phải người thương hoa tiếc ngọc.

"Bốp."

Tiếng tát thanh thúy nháy mắt làm cho sân an tĩnh trở lại.

Nam Cung Ngạo Tuyết trừng to mắt, nâng cằm trắng lên, không dám nhìn nam nhân tà mị trước mặt này.

"Dám mắng nàng, muốn chết à." Mắt tím của Dạ Thiên Tà rét lạnh, cả người toát ra sát khí cường đại, bàn tay không chút lưu tình đánh về phía hai bên má của Nam Cung Ngạo Tuyết.

"Ầm."

Một chưởng này, Dạ Thiên Tà dùng năm phần lực, cho nên Nam Cung Ngạo Tuyết lập tức bay ra ngoài, mạnh mẽ té lăn quay trên mặt đất, trong miệng liên tục phun ra máu tươi không ngừng.

Tất cả mọi người kinh sợ, ánh mắt kinh ngạc nhìn nam nhân tà mị lạnh lùng kia.

Hắn lại có thế nặng tay với một mỹ nữ như thế? Sao cam lòng chứ? Đây là vấn đề tất cả mọi người đều không hiểu.

"Ngươi... Ngươi đừng giết ta..." Cảm nhận được sát khí trên người hắn, Nam Cung Ngạo Tuyết thật sự sợ hãi, toàn thân lạnh run, chỉ sợ nam nhân này thật sự hạ sát thủ với mình.

"Giết ngươi?" Hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia lộ một tia tàn nhẫn: "Giết ngươi rất dễ dàng, có đôi khi, sự sống sẽ càng thống khổ hơn cái chết."

Bàn tay không chút lưu tình đánh về phía kinh mạch toàn thân của nàng, một chiêu như thế, nhất định Nam Cung Ngạo Tuyết sẽ trở thành một phế nhân, vĩnh viễn không thể trở mình.

"Ầm."

"Bịch bịch."

Sau đó, đánh mạnh về phía cổ tay và cổ chân nàng, tiếng xương cốt đứt gãy, làm cho mọi người đều run rẩy không dứt, nhưng không có một ai dám đi ngăn cản.

Cho dù là trọng tài cũng không xen vào.

Đương nhiên, không phải bọn họ sợ Dạ Thiên Tà, mà là Phượng Hoàng lệnh trong tay của Hạ Như Phong, bọn họ cũng không muốn vì một đệ tử nhỏ nhặt, mà đi đắc tội với đệ tử của thập đại trưởng lão.

Vì... Vì sao...

Dĩ nhiên Nam Cung Ngạo Tuyết không thể lên tiếng, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn khuôn mặt của nam tử tuyệt mỹ đến vô cùng.

Nàng không hiểu, vì sao hắn lại đối xử với nàng như thế?

Cho dù không thích nàng, cũng không nên quá mức như thế chứ?

Kinh mạch đều đứt đoạn, tay chân tàn phế, cả đời này nàng không khác gì phế vật nữa rồi.

Rốt cuộc nàng đã phạm sai cái gì, vì sao hắn lại tàn nhẫn như thế? Là bởi vì, nàng mắng nữ nhân đó một câu sao?

Một câu, lại dùng cả đời để xin lỗi, đây. . . . . Có phải quá mức hay không?

Nam Cung Ngạo Tuyết không biết, mỗi người đều có nghịch lân của mình.

Ví dụ như Hạ gia, đám người Cốc Mị Nhi, đó chính là nghịch lân của Hạ Như Phong, vì Cốc Mị Nhi, nàng không tiếc đối đầu với Cốc gia, không tiếc đắc tội Tần vương, nhưng ở lúc Tần Tuyết nói ra thân phận của mình, nàng chỉ nói một câu, vậy thì thế nào?

Đúng vậy! Vậy thì thế nào?

Ngươi là phu nhân của gia chủ Cốc gia, ngươi là nữ nhi của Tần vương, vậy thì thế nào?

Bắt nạt bằng hữu của nàng, nàng sẽ không quản ngươi là ai, có thân phận gì, đều đánh không bỏ sót. Nếu không phải Cốc Mị Nhi muốn tự mình báo thù, khi đó, nàng sẽ giết những người đó.

Dạ Thiên Tà cũng có nghịch lân thuộc về mình.

Có lẽ là lúc đầu hắn vì một số lý do, nên mới đi tiếp cận nàng, nhưng sau này, hắn bị trọng tình trọng nghĩa, hào hoa phong nhã, bình tĩnh lạnh nhạt của thiếu nữ chân chính hấp dẫn, xem nàng như bằng hữu của mình.

Với tính cách của Dạ Thiên Tà, hắn rất ít đi để ý một người, nếu mà để ý, thì chính là một đời một kiếp.

Có người chửi mắng Hạ Như Phong, sao hắn có thể chịu được?

Tất nhiên, Nam Cung Ngạo Tuyết đã trở thành một bi kịch...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Phượng Nghịch Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook