Quyển 3 - Chương 50: Gặp phải bị chặn giết.
Băng Y Khả Khả
07/08/2019
"Như Phong, hiện tại chúng ta là đi La Lan thành sao?"
Ánh mặt trời sáng lạn phủ đầy lên gương mặt tuấn mỹ của nam tử kia, khóe môi hắn nở nụ cười hài lòng, mắt mắt dịu dàng nhìn về phía nữ tử bên cạnh và nhu hòa hỏi.
"Lần rời khỏi này không biết tới khi nào mới có thể trở về, cho nên, ta muốn nói một tiếng với Lam Đồng bọn họ, miễn cho bọn họ đi nội viện tìm ta." Hạ Như Phong mỉm cười rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía phía trước, ngay lúc này, bóng dáng của Trưởng Tôn Ô Tịnh và huynh muội Kim gia ánh vào trong mắt của nàng.
Ba người đồng thời cũng thấy Hạ Như Phong nên đã sải chân đi tới, sau khi nhìn thấy Lam Phong bên cạnh Hạ Như Phong, ba người đều sửng sốt.
"Lam Phong sư huynh."Bọn họ tự nhiên cũng nhận thức Lam Phong một người nổi danh trong viện này, cho nên cung kính lên tiếng chào hỏi.
Lam Phong thản nhiên gật gật đầu, cũng không có quan tâm dư thừa, bởi vì thực lực của những người này vẫn rất khó lọt vào mắt của hắn.
"Trưởng Tôn Ô Tịnh, có một chuyện ta muốn cầu xin ngươi." Ánh mắt Hạ Như Phong đặt ở trên người của Trưởng Tôn Ô Tịnh, lạnh nhạt lên tiếng.
"Chuyện gì, thỉnh ngài nói đi!"
Nghe được Hạ Như Phong có việc muốn chính mình hỗ trợ, trong lòng Trưởng Tôn Ô Tịnh đột nhiên kích động lên, dù sao thực lực của Hạ Như Phong được bày ra đó, vì nàng làm việc là phúc khí của hắn.
"Ta có mấy người bằng hữu ở chỗ này, trong khoảng thời gian này, ta muốn rời khỏi viện Linh Sư nên muốn nhờ ngươi giúp ta chiếu cố bọn họ."
Lúc đầu Hạ Như Phong là muốn tìm Hỏa trưởng lão hỗ trợ hoặc là nhắc nhở Doãn Nhân, nhưng bọn họ thân là trưởng lão, công việc bận rộn lại không thể giúp nàng chiếu cố tốt bọn họ, mà Trưởng Tôn Ô Tịnh lúc này vừa đúng lúc xuất hiện, chuyện này liền giao cho hắn.
Vô luận như thế nào, Trưởng Tôn Ô Tịnh cũng là đệ tử nội môn, có hắn chiếu cố thì ít nhất nàng có thể yên tâm một ít.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này." Trưởng Tôn Ô Tịnh vỗ ngực thề son sắt, gương mặt hàm chứa ánh sáng kiên định: "Chỉ cần Trưởng Tôn Ô Tịnh ta còn sống, thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác thương tổn bằng hữu của ngươi."
"Đa tạ." Hạ Như Phong chân thành cười cười, trong lòng lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi nàng lập tức chào tạm biệt với nhóm người Lam Đồng thì cũng là lúc phải rời khỏi.
"Như Phong cô nương, ngươi yên tâm đi đi, ta và tỷ tỷ cũng sẽ đi bảo hộ bọn họ." Đôi mắt màu vàng của Kim Ni Nhĩ nhìn phía Hạ Như Phong, gương mặt tươi cười của hắn như ánh mặt trời, chiếu rọi vào trong lòng người, mái tóc dài màu vàng dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt, cả người giống như một pho tượng thần.
"Đúng vậy, là ngươi đã cứu tánh mạng của ta và đệ đệ, về sau mạng của chúng ta chính là của ngươi, huống chi chỉ là giúp ngươi một chuyện nhỏ mà thôi." Kim Ny Toa nhún vai, khóe môi nhếch lên một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, bóng dáng của nàng đứng cùng một chỗ với Kim Ni Nhĩ lại giống nhau như thế.
Hạ Như Phong trầm mặc trong giây lát, rồi mới ngẩng mặt lên phát ra ánh sáng nhàn nhạt và nói: "Nếu như các ngươi có chuyện không giải quyết được thì phải đi tìm Hỏa trưởng lão và Doãn trưởng lão, hiện tại ta muốn đi nói lời tạm biệt với bọn họ, các ngươi có muốn đi cùng không?"
Trưởng Tôn Ô Tịnh nhìn hai người khác liếc mắt một cái, mỉm cười: "Đi cũng tốt, thuận tiện nhận thức bọn họ một chút."
Chỗ mà đệ tử ngoại môn sống là nơi hẻo lánh nhất ở Tây uyển, còn chưa đi vào bên trong thì Trưởng Tôn Ô Tịnh đã nhíu mày lại, hắn làm sao cũng không ngờ rằng, hoàn cảnh ở Tây uyển lại tệ đến như vậy. Trái lại thì hai người Kim Ni Nhĩ và Kim Ny Toa thì mặt không đổi sắc, Hạ Như Phong kinh ngạc nhìn hai người, hai người này thật không giống như là loại người được nuông chiều từ bé.
Chưa đi tới nơi của bọn họ thì đã nghe được một trận âm thanh ồn ào truyền đến.
Hạ Như Phong nhướng mày, gương lạnh xuống: "Phát sinh chuyện gì rồi sao? Đi, chúng ta đi nhìn xem."
Lúc này, ngoài cửa phòng ngủ của Liễu Vân Phi và Lâm Bản Khanh bị mọi người quay quanh lại, mà ở giữa vòng vây của mọi người, vẻ mặt Liễu Vân Phi luôn hờ hững, nhìn cũng chưa từng nhìn nữ tử từng làm cho hắn giao thật lòng ra trước mắt này một cái.
"Liễu Vân Phi, kiên nhẫn của ta cũng có hạn, nửa năm này, ta làm toàn bộ cũng không thể đả động được ngươi sao? Ngươi thật sự tưởng Tần Chiêu Tuyết ta không có ngươi thì không được sao? Chỉ cần ta nguyện ý, ta hoàn toàn có thể tìm được nam nhân so với ngươi ưu tú gấp trăm lần, ngươi thật sự coi mình như rễ hành, nếu không có vị đứng phía sau kia của ngươi thì ngươi cái gì cũng đều không phải."
Liễu Vân Phi không nói gì, Lâm Bản Khanh bên cạnh hắn lại nhìn không được, đứng ra, hung tợn trừng mắt Tần Chiêu Tuyết: "Tần Chiêu Tuyết, ngươi cũng đừng coi mình như rễ hành, ngươi quả thực ngay cả cái gì cũng đều không phải, suốt ngày chỉ biết quyến rũ nam nhân, Liễu Vân Phi mới sẽ không muốn loại nữ nhân ai cũng có thể cưỡi lên giống như ngươi!"
"Ngươi…" Tần Chiêu Tuyết nắm chặt nắm đấm, kìm nén tức giận trong lòng, ánh mắt phóng đến trên gương mặt lạnh lùng của Liễu Vân Phi: "Liễu Vân Phi, ngươi thực sự tuyệt tình như vậy sao?"
"Quả thật, nếu không có nàng thì ta đã sớm chết, chỉ là Liễu Vân Phi ta có tôn nghiêm thuộc về ta, cho nên sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ hướng mọi người chứng minh thực lực của ta." Dứt lời, hắn phất phất áo bào, giọng điêu lạnh lùng nói: "Tần cô nương, ngươi vẫn nên mời trở về đi, nơi này của ta chứa không được ngươi tôn lớn phật này."
Sắc mặt Tần Chiêu Tuyết chợt trở nên xanh mét, hối hận trong mắt từ từ bị cừu hận thay thế.
Lúc đầu nàng muốn trở lại bên người Liễu Vân Phi là vì thực lực cường hãn của Hạ Như Phong, nhưng Hạ Như Phong tiến vào nội viện thì nửa năm không có tung tích, nói không chừng đã sớm đem những người này quên đi rồi? Vậy vì sao nàng còn phải quấn quít làm phiền đối với Liễu Vân Phi làm gì chứ? Nàng thừa nhận, nàng đối với Liễu Vân Phi vẫn là có tình yêu, nhưng mà nàng càng yêu quyền lợi và địa vị hơn.
Nhưng mà Liễu Vân Phi đối với nàng khinh thường thì không khỏi làm nàng nổi trận lôi đình.
Cho tới bây giờ đều chỉ có mình khinh thường người khác, khi nào người khác lại có thể khinh thường mình?
"Liễu Vân Phi, ngươi cho rằng bản tiểu thư hiếm lạ nơi này của ngươi sao? Mời ngươi nhớ kỹ cho bản tiểu thư, ngươi chỉ là đồ bỏ đi bị ta vứt bỏ thôi!" Dưới sự phẫn nộ, lời nói của Tần Chiêu Tuyết hoàn toàn không trải qua đầu óc đã buột miệng nói ra, sau khi nói xong, nàng cắn chặt môi, hai mắt hàm chứa lửa giận nhìn chằm chằm Liễu Vân Phi.
Nếu lời nói đã nói ra khỏi miệng thì hối hận cũng vô dụng, dù sao nàng đã buông tha cho Liễu Vân Phi, mà toàn bộ chuyện nàng đã làm trong nửa năm qua này, đều làm cho nàng cảm thấy cơ thể và đầu óc mỏi mệt.
Cơ thể Liễu Vân Phi đột nhiên run lên, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, một cỗ tức giận ngập trời từ trong lòng tuôn ra, nhất thời hét lớn một tiếng: "Cút!"
"Haiz, trên đời này, làm sao lại có tiện nhân vô sỉ như vậy, ngay cả ta cũng nhìn không được rồi."
Liền ngay lúc này, một giọng nói xinh đẹp từ trong đám người bên ngoài truyền đến.
Mọi người đồng thời xoay người lại và nhìn về phía năm người nam nữ đồng dạng kiệt xuất đi tới. Mà vừa rồi lên tiếng chính là vị nữ tử tóc vàng kia.
"Lão đại." Nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ trong đó, Lâm Bản Khanh nhãn tình sáng lên: "Lão đại ngươi như thế nào trở lại."
Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, cũng không có nhiều lời giải thích, ngược lại chuyển tầm mắt về phía Tần Chiêu Tuyết, bên trong hiện lên một tia hàn ý cực kỳ rõ ràng.
Thân thể mềm mại của Tần Chiêu Tuyết run lên, có chút kinh hoảng nhìn Hạ Như Phong, nàng như thế nào cũng không ngờ tới, nàng trở lại lại đúng loại thời điểm này.
"Trên đời này, như thế nào lại có nữ nhân ti tiện như vậy, thật sự là đã đánh mất mặt mũi của nữ tử chúng ta". Kim Ny Toa tiếc hận lắc đầu, khẽ thở dài, một đầu tóc dài màu vàng lóe ra sáng bóng chói mắt: "Ngay cả ta cũng vì ngươi mà cảm thấy xấu hổ, ngươi như thế nào không tìm một cái lỗ mà chui vào, để tránh ở đây mất mặt xấu hổ."
Bởi vì chuyện này liên quan đến đệ tử nội môn và Hạ Như Phong, Kim Ny Toa tự nhiên cũng nghe thấy trong viện Linh Sư truyền lại những lời này, cho nên cũng là hiểu rõ phân tranh giửa bọn họ. Cũng vì nguyên nhân như vậy, nàng mới khinh thường Tần Chiêu Tuyết như vậy.
Nữ tử tiến vào viện Linh Sư, thiên phú tuyệt sẽ không bình thường, các nàng không cần đi nịnh bợ nam nhân, hoặc trở thành công cụ đám hỏi, hoàn toàn có thể bằng vào cố gắng của mình đứng vững gót chân ở đại lục. Nếu không thì vì sao phải nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ để trở thành đệ tử trong viện Linh Sư chứ?
Mà nàng nếu muốn dựa vào nam nhân, thì so sánh với những nữ tử có thiên phú bình thường đó, lại có cái gì khác nhau?
Huống chi tính cách của Kim Ny Toa vốn không thích đi dựa vào bất luận kẻ nào, vì vậy nàng lại càng thêm khinh thường Tần Chiêu Tuyết.
"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Hắn vốn chính là đồ bỏ đi bị ta vứt bỏ, một đồ bỏ đi không dùng được!" Vẻ mặt Tần Chiêu Tuyết xanh mét trừng mắt nhìn Liễu Vân Phi, theo ý nàng, Liễu Vân Phi chính là một phế vật thực lực thấp trong các bằng hữu.
"Hả? Hắn là phế vật?" Kim Ny Toa nhíu mày, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười: "Như vậy xin hỏi, thực lực chỉ ở Linh vương ngũ cấp của Tần Chiêu Tuyết cô nương ngươi thì tính là cái gì?"
Sắc mặt Tần Chiêu Tuyết chợt đại biến, nếu Liễu Vân Phi là phế vật, như vậy chính mình ngay cả phế vật cũng không phải: "Cho dù hắn không phải phế vật, thì hắn cũng là đồ bỏ đi bị ta vứt bỏ..."
"Đủ rồi!" Lam Đồng thủy chung trầm mặc rốt cục chịu đựng không nổi, giơ tay lên và tát thật mạnh về phía gương mặt trắng nõn của Tần Chiêu Tuyết.
"Bốp!"
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, trên gương mặt của Tần Chiêu Tuyết có thêm một cái dấu tay, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt từ từ nhiễm lên đầy lửa giận.
"Tiện nhân, ngươi dám đánh ta?" Tần Chiêu Tuyết cắn chặt hàm răng, oán hận nhìn chằm chằm gương mặt lạnh nhạt của Lam Đồng.
Mà tất cả người biết Lam Đồng thì đều không tự chủ được mà ngây dại, bởi vì Lam Đồng lúc này khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy xa lạ.
"Ta đánh chính là ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Tần Chiêu Tuyết, đừng để cho ta nghe được ngươi vũ nhục Liễu Vân Phi, nếu không, ta chắc chắn giết ngươi!" Trong mắt xanh hiện lên rõ ràng sát ý, lúc này nhiệt độ xung quanh Lam Đồng từ từ giảm xuống.
Thấy mình không phải là đối thủ Lam Đồng của Tần Chiêu Tuyết, đành phải trầm mặc lại, nhưng mà trong đôi mắt kia lại lóe ra tia băng hàn.
"Tần Chiêu Tuyết phải không?" Hạ Như Phong nhếch môi một cái và giơ lên một chút cười lạnh, hai mắt lạnh nhạt nhìn gương mặt vặn vẹo của Tần Chiêu Tuyết: "Về sau, đừng đến đây quấn lấy Liễu Vân Phi, bằng không, Lam Đồng không giết ngươi thì ta cũng sẽ giết ngươi."
Tần Chiêu Tuyết hung ác trừng mắt nhìn Lam Đồng bọn họ, chỉ khi nhìn Hạ Như Phong thì trong mắt xẹt qua một chút sợ hãi, vội vàng xoay người chạy khỏi nơi này, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
Nữ nhân này, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng dám giết huống chi là bản thân nàng chứ? Vẫn là không nên chọc nàng có vẻ tốt nhất. . .
"Lão đại, ngươi tới nơi này làm cái gì?" Lâm Bản Khanh kích động đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, hai mắt nhìn nàng không chút nào che dấu kính ngưỡng.
"Ta là muốn cáo từ với các ngươi."
"Lão đại ngươi phải đi đâu sao?"
"Ừ, phải đi hoàn thành nhiệm vụ của đệ tử hạch tâm, ta cũng không biết khi nào trở về cho nên muốn nói với các ngươi một tiếng." Sau khi nói xong, liền chuyển ánh mắt lên trên người Lam Đồng, trong mắt mơ hồ xẹt qua chút ánh sáng khác thường: "Lam Đồng, cứ nghe theo trái tim là được rồi, nỗ lực lên!"
Lam Đồng sửng sốt một chút, hai mắt cảm động nhìn về phía Hạ Như Phong.
Nàng thế nhưng lại cẩn thận như vậy, nhìn thấu tâm tư của nàng...
Cuối cùng phân phó vài câu, Hạ Như Phong xoay người rời khỏi nơi này, cùng Lam Phong đồng thời đi về phía cửa lớn của viện Linh Sư.
Nhưng mà, sau khi hai người rời khỏi viện Linh Sư một lúc thì con đường phía trước bỗng nhiên bị người chặn lại.
"Tạ Tranh!" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, con ngươi đen thâm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng gần đó, nhất thời sát khí bắn ra bốn phía: "Chẳng qua nàng cho rằng, nàng có thể chặn giết chết ta ở chỗ này sao?"
Ánh mặt trời sáng lạn phủ đầy lên gương mặt tuấn mỹ của nam tử kia, khóe môi hắn nở nụ cười hài lòng, mắt mắt dịu dàng nhìn về phía nữ tử bên cạnh và nhu hòa hỏi.
"Lần rời khỏi này không biết tới khi nào mới có thể trở về, cho nên, ta muốn nói một tiếng với Lam Đồng bọn họ, miễn cho bọn họ đi nội viện tìm ta." Hạ Như Phong mỉm cười rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía phía trước, ngay lúc này, bóng dáng của Trưởng Tôn Ô Tịnh và huynh muội Kim gia ánh vào trong mắt của nàng.
Ba người đồng thời cũng thấy Hạ Như Phong nên đã sải chân đi tới, sau khi nhìn thấy Lam Phong bên cạnh Hạ Như Phong, ba người đều sửng sốt.
"Lam Phong sư huynh."Bọn họ tự nhiên cũng nhận thức Lam Phong một người nổi danh trong viện này, cho nên cung kính lên tiếng chào hỏi.
Lam Phong thản nhiên gật gật đầu, cũng không có quan tâm dư thừa, bởi vì thực lực của những người này vẫn rất khó lọt vào mắt của hắn.
"Trưởng Tôn Ô Tịnh, có một chuyện ta muốn cầu xin ngươi." Ánh mắt Hạ Như Phong đặt ở trên người của Trưởng Tôn Ô Tịnh, lạnh nhạt lên tiếng.
"Chuyện gì, thỉnh ngài nói đi!"
Nghe được Hạ Như Phong có việc muốn chính mình hỗ trợ, trong lòng Trưởng Tôn Ô Tịnh đột nhiên kích động lên, dù sao thực lực của Hạ Như Phong được bày ra đó, vì nàng làm việc là phúc khí của hắn.
"Ta có mấy người bằng hữu ở chỗ này, trong khoảng thời gian này, ta muốn rời khỏi viện Linh Sư nên muốn nhờ ngươi giúp ta chiếu cố bọn họ."
Lúc đầu Hạ Như Phong là muốn tìm Hỏa trưởng lão hỗ trợ hoặc là nhắc nhở Doãn Nhân, nhưng bọn họ thân là trưởng lão, công việc bận rộn lại không thể giúp nàng chiếu cố tốt bọn họ, mà Trưởng Tôn Ô Tịnh lúc này vừa đúng lúc xuất hiện, chuyện này liền giao cho hắn.
Vô luận như thế nào, Trưởng Tôn Ô Tịnh cũng là đệ tử nội môn, có hắn chiếu cố thì ít nhất nàng có thể yên tâm một ít.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này." Trưởng Tôn Ô Tịnh vỗ ngực thề son sắt, gương mặt hàm chứa ánh sáng kiên định: "Chỉ cần Trưởng Tôn Ô Tịnh ta còn sống, thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác thương tổn bằng hữu của ngươi."
"Đa tạ." Hạ Như Phong chân thành cười cười, trong lòng lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi nàng lập tức chào tạm biệt với nhóm người Lam Đồng thì cũng là lúc phải rời khỏi.
"Như Phong cô nương, ngươi yên tâm đi đi, ta và tỷ tỷ cũng sẽ đi bảo hộ bọn họ." Đôi mắt màu vàng của Kim Ni Nhĩ nhìn phía Hạ Như Phong, gương mặt tươi cười của hắn như ánh mặt trời, chiếu rọi vào trong lòng người, mái tóc dài màu vàng dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt, cả người giống như một pho tượng thần.
"Đúng vậy, là ngươi đã cứu tánh mạng của ta và đệ đệ, về sau mạng của chúng ta chính là của ngươi, huống chi chỉ là giúp ngươi một chuyện nhỏ mà thôi." Kim Ny Toa nhún vai, khóe môi nhếch lên một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, bóng dáng của nàng đứng cùng một chỗ với Kim Ni Nhĩ lại giống nhau như thế.
Hạ Như Phong trầm mặc trong giây lát, rồi mới ngẩng mặt lên phát ra ánh sáng nhàn nhạt và nói: "Nếu như các ngươi có chuyện không giải quyết được thì phải đi tìm Hỏa trưởng lão và Doãn trưởng lão, hiện tại ta muốn đi nói lời tạm biệt với bọn họ, các ngươi có muốn đi cùng không?"
Trưởng Tôn Ô Tịnh nhìn hai người khác liếc mắt một cái, mỉm cười: "Đi cũng tốt, thuận tiện nhận thức bọn họ một chút."
Chỗ mà đệ tử ngoại môn sống là nơi hẻo lánh nhất ở Tây uyển, còn chưa đi vào bên trong thì Trưởng Tôn Ô Tịnh đã nhíu mày lại, hắn làm sao cũng không ngờ rằng, hoàn cảnh ở Tây uyển lại tệ đến như vậy. Trái lại thì hai người Kim Ni Nhĩ và Kim Ny Toa thì mặt không đổi sắc, Hạ Như Phong kinh ngạc nhìn hai người, hai người này thật không giống như là loại người được nuông chiều từ bé.
Chưa đi tới nơi của bọn họ thì đã nghe được một trận âm thanh ồn ào truyền đến.
Hạ Như Phong nhướng mày, gương lạnh xuống: "Phát sinh chuyện gì rồi sao? Đi, chúng ta đi nhìn xem."
Lúc này, ngoài cửa phòng ngủ của Liễu Vân Phi và Lâm Bản Khanh bị mọi người quay quanh lại, mà ở giữa vòng vây của mọi người, vẻ mặt Liễu Vân Phi luôn hờ hững, nhìn cũng chưa từng nhìn nữ tử từng làm cho hắn giao thật lòng ra trước mắt này một cái.
"Liễu Vân Phi, kiên nhẫn của ta cũng có hạn, nửa năm này, ta làm toàn bộ cũng không thể đả động được ngươi sao? Ngươi thật sự tưởng Tần Chiêu Tuyết ta không có ngươi thì không được sao? Chỉ cần ta nguyện ý, ta hoàn toàn có thể tìm được nam nhân so với ngươi ưu tú gấp trăm lần, ngươi thật sự coi mình như rễ hành, nếu không có vị đứng phía sau kia của ngươi thì ngươi cái gì cũng đều không phải."
Liễu Vân Phi không nói gì, Lâm Bản Khanh bên cạnh hắn lại nhìn không được, đứng ra, hung tợn trừng mắt Tần Chiêu Tuyết: "Tần Chiêu Tuyết, ngươi cũng đừng coi mình như rễ hành, ngươi quả thực ngay cả cái gì cũng đều không phải, suốt ngày chỉ biết quyến rũ nam nhân, Liễu Vân Phi mới sẽ không muốn loại nữ nhân ai cũng có thể cưỡi lên giống như ngươi!"
"Ngươi…" Tần Chiêu Tuyết nắm chặt nắm đấm, kìm nén tức giận trong lòng, ánh mắt phóng đến trên gương mặt lạnh lùng của Liễu Vân Phi: "Liễu Vân Phi, ngươi thực sự tuyệt tình như vậy sao?"
"Quả thật, nếu không có nàng thì ta đã sớm chết, chỉ là Liễu Vân Phi ta có tôn nghiêm thuộc về ta, cho nên sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ hướng mọi người chứng minh thực lực của ta." Dứt lời, hắn phất phất áo bào, giọng điêu lạnh lùng nói: "Tần cô nương, ngươi vẫn nên mời trở về đi, nơi này của ta chứa không được ngươi tôn lớn phật này."
Sắc mặt Tần Chiêu Tuyết chợt trở nên xanh mét, hối hận trong mắt từ từ bị cừu hận thay thế.
Lúc đầu nàng muốn trở lại bên người Liễu Vân Phi là vì thực lực cường hãn của Hạ Như Phong, nhưng Hạ Như Phong tiến vào nội viện thì nửa năm không có tung tích, nói không chừng đã sớm đem những người này quên đi rồi? Vậy vì sao nàng còn phải quấn quít làm phiền đối với Liễu Vân Phi làm gì chứ? Nàng thừa nhận, nàng đối với Liễu Vân Phi vẫn là có tình yêu, nhưng mà nàng càng yêu quyền lợi và địa vị hơn.
Nhưng mà Liễu Vân Phi đối với nàng khinh thường thì không khỏi làm nàng nổi trận lôi đình.
Cho tới bây giờ đều chỉ có mình khinh thường người khác, khi nào người khác lại có thể khinh thường mình?
"Liễu Vân Phi, ngươi cho rằng bản tiểu thư hiếm lạ nơi này của ngươi sao? Mời ngươi nhớ kỹ cho bản tiểu thư, ngươi chỉ là đồ bỏ đi bị ta vứt bỏ thôi!" Dưới sự phẫn nộ, lời nói của Tần Chiêu Tuyết hoàn toàn không trải qua đầu óc đã buột miệng nói ra, sau khi nói xong, nàng cắn chặt môi, hai mắt hàm chứa lửa giận nhìn chằm chằm Liễu Vân Phi.
Nếu lời nói đã nói ra khỏi miệng thì hối hận cũng vô dụng, dù sao nàng đã buông tha cho Liễu Vân Phi, mà toàn bộ chuyện nàng đã làm trong nửa năm qua này, đều làm cho nàng cảm thấy cơ thể và đầu óc mỏi mệt.
Cơ thể Liễu Vân Phi đột nhiên run lên, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, một cỗ tức giận ngập trời từ trong lòng tuôn ra, nhất thời hét lớn một tiếng: "Cút!"
"Haiz, trên đời này, làm sao lại có tiện nhân vô sỉ như vậy, ngay cả ta cũng nhìn không được rồi."
Liền ngay lúc này, một giọng nói xinh đẹp từ trong đám người bên ngoài truyền đến.
Mọi người đồng thời xoay người lại và nhìn về phía năm người nam nữ đồng dạng kiệt xuất đi tới. Mà vừa rồi lên tiếng chính là vị nữ tử tóc vàng kia.
"Lão đại." Nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ trong đó, Lâm Bản Khanh nhãn tình sáng lên: "Lão đại ngươi như thế nào trở lại."
Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, cũng không có nhiều lời giải thích, ngược lại chuyển tầm mắt về phía Tần Chiêu Tuyết, bên trong hiện lên một tia hàn ý cực kỳ rõ ràng.
Thân thể mềm mại của Tần Chiêu Tuyết run lên, có chút kinh hoảng nhìn Hạ Như Phong, nàng như thế nào cũng không ngờ tới, nàng trở lại lại đúng loại thời điểm này.
"Trên đời này, như thế nào lại có nữ nhân ti tiện như vậy, thật sự là đã đánh mất mặt mũi của nữ tử chúng ta". Kim Ny Toa tiếc hận lắc đầu, khẽ thở dài, một đầu tóc dài màu vàng lóe ra sáng bóng chói mắt: "Ngay cả ta cũng vì ngươi mà cảm thấy xấu hổ, ngươi như thế nào không tìm một cái lỗ mà chui vào, để tránh ở đây mất mặt xấu hổ."
Bởi vì chuyện này liên quan đến đệ tử nội môn và Hạ Như Phong, Kim Ny Toa tự nhiên cũng nghe thấy trong viện Linh Sư truyền lại những lời này, cho nên cũng là hiểu rõ phân tranh giửa bọn họ. Cũng vì nguyên nhân như vậy, nàng mới khinh thường Tần Chiêu Tuyết như vậy.
Nữ tử tiến vào viện Linh Sư, thiên phú tuyệt sẽ không bình thường, các nàng không cần đi nịnh bợ nam nhân, hoặc trở thành công cụ đám hỏi, hoàn toàn có thể bằng vào cố gắng của mình đứng vững gót chân ở đại lục. Nếu không thì vì sao phải nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ để trở thành đệ tử trong viện Linh Sư chứ?
Mà nàng nếu muốn dựa vào nam nhân, thì so sánh với những nữ tử có thiên phú bình thường đó, lại có cái gì khác nhau?
Huống chi tính cách của Kim Ny Toa vốn không thích đi dựa vào bất luận kẻ nào, vì vậy nàng lại càng thêm khinh thường Tần Chiêu Tuyết.
"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Hắn vốn chính là đồ bỏ đi bị ta vứt bỏ, một đồ bỏ đi không dùng được!" Vẻ mặt Tần Chiêu Tuyết xanh mét trừng mắt nhìn Liễu Vân Phi, theo ý nàng, Liễu Vân Phi chính là một phế vật thực lực thấp trong các bằng hữu.
"Hả? Hắn là phế vật?" Kim Ny Toa nhíu mày, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười: "Như vậy xin hỏi, thực lực chỉ ở Linh vương ngũ cấp của Tần Chiêu Tuyết cô nương ngươi thì tính là cái gì?"
Sắc mặt Tần Chiêu Tuyết chợt đại biến, nếu Liễu Vân Phi là phế vật, như vậy chính mình ngay cả phế vật cũng không phải: "Cho dù hắn không phải phế vật, thì hắn cũng là đồ bỏ đi bị ta vứt bỏ..."
"Đủ rồi!" Lam Đồng thủy chung trầm mặc rốt cục chịu đựng không nổi, giơ tay lên và tát thật mạnh về phía gương mặt trắng nõn của Tần Chiêu Tuyết.
"Bốp!"
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, trên gương mặt của Tần Chiêu Tuyết có thêm một cái dấu tay, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt từ từ nhiễm lên đầy lửa giận.
"Tiện nhân, ngươi dám đánh ta?" Tần Chiêu Tuyết cắn chặt hàm răng, oán hận nhìn chằm chằm gương mặt lạnh nhạt của Lam Đồng.
Mà tất cả người biết Lam Đồng thì đều không tự chủ được mà ngây dại, bởi vì Lam Đồng lúc này khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy xa lạ.
"Ta đánh chính là ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Tần Chiêu Tuyết, đừng để cho ta nghe được ngươi vũ nhục Liễu Vân Phi, nếu không, ta chắc chắn giết ngươi!" Trong mắt xanh hiện lên rõ ràng sát ý, lúc này nhiệt độ xung quanh Lam Đồng từ từ giảm xuống.
Thấy mình không phải là đối thủ Lam Đồng của Tần Chiêu Tuyết, đành phải trầm mặc lại, nhưng mà trong đôi mắt kia lại lóe ra tia băng hàn.
"Tần Chiêu Tuyết phải không?" Hạ Như Phong nhếch môi một cái và giơ lên một chút cười lạnh, hai mắt lạnh nhạt nhìn gương mặt vặn vẹo của Tần Chiêu Tuyết: "Về sau, đừng đến đây quấn lấy Liễu Vân Phi, bằng không, Lam Đồng không giết ngươi thì ta cũng sẽ giết ngươi."
Tần Chiêu Tuyết hung ác trừng mắt nhìn Lam Đồng bọn họ, chỉ khi nhìn Hạ Như Phong thì trong mắt xẹt qua một chút sợ hãi, vội vàng xoay người chạy khỏi nơi này, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
Nữ nhân này, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng dám giết huống chi là bản thân nàng chứ? Vẫn là không nên chọc nàng có vẻ tốt nhất. . .
"Lão đại, ngươi tới nơi này làm cái gì?" Lâm Bản Khanh kích động đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, hai mắt nhìn nàng không chút nào che dấu kính ngưỡng.
"Ta là muốn cáo từ với các ngươi."
"Lão đại ngươi phải đi đâu sao?"
"Ừ, phải đi hoàn thành nhiệm vụ của đệ tử hạch tâm, ta cũng không biết khi nào trở về cho nên muốn nói với các ngươi một tiếng." Sau khi nói xong, liền chuyển ánh mắt lên trên người Lam Đồng, trong mắt mơ hồ xẹt qua chút ánh sáng khác thường: "Lam Đồng, cứ nghe theo trái tim là được rồi, nỗ lực lên!"
Lam Đồng sửng sốt một chút, hai mắt cảm động nhìn về phía Hạ Như Phong.
Nàng thế nhưng lại cẩn thận như vậy, nhìn thấu tâm tư của nàng...
Cuối cùng phân phó vài câu, Hạ Như Phong xoay người rời khỏi nơi này, cùng Lam Phong đồng thời đi về phía cửa lớn của viện Linh Sư.
Nhưng mà, sau khi hai người rời khỏi viện Linh Sư một lúc thì con đường phía trước bỗng nhiên bị người chặn lại.
"Tạ Tranh!" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, con ngươi đen thâm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng gần đó, nhất thời sát khí bắn ra bốn phía: "Chẳng qua nàng cho rằng, nàng có thể chặn giết chết ta ở chỗ này sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.