Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 98: Năm thế lực lớn tụ hội

Băng Y Khả Khả

22/10/2019

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt bao phủ khắp quảng trường, lão giả đứng ở giữa quảng trường, tay áo khẽ bay, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén, sau khi khuôn mặt già nua nhìn đến cảnh tượng trong sân, cũng trầm xuống: "Tề Cộng, ngươi đến nói, rốt cuộc viện Linh Sư xảy ra chuyện gì? Doãn Nhân và Hắc Linh phạm vào lỗi gì mà muốn giết bọn họ?"

Cơ thể của Tề Cộng run lên, cúi đầu không nói, hai mắt hung tợn nhìn Tạ Tranh đang lạnh run ở một cạnh, nếu và sớm xử quyết Doãn Nhân và Hắc Linh một chút, viện trưởng trở về nhanh cũng đã chậm, lúc đó tiền trảm hậu tấu, dù là viện trưởng bất mãn nữa thế nào, cũng chẳng làm gì được ông.

"Viện trưởng, là như vậy, Doãn Nhân tiết lộ cơ mật, Hắc Linh bao che hung phạm, vì viện Linh Sư ta, nên mới phải xử quyết bọn họ." Thật lâu sau, Tề Cộng ngẩng đầu lên, thật cẩn thận nhìn viện trưởng, tim gan run sợ nói.

Viện trưởng Kha Kính Lâm nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt bắn về phía hai người Doãn Nhân và Hắc Linh: "Là như vậy sao?"

Nghe vậy, bất giác Doãn Nhân cười khẽ một tiếng, mắt đẹp lạnh lùng nhìn Tạ Tranh và Tề Cộng, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: "Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do? Rốt cuộc là ai bán đứng cơ mật, phản bội viện Linh Sư, còn cần điều tra thêm, dù sao chuyện Tạ Tranh phản công, đã không phải là lần đầu tiên."

Lời nói này có điều ngụ ý, khiến cho Tề Cộng và Tạ Tranh đồng thời run rẩy, nếu không phải tin tưởng vào năng lực của mình, bọn họ đều cho rằng Doãn Nhân đã phát hiện tất cả chuyện giữa bọn họ.

"Viện trưởng, ta nguyện ý tin tưởng Doãn Nhân trưởng lão và Hắc Linh điện chủ, bọn họ tuyệt đối không phản bội trước." Trong đám người, Lôi Lạc mặc hắc y bước chân từ từ đi lên, sau khi hắn nhìn Doãn Nhân và Hắc Linh, đi đến trước mặt Kha Kính Lâm, ôm quyền, nói: "Viện trưởng, Lôi Lạc ta nguyện ý lấy tính mạng đảm bảo, bọn họ sẽ không tiết lộ cơ mật của viện Linh Sư ta."

"Chúng ta cũng nguyện dùng tính mạng để bảo đảm."

Phần lớn người đều tiến lên nói, cho dù bình thường nhiều người đều sợ Doãn Nhân, nhưng cũng rõ ràng lấy tính cách của Doãn Nhân sẽ không phản bội viện Linh Sư. Huống chi mất đi hai cường giả Thánh Linh, với viện Linh Sư mà nói, cũng là tổn thất rất lớn, những đồ đệ trung thành và tận tâm đó, sao thực sự cho phép bọn họ bị hãm hại?

"Tề Cộng, làm phó viện trưởng xử sự bất công là tối kỵ, ngươi có gì chứng cớ có thể chỉ rõ Doãn Nhân phản bội viện Linh Sư?" Kha Kính Lâm nhíu mày, sắc bén trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi, Doãn Nhân làm người, ông cũng nhìn rất rõ, nếu nói phản bội viện Linh Sư, cũng chỉ có Tạ Tranh là làm như vậy, lúc trước chuyện kia của Hạ Như Phong đã khiến cho ông thấy rõ bản tính của Tạ Tranh.

Có thể vì có việc muốn ông tự mình đi tra, vì vậy rời khỏi viện Linh Sư một đoạn thời gian, ai ngờ đến khi trở về, đã xảy ra biến cố như vậy.

Nhưng mà chuyện khiến cho ông không hiểu, vì sao Tề Cộng luôn mồm khẳng định, Doãn Nhân phản bội viện Linh Sư?

"Này..." Tề Cộng nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn Tạ Tranh, híp mắt, trong mắt tinh nhuệ xẹt qua một tia âm hiểm: "Bẩm báo viện trưởng, việc này ta cũng không biết, là Tạ Tranh nói Doãn Nhân phản bội viện Linh Sư, hơn nữa bởi vì lúc trước Doãn Nhân rời khỏi viện Linh Sư rất lâu, nên ta mới tin lời của Tạ Tranh, là bà ta oan uổng Doãn Nhân, nội tình trong đó ta lại không biết."

"Phó viện trưởng..." Cơ thể của Tạ Tranh run lên, cho dù thế nào bà cũng đều không thể ngờ rằng, Tề Cộng cứ như vậy đẩy mình ra.

"Tạ Tranh, ngươi còn có cái gì có thể nói không?" Vẻ mặt của Kha Kính Lâm lạnh lùng, ánh mắt như kiếm sắc bén nhìn về phía Tạ Tranh: "Lão phu đã sớm nói trước, đệ tử viện Linh Sư có thể tùy ý luận bàn đánh nhau, trong lúc đó trưởng lão lại không thể tướng tàn với đồng tộc, trước tiên ngươi giá họa cho đệ tử viện Linh Sư, lại oan uổng trưởng lão viện Linh Sư, Tạ Tranh, ngươi đã biết tội chưa?"

Nghe thấy lời nói của Kha Kính Lâm, toàn bộ cơ thể của Tạ Tranh cũng không nhịn được run rẩy, ánh mắt cừu hận nhìn về phía Hạ Như Phong.

Theo bà ta, đều là do nữ tử này xuất hiện quấy rối kết quả, nếu như bằng không, ba người Doãn Nhân đã sớm thành vong hồn dưới đao của mình rồi, nếu mình không thể tránh được một kiếp, cũng sẽ không để cho nàng tốt hơn.

"Viện trưởng, nữ tử này giả mạo là phó viện trưởng của viện Linh Sư ta, chẳng lẽ ngươi không xử phạt nàng sao?" Nghĩ đến đây, Tạ Tranh chỉ về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt già nua nháy mắt vặn vẹo, trong mắt bắn ra hận ý dày đặc.

Nghe vậy, sắc mặt của Tề Cộng đại biến, ông tất nhiên biết lệnh bài kia là thật, nhưng lúc ấy ông cũng không thể thừa nhận thân phận của Hạ Như Phong, nếu không toàn bộ kế hoạch phải tan biến, mà lệnh bài lại chỉ có một mình ông thấy, Tạ Tranh vẫn chưa nhìn thấy, cũng chỉ tin lời nói của Tề Cộng, cho rằng lệnh bài Hạ Như Phong cầm là vật giả dối.

Ngu xuẩn! Trong lòng Tề Cộng lại âm thầm mắng một tiếng, biết Tạ Tranh đã không thể giữ lại nữa, bởi vì bà ta đã biết quá nhiều bí mật của ông ta...

Ánh mắt Kha Kính Lâm nhìn về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt của ông vốn nghiêm túc, ngay lúc này lại lộ ra một nụ cười, gật đầu với thân cận với bà ta. Mà vẻ mặt này của Kha Kính Lâm, khiến mọi người đều há hốc mồm, ngay cả Tạ Tranh cũng ngây ngẩn cả người.



Đôi mắt lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh, Kha Kính Lâm lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nàng chính là phó viện trưởng ta bổ nhiệm, ngươi có dị nghị gì không?"

Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, lại vì lời nói của Kha Kính Lâm mà giật mình, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng, nữ tử này thật sự là phó viện trưởng mới nhận chức của viện Linh Sư, có thể sóng vai với phó viện trưởng Tề Cộng, cộng thêm thân phận luyện dược sư cửu phẩm của nàng, hoàn toàn vượt qua phó viện trưởng Tề Cộng.

Nhưng dù sao nàng cũng là luyện dược sư cửu phẩm trẻ tuổi như vậy, sao viện trưởng không đi mượn sức nàng? Dùng chức vị phó viện trưởng này, đáng giá.

"Phó viện trưởng Như Phong, vừa rồi là ta không nhìn rõ lệnh bài, hiểu lầm ngươi, ta trịnh trọng xin lỗi ngươi." Khuôn mặt của Tề Cộng treo lên nụ cười đạo đức giả, ánh mắt nhìn Tạ Tranh thì lạnh xuống, sát ý từ trong mắt thoáng hiện ra: "Tạ Tranh, ngươi oan uổng sư tổ của phó viện trưởng Như Phong, phải bị tội gì?"

"Ta..." Tạ Tranh hoảng sợ ngẩng đầu lên, bà chưa từng dự đoán được lúc này, Tề Cộng không chút do dự đã loại bỏ bà.

"Đừng ngụy biện với ta, người như ngươi tội đáng chết vạn lần!" Trong mắt của Tề Cộng lóe ra tia âm lãnh, bàn tay khẽ nâng, hiện ra móc câu chim ưng chọc vào trong ngực Tạ Tranh.

Tạ Tranh lâm vào kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, nhưng vào lúc này, một ánh sáng bạc xẹt qua phía chân trời, cơ thể của một thiếu nữ tóc bạc mắt bạc chợt lóe, như một cơn gió bắn về phía Tạ Tranh, vươn tay đã bắt được bà ta. Mà sao Tề Cộng lại thực sự cho phép người khác bắt Tạ Tranh đi, nhất thời quát to: "Cút ngay!"

"Phốc!"

Thiếu nữ tóc bạc phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược về phía sau, lúc nàng sắp rơi xuống đất, một bàn tay bắt được nàng, khẽ đặt nàng lên trên mặt đất, thiếu nữ hơi sửng sốt, ngửa đầu lên, đập vào đôi mắt màu bạc kia là một khuôn mặt lạnh nhạt tuyệt sắc.

"Đại —— đại sư, ta vốn muốn —— muốn bắt bà ta lại—— bắt lại để cho —— cho ngươi xử lý, nhưng —— mà ta đánh không lại ——người nọ." Thiếu nữ tóc bạc áy náy cúi đầu, cắn chặt môi hồng, nàng quả thật là cái gì cũng đều không làm được, chỉ là phế vật có chỗ nào không đúng.

"Không sao, ngươi không phải là đối thủ của một Thánh Linh, là bình thường." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, nhưng mà lúc đôi mắt kia xẹt qua Ngân Luyến, lại dần hiện ra một tia kinh ngạc.

Nàng chỉ có tu vi lục giai, lại có thể ngăn cản một chiêu của Thánh Linh, thậm chí chỉ bị thương nhẹ, Ngân Long này cũng không đơn giản...

"Phốc!"

Móng vuốt của Tề Cộng đâm vào trong ngực Tạ Tranh, dùng sức rút ra, một trái tim máu chảy đầm đìa bị ông ta móc ra, người thấy một màn như vậy, cũng không nhịn được ngồi xuốn nôn khan.

Lúc này, Doãn Nhân và Hắc Linh đã được Lôi Lạc thả xuống, bọn họ hoạt động hạ gân cốt, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong.

"Phó viện trưởng, không biết ngươi vội vã giết Tạ Tranh như vậy, là vì sao?" Doãn Nhân cong khóe môi lên, bờ môi hồng nhuận hiện ra một tia cười lạnh, mắt đẹp yêu mị nhìn Tề Cộng, trong mắt hiện ra hàm ý không rõ: "Chẳng lẽ, có bí mật gì không thể cho ai biết?"

"Ha ha, Doãn Nhân trưởng lão nói đùa, là do ta thấy các ngươi bị Tạ Tranh oan uổng, nên mới muốn trút giận cho các ngươi mà thôi." Ánh mắt của Tề Cộng nhìn về phía Doãn Nhân, mặt cười dạ khóc nói.

"Phải không?" Doãn Nhân cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn Tề Cộng thêm một cái, nắm tay Hạ Như Phong, vẻ mặt nhu hòa đi: "Như Phong nha đầu, cảm ơn con có thể nhanh chóng trở về, mạng này của Doãn Nhân ta là thiếu của con."

"Sư tổ yên tâm, con còn sống, quyết không cho phép người khác tổn thương các người." Hạ Như Phong khẽ vỗ mu bàn tay của Doãn Nhân, lúc ánh mắt nhìn Tề Cộng hiện ra một tia lạnh lão, thù vừa rồi ông ta tổn thương Ngân Luyến, Hạ Như Phong nàng nhớ kỹ.

Huống chi, trong lòng của nàng còn có một cảm giác, việc này của sư tổ, Tề Cộng thoát không khỏi liên quan, bây giờ nàng không phải là đối thủ của ông ta, nên trước tiên tha cho ông ta, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ khiến ông ta phải đi Minh Giới với Tạ Tranh, bởi vì ai cũng đều không cho phép tổn thương người của Hạ Như Phong nàng.

"Tề Cộng, tiểu nha đầu, qua đoạn thời gian nữua, năm thế lực lớn ở Đông vực sẽ tề tựu, lần này chúng ta thương lượng chủ đề là đuổi ma nhân vĩnh viễn rời khỏi đại lục, cho nên chủ yếu là năm thế lực lớn phân lượng người, đều phải đi trước tham gia, các ngươi cũng chuẩn bị một chút, mặt khác, Doãn Nhân, Hắc Linh, sẽ do hai người các ngươi lựa chọn dùng mấy đệ tử trung tâm đi trước trao đổi."



Năm thế lực lớn tề tựu? Hạ Như Phong nhướng mày, khẽ thở dài, nếu như năm thế lực lớn tề tựu, chắc là sẽ gặp phải người của viện Dược Sư, cũng là thời điểm báo thù giúp Lý Nột.

Mặc kệ ước nguyện ban đầu Lý Nột nguyện trung thành với mình là cái gì, ít nhất bây giờ hắn là thuộc hạ của nàng, thuộc hạ của mình, sao có thể tùy ý người khác ăn hiếp? Huống chi, Lý gia viện Dược Sư thì thế nào? Nàng cũng không để vào mắt.

"Lần này..." Kha Kính Lâm tạm dừng một chút, sau khi ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, rồi mới nói: "Là đi tụ hội với viện Dược Sư trước, mỗi lần tụ hội không chỉ là tham thảo một ít vấn đề, hơn nữa là vì so tài, lần tụ hội trước là viện Dược Sư chiếm thế thượng phong, lần này, không phải viện Linh Sư ta thì còn ai, cho nên ai cũng không cho phép nói thân phận phó viện trưởng của Như Phong ra, lần này, nàng lấy thân phận đệ tử trung tâm để đi tham gia lần tụ hội này."

Nói đến đây, bờ môi của Kha Kính Lâm cong lên nụ cười rực rỡ, nếu nàng làm phó viện trưởng, sẽ không còn là thiên tài đệ tử viện Linh Sư nữa, vậy không thể ở trong so tài mà mang đến quanh vinh thật lớn cho viện Linh Sư, dù sao phó viện trưởng và đệ tử trung tâm, thân phận một trời một vực.

Ông sẽ để người của viện Dược Sư biết, đệ tử viện Linh Sư của ông còn thiên tài hơn viện Dược Sư, tuy mấy năm gần đây nghe nói Phiêu Miểu Tiên xuất hiện nhân vật thiên tài gì đó, là đệ nhất thiên tài đại lục, chưa đầy ba mươi tuổi đã trở thành Chân Linh ngũ cấp, nhưng sao có thể so sánh với Hạ Như Phong?

Cho nên, Kha Kính Lâm có tự tin kia, lần tụ hội này, viện Linh Sư ông chính là tồn tại vạn chúng chú ý.

"Viện trưởng, tụ hội là khi nào?" Hạ Như Phong suy nghĩ trong giây lát, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen hơi suy nghĩ sâu xa nhìn về phía Kha Kính Lâm.

"Năm ngày sau."

"Năm ngày sau sao?" Bờ môi cong lên cười lạnh, trong mắt Hạ Như Phong hiện ra sát ý: "Năm ngày là đủ, viện trưởng, ta có việc muốn rời khỏi viện Linh Sư, năm ngày sau ta sẽ trực tiếp đến viện Dược Sư tham gia tụ hội, đúng rồi..."

Có lẽ là nhớ đến cái gì đó, Hạ Như Phong đang nói thì dừng một chút, đôi mắt đầy sát ý nhìn về phía bóng dáng đang trốn tránh ở dưới kia, khi nhìn thấy hai mắt hoảng sợ của nữ tử kia, lãnh ý bên khóe miệng càng sâu, bóng dáng chợt lóe, như một kiếm sắc bén bắn về phía nữ tử trong đám người.

Mọi người thấy Hạ Như Phong bay nhanh đến, tất cả đều tránh ra, vì thế nữ tử kia cứ như vậy bại lộ ở dưới ánh mắt của nàng.

"Không, không, ngươi tha cho ta, ta cầu xin ngươi buông tha cho ta, đó đều là lỗi của nãi nãi bà, là bà ấy ép ta ra chủ ý cho bà." Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Lộ Na chứa đầy vẻ kinh hãi, theo bản năng nuốt nước miếng, bước chân không tự chủ được lùi về phía sau, bây giờ Hạ Như Phong ở trong mắt nàng như ác ma.

Hạ Như Phong đứng ở hư không, đón gió mà đứng, tóc đen tung bay, nói ra lời lãnh mạc không chứa một tia cảm tình: "Nói như vậy, chính là ngươi ra chủ ý này?"

"Đúng, không, không phải ta..." Tạ Lộ Na vội vàng lắc đầu, trong mắt xinh đẹp hiện ra sợ hãi sâu sắc, nếu như có thể cho nàng một cơ hội lần nữa, nhất định không đắc tội với ác ma này.

"Bây giờ mới sợ hãi?" Khóe môi cong lên, cong lên một nụ cười trào phúng, đôi mắt của Hạ Như Phong lóe ra sát khí mãnh liệt: "Đáng tiếc, đã chậm rồi, từ khi các ngươi quyết định muốn bắt đi người thân của ta, kết quả của các ngươi đã định rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ai tổn thương người thân của ta, không chỉ là ngươi, bất kì kẻ nào Tạ gia, ta đều sẽ không bỏ qua!"

Trên áo choàng lại trôi nổi một ngọn lửa đỏ rực, nữ tử ở trong lửa phong hoa tuyệt đại như vậy, kinh diễm loá mắt, như nữ thần hạ xuống.

Từ từ giang hai tay ra, phía trên trong lòng bàn tay hiện ra một viên châu ngọc màu đỏ rực, theo ý niệm của nàng, châu ngọc đỏ rực đó biến thành một hỏa phượng, đánh về phía Tạ Lộ Na, ở trong tiếng kêu sợ hãi của Tạ Lộ Na, lửa của hỏa phượng đốt lên trên người của nàng ta.

"Ngân Luyến, giết ông ta đi!" Hạ Như Phong nhìn Tạ lăng đang sợ hãi, nói vậy nhiều năm tra tấn như vậy, Tiểu Bạch cũng đã trút giận đủ, như vậy giữ lại ông ta cũng không có tác dụng gì.

Ngân Luyến khẽ cười, trong tay hiện lên một tia sáng bạc, trực tiếp đâm về phía yết hầu của Tạ Lăng, nhất thời yết hầu của ông ta xuất hiện một lỗ máu, máu tươi không ngừng từ trong lỗ thủng kia chảy ra. Tạ Lăng rũ mắt, ánh mắt có thể trực tiếp xuyên qua lỗ máu nhìn thấy cảnh trí phía sau, ông ta trừng lớn hai mắt, không cam lòng ngã xuống đất mà chết.

"Đi thôi, cũng đến lúc khiến cho Tạ gia... Biến mất từ trên đời này." Hạ Như Phong nâng mắt nhìn về phía trời xanh tinh thuần, khẽ thở dài, tung người bay về phía phía chân trời.

Thấy vậy, thân thể của Ngân Luyến nổi lên một ánh sáng bạc, biến thành một Ngân Long xinh đẹp, đuổi theo về phía Hạ Như Phong, đồng thời biến mất với nàng ở trong mắt mọi người.

"Rồng... Thiếu nữ này, lại là rồng?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên chưa từng dự đoán được, thiếu nữ mắt bạc đáng yêu xinh đẹp như thế, lại là một Linh Thú, lại là Long tộc tôn quý...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Phượng Nghịch Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook