Quyển 3 - Chương 138: Ngoại Truyện: Hoa Hạ - Chương 1: quay về
Băng Y Khả Khả
30/10/2019
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Năm 2012, Trung Hoa.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên tay cô gái cắm một dây chuyền nước, khuôn mặt tuyệt sắc hiện vẻ tái nhợt, khiến bất kì kẻ nào thấy cũng vì cô lúc này mà cảm thấy đau lòng, nhưng mà bên trong phòng bệnh này, mọi âm thanh đều yên lặng, chỉ có một cô gái nằm ở trên giường bệnh.
Bởi vậy, ai cũng không có chú ý đến, vốn hai mắt của cô gái này khép chặt lại từ từ mở ra, khóe miệng cong lên độ cong quỷ dị.
"Cuối cùng cũng trở về thân thể trước kia rồi sao?" Rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, cô nhún nhún bả vai, cảm nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, ý cười bên khóe miệng cô càng sâu: "Không tệ, lực lượng cũng đều ở đây, may mắn đã thành thần, cải thiện cường độ thân thể, bằng không thân thể này căn bản không thể chứa lực lượng cường hãn như thế."
Cô lựa chọn trở lại Trung Hoa, cũng không đơn giản chỉ vì báo thù, càng là vì thân thể này của bản thân, như thế coi như là cho vợ chồng Bạch Thần một công đạo.
Về phần thân thể ban đầu, cô cũng sẽ không vứt bỏ, giờ phút này đang nằm ở trong giới chỉ Không Gian Vô Tận. Mà Triệu Hồi Thư cũng khế ước với linh hồn, vì vậy cho dù nàng thay đổi thân thể, Triệu Hồi Thư vẫn thuộc về nàng, như vậy, càng dễ dàng xử lý mọi chuyện ở đây.
"Tà, Diệu Nhi, Nguyệt Nhi cũng đi làm chuyện khác, có Bạch Thụy làm bạn với bọn họ, bọn họ sẽ rất nhanh thích ứng với cuộc sống Trung Hoa..."
Có thể là nhớ đến Dạ Thiên Tà và anh em Dạ Minh Diệu, đôi mắt đen của Hạ Như Phong nhu hòa đi, lúc trước, Dạ Minh Diệu và Dạ Tử Nguyệt nghe nói cô ở Trung Hoa gặp phải nguy hiểm, đã ra lời thề son sắt báo thù cho mẹ, với cách nói của Dạ Minh Diệu, rất dễ dàng hủy đi đám người này, cho nên bọn họ muốn dỡ thế lực của bọn họ xuống từng chút một, từ từ hành hạ mới có khoái cảm.
Vì vậy, mới đến Trung Hoa, hai anh em đã lôi kéo Dạ Thiên Tà và Bạch Thụy rời khỏi nơi này, mỹ danh nói rằng đi phát triển thế lực, đè chết đám người từng sỉ nhục Hạ Như Phong kia.
"Như Phong..." Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một bóng dáng nhanh chóng tiến vào, dùng sức nhào về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt của cô ấy không che giấu kích động chút nào: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh, lão nương đều bị cậu hù chết rồi, nhưng đám người Hạ gia này thật là vô tình, cậu vì bọn họ làm nhiều như vậy, cuối cùng lại để cho cậu làm lá chắn cho tiện nhân Hạ An Nhu kia, còn vì phòng ngừa cậu chạy trốn, liên hợp đánh cậu bị thương, lão nương rất hận không thể giết chết hỗn đản kia!"
Hai tay của cô gái chống hông, trợn mắt trừng trừng, một bộ dáng muốn ăn thịt người, khiến cho Hạ Như Phong không khỏi mỉm cười, ánh mắt hiện ra tia vui mừng, thật tốt, còn có thể lại nhìn thấy nàng.
Cô gái trước mắt tên là Hỏa Hân, là người bạn duy nhất của cô ở Trung Hoa, hai người quen biết ngược lại có chút kịch tính, cho dù tính cách của Hỏa Hân như lửa, sống ở danh môn vọng tộc, cũng là sát thủ tên đứng đầu bảng tổ chức Ám Dạ. Vài năm trước, Hỏa Hân nhận nhiệm vụ chính là ám sát cô, ai biết hai người trải qua một phen so đấu, hiểu nhau không cần nói trở thành bạn bè, vì thế Hỏa Hân không tiếc tổn hại thanh danh của bản thân, cũng phải buông tay nhiệm vụ này.
"Hân nhi, không phải là mình không có việc gì sao?" Hạ Như Phong nhún vai, nở một nụ cười trấn an.
Trong giây lát, Hỏa Hân như là phát hiện một đại lục mới kinh ngạc há to miệng anh đào ra, khuôn mặt dại ra nhìn Hạ Như Phong: "Như Phong, sao mình phát hiện, lần này tỉnh lại cậu có chỗ nào đó không đúng, trước kia cậu lạnh nhạt hờ hững, mặc kệ là ai cũng đều lộ ra một tia xa cách, bây giờ cậu lại có nụ cười ấm áp như vậy, không phải là mình đang nằm mơ chứ?"
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, miệng thở dài một tiếng.
Cô từng ở Trung Hoa không cảm nhận được vui vẻ gì, lúc nào cũng đều ở trong huấn luyện, ngay cả trường học cũng chưa từng đi vài lần, sao có thể có được nụ cười như các bạn bằng tuổi? Nhưng mà ở dị thế mười mấy năm, cô có yêu nàng đau người thân của cô, nguyện vì cô mà ra mặt, bạn bè nhiệt huyết, cũng có Dạ Thiên tà sinh tử không rời bỏ, cho nên cô mới xảy ra biến hóa lớn như thế.
"Đúng rồi, Hân nhi, trong khoảng thời gian mình hôn mê này, võ quán Hạ gia có xảy ra chuyện gì không?" Như là nhớ đến cái gì đó, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi.
"Nếu như nói có, thì phải nói về đám hỏi của võ quán Hạ gia và tập đoàn Thiên Bá." Nghe thấy câu hỏi của Hạ Như Phong, Hỏa Hân cũng nghiêm túc lên, nhìn qua nét mặt của cô có thể thấy được chán ghét và khinh thường ở trong: "Không nghĩ đến, bọn họ thừa dịp trong khoảng thời gian cậu hôn mê, đã sắp đặt đám hỏi này xuống, Như Phong, nếu cậu không đồng ý, mình hoàn toàn có thể dùng thế lực của gia tộc giúp cậu."
"Gia tộc của cậu?" Hạ Như Phong nghi ngờ ngẩng lên đầu, cô chỉ biết Hỏa Hân sinh ra ở danh môn vọng tộc, trước giờ cũng không biết đến cùng là cô ấy đến từ gia tộc nào, cô ấy đã tự tin như vậy, như vậy tất nhiên gia tộc của ấy không kém, ít nhất, sẽ không yếu hơn tập đoàn Thiên Bá.
Nhưng mà Hạ Như Phong lại vẫn lắc đầu, nhàn nhạt cười: "Không cần, mình có ý nghĩ của mình, Hạ gia tuyệt đối sẽ không tốt hơn, bọn họ cũng không xứng là họ Hạ!"
Hỏa Hân nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Như Phong, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, xem ra tính cách của cô ấy vẫn không thay đổi, ai trêu chọc người của cô đều sẽ không có kết quả tốt. Cô ấy chính là cô nhi võ quán Hạ gia thu lưu lúc trước, nên cô ấy mới ẩn nhẫn đến nay, bây giờ xem ra, cô ấy cũng sẽ không nhớ lại tình xưa nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hạ Như Phong và Hỏa Hân dừng nói chuyện, đều đưa ánh mắt nhìn qua.
Một nữ tử yếu đuối từ ngoài đi vào, khuôn mặt của cô xinh đẹp tuyệt trần, cũng là mỹ nhân khó có được, nhu nhược rất dễ dàng kích động tiếng long của phái nam, chỉ là thấy cô gái kia xuất hiện, khuôn mặt của Hạ Như Phong và Hỏa Hân đồng thời trầm xuống.
Người đàn ông anh tuấn bên cạnh tùy ý nắm tay của nữ tử bên cạnh, giày tây, nhưng mà lúc ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua tia khác thường, trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng nói: "Em, có khỏe không?"
Hạ Như Phong nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt của cô như là đang nhìn người không quen biết, nhưng quả thật là như thế, với cô mà nói, Mộc Phong chính là người xa lạ, từ trước như thế, về sau cũng như vậy.
Để ý đến lạnh nhạt trong mắt cô, miệng của Mộc Phong đầy vị chua sót, so với Hạ An Nhu nhu nhược, hắn càng thích Hạ Như Phong có một thân ngông nghênh hơn. Nhưng bất kể hắn săn sóc lấy lòng như thế nào, cô đều sẽ không nhìn hắn một cái, nhưng cho dù như thế, cô vẫn sẽ lạnh nhạt gọi hắn một tiếng sư huynh.
Cho đến mấy ngày trước, hắn nhìn mọi người vây công nàng mà không ra tay cứu giúp, hắn đã biết, cả đời này đừng mơ tưởng có được một ánh mắt của cô.
Nhưng hắn cũng không thể không thờ ơ, chỉ vì hắn là quán chủ hạ nhiệm của võ quán, vị hôn phu của Hạ An Nhu, nếu hắn ra tay, nói không chừng không phải là cô bị trọng thương, mà là chết, vì cô hắn đành khoanh tay đứng nhìn, tuy có thể cả đời cô sẽ không để ý đến hắn.
"Các người đến đây làm gì?" Hỏa Hân chắn ở phía trước Hạ Như Phong, ánh mắt cảnh giác đặt ở trên người hai người, trong mắt hiện ra tia lãnh ý: "Chẳng lẽ Như Phong làm việc cho võ quán Hạ gia anh còn chưa đủ nhiều sao? Nếu không có cậu ấy, làm sao võ quán Hạ gia có thể có danh dự cùng huy chương lớn như vậy? Không nghĩ đến các người cư lại muốn đẩy cậu ấy vào hố lửa, hôm nay có Hỏa Hân tôi ở đây, tôi ngược lại muốn nhìn xem, ai có lá gan lớn dám động vào bạn của tôi."
Hạ An Nhu nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe ra một tia ngoan độc, lúc ngước mắt lên, ánh mắt nhanh chóng thay thành điềm đạm đáng yêu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Hạ Như Phong: "Chị, vốn chuyện này không nên là chị đi làm, chỉ là thân thể của em suy nhược, không có biện pháp hoàn thành trọng trách của gia tộc, xin chị nể tình mười mấy năm qua ăn mặc chi phí đều là Hạ gia em, mà giúp Hạ gia lần này đi?"
"Ý của cô là, Hạ gia nuôi Như Phong nhiều năm như vậy, Như Phong nên buông tha hạnh phúc cả đời vì gia tộc các cô?" Khóe môi của Hỏa Hân cong lên cười lạnh, đôi mắt trào phúng nhìn Hạ An Nhu: "Hình như tôi nhớ không lầm, Như Phong giúp võ quán các người làm nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn có thể đủ trả hết chi phí ăn mặc mấy năm nay, hơn nữa, năm Như Phong mười tuổi, người cha lương tâm bị chó ăn kia của cô gặp phải ám sát, vừa vặn Như Phong ở bên cạnh ông ta, ông ta lại kéo Như Phong đến trước người ông ta, cản cho ông ta viên đạn, cái này cô sẽ không quên chứ? Nếu không phải mạnh mẽ kéo Như Phong qua làm lá chắn, người cha đáng chết kia của cô đã sớm chết không biết mấy trăm lần rồi."
Nghe thấy lời nói của Hỏa Hân, Hạ Như Phong thu sát khí ở trong mắt lại, nắm chặt nắm đấm.
Lúc trước cô không có thực lực, vì vậy đành phải bị ông xem thành lá chắn, bây giờ cô có được lực lượng siêu mạnh, như vậy ông ta thiếu của nàng cũng đến lúc trả lại một chút rồi.
"Cô..." Hạ An Nhu tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, môi trở nên trắng, ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía Hỏa Hân, nói: "Cô, dã nha đầu cô này, cô lại dám mắng cha của tôi..."
"Chẳng những tôi mắng cho của cô, ta còn muốn đánh cô, mẹ nó cho rằng bản thân là ai? Hôm nay lão nương sẽ đánh cho cô ngay cả cha mẹ ruột của cô đều không biết cô, con bà nó, mỗi ngày giả vờ yếu ớt cô đừng thật sự xem mình như Lâm Đại Ngọc, cho dù bệnh của cô lại nặng hơn, cô cũng không làm được Lâm Đại Ngọc đâu!"
Dứt lời trực tiếp tiến lên một bước, giơ bàn tay lên, dùng sức đánh về phía khuôn mặt mềm mại của Hạ An Nhu.
Trong lòng Mộc Phong cả kinh, vội vàng bắt được tay của Hỏa Hân, rốt cuộc khiến cô không hạ tay xuống. Hỏa Hân nhướng mày, mắt lạnh nhìn về phía Mộc Phong, nâng đùi lên đá về phía hạ thân của hắn. Bất ngờ không đề phòng, Mộc Phong vừa vặn bị đá, ăn đau hét to một tiếng, rồi thả lỏng tay của Hỏa Hân ra.
"Bốp!"
Tiếng tát thanh thúy vang lên ở phòng bệnh yên tĩnh, nháy mắt Hạ An Nhu ngây dại, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến, dã nha đầu đáng chết này lại thật sự dám đánh mình.
"Cô... Cô biết tôi là ai không, tôi..."
"Lão nương mặc kệ cô là ai, muốn bắt nạt bạn của lão nương, lão nương đánh cũng không sai." Hỏa Hân lạnh lùng lườm Hạ An Nhu một cái, hung tợn ngắt lời của cô ta: "Về sau tốt nhất cô đừng đụng đến lão nương, bằng không lão nương gặp cô một lần sẽ đánh cô một lần."
Nghe vậy, sắc mặt của Hạ An Nhu trắng bệch, run rẩy nói không ra lời, đột nhiên trợn mắt một cái, thân thể trực tiếp ngã về sau.
"Nhu nhi." Trong lòng Mộc Phong đột nhiên cả kinh, chẳng quan tâm đến đau đớn, đi nhanh lên tiếp được thân thể mềm mại của Hạ An Nhu, sau đó tức giận nhìn khuôn mặt của Hỏa Hân, vì vậy hắn không có chú ý đến, khóe miệng của Hạ An Nhu khẽ cười như đạt được âm mưu.
"Cô sẽ vì hành động hôm nay của cô mà trả giá thật nhiều."
Cho dù hắn không yêu Hạ An Nhu, nhưng ở trong lòng hắn, Hạ An Nhu luôn là em gái cần hắn bảo vệ, trông thấy Hạ An Nhu bị bắt nạt, sao hắm có thể cho Hỏa Hân sắc mặt tốt? Huống chi vừa rồi Hỏa Hân cũng dám dùng đùi đá vào bộ vị của hắn.
"Bạn của tôi không đến lượt anh nói chuyện!" Hạ Như Phong vén chăn màu trắng lên, từ trên giường ngồi dậy, đứng ở bên cạnh Hỏa Hân, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Mộc Phong: "Lại nói, sao anh có thể xác định, cuối cùng trả giá thật nhiều không phải là Hạ An Nhu?"
Trong lòng Mộc Phong căng thẳng, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, giờ phút này hắn lại cảm thấy, cô gái khiến cho hắn ái mộ nhiều năm, lại xa lạ như vậy.
"Mặc kệ Hạ thúc như thế nào, Nhu nhi là em gái của em, thậm chí lúc ban đầu Hạ thúc để em gả cho người thừa kế của tập đoàn Thiên Bá, bọn anh cũng nói chuyện vì em, lúc này cô ấy bị bắt nạt, làm sao em có thể đối xử với cô ấy như vậy? Gia tộc có ân tình với em nhiều năm như vậy, em đã quên sao?" Mộc Phong chua sót cười, khuôn mặt anh tuấn dần hiện ra thất vọng: "Anh vẫn cho là, cho dù tính cách của em lạnh lùng, cũng là người trọng tình trọng nghĩa, bây giơ mới phát hiện, anh thật sự là nhìn lầm em, thì ra em vô tình vô nghĩa như vậy."
Hạ Như Phong lạnh nhạt nghe Mộc Phong nói, thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mỹ càng lạnh lùng: "Nói đủ chưa? Nếu nói đủ rồi, vậy thì cút đi!"
Đè nén thất vọng và đau đớn trong lòng xuống, Mộc Phong ôm Hạ An Nhu hôn mê bất tỉnh, cuối cùng nhìn Hạ Như Phong cũng không quay đầu lại rời đi.
Năm 2012, Trung Hoa.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên tay cô gái cắm một dây chuyền nước, khuôn mặt tuyệt sắc hiện vẻ tái nhợt, khiến bất kì kẻ nào thấy cũng vì cô lúc này mà cảm thấy đau lòng, nhưng mà bên trong phòng bệnh này, mọi âm thanh đều yên lặng, chỉ có một cô gái nằm ở trên giường bệnh.
Bởi vậy, ai cũng không có chú ý đến, vốn hai mắt của cô gái này khép chặt lại từ từ mở ra, khóe miệng cong lên độ cong quỷ dị.
"Cuối cùng cũng trở về thân thể trước kia rồi sao?" Rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, cô nhún nhún bả vai, cảm nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, ý cười bên khóe miệng cô càng sâu: "Không tệ, lực lượng cũng đều ở đây, may mắn đã thành thần, cải thiện cường độ thân thể, bằng không thân thể này căn bản không thể chứa lực lượng cường hãn như thế."
Cô lựa chọn trở lại Trung Hoa, cũng không đơn giản chỉ vì báo thù, càng là vì thân thể này của bản thân, như thế coi như là cho vợ chồng Bạch Thần một công đạo.
Về phần thân thể ban đầu, cô cũng sẽ không vứt bỏ, giờ phút này đang nằm ở trong giới chỉ Không Gian Vô Tận. Mà Triệu Hồi Thư cũng khế ước với linh hồn, vì vậy cho dù nàng thay đổi thân thể, Triệu Hồi Thư vẫn thuộc về nàng, như vậy, càng dễ dàng xử lý mọi chuyện ở đây.
"Tà, Diệu Nhi, Nguyệt Nhi cũng đi làm chuyện khác, có Bạch Thụy làm bạn với bọn họ, bọn họ sẽ rất nhanh thích ứng với cuộc sống Trung Hoa..."
Có thể là nhớ đến Dạ Thiên Tà và anh em Dạ Minh Diệu, đôi mắt đen của Hạ Như Phong nhu hòa đi, lúc trước, Dạ Minh Diệu và Dạ Tử Nguyệt nghe nói cô ở Trung Hoa gặp phải nguy hiểm, đã ra lời thề son sắt báo thù cho mẹ, với cách nói của Dạ Minh Diệu, rất dễ dàng hủy đi đám người này, cho nên bọn họ muốn dỡ thế lực của bọn họ xuống từng chút một, từ từ hành hạ mới có khoái cảm.
Vì vậy, mới đến Trung Hoa, hai anh em đã lôi kéo Dạ Thiên Tà và Bạch Thụy rời khỏi nơi này, mỹ danh nói rằng đi phát triển thế lực, đè chết đám người từng sỉ nhục Hạ Như Phong kia.
"Như Phong..." Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một bóng dáng nhanh chóng tiến vào, dùng sức nhào về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt của cô ấy không che giấu kích động chút nào: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh, lão nương đều bị cậu hù chết rồi, nhưng đám người Hạ gia này thật là vô tình, cậu vì bọn họ làm nhiều như vậy, cuối cùng lại để cho cậu làm lá chắn cho tiện nhân Hạ An Nhu kia, còn vì phòng ngừa cậu chạy trốn, liên hợp đánh cậu bị thương, lão nương rất hận không thể giết chết hỗn đản kia!"
Hai tay của cô gái chống hông, trợn mắt trừng trừng, một bộ dáng muốn ăn thịt người, khiến cho Hạ Như Phong không khỏi mỉm cười, ánh mắt hiện ra tia vui mừng, thật tốt, còn có thể lại nhìn thấy nàng.
Cô gái trước mắt tên là Hỏa Hân, là người bạn duy nhất của cô ở Trung Hoa, hai người quen biết ngược lại có chút kịch tính, cho dù tính cách của Hỏa Hân như lửa, sống ở danh môn vọng tộc, cũng là sát thủ tên đứng đầu bảng tổ chức Ám Dạ. Vài năm trước, Hỏa Hân nhận nhiệm vụ chính là ám sát cô, ai biết hai người trải qua một phen so đấu, hiểu nhau không cần nói trở thành bạn bè, vì thế Hỏa Hân không tiếc tổn hại thanh danh của bản thân, cũng phải buông tay nhiệm vụ này.
"Hân nhi, không phải là mình không có việc gì sao?" Hạ Như Phong nhún vai, nở một nụ cười trấn an.
Trong giây lát, Hỏa Hân như là phát hiện một đại lục mới kinh ngạc há to miệng anh đào ra, khuôn mặt dại ra nhìn Hạ Như Phong: "Như Phong, sao mình phát hiện, lần này tỉnh lại cậu có chỗ nào đó không đúng, trước kia cậu lạnh nhạt hờ hững, mặc kệ là ai cũng đều lộ ra một tia xa cách, bây giờ cậu lại có nụ cười ấm áp như vậy, không phải là mình đang nằm mơ chứ?"
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, miệng thở dài một tiếng.
Cô từng ở Trung Hoa không cảm nhận được vui vẻ gì, lúc nào cũng đều ở trong huấn luyện, ngay cả trường học cũng chưa từng đi vài lần, sao có thể có được nụ cười như các bạn bằng tuổi? Nhưng mà ở dị thế mười mấy năm, cô có yêu nàng đau người thân của cô, nguyện vì cô mà ra mặt, bạn bè nhiệt huyết, cũng có Dạ Thiên tà sinh tử không rời bỏ, cho nên cô mới xảy ra biến hóa lớn như thế.
"Đúng rồi, Hân nhi, trong khoảng thời gian mình hôn mê này, võ quán Hạ gia có xảy ra chuyện gì không?" Như là nhớ đến cái gì đó, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi.
"Nếu như nói có, thì phải nói về đám hỏi của võ quán Hạ gia và tập đoàn Thiên Bá." Nghe thấy câu hỏi của Hạ Như Phong, Hỏa Hân cũng nghiêm túc lên, nhìn qua nét mặt của cô có thể thấy được chán ghét và khinh thường ở trong: "Không nghĩ đến, bọn họ thừa dịp trong khoảng thời gian cậu hôn mê, đã sắp đặt đám hỏi này xuống, Như Phong, nếu cậu không đồng ý, mình hoàn toàn có thể dùng thế lực của gia tộc giúp cậu."
"Gia tộc của cậu?" Hạ Như Phong nghi ngờ ngẩng lên đầu, cô chỉ biết Hỏa Hân sinh ra ở danh môn vọng tộc, trước giờ cũng không biết đến cùng là cô ấy đến từ gia tộc nào, cô ấy đã tự tin như vậy, như vậy tất nhiên gia tộc của ấy không kém, ít nhất, sẽ không yếu hơn tập đoàn Thiên Bá.
Nhưng mà Hạ Như Phong lại vẫn lắc đầu, nhàn nhạt cười: "Không cần, mình có ý nghĩ của mình, Hạ gia tuyệt đối sẽ không tốt hơn, bọn họ cũng không xứng là họ Hạ!"
Hỏa Hân nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Như Phong, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, xem ra tính cách của cô ấy vẫn không thay đổi, ai trêu chọc người của cô đều sẽ không có kết quả tốt. Cô ấy chính là cô nhi võ quán Hạ gia thu lưu lúc trước, nên cô ấy mới ẩn nhẫn đến nay, bây giờ xem ra, cô ấy cũng sẽ không nhớ lại tình xưa nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hạ Như Phong và Hỏa Hân dừng nói chuyện, đều đưa ánh mắt nhìn qua.
Một nữ tử yếu đuối từ ngoài đi vào, khuôn mặt của cô xinh đẹp tuyệt trần, cũng là mỹ nhân khó có được, nhu nhược rất dễ dàng kích động tiếng long của phái nam, chỉ là thấy cô gái kia xuất hiện, khuôn mặt của Hạ Như Phong và Hỏa Hân đồng thời trầm xuống.
Người đàn ông anh tuấn bên cạnh tùy ý nắm tay của nữ tử bên cạnh, giày tây, nhưng mà lúc ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua tia khác thường, trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng nói: "Em, có khỏe không?"
Hạ Như Phong nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt của cô như là đang nhìn người không quen biết, nhưng quả thật là như thế, với cô mà nói, Mộc Phong chính là người xa lạ, từ trước như thế, về sau cũng như vậy.
Để ý đến lạnh nhạt trong mắt cô, miệng của Mộc Phong đầy vị chua sót, so với Hạ An Nhu nhu nhược, hắn càng thích Hạ Như Phong có một thân ngông nghênh hơn. Nhưng bất kể hắn săn sóc lấy lòng như thế nào, cô đều sẽ không nhìn hắn một cái, nhưng cho dù như thế, cô vẫn sẽ lạnh nhạt gọi hắn một tiếng sư huynh.
Cho đến mấy ngày trước, hắn nhìn mọi người vây công nàng mà không ra tay cứu giúp, hắn đã biết, cả đời này đừng mơ tưởng có được một ánh mắt của cô.
Nhưng hắn cũng không thể không thờ ơ, chỉ vì hắn là quán chủ hạ nhiệm của võ quán, vị hôn phu của Hạ An Nhu, nếu hắn ra tay, nói không chừng không phải là cô bị trọng thương, mà là chết, vì cô hắn đành khoanh tay đứng nhìn, tuy có thể cả đời cô sẽ không để ý đến hắn.
"Các người đến đây làm gì?" Hỏa Hân chắn ở phía trước Hạ Như Phong, ánh mắt cảnh giác đặt ở trên người hai người, trong mắt hiện ra tia lãnh ý: "Chẳng lẽ Như Phong làm việc cho võ quán Hạ gia anh còn chưa đủ nhiều sao? Nếu không có cậu ấy, làm sao võ quán Hạ gia có thể có danh dự cùng huy chương lớn như vậy? Không nghĩ đến các người cư lại muốn đẩy cậu ấy vào hố lửa, hôm nay có Hỏa Hân tôi ở đây, tôi ngược lại muốn nhìn xem, ai có lá gan lớn dám động vào bạn của tôi."
Hạ An Nhu nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe ra một tia ngoan độc, lúc ngước mắt lên, ánh mắt nhanh chóng thay thành điềm đạm đáng yêu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Hạ Như Phong: "Chị, vốn chuyện này không nên là chị đi làm, chỉ là thân thể của em suy nhược, không có biện pháp hoàn thành trọng trách của gia tộc, xin chị nể tình mười mấy năm qua ăn mặc chi phí đều là Hạ gia em, mà giúp Hạ gia lần này đi?"
"Ý của cô là, Hạ gia nuôi Như Phong nhiều năm như vậy, Như Phong nên buông tha hạnh phúc cả đời vì gia tộc các cô?" Khóe môi của Hỏa Hân cong lên cười lạnh, đôi mắt trào phúng nhìn Hạ An Nhu: "Hình như tôi nhớ không lầm, Như Phong giúp võ quán các người làm nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn có thể đủ trả hết chi phí ăn mặc mấy năm nay, hơn nữa, năm Như Phong mười tuổi, người cha lương tâm bị chó ăn kia của cô gặp phải ám sát, vừa vặn Như Phong ở bên cạnh ông ta, ông ta lại kéo Như Phong đến trước người ông ta, cản cho ông ta viên đạn, cái này cô sẽ không quên chứ? Nếu không phải mạnh mẽ kéo Như Phong qua làm lá chắn, người cha đáng chết kia của cô đã sớm chết không biết mấy trăm lần rồi."
Nghe thấy lời nói của Hỏa Hân, Hạ Như Phong thu sát khí ở trong mắt lại, nắm chặt nắm đấm.
Lúc trước cô không có thực lực, vì vậy đành phải bị ông xem thành lá chắn, bây giờ cô có được lực lượng siêu mạnh, như vậy ông ta thiếu của nàng cũng đến lúc trả lại một chút rồi.
"Cô..." Hạ An Nhu tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, môi trở nên trắng, ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía Hỏa Hân, nói: "Cô, dã nha đầu cô này, cô lại dám mắng cha của tôi..."
"Chẳng những tôi mắng cho của cô, ta còn muốn đánh cô, mẹ nó cho rằng bản thân là ai? Hôm nay lão nương sẽ đánh cho cô ngay cả cha mẹ ruột của cô đều không biết cô, con bà nó, mỗi ngày giả vờ yếu ớt cô đừng thật sự xem mình như Lâm Đại Ngọc, cho dù bệnh của cô lại nặng hơn, cô cũng không làm được Lâm Đại Ngọc đâu!"
Dứt lời trực tiếp tiến lên một bước, giơ bàn tay lên, dùng sức đánh về phía khuôn mặt mềm mại của Hạ An Nhu.
Trong lòng Mộc Phong cả kinh, vội vàng bắt được tay của Hỏa Hân, rốt cuộc khiến cô không hạ tay xuống. Hỏa Hân nhướng mày, mắt lạnh nhìn về phía Mộc Phong, nâng đùi lên đá về phía hạ thân của hắn. Bất ngờ không đề phòng, Mộc Phong vừa vặn bị đá, ăn đau hét to một tiếng, rồi thả lỏng tay của Hỏa Hân ra.
"Bốp!"
Tiếng tát thanh thúy vang lên ở phòng bệnh yên tĩnh, nháy mắt Hạ An Nhu ngây dại, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến, dã nha đầu đáng chết này lại thật sự dám đánh mình.
"Cô... Cô biết tôi là ai không, tôi..."
"Lão nương mặc kệ cô là ai, muốn bắt nạt bạn của lão nương, lão nương đánh cũng không sai." Hỏa Hân lạnh lùng lườm Hạ An Nhu một cái, hung tợn ngắt lời của cô ta: "Về sau tốt nhất cô đừng đụng đến lão nương, bằng không lão nương gặp cô một lần sẽ đánh cô một lần."
Nghe vậy, sắc mặt của Hạ An Nhu trắng bệch, run rẩy nói không ra lời, đột nhiên trợn mắt một cái, thân thể trực tiếp ngã về sau.
"Nhu nhi." Trong lòng Mộc Phong đột nhiên cả kinh, chẳng quan tâm đến đau đớn, đi nhanh lên tiếp được thân thể mềm mại của Hạ An Nhu, sau đó tức giận nhìn khuôn mặt của Hỏa Hân, vì vậy hắn không có chú ý đến, khóe miệng của Hạ An Nhu khẽ cười như đạt được âm mưu.
"Cô sẽ vì hành động hôm nay của cô mà trả giá thật nhiều."
Cho dù hắn không yêu Hạ An Nhu, nhưng ở trong lòng hắn, Hạ An Nhu luôn là em gái cần hắn bảo vệ, trông thấy Hạ An Nhu bị bắt nạt, sao hắm có thể cho Hỏa Hân sắc mặt tốt? Huống chi vừa rồi Hỏa Hân cũng dám dùng đùi đá vào bộ vị của hắn.
"Bạn của tôi không đến lượt anh nói chuyện!" Hạ Như Phong vén chăn màu trắng lên, từ trên giường ngồi dậy, đứng ở bên cạnh Hỏa Hân, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Mộc Phong: "Lại nói, sao anh có thể xác định, cuối cùng trả giá thật nhiều không phải là Hạ An Nhu?"
Trong lòng Mộc Phong căng thẳng, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, giờ phút này hắn lại cảm thấy, cô gái khiến cho hắn ái mộ nhiều năm, lại xa lạ như vậy.
"Mặc kệ Hạ thúc như thế nào, Nhu nhi là em gái của em, thậm chí lúc ban đầu Hạ thúc để em gả cho người thừa kế của tập đoàn Thiên Bá, bọn anh cũng nói chuyện vì em, lúc này cô ấy bị bắt nạt, làm sao em có thể đối xử với cô ấy như vậy? Gia tộc có ân tình với em nhiều năm như vậy, em đã quên sao?" Mộc Phong chua sót cười, khuôn mặt anh tuấn dần hiện ra thất vọng: "Anh vẫn cho là, cho dù tính cách của em lạnh lùng, cũng là người trọng tình trọng nghĩa, bây giơ mới phát hiện, anh thật sự là nhìn lầm em, thì ra em vô tình vô nghĩa như vậy."
Hạ Như Phong lạnh nhạt nghe Mộc Phong nói, thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mỹ càng lạnh lùng: "Nói đủ chưa? Nếu nói đủ rồi, vậy thì cút đi!"
Đè nén thất vọng và đau đớn trong lòng xuống, Mộc Phong ôm Hạ An Nhu hôn mê bất tỉnh, cuối cùng nhìn Hạ Như Phong cũng không quay đầu lại rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.