Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 116: Ngụy trang bị phát hiện?

Băng Y Khả Khả

22/10/2019

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Nữ nhân, ngươi phun vào ta, một câu thật xin lỗi như vậy là đủ rồi sao?" Mỹ nam tử cao ngạo ngẩng đầu lên, bàn tay trắng nõn còn xinh đẹp hơn nữ tử đập mạnh ở trên bàn của Hạ Như Phong, một bộ dáng ngươi không bồi thường cho ta ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Hạ Như Phong lấy khăn tay ra lau khóe miệng, nâng mắt lên, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

"Bồi thường y phục cho ta." Mỹ nam tử nhìn Hạ Như Phong, trong mắt xinh đẹp xẹt qua khinh thường: "Bản công tử cho ngươi bồi thường đó là xem trọng ngươi, đây chính là quanh vinh mà nhiều người cầu đều không được."

Mày không dấu vết nhíu lại, Hạ Như Phong cũng biết mình đuối lý trước, vì vậy giơ tay lên, một đống linh tệ xuất hiện ở trước mặt của nàng, nhíu mày nhìn về phía mỹ nam tử: "Những linh tệ đó cũng đủ để ngươi mua vài bộ y phục, ta còn có việc, đi trước một bước."

Dứt lời, nàng từ trên ghế ngồi dậy, xoay người đi ra ngoài cửa.

Nhìn bóng dáng màu đỏ ánh sáng mặt trời, mỹ nam tử tức đến mặt xanh mét, hắn lại không phải là không mua nổi y phục? Mà để cho nàng bồi thường chỉ là vì tạo ra cơ hội ở chung một mình, chỉ có nữ nhân này yêu phải hắn, hắn mới có cơ hội hung hăng tổn thương nàng, trút hết sỉ nhục nàng cho hắn.

Ai ngờ, nữ nhân này căn bản không cho hắn cơ hội thi triển âm mưu.

Đôi mắt xoay tròn, mỹ nam tử vươn tay ra, lấy khí thế sét đánh bắt lấy bả vai của Hạ Như Phong, bây giờ hắn ắt phải giữ nàng lại.

Cảm giác sau lưng sinh gió, Hạ Như Phong dừng chân lại, lúc bàn tay nhanh chóng bắt được bả vai của nàng, thì nhanh chóng xoay người, bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, dễ dàng cầm tay mỹ nam tử, chân hung hăng đạp đến chính giữa hạ thể, mỹ nam tử còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị một cước đá bay ra ngoài.

Trông thấy cảnh này, mọi người đều đánh cái rùng mình, đồng tình nhìn về phía mỹ nam tử chật vật ngã xuống đất.

Nữ nhân này đủ hung ác, hạ một cước này, đoán chừng hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn.

"Nữ nhân chết tiệt!" Mỹ nam tử đau đớn trên mặt đổ mồ hôi lạnh, hung ác nhìn Hạ Như Phong, vừa rồi tuy hắn không hề dùng linh lực, nhưng cũng không phải bất kì kẻ nào cũng có thể đá một cước bay ra, nữ nhân này có thể đá hắn bay ra ngoài, thực lực sẽ không quá yếu, ít nhất không kém hơn mình được bao nhiêu.

Nhưng mà nữ nhân này đá chỗ nào của hắn thì không đá? Lại đá bào mệnh cản của hắn, nghĩ hắn sống nhiều năm như vậy, còn chưa tiếp xúc nhiều với khác giới, một cước này, về sau cũng đừng nghĩ tiếp xúc.

"Thật xin lỗi, nhất thời không chú ý." Hạ Như Phong buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Mỹ nam tử nắm chặt nắm đấm, hung hăng nhìn Hạ Như Phong, không ngừng nghiến răng, như có lẽ là muốn cắn chết nữ nhân đáng giận này.

"Ngươi làm hại bản công tử thảm như vậy, ngươi phải phụ trách!" Nhìn vẻ măt bất đắc dĩ của Hạ Như Phong, mỹ nam tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa từng chịu qua đắc tội như thế, mà đầu sỏ gây nên ngay cả một tia áy náy cũng đều không có.

Thật ra đó đều là hắn tự làm tự chịu, nếu không phải là hắn đi theo sau lưng đánh lén, thì sao lại bị Hạ Như Phong đá chứ?

"Phụ trách? Phụ trách cái gì?"

"Ngươi phải làm thê tử của ta, bằng không về sau ta tìm không thấy thê tử thì nên làm cái gì bây giờ?" Mỹ nam tử nghiêng ngả đi về phía Hạ Như Phong, giọng nsoi của hắn như là đang bố thí, cho rằng mình đồng ý thú nàng, đã là thiên đại phúc phận của nàng, nữ nhân này hẳn là sẽ không biết tốt xấu như vậy.

Nghe vậy, sắc mặt của Hạ Như Phong hơi trầm xuống, ánh mắt cũng càng thêm không có thiện cảm: "Thương thế của ngươi có nghiêm trọng như vậy sao? Tùy tiện tìm một luyện dược sư là có thể chữa khỏi cho ngươi."

Ai ngờ nghe thấy lời của nàng, mỹ nam tử run rẩy một chút, nghĩ đến mấy lão nhân kia, vội vàng lắc đầu. Nếu như để cho bọn họ biết mình bị một nữ nhân đá trúng bộ vị, tất nhiên sẽ trở thành trò cười, về sau mình còn hồ đồ ở Tây Vực như thế nào?

Biến cố nơi này khiến cho mọi người trong tửu lâu đều trợn mắt há hốc mồm.

Một nam tử tuấn mỹ tuyệt thế cầu thân một nữ tử bình thường, nữ tử lại còn không thèm ngó đến?

Hơn nữa vị mỹ nam tử này là người trong mộng của nhiều nữ tử Lạc Lý Tư thành, sao còn có nữ tử có dũng khí từ chối hắn như vậy?



Lạt mềm buộc chặt, đúng, nàng nhất định là đang lạt mềm buộc chặt, chỉ có cái này mới là giải thích tốt nhất.

"Bây giờ ngươi không đồng ý cũng không sao, ta tin tưởng, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ bị sức quyến rũ của bản công tử thuyết phục." Khuôn mặt của mỹ nam tử chứa đầy vẻ tự tin, không phải hắn kiêu ngạo, mà là mặc kệ hắn đi đâu đều là chú ý của vạn chúng, hắn tin tưởng, cho dù nàng không thích hắn, về sau cũng sẽ yêu hắn sâu sắc.

Cho dù lúc đầu hắn là vì trừng phạt nàng mà muốn tiếp cận nàng, lúc này lại là thật lòng thành ý muốn thú nàng.

Đơn giản là, hắn không muốn để cho mấy lão gia hỏa biết chuyện này, nhất định phải tìm người giúp mình giấu diếm, không thể nghi ngờ nàng là lựa chọn tốt nhất. Về phần cuộc sống sau hôn lễ, dù sao hắn cũng không thích nàng, vậy không sao cả, cưới một người quái dị này, cũng tốt hơn so với mình mất thể diện.

Khóe miệng của Hạ Như Phong mạnh mẽ co rút, nhất thời cảm thấy vạn phần không nói gì, cuối cùng nhìn lướt qua mỹ nam tử, không nói hai lời xoay người rời đi.

Mỹ nam tử ngây ngẩn cả người, mở to đôi mắt xinh đẹp, không thể tin được hắn lại bị vứt bỏ như vậy? Nữ nhân chết tiệt này, đã tổn thương hắn lại để hắn ở đây? Nghĩ đến đây, mỹ nam tử nắm chặt nắm đấm, khập khiễng đuổi theo phía Hạ Như Phong biến mất.

"Nữ nhân, ngươi đứng lại cho công tử!"

Ánh sáng mặt trời chiếu lên phía trên ngã tư đường Lạc Lý Tư thành, Hạ Như Phong khẽ nhíu mày lại, tốc độ bước chân lại nhanh hơn, muốn bỏ mặc mỹ nam tử y phục bạc ở sau người thât xa, chỉ là nàng tạm thời không thể bại lộ thực lực, vì vậy không sử dụng Mị ảnh Vô Tung.

Mỹ nam tử cắn chặt răng, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khập khiễng đuổi sát không tha ở phía sau Hạ Như Phong.

"Hắn có để yên hay không?" Sắc mặt của Hạ Như Phong càng thêm không kiên nhẫn, thật vất vả mới thoát khỏi mấy lão gia hỏa Vân tông kia, giừo lại bị người đuổi theo, nếu không phải sử dụng Mị ảnh Vô Tung dễ dàng bại lộ thực lực, người nọ sớm bị nàng bỏ mặc ở phía sau rồi.

Ngay lúc Hạ Như Phong sắp sửa đến gần cửa thành, biến cố chợt xảy ra.

"Vân tông chúng ta ở trong này điều tra đào phạm, hôm nay muốn rời khỏi Lạc Lý Tư thành, phải xếp hàng một đám, trải qua chúng ta kiểm tra mới có thể rời đi."

Chỗ cửa thành, một đám người áo bào trắng chặn đường của mọi người, mà người áo bào trắng trước mặt, rõ ràng đó chính là đại trưởng lão và mấy trưởng lão khác kẻ thù lớn của Hạ Như Phong.

"Cái gì? Vân tông điều tra đào phạm thì có liên quan gì đến chúng ta? Ta còn có việc gấp muốn rời khỏi nơi này."

Trong đám người bị ngăn lại, một người như là rất bất mãn với cách làm của Vân Tông, nhỏ giọng nói thầm một câu. Nhưng mà thính giác của cường giả Thánh Linh rất nhạy bén, ánh mắt sắc bén của đại trưởng lão nhất thời nhìn về phía người nọ mở miệng nói chuyện ở đầu hàng, nâng bàn tay lên, một gió dao bây về phía người nọ.

"Phốc!"

Dao gió cắt qua cổ, máu tươi bắn ra, người nọ trừng lớn hai mắt, thân thể từ từ ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

Mọi người đều tránh ra, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía đại trưởng lão, ai cũng không dám lại có bất mãn, chỉ sợ kết quả của người đó là bọn họ.

Hạ Như Phong nhìn hành động của đại trưởng lão, sắc mặt trầm xuống, biết lúc này không thể mạnh mẽ đột phá, nếu muốn bay qua từ không trung thì sẽ bại lộ mình, cho nên nàng cũng đi theo mọi người tiến trong hàng ngũ, chắc chắn với ngụy trang của nàng, đại trưởng lão sẽ không nhận ra nàng.

Một nhóm người đi qua trước mặt đại trưởng lão, đánh giá những người ở trước mặt, đại trưởng lão nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, mặc kệ là nhưng người đó thông qua.

Với tốc độ nàng, hẳn là đã đi vào Lạc Lý Tư thành rồi, vì chặn nàng lại, bọn họ cố ý đến Lạc Lý Tư thành trước một bước, chỉ vì chặn nàng lại ở trong này, ai ngờ nàng lại như bốc hơi ở nhân gian rồi, không có tung tích.

"Tiếp theo!"

Theo tiếng quát của đại trưởng lão, người tiếp theo đi đến gần ông ta, đại trưởng lão lắc đầu, để cho người nọ đi qua trước mặt mình.

Trong chớp mắt đã đến Hạ Như Phong, cho dù Hạ Như Phong rất nắm chắc với Dịch Dung Đan của mình, nhưng cũng không dám thả lỏng chút nào, vẻ mặt đầy cảnh giác, nếu phát hiện có cái gì không đúng, nàng có thể bằng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy. Chắc chắn thi triển ra Mị Ảnh Tiên Tung, bọn họ cũng không thể đuổi được nàng.

"Ngươi đi đi!" Đại trưởng lão đánh giá Hạ Như Phong một cái, phát hiện không phải người mình muốn tìm kiếm, lại lắc đầu.

Trong lòng khẽ thở ra, nhưng khuôn mặt của Hạ Như Phong không có bao nhiêu biến hóa, lạnh nhạt đi qua trước người đại trưởng lão, nhưng vào lúc này, ánh mắt của đại trưởng lão dừng ở trên tay của nàng, không biết vì sao, cảm giác linh giới trên ngón tay của nàng khác với linh giới khác, thậm chí mang đến cho ông một loại cảm giác rất quen thuộc.



Nữ tử này, ông nhất định đã gặp qua ở đâu đó.

"Đứng lại!"

Đại trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng gọi Hạ Như Phong lại, mấy trưởng lão còn lại đều dùng ánh mắt khác nhau đều nhìn về phía đại trưởng lão, không rõ vì sao ông gọi nữ tử có khuôn mặt bình thường này làm gì? Hiển nhiên nữ tử này cũng không phải là người bọn họ muốn tìm.

Hạ Như Phong dừng chân lại, nắm chặt nắm đấm, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị tốt việc bỏ chạy.

"Không biết vị trưởng lão này gọi tiểu nữ tử có gì chỉ giáo?" Tao nhã xoay người, khuôn mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười thân thiết, như thành hai người với hình tượng nàng luôn lạnh nhạt, chỉ sợ ngya cả người thân đến đây, đều không thểdễ dàng liên hệ hai người bọn họ vào một chỗ.

Chẳng những khuôn mặt, cho dù là khí chất cũng đều đã xảy ra thay đổi.

Đại trưởng lão cũng không tin tưởng bộ dáng này của nàng, đôi mắt cơ trí vẫn nhìn nàng, trong mắt lóe ra tia sáng không rõ.

Trong lòng Hạ Như Phong căng thẳng, theo bản năng nắm chặt nắm đấm, nàng chỉ chú ý thay đổi khuôn mặt và vũ khí, lại quên giới chỉ Không Gian Vô Tận, lão gia hỏa này, chẳng lẽ chỉ bởi vì một giới chỉ Không Gian Vô Tận mà nhận ra nàng?

"Lão nhân Vân tông kia, vì sao ngươi phải ngăn nữ nhân của bản công tử lại?"

Vào lúc mấu chốt, một giọng nói kiêu ngạo từ phía sau truyền đến, mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, đã thấy từ chỗ không xa, một mỹ nam tử què chân khập khiễng đi đến, hắn hung hăng nhìn đại trưởng lão một cái, mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: "Ngươi thật to gan, ngay cả nữ nhân của bản công tử cũng dám ngăn cản, ta ngược lại muốn đi tìm tông chủ của các ngươi, hỏi một chút có phải bà ta quản giáo thủ hạ như vậy không?"

Mọi người đều kinh ngạc nhìn mỹ nam tử, thật sự là không rõ thân phận của hắn là gì, mà dám nói chuyện như thế với trưởng lão Vân tông?

Đại trưởng lão thu ánh mắt của mình lại, vuốt chòm râu, hơi cười: "Ta tưởng là ai, thì ra là Vu công tử, không biết sao Vu công tử lại đến Lạc Lý Tư thành? Còn có, Vu công tử, chân của ngươi làm sao vậy?"

"Bản công tử chỉ là không cẩn thận vấp ngã mà thôi." Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt tuấn tú của mỹ nam tử hơi đỏ lên, hung hăng nhìn đại trưởng lão, không chút khách khí nói: "Bản công tử bị thương như thế nào, có quan hệ gì với ngươi chứ? Còn không nhanh để cho nữ nhân của bản công tử thông qua nơi này? Nếu không bản công tử để cho gia gia của bản công tử diệt Vân tông ngươi."

Tất cả mọi người vì khẩu khí cuồng vọng của mỹ nam tử mà ngây dại, gia gia hắn là thần thánh phương nào? Lại có thực lực diệt Vân tông?

"Ha ha, nếu là Vu công tử mở miệng, sao ta có thể không nể mặt ngươi?" Đại trưởng lão hơi cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Vị cô nương này, ngươi có thể rời đi."

Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên kinh ngạc, âm trầm nhìn mỹ nam tử, ác cảm trong lòng đối với hắn lúc này cũng dần biến mất, cảm kích gật đầu với đối phương, bước chân đi về phía ngoài cửa thành, nhưng mà nắm đấm của nàng không khỏi nắm chặt, trong lòng tràn đầy sát ý.

Vân tông, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ giết đến tông môn, khiến cho bọn họ phải trả giá đại giới thảm thiết vì đuổi giết nàng.

"Này, nữ nhân, ngươi đợi ta đã..." Mỹ nam tử thấy bóng dáng của Hạ Như Phong biến mất, nhất thời sốt ruột, khập khiễng đuổi theo đi ra.

Nữ nhân, ta giúp ngươi giải vây, ngươi mơ tưởng bỏ lại ta sao...

Ánh mắt của đại trưởng lão nhìn chằm chằm bóng dáng hai người biến mất, nhíu mày, đột nhiên trong đầu xẹt qua một đoạn chuyện, quá sợ hãi: "Không tốt! Nàng chính là nữ nhân thối giết Triệu Lăng kia, đúng vậy, ở trên tay nữ nhân đó ta nhìn thấy linh giới phong cách cổ xưa kia."

"Cái gì? Ngươi nói là thật sao? Khuôn mặt kia cũng không giống!" Trong lòng nhị trưởng lão cả kinh, nhưng vẫn là không thể tin lời nói của đại trưởng lão.

"Nhất định là thật sự, nhất định là nàng dịch dung." Nắm chặt nắm đấm, sắc mặt của đại trưởng lão xanh mét, để cho kẻ thù trốn ở dưới mắt của mình, tâm tình của ông có thể tốt lên mới là lạ.

Chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn do nhị trưởng lão mở miệng hỏi: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Đuổi theo!" Đại trưởng lão cắn chặt răng, từ trong hàm răng dùng sức nặn ra một chữ, hai mắt híp lại, nhìn chăm chú vào nơi bọn họ biến mất, nói từng chữ một: "Cho dù là Vu công tử che chở nàng, chúng ta cũng không thể tha cho nàng, lấy thiên phú và thực lực của nàng, nếu không chết, cuối cùng chết nhất định sẽ là chúng ta."

Sau khi dứt lời, đại trưởng lão lại tạo ra Phong Lĩnh Vực, cơ thể chợt lóe rất nhanh đuổi theo hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Phượng Nghịch Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook