Quyển 1 - Chương 41: Rời đi
Băng Y Khả Khả
02/08/2016
Đã sắp hết hoàng hôn, bầu trời trải rộng ánh chiều tà rực rỡ loá mắt.
Thành Phong Chi có tên Phong Chi là vì có liên quan tới cấm địa Phong Chi bên cạnh, mà nơi này cũng không có gì khác những nơi khác. Nhưng bởi vì cấm địa Phong Chi hấp dẫn rất nhiều lính đánh thuê và những người theo đuổi sức mạnh, nơi này lộn xộn hơn những nơi khác rất nhiều.
Dong Binh Đoàn Vân Ly là một đội trung bình, bên trong có mấy Đại Linh Sư trấn giữ, đội trưởng lại chỉ là Đại Linh Sư lục cấp, một thế lực như vậy, thả vào nơi như thành Hỏa Vân nhất định có thể trở thành thế lực hạng hai, nhưng ở thành Phong Chi này, miễn cưỡng mới có thể xếp vào thế lực hạng ba.
Có thể thấy được thành Phong Chi này cường giả vô số.
Lúc này trong Dong Binh Đoàn Vân Ly, một nam tử trung niên dáng người nhỏ gầy thở dài, vẻ mặt áy náy nhìn Hạ Quân Mạc từ đầu tới giờ vẫn không nói gì: "Đội trưởng, ta biết bao năm nay người đối xử với chúng ta như huynh đệ, nhưng con người vốn ích kỷ, ta không muốn tiếp tục theo ngài rồi phải đánh mất tính mạng, đánh mất tiền đồ."
Hạ Quân Mạc lặng lẽ nắm chặt bàn tay, trên mặt vẫn luôn là vẻ hờ hững, giống như tất cả không có quan hệ gì với hắn.
"Trương Sấu Tử, ngươi thật quá đáng, đội trưởng coi chúng ta như huynh đệ, dù nguy hiểm cũng không bỏ mặc chúng ta một mình rời đi. Khi đó lấy năng lực của đội trưởng rõ ràng có thể tự bảo vệ mình, cuối cùng lại vì chúng ta mà bị thương, hiện tại đội trưởng gặp khó khăn, ngươi muốn bỏ chạy à? Sấu Tử, ngươi không thấy có lỗi với lương tâm sao?"
"Hừ, Triệu Nhiên, ta thấy ngươi cũng nên rời khỏi đây, tuy chúng ta chỉ là Đại Linh Sư nhất cấp, nhưng lấy thân phận Đại Linh Sư, tới mấy thành nhỏ là có thể sánh ngang với trưởng lão, tại sao phải ở đây liều mạng? Đắc tội Công hội Luyện Dược là rất không sáng suốt!"
"Sấu Tử, ngươi muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không bỏ đội trưởng lại một mình."
Vẻ mặt Triệu Nhiên vô cùng kiên quyết. Nói không sợ là giả, nhưng Hạ Quân Mạc không chỉ là đội trưởng mà đã từng cứu mạng hắn, vì thế mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không bỏ đi.
"Ngươi... Haiz." Trương Sấu Tử còn muốn nói gì đó, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ, không khỏi thở dài một tiếng, nhìn những lính đánh thuê khác, nói: "Có ai muốn đi cùng ta không? Hôm nay người Thuỷ Vực tìm ta, bọn họ lấy giá cao thuê chúng ta tới đó làm việc, nếu bằng lòng rời đi cùng ta thì bước lên."
"Trương Sấu Tử, ngươi đừng quá phận!!!" Triệu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, móng tay hung hăng cắm vào thịt. "Ngươi muốn đi thì đi một mình, tại sao lại muốn dẫn lính Vân Ly đi? Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!!!"
Trương Sấu Tử vuốt vuốt hai nhúm râu vểnh bên khóe miệng, hừ lạnh một tiếng: "Vì ta là một người trọng tình trọng nghĩa nên mới làm thế. Những người này ở chung với ta lâu như vậy, sao ta có thể để bọn họ mất mạng vô ích? Người đều có tình cảm, không lẽ ta phải trơ mắt nhìn đồng bạn ngày xưa biến thành vong hồn sao? Hay Hạ đội trưởng vĩ đại cũng muốn vậy?"
Hắn nhìn thoáng qua Hạ Quân Mạc, cái nhìn thờ ơ đầy khinh thường khiến lửa giận trong lòng Triệu Nhiên bùng lên.
"Triệu Nhiên, quên đi." Hạ Quân Mạc vẫn im lặng rốt cục mở kim khẩu (miệng vàng, lời vàng ), hắn từ chỗ ngồi đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch cao, trong mắt tỏa ra lạnh lẽo vô tận. "Nếu muốn đi thì mau thừa dịp đi đi! Ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng hy vọng các ngươi đừng hối hận."
"Ha ha, hối hận? Đội trưởng ngài đang nói đùa sao?" Trương Sấu Tử cười lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường nói: "Đội trưởng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là đội trưởng, từ nay về sau ta không còn là lính đánh thuê Vân Ly, chỉ là đội trưởng của ta, ngài còn chưa đủ bản lãnh khiến ta hối hận đâu."
Trong khi nói chuyện đã có một phần nhỏ người đi đến trước mặt Trương Sấu Tử, bọn họ không giống Trương Sấu Tử giả bộ, tất cả đều thực sự áy náy, ngay cả dũng khí nhìn về phía Hạ Quân Mạc cũng không có.
Trương Sấu Tử nói đúng, con người luôn ích kỷ, vì sinh tồn, bọn hắn không thể không làm như thế, cho dù là phải phản bội đội trưởng vẫn coi bọn hắn như huynh đệ.
"Ngươi... Các ngươi..." Triệu Nhiên không giận còn cười. "Tốt, tốt lắm, hôm nay, cuối cùng ta cũng thấy rõ bộ mặt một đám các ngươi."
Không như Triệu Nhiên lửa giận bừng bừng, Hạ Quân Mạc có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ngoài một câu vừa rồi ngăn cản Triệu Nhiên thì không nói thêm gì nữa.
"Thật ra cần gì phải so đo với loại tiểu nhân thấy lợi quên ơn này?" Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, lời này cũng không phải Hạ Quân Mạc nói, mà là đến từ ngoài cửa.
Mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy trước cửa, thiếu nữ mỉm cười, mắt lạnh quét qua những kẻ sắp rời đi, sau đó chậm rãi bước vào, nụ cười của nàng mang theo một ít cao ngạo, một ít tự tin, cuối cùng nhìn tới Trương Sấu Tử: "Ta nói, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Mới đầu nhìn thấy nàng, trong mắt Trương Sấu Tử hiện lên kinh diễm rõ ràng, sau khi nghe lời của nàng, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi là ai? Đây không phải nơi ngươi có thể tới, còn không mau cút ngay khỏi đây cho ta!"
"Rầm."
Một câu này chạm đến Hạ Quân Mạc vẫn không có biểu tình gì, bàn tay dùng sức vỗ bàn khiến nó gẫy đôi, hắn u ám nhìn về phía Trương Sấu Tử: "Đừng quên, ngươi đã không còn là người Vân Ly. Nhớ kỹ, hiện tại không phải ngươi muốn rời khỏi, mà là bị ta đuổi đi, vì thế người phải lăn là ngươi."
Mọi người đều ngây người, lúc Trương Sấu Tử phản bội hắn cũng không tức giận, giờ lại vì một câu nói mà phát hỏa.
Một ít người không có mặt lúc buổi trưa, không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá thiếu nữ xinh đẹp này.
"Ngươi..." Sắc mặt Trương Sấu Tử xanh mét, hắn giống như đã quên chuyện mình muốn rời khỏi đây, theo bản năng nói ra lời như vậy.
Sau đó, Đại Hùng và những lính đánh thuê đi đập phá Thủy Vực cũng tiến vào, trên tay Đại Hùng còn có một người bị chặt đứt một cánh tay, máu thịt lẫn lộn, sắc mặt tái nhợt, lúc này đã hôn mê.
"Ha ha, đội trưởng, tiểu thư thật là lợi hại, vừa ra tay đã bắt được tên khốn Thủy Mộc này." Đại Hùng xoa xoa đầu, cười nói, hắn biết nếu Hạ Như Phong sử dụng linh kỹ bộ pháp, chính mình cũng không thể trốn thoát.
"Chẳng lẽ các ngươi đi Thuỷ Vực?" Hạ Quân Mạc sửng sốt một chút liền phục hồi tinh thần lại, giọng điệu trách cứ nói: "Tiểu Phong Nhi, việc này nguy hiểm bao nhiêu? Còn có ngươi nữa Đại Hùng, ngươi thế nhưng cũng đi theo nàng liều lĩnh, cũng may lần này các ngươi không bị thương, nếu không..."
Nuốt nước miếng, Hạ Quân Mạc cảm thấy chuyện đó rất nguy hiểm, Gấu Béo đến cửu cấp đỉnh phong, người Thủy Vực cũng sẽ không kém cỏi, nếu Hạ Như Phong xảy ra chuyện gì, hắn sẽ tự trách cả đời.
Về phần Thủy Mộc hôn mê, Hạ Quân Mạc hoàn toàn bỏ qua, dù sao hai Dong Binh Đoàn đã như nước với lửa, nhiều thêm một mối thù cũng không thành vấn đề.
"Cái gì? Nàng ta bắt được thiếu chủ Thủy Vực sao? Nhìn nàng ta trẻ như vậy, thiếu chủ Thuỷ Vực đã là Linh Sư bát cấp rồi đó!"
"Đó là đứa con Thủy Đằng thương yêu nhất, nhất định Thủy Đằng sẽ lập tức tìm đến đây."
"Chúng ta mau đi thì hơn! Ta không muốn chết."
Khi Trương Sấu Tử nói vậy, những người còn đang do dự đều bước tới cạnh hắn. Dù sao trước kia chỉ là tranh giành nhỏ nhặt, nhưng lần này khác, lần này là đánh cho thiếu chủ Thủy Vực tàn phế luôn rồi.
Mà những người vẫn luôn nguyện ý giúp Hạ Quân Mạc chỉ còn lại hơn một nửa, bao gồm cả đám người phía sau Đại Hùng, đều là thật sự trung thành.
Thấy vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng. Vừa tới cửa nàng đã nghe hết, để Đại Hùng mang theo Thủy Mộc xuất hiện là muốn xem người thật lòng. Thay vì trên chiến trường phản công còn không bằng đuổi kẻ bất trung đi sớm một chút, bởi phản bội trên chiến trường mới là nguy hiểm nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đồng đội đâm một đao.
Nhưng nàng tin tưởng, những kẻ đó nhất định sẽ hối hận...
Trương Sấu Tử cười vui sướng khi người gặp họa, hắn nên cảm tạ nữ nhân này, bằng không sẽ không lôi kéo được nhiều người như vậy. Liếc mắt sang nhìn Thủy Mộc thê thảm, cả người không khỏi run run, hắn có thể tưởng tượng Thủy Đằng tức giận cỡ nào. Lần này Dong Binh Đoàn Vân Ly thật sự chạy trời không khỏi nắng.
Không cần chờ lâu, tiên đoán của Trương Sấu Tử liền thành sự thật, bởi vì bên ngoài đã truyền vào một tiếng quát lớn.
"Hạ Quân Mạc, sai người của ngươi ngoan ngoãn thả con trai lão tử ra, lập tức tự sát tạ tội, nếu không lão tử nhất định xé xác phanh thây các ngươi, còn diệt cả nhà ngươi."
Thành Phong Chi có tên Phong Chi là vì có liên quan tới cấm địa Phong Chi bên cạnh, mà nơi này cũng không có gì khác những nơi khác. Nhưng bởi vì cấm địa Phong Chi hấp dẫn rất nhiều lính đánh thuê và những người theo đuổi sức mạnh, nơi này lộn xộn hơn những nơi khác rất nhiều.
Dong Binh Đoàn Vân Ly là một đội trung bình, bên trong có mấy Đại Linh Sư trấn giữ, đội trưởng lại chỉ là Đại Linh Sư lục cấp, một thế lực như vậy, thả vào nơi như thành Hỏa Vân nhất định có thể trở thành thế lực hạng hai, nhưng ở thành Phong Chi này, miễn cưỡng mới có thể xếp vào thế lực hạng ba.
Có thể thấy được thành Phong Chi này cường giả vô số.
Lúc này trong Dong Binh Đoàn Vân Ly, một nam tử trung niên dáng người nhỏ gầy thở dài, vẻ mặt áy náy nhìn Hạ Quân Mạc từ đầu tới giờ vẫn không nói gì: "Đội trưởng, ta biết bao năm nay người đối xử với chúng ta như huynh đệ, nhưng con người vốn ích kỷ, ta không muốn tiếp tục theo ngài rồi phải đánh mất tính mạng, đánh mất tiền đồ."
Hạ Quân Mạc lặng lẽ nắm chặt bàn tay, trên mặt vẫn luôn là vẻ hờ hững, giống như tất cả không có quan hệ gì với hắn.
"Trương Sấu Tử, ngươi thật quá đáng, đội trưởng coi chúng ta như huynh đệ, dù nguy hiểm cũng không bỏ mặc chúng ta một mình rời đi. Khi đó lấy năng lực của đội trưởng rõ ràng có thể tự bảo vệ mình, cuối cùng lại vì chúng ta mà bị thương, hiện tại đội trưởng gặp khó khăn, ngươi muốn bỏ chạy à? Sấu Tử, ngươi không thấy có lỗi với lương tâm sao?"
"Hừ, Triệu Nhiên, ta thấy ngươi cũng nên rời khỏi đây, tuy chúng ta chỉ là Đại Linh Sư nhất cấp, nhưng lấy thân phận Đại Linh Sư, tới mấy thành nhỏ là có thể sánh ngang với trưởng lão, tại sao phải ở đây liều mạng? Đắc tội Công hội Luyện Dược là rất không sáng suốt!"
"Sấu Tử, ngươi muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không bỏ đội trưởng lại một mình."
Vẻ mặt Triệu Nhiên vô cùng kiên quyết. Nói không sợ là giả, nhưng Hạ Quân Mạc không chỉ là đội trưởng mà đã từng cứu mạng hắn, vì thế mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không bỏ đi.
"Ngươi... Haiz." Trương Sấu Tử còn muốn nói gì đó, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ, không khỏi thở dài một tiếng, nhìn những lính đánh thuê khác, nói: "Có ai muốn đi cùng ta không? Hôm nay người Thuỷ Vực tìm ta, bọn họ lấy giá cao thuê chúng ta tới đó làm việc, nếu bằng lòng rời đi cùng ta thì bước lên."
"Trương Sấu Tử, ngươi đừng quá phận!!!" Triệu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, móng tay hung hăng cắm vào thịt. "Ngươi muốn đi thì đi một mình, tại sao lại muốn dẫn lính Vân Ly đi? Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!!!"
Trương Sấu Tử vuốt vuốt hai nhúm râu vểnh bên khóe miệng, hừ lạnh một tiếng: "Vì ta là một người trọng tình trọng nghĩa nên mới làm thế. Những người này ở chung với ta lâu như vậy, sao ta có thể để bọn họ mất mạng vô ích? Người đều có tình cảm, không lẽ ta phải trơ mắt nhìn đồng bạn ngày xưa biến thành vong hồn sao? Hay Hạ đội trưởng vĩ đại cũng muốn vậy?"
Hắn nhìn thoáng qua Hạ Quân Mạc, cái nhìn thờ ơ đầy khinh thường khiến lửa giận trong lòng Triệu Nhiên bùng lên.
"Triệu Nhiên, quên đi." Hạ Quân Mạc vẫn im lặng rốt cục mở kim khẩu (miệng vàng, lời vàng ), hắn từ chỗ ngồi đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch cao, trong mắt tỏa ra lạnh lẽo vô tận. "Nếu muốn đi thì mau thừa dịp đi đi! Ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng hy vọng các ngươi đừng hối hận."
"Ha ha, hối hận? Đội trưởng ngài đang nói đùa sao?" Trương Sấu Tử cười lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường nói: "Đội trưởng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là đội trưởng, từ nay về sau ta không còn là lính đánh thuê Vân Ly, chỉ là đội trưởng của ta, ngài còn chưa đủ bản lãnh khiến ta hối hận đâu."
Trong khi nói chuyện đã có một phần nhỏ người đi đến trước mặt Trương Sấu Tử, bọn họ không giống Trương Sấu Tử giả bộ, tất cả đều thực sự áy náy, ngay cả dũng khí nhìn về phía Hạ Quân Mạc cũng không có.
Trương Sấu Tử nói đúng, con người luôn ích kỷ, vì sinh tồn, bọn hắn không thể không làm như thế, cho dù là phải phản bội đội trưởng vẫn coi bọn hắn như huynh đệ.
"Ngươi... Các ngươi..." Triệu Nhiên không giận còn cười. "Tốt, tốt lắm, hôm nay, cuối cùng ta cũng thấy rõ bộ mặt một đám các ngươi."
Không như Triệu Nhiên lửa giận bừng bừng, Hạ Quân Mạc có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ngoài một câu vừa rồi ngăn cản Triệu Nhiên thì không nói thêm gì nữa.
"Thật ra cần gì phải so đo với loại tiểu nhân thấy lợi quên ơn này?" Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, lời này cũng không phải Hạ Quân Mạc nói, mà là đến từ ngoài cửa.
Mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy trước cửa, thiếu nữ mỉm cười, mắt lạnh quét qua những kẻ sắp rời đi, sau đó chậm rãi bước vào, nụ cười của nàng mang theo một ít cao ngạo, một ít tự tin, cuối cùng nhìn tới Trương Sấu Tử: "Ta nói, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Mới đầu nhìn thấy nàng, trong mắt Trương Sấu Tử hiện lên kinh diễm rõ ràng, sau khi nghe lời của nàng, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi là ai? Đây không phải nơi ngươi có thể tới, còn không mau cút ngay khỏi đây cho ta!"
"Rầm."
Một câu này chạm đến Hạ Quân Mạc vẫn không có biểu tình gì, bàn tay dùng sức vỗ bàn khiến nó gẫy đôi, hắn u ám nhìn về phía Trương Sấu Tử: "Đừng quên, ngươi đã không còn là người Vân Ly. Nhớ kỹ, hiện tại không phải ngươi muốn rời khỏi, mà là bị ta đuổi đi, vì thế người phải lăn là ngươi."
Mọi người đều ngây người, lúc Trương Sấu Tử phản bội hắn cũng không tức giận, giờ lại vì một câu nói mà phát hỏa.
Một ít người không có mặt lúc buổi trưa, không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá thiếu nữ xinh đẹp này.
"Ngươi..." Sắc mặt Trương Sấu Tử xanh mét, hắn giống như đã quên chuyện mình muốn rời khỏi đây, theo bản năng nói ra lời như vậy.
Sau đó, Đại Hùng và những lính đánh thuê đi đập phá Thủy Vực cũng tiến vào, trên tay Đại Hùng còn có một người bị chặt đứt một cánh tay, máu thịt lẫn lộn, sắc mặt tái nhợt, lúc này đã hôn mê.
"Ha ha, đội trưởng, tiểu thư thật là lợi hại, vừa ra tay đã bắt được tên khốn Thủy Mộc này." Đại Hùng xoa xoa đầu, cười nói, hắn biết nếu Hạ Như Phong sử dụng linh kỹ bộ pháp, chính mình cũng không thể trốn thoát.
"Chẳng lẽ các ngươi đi Thuỷ Vực?" Hạ Quân Mạc sửng sốt một chút liền phục hồi tinh thần lại, giọng điệu trách cứ nói: "Tiểu Phong Nhi, việc này nguy hiểm bao nhiêu? Còn có ngươi nữa Đại Hùng, ngươi thế nhưng cũng đi theo nàng liều lĩnh, cũng may lần này các ngươi không bị thương, nếu không..."
Nuốt nước miếng, Hạ Quân Mạc cảm thấy chuyện đó rất nguy hiểm, Gấu Béo đến cửu cấp đỉnh phong, người Thủy Vực cũng sẽ không kém cỏi, nếu Hạ Như Phong xảy ra chuyện gì, hắn sẽ tự trách cả đời.
Về phần Thủy Mộc hôn mê, Hạ Quân Mạc hoàn toàn bỏ qua, dù sao hai Dong Binh Đoàn đã như nước với lửa, nhiều thêm một mối thù cũng không thành vấn đề.
"Cái gì? Nàng ta bắt được thiếu chủ Thủy Vực sao? Nhìn nàng ta trẻ như vậy, thiếu chủ Thuỷ Vực đã là Linh Sư bát cấp rồi đó!"
"Đó là đứa con Thủy Đằng thương yêu nhất, nhất định Thủy Đằng sẽ lập tức tìm đến đây."
"Chúng ta mau đi thì hơn! Ta không muốn chết."
Khi Trương Sấu Tử nói vậy, những người còn đang do dự đều bước tới cạnh hắn. Dù sao trước kia chỉ là tranh giành nhỏ nhặt, nhưng lần này khác, lần này là đánh cho thiếu chủ Thủy Vực tàn phế luôn rồi.
Mà những người vẫn luôn nguyện ý giúp Hạ Quân Mạc chỉ còn lại hơn một nửa, bao gồm cả đám người phía sau Đại Hùng, đều là thật sự trung thành.
Thấy vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng. Vừa tới cửa nàng đã nghe hết, để Đại Hùng mang theo Thủy Mộc xuất hiện là muốn xem người thật lòng. Thay vì trên chiến trường phản công còn không bằng đuổi kẻ bất trung đi sớm một chút, bởi phản bội trên chiến trường mới là nguy hiểm nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đồng đội đâm một đao.
Nhưng nàng tin tưởng, những kẻ đó nhất định sẽ hối hận...
Trương Sấu Tử cười vui sướng khi người gặp họa, hắn nên cảm tạ nữ nhân này, bằng không sẽ không lôi kéo được nhiều người như vậy. Liếc mắt sang nhìn Thủy Mộc thê thảm, cả người không khỏi run run, hắn có thể tưởng tượng Thủy Đằng tức giận cỡ nào. Lần này Dong Binh Đoàn Vân Ly thật sự chạy trời không khỏi nắng.
Không cần chờ lâu, tiên đoán của Trương Sấu Tử liền thành sự thật, bởi vì bên ngoài đã truyền vào một tiếng quát lớn.
"Hạ Quân Mạc, sai người của ngươi ngoan ngoãn thả con trai lão tử ra, lập tức tự sát tạ tội, nếu không lão tử nhất định xé xác phanh thây các ngươi, còn diệt cả nhà ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.