Quyển 1 - Chương 21: Thật có lỗi, ta đã tới chậm.
Băng Y Khả Khả
02/06/2016
Nếu muốn hỏi hôm nay
địa phương nào náo nhiệt nhất Hỏa Vân Thành, mọi người chắc chắn trăm
miệng một lời trả lời: nơi náo nhiệt nhất là sân quyết đấu. Hôm nay
chính là ngày đệ tử trẻ tuổi trực hệ của hai nhà Hạ gia và Vân gia giao
chiến, vì vậy sắc còn trời chưa sáng, sân quyết đấu đã tụ tập rất nhiều
khán giả đến xem.
Nếu là trước kia, chắc chắn mọi người sẽ không có ai xem trọng trận đấu này, nhưng sau khi việc Hạ Như Phong trở thành triệu hoán sư truyền đi, bọn hắn lại rất mong chờ trận đấu đầy phấn khích này. Dù sao có được một con triệu hồi thú cấp hai, thực lực của nàng tuyệt đối là nâng cao thêm một bước.
Nhưng đến lúc này, trên sân quyết đấu người nhà hai bên đều có mặt đông đủ, chỉ có nhân vật chính vắng mặt – Hạ Như Phong.
"Ha ha, Hạ gia chủ, đệ tử Hạ gia các ngươi sẽ không bỏ chạy chứ? Hiện tại đến người còn không thấy bóng dáng, người Hạ gia thật sự là yếu đuối, ngay cả trốn chiến đấu cũng có thể làm được." Khóe miệng Vân Lâm khẽ nhếch, tầm mắt lợi đảo qua những người Hạ gia đang bước tới, không thấy Hạ Như Phong, liền chuyển ánh mắt khinh thường đến trên người Hạ Lâm Lạc.
Hạ Như Phong là triệu hồi sư, có thể làm hắn kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đủ để làm hắn lo lắng. Hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nên hôm qua đã đưa Hỏa Diễm Thảo cho Lâm Phàm. Bởi vì hắn đưa tặng Hỏa Diễm Thảo và hóa linh đan, Lâm Phàm đã phá lệ đưa cho hắn một lọ dược tán nhị giai cấp thấp có thể làm cho thực lực của Linh sư tăng lên. Chỉ là mạnh mẽ tăng lên thực lực, sẽ để lại di chứng rất lớn, vì vậy nếu không đến lúc cần thiết, Vân Lâm sẽ không sử dụng.
Sắc mặt Hạ Lâm Lạc hơi đổi, từ sau khi đấu giá hội diễn ra, Hạ Như Phong lại bắt đầu mất tích, nhưng hắn tin tưởng, nàng sẽ không quên chuyện quyết đấu.
"Vân tiểu tử, nói cũng không thể nói lung tung, Phong Nhi nhất định sẽ đến." Hạ Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, trên mặt không thấy chút lo lắng nào.
"Lão già này!" Vân Lâm hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Lâm Lạc, lão gia hỏa này, dám bất kính với hắn như thế. Bất quá, sau tỷ thí, hắn muốn xử lý Hạ gia thế nào, không phải là tùy ý hắn sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng Hạ Như Phong là một trong hai nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, những người có mặt đều hơi thất vọng, chẳng lẽ nàng thật sự sợ hãi nên bỏ trốn? Ngay cả Hạ Lâm Lạc - người lúc đầu tin tưởng Hạ Như Phong sẽ đến, nội tâm cũng đã bắt đầu lung lay.
Đương nhiên, Hạ Lâm Lạc cũng không phải sợ hãi Hạ Như Phong lâm trận lùi bước, mà là lo lắng, nàng gặp chuyện gì nguy hiểm.
"Gia gia, nàng sẽ đến." Đột nhiên, tiếng thiếu niên non nớt lại kiên định vang lên bên tai, làm cho Hạ Lâm Lạc bình tâm lại. Thiếu niên hơi mỉm cười, khuôn mặt lại chuyển sang nghiêm túc, còn đâu bộ dáng non nớt, đáng yêu ban nãy? Ánh mắt của thiếu niên chứa đựng sự thành thục chững chạc, những người ở đây chưa chắc đã bằng được hắn.
Có lẽ, hắn không có cách gì để trở nên kinh tài tuyệt diễm giống Hạ Như Phong hoặc Dạ Thiên Tà, nhưng hắn có đủ khả năng trở thành một người lãnh đạo tài tình.
"Ha ha, ta thấy rằng nàng thật sự sẽ không đến đâu, ta nghĩ chúng ta hay là giải tán đi! Bây giờ ta sẽ phái người qua tiếp nhận Hạ gia." Vân Lâm hiện tại rất đắc ý, không tốn một chút công sức đã có thể chiếm Hạ gia, điều này đều cần cảm tạ Hạ Như Phong.
Khóe miệng xuất hiện một tia khinh bỉ, người lâm trận bỏ chạy, không có tư cách khiêu chiến với người Lâm gia. Nữ nhân như vậy, có tư cách gì so sánh với nữ nhi hắn? Không bằng một cọng tóc trên người Lâm nhi, người như thế lại là người Hỏa Vân thành, đúng là sỉ nhục, nàng không xứng đáng sống trên đời.
"Ai, xem ra hôm nay không có trò hay để nhìn."
"Ta còn cố ý dậy sớm đến đây xem, Hạ gia Hạ Như Phong thật sự chạy trốn sao?"
"Xem ra là như vậy, Hạ gia xong rồi, thì ra toàn là những kẻ yếu đuối ."
Mọi người đều là lắc đầu thở dài, người không chiến mà bỏ chạy, không xứng để được bọn hắn tôn trọng.
Cốc Mị Nhi nắm chặt nắm đấm, trên mặt gắng gượng nở nụ cười, từ lúc nãy đến giờ, tầm mắt lãnh ngạo của nàng đảo qua một vòng, trừ người Hạ gia. Trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên tiến lên trước vài bước, một chân đạp ở trên lôi đài, nói: "Trận chiến đấu này, ta thay Tiểu Như Phong nhận."
Một đám côn đồ vốn theo sát phía sau Cốc Mị Nhi vừa nghe Cốc Mị Nhi muốn ra tay, đồng loạt hô to trợ uy.
"Thủ lĩnh, cố lên a!"
"Thủ lĩnh, đánh cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ, ha ha."
"Thủ lĩnh rất anh tuấn , ta yêu ngươi chết mất."
"Ngươi không phải người Hạ Gia, không có tư cách ra tay." Vân Lâm nhìn Cốc Mị Nhi, khẽ nhíu mày. Cốc Mị Nhi này là thủ lĩnh của thế lực tà ác trong Hỏa Vân thành, bản thân cũng là một người có thực lực, về phần nàng Vân Lâm không có gì phải sợ, điều hắn lo lắng là, Cốc Mị Nhi mang theo người của nàng tham gia, nếu ở lúc hai nhà gây chiến, lại thêm một Cốc Mị Nhi, thì kết quả thảm bại tất sẽ thuộc về Vân gia.
"Tiểu Như Phong là muội muội của ta, vậy Hạ gia cũng chính là nhà của ta, ngươi nói, vì sao ta không phải người Hạ gia?" Cốc Mị Nhi nhíu mày, nàng đã từng nói, nàng sẽ bảo vệ Hạ Như Phong, cho nên, Hạ gia tuyệt đối không thể bị thua.
"Ha ha, nếu Mị Nhi học muội có ý muốn ra tay, ta đây liền tiếp học muội một phen vậy!" Đột nhiên vang lên giọng nói cao ngạo, khiến cho sắc mặt Cốc Mị Nhi khẽ biến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên áo bào trắng tay cầm quạt lông, phong độ tiêu sái bước nhanh lên sân, trong mắt người nọ còn ẩn một tia khinh thường.
"Lâm Phàm?" Cốc Mị Nhi nghiến răng, nén giận nhìn Lâm Phàm, hỏi: "Ngươi muốn nhúng tay sao?"
"Ha ha, chỉ cần Mị Nhi học muội không nhúng tay, ta cũng sẽ không nhúng tay." Lâm Phàm hơi hơi cười, tuy khuôn mặt Cốc Mị Nhi xinh đẹp, nhưng Lâm Phàm cũng không để ý, nữ nhân xinh đẹp thì sao? Hắn không phải người háo sắc, hắn chỉ xem thực lực.
"Mị Nhi tỷ tỷ, hay là để ta xuất chiến đi?" Sau lưng, một giọng nói ôn nhu vang lên, Cốc Mị Nhi thoáng kinh ngạc, xoay người, lại phát hiện sau lưng nàng là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mang theo một tia nhu nhược, nhưng trong mắt lại lộ ra sự kiên cường. Nhíu mày suy tư một lát, mới nhớ ra cô gái này là ai.
"Nguyệt Nhi, ngươi..." Nhìn đến cháu gái mình đứng ra, đại trưởng lão phủ đầy sự lo lắng. Còn không không đợi hắn tiếp tục mở miệng, Ngân Nguyệt liền nói tiếp.
"Gia gia, ta là người Hạ gia a ! Ta... Không thể nhìn Hạ gia bị tiêu diệt được." Khóe mắt Hạ Ngân Nguyệt ươn ướt, muốn nàng nhìn nơi mình sống từ nhỏ đến lớn bị tàn phá, nhìn người thân của mình bị ức hiếp, nàng, làm sao có thể? Cho dù biết rõ sẽ thất bại, nàng cũng muốn thử một lần.
"Ta là người Hạ gia, ta đi ra tiếp chiến, không có vấn đề gì chứ?" Giơ tay lau đi nước mắt, Hạ Ngân Nguyệt kiên định ngẩng đầu, nhìn thẳng người Vân gia.
"Một đứa chi thứ mà thôi, đánh với chi thứ không cần trực hệ ra mặt." Vân Lan chu môi, lúc trước trực hệ xuất chiến, đây là quy định, trong gia tộc, địa vị của chi thứ không thể nào bằng trực hệ được. Bất quá, tiểu tạp chủng Hạ Như Phong lâm trận bỏ trốn, như vậy trận đầu tiên để cho chi thứ ngươi ra tay vậy, phụ thân, nàng liền giao cho nữ nhi đi.”
Vân Lâm gật gật đầu, đối với thực lực của nữ nhi mình, hắn rất yên tâm.
Những người Vân gia đều chuyển ánh mắt thương hại đến trên người Hạ Ngân Nguyệt, bọn hắn tựa hồ có thể nhìn thấy, nữ tử xinh đẹp nhu nhược này, sẽ phải chết dưới roi của Vân Lan.
"Người Hạ gia, ai cũng làm cho người khác chán ghét." Trong mắt Vân Lan xẹt qua lệ khí, hung hăng vung trường tiên, đánh tới Hạ Ngân Nguyệt, mỗi một chiêu đều mang theo tiếng xé gió sắc bén, chiêu chiêu đều nhằm vào tử huyệt của Ngân Nguyệt.
Đại trưởng lão khẩn trương đứng lên, trên mặt che kín sầu lo, tâm vẫn gắt gao dõi theo.
"Chi thứ Hạ gia, chỉ mới là cửu cấp Linh sĩ?"
"Đúng vậy a, nhưng Vân gia ma nữ, hình như đã đột phá Linh sư, trời ơi, nàng ta thế nhưng là nhất cấp Linh sư." ngay từ đầu cũng không có người chú ý đến tu vi của hai người, cho tới lúc chiến đấu, bọn hắn mới dựa vào linh khí phát ra quanh thân, cảm ứng được thực lực của mỗi người.
Khi biết đượcVân gia ma nữ đã là nhất cấp Linh sư, rất nhiều người đều là trợn mắt há hốc mồm, hình như lần Vân gia ma nữ đột phá gần đây nhất, là nửa năm trước thì phải? Nửa năm liền từ cửu cấp Linh sĩ thăng lên nhất cấp Linh sư, thiên phú như vậy, cũng chỉ có mỗi yêu nữ này là làm được thôi.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Vân Lan đắc ý nhếch miệng cười, thiên phú của nàng tuy so ra kém Vân Lâm, thậm chí kém rất xa, dù sao Vân Lâm cũng là người giỏi nhất trong nghìn năm qua của Vân gia. Nhưng ở trong Hỏa Vân thành, có thể hơn nàng đúng là không có bao nhiêu người.
"Ầm."
Hồng roi trút lên thân thể Ngân Nguyệt, thân thể Hạ Ngân Nguyệt lập tức bay ra ngoài, rơi xuống đất thật mạnh, sắc mặt cũng trắng bệch, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Khoảng cách giữa Nhất cấp Linh sư và cửu cấp linh sĩ, hoàn toàn không cần so sánh, chính là áp đảo tuyệt đối.
"Hừ, Hạ gia dám không nghe lời Vân gia, hiện tại ta sẽ cho ngươi trả giá thay Hạ gia, đi chết đi! Hoàng hỏa tam trọng tầng thứ nhất..."
Roi xẹt qua không khí phát ra thanh âm "vun vút", đánh thật mạnh về phía Hạ Ngân Nguyệt đang nằm trên mặt đất, ai nấy đều tin tưởng, nếu như roi này hạ xuống, Hạ Ngân Nguyệt nếu không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Nguyệt Nhi..."
Người Hạ gia cả kinh, đang tính lên đài cứu trợ, Vân Lâm liền lắc mình một cái, xuất hiện trước mặt bọn hắn: "Lôi đài trên đại lục có quy định, trong lúc tỷ thí không ai được quấy nhiễu, Hạ gia chủ sẽ không quên quy định chứ?"
Hiện tại muốn ra tay cũng không còn kịp rồi, bởi vì có Vân Lâm ngăn trở, roi đã sắp hạ xuống. Nhìn thấy một màn như vậy, những người có mặt đều là không đành lòng quay đầu di chuyển tầm mắt, Hạ Ngân Nguyệt cũng là tuyệt vọng nhắm lại đôi mắt...
Ngay lúc Hạ Ngân Nguyệt cho rằng chính mình chắc phải chết không thể nghi ngờ, một giọng nói thản nhiên, bỗng nhiên truyền đến bên tai nàng, khiến cho thân hình nàng run mạnh lên, kích động mở đôi mắt...
"Muốn giết người Hạ gia ta?" Gió ấm áp khẽ thổi qua, mặt trời bị mây che khuất, bóng dáng thiếu nữ thon dài xuất hiện phía trên lôi đài, nàng thản nhiên gợi lên khóe môi, trong mắt lại hiện lên sát khí: "Ngươi, còn không đủ tư cách."
"Hỏa Viêm."
"Ầm!"
Thiếu nữ một tay cầm lấy hồng roi, tay kia từ sau lưng lấy ra một cái trường côn, ở phía trên trường côn có ngọn lửa đỏ tươi lơ lửng, Vân Lan còn chưa kịp phản ứng, trường côn liền đánh về phía bụng của ả. Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vân Lan lập tức bị đánh bay, chật vật ngã ngửa trên mặt đất giống Hạ Ngân Nguyệt lúc nãy.
Một chiêu, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại nhất cấp Linh sư Vân Lan, Điều này... Những người có mặt đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện.
Thiếu nữ thu hồi trường côn, chậm rãi thu hồi sát khí trên mặt, đối với ánh nhìn thân thiết của lão giả phía dưới, hơi hơi cười, nhẹ giọng nói: "Ngoại công, thật có lỗi, bởi vì trên đường phải tấn cấp, cho nên ta về trễ."
Nếu là trước kia, chắc chắn mọi người sẽ không có ai xem trọng trận đấu này, nhưng sau khi việc Hạ Như Phong trở thành triệu hoán sư truyền đi, bọn hắn lại rất mong chờ trận đấu đầy phấn khích này. Dù sao có được một con triệu hồi thú cấp hai, thực lực của nàng tuyệt đối là nâng cao thêm một bước.
Nhưng đến lúc này, trên sân quyết đấu người nhà hai bên đều có mặt đông đủ, chỉ có nhân vật chính vắng mặt – Hạ Như Phong.
"Ha ha, Hạ gia chủ, đệ tử Hạ gia các ngươi sẽ không bỏ chạy chứ? Hiện tại đến người còn không thấy bóng dáng, người Hạ gia thật sự là yếu đuối, ngay cả trốn chiến đấu cũng có thể làm được." Khóe miệng Vân Lâm khẽ nhếch, tầm mắt lợi đảo qua những người Hạ gia đang bước tới, không thấy Hạ Như Phong, liền chuyển ánh mắt khinh thường đến trên người Hạ Lâm Lạc.
Hạ Như Phong là triệu hồi sư, có thể làm hắn kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đủ để làm hắn lo lắng. Hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nên hôm qua đã đưa Hỏa Diễm Thảo cho Lâm Phàm. Bởi vì hắn đưa tặng Hỏa Diễm Thảo và hóa linh đan, Lâm Phàm đã phá lệ đưa cho hắn một lọ dược tán nhị giai cấp thấp có thể làm cho thực lực của Linh sư tăng lên. Chỉ là mạnh mẽ tăng lên thực lực, sẽ để lại di chứng rất lớn, vì vậy nếu không đến lúc cần thiết, Vân Lâm sẽ không sử dụng.
Sắc mặt Hạ Lâm Lạc hơi đổi, từ sau khi đấu giá hội diễn ra, Hạ Như Phong lại bắt đầu mất tích, nhưng hắn tin tưởng, nàng sẽ không quên chuyện quyết đấu.
"Vân tiểu tử, nói cũng không thể nói lung tung, Phong Nhi nhất định sẽ đến." Hạ Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, trên mặt không thấy chút lo lắng nào.
"Lão già này!" Vân Lâm hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Lâm Lạc, lão gia hỏa này, dám bất kính với hắn như thế. Bất quá, sau tỷ thí, hắn muốn xử lý Hạ gia thế nào, không phải là tùy ý hắn sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng Hạ Như Phong là một trong hai nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, những người có mặt đều hơi thất vọng, chẳng lẽ nàng thật sự sợ hãi nên bỏ trốn? Ngay cả Hạ Lâm Lạc - người lúc đầu tin tưởng Hạ Như Phong sẽ đến, nội tâm cũng đã bắt đầu lung lay.
Đương nhiên, Hạ Lâm Lạc cũng không phải sợ hãi Hạ Như Phong lâm trận lùi bước, mà là lo lắng, nàng gặp chuyện gì nguy hiểm.
"Gia gia, nàng sẽ đến." Đột nhiên, tiếng thiếu niên non nớt lại kiên định vang lên bên tai, làm cho Hạ Lâm Lạc bình tâm lại. Thiếu niên hơi mỉm cười, khuôn mặt lại chuyển sang nghiêm túc, còn đâu bộ dáng non nớt, đáng yêu ban nãy? Ánh mắt của thiếu niên chứa đựng sự thành thục chững chạc, những người ở đây chưa chắc đã bằng được hắn.
Có lẽ, hắn không có cách gì để trở nên kinh tài tuyệt diễm giống Hạ Như Phong hoặc Dạ Thiên Tà, nhưng hắn có đủ khả năng trở thành một người lãnh đạo tài tình.
"Ha ha, ta thấy rằng nàng thật sự sẽ không đến đâu, ta nghĩ chúng ta hay là giải tán đi! Bây giờ ta sẽ phái người qua tiếp nhận Hạ gia." Vân Lâm hiện tại rất đắc ý, không tốn một chút công sức đã có thể chiếm Hạ gia, điều này đều cần cảm tạ Hạ Như Phong.
Khóe miệng xuất hiện một tia khinh bỉ, người lâm trận bỏ chạy, không có tư cách khiêu chiến với người Lâm gia. Nữ nhân như vậy, có tư cách gì so sánh với nữ nhi hắn? Không bằng một cọng tóc trên người Lâm nhi, người như thế lại là người Hỏa Vân thành, đúng là sỉ nhục, nàng không xứng đáng sống trên đời.
"Ai, xem ra hôm nay không có trò hay để nhìn."
"Ta còn cố ý dậy sớm đến đây xem, Hạ gia Hạ Như Phong thật sự chạy trốn sao?"
"Xem ra là như vậy, Hạ gia xong rồi, thì ra toàn là những kẻ yếu đuối ."
Mọi người đều là lắc đầu thở dài, người không chiến mà bỏ chạy, không xứng để được bọn hắn tôn trọng.
Cốc Mị Nhi nắm chặt nắm đấm, trên mặt gắng gượng nở nụ cười, từ lúc nãy đến giờ, tầm mắt lãnh ngạo của nàng đảo qua một vòng, trừ người Hạ gia. Trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên tiến lên trước vài bước, một chân đạp ở trên lôi đài, nói: "Trận chiến đấu này, ta thay Tiểu Như Phong nhận."
Một đám côn đồ vốn theo sát phía sau Cốc Mị Nhi vừa nghe Cốc Mị Nhi muốn ra tay, đồng loạt hô to trợ uy.
"Thủ lĩnh, cố lên a!"
"Thủ lĩnh, đánh cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ, ha ha."
"Thủ lĩnh rất anh tuấn , ta yêu ngươi chết mất."
"Ngươi không phải người Hạ Gia, không có tư cách ra tay." Vân Lâm nhìn Cốc Mị Nhi, khẽ nhíu mày. Cốc Mị Nhi này là thủ lĩnh của thế lực tà ác trong Hỏa Vân thành, bản thân cũng là một người có thực lực, về phần nàng Vân Lâm không có gì phải sợ, điều hắn lo lắng là, Cốc Mị Nhi mang theo người của nàng tham gia, nếu ở lúc hai nhà gây chiến, lại thêm một Cốc Mị Nhi, thì kết quả thảm bại tất sẽ thuộc về Vân gia.
"Tiểu Như Phong là muội muội của ta, vậy Hạ gia cũng chính là nhà của ta, ngươi nói, vì sao ta không phải người Hạ gia?" Cốc Mị Nhi nhíu mày, nàng đã từng nói, nàng sẽ bảo vệ Hạ Như Phong, cho nên, Hạ gia tuyệt đối không thể bị thua.
"Ha ha, nếu Mị Nhi học muội có ý muốn ra tay, ta đây liền tiếp học muội một phen vậy!" Đột nhiên vang lên giọng nói cao ngạo, khiến cho sắc mặt Cốc Mị Nhi khẽ biến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên áo bào trắng tay cầm quạt lông, phong độ tiêu sái bước nhanh lên sân, trong mắt người nọ còn ẩn một tia khinh thường.
"Lâm Phàm?" Cốc Mị Nhi nghiến răng, nén giận nhìn Lâm Phàm, hỏi: "Ngươi muốn nhúng tay sao?"
"Ha ha, chỉ cần Mị Nhi học muội không nhúng tay, ta cũng sẽ không nhúng tay." Lâm Phàm hơi hơi cười, tuy khuôn mặt Cốc Mị Nhi xinh đẹp, nhưng Lâm Phàm cũng không để ý, nữ nhân xinh đẹp thì sao? Hắn không phải người háo sắc, hắn chỉ xem thực lực.
"Mị Nhi tỷ tỷ, hay là để ta xuất chiến đi?" Sau lưng, một giọng nói ôn nhu vang lên, Cốc Mị Nhi thoáng kinh ngạc, xoay người, lại phát hiện sau lưng nàng là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mang theo một tia nhu nhược, nhưng trong mắt lại lộ ra sự kiên cường. Nhíu mày suy tư một lát, mới nhớ ra cô gái này là ai.
"Nguyệt Nhi, ngươi..." Nhìn đến cháu gái mình đứng ra, đại trưởng lão phủ đầy sự lo lắng. Còn không không đợi hắn tiếp tục mở miệng, Ngân Nguyệt liền nói tiếp.
"Gia gia, ta là người Hạ gia a ! Ta... Không thể nhìn Hạ gia bị tiêu diệt được." Khóe mắt Hạ Ngân Nguyệt ươn ướt, muốn nàng nhìn nơi mình sống từ nhỏ đến lớn bị tàn phá, nhìn người thân của mình bị ức hiếp, nàng, làm sao có thể? Cho dù biết rõ sẽ thất bại, nàng cũng muốn thử một lần.
"Ta là người Hạ gia, ta đi ra tiếp chiến, không có vấn đề gì chứ?" Giơ tay lau đi nước mắt, Hạ Ngân Nguyệt kiên định ngẩng đầu, nhìn thẳng người Vân gia.
"Một đứa chi thứ mà thôi, đánh với chi thứ không cần trực hệ ra mặt." Vân Lan chu môi, lúc trước trực hệ xuất chiến, đây là quy định, trong gia tộc, địa vị của chi thứ không thể nào bằng trực hệ được. Bất quá, tiểu tạp chủng Hạ Như Phong lâm trận bỏ trốn, như vậy trận đầu tiên để cho chi thứ ngươi ra tay vậy, phụ thân, nàng liền giao cho nữ nhi đi.”
Vân Lâm gật gật đầu, đối với thực lực của nữ nhi mình, hắn rất yên tâm.
Những người Vân gia đều chuyển ánh mắt thương hại đến trên người Hạ Ngân Nguyệt, bọn hắn tựa hồ có thể nhìn thấy, nữ tử xinh đẹp nhu nhược này, sẽ phải chết dưới roi của Vân Lan.
"Người Hạ gia, ai cũng làm cho người khác chán ghét." Trong mắt Vân Lan xẹt qua lệ khí, hung hăng vung trường tiên, đánh tới Hạ Ngân Nguyệt, mỗi một chiêu đều mang theo tiếng xé gió sắc bén, chiêu chiêu đều nhằm vào tử huyệt của Ngân Nguyệt.
Đại trưởng lão khẩn trương đứng lên, trên mặt che kín sầu lo, tâm vẫn gắt gao dõi theo.
"Chi thứ Hạ gia, chỉ mới là cửu cấp Linh sĩ?"
"Đúng vậy a, nhưng Vân gia ma nữ, hình như đã đột phá Linh sư, trời ơi, nàng ta thế nhưng là nhất cấp Linh sư." ngay từ đầu cũng không có người chú ý đến tu vi của hai người, cho tới lúc chiến đấu, bọn hắn mới dựa vào linh khí phát ra quanh thân, cảm ứng được thực lực của mỗi người.
Khi biết đượcVân gia ma nữ đã là nhất cấp Linh sư, rất nhiều người đều là trợn mắt há hốc mồm, hình như lần Vân gia ma nữ đột phá gần đây nhất, là nửa năm trước thì phải? Nửa năm liền từ cửu cấp Linh sĩ thăng lên nhất cấp Linh sư, thiên phú như vậy, cũng chỉ có mỗi yêu nữ này là làm được thôi.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Vân Lan đắc ý nhếch miệng cười, thiên phú của nàng tuy so ra kém Vân Lâm, thậm chí kém rất xa, dù sao Vân Lâm cũng là người giỏi nhất trong nghìn năm qua của Vân gia. Nhưng ở trong Hỏa Vân thành, có thể hơn nàng đúng là không có bao nhiêu người.
"Ầm."
Hồng roi trút lên thân thể Ngân Nguyệt, thân thể Hạ Ngân Nguyệt lập tức bay ra ngoài, rơi xuống đất thật mạnh, sắc mặt cũng trắng bệch, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Khoảng cách giữa Nhất cấp Linh sư và cửu cấp linh sĩ, hoàn toàn không cần so sánh, chính là áp đảo tuyệt đối.
"Hừ, Hạ gia dám không nghe lời Vân gia, hiện tại ta sẽ cho ngươi trả giá thay Hạ gia, đi chết đi! Hoàng hỏa tam trọng tầng thứ nhất..."
Roi xẹt qua không khí phát ra thanh âm "vun vút", đánh thật mạnh về phía Hạ Ngân Nguyệt đang nằm trên mặt đất, ai nấy đều tin tưởng, nếu như roi này hạ xuống, Hạ Ngân Nguyệt nếu không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Nguyệt Nhi..."
Người Hạ gia cả kinh, đang tính lên đài cứu trợ, Vân Lâm liền lắc mình một cái, xuất hiện trước mặt bọn hắn: "Lôi đài trên đại lục có quy định, trong lúc tỷ thí không ai được quấy nhiễu, Hạ gia chủ sẽ không quên quy định chứ?"
Hiện tại muốn ra tay cũng không còn kịp rồi, bởi vì có Vân Lâm ngăn trở, roi đã sắp hạ xuống. Nhìn thấy một màn như vậy, những người có mặt đều là không đành lòng quay đầu di chuyển tầm mắt, Hạ Ngân Nguyệt cũng là tuyệt vọng nhắm lại đôi mắt...
Ngay lúc Hạ Ngân Nguyệt cho rằng chính mình chắc phải chết không thể nghi ngờ, một giọng nói thản nhiên, bỗng nhiên truyền đến bên tai nàng, khiến cho thân hình nàng run mạnh lên, kích động mở đôi mắt...
"Muốn giết người Hạ gia ta?" Gió ấm áp khẽ thổi qua, mặt trời bị mây che khuất, bóng dáng thiếu nữ thon dài xuất hiện phía trên lôi đài, nàng thản nhiên gợi lên khóe môi, trong mắt lại hiện lên sát khí: "Ngươi, còn không đủ tư cách."
"Hỏa Viêm."
"Ầm!"
Thiếu nữ một tay cầm lấy hồng roi, tay kia từ sau lưng lấy ra một cái trường côn, ở phía trên trường côn có ngọn lửa đỏ tươi lơ lửng, Vân Lan còn chưa kịp phản ứng, trường côn liền đánh về phía bụng của ả. Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vân Lan lập tức bị đánh bay, chật vật ngã ngửa trên mặt đất giống Hạ Ngân Nguyệt lúc nãy.
Một chiêu, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại nhất cấp Linh sư Vân Lan, Điều này... Những người có mặt đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện.
Thiếu nữ thu hồi trường côn, chậm rãi thu hồi sát khí trên mặt, đối với ánh nhìn thân thiết của lão giả phía dưới, hơi hơi cười, nhẹ giọng nói: "Ngoại công, thật có lỗi, bởi vì trên đường phải tấn cấp, cho nên ta về trễ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.