Quyển 2 - Chương 27: Vật Nhỏ uy vũ
Băng Y Khả Khả
16/04/2019
Cái gì? Đây là lễ vật thần bí lúc đầu Âu Dương Thụy Thân nói sao?
Người xuất sắc, nếu là nữ tử thì có thể lựa chọn một trong đó hai hoàng tử trở thành vị hôn phu, mà cho dù nàng lựa chọn ai, đều sẽ trở thành hoàng hậu tương lai, mẫu nghi thiên hạ. Cũng có thể nói, Âu Dương Thụy Thân giao quyền lựa chọn thái tử cho thiếu nữ này.
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, bên trong bao hàm hâm mộ, cảm xúc ghen tị, nhất là một đôi mắt trong đó như kiếm sắc bén, hận không thể rạch hai vết lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia của thiếu nữ.
"Chết tiệt, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tiện nhân này lại có thể có cơ hội tốt như vậy?"
Hai mắt của Nghiêm Như Hoa ghen tị đỏ bừng, tay ngọc nắm chặt ống tay áo, mặt ngọc nổi lên vặn vẹo, sau đó mới nhớ đến đây là chỗ nào, vội vàng khôi phục hình tượng, nhưng ghen tỵ trong mắt vẫn là không hề che dấu.
Bởi vì trận đầu tỷ thí, mặc dù nàng thắng đối thủ, nhưng cũng bị thương không nhẹ, vì vậy công chiến không có lên sân, cũng vì vậy mà tránh được một kiếp, bằng không chỉ sợ nàng sẽ không chết, cũng không khá hơn Nghiêm Thiên Lâm chút nào.
Sau khi Âu Dương Du nghe thấy Âu Dương Thụy Thân nói vậy, đôi mắt vô lo vô nghĩ đánh giá thiếu nữ tuyệt sắc kia, trong hai mắt có không che dấu tình dục và tham lam chút nào, nuốt nước miếng, khóe miệng nở nụ cười đáng khinh.
Nếu như cuộc đời này có thể ngồi trên vị trí kia, có thể đạt được thiếu nữ mỹ mạo này kết giao, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Mà vào lúc này Âu Dương Doãn cũng nhìn về phía Hạ Như Phong, ngũ quan kiên nghị như đao khắc hiện ra khí phách nam tử nên có, cặp mắt sáng kia lóe ra tia sáng tò mò.
Dường như hắn cũng muốn biết, nàng sẽ dùng phương pháp gì để tháo gỡ khó khăn trước mặt này.
Ngay cả chính Âu Dương Doãn cũng không rõ rang lắm, vì sao mình lại xác định, nàng sẽ không đáp ứng. Có lẽ là một trực giác đi! Nàng phong hoa tuyệt đại, bình tĩnh thông minh, thiếu nữ có lòng của cường giả, không thích hợp trở thành dựa vào nam nhân.
Nàng nên dựa vào cố gắng của bản thân, sải bước vào con đường cường giả, trở thành nữ thần thế nhân kính ngưỡng.
Thế tục không thể ngăn cản bước chân của nàng, cho nên Âu Dương Doãn rõ ràng, nếu như phụ hoàng cưỡng ép, đoán chừng sẽ biến khéo thành vụng, dẫn đến phản cảm của nàng, như vậy cơ nghiệp mấy nghìn năm của Thương Lang quốc, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Bởi vậy hắn phải ngăn cản chuyện này, chỉ sợ vì thế sẽ mất đi sủng ái của phụ hoàng... Lúc này Hoa Tùng Duyên, Hoa Vô Tuyệt, Nghiêm Phong Hành đều duy trì trầm mặc, dù sao đây chính là chuyện của nàng, nếu nàng đáp ứng, bọn họ sẽ lựa chọn chúc phúc, nếu nàng không đáp ứng, như vậy, ai cũng không thể miễn cưỡng nàng.
Vì thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người thiếu nữ, mọi người đều muốn biết nàng quyết định thế nào.
Gió lạnh thổi qua hội trường, thiếu nữ một thân y phục đỏ như lửa ở trong gió khẽ bay, tóc đen chạm vào khuôn mặt của nàng, khuôn mặt của thiếu nữ vẫn lạnh lùng như thường, không có cảm xúc dao động gì.
"Thật xin lỗi, ta từ chối."
Môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên truyền vào trong tai mọi người.
Im lặng, yên tĩnh, toàn sân yên tĩnh như chết lặng, thậm chí tiếng gió thổi qua cũng đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở.
Từ chối? Nàng lại dứt khoát từ chối như thế, không dài dòng, lời nói cũng không khéo léo chút nào, ít nhất lúc từ chối nên vài nói câu hình thức, hoặc là tìm chút lý do, nhưng nàng lại không nói gì, trực tiếp từ chối... Trong mắt Âu Dương Doãn hiện lên kinh ngạc, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, thiếu nữ này thật sự là ngoài dự đoán của mình. Nhưng nàng từ chối cũng ở trong dự đoán của mình. Chỉ là không ngờ nàng cự tuyệt cũng quá dứt khoát mà.
Huống chi, mình không hấp dẫn như vậy sao? Nghĩ đến đây, Âu Dương Doãn không khỏi có chút buồn bực.
"Hừ." Hạ Như Phong từ chối, khiến cho sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân âm trầm, phất long bào, một khí thế uy nghiêm lạnh thấu xương từ trên người tỏa ra: "Ngươi đây là kháng chỉ không tuân theo, cho dù là Hoa gia, cũng không bảo vệ được ngươi!"
Mặt của Hạ Như Phong vẫn không chút thay đổi, nói thật, hoàng đế Thương Lang quốc còn không có tư cách để cho nàng sợ hãi.
Hạ Như Phong nàng không muốn làm chuyện gì, cho dù là thần cũng không thể miễn cưỡng, huống chi chỉ là một hoàng đế mà thôi.
"Được, rất tốt!" Thấy Hạ Như Phong căn bản không coi trọng mình, Âu Dương Thụy Thân thẹn quá hóa giận, bàn tay đập thật mạnh vào trên tay đỡ, hừ lạnh nói: "Người đâu! Bắt nàng lại cho ta!"
Nếu nàng không muốn thần phục mình, vậy mình cũng chỉ có thể hung ác quyết tâm, không có gì ngoài thiếu nữ có tiềm lực rất lớn này.
Càng chủ yếu là, nàng lại là trưởng lão của công hội luyện dược ở Lâm Phong quốc, như vậy, ông nhất định phải diệt trừ nàng. Hơn nữa công hội luyện dược Thương Lang quốc, cũng sẽ không để cho một trưởng lão nhỏ bé này đắc tội hoàng thất, về phần Lâm Phong quốc... Không ở trong phạm vi lo lắng của ông, một quốc gia nhỏ bé như vậy, cũng không lật được sóng gió gì.
Một nhóm nam tử đi ra phía sau Âu Dương Thụy Thân thống nhất mặc áo dài màu vàng nhạt, thắt lưng tơ lụa màu xanh lớn bằng bàn tay, trước ngực treo một lá cờ màu vàng.
Những người đó là đội thân vệ của Âu Dương Thụy Thân, mỗi người cấp bậc đều ở Linh Vương gì đó, cho dù Âu Dương Thụy Thân đi đến đâu, những người đó sẽ đi theo đến đó, gánh vác trọng trách bảo vệ Âu Dương Thụy Thân, đồng thờ cũng đại biểu cho chính Âu Dương Thụy Thân.
Tay của Nghiêm Phong Hành cầm kiếm, bảo vệ Hạ Như Phong ở phía sau, cùng một thời gian, Hoa Tùng Duyên, Hoa Vô Tuyệt, và nhiều người Hoa gia đều rút vũ khí ra, tùy thời chuẩn bị ra tay.
"Phụ hoàng, thủ hạ lưu tình!" Âu Dương Doãn bước đến gần trước mặt Âu Dương Thụy Thân, hai tay ôm quyền, chân sau quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, nói: "Xin đừng gây khó dễ."
"Hừ, Vân Nhi, con muốn cãi lại mệnh lệnh của trẫm?" Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía nam tử trước mặt, Âu Dương Thụy Thân nhướng mày, giọng nói lại lạnh mấy phần, quát lên: "Còn không lui ra cho trẫm!"
Âu Dương Doãn vẫn không hành động, nửa quỳ ở mặt đất, cũng không nghe theo mệnh lệnh của Âu Dương Thụy Thân.
"Ha ha, Âu Dương Doãn, con thật không hổ là do Lan Nhi sinh ra, tính cách này y chang Lan Nhi." Âu Dương Thụy Thân cười lớn hai tiếng, nhưng mà trong tiếng cười lại mang theo lãnh ý rõ ràng, sát ý trong đôi mắt chợt lóe lập tức biến mất: "Âu Dương Doãn, đừng cho rằng trẫm dung túng ngươi một lần lại một lần, nếu như hoàng tử công chúa khác phạm sai lầm, trẫm đã sớm phế bọn họ rồi, tuy trẫm có thể dung túng con, nhưng kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, đây là một lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi, lui ra cho ta!"
Âu Dương Du đứng ở phía sau Âu Dương Thụy Thân vui sướng khi người gặp họa, hắn có dự cảm, lần này nhị hoàng đệ sẽ hoàn toàn đắc tội với phụ hoàng, nếu hắn mất đi sủng ái, thì không ai có thể tranh chấp với mình.
Âu Dương Doãn quỳ ở trên mặt đất, vẫn là không đứng lên, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt uy nghiêm trước mặt kia.
Đôi mắt hắn như vì sao chói mắt, không tự chủ được khiến cho sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân nhu hòa xuống, vẻ mặt hơi có chút hoảng hốt, cặp mắt kia giống Lan Nhi như vậy... Doãn nhi, Lan Nhi, rốt cuộc trẫm nên bắt các ngươi làm sao bây giờ?
Có lẽ là nhớ đến người duy nhất ông yêu, cũng là nữ tử duy nhất không thể giành được, vẻ mặt của Âu Dương Thụy Thân hiện lên một chút đau khổ, vẻ mặt thống khổ kia vừa lúc rơi vào trong mắt Âu Dương Doãn, hắn không khỏi ngẩn ra, khẽ thở dài.
Có ai ngờ, hoàng đế bá đạo tàn nhẫn ích kỷ này, cũng sẽ vì một đoạn cảm tình mà đau xót hơn hai mươi năm.
Tuy nhiều lần lấy được cơ thể giai nhân, nhưng vẫn không thể ở trong lòng của nàng để lại một nơi thuộc về mình, mỗi lần cố ý lấy lòng, đều vĩnh viễn nhận được là khuôn mặt lạnh lùng kia... "Trẫm lại cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý gả cho nhị hoàng tử, trẫm sẽ không so đo vô lễ của ngươi." Âu Dương Thụy Thân nắm quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng nói lãnh khốc ngang ngược từ từ truyền vào trong không khí.
"Thật sự là truyện cười!" Vẻ mặt của Hạ Như Phong lạnh lùng, trên người có một cỗ uy nghiêm không thuộc về Âu Dương Thụy Thân: "Cả đời Hạ Như Phong ta, khi nào đến phiên ngươi đễn an bài? Nói thật, muốn để ta nguyện trung thành với hoàng thất ngươi, ngươi còn không xứng!"
"Hít!"
Tất cả mọi người đều hít khẩu khí lạnh, kinh ngạc dừng ở khuôn mặt thiếu nữ khuynh thành trước mắt.
Lá gan của nàng còn lớn hơn một chút nữa hay không? Phải biết rằng, người nói chuyện với nàng chính là hoàng đế Thương Lang quốc, thế lực lớn nhất mảnh đại lục này, chỉ có thể so sánh với Chiến Vô Ảnh trước kia chưa chết của học viện, nhưng mà nghe nói dạo này Nghiêm lão trở lại công hội luyện dược, vậy bây giờ thế lực ngang hàng với hoàng tộc, chỉ có một công hội luyện dược.
Nhưng nàng lại dám nói chuyện như thế với Âu Dương Thụy Thân, quả thật là sống không kiên nhẫn.
"Ngươi muốn chết!" Sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân bỗng nhiên thay đổi, phẫn nộ vung tay lên, vừa lúc đánh trúng khay trà, chén rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, cung nữ cầm khay trà vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy thu thập vết bẩn trên mặt đất.
"Người đâu, giết nàng ngay tại chỗ cho ta, bầm thây vạn đoạn!"
Vẻ mặt của Âu Dương Thụy Thân lạnh như băng, hai mắt lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, sát khí trong mắt hiện ra bốn phía, mà ông vừa nói xong, tất cả năm Linh Vương đội thân vệ đều rút vũ khí ra, hùng hổ xông về phía Hạ Như Phong phóng.
Vẻ mặt của Nghiêm Phong Hành tối lại, đang định triệu hồi Ưng Vương, bỗng nhiên một đôi tay mềm mại đặt lên trên vai của hắn.
"Tam ca, để cho muội!"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng sau lưng, khiến cho cơ thể của Nghiêm Phong Hành run lên, không tự chủ được lui sang một bên.
Hạ Như Phong bước chân ra, tiến lên, mặt không đổi sắc, bình tĩnh lạnh nhạt, mọi người ở đây không biết vì sao, tay nàng ở trong không khí chỉ một cái, không khí như mặt nước, tạo nên từng lớp gợn sóng.
Ánh sáng màu bạc chiếu sáng khuôn mặt chưa thoát vẻ ngây thơ của thiếu nữ, sau kia tia sáng kia chậm rãi rút đi, phía trước nàng, một quyển triệu hồi thư màu bạc hiện rõ ở không trung.
"Triệu... Triệu hồi thư..."
"Trời ạ, lại là triệu hồi thư màu bạc, thế giới này điên cuồng rồi sao?"
"Ta cmn, là ai nói nàng là phế vật không thể triệu hồi? Người đó quả thật là mù mắt chó."
Ở lúc triệu hồi thư màu bạc hiện ra, xuất hiện khiếp sợ rất lớn, tất cả mọi người đều cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn toàn bộ xảy ra trong sân kia.
Trong này, kinh ngạc nhất không ai ngoài Nghiêm Nhân.
Sao có thể... Sao nàng có thể trở thành triệu hồi sư? Nàng rõ ràng chính là phế vật không thể triệu hồi mà.
Nếu như nói không biết nàng có linh lực thiên phú, nhưng về tình có thể tha thứ, nhưng lúc trước là vì nàng không thể triệu hồi nên mình mới trục xuất nàng ra khỏi cửa, mà lúc này nàng chẳng những có thể triệu hồi, lại có được một quyển triệu hồi thư màu bạc, vậy không phải tự mình đánh vào mặt mình sao?
Trời ạ, là thế giới này điên cuồng hay là ông điên rồi?
Phải biết rằng, triệu hồi thư của ông đến bây giờ, mới đến ngân phẩm mà thôi.
Hay là nói, ông đang nằm mơ?
Hung hăng đánh vào mặt mình, một cỗ nóng rát đau đớn truyền đến, ông mới tin tưởng, đây không phải là mơ, tất cả đều là thật sự... Ánh mắt lại ngây ra nhìn thiếu nữ tay cầm triệu hồi thư màu bạc, hai chân Nghiêm Nhân như nhũn ra, ngã lăn quay trên mặt đất.
"Ta biết rồi, thật ra lúc trước tiểu nữ Nghiêm gia cũng không phải là phế vật, mà là lòng đố kỵ của phu nhân Nghiêm gia mạnh, mà nàng lại thiên tài như thế, cho nên cố ý giấu diếm người khác, làm hại thanh danh của nàng, trục xuất nàng ra khỏi cửa đến nơi xa xôi, tùy ý nàng tự thân tự diệt, nhưng không ngờ rằng nàng chẳng những thoát khỏi hiểm cảnh, hơn nữa cường thế trở về vì chính danh của mình, mà âm mưu của phu nhân Nghiêm gia, đã bại lộ ở trong trận đại hội này, nhất định là như vậy..."
Lúc này, có người dựa vào biến cố đột phát này, phát huy sức tưởng tượng siêu mạnh, nói Hạ Như Phong là vì từ nhỏ thiên phú trác tuyệt, mới dẫn đến lòng ghen tị của Huyết Hoàng, vì vậy Huyết Hoàng hại thanh danh của nàng, đưa nàng sung quân đến vùng đất hỗn loạn, mà nàng không sợ nguy hiểm, trải qua khó khăn tần lớp, tiêu phí thời gian sáu năm, rốt cuộc cũng từ chỗ kia trở lại Thương Lang quốc.
Sau đó tham gia đại hội chỉ vì chính danh của mình, để cho mình có thể quay về Nghiêm gia, có gia nhập của nàng, chắc chắn mấy chục năm sau Nghiêm gia nhất định sẽ có huy hoàng trước nay chưa từng có.
Nghe được người nọ phân tích, mọi người lần lượt gật đầu, rõ ràng là tán thành cách nói của người nọ.
Nhưng mà nếu như rơi vào trong tai Hạ Như Phong, với tính cách của đoán chừng chỉ cười mà thôi.
Cho dù người khác đoán thế nào, đều không liên quan đến nàng, nàng làm những chuyện như vậy, không cần người xa lạ hiểu, cho nên có chút lời đồn đãi tự nhiên không muốn so đo. Chỉ là để cho nàng gia nhập Nghiêm gia, Nghiêm gia còn không có tư cách.
"Vật Nhỏ, đi ra!"
Bởi vì Thiên Linh Hộp để vào trong cơ thể của mình, chỉ cần một ý niệm, Vật Nhỏ sẽ xuất hiện ở bên cạnh nàng. Nhưng bỗng dưng Vật Nhỏ xuất hiện, sẽ khiến cho người khác nghi hoặc, nói không chừng sẽ bại lộ Thiên Linh Hộp.
Cho nên trước đó, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, để Vật Nhỏ theo Thiên Linh Hộp dời vào trong triệu hồi thư.
Mà nàng nói xong, ánh sáng đỏ trong triệu hồi thư chợt lóe, một bóng dáng màu đỏ bay thẳng lên trời không, ánh sáng đỏ đầy trời che lấp ở trên không, rõ ràng đã vào đông, lại khiến người ta cảm thấy nóng bức.
Ở lúc mọi người ngẩng đầu lên mới phát hiện, bóng dáng đỏ bay vào trời không là một Hỏa Long khổng lồ.
Trên người Hỏa Long dao động tầng tầng hỏa diễm, rực rỡ loá mắt, hai sừng rồng đứng lặng ở trên trán, mà đôi mắt phía dưới cụp xuống ngang ngược nhìn thiên hạ.
Chỉ là một màn càng làm cho người ta khiếp sợ, còn ở phía sau, chỉ thấy từ cổ họng trong miệng của rồng phát ra một tiếng non nớt: "Là ai dũng cảm như vậy, dám ăn hiếp chủ nhân của ta?"
Vật Nhỏ rất ủy khuất, thời gian dài như vậy, vẫn đều là Tiểu Bạch chăm sóc ở bên người chủ nhân, đều không để mình có chỗ dùng võ, cho nên thật vất vả mới có chiến đấu, nó đương nhiên muốn phóng uy phong trước rồi.
Nhưng mà Vật Nhỏ cũng rất tức giận, lão giả chết tiệt này dám nhìn trộm chủ nhân của mình, có phải không để đàn thú ủng hộ chủ nhân bọn nó này vào mắt hay không? Như vậy sao được, nó đường đường là Long thần chuyển thế, nhân loại hèn mọn, sao có thể xứng với chủ nhân của nó?
Hơn nữa, nó nhất thích chủ nhân, ai dám cướp chủ nhân của nó, nó sẽ phun hỏa thiêu chết người đấy.
Nói... Nói chuyện ? Linh thú nói chuyện ?
Vì thế, sau khi nghe thấy vật nhỏ mở miệng, mọi người vừa phục hồi tinh thần lại, lại ngây dại ra, mọi người như tượng điêu khắc, đứng yên tại chỗ, một trận gió thổi qua, toàn bộ sân im lặng không tiếng động.
Thiếu nữ này, không chỉ có thiên phú cường hãn, mà lại còn có được một quyển triệu hồi thư ngân phẩm, khế ước thú, lại là thú lục giai... Ông trời, sao ngươi không hạ sét đánh chết biến thái này, để cho nàng sống lâu một ngày, không biết lại có bao nhiêu người suýt chút nữa bị biến thái này hù chết.
Nếu như những người đó biết, Hạ Như Phong lại là một vị luyện dược sư thất phẩm, đoán chừng đều lựa chọn đi chết, bởi vì tự sát, cũng tốt hơn bị nàng đang sống hù chết.
Người như thế, căn bản không thể gọi là người, thật sự là một yêu nghiệt, biến thái... "Ngươi là vật gì?" Trong lòng Âu Dương Thụy Thân rùng mình, ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Long lượn vòng trên trời.
Vật Nhỏ trừng mắt nhìn, khí thế hoàn toàn khác với vừa rồi phủ xuống thiên hạ, lúc này nó thiên chân khả ái, giọng nói non nớt nói: "A, sao ngươi biết gọi ta là vật? Nhưng mà, tên đầy đủ của ta gọi là Vật Nhỏ, chủ nhân nói, vóc dáng của ta nhỏ, cho nên gọi ta là Vật Nhỏ..."
Vóc dáng nhỏ? Mọi người đổ mồ hôi nhễ nhại, nó còn nhỏ, vậy trên đời này, còn có linh thú lớn hơn nó nữa sao?
"Hì hì, nhưng mà Vật Nhỏ là ta, ngươi không phải vật, không cho phép ngươi cướp tên chủ nhân đặt cho ta." Trong mắt Vật Nhỏ hàm chứa ý cười, giọng nói non nớt kia hoàn toàn ngược lại với thân hình uy vũ của nó.
"Hừ, ngươi dám nhục mạ trẫm." Âu Dương Thụy Thân nghe được lời nói của nó, lập tức thẹn quá hóa giận, nắm chặt nắm đấm, nói: "Chỉ có ngươi, mới không phải là vật."
Ý cười trong mắt dần tán đi, một cỗ tức giận tràn đầy ở đôi mắt lửa, trong lỗ mũi toát ra xem thường, hỏa diễm trên người gấp đôi vừa rồi, cả con rồng thể đều vây ở trong vòng hỏa diễm.
"Bản đại vương nói, bản đại vương là Vật Nhỏ, không phải vật, nên chính là ngươi mới đúng, dám cướp tên chủ nhân cho bản đại vương, lão giả này ngươi quả thật là tìm chết."
Lúc này giọng nó hơi trầm thấp, nhưng cũng áp chế không được tính trẻ con trong đó.
Một cỗ uy áp dày đặc từ quanh thân tỏa ra, miệng mở ra, một ngọn lửa ở cổ họng phun ra, mang theo nhiệt độ cực nóng, rơi xuống đỉnh đầu của Âu Dương Thụy Thân.
"Hộ giá, nhanh chóng hộ giá!"
Trên hội trường, đám đông nhất thời bắt đầu hành động, rốt cuộc mấy thành viên thân đội vệ không nhìn Hạ Như Phong nữa, chạy về phía Âu Dương Thụy Thân, mà người gia tộc còn lại, bọn họ mới mặc kệ hoàng thất chết sống, có thể chạy đến đâu bọn họ sẽ chạy về phía đó. Chỉ hy vọng hỏa diễm kia đừng gây hại đến mình.
"Ầm!"
Hỏa diễm rơi ở trên mặt đất, chỗ sân nóng lên, bởi vì Âu Dương Thụy Thân trốn rất nhanh, lại có đội thân vệ che chở, đều không bị thương, ngược lại là đội thân vệ bảo vệ ông ta, trong nháy mắt đã chết hai người.
Mà hai người kia đều là tâm huyết của ông! Nháy mắt, lòng của Âu Dương Thụy Thân bị co rút đau đớn, hai mắt đỏ bừng, hận nghiến răng nghiến lợi, ông thề, không diệt trừ nàng, thề không bỏ qua!
Mấy công chúa hoàng tử kia, sau khi miệng Vật Nhỏ nói ra tiếng đã cách xa Âu Dương Thụy Thân, sợ nguy hại đến tính mạng của mình, quả nhiên bọn họ đã đúng, nếu lúc trước không rời khỏi, những đội thân vệ này lại chẳng quan tâm đến mình, với thực lực của mình, sao có thể chống đỡ được hỏa diễm của thú lục giai phun ra?
Mà duy nhất Âu Dương Doãn chưa từng rời đi, ở lúc nguy cơ hạ xuống, Hạ Như Phong bắt được hắn, đưa hắn đến nơi an toàn. Cho dù thế nào Âu Dương Doãn này cũng giúp mình nói chuyện, nàng sẽ không nhìn hắn bị hỏa diễm cắn nuốt.
Mắt lạnh của Âu Dương Phong nhìn hết tất cả, nở nụ cười lạnh một tiếng, đây là báo ứng, không ngờ đến nhanh như vậy, Âu Dương Thụy Thân, đắc tội thiếu nữ này, ngày lành của ngươi cũng đến cuối rồi.
Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta từng tặng ngôi vị hoàng đế cho ngươi, chỉ cầu an ổn vượt qua cả đời với nàng, làm một đôi phu thê bình thường, nhưng ngươi cầm ngôi vị hoàng đế ta đưa cho ngươi, rồi đoạt đi người ta yêu, làm cho ta hơn hai mươi năm, lúc nào cũng ở trong thống khổ.
Cho nên, ngươi đã không cho ta dễ chịu, như vậy, ta cũng sẽ không để cho ngươi an ổn làm hoàng đế của ngươi. Ta tin tưởng, chỉ cần nàng còn sống, như vậy, ngươi sẽ không thể lúc nào là không lo lắng, bởi vì thiên phú của thiếu nữ này, thật sự rất khủng bố... Dù là Âu Dương Phong cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng như vậy, Âu Dương Thụy Thân không thể giết chết Hạ Như Phong, mà nếu nàng không chết, Âu Dương Thụy Thân lo lắng nàng sẽ trả thù, loại thời gian lo lắng đề phòng này, chắc chắn rất không dễ chịu.
Nhưng mà, không dễ chịu đi chăng nữa, cũng tốt hơn mình nhiều năm tương tư như vậy nhiều... Khuôn mặt xinh đẹp của giai nhân, nụ cười động lòng người, và bóng dáng tuyệt thế vô song kia, lại xuất hiện ở trong đầu của ông, ánh mắt hơi hoảng hốt, sau đó khẽ thở dài, khuôn mặt anh tuấn chứa vẻ lạnh nhạt ưu thương... "Bổn vương muốn ngươi chết cháy, dám cướp tên của bổn vương, bổn vương rất tức giận, đó là tên chủ nhân đặt, rống, thiêu cháy lão gia hỏa ngươi này, đốt ngươi thành tro tàn..."
Lần này Vật Nhỏ là thật sự tức giận, tên kia là chủ nhân cho nó, cho nên nó rất thích, nhưng lão gia hỏa này lại còn nói mình không phải là vật, mình không phải chẳng lẽ là ông ta?
Hừ, nhất định là ông ta cũng thích tên của mình, vậy không thể được, chủ nhân cho tên chỉ có thể là của một mình nó.
"Đi tìm chết đi! Lão giả này!"
Trong miệng lại phun ra một ngụm hỏa cầu, hỏa cầu này, còn lớn hơn vừa rồi rất nhiều, nhiệt độ kia cũng không phải là người thường có thể ngăn cản, chỉ cảm nhận được nhiệt độ của hỏa cầu, sẽ làm cho người ta run như cầy sấy.
Hỏa cầu trực tiếp đánh về phía đầu của Âu Dương Thụy Thân, lần này, rốt cục trong mắt của Âu Dương Thụy Thân hiện ra kinh hãi.
Ngay lúc hỏa cầu sắp đến đỉnh đầu của Âu Dương Thụy Thân, một giọng nói già nua hư vô mờ mịt, dường như xuyên qua thời không truyền đến.
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, các hạ, có phải làm quá mức rồi hay không?"
Một thác nước bắn thủng mặt đất, từ trên mặt đất truyền đến, trực tiếp đánh về phía hỏa cầu, trong nháy mắt, hỏa cầu khổng lồ nháy mắt bị dập tắt, trời đất lại khôi phục yên tĩnh như cũ.
Một áo bào tro nhăn nhúm ở trong gió khẽ bay, lão giả ngẩng đầu lên, cơ thể của ông gầy yếu, khuôn mặt lão giả như là đã trải qua rất nhiều tang thương, bệnh tình nguy kịch, không có một chút tinh thần.
Chỉ là trong mắt lão giả hiện ra tinh quang và lợi hại, lại có thể làm cho người ta biết, ông tuyệt không như ngoài mặt, một bộ dáng nửa sống nửa chết.
Âu Dương Thụy Thân nhìn thấy lão giả xuất hiện, trong mắt lại khôi phục hào quang, bước nhanh đến trước mặt lão giả, thân là hoàng đế một quốc gia, ở trước mặt lão giả, lại cong thắt lưng xuống, cung kính nói: "Thương Hải trưởng lão, rốt cuộc ngài cũng đến đây."
Lão giả gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, ông đã sớm đến, tự nhiên biết nguyên nhân sự tình, cũng biết, tất cả mọi chuyện, đều là vì thiếu nữ này sinh ra.
"Ha ha, đã lâu không ra hoàng cung hoạt động, không ngờ trên đại lục lại có một thiên tài như vậy, nhưng mà, thiên tài cũng vẫn chỉ là thiên tài mà thôi, còn không tính là cường giả gì, cho nên, ngươi không có tư cách kiêu ngạo, trên đại lục, người có thể một bàn tay bóp chết ngươi, nhiều không đếm xuể, với tính cách của ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ chết ở trong tay người khác, hơn nữa phụ mẫu hoặc sư phụ của ngươi không có nói qua với ngươi, ở trong mắt Linh Quân, ngươi không đáng kể chút nào sao? Ngay cả con rồng kia của ngươi, ta muốn đối phó với nó, cũng không cần tiêu phí nhiều công phu."
Người xuất sắc, nếu là nữ tử thì có thể lựa chọn một trong đó hai hoàng tử trở thành vị hôn phu, mà cho dù nàng lựa chọn ai, đều sẽ trở thành hoàng hậu tương lai, mẫu nghi thiên hạ. Cũng có thể nói, Âu Dương Thụy Thân giao quyền lựa chọn thái tử cho thiếu nữ này.
Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, bên trong bao hàm hâm mộ, cảm xúc ghen tị, nhất là một đôi mắt trong đó như kiếm sắc bén, hận không thể rạch hai vết lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia của thiếu nữ.
"Chết tiệt, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tiện nhân này lại có thể có cơ hội tốt như vậy?"
Hai mắt của Nghiêm Như Hoa ghen tị đỏ bừng, tay ngọc nắm chặt ống tay áo, mặt ngọc nổi lên vặn vẹo, sau đó mới nhớ đến đây là chỗ nào, vội vàng khôi phục hình tượng, nhưng ghen tỵ trong mắt vẫn là không hề che dấu.
Bởi vì trận đầu tỷ thí, mặc dù nàng thắng đối thủ, nhưng cũng bị thương không nhẹ, vì vậy công chiến không có lên sân, cũng vì vậy mà tránh được một kiếp, bằng không chỉ sợ nàng sẽ không chết, cũng không khá hơn Nghiêm Thiên Lâm chút nào.
Sau khi Âu Dương Du nghe thấy Âu Dương Thụy Thân nói vậy, đôi mắt vô lo vô nghĩ đánh giá thiếu nữ tuyệt sắc kia, trong hai mắt có không che dấu tình dục và tham lam chút nào, nuốt nước miếng, khóe miệng nở nụ cười đáng khinh.
Nếu như cuộc đời này có thể ngồi trên vị trí kia, có thể đạt được thiếu nữ mỹ mạo này kết giao, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Mà vào lúc này Âu Dương Doãn cũng nhìn về phía Hạ Như Phong, ngũ quan kiên nghị như đao khắc hiện ra khí phách nam tử nên có, cặp mắt sáng kia lóe ra tia sáng tò mò.
Dường như hắn cũng muốn biết, nàng sẽ dùng phương pháp gì để tháo gỡ khó khăn trước mặt này.
Ngay cả chính Âu Dương Doãn cũng không rõ rang lắm, vì sao mình lại xác định, nàng sẽ không đáp ứng. Có lẽ là một trực giác đi! Nàng phong hoa tuyệt đại, bình tĩnh thông minh, thiếu nữ có lòng của cường giả, không thích hợp trở thành dựa vào nam nhân.
Nàng nên dựa vào cố gắng của bản thân, sải bước vào con đường cường giả, trở thành nữ thần thế nhân kính ngưỡng.
Thế tục không thể ngăn cản bước chân của nàng, cho nên Âu Dương Doãn rõ ràng, nếu như phụ hoàng cưỡng ép, đoán chừng sẽ biến khéo thành vụng, dẫn đến phản cảm của nàng, như vậy cơ nghiệp mấy nghìn năm của Thương Lang quốc, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Bởi vậy hắn phải ngăn cản chuyện này, chỉ sợ vì thế sẽ mất đi sủng ái của phụ hoàng... Lúc này Hoa Tùng Duyên, Hoa Vô Tuyệt, Nghiêm Phong Hành đều duy trì trầm mặc, dù sao đây chính là chuyện của nàng, nếu nàng đáp ứng, bọn họ sẽ lựa chọn chúc phúc, nếu nàng không đáp ứng, như vậy, ai cũng không thể miễn cưỡng nàng.
Vì thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người thiếu nữ, mọi người đều muốn biết nàng quyết định thế nào.
Gió lạnh thổi qua hội trường, thiếu nữ một thân y phục đỏ như lửa ở trong gió khẽ bay, tóc đen chạm vào khuôn mặt của nàng, khuôn mặt của thiếu nữ vẫn lạnh lùng như thường, không có cảm xúc dao động gì.
"Thật xin lỗi, ta từ chối."
Môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên truyền vào trong tai mọi người.
Im lặng, yên tĩnh, toàn sân yên tĩnh như chết lặng, thậm chí tiếng gió thổi qua cũng đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở.
Từ chối? Nàng lại dứt khoát từ chối như thế, không dài dòng, lời nói cũng không khéo léo chút nào, ít nhất lúc từ chối nên vài nói câu hình thức, hoặc là tìm chút lý do, nhưng nàng lại không nói gì, trực tiếp từ chối... Trong mắt Âu Dương Doãn hiện lên kinh ngạc, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, thiếu nữ này thật sự là ngoài dự đoán của mình. Nhưng nàng từ chối cũng ở trong dự đoán của mình. Chỉ là không ngờ nàng cự tuyệt cũng quá dứt khoát mà.
Huống chi, mình không hấp dẫn như vậy sao? Nghĩ đến đây, Âu Dương Doãn không khỏi có chút buồn bực.
"Hừ." Hạ Như Phong từ chối, khiến cho sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân âm trầm, phất long bào, một khí thế uy nghiêm lạnh thấu xương từ trên người tỏa ra: "Ngươi đây là kháng chỉ không tuân theo, cho dù là Hoa gia, cũng không bảo vệ được ngươi!"
Mặt của Hạ Như Phong vẫn không chút thay đổi, nói thật, hoàng đế Thương Lang quốc còn không có tư cách để cho nàng sợ hãi.
Hạ Như Phong nàng không muốn làm chuyện gì, cho dù là thần cũng không thể miễn cưỡng, huống chi chỉ là một hoàng đế mà thôi.
"Được, rất tốt!" Thấy Hạ Như Phong căn bản không coi trọng mình, Âu Dương Thụy Thân thẹn quá hóa giận, bàn tay đập thật mạnh vào trên tay đỡ, hừ lạnh nói: "Người đâu! Bắt nàng lại cho ta!"
Nếu nàng không muốn thần phục mình, vậy mình cũng chỉ có thể hung ác quyết tâm, không có gì ngoài thiếu nữ có tiềm lực rất lớn này.
Càng chủ yếu là, nàng lại là trưởng lão của công hội luyện dược ở Lâm Phong quốc, như vậy, ông nhất định phải diệt trừ nàng. Hơn nữa công hội luyện dược Thương Lang quốc, cũng sẽ không để cho một trưởng lão nhỏ bé này đắc tội hoàng thất, về phần Lâm Phong quốc... Không ở trong phạm vi lo lắng của ông, một quốc gia nhỏ bé như vậy, cũng không lật được sóng gió gì.
Một nhóm nam tử đi ra phía sau Âu Dương Thụy Thân thống nhất mặc áo dài màu vàng nhạt, thắt lưng tơ lụa màu xanh lớn bằng bàn tay, trước ngực treo một lá cờ màu vàng.
Những người đó là đội thân vệ của Âu Dương Thụy Thân, mỗi người cấp bậc đều ở Linh Vương gì đó, cho dù Âu Dương Thụy Thân đi đến đâu, những người đó sẽ đi theo đến đó, gánh vác trọng trách bảo vệ Âu Dương Thụy Thân, đồng thờ cũng đại biểu cho chính Âu Dương Thụy Thân.
Tay của Nghiêm Phong Hành cầm kiếm, bảo vệ Hạ Như Phong ở phía sau, cùng một thời gian, Hoa Tùng Duyên, Hoa Vô Tuyệt, và nhiều người Hoa gia đều rút vũ khí ra, tùy thời chuẩn bị ra tay.
"Phụ hoàng, thủ hạ lưu tình!" Âu Dương Doãn bước đến gần trước mặt Âu Dương Thụy Thân, hai tay ôm quyền, chân sau quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, nói: "Xin đừng gây khó dễ."
"Hừ, Vân Nhi, con muốn cãi lại mệnh lệnh của trẫm?" Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía nam tử trước mặt, Âu Dương Thụy Thân nhướng mày, giọng nói lại lạnh mấy phần, quát lên: "Còn không lui ra cho trẫm!"
Âu Dương Doãn vẫn không hành động, nửa quỳ ở mặt đất, cũng không nghe theo mệnh lệnh của Âu Dương Thụy Thân.
"Ha ha, Âu Dương Doãn, con thật không hổ là do Lan Nhi sinh ra, tính cách này y chang Lan Nhi." Âu Dương Thụy Thân cười lớn hai tiếng, nhưng mà trong tiếng cười lại mang theo lãnh ý rõ ràng, sát ý trong đôi mắt chợt lóe lập tức biến mất: "Âu Dương Doãn, đừng cho rằng trẫm dung túng ngươi một lần lại một lần, nếu như hoàng tử công chúa khác phạm sai lầm, trẫm đã sớm phế bọn họ rồi, tuy trẫm có thể dung túng con, nhưng kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, đây là một lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi, lui ra cho ta!"
Âu Dương Du đứng ở phía sau Âu Dương Thụy Thân vui sướng khi người gặp họa, hắn có dự cảm, lần này nhị hoàng đệ sẽ hoàn toàn đắc tội với phụ hoàng, nếu hắn mất đi sủng ái, thì không ai có thể tranh chấp với mình.
Âu Dương Doãn quỳ ở trên mặt đất, vẫn là không đứng lên, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt uy nghiêm trước mặt kia.
Đôi mắt hắn như vì sao chói mắt, không tự chủ được khiến cho sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân nhu hòa xuống, vẻ mặt hơi có chút hoảng hốt, cặp mắt kia giống Lan Nhi như vậy... Doãn nhi, Lan Nhi, rốt cuộc trẫm nên bắt các ngươi làm sao bây giờ?
Có lẽ là nhớ đến người duy nhất ông yêu, cũng là nữ tử duy nhất không thể giành được, vẻ mặt của Âu Dương Thụy Thân hiện lên một chút đau khổ, vẻ mặt thống khổ kia vừa lúc rơi vào trong mắt Âu Dương Doãn, hắn không khỏi ngẩn ra, khẽ thở dài.
Có ai ngờ, hoàng đế bá đạo tàn nhẫn ích kỷ này, cũng sẽ vì một đoạn cảm tình mà đau xót hơn hai mươi năm.
Tuy nhiều lần lấy được cơ thể giai nhân, nhưng vẫn không thể ở trong lòng của nàng để lại một nơi thuộc về mình, mỗi lần cố ý lấy lòng, đều vĩnh viễn nhận được là khuôn mặt lạnh lùng kia... "Trẫm lại cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý gả cho nhị hoàng tử, trẫm sẽ không so đo vô lễ của ngươi." Âu Dương Thụy Thân nắm quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng nói lãnh khốc ngang ngược từ từ truyền vào trong không khí.
"Thật sự là truyện cười!" Vẻ mặt của Hạ Như Phong lạnh lùng, trên người có một cỗ uy nghiêm không thuộc về Âu Dương Thụy Thân: "Cả đời Hạ Như Phong ta, khi nào đến phiên ngươi đễn an bài? Nói thật, muốn để ta nguyện trung thành với hoàng thất ngươi, ngươi còn không xứng!"
"Hít!"
Tất cả mọi người đều hít khẩu khí lạnh, kinh ngạc dừng ở khuôn mặt thiếu nữ khuynh thành trước mắt.
Lá gan của nàng còn lớn hơn một chút nữa hay không? Phải biết rằng, người nói chuyện với nàng chính là hoàng đế Thương Lang quốc, thế lực lớn nhất mảnh đại lục này, chỉ có thể so sánh với Chiến Vô Ảnh trước kia chưa chết của học viện, nhưng mà nghe nói dạo này Nghiêm lão trở lại công hội luyện dược, vậy bây giờ thế lực ngang hàng với hoàng tộc, chỉ có một công hội luyện dược.
Nhưng nàng lại dám nói chuyện như thế với Âu Dương Thụy Thân, quả thật là sống không kiên nhẫn.
"Ngươi muốn chết!" Sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân bỗng nhiên thay đổi, phẫn nộ vung tay lên, vừa lúc đánh trúng khay trà, chén rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, cung nữ cầm khay trà vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy thu thập vết bẩn trên mặt đất.
"Người đâu, giết nàng ngay tại chỗ cho ta, bầm thây vạn đoạn!"
Vẻ mặt của Âu Dương Thụy Thân lạnh như băng, hai mắt lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, sát khí trong mắt hiện ra bốn phía, mà ông vừa nói xong, tất cả năm Linh Vương đội thân vệ đều rút vũ khí ra, hùng hổ xông về phía Hạ Như Phong phóng.
Vẻ mặt của Nghiêm Phong Hành tối lại, đang định triệu hồi Ưng Vương, bỗng nhiên một đôi tay mềm mại đặt lên trên vai của hắn.
"Tam ca, để cho muội!"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng sau lưng, khiến cho cơ thể của Nghiêm Phong Hành run lên, không tự chủ được lui sang một bên.
Hạ Như Phong bước chân ra, tiến lên, mặt không đổi sắc, bình tĩnh lạnh nhạt, mọi người ở đây không biết vì sao, tay nàng ở trong không khí chỉ một cái, không khí như mặt nước, tạo nên từng lớp gợn sóng.
Ánh sáng màu bạc chiếu sáng khuôn mặt chưa thoát vẻ ngây thơ của thiếu nữ, sau kia tia sáng kia chậm rãi rút đi, phía trước nàng, một quyển triệu hồi thư màu bạc hiện rõ ở không trung.
"Triệu... Triệu hồi thư..."
"Trời ạ, lại là triệu hồi thư màu bạc, thế giới này điên cuồng rồi sao?"
"Ta cmn, là ai nói nàng là phế vật không thể triệu hồi? Người đó quả thật là mù mắt chó."
Ở lúc triệu hồi thư màu bạc hiện ra, xuất hiện khiếp sợ rất lớn, tất cả mọi người đều cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn toàn bộ xảy ra trong sân kia.
Trong này, kinh ngạc nhất không ai ngoài Nghiêm Nhân.
Sao có thể... Sao nàng có thể trở thành triệu hồi sư? Nàng rõ ràng chính là phế vật không thể triệu hồi mà.
Nếu như nói không biết nàng có linh lực thiên phú, nhưng về tình có thể tha thứ, nhưng lúc trước là vì nàng không thể triệu hồi nên mình mới trục xuất nàng ra khỏi cửa, mà lúc này nàng chẳng những có thể triệu hồi, lại có được một quyển triệu hồi thư màu bạc, vậy không phải tự mình đánh vào mặt mình sao?
Trời ạ, là thế giới này điên cuồng hay là ông điên rồi?
Phải biết rằng, triệu hồi thư của ông đến bây giờ, mới đến ngân phẩm mà thôi.
Hay là nói, ông đang nằm mơ?
Hung hăng đánh vào mặt mình, một cỗ nóng rát đau đớn truyền đến, ông mới tin tưởng, đây không phải là mơ, tất cả đều là thật sự... Ánh mắt lại ngây ra nhìn thiếu nữ tay cầm triệu hồi thư màu bạc, hai chân Nghiêm Nhân như nhũn ra, ngã lăn quay trên mặt đất.
"Ta biết rồi, thật ra lúc trước tiểu nữ Nghiêm gia cũng không phải là phế vật, mà là lòng đố kỵ của phu nhân Nghiêm gia mạnh, mà nàng lại thiên tài như thế, cho nên cố ý giấu diếm người khác, làm hại thanh danh của nàng, trục xuất nàng ra khỏi cửa đến nơi xa xôi, tùy ý nàng tự thân tự diệt, nhưng không ngờ rằng nàng chẳng những thoát khỏi hiểm cảnh, hơn nữa cường thế trở về vì chính danh của mình, mà âm mưu của phu nhân Nghiêm gia, đã bại lộ ở trong trận đại hội này, nhất định là như vậy..."
Lúc này, có người dựa vào biến cố đột phát này, phát huy sức tưởng tượng siêu mạnh, nói Hạ Như Phong là vì từ nhỏ thiên phú trác tuyệt, mới dẫn đến lòng ghen tị của Huyết Hoàng, vì vậy Huyết Hoàng hại thanh danh của nàng, đưa nàng sung quân đến vùng đất hỗn loạn, mà nàng không sợ nguy hiểm, trải qua khó khăn tần lớp, tiêu phí thời gian sáu năm, rốt cuộc cũng từ chỗ kia trở lại Thương Lang quốc.
Sau đó tham gia đại hội chỉ vì chính danh của mình, để cho mình có thể quay về Nghiêm gia, có gia nhập của nàng, chắc chắn mấy chục năm sau Nghiêm gia nhất định sẽ có huy hoàng trước nay chưa từng có.
Nghe được người nọ phân tích, mọi người lần lượt gật đầu, rõ ràng là tán thành cách nói của người nọ.
Nhưng mà nếu như rơi vào trong tai Hạ Như Phong, với tính cách của đoán chừng chỉ cười mà thôi.
Cho dù người khác đoán thế nào, đều không liên quan đến nàng, nàng làm những chuyện như vậy, không cần người xa lạ hiểu, cho nên có chút lời đồn đãi tự nhiên không muốn so đo. Chỉ là để cho nàng gia nhập Nghiêm gia, Nghiêm gia còn không có tư cách.
"Vật Nhỏ, đi ra!"
Bởi vì Thiên Linh Hộp để vào trong cơ thể của mình, chỉ cần một ý niệm, Vật Nhỏ sẽ xuất hiện ở bên cạnh nàng. Nhưng bỗng dưng Vật Nhỏ xuất hiện, sẽ khiến cho người khác nghi hoặc, nói không chừng sẽ bại lộ Thiên Linh Hộp.
Cho nên trước đó, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, để Vật Nhỏ theo Thiên Linh Hộp dời vào trong triệu hồi thư.
Mà nàng nói xong, ánh sáng đỏ trong triệu hồi thư chợt lóe, một bóng dáng màu đỏ bay thẳng lên trời không, ánh sáng đỏ đầy trời che lấp ở trên không, rõ ràng đã vào đông, lại khiến người ta cảm thấy nóng bức.
Ở lúc mọi người ngẩng đầu lên mới phát hiện, bóng dáng đỏ bay vào trời không là một Hỏa Long khổng lồ.
Trên người Hỏa Long dao động tầng tầng hỏa diễm, rực rỡ loá mắt, hai sừng rồng đứng lặng ở trên trán, mà đôi mắt phía dưới cụp xuống ngang ngược nhìn thiên hạ.
Chỉ là một màn càng làm cho người ta khiếp sợ, còn ở phía sau, chỉ thấy từ cổ họng trong miệng của rồng phát ra một tiếng non nớt: "Là ai dũng cảm như vậy, dám ăn hiếp chủ nhân của ta?"
Vật Nhỏ rất ủy khuất, thời gian dài như vậy, vẫn đều là Tiểu Bạch chăm sóc ở bên người chủ nhân, đều không để mình có chỗ dùng võ, cho nên thật vất vả mới có chiến đấu, nó đương nhiên muốn phóng uy phong trước rồi.
Nhưng mà Vật Nhỏ cũng rất tức giận, lão giả chết tiệt này dám nhìn trộm chủ nhân của mình, có phải không để đàn thú ủng hộ chủ nhân bọn nó này vào mắt hay không? Như vậy sao được, nó đường đường là Long thần chuyển thế, nhân loại hèn mọn, sao có thể xứng với chủ nhân của nó?
Hơn nữa, nó nhất thích chủ nhân, ai dám cướp chủ nhân của nó, nó sẽ phun hỏa thiêu chết người đấy.
Nói... Nói chuyện ? Linh thú nói chuyện ?
Vì thế, sau khi nghe thấy vật nhỏ mở miệng, mọi người vừa phục hồi tinh thần lại, lại ngây dại ra, mọi người như tượng điêu khắc, đứng yên tại chỗ, một trận gió thổi qua, toàn bộ sân im lặng không tiếng động.
Thiếu nữ này, không chỉ có thiên phú cường hãn, mà lại còn có được một quyển triệu hồi thư ngân phẩm, khế ước thú, lại là thú lục giai... Ông trời, sao ngươi không hạ sét đánh chết biến thái này, để cho nàng sống lâu một ngày, không biết lại có bao nhiêu người suýt chút nữa bị biến thái này hù chết.
Nếu như những người đó biết, Hạ Như Phong lại là một vị luyện dược sư thất phẩm, đoán chừng đều lựa chọn đi chết, bởi vì tự sát, cũng tốt hơn bị nàng đang sống hù chết.
Người như thế, căn bản không thể gọi là người, thật sự là một yêu nghiệt, biến thái... "Ngươi là vật gì?" Trong lòng Âu Dương Thụy Thân rùng mình, ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Long lượn vòng trên trời.
Vật Nhỏ trừng mắt nhìn, khí thế hoàn toàn khác với vừa rồi phủ xuống thiên hạ, lúc này nó thiên chân khả ái, giọng nói non nớt nói: "A, sao ngươi biết gọi ta là vật? Nhưng mà, tên đầy đủ của ta gọi là Vật Nhỏ, chủ nhân nói, vóc dáng của ta nhỏ, cho nên gọi ta là Vật Nhỏ..."
Vóc dáng nhỏ? Mọi người đổ mồ hôi nhễ nhại, nó còn nhỏ, vậy trên đời này, còn có linh thú lớn hơn nó nữa sao?
"Hì hì, nhưng mà Vật Nhỏ là ta, ngươi không phải vật, không cho phép ngươi cướp tên chủ nhân đặt cho ta." Trong mắt Vật Nhỏ hàm chứa ý cười, giọng nói non nớt kia hoàn toàn ngược lại với thân hình uy vũ của nó.
"Hừ, ngươi dám nhục mạ trẫm." Âu Dương Thụy Thân nghe được lời nói của nó, lập tức thẹn quá hóa giận, nắm chặt nắm đấm, nói: "Chỉ có ngươi, mới không phải là vật."
Ý cười trong mắt dần tán đi, một cỗ tức giận tràn đầy ở đôi mắt lửa, trong lỗ mũi toát ra xem thường, hỏa diễm trên người gấp đôi vừa rồi, cả con rồng thể đều vây ở trong vòng hỏa diễm.
"Bản đại vương nói, bản đại vương là Vật Nhỏ, không phải vật, nên chính là ngươi mới đúng, dám cướp tên chủ nhân cho bản đại vương, lão giả này ngươi quả thật là tìm chết."
Lúc này giọng nó hơi trầm thấp, nhưng cũng áp chế không được tính trẻ con trong đó.
Một cỗ uy áp dày đặc từ quanh thân tỏa ra, miệng mở ra, một ngọn lửa ở cổ họng phun ra, mang theo nhiệt độ cực nóng, rơi xuống đỉnh đầu của Âu Dương Thụy Thân.
"Hộ giá, nhanh chóng hộ giá!"
Trên hội trường, đám đông nhất thời bắt đầu hành động, rốt cuộc mấy thành viên thân đội vệ không nhìn Hạ Như Phong nữa, chạy về phía Âu Dương Thụy Thân, mà người gia tộc còn lại, bọn họ mới mặc kệ hoàng thất chết sống, có thể chạy đến đâu bọn họ sẽ chạy về phía đó. Chỉ hy vọng hỏa diễm kia đừng gây hại đến mình.
"Ầm!"
Hỏa diễm rơi ở trên mặt đất, chỗ sân nóng lên, bởi vì Âu Dương Thụy Thân trốn rất nhanh, lại có đội thân vệ che chở, đều không bị thương, ngược lại là đội thân vệ bảo vệ ông ta, trong nháy mắt đã chết hai người.
Mà hai người kia đều là tâm huyết của ông! Nháy mắt, lòng của Âu Dương Thụy Thân bị co rút đau đớn, hai mắt đỏ bừng, hận nghiến răng nghiến lợi, ông thề, không diệt trừ nàng, thề không bỏ qua!
Mấy công chúa hoàng tử kia, sau khi miệng Vật Nhỏ nói ra tiếng đã cách xa Âu Dương Thụy Thân, sợ nguy hại đến tính mạng của mình, quả nhiên bọn họ đã đúng, nếu lúc trước không rời khỏi, những đội thân vệ này lại chẳng quan tâm đến mình, với thực lực của mình, sao có thể chống đỡ được hỏa diễm của thú lục giai phun ra?
Mà duy nhất Âu Dương Doãn chưa từng rời đi, ở lúc nguy cơ hạ xuống, Hạ Như Phong bắt được hắn, đưa hắn đến nơi an toàn. Cho dù thế nào Âu Dương Doãn này cũng giúp mình nói chuyện, nàng sẽ không nhìn hắn bị hỏa diễm cắn nuốt.
Mắt lạnh của Âu Dương Phong nhìn hết tất cả, nở nụ cười lạnh một tiếng, đây là báo ứng, không ngờ đến nhanh như vậy, Âu Dương Thụy Thân, đắc tội thiếu nữ này, ngày lành của ngươi cũng đến cuối rồi.
Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta từng tặng ngôi vị hoàng đế cho ngươi, chỉ cầu an ổn vượt qua cả đời với nàng, làm một đôi phu thê bình thường, nhưng ngươi cầm ngôi vị hoàng đế ta đưa cho ngươi, rồi đoạt đi người ta yêu, làm cho ta hơn hai mươi năm, lúc nào cũng ở trong thống khổ.
Cho nên, ngươi đã không cho ta dễ chịu, như vậy, ta cũng sẽ không để cho ngươi an ổn làm hoàng đế của ngươi. Ta tin tưởng, chỉ cần nàng còn sống, như vậy, ngươi sẽ không thể lúc nào là không lo lắng, bởi vì thiên phú của thiếu nữ này, thật sự rất khủng bố... Dù là Âu Dương Phong cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng như vậy, Âu Dương Thụy Thân không thể giết chết Hạ Như Phong, mà nếu nàng không chết, Âu Dương Thụy Thân lo lắng nàng sẽ trả thù, loại thời gian lo lắng đề phòng này, chắc chắn rất không dễ chịu.
Nhưng mà, không dễ chịu đi chăng nữa, cũng tốt hơn mình nhiều năm tương tư như vậy nhiều... Khuôn mặt xinh đẹp của giai nhân, nụ cười động lòng người, và bóng dáng tuyệt thế vô song kia, lại xuất hiện ở trong đầu của ông, ánh mắt hơi hoảng hốt, sau đó khẽ thở dài, khuôn mặt anh tuấn chứa vẻ lạnh nhạt ưu thương... "Bổn vương muốn ngươi chết cháy, dám cướp tên của bổn vương, bổn vương rất tức giận, đó là tên chủ nhân đặt, rống, thiêu cháy lão gia hỏa ngươi này, đốt ngươi thành tro tàn..."
Lần này Vật Nhỏ là thật sự tức giận, tên kia là chủ nhân cho nó, cho nên nó rất thích, nhưng lão gia hỏa này lại còn nói mình không phải là vật, mình không phải chẳng lẽ là ông ta?
Hừ, nhất định là ông ta cũng thích tên của mình, vậy không thể được, chủ nhân cho tên chỉ có thể là của một mình nó.
"Đi tìm chết đi! Lão giả này!"
Trong miệng lại phun ra một ngụm hỏa cầu, hỏa cầu này, còn lớn hơn vừa rồi rất nhiều, nhiệt độ kia cũng không phải là người thường có thể ngăn cản, chỉ cảm nhận được nhiệt độ của hỏa cầu, sẽ làm cho người ta run như cầy sấy.
Hỏa cầu trực tiếp đánh về phía đầu của Âu Dương Thụy Thân, lần này, rốt cục trong mắt của Âu Dương Thụy Thân hiện ra kinh hãi.
Ngay lúc hỏa cầu sắp đến đỉnh đầu của Âu Dương Thụy Thân, một giọng nói già nua hư vô mờ mịt, dường như xuyên qua thời không truyền đến.
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, các hạ, có phải làm quá mức rồi hay không?"
Một thác nước bắn thủng mặt đất, từ trên mặt đất truyền đến, trực tiếp đánh về phía hỏa cầu, trong nháy mắt, hỏa cầu khổng lồ nháy mắt bị dập tắt, trời đất lại khôi phục yên tĩnh như cũ.
Một áo bào tro nhăn nhúm ở trong gió khẽ bay, lão giả ngẩng đầu lên, cơ thể của ông gầy yếu, khuôn mặt lão giả như là đã trải qua rất nhiều tang thương, bệnh tình nguy kịch, không có một chút tinh thần.
Chỉ là trong mắt lão giả hiện ra tinh quang và lợi hại, lại có thể làm cho người ta biết, ông tuyệt không như ngoài mặt, một bộ dáng nửa sống nửa chết.
Âu Dương Thụy Thân nhìn thấy lão giả xuất hiện, trong mắt lại khôi phục hào quang, bước nhanh đến trước mặt lão giả, thân là hoàng đế một quốc gia, ở trước mặt lão giả, lại cong thắt lưng xuống, cung kính nói: "Thương Hải trưởng lão, rốt cuộc ngài cũng đến đây."
Lão giả gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, ông đã sớm đến, tự nhiên biết nguyên nhân sự tình, cũng biết, tất cả mọi chuyện, đều là vì thiếu nữ này sinh ra.
"Ha ha, đã lâu không ra hoàng cung hoạt động, không ngờ trên đại lục lại có một thiên tài như vậy, nhưng mà, thiên tài cũng vẫn chỉ là thiên tài mà thôi, còn không tính là cường giả gì, cho nên, ngươi không có tư cách kiêu ngạo, trên đại lục, người có thể một bàn tay bóp chết ngươi, nhiều không đếm xuể, với tính cách của ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ chết ở trong tay người khác, hơn nữa phụ mẫu hoặc sư phụ của ngươi không có nói qua với ngươi, ở trong mắt Linh Quân, ngươi không đáng kể chút nào sao? Ngay cả con rồng kia của ngươi, ta muốn đối phó với nó, cũng không cần tiêu phí nhiều công phu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.