Ta Rõ Ràng Là Luyện Võ, Làm Sao Lại Biến Thành Thần Thông
Chương 7: Muốn Ăn Thịt Người?
Phong Vũ Lộ Đăng
27/03/2024
Ba hộ vệ còn lại đã tập trung ở cổng Tần phủ từ sớm.
Thấy Tần Dương cũng đi theo, bọn hắn kinh ngạc không thôi.
Ban đầu còn tưởng Tôn Nhị Hổ chỉ đến báo cho Tần Dương một tiếng, không ngờ vị công tử bột này cũng muốn đi theo.
Nhưng Tần Dương sải bước lớn, khí thế mạnh mẽ, ba hộ vệ này cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể đi theo sau Tần Dương.
Xuyên không hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên Tần Dương bước ra khỏi Tần phủ, đến đường phố Lâm Giang Thành.
Đường phố có phần đổ nát, người đi lại trên đường hầu hết đều mặc quần áo vải thô giày cỏ, thậm chí còn có người chân đất.
Thậm chí chưa đi ra khỏi Tần phủ mấy chục thước, Tần Dương đã nhìn thấy một xác chết.
Đây là một người ăn xin, quần áo rách rưới, gầy trơ xương, có lẽ là bị đói chết.
Đây chính là cảnh tượng ở Lâm Giang Thành.
Nghèo khổ, đói khát, hỗn loạn bao trùm nơi này, khiến người dân tê liệt cảm giác.
Không kịp cảm khái, Tần Dương nhanh chân bước qua.
Hắn thừa hưởng ký ức của tiền thân, tự nhiên biết Lại Phúc tửu lâu ở đâu.
Đi qua hai con phố lớn, rẽ vào ngã tư.
Tần Dương liền nhìn thấy một đám đông xôn xao vây quanh một tửu lâu, liên tục vang lên đủ loại tiếng ồn ào.
"Tránh ra!"
"Tránh ra!"
Tần Dương trực tiếp chen vào đám đông, đến trước tửu lâu.
Vài tên bồi bàn tửu lâu mặt mũi bầm dập nằm trên đất rên rỉ.
Hắn bảo Tôn Nhị Hổ đỡ mấy tên bồi bàn này dậy, còn mình thì bước vào tửu lâu.
Chỉ thấy trong đại sảnh tửu lâu bây giờ có khoảng bảy tám tên đại hán hung dữ đang ngồi.
Hồ chưởng quỹ của tửu lâu đang đứng bên cạnh cẩn thận cười nịnh.
"Hoàng đường chủ, món ăn mà ngài muốn, tửu lâu của chúng ta thật sự không thể làm được."
"Hay là ngài đến tửu lâu khác hỏi thử xem?"
Hồ chưởng quỹ hạ giọng nói.
"Hừ, một món ăn đơn giản như vậy mà các ngươi cũng không làm được, vậy thì mở tửu lâu làm gì?"
"Theo ta thấy, đóng cửa hẳn đi cho rồi!"
Một tên đô con mặt đầy thịt cười gằn.
Hắn chính là đường chủ của Song Xà Bang, Hoàng Đại Chu.
"Ha ha ha, lão đại nói đúng!"
"Chúng ta chỉ muốn ăn thịt người uống máu người thôi a?"
"Món ăn đơn giản như vậy mà các ngươi cũng không làm được?!"
Lũ lâu la bên cạnh cũng hùa theo.
Hồ chưởng quỹ lộ vẻ khó xử.
Nếu thật sự đáp ứng yêu cầu ăn thịt người uống máu người này, sau này còn ai dám đến đây ăn uống nữa.
"Ai không có tố chất như vậy, ồn ào cái gì?"
Tần Dương dẫn theo Tôn Nhị Hổ và những người khác sải bước đi vào.
"Thiếu gia, sao ngài lại đến đây?"
Hồ chưởng quỹ thấy Tần Dương đích thân đến thì sắc mặt càng thêm tái mét.
Đại thiếu gia này tới đây không phải thêm phiền sao?
‘’Đã lâu không tới, liền tới xem một chút.’’
Tần Dương mỉm cười, đại mã kim đao ngồi xuống đối diện Hoàng Đại Chu.
‘’Tần công tử? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!’’
Hoàng Đại Chu âm dương quái khí ôm quyền nói.
‘’Ha ha, không nghĩ tới bản công tử lại nổi danh như vậy. Bất quá ngươi lại là người từ góc nào chui ra?’’
Tần Dương vẻ mặt tò mò hỏi.
‘’Ngươi muốn chết!’’
Một cái tiểu lâu la bên cạnh Hoàng Đại Chu nghe thấy Tần Dương nhục nhã lão đại của mình, lúc này giận dữ, liền muốn vỗ một bạt tai đi qua.
Tôn Nhị Hổ bảo vệ ở bên người Tần Dương, trường đao bên hồng đều rút ra một nửa.
Rầm rầm......
Hai đám nhân mã trong nháy mắt giằng co.
“Đừng nóng vội. Chúng ta đến đây là để ăn uống chứ không phải để đánh nhau.”
“Ngồi xuống, ngồi xuống.”
“Chúng ta đều là người văn minh.”
Hoàng Đại Chu mỉm cười bảo đám tay chân ngồi xuống.
Là một kẻ từng trải, sao hắn có thể nổi nóng vì mấy lời khiêu khích của Tần Dương được chứ.
“Tần thiếu gia, ngươi không biết ta cũng không sao.”
“Nhưng chúng ta đến đây là để ăn uống.”
“Quán các ngươi mà không làm được món đơn giản thế này.”
“Thì thật là quá đáng.”
Hoàng Đại Chu cười đến nỗi không thấy cả mắt.
“Ồ, thì ra là đến để ăn uống.”
“Ta còn tưởng đến để ăn xin chứ.”
“Muốn ăn món gì thì cứ nói, bản thiếu gia nhất định sẽ đáp ứng.”
Tần Dương cũng nở nụ cười.
“Đơn giản thôi, ta muốn ăn thịt người, uống máu người.”
“Nếu không làm được thì làm phiền Tần thiếu gia để lại một cánh tay.”
Hoàng Đại Chu mỉm cười liếm môi.
“Dễ a.”
“Này, ngươi lại đây!”
“Nãy chính là ngươi nói ta muốn chết phải không.”
Tần Dương đột nhiên nói với tên tiểu lâu la lúc nãy.
Tên tiểu lâu la này cũng không sợ Tần Dương.
Trước khi đến đây, chúng đã điều tra về Tần Dương.
Một kẻ bất học vô thuật, chỉ biết nghe hát ở lầu xanh thì có thể nguy hiểm đến mức nào chứ?
“Là ta nói thì sao?!”
Tên tiểu lâu la rất ngạo mạn.
“Vậy thì tốt.”
Tần Dương gật đầu.
“Ngươi có ý gì?” Tên tiểu lâu la hơi nhíu mày.
Tần Dương cười toe toét, bất ngờ ra tay, bàn tay to lớn nắm lấy đầu tên đàn ngươi, đập mạnh xuống mặt bàn cứng ngắc.
Lực lượng của hắn bây giờ không nhỏ.
Thấy Tần Dương cũng đi theo, bọn hắn kinh ngạc không thôi.
Ban đầu còn tưởng Tôn Nhị Hổ chỉ đến báo cho Tần Dương một tiếng, không ngờ vị công tử bột này cũng muốn đi theo.
Nhưng Tần Dương sải bước lớn, khí thế mạnh mẽ, ba hộ vệ này cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể đi theo sau Tần Dương.
Xuyên không hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên Tần Dương bước ra khỏi Tần phủ, đến đường phố Lâm Giang Thành.
Đường phố có phần đổ nát, người đi lại trên đường hầu hết đều mặc quần áo vải thô giày cỏ, thậm chí còn có người chân đất.
Thậm chí chưa đi ra khỏi Tần phủ mấy chục thước, Tần Dương đã nhìn thấy một xác chết.
Đây là một người ăn xin, quần áo rách rưới, gầy trơ xương, có lẽ là bị đói chết.
Đây chính là cảnh tượng ở Lâm Giang Thành.
Nghèo khổ, đói khát, hỗn loạn bao trùm nơi này, khiến người dân tê liệt cảm giác.
Không kịp cảm khái, Tần Dương nhanh chân bước qua.
Hắn thừa hưởng ký ức của tiền thân, tự nhiên biết Lại Phúc tửu lâu ở đâu.
Đi qua hai con phố lớn, rẽ vào ngã tư.
Tần Dương liền nhìn thấy một đám đông xôn xao vây quanh một tửu lâu, liên tục vang lên đủ loại tiếng ồn ào.
"Tránh ra!"
"Tránh ra!"
Tần Dương trực tiếp chen vào đám đông, đến trước tửu lâu.
Vài tên bồi bàn tửu lâu mặt mũi bầm dập nằm trên đất rên rỉ.
Hắn bảo Tôn Nhị Hổ đỡ mấy tên bồi bàn này dậy, còn mình thì bước vào tửu lâu.
Chỉ thấy trong đại sảnh tửu lâu bây giờ có khoảng bảy tám tên đại hán hung dữ đang ngồi.
Hồ chưởng quỹ của tửu lâu đang đứng bên cạnh cẩn thận cười nịnh.
"Hoàng đường chủ, món ăn mà ngài muốn, tửu lâu của chúng ta thật sự không thể làm được."
"Hay là ngài đến tửu lâu khác hỏi thử xem?"
Hồ chưởng quỹ hạ giọng nói.
"Hừ, một món ăn đơn giản như vậy mà các ngươi cũng không làm được, vậy thì mở tửu lâu làm gì?"
"Theo ta thấy, đóng cửa hẳn đi cho rồi!"
Một tên đô con mặt đầy thịt cười gằn.
Hắn chính là đường chủ của Song Xà Bang, Hoàng Đại Chu.
"Ha ha ha, lão đại nói đúng!"
"Chúng ta chỉ muốn ăn thịt người uống máu người thôi a?"
"Món ăn đơn giản như vậy mà các ngươi cũng không làm được?!"
Lũ lâu la bên cạnh cũng hùa theo.
Hồ chưởng quỹ lộ vẻ khó xử.
Nếu thật sự đáp ứng yêu cầu ăn thịt người uống máu người này, sau này còn ai dám đến đây ăn uống nữa.
"Ai không có tố chất như vậy, ồn ào cái gì?"
Tần Dương dẫn theo Tôn Nhị Hổ và những người khác sải bước đi vào.
"Thiếu gia, sao ngài lại đến đây?"
Hồ chưởng quỹ thấy Tần Dương đích thân đến thì sắc mặt càng thêm tái mét.
Đại thiếu gia này tới đây không phải thêm phiền sao?
‘’Đã lâu không tới, liền tới xem một chút.’’
Tần Dương mỉm cười, đại mã kim đao ngồi xuống đối diện Hoàng Đại Chu.
‘’Tần công tử? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!’’
Hoàng Đại Chu âm dương quái khí ôm quyền nói.
‘’Ha ha, không nghĩ tới bản công tử lại nổi danh như vậy. Bất quá ngươi lại là người từ góc nào chui ra?’’
Tần Dương vẻ mặt tò mò hỏi.
‘’Ngươi muốn chết!’’
Một cái tiểu lâu la bên cạnh Hoàng Đại Chu nghe thấy Tần Dương nhục nhã lão đại của mình, lúc này giận dữ, liền muốn vỗ một bạt tai đi qua.
Tôn Nhị Hổ bảo vệ ở bên người Tần Dương, trường đao bên hồng đều rút ra một nửa.
Rầm rầm......
Hai đám nhân mã trong nháy mắt giằng co.
“Đừng nóng vội. Chúng ta đến đây là để ăn uống chứ không phải để đánh nhau.”
“Ngồi xuống, ngồi xuống.”
“Chúng ta đều là người văn minh.”
Hoàng Đại Chu mỉm cười bảo đám tay chân ngồi xuống.
Là một kẻ từng trải, sao hắn có thể nổi nóng vì mấy lời khiêu khích của Tần Dương được chứ.
“Tần thiếu gia, ngươi không biết ta cũng không sao.”
“Nhưng chúng ta đến đây là để ăn uống.”
“Quán các ngươi mà không làm được món đơn giản thế này.”
“Thì thật là quá đáng.”
Hoàng Đại Chu cười đến nỗi không thấy cả mắt.
“Ồ, thì ra là đến để ăn uống.”
“Ta còn tưởng đến để ăn xin chứ.”
“Muốn ăn món gì thì cứ nói, bản thiếu gia nhất định sẽ đáp ứng.”
Tần Dương cũng nở nụ cười.
“Đơn giản thôi, ta muốn ăn thịt người, uống máu người.”
“Nếu không làm được thì làm phiền Tần thiếu gia để lại một cánh tay.”
Hoàng Đại Chu mỉm cười liếm môi.
“Dễ a.”
“Này, ngươi lại đây!”
“Nãy chính là ngươi nói ta muốn chết phải không.”
Tần Dương đột nhiên nói với tên tiểu lâu la lúc nãy.
Tên tiểu lâu la này cũng không sợ Tần Dương.
Trước khi đến đây, chúng đã điều tra về Tần Dương.
Một kẻ bất học vô thuật, chỉ biết nghe hát ở lầu xanh thì có thể nguy hiểm đến mức nào chứ?
“Là ta nói thì sao?!”
Tên tiểu lâu la rất ngạo mạn.
“Vậy thì tốt.”
Tần Dương gật đầu.
“Ngươi có ý gì?” Tên tiểu lâu la hơi nhíu mày.
Tần Dương cười toe toét, bất ngờ ra tay, bàn tay to lớn nắm lấy đầu tên đàn ngươi, đập mạnh xuống mặt bàn cứng ngắc.
Lực lượng của hắn bây giờ không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.