Chương 286: Ấm áp của một nhà ba người
Quất Miêu Ca Ca
26/02/2020
Edit + Beta: Vịt
"Ba, daddy," Cố Gia Duệ nho nhỏ đứng trước cửa sổ sát đất, tay nhỏ dán vào cửa sổ thủy tinh, nhìn bên ngoài, "Tuyết lớn thật đấy!"
Trong phòng ngủ rộng rãi ấm áp, Dư Bảo Nguyên và Cố Phong đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường. Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên, cùng cậu dùng tablet xem một bộ phim máu chó nào đó thả lỏng.
Dư Bảo Nguyên nghe thấy giọng mềm mại của Cố Gia Duệ, nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Duệ Duệ thích tuyết nhỉ?"
Cố Gia Duệ gật gật đầu, chợt nhớ tới bài văn của giáo viên nhà trẻ, nghiêng đầu đọc thuộc lòng: "Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, trong đống tuyết có một nhóm họa sĩ nhí. Gà con vẽ lá trúc, cún cun vẽ hoa mai, vịt con vẽ lá phong, ngựa con vẽ...... vẽ......"
Học thuộc đến đây, nhóc con chắc là quên mất, cau mày: "Ba ơi, ngựa con vẽ cái gì?"
Dư Bảo Nguyên vẫy vẫy tay với Cố Gia Duệ, nhóc con bữa chân ngắn chạy nhanh qua đây nhào lên giường, nằm cùng 2 ba ba, mắt phát sáng, giống như một khối bảo thạch đen trơn bóng.
"Ngựa con vẽ trăng non," Dư Bảo Nguyên sờ sờ đầu Cố Gia Duệ, cười nói, "Duệ Duệ giỏi quá đi, đã biết học thuộc thơ rồi!"
Thân thể nho nhỏ của Cố Gia Duệ ủn lên người Dư Bảo Nguyên, đòi ngủ giữa 2 ba ba, khiến Cố Phong bất mãn hết sức, cho rằng Cố Gia Duệ như vậy sẽ gây trở ngại cho hắn ôm vợ mình, vì vậy nhiều lần duỗi tay xách Cố Gia Duệ bò qua sang bên cạnh.
"Ba ơi," Cố Gia Duệ bất mãn kêu lên, "Daddy bắt nạt con!"
Cố Phong hừ hừ một tiếng: "Con là con trai, phải học cách độc lập, học cách mạnh mẽ, đừng cứ dính lấy ba con biết chưa?"
"Daddy cũng là đàn ông," Cố Gia Duệ tức đến cau mày, "Sao daddy cả ngày dính lấy ba?"
"Bởi vì ba con là người của daddy," Cố Phong đắc ý cười, quay đầu hôn mạnh lên khuôn mặt Dư Bảo Nguyên, "Con qua đây góp náo nhiệt gì? Hả?"
Tiểu Gia Duệ tức cực kỳ: "Daddy không quang minh lỗi lạc!"
Cố Phong lén duỗi tay vào trong chăn, sờ bên hông Dư Bảo Nguyên một cái, mắt nhìn nhãi con nhà mình nói: "Con muốn lỗi lạc thế nào? Đánh nhau?" Cố Gia Duệ từ trên giường đứng lên, thân thể nho nhỏ ở trên chiếc giường lớn mềm mại lắc lư: "Daddy dạy con sanda và đấu kiếm trước đã, chờ con học xong hẵng nói." Dư Bảo Nguyên từ trong bộ phim truyền hình máu chó rút ra suy nghĩ, nhìn thằng nhãi nhỏ xíu trước mặt sung sướng lăn lộn trên giường: "Daddy con còn dạy con sanda với đấu kiếm?"
Tay Cố Phong lén duỗi sâu hơn, trên mặt lại bình tĩnh, cười nói với Dư Bảo Nguyên: "Oắt con này phải đánh, hơn nữa tự nó cũng thích tập luyện. Cho nên anh đã bắt đầu dạy nó luyện sanda và đấu kiếm, nó luyện rất vui vẻ, anh cảm thấy cũng có chút thiên phú."
Dư Bảo Nguyên không để ý đến cái tay tặc của Cố Phong bắt đầu sờ loạn châm lửa bên hông mình, mà vươn hai tay với Cố Gia Duệ: "Nào, Duệ Duệ, đến chỗ ba."
Cố Gia Duệ vui thích nằm vào trong cái ôm của Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên hôn lên khuôn mặt nhỏ non mềm của nhóc một cái: "Duệ Duệ thích sanda và đấu kiếm?"
"Vâng, thích," Cố Gia Duệ nặng nề gật đầu, "Daddy xem như rất lợi hại, con sau này muốn đánh bại daddy."
"Oắt con, mạnh miệng quá sớm," Cố Phong hết sức khinh thường, "Con ngay cả lớn lên cũng chưa hẳn đã là đối thủ của daddy."
Dư Bảo Nguyên sờ sờ đầu nhỏ của Cố Gia Duệ: "Không sao hết, Duệ Duệ của chúng ta có chí khí, phải không?"
"Vâng!"
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Ngoài phòng ngủ là bão tuyết như lông ngỗng bay lượn đầy trời và cảnh thành phố phồn hoa, trong phòng ngủ sáng ánh đèn hết sức ấm áp. Trên giường mềm mại, một nhà ba người nằm cùng nhau, Duệ Duệ ồn ào, Cố Phong lại thích trêu nó, hình ảnh một nhà ba người nhìn phá lệ ấm áp hài hòa.
Đúng lúc ấy, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
"Thiếu gia, Dư thiếu!"
Tiếng của chú Hà.
Cố Phong một tay xách sau cổ Cố Gia Duệ, một tay duỗi đến cạnh giường ấm mở khóa điện tử cửa phòng ngủ.
Chú Hà đi tới nói: "Thiếu gia, Dư thiếu, Lý Kha đến."
"Lý Kha?" Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu, "Anh ấy sao đột nhiên đến?"
"Nói là...... có chút việc." Chú Hà cũng không nói rõ.
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu.
Mấy năm nay quan hệ của mọi người đều duy trì rất tốt, thường xuyên hẹn nhau cùng đi du lịch, vì vậy quan hệ của bọn họ với Lý Kha cũng dần thân mật, thành bạn rất thân.
Dư Bảo Nguyên buông tablet xuống, đi xuống giường: "Em đi xem sao."
Cố Phong cũng nhanh chóng từ trên giường xuống: "Anh đi cùng em."
Nhìn 2 ông ba của mình đi ra phòng ngủ, Cố Gia Duệ cũng không có theo đi ra ngoài, mà đầy khí thế từ trên giường nhảy xuống, nhảy đến mặt thảm mềm mại, đi đến trước gương lớn, nhìn bóng dáng của mình giống hổ con trong gương.
Nó bỗng ra quyền, uy vũ sinh phong, dựa theo mấy hôm trước daddy của nhóc dạy, bắt đầu luyện tập sanda.
Trong phòng khách, Lý Kha bất an ngồi trên sofa.
"Sao lại đột nhiên đến," Dư Bảo Nguyên từ phòng bếp bưng cho hắn một cốc sữa tươi nóng, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ngón tay Lý Kha xoắn lại với nhau, ánh mắt thỉnht hoảng bay ra bên ngoài: "Không...... chỉ là...... có chút......"
Dư Bảo Nguyên thấy hắn nói không rõ ràng, ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói: "Cãi nhau với Tưởng Hạo?"
Lý Kha run lên: "Anh Dư à, cậu sao lại biết chứ?"
"Cái này còn phải nói à," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Đã tối rồi, anh đột nhiên chạy đến chỗ tôi. Dựa theo bình thường anh khẳng định đang dính với Tưởng Hạo, bây giờ, nhất định là cãi nhau với hắn mới đến chỗ tôi bình tĩnh lại, phải không?"
Lý Kha uống ngụm sữa tươi, bọt trắng của sữa tươi dính bên môi hắn, hắn dùng đầu lưỡi liếm một vòng: "Haiz, vẫn bị cậu nhìn thấu."
"Sao lại cãi nhau?" Dư Bảo Nguyên nhàn rỗi ngồi trên sofa hỏi, "Nói nghe xem nào."
"Ba, daddy," Cố Gia Duệ nho nhỏ đứng trước cửa sổ sát đất, tay nhỏ dán vào cửa sổ thủy tinh, nhìn bên ngoài, "Tuyết lớn thật đấy!"
Trong phòng ngủ rộng rãi ấm áp, Dư Bảo Nguyên và Cố Phong đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường. Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên, cùng cậu dùng tablet xem một bộ phim máu chó nào đó thả lỏng.
Dư Bảo Nguyên nghe thấy giọng mềm mại của Cố Gia Duệ, nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Duệ Duệ thích tuyết nhỉ?"
Cố Gia Duệ gật gật đầu, chợt nhớ tới bài văn của giáo viên nhà trẻ, nghiêng đầu đọc thuộc lòng: "Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, trong đống tuyết có một nhóm họa sĩ nhí. Gà con vẽ lá trúc, cún cun vẽ hoa mai, vịt con vẽ lá phong, ngựa con vẽ...... vẽ......"
Học thuộc đến đây, nhóc con chắc là quên mất, cau mày: "Ba ơi, ngựa con vẽ cái gì?"
Dư Bảo Nguyên vẫy vẫy tay với Cố Gia Duệ, nhóc con bữa chân ngắn chạy nhanh qua đây nhào lên giường, nằm cùng 2 ba ba, mắt phát sáng, giống như một khối bảo thạch đen trơn bóng.
"Ngựa con vẽ trăng non," Dư Bảo Nguyên sờ sờ đầu Cố Gia Duệ, cười nói, "Duệ Duệ giỏi quá đi, đã biết học thuộc thơ rồi!"
Thân thể nho nhỏ của Cố Gia Duệ ủn lên người Dư Bảo Nguyên, đòi ngủ giữa 2 ba ba, khiến Cố Phong bất mãn hết sức, cho rằng Cố Gia Duệ như vậy sẽ gây trở ngại cho hắn ôm vợ mình, vì vậy nhiều lần duỗi tay xách Cố Gia Duệ bò qua sang bên cạnh.
"Ba ơi," Cố Gia Duệ bất mãn kêu lên, "Daddy bắt nạt con!"
Cố Phong hừ hừ một tiếng: "Con là con trai, phải học cách độc lập, học cách mạnh mẽ, đừng cứ dính lấy ba con biết chưa?"
"Daddy cũng là đàn ông," Cố Gia Duệ tức đến cau mày, "Sao daddy cả ngày dính lấy ba?"
"Bởi vì ba con là người của daddy," Cố Phong đắc ý cười, quay đầu hôn mạnh lên khuôn mặt Dư Bảo Nguyên, "Con qua đây góp náo nhiệt gì? Hả?"
Tiểu Gia Duệ tức cực kỳ: "Daddy không quang minh lỗi lạc!"
Cố Phong lén duỗi tay vào trong chăn, sờ bên hông Dư Bảo Nguyên một cái, mắt nhìn nhãi con nhà mình nói: "Con muốn lỗi lạc thế nào? Đánh nhau?" Cố Gia Duệ từ trên giường đứng lên, thân thể nho nhỏ ở trên chiếc giường lớn mềm mại lắc lư: "Daddy dạy con sanda và đấu kiếm trước đã, chờ con học xong hẵng nói." Dư Bảo Nguyên từ trong bộ phim truyền hình máu chó rút ra suy nghĩ, nhìn thằng nhãi nhỏ xíu trước mặt sung sướng lăn lộn trên giường: "Daddy con còn dạy con sanda với đấu kiếm?"
Tay Cố Phong lén duỗi sâu hơn, trên mặt lại bình tĩnh, cười nói với Dư Bảo Nguyên: "Oắt con này phải đánh, hơn nữa tự nó cũng thích tập luyện. Cho nên anh đã bắt đầu dạy nó luyện sanda và đấu kiếm, nó luyện rất vui vẻ, anh cảm thấy cũng có chút thiên phú."
Dư Bảo Nguyên không để ý đến cái tay tặc của Cố Phong bắt đầu sờ loạn châm lửa bên hông mình, mà vươn hai tay với Cố Gia Duệ: "Nào, Duệ Duệ, đến chỗ ba."
Cố Gia Duệ vui thích nằm vào trong cái ôm của Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên hôn lên khuôn mặt nhỏ non mềm của nhóc một cái: "Duệ Duệ thích sanda và đấu kiếm?"
"Vâng, thích," Cố Gia Duệ nặng nề gật đầu, "Daddy xem như rất lợi hại, con sau này muốn đánh bại daddy."
"Oắt con, mạnh miệng quá sớm," Cố Phong hết sức khinh thường, "Con ngay cả lớn lên cũng chưa hẳn đã là đối thủ của daddy."
Dư Bảo Nguyên sờ sờ đầu nhỏ của Cố Gia Duệ: "Không sao hết, Duệ Duệ của chúng ta có chí khí, phải không?"
"Vâng!"
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Ngoài phòng ngủ là bão tuyết như lông ngỗng bay lượn đầy trời và cảnh thành phố phồn hoa, trong phòng ngủ sáng ánh đèn hết sức ấm áp. Trên giường mềm mại, một nhà ba người nằm cùng nhau, Duệ Duệ ồn ào, Cố Phong lại thích trêu nó, hình ảnh một nhà ba người nhìn phá lệ ấm áp hài hòa.
Đúng lúc ấy, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
"Thiếu gia, Dư thiếu!"
Tiếng của chú Hà.
Cố Phong một tay xách sau cổ Cố Gia Duệ, một tay duỗi đến cạnh giường ấm mở khóa điện tử cửa phòng ngủ.
Chú Hà đi tới nói: "Thiếu gia, Dư thiếu, Lý Kha đến."
"Lý Kha?" Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu, "Anh ấy sao đột nhiên đến?"
"Nói là...... có chút việc." Chú Hà cũng không nói rõ.
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu.
Mấy năm nay quan hệ của mọi người đều duy trì rất tốt, thường xuyên hẹn nhau cùng đi du lịch, vì vậy quan hệ của bọn họ với Lý Kha cũng dần thân mật, thành bạn rất thân.
Dư Bảo Nguyên buông tablet xuống, đi xuống giường: "Em đi xem sao."
Cố Phong cũng nhanh chóng từ trên giường xuống: "Anh đi cùng em."
Nhìn 2 ông ba của mình đi ra phòng ngủ, Cố Gia Duệ cũng không có theo đi ra ngoài, mà đầy khí thế từ trên giường nhảy xuống, nhảy đến mặt thảm mềm mại, đi đến trước gương lớn, nhìn bóng dáng của mình giống hổ con trong gương.
Nó bỗng ra quyền, uy vũ sinh phong, dựa theo mấy hôm trước daddy của nhóc dạy, bắt đầu luyện tập sanda.
Trong phòng khách, Lý Kha bất an ngồi trên sofa.
"Sao lại đột nhiên đến," Dư Bảo Nguyên từ phòng bếp bưng cho hắn một cốc sữa tươi nóng, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ngón tay Lý Kha xoắn lại với nhau, ánh mắt thỉnht hoảng bay ra bên ngoài: "Không...... chỉ là...... có chút......"
Dư Bảo Nguyên thấy hắn nói không rõ ràng, ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói: "Cãi nhau với Tưởng Hạo?"
Lý Kha run lên: "Anh Dư à, cậu sao lại biết chứ?"
"Cái này còn phải nói à," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Đã tối rồi, anh đột nhiên chạy đến chỗ tôi. Dựa theo bình thường anh khẳng định đang dính với Tưởng Hạo, bây giờ, nhất định là cãi nhau với hắn mới đến chỗ tôi bình tĩnh lại, phải không?"
Lý Kha uống ngụm sữa tươi, bọt trắng của sữa tươi dính bên môi hắn, hắn dùng đầu lưỡi liếm một vòng: "Haiz, vẫn bị cậu nhìn thấu."
"Sao lại cãi nhau?" Dư Bảo Nguyên nhàn rỗi ngồi trên sofa hỏi, "Nói nghe xem nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.