Chương 118: Bây giờ mới tỉnh ngộ hối hận vô cùng
Quất Miêu Ca Ca
19/07/2019
Edit + Beta: Vịt
30 Tết vừa qua, Cố Phong đã lại có công việc xử lý gấp.
Lần này là ký kết một hạng mục công trình lớn với tập đoàn khác, tiền vốn và quy mô liên quan đều cực lớn, cần Cố Phong đích thân có mặt. Nhiệm vụ này vô luận thế nào cũng không thể ủy thác giao cho cấp dưới, vì vậy Cố Phong mấy ngày trước đã để Anna đặt vé máy bay, dẫn theo đoàn cố vấn của mình cùng bay đến tỉnh bên.
Đoàn người bọn họ sau khi bay đến tỉnh bên, lại cùng công ty đối phương bàn bạc điều đình nhiều lần, rốt cục tạm thời quyết định một phương án, trở thành hợp tác bước đầu.
Sau khi hoàn thành chuyện này, những người tập đoàn Cố thị mang đến cũng đều yên tâm, đòi kỳ nghỉ ngắn với Cố Phong, dạo chơi xung quanh.
Cố Phong ở khách sạn cũng tạm thời không có chuyện gì, liền muốn ra ngoài đi dạo tùy ý chút. Vừa ra đến cửa khách sạn, liền gặp phải Anna.
Hai người ăn ý cùng nhau đi trên đường.
Cố Phong đi trên con đường tha hương xa lạ, trong lòng vẫn không khỏi toát ra suy nghĩ mãnh liệt muốn gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
Chỉ muốn nghe âm thanh của em ấy mà thôi, chỉ muốn biết em ấy hiện đang làm gì mà thôi.
Cố Phong vừa đi vừa suy nghĩ, trong lúc vô ý nghiêng đầu, ở trên tủ kính nhìn thấy mấy món đồ chơi.
Phía sau thủy tinh cửa hàng sáng loáng, trên giá gỗ nhỏ, bày mấy búp bê hình người nhỏ, có lớn có nhỏ, có nam có nữ. Có búp bê bé trai mini, ôm quả bóng rổ, cười đến rực rỡ; có người đàn ông mặc âu phục, vẻ mặt nghiêm túc, có ông vú mặc tạp dề, cười đến ấm áp.
Hắn một cái liền bị hấp dẫn.
Hắn bỗng nhiên cực kỳ muốn xem xem, nếu như người đàn ông mặc âu phục và ông vú quấn tạp dề đặt cùng một chỗ, ở giữa lại đặt bé trai ôm bóng rổ kia, sẽ là hình ảnh thế nào.
Anna chú ý đến tầm mắt Cố Phong: "Cố tổng muốn mua cái này?"
Vẻ mặt Cố Phong hiếm thấy hơi ửng đỏ: "Ừ."
"Là tặng cho Tiểu Nguyên Bảo nhỉ," Anna một thân ác khoác nỉ lông màu nâu nhạt, tóc hơi xoăn mềm mại rũ sau lưng, lộ vẻ cực kỳ có khí chất, "Tính toán chút, ngày sinh dự tính của Tiểu Nguyên Bảo cũng sắp đến rồi đi?"
"Sắp rồi, có lẽ là 1 tuần nữa," Cố Phong hơi cười một tiếng, khí thế bén nhọn cả người bị hóa giải chút, "Tôi và em ấy, sắp làm cha rồi."
Nói như vậy, hắn đi vào trong cửa hàng đồ chơi. Chủ quán đang nằm bò trên bàn buồn ngủ, trong quán các loại búp bê.
Đồ chơi lông nhung lại còn mở to mắt, giống như đều đang lén nhìn từng vệt tuyết bên ngoài quán.
Cố Phong đi tới bên cạnh quầy, do dự một chút, đưa tay xô những con búp bê hình người kia ra, đem 3 tượng người dựa theo tưởng tượng của mình, đặt vào cùng nhau.
Một khắc kia bé trai được đặt ở giữa hai người đàn ông, hắn bỗng nhiên cảm giác trong lòng có một trận ấm áp mãnh liệt, đang ngo ngoe rục rịch.
Cái này...... chính là gia đình trong tưởng tượng của hắn.
Anna nhẹ nhàng sờ đầu búp bê bé trai kia: "Cố tổng bây giờ là...... hối hận hồi đó chia tay với Tiểu Nguyên Bảo?"
Cố Phong gọn gàng dứt khoát: "Ừ, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể hợp lại với em ấy."
"Cố tổng đã nói rõ với cậu ấy chưa? Có nói với cậu ấy lời thật lòng của mình không?"
Cố Phong cúi đầu suy nghĩ một lát: "Rất ít. Có lời muốn nói, nhưng cảm thấy khó có thể nói ra khỏi miệng; có lời chỉ dám nói lúc em ấy ngủ, em ấy cũng không nghe thấy."
Anna nặng nề thở dài một tiếng, đôi con ngươi trang điểm nhạt kia, nhìn tình hình tuyết dần dần trở nên lớn bên ngoài: "Nếu là như vậy, vậy thì hai các anh hợp lại chính là hi vọng mong manh."
Cố Phong chợt ngẩng đầu nhìn Anna, chân mày cũng cau chặt lại.
"Cố tổng từng nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo khóc chưa?" Anna đột nhiên hỏi.
Cố Phong gật gật đầu: "Từng thấy mấy lần, không nhiều lắm."
"Tôi cũng từng thấy," Anna cầm búp bê nam quấn tạp dề kia ở trong tay, nhưng hãm sâu vào hồi ức, "Tôi vẫn nhớ lần đó, là ngày giỗ của mẹ Tiểu Nguyên Bảo. Tôi lái xe đưa cậu ấy đến mộ viên, tôi đứng bên ngoài mấy bước, cậu ấy đi cúng mẹ."
"Em ấy......" Trong lòng Cố Phong bỗng nhiên căng thẳng.
"Ban đầu cậu ấy không có khóc, còn cười tựa vào bên bia mộ nói với mẹ cậu ấy rằng cậu ấy sống rất tốt, rất vui, nói mọi người trong công ty đều đối xử rất tốt với cậu ấy, bảo mẹ cậu ấy trên trời linh thiêng không cần lo lắng," Ngữ khí Anna trầm chút, ngừng lại một lát, "Sau đó có lẽ thật sự không nhịn được, cười cười nước mắt liền rơi xuống. Cậu ấy nói, cậu ấy rất nhớ mẹ, rất nhớ sủi cảo nhân thịt heo mẹ gói cho cậu ấy lúc năm mới, rất nhớ bóng dáng mẹ mặc tạp dề. Cậu ấy nói cậu ấy rất cô đơn, cậu ấy nói cậu ấy tối qua mơ thấy mẹ ôm cậu ấy, cậu ấy muốn biết có phải mẹ ở trên trời linh thiêng cũng đang nhớ cậu ấy......"
Cố Phong chợt nắm chặt tay, trong lòng khó chịu.
"Cố tổng biết mấy ngày trước ngày giỗ xảy ra chuyện gì không?"
Cố Phong sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Mấy ngày trước ngày giỗ lần đó, anh vào đêm 30 bỏ Tiểu Nguyên Bảo ở nhà một mình, mình chạy đến Los Angeles hẹn hò với Trần Lập Ninh. Tiểu Nguyên Bảo làm một bàn cơm tất niên, đợi anh cả buổi tối, hôm sau đổ hết đi." Trong lòng Cố Phong nghẹn lại, giống như bị ai bóp vậy.
"Tôi cũng hiểu thân thế của Tiểu Nguyên Bảo," Hốc mắt Anna hơi phiếm hồng, cô lớn hơn Dư Bảo Nguyên mấy tuổi, cho tới giờ coi Dư Bảo Nguyên giống như em trai mình, vì vậy nói đến những chuyện này của Dư Bảo Nguyên, tự nhiên lòng chua xót khó nhịn, "Gia đình vốn dĩ của cậu ấy rất hạnh phúc. Hồi cậu ấy còn nhỏ, đã bị ném tới ném lui giống như rác rưởi, chỉ có mẹ cậu ấy cho cậu ấy tình yêu. Nhưng thật bất hạnh, mẹ cậu ấy bệnh nặng qua đời, ông trời mang đi phần ấm áp cuối cùng của cậu ấy. Sau đó, cậu ấy gặp anh, nhưng anh cũng chỉ coi cậu ấy là mấy người có thể đùa giỡn tùy ý, hạ thấp chân tâm của cậu ấy không đáng một đồng." Anna nói đến đây, không khỏi xót mắt, "Cậu ấy từ nhỏ đã bị coi là rác rưởi, lớn lên không dễ dàng tìm được người mình yêu, ai biết vẫn bị coi là rác rưởi đá đi khắp nơi, cậu ấy tốn tất cả khí lực muốn anh nhìn nhiều hơn một cái, muốn tới gần anh hơn chút, nhưng mà......"
Hốc mắt Cố Phong cũng hơi đỏ.
Những chuyện này của Dư Bảo Nguyên, hắn đều từng thông qua điều tra biết được. Nhưng bây giờ lại nghe người nói, trong lòng càng thêm khổ sở.
Hắn sai rồi.
"Cho nên Cố tổng nên biết, tại sao tôi nói hi vọng anh theo đuổi lại được Tiểu Nguyên Bảo là mong manh," Giọng Anna hơi khàn, "Tôi từng nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo lúc một mình ở phòng trợ lý, giấu chúng tôi, cầm ngọc bội mẹ cậu ấy cho lén lút khóc. Cậu ấy nhìn rất kiên cường, cả người mang theo gai, thật ra cậu ấy thiếu hụt cảm giác an toàn, thiếu hụt tình yêu. Cố tổng muốn theo đuổi lại cậu ấy, nhưng không nói rõ với cậu ấy, Tiểu Nguyên Bảo cho dù nhìn thấu manh mối, cũng sẽ ở trong lòng phủ nhận phỏng đoán của mình, bởi vì cậu ấy không tin, không thể tin anh được."
Hầu kết Cố Phong không khỏi chuyển động, "Vậy...... thế nào...... thế nào mới có thể để em ấy tin tưởng, tôi muốn ở bên em ấy, tôi...... thích em ấy?"
Anna trầm mặc một hồi, bỏ 3 búp bê nam kia vào trong tay Cố Phong: "...... Cảm giác nghi thức."
30 Tết vừa qua, Cố Phong đã lại có công việc xử lý gấp.
Lần này là ký kết một hạng mục công trình lớn với tập đoàn khác, tiền vốn và quy mô liên quan đều cực lớn, cần Cố Phong đích thân có mặt. Nhiệm vụ này vô luận thế nào cũng không thể ủy thác giao cho cấp dưới, vì vậy Cố Phong mấy ngày trước đã để Anna đặt vé máy bay, dẫn theo đoàn cố vấn của mình cùng bay đến tỉnh bên.
Đoàn người bọn họ sau khi bay đến tỉnh bên, lại cùng công ty đối phương bàn bạc điều đình nhiều lần, rốt cục tạm thời quyết định một phương án, trở thành hợp tác bước đầu.
Sau khi hoàn thành chuyện này, những người tập đoàn Cố thị mang đến cũng đều yên tâm, đòi kỳ nghỉ ngắn với Cố Phong, dạo chơi xung quanh.
Cố Phong ở khách sạn cũng tạm thời không có chuyện gì, liền muốn ra ngoài đi dạo tùy ý chút. Vừa ra đến cửa khách sạn, liền gặp phải Anna.
Hai người ăn ý cùng nhau đi trên đường.
Cố Phong đi trên con đường tha hương xa lạ, trong lòng vẫn không khỏi toát ra suy nghĩ mãnh liệt muốn gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
Chỉ muốn nghe âm thanh của em ấy mà thôi, chỉ muốn biết em ấy hiện đang làm gì mà thôi.
Cố Phong vừa đi vừa suy nghĩ, trong lúc vô ý nghiêng đầu, ở trên tủ kính nhìn thấy mấy món đồ chơi.
Phía sau thủy tinh cửa hàng sáng loáng, trên giá gỗ nhỏ, bày mấy búp bê hình người nhỏ, có lớn có nhỏ, có nam có nữ. Có búp bê bé trai mini, ôm quả bóng rổ, cười đến rực rỡ; có người đàn ông mặc âu phục, vẻ mặt nghiêm túc, có ông vú mặc tạp dề, cười đến ấm áp.
Hắn một cái liền bị hấp dẫn.
Hắn bỗng nhiên cực kỳ muốn xem xem, nếu như người đàn ông mặc âu phục và ông vú quấn tạp dề đặt cùng một chỗ, ở giữa lại đặt bé trai ôm bóng rổ kia, sẽ là hình ảnh thế nào.
Anna chú ý đến tầm mắt Cố Phong: "Cố tổng muốn mua cái này?"
Vẻ mặt Cố Phong hiếm thấy hơi ửng đỏ: "Ừ."
"Là tặng cho Tiểu Nguyên Bảo nhỉ," Anna một thân ác khoác nỉ lông màu nâu nhạt, tóc hơi xoăn mềm mại rũ sau lưng, lộ vẻ cực kỳ có khí chất, "Tính toán chút, ngày sinh dự tính của Tiểu Nguyên Bảo cũng sắp đến rồi đi?"
"Sắp rồi, có lẽ là 1 tuần nữa," Cố Phong hơi cười một tiếng, khí thế bén nhọn cả người bị hóa giải chút, "Tôi và em ấy, sắp làm cha rồi."
Nói như vậy, hắn đi vào trong cửa hàng đồ chơi. Chủ quán đang nằm bò trên bàn buồn ngủ, trong quán các loại búp bê.
Đồ chơi lông nhung lại còn mở to mắt, giống như đều đang lén nhìn từng vệt tuyết bên ngoài quán.
Cố Phong đi tới bên cạnh quầy, do dự một chút, đưa tay xô những con búp bê hình người kia ra, đem 3 tượng người dựa theo tưởng tượng của mình, đặt vào cùng nhau.
Một khắc kia bé trai được đặt ở giữa hai người đàn ông, hắn bỗng nhiên cảm giác trong lòng có một trận ấm áp mãnh liệt, đang ngo ngoe rục rịch.
Cái này...... chính là gia đình trong tưởng tượng của hắn.
Anna nhẹ nhàng sờ đầu búp bê bé trai kia: "Cố tổng bây giờ là...... hối hận hồi đó chia tay với Tiểu Nguyên Bảo?"
Cố Phong gọn gàng dứt khoát: "Ừ, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể hợp lại với em ấy."
"Cố tổng đã nói rõ với cậu ấy chưa? Có nói với cậu ấy lời thật lòng của mình không?"
Cố Phong cúi đầu suy nghĩ một lát: "Rất ít. Có lời muốn nói, nhưng cảm thấy khó có thể nói ra khỏi miệng; có lời chỉ dám nói lúc em ấy ngủ, em ấy cũng không nghe thấy."
Anna nặng nề thở dài một tiếng, đôi con ngươi trang điểm nhạt kia, nhìn tình hình tuyết dần dần trở nên lớn bên ngoài: "Nếu là như vậy, vậy thì hai các anh hợp lại chính là hi vọng mong manh."
Cố Phong chợt ngẩng đầu nhìn Anna, chân mày cũng cau chặt lại.
"Cố tổng từng nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo khóc chưa?" Anna đột nhiên hỏi.
Cố Phong gật gật đầu: "Từng thấy mấy lần, không nhiều lắm."
"Tôi cũng từng thấy," Anna cầm búp bê nam quấn tạp dề kia ở trong tay, nhưng hãm sâu vào hồi ức, "Tôi vẫn nhớ lần đó, là ngày giỗ của mẹ Tiểu Nguyên Bảo. Tôi lái xe đưa cậu ấy đến mộ viên, tôi đứng bên ngoài mấy bước, cậu ấy đi cúng mẹ."
"Em ấy......" Trong lòng Cố Phong bỗng nhiên căng thẳng.
"Ban đầu cậu ấy không có khóc, còn cười tựa vào bên bia mộ nói với mẹ cậu ấy rằng cậu ấy sống rất tốt, rất vui, nói mọi người trong công ty đều đối xử rất tốt với cậu ấy, bảo mẹ cậu ấy trên trời linh thiêng không cần lo lắng," Ngữ khí Anna trầm chút, ngừng lại một lát, "Sau đó có lẽ thật sự không nhịn được, cười cười nước mắt liền rơi xuống. Cậu ấy nói, cậu ấy rất nhớ mẹ, rất nhớ sủi cảo nhân thịt heo mẹ gói cho cậu ấy lúc năm mới, rất nhớ bóng dáng mẹ mặc tạp dề. Cậu ấy nói cậu ấy rất cô đơn, cậu ấy nói cậu ấy tối qua mơ thấy mẹ ôm cậu ấy, cậu ấy muốn biết có phải mẹ ở trên trời linh thiêng cũng đang nhớ cậu ấy......"
Cố Phong chợt nắm chặt tay, trong lòng khó chịu.
"Cố tổng biết mấy ngày trước ngày giỗ xảy ra chuyện gì không?"
Cố Phong sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Mấy ngày trước ngày giỗ lần đó, anh vào đêm 30 bỏ Tiểu Nguyên Bảo ở nhà một mình, mình chạy đến Los Angeles hẹn hò với Trần Lập Ninh. Tiểu Nguyên Bảo làm một bàn cơm tất niên, đợi anh cả buổi tối, hôm sau đổ hết đi." Trong lòng Cố Phong nghẹn lại, giống như bị ai bóp vậy.
"Tôi cũng hiểu thân thế của Tiểu Nguyên Bảo," Hốc mắt Anna hơi phiếm hồng, cô lớn hơn Dư Bảo Nguyên mấy tuổi, cho tới giờ coi Dư Bảo Nguyên giống như em trai mình, vì vậy nói đến những chuyện này của Dư Bảo Nguyên, tự nhiên lòng chua xót khó nhịn, "Gia đình vốn dĩ của cậu ấy rất hạnh phúc. Hồi cậu ấy còn nhỏ, đã bị ném tới ném lui giống như rác rưởi, chỉ có mẹ cậu ấy cho cậu ấy tình yêu. Nhưng thật bất hạnh, mẹ cậu ấy bệnh nặng qua đời, ông trời mang đi phần ấm áp cuối cùng của cậu ấy. Sau đó, cậu ấy gặp anh, nhưng anh cũng chỉ coi cậu ấy là mấy người có thể đùa giỡn tùy ý, hạ thấp chân tâm của cậu ấy không đáng một đồng." Anna nói đến đây, không khỏi xót mắt, "Cậu ấy từ nhỏ đã bị coi là rác rưởi, lớn lên không dễ dàng tìm được người mình yêu, ai biết vẫn bị coi là rác rưởi đá đi khắp nơi, cậu ấy tốn tất cả khí lực muốn anh nhìn nhiều hơn một cái, muốn tới gần anh hơn chút, nhưng mà......"
Hốc mắt Cố Phong cũng hơi đỏ.
Những chuyện này của Dư Bảo Nguyên, hắn đều từng thông qua điều tra biết được. Nhưng bây giờ lại nghe người nói, trong lòng càng thêm khổ sở.
Hắn sai rồi.
"Cho nên Cố tổng nên biết, tại sao tôi nói hi vọng anh theo đuổi lại được Tiểu Nguyên Bảo là mong manh," Giọng Anna hơi khàn, "Tôi từng nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo lúc một mình ở phòng trợ lý, giấu chúng tôi, cầm ngọc bội mẹ cậu ấy cho lén lút khóc. Cậu ấy nhìn rất kiên cường, cả người mang theo gai, thật ra cậu ấy thiếu hụt cảm giác an toàn, thiếu hụt tình yêu. Cố tổng muốn theo đuổi lại cậu ấy, nhưng không nói rõ với cậu ấy, Tiểu Nguyên Bảo cho dù nhìn thấu manh mối, cũng sẽ ở trong lòng phủ nhận phỏng đoán của mình, bởi vì cậu ấy không tin, không thể tin anh được."
Hầu kết Cố Phong không khỏi chuyển động, "Vậy...... thế nào...... thế nào mới có thể để em ấy tin tưởng, tôi muốn ở bên em ấy, tôi...... thích em ấy?"
Anna trầm mặc một hồi, bỏ 3 búp bê nam kia vào trong tay Cố Phong: "...... Cảm giác nghi thức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.