Chương 174: Cùng lắm thì tôi kiếm tiền nuôi anh ấy
Quất Miêu Ca Ca
26/12/2019
Edit + Beta: Vịt
***Tui cố làm xong chương này trước 12h đêm coi như quà cuối ngày Giáng sinh:D Mery Christmas <3
Ba người ngâm chân đến là sung sướng, điện thoại Lộ Dương lại vang lên.
Lúc này ván bài đã kết thúc, Dư Bảo Nguyên đã đeo bịt mắt lên, thảnh thơi tựa vào trên ghế dựa da thật, lười biếng nói: "Ài, chắc là ai đó kia của cậu......"
Lộ Dương bĩu môi, lấy hai chân từ trong thùng ngâm chân ra, đến ban công nghe điện thoại.
Bạch Hướng Thịnh đưa tay kéo bịt mắt của Dư Bảo Nguyên xuống: "Tiểu tử cậu cũng rất hưởng thụ."
"Đừng làm phiền tôi," Dư Bảo Nguyên cướp lại bịt mắt của mình, để mình quay trở lại bóng tối và yên lặng khiến người ta thoải mái, "Ông đây khoảng thời gian này bận muốn chết, mệt đến mức cả người đã sắp rã rời rồi, lâu lắm không thả lỏng như vậy......"
Hai bọn họ nằm trên ghế da thật không được một lát, liền nghe thấy tiếng Lộ Dương bên ngoài xuyên thẳng qua thủy tinh, hắn hình như hét một tiếng ** mẹ, lại cao giọng hỏi một câu thật à, sau đó lại hét một câu ** mẹ.
Bạch Hướng Thịnh chỉ chỉ bên ngoài: "Cậu ta ** gì thế?"
"Kệ cậu ta," Trước mắt Dư Bảo Nguyên một mảnh bóng tối, không nhìn thấy gì duỗi tay sờ mò trà gỗ dầu nóng của mình ở trên bàn, hết sức thả lỏng nhấp một ngụm, "Cậu ta chính là tính nết chả có chuyện gì cũng làm ầm lên. Anh đừng thấy cậu hiện giờ kêu kinh ngạc như vậy, nói không chừng chỉ là nói với bà thím bán thức ăn cậu ta quen là tỏi tăng giá thôi."
"Biến mẹ cậu đi." Bạch Hướng Thịnh cười đánh Dư Bảo Nguyên một cái.
Đợi đến lúc Lộ Dương quay lại, Bạch Hướng Thịnh cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, phát hiện vẻ mặt trên mặt hắn vô cùng ngưng trọng, giống như xảy ra chuyện lớn gì. Bạch Hướng Thịnh chọt chọt Dư Bảo Nguyên, ra hiệu cậu lấy bịt mắt xuống, hai người cẩn thận nhìn chằm chằm Lộ Dương một lát, Bạch Hướng Thịnh rốt cục không nhịn được hỏi: "Vẻ mặt cậu hình như có gì không đúng, xảy ra chuyện gì rồi?"
Hầu kết Lộ Dương chuyển động một cái: "Vừa nãy Lục Dương gọi điện thoại đến nói với tôi...... tỏi tăng giá rồi, không mua nổi."
Dư Bảo Nguyên xí một tiếng, khơi lông mày với Bạch Hướng Thịnh, ý là quả nhiên như thế. Nhưng cậu còn chưa làm xong vẻ mặt, tự mình đã nhận ra có cái gì không đúng, chợt quay đầu: "Lục Dương nhà cậu là người đứng đầu Lục thị, anh ta không mua nổi tỏi, cậu đang đùa với tớ à?"
Lộ Dương nằm trên ghế: "...... Bây giờ không phải nữa."
Trong cổ họng Bạch Hướng Thịnh phát ra âm thanh nghi ngờ: "Ý gì? Cái gì gọi là...... Bây giờ không phải nữa?"
"Lục Dương vừa nãy gọi điện thoại nói với tôi, anh ấy không làm ở Lục thị nữa," Hai tay Lộ Dương gác sau gáy, mắt trống rỗng hướng trần nhà, "Anh ấy dự liệu không sai. Ông nội anh ấy không có cách nào chấp nhận cháu trai là đồng tính luyến, càng không có cách nào chấp nhận một cháu dâu nam vào cửa nhà ông ấy, cho nên ông cụ uy bức lợi dụ, nhưng Lục Dương sống chết không theo. Sau đó thì...... như vậy."
Bạch Hướng Thịnh và Dư Bảo Nguyên liếc nhau một cái, Dư Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Chuyện này không có khả năng xoay chuyển khác?"
"Không có," Lộ Dương lắc lắc đầu, "Văn kiện đã ký, lời cũng đã buông. Lục Dương hiện tại giống như cô vợ nhỏ ở nhà chờ tớ," Lộ Dương giật mình đứng lên, từ trong thùng ngâm chân lấy chân ra, dùng khăn lông chuyên dụng treo bên cạnh lau sạch xong đi giày, "Tớ phải đi rồi, tớ phải về nhà an ủi anh ấy, cũng không thể anh ấy đánh mất lòng tin sa ngã."
Bạch Hướng Thịnh thấy bóng lưng Lộ Dương vội vàng xoay người, hô một tiếng: "Anh ta không phải người Lục gia, không phải tổng tài Lục thị nữa, cậu vẫn yêu anh ta chứ?"
Lộ Dương xoay người, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ngâm trong ánh sáng nhu hòa: "Nói nhảm."
Bạch Hướng Thịnh gật đầu tán thành.
"Anh ấy có phải họ Lục hay không, có phải giàu có hay không không có chút liên quan đến tôi yêu anh ấy hay không," Lộ Dương hít một hơi thật sâu, "Tôi tin anh ấy có thể một lần nữa đứng lên đỉnh núi. Cho dù thật không có tiền, cùng lắm thì, ông đây bán vịt...... bán vịt nướng nuôi anh ấy!"
Lục Dương vì hắn vứt bỏ nhiều như vậy, chống chọi nhiều áp lực như vậy.
Hắn tuyệt đối không thể ở giây phút này buông tay y!
Nghĩ như vậy, Lộ Dương kéo kéo vành mũ mình, xoay người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ưỡn ngực ra ngoài. Bộ dáng ngẩng cao kia, giống như muốn đi cùng đối mặt tất cả với Lục Dương, đỉnh thiên lập địa.
Dư Bảo Nguyên nhìn bóng lưng Lộ Dương đi thẳng đi ra ngoài, thâm trầm gật đầu: "Tôi đã sớm ngờ tới cửa Lục gia không dễ qua như vậy, phải xem tình cảm của hai người bọn họ có đủ chắc hay không, có thể gắng gượng qua hay không."
"Tôi thấy được," Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, "Nước lạnh rồi, thu chân đi."
Dư Bảo Nguyên từ trong thùng ngâm chân thu chân mình lại, lau khô, đi dép vào đứng dậy. Vừa đứng dậy, nhất thời máu dồng lên não, cả người chóng mặt. Mắt giống như bị hơi nước dán chặt, sương mù mông lung, không nhìn rõ đồ vật.
Bạch Hướng Thịnh thấy thân thể cậu lắc lư, đỡ lấy: "Sao thế?"
"Đứng dậy mạnh quá, trước mắt nổi đom đóm," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa tay xoa xoa mắt. Mắt so với bình thường càng thêm chậm chạp trở lại trạng thái rõ ràng, "Chắc là gần đây mệt quá, dùng mắt quá độ, thị lực càng ngày càng kém."
Bạch Hướng Thịnh sửa sang lại tóc: "Tôi khuyên cậu, đừng cứ nằm nghiêng nghịch điện thoại, tổn thương rất lớn với mắt. Chân cậu bây giờ không tiện ngồi lâu, mắt cứ mãi đối diện máy tính cũng không nên, phải thường xuyên nghỉ ngơi, nghe không?"
Mắt Dư Bảo Nguyên đã khôi phục sáng sủa, cậu cười đánh Bạch Hướng Thịnh một cái: "Biết rồi, cậu cái tên vợ nhỏ của Long gia lắm điều này." "Lòng tốt cho rằng lòng lang dạ thú, biến." Bạch Hướng Thịnh giả bộ giận mắng lại.
***Tui cố làm xong chương này trước 12h đêm coi như quà cuối ngày Giáng sinh:D Mery Christmas <3
Ba người ngâm chân đến là sung sướng, điện thoại Lộ Dương lại vang lên.
Lúc này ván bài đã kết thúc, Dư Bảo Nguyên đã đeo bịt mắt lên, thảnh thơi tựa vào trên ghế dựa da thật, lười biếng nói: "Ài, chắc là ai đó kia của cậu......"
Lộ Dương bĩu môi, lấy hai chân từ trong thùng ngâm chân ra, đến ban công nghe điện thoại.
Bạch Hướng Thịnh đưa tay kéo bịt mắt của Dư Bảo Nguyên xuống: "Tiểu tử cậu cũng rất hưởng thụ."
"Đừng làm phiền tôi," Dư Bảo Nguyên cướp lại bịt mắt của mình, để mình quay trở lại bóng tối và yên lặng khiến người ta thoải mái, "Ông đây khoảng thời gian này bận muốn chết, mệt đến mức cả người đã sắp rã rời rồi, lâu lắm không thả lỏng như vậy......"
Hai bọn họ nằm trên ghế da thật không được một lát, liền nghe thấy tiếng Lộ Dương bên ngoài xuyên thẳng qua thủy tinh, hắn hình như hét một tiếng ** mẹ, lại cao giọng hỏi một câu thật à, sau đó lại hét một câu ** mẹ.
Bạch Hướng Thịnh chỉ chỉ bên ngoài: "Cậu ta ** gì thế?"
"Kệ cậu ta," Trước mắt Dư Bảo Nguyên một mảnh bóng tối, không nhìn thấy gì duỗi tay sờ mò trà gỗ dầu nóng của mình ở trên bàn, hết sức thả lỏng nhấp một ngụm, "Cậu ta chính là tính nết chả có chuyện gì cũng làm ầm lên. Anh đừng thấy cậu hiện giờ kêu kinh ngạc như vậy, nói không chừng chỉ là nói với bà thím bán thức ăn cậu ta quen là tỏi tăng giá thôi."
"Biến mẹ cậu đi." Bạch Hướng Thịnh cười đánh Dư Bảo Nguyên một cái.
Đợi đến lúc Lộ Dương quay lại, Bạch Hướng Thịnh cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, phát hiện vẻ mặt trên mặt hắn vô cùng ngưng trọng, giống như xảy ra chuyện lớn gì. Bạch Hướng Thịnh chọt chọt Dư Bảo Nguyên, ra hiệu cậu lấy bịt mắt xuống, hai người cẩn thận nhìn chằm chằm Lộ Dương một lát, Bạch Hướng Thịnh rốt cục không nhịn được hỏi: "Vẻ mặt cậu hình như có gì không đúng, xảy ra chuyện gì rồi?"
Hầu kết Lộ Dương chuyển động một cái: "Vừa nãy Lục Dương gọi điện thoại đến nói với tôi...... tỏi tăng giá rồi, không mua nổi."
Dư Bảo Nguyên xí một tiếng, khơi lông mày với Bạch Hướng Thịnh, ý là quả nhiên như thế. Nhưng cậu còn chưa làm xong vẻ mặt, tự mình đã nhận ra có cái gì không đúng, chợt quay đầu: "Lục Dương nhà cậu là người đứng đầu Lục thị, anh ta không mua nổi tỏi, cậu đang đùa với tớ à?"
Lộ Dương nằm trên ghế: "...... Bây giờ không phải nữa."
Trong cổ họng Bạch Hướng Thịnh phát ra âm thanh nghi ngờ: "Ý gì? Cái gì gọi là...... Bây giờ không phải nữa?"
"Lục Dương vừa nãy gọi điện thoại nói với tôi, anh ấy không làm ở Lục thị nữa," Hai tay Lộ Dương gác sau gáy, mắt trống rỗng hướng trần nhà, "Anh ấy dự liệu không sai. Ông nội anh ấy không có cách nào chấp nhận cháu trai là đồng tính luyến, càng không có cách nào chấp nhận một cháu dâu nam vào cửa nhà ông ấy, cho nên ông cụ uy bức lợi dụ, nhưng Lục Dương sống chết không theo. Sau đó thì...... như vậy."
Bạch Hướng Thịnh và Dư Bảo Nguyên liếc nhau một cái, Dư Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Chuyện này không có khả năng xoay chuyển khác?"
"Không có," Lộ Dương lắc lắc đầu, "Văn kiện đã ký, lời cũng đã buông. Lục Dương hiện tại giống như cô vợ nhỏ ở nhà chờ tớ," Lộ Dương giật mình đứng lên, từ trong thùng ngâm chân lấy chân ra, dùng khăn lông chuyên dụng treo bên cạnh lau sạch xong đi giày, "Tớ phải đi rồi, tớ phải về nhà an ủi anh ấy, cũng không thể anh ấy đánh mất lòng tin sa ngã."
Bạch Hướng Thịnh thấy bóng lưng Lộ Dương vội vàng xoay người, hô một tiếng: "Anh ta không phải người Lục gia, không phải tổng tài Lục thị nữa, cậu vẫn yêu anh ta chứ?"
Lộ Dương xoay người, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ngâm trong ánh sáng nhu hòa: "Nói nhảm."
Bạch Hướng Thịnh gật đầu tán thành.
"Anh ấy có phải họ Lục hay không, có phải giàu có hay không không có chút liên quan đến tôi yêu anh ấy hay không," Lộ Dương hít một hơi thật sâu, "Tôi tin anh ấy có thể một lần nữa đứng lên đỉnh núi. Cho dù thật không có tiền, cùng lắm thì, ông đây bán vịt...... bán vịt nướng nuôi anh ấy!"
Lục Dương vì hắn vứt bỏ nhiều như vậy, chống chọi nhiều áp lực như vậy.
Hắn tuyệt đối không thể ở giây phút này buông tay y!
Nghĩ như vậy, Lộ Dương kéo kéo vành mũ mình, xoay người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ưỡn ngực ra ngoài. Bộ dáng ngẩng cao kia, giống như muốn đi cùng đối mặt tất cả với Lục Dương, đỉnh thiên lập địa.
Dư Bảo Nguyên nhìn bóng lưng Lộ Dương đi thẳng đi ra ngoài, thâm trầm gật đầu: "Tôi đã sớm ngờ tới cửa Lục gia không dễ qua như vậy, phải xem tình cảm của hai người bọn họ có đủ chắc hay không, có thể gắng gượng qua hay không."
"Tôi thấy được," Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, "Nước lạnh rồi, thu chân đi."
Dư Bảo Nguyên từ trong thùng ngâm chân thu chân mình lại, lau khô, đi dép vào đứng dậy. Vừa đứng dậy, nhất thời máu dồng lên não, cả người chóng mặt. Mắt giống như bị hơi nước dán chặt, sương mù mông lung, không nhìn rõ đồ vật.
Bạch Hướng Thịnh thấy thân thể cậu lắc lư, đỡ lấy: "Sao thế?"
"Đứng dậy mạnh quá, trước mắt nổi đom đóm," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa tay xoa xoa mắt. Mắt so với bình thường càng thêm chậm chạp trở lại trạng thái rõ ràng, "Chắc là gần đây mệt quá, dùng mắt quá độ, thị lực càng ngày càng kém."
Bạch Hướng Thịnh sửa sang lại tóc: "Tôi khuyên cậu, đừng cứ nằm nghiêng nghịch điện thoại, tổn thương rất lớn với mắt. Chân cậu bây giờ không tiện ngồi lâu, mắt cứ mãi đối diện máy tính cũng không nên, phải thường xuyên nghỉ ngơi, nghe không?"
Mắt Dư Bảo Nguyên đã khôi phục sáng sủa, cậu cười đánh Bạch Hướng Thịnh một cái: "Biết rồi, cậu cái tên vợ nhỏ của Long gia lắm điều này." "Lòng tốt cho rằng lòng lang dạ thú, biến." Bạch Hướng Thịnh giả bộ giận mắng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.