Chương 88: Hãm sâu trong mây đen mù sương
Quất Miêu Ca Ca
19/07/2019
Edit + Beta: Vịt
Thời gian tàu cao tốc chạy khá căng, Lộ Dương ở nhà Dư Bảo Nguyên không được bao lâu, cũng đứng dậy đến trạm xe về nhà.
Dư Bảo Nguyên một mình ở nhà rảnh tới vô vị, liền bắt đầu lướt tin tức.
Bởi vì cậu lúc trước ở Cố thị thường xuyên phụ trách mảng tài vụ, vì vậy lúc xem tin tức phá lệ thích chú ý vào tin tức kinh tế tài chính. Hôm nay mở phần mềm ra, hệ thống tự động đẩy lên sóng gió thương mại gần đây.
Chỉ là vừa nhìn, Dư Bảo Nguyên đã cau mày.
Một hàng title to đùng Cổ phiếu của tập đoàn Trần thị giảm mấy ngày liên tiếp, hạng mục đầu tư điền sản không đủ e là phải gác lại.
Cậu click vào, xem cặn kẽ tin tức một lần.
Tình hình kinh doanh gần đây của tập đoàn Trần thị, cậu coi như khá rõ. Trần thị trước mắt đúng là bấp bênh, nhưng cũng may còn có hạng mục điền sản lớn nắm trong tay, nếu kinh doanh tốt, một trận là có thể trở mình.
Hạng mục điền sản này cậu cũng chú ý qua, mặc dù nói cất bước khó khăn, nhưng sẽ không tới mức gác lại không tiến. Bây giờ tuôn ra tin tức như vậy, vậy thì hạng mục lớn của Trần thị e là thật sự phải đóng băng rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì người đầu tư thấy tình hình kinh doanh có vấn đề, đột nhiên rút vốn?
Dư Bảo Nguyên kéo kéo xuống, chỉ thấy truyền thông chụp được, tổng giám đốc hiện tại của Trần thị, Trần Quang Đạo, cũng chính là cha Trần Lập Ninh, vẻ mặt âm trầm và lo âu, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ đi về phía xe mình.
Cậu lẳng lặng mà nhìn sắc mặt khó coi kia của Trần Quang Đạo, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia nghi ngờ.
Chuyện này e rằng không đơn giản.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trần gia lúc này đang bao phủ trong một mảnh mây đen mù sương.
Trần Quang Đạo không ngừng hút thuốc, từng cuộc gọi điện thoại. Danh bạ điện thoại cơ hồ đã lật một lượt rồi, trong lòng ông ta vẫn sốt ruột, trên mặt lửa đốt, "Alo, Lưu tổng à? Là tôi, Trần Quang Đạo...... Đúng, hạng mục kia của chúng tôi không giống như ngài nghĩ đâu, kỳ thực chúng tôi......"
Không đợi Trần Quang Đạo nói dứt lời, điện thoại đã bị cúp.
Trần Quang Đạo tức đến gầm lên một tiếng, trực tiếp nện di động lên bàn.
"Được rồi, anh cũng đừng tức giận nữa," Vợ Trần Quang Đạo vỗ vỗ lưng hắn, "Ít hút thuốc thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có cách."
"Có thể có cách gì!" Trần Quang Đạo rầm một tiếng vỗ bàn, cả người tức đến phát run, "Ai biết Cố thị sẽ vào giây phút này đột nhiên rút vốn. Bọn họ là bên đầu tư lớn nhất, hiện tại rút vốn, hạng mục kia của anh cơ hồ chẳng khác gì phế bỏ! Đầu tư tiền kỳ của anh cũng quẳng trong đó, tương lai của Trần thị đều quẳng trong đó!"
Trần Lập Ninh ngồi trên sofa, cúi đầu, run lẩy bẩy.
Hắn không dám để ba mình biết chân tướng Cố thị rút vốn, một câu cũng không dám nói.
Trần Lập Nhiên ngồi đối diện Trần Lập Ninh, nhìn bộ dáng co rúm kia của Trần Lập Ninh, trong nội tâm cười nhạo: "Lập Ninh, đừng chán chường như vậy. Nhà chúng ta còn chưa đổ đâu, anh bày ra bộ dáng đưa tang này, là vẫn ngại chưa đủ xui sao?"
Trần Lập Ninh âm trầm liếc Trần Lập Nhiên một cái, không nói chuyện.
Trần Lập Ninh hắn là Trần Quang Đạo và vợ hiện tại của ông ta sinh ra, huyết mạch Trần gia hẳn hoi. Trần Lập Nhiên này tính là cái gì?
Bất quá là đứa con hoang mà ba ở bên ngoài ăn vụng ra mà thôi.
Giờ phút hiện tại, vậy mà cũng dám ở trên đầu hắn trong lời nói mang theo gai góc?
Hắn cười lạnh một tiếng: "Trần Lập Nhiên, lời này của mày có ý gì? Ba hiện tại đang phiền lòng, mày còn muốn ở trong lời nói giấu kim. Mày còn ngại không đủ rối loạn sao?"
"Tôi ngại không đủ loạn?" Trần Lập Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng lạnh, "Vậy anh có phương pháp thực chất gì sao? Anh nói xem nào?"
"Được rồi!" Trần Quang Đạo quát lớn một tiếng, đôi mắt giống như chuông đồng kia giận dữ lườm hai đứa con trai gây thất vọng của mình, "Cãi nhau cái gì hả, im miệng hết cho ta! Lập Nhiên, con bây giờ đi kéo đầu tư ngay cho ta, có thể kéo được bao nhiêu thì bấy nhiêu. Lập Ninh, ngày mai đi tìm Cố tổng với ta, cho dù quỳ hắn, cầu xin hắn, cũng phải kéo đầu tư về cho ta!"
Trần Lập Ninh trầm mặc tại chỗ.
Mẹ hắn Nhiêu Anh Mai ngồi xuống bên cạnh Trần Lập Ninh, ở bên tai hắn nói: "Lập Ninh, con không phải quan hệ với Cố tổng rất tốt sao? Con đi cầu xin cậu ấy, xin cậu ấy rót tiền một lần nữa."
"Mẹ......"
"Trần gia hiện tại bấp bênh, con cũng nên làm chút chuyện đi," Nhiêu Anh Mai nhất thời lộ ra khí thế nghiêm túc, "Bất luận thế nào, Trần gia không thể cứ sụp đổ như vậy. Con hiểu ý ta chứ?"
Thời gian tàu cao tốc chạy khá căng, Lộ Dương ở nhà Dư Bảo Nguyên không được bao lâu, cũng đứng dậy đến trạm xe về nhà.
Dư Bảo Nguyên một mình ở nhà rảnh tới vô vị, liền bắt đầu lướt tin tức.
Bởi vì cậu lúc trước ở Cố thị thường xuyên phụ trách mảng tài vụ, vì vậy lúc xem tin tức phá lệ thích chú ý vào tin tức kinh tế tài chính. Hôm nay mở phần mềm ra, hệ thống tự động đẩy lên sóng gió thương mại gần đây.
Chỉ là vừa nhìn, Dư Bảo Nguyên đã cau mày.
Một hàng title to đùng Cổ phiếu của tập đoàn Trần thị giảm mấy ngày liên tiếp, hạng mục đầu tư điền sản không đủ e là phải gác lại.
Cậu click vào, xem cặn kẽ tin tức một lần.
Tình hình kinh doanh gần đây của tập đoàn Trần thị, cậu coi như khá rõ. Trần thị trước mắt đúng là bấp bênh, nhưng cũng may còn có hạng mục điền sản lớn nắm trong tay, nếu kinh doanh tốt, một trận là có thể trở mình.
Hạng mục điền sản này cậu cũng chú ý qua, mặc dù nói cất bước khó khăn, nhưng sẽ không tới mức gác lại không tiến. Bây giờ tuôn ra tin tức như vậy, vậy thì hạng mục lớn của Trần thị e là thật sự phải đóng băng rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì người đầu tư thấy tình hình kinh doanh có vấn đề, đột nhiên rút vốn?
Dư Bảo Nguyên kéo kéo xuống, chỉ thấy truyền thông chụp được, tổng giám đốc hiện tại của Trần thị, Trần Quang Đạo, cũng chính là cha Trần Lập Ninh, vẻ mặt âm trầm và lo âu, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ đi về phía xe mình.
Cậu lẳng lặng mà nhìn sắc mặt khó coi kia của Trần Quang Đạo, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia nghi ngờ.
Chuyện này e rằng không đơn giản.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trần gia lúc này đang bao phủ trong một mảnh mây đen mù sương.
Trần Quang Đạo không ngừng hút thuốc, từng cuộc gọi điện thoại. Danh bạ điện thoại cơ hồ đã lật một lượt rồi, trong lòng ông ta vẫn sốt ruột, trên mặt lửa đốt, "Alo, Lưu tổng à? Là tôi, Trần Quang Đạo...... Đúng, hạng mục kia của chúng tôi không giống như ngài nghĩ đâu, kỳ thực chúng tôi......"
Không đợi Trần Quang Đạo nói dứt lời, điện thoại đã bị cúp.
Trần Quang Đạo tức đến gầm lên một tiếng, trực tiếp nện di động lên bàn.
"Được rồi, anh cũng đừng tức giận nữa," Vợ Trần Quang Đạo vỗ vỗ lưng hắn, "Ít hút thuốc thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có cách."
"Có thể có cách gì!" Trần Quang Đạo rầm một tiếng vỗ bàn, cả người tức đến phát run, "Ai biết Cố thị sẽ vào giây phút này đột nhiên rút vốn. Bọn họ là bên đầu tư lớn nhất, hiện tại rút vốn, hạng mục kia của anh cơ hồ chẳng khác gì phế bỏ! Đầu tư tiền kỳ của anh cũng quẳng trong đó, tương lai của Trần thị đều quẳng trong đó!"
Trần Lập Ninh ngồi trên sofa, cúi đầu, run lẩy bẩy.
Hắn không dám để ba mình biết chân tướng Cố thị rút vốn, một câu cũng không dám nói.
Trần Lập Nhiên ngồi đối diện Trần Lập Ninh, nhìn bộ dáng co rúm kia của Trần Lập Ninh, trong nội tâm cười nhạo: "Lập Ninh, đừng chán chường như vậy. Nhà chúng ta còn chưa đổ đâu, anh bày ra bộ dáng đưa tang này, là vẫn ngại chưa đủ xui sao?"
Trần Lập Ninh âm trầm liếc Trần Lập Nhiên một cái, không nói chuyện.
Trần Lập Ninh hắn là Trần Quang Đạo và vợ hiện tại của ông ta sinh ra, huyết mạch Trần gia hẳn hoi. Trần Lập Nhiên này tính là cái gì?
Bất quá là đứa con hoang mà ba ở bên ngoài ăn vụng ra mà thôi.
Giờ phút hiện tại, vậy mà cũng dám ở trên đầu hắn trong lời nói mang theo gai góc?
Hắn cười lạnh một tiếng: "Trần Lập Nhiên, lời này của mày có ý gì? Ba hiện tại đang phiền lòng, mày còn muốn ở trong lời nói giấu kim. Mày còn ngại không đủ rối loạn sao?"
"Tôi ngại không đủ loạn?" Trần Lập Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng lạnh, "Vậy anh có phương pháp thực chất gì sao? Anh nói xem nào?"
"Được rồi!" Trần Quang Đạo quát lớn một tiếng, đôi mắt giống như chuông đồng kia giận dữ lườm hai đứa con trai gây thất vọng của mình, "Cãi nhau cái gì hả, im miệng hết cho ta! Lập Nhiên, con bây giờ đi kéo đầu tư ngay cho ta, có thể kéo được bao nhiêu thì bấy nhiêu. Lập Ninh, ngày mai đi tìm Cố tổng với ta, cho dù quỳ hắn, cầu xin hắn, cũng phải kéo đầu tư về cho ta!"
Trần Lập Ninh trầm mặc tại chỗ.
Mẹ hắn Nhiêu Anh Mai ngồi xuống bên cạnh Trần Lập Ninh, ở bên tai hắn nói: "Lập Ninh, con không phải quan hệ với Cố tổng rất tốt sao? Con đi cầu xin cậu ấy, xin cậu ấy rót tiền một lần nữa."
"Mẹ......"
"Trần gia hiện tại bấp bênh, con cũng nên làm chút chuyện đi," Nhiêu Anh Mai nhất thời lộ ra khí thế nghiêm túc, "Bất luận thế nào, Trần gia không thể cứ sụp đổ như vậy. Con hiểu ý ta chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.