Chương 34: Không muốn tiếp tục đi lấy lại anh
Quất Miêu Ca Ca
19/07/2019
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên nhíu nhíu mày, "Anh theo dõi tôi?"
Trên mặt Cố Phong không nhìn ra thần sắc gì, chỉ là duỗi tay kéo cửa xe ra, "Ngồi lên."
"Làm gì?"
Cố Phong giống như đang nhẫn nhịn tức giận, "Đưa cậu về nhà!"
"Đang tốt lành phát thần kinh cái gì," Dư Bảo Nguyên khinh thường mà hừ một tiếng, "Tôi lại không cần anh đưa, tự tôi có thể gọi xe."
Cố Phong siết chặt tay lái, hai mắt lạnh lùng giống như dã thú đầy rẫy nguy hiểm, "Tôi không muốn ở chỗ này nổi giận, cậu lên xe cho tôi."
Dư Bảo Nguyên không để ý đến hắn, cầm lấy điện thoại định gọi xe.
Chợt phát hiện không lên mạng được.
Cậu cau mày thoát ra nhìn, di động Trung Quốc vừa mới nhắc nhở cậu, thiếu tiền.
Cậu lúng túng ho khan một tiếng, "Vậy tôi...... Bất đắc dĩ, ngồi xe của anh là được."
Vừa nói, trong ánh mắt sắc bén nhìn thấu hết thảy của Cố Phong, mở cửa xe, ngồi trên ghế phụ.
Xe tức khắc vững vàng mà bắt đầu chạy.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
"Ở bên ngoài chơi vui không?" Cố Phong đột nhiên hỏi.
Dư Bảo Nguyên nghe ra có chút gì không đúng trong giọng nói của hắn, cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"
"Cậu đói khát như vậy?" Cố Phong cười lạnh, "Một ngày cũng không thể không có đàn ông?"
"Cái gì?" Dư Bảo Nguyên bị chất vấn này hỏi bối rối.
Cố Phong hít sâu một hơi, "Tại sao muốn tới chỗ tốt xấu lẫn lộn như hội quan hệ hữu nghị?"
"Cái gì mà tốt xấu lẫn lộn," Dư Bảo Nguyên cau mày, "Tôi cảm thấy hội quan hệ hữu nghị này rất bình thường, tôi chính là tới xem xem."
"Bình thường?" Cố Phong lập tức phanh xe, quay đầu nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, "Ba con phố phía sau quán bar này toàn là khách sạn cấp sao, cậu cảm thấy ở chỗ này mở hội quan hệ hữu nghị bình thường?"
Dư Bảo Nguyên bị hắn nhìn tới có chút sợ hãi, trong lòng lập tức có chút tức giận, đưa tay trực tiếp đẩy hắn một cái, "Anh quản nhiều vậy làm gì!"
Cố Phong không nói chuyện, chỉ là ánh mắt càng ngày càng ác liệt.
"Chúng ta hiện tại không có quan hệ gì, chuyện của tôi không cần anh lo."
"Tôi hảo tâm nhắc nhở cậu," Ánh mắt Cố Phong nhất thời hiện ra lửa giận, hắn trực tiếp đặt Dư Bảo Nguyên trên ghế ngồi, gầm nhẹ nói, "Cậu cần phải lần nào cũng già mồm như vậy sao? Không liên quan sao? Vậy con mẹ nó một lần nữa ở chung một chỗ là được!"
Dư Bảo Nguyên bị hắn đè không thể nhúc nhích, trong lòng cũng tức giận, trực tiếp lên tay nhéo cổ Cố Phong, "Buông tay."
"Không buông!"
Trên tay cậu càng thêm dùng sức, "Ở chung một chỗ? Con mẹ nó anh còn có mặt mũi nói?"
Cố Phong thấy sắc mặt Dư Bảo Nguyên căng tới đỏ bừng, lực trên tay hơi nhẹ chút.
"Anh cho tôi là cái gì?" Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Bóng Yoyo? Anh muốn ném ra ngoài thì ném, anh muốn thu về thì thu? Cút đi!"
Cố Phong giận đến cắn răng.
"Cố Phong tôi cho anh biết, tôi không phải món đồ chơi anh có thể tùy ý thao túng," Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm, "Anh cho rằng cả thế giới đều vây quanh anh? Anh cho rằng tôi vẫn giống như lúc chăm sóc anh, khắp nơi đi theo lấy lòng anh? Tôi không nhé!"
Cố Phong chặt chẽ cắn răng, "Cậu lặp lại lần nữa."
"Nói thêm 1 nghìn 800 lần cũng được," Dư Bảo Nguyên thả tay bóp Cố Phong, "Từng chăm sóc anh, nghe theo anh, đó là tôi thích anh thích tới cam tâm tình nguyện. 5 năm rồi, anh cũng không thể thích tôi, còn thích Trần Lập Ninh, được, tôi thừa nhận, tôi thua. Cho nên tôi vứt bỏ đoạn tình cảm này, không thích anh nữa, không đào tim móc phổi đối với anh nữa......"
Cố Phong không biết làm sao, nghe thấy cậu nghiêm túc như vậy mà bắt đầu mang tình cảm đã từng của cậu ra phân tích bình luận, luôn cảm thấy khó chịu.
"Mấy hôm nay bạn học cũ của tôi nhắc nhở tôi," Dư Bảo Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, "Cho nên, tôi muốn thử xem chút, có phải tôi có thể sớm thích người khác chút hay không, có phải hay không tôi có thể......"
"Câm miệng!" Trong lòng Cố Phong bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vừa giận vừa sợ, đè lấy đầu Dư Bảo Nguyên hôn xuống.
Lúc này mở miệng nhất định sẽ phun ra mấy lời khiến hắn càng thêm tức giận.
Hắn không muốn nghe.
Dư Bảo Nguyên trực tiếp đánh Cố Phong ra, lau lau khóe miệng, "Nghe kỹ cho ông đây, ông đây không muốn thích anh nữa. Tôi bắt đầu tìm đàn ông khác. Anh nếu chung sống tốt đẹp với Trần Lập Ninh, vậy tôi chúc phúc anh, anh nếu tiếp tục quấy rầy tôi, tôi liền cho anh lĩnh hội chút, lúc tôi đạp hạ bộ người khác có bao nhiêu ác!"
Dư Bảo Nguyên nhíu nhíu mày, "Anh theo dõi tôi?"
Trên mặt Cố Phong không nhìn ra thần sắc gì, chỉ là duỗi tay kéo cửa xe ra, "Ngồi lên."
"Làm gì?"
Cố Phong giống như đang nhẫn nhịn tức giận, "Đưa cậu về nhà!"
"Đang tốt lành phát thần kinh cái gì," Dư Bảo Nguyên khinh thường mà hừ một tiếng, "Tôi lại không cần anh đưa, tự tôi có thể gọi xe."
Cố Phong siết chặt tay lái, hai mắt lạnh lùng giống như dã thú đầy rẫy nguy hiểm, "Tôi không muốn ở chỗ này nổi giận, cậu lên xe cho tôi."
Dư Bảo Nguyên không để ý đến hắn, cầm lấy điện thoại định gọi xe.
Chợt phát hiện không lên mạng được.
Cậu cau mày thoát ra nhìn, di động Trung Quốc vừa mới nhắc nhở cậu, thiếu tiền.
Cậu lúng túng ho khan một tiếng, "Vậy tôi...... Bất đắc dĩ, ngồi xe của anh là được."
Vừa nói, trong ánh mắt sắc bén nhìn thấu hết thảy của Cố Phong, mở cửa xe, ngồi trên ghế phụ.
Xe tức khắc vững vàng mà bắt đầu chạy.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
"Ở bên ngoài chơi vui không?" Cố Phong đột nhiên hỏi.
Dư Bảo Nguyên nghe ra có chút gì không đúng trong giọng nói của hắn, cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"
"Cậu đói khát như vậy?" Cố Phong cười lạnh, "Một ngày cũng không thể không có đàn ông?"
"Cái gì?" Dư Bảo Nguyên bị chất vấn này hỏi bối rối.
Cố Phong hít sâu một hơi, "Tại sao muốn tới chỗ tốt xấu lẫn lộn như hội quan hệ hữu nghị?"
"Cái gì mà tốt xấu lẫn lộn," Dư Bảo Nguyên cau mày, "Tôi cảm thấy hội quan hệ hữu nghị này rất bình thường, tôi chính là tới xem xem."
"Bình thường?" Cố Phong lập tức phanh xe, quay đầu nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, "Ba con phố phía sau quán bar này toàn là khách sạn cấp sao, cậu cảm thấy ở chỗ này mở hội quan hệ hữu nghị bình thường?"
Dư Bảo Nguyên bị hắn nhìn tới có chút sợ hãi, trong lòng lập tức có chút tức giận, đưa tay trực tiếp đẩy hắn một cái, "Anh quản nhiều vậy làm gì!"
Cố Phong không nói chuyện, chỉ là ánh mắt càng ngày càng ác liệt.
"Chúng ta hiện tại không có quan hệ gì, chuyện của tôi không cần anh lo."
"Tôi hảo tâm nhắc nhở cậu," Ánh mắt Cố Phong nhất thời hiện ra lửa giận, hắn trực tiếp đặt Dư Bảo Nguyên trên ghế ngồi, gầm nhẹ nói, "Cậu cần phải lần nào cũng già mồm như vậy sao? Không liên quan sao? Vậy con mẹ nó một lần nữa ở chung một chỗ là được!"
Dư Bảo Nguyên bị hắn đè không thể nhúc nhích, trong lòng cũng tức giận, trực tiếp lên tay nhéo cổ Cố Phong, "Buông tay."
"Không buông!"
Trên tay cậu càng thêm dùng sức, "Ở chung một chỗ? Con mẹ nó anh còn có mặt mũi nói?"
Cố Phong thấy sắc mặt Dư Bảo Nguyên căng tới đỏ bừng, lực trên tay hơi nhẹ chút.
"Anh cho tôi là cái gì?" Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Bóng Yoyo? Anh muốn ném ra ngoài thì ném, anh muốn thu về thì thu? Cút đi!"
Cố Phong giận đến cắn răng.
"Cố Phong tôi cho anh biết, tôi không phải món đồ chơi anh có thể tùy ý thao túng," Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm, "Anh cho rằng cả thế giới đều vây quanh anh? Anh cho rằng tôi vẫn giống như lúc chăm sóc anh, khắp nơi đi theo lấy lòng anh? Tôi không nhé!"
Cố Phong chặt chẽ cắn răng, "Cậu lặp lại lần nữa."
"Nói thêm 1 nghìn 800 lần cũng được," Dư Bảo Nguyên thả tay bóp Cố Phong, "Từng chăm sóc anh, nghe theo anh, đó là tôi thích anh thích tới cam tâm tình nguyện. 5 năm rồi, anh cũng không thể thích tôi, còn thích Trần Lập Ninh, được, tôi thừa nhận, tôi thua. Cho nên tôi vứt bỏ đoạn tình cảm này, không thích anh nữa, không đào tim móc phổi đối với anh nữa......"
Cố Phong không biết làm sao, nghe thấy cậu nghiêm túc như vậy mà bắt đầu mang tình cảm đã từng của cậu ra phân tích bình luận, luôn cảm thấy khó chịu.
"Mấy hôm nay bạn học cũ của tôi nhắc nhở tôi," Dư Bảo Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, "Cho nên, tôi muốn thử xem chút, có phải tôi có thể sớm thích người khác chút hay không, có phải hay không tôi có thể......"
"Câm miệng!" Trong lòng Cố Phong bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vừa giận vừa sợ, đè lấy đầu Dư Bảo Nguyên hôn xuống.
Lúc này mở miệng nhất định sẽ phun ra mấy lời khiến hắn càng thêm tức giận.
Hắn không muốn nghe.
Dư Bảo Nguyên trực tiếp đánh Cố Phong ra, lau lau khóe miệng, "Nghe kỹ cho ông đây, ông đây không muốn thích anh nữa. Tôi bắt đầu tìm đàn ông khác. Anh nếu chung sống tốt đẹp với Trần Lập Ninh, vậy tôi chúc phúc anh, anh nếu tiếp tục quấy rầy tôi, tôi liền cho anh lĩnh hội chút, lúc tôi đạp hạ bộ người khác có bao nhiêu ác!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.