Chương 131: Là cục cưng đáng yêu của ba
Quất Miêu Ca Ca
08/08/2019
Dư Bảo Nguyên sững sờ nhìn ngón tay Tưởng Hạo vươn ra với cậu.
Hồi lâu, cậu lắc lắc đầu: "Thôi đi."
Tưởng Hạo không thu tay lại, chỉ hỏi: "Tại sao?"
"Tạm thời không có tâm tình đó," Trong con ngươi Dư Bảo Nguyên ánh sáng ảm đạm, "Hơn nữa, con ở đây. Mới sinh cũng không thể mang nó chạy khắp nơi, tôi phải chăm sóc nó."
Tưởng Hạo trầm mặc hồi lâu, thu tay về.
"Xin lỗi, cô phụ ý của anh rồi." Dư Bảo Nguyên đè thấp âm thanh, giống như giọt mưa cuối thu đánh vào trên mái hiên cửa sổ. Tưởng Hạo ngay sau đó lại toét ra nụ cười tùy tiện, "Không có gì, cậu đã không tiện lên đường, vậy thì tôi. Tôi cũng không đi, ở lại trong nước."
"Thật ra anh không cần......"
Dư Bảo Nguyên đang muốn khuyên anh mặc kệ mình, thích đi đâu chơi thì đi, Tưởng Hạo lại lắc lắc đầu với cậu: "Đi một mình, không thú vị gì cả. Tôi dứt khoát ở trong nước, vừa lúc tới thăm cậu nhiều chút."
Phía sau truyền đến tiếng giày da giẫm trên sàn nhà, Tưởng Hạo quay đầu nhìn, là Cố Phong ôm con về.
Cố Gia Duệ uống no sữa, bụng nhỏ hẳn đã tròn tròn. Lúc này, nhóc đang được Cố Phong ôm, đã ngủ vù vù. Cố Phong cẩn thận đặt con trở lại giường sơ sinh, ém kỹ chăn nhỏ cho nhóc.
Tưởng Hạo thấy thế, cũng không tiện ở lâu, vỗ vỗ mu bàn tay Dư Bảo Nguyên: "Vậy tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Hôm nay cám ơn anh."
"Không có gì, cũng không làm gì cả," Tưởng Hạo cười đứng dậy, "Hôm nào lại đến thăm cậu, đi đây."
Dư Bảo Nguyên đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh đi ra phòng bệnh.
Anh vừa đi, Cố Phong bên cạnh liền túm lấy tay Dư Bảo Nguyên, vừa hung ác vừa tủi thân: "Hắn vừa nãy nói gì với em?"
"Không có gì," Dư Bảo Nguyên không có tâm tình và nghĩa vụ nói hết chuyện của mình ra, "Buông tay tôi ra, tôi muốn đi ngủ."
Cố Phong nắm không buông, chân mày hơi cau lại, hiển nhiên tâm tình không tốt: "Hắn có phải nhân lúc tôi không ở đây, lại giở trò mờ ám gì hay không?"
Dư Bảo Nguyên vứt một cái gối ôm lên người Cố Phong: "Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc, thích hành động sau lưng. Chuyện của tôi anh dựa vào cái gì nhúng tay vào, tôi không muốn nói, tôi muốn ngủ."
Dứt lời, kéo chăn trùm lên người mình, quay lưng với Cố Phong nằm xuống.
Cố Phong nhìn sau lưng Dư Bảo Nguyên, nhìn đoạn gáy lộ ra của cậu, không khỏi cười khổ một cái.
Mẹ nó, hiện tại ngày nào cũng lo được lo mất như vậy, coi như là nửa điên rồi.
Hắn ngồi tại chỗ hồi lâu, tới lúc nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Dư Bảo Nguyên trên giường, hẳn Dư Bảo Nguyên đã ngủ rồi.
Hắn đứng dậy, tay nửa chống giường, giống như trộm, lén lút tiến tới phía trước, ở trên gò má lộ ra của Dư Bảo Nguyên, hôn một cái.
Người trước đây chưa từng để ý, hiện tại lại muốn nhân lúc cậu ngủ lén hôn vài cái thỏa mãn.
Thật mất mặt.
Trong lòng Cố Phong mặc dù khổ sở mà nghĩ như vậy, nhưng lại ở trên mặt Dư Bảo Nguyên hôn vài cái.
Rất muốn.
Cố Phong đứng lên, hướng một lớn một nhỏ ngủ trong phòng, lẩm bẩm như độc thoại: "Tôi đi làm, tan làm lại đến thăm hai người."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Thời gian ở bệnh viện, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Nhất là sau khi có con.
Có con, cả ngày lo ăn uống của nó, cả ngày xem các loại sách nuôi con, nghĩ phải tránh mấy phần lôi mìn nuôi con mới được. Nghĩ tới nuôi còn, đồng thời còn phải suy nghĩ tình trạng thân thể mình. Quy trình như vậy, thời gian từng ngày một cũng trôi qua.
Dư Bảo Nguyên xòe ngón tay tính toán, lại qua một tuần.
Cách ngày khai trương lại sau Tết càng ngày càng gần, cậu phải chuẩn bị sớm.
Đúng lúc này, Bạch Hướng Thịnh đẩy cửa đi đến. Trước đây đều là một mình y, hoặc là mang theo 2 hộ sĩ đến kiểm tra theo thường lệ, nhưng lần này, phía sau y không mang theo hộ sĩ, ngược lại mang theo ông xã Mạnh Mãng Long nhà mình.
Mạnh Mãng Long đi theo phía sau Bạch Hướng Thịnh, trước ngực đeo vải nhỏ màu hồng, bên trong là con gái bọn họ, Mạnh Diệc Diệm. Mạnh Diệc Diệm lúc này đang tỉnh, mặc dù cô nhóc vẫn là trẻ sơ sinh, nhưng đôi mắt hơi híp lại kia lại lấp lánh nước ngoài ý muốn, cực kỳ xinh đẹp.
"Diễm Diễm cũng đến," Dư Bảo Nguyên nhìn em bé màu hồng phấn trước người Mạnh Mãng Long, đôi mắt giống như bóng đèn sáng vọt lên, "Để tôi ôm chút."
Bạch Hướng Thịnh ôm giúp Mạnh Diệc Diệm ra, đặt vào trong ngực Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên ôm Mạnh Diệc Diệm như ôm tiểu công chúa, lập tức cả trái tim cũng muốn tan ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ non mềm ú ú của cô nhóc, chỉ cảm thấy trong lòng mềm thành hồ nước: "Đáng yêu quá, Diễm Diễm đáng yêu quá."
"Đúng thế," Mạnh Mãng Long ngồi ở một bên, khoe khoang tới không được, "Đây là con gái bảo bối nhà tôi đấy."
Dư Bảo Nguyên đưa tay trêu Mạnh Diệc Diệm, cười nói: "Thật tốt, vốn tôi cũng nghĩ con gái tốt hơn, ai biết trong bụng là một thằng nhóc thối."
"Duệ Duệ cũng rất đáng yêu," Bạch Hướng Thịnh ngồi xuống một bên, cười ha ha nói: "Cậu nói chúng ta, một trai một gái, kết thông gia từ bé, có phải tuyệt lắm không!"
Hồi lâu, cậu lắc lắc đầu: "Thôi đi."
Tưởng Hạo không thu tay lại, chỉ hỏi: "Tại sao?"
"Tạm thời không có tâm tình đó," Trong con ngươi Dư Bảo Nguyên ánh sáng ảm đạm, "Hơn nữa, con ở đây. Mới sinh cũng không thể mang nó chạy khắp nơi, tôi phải chăm sóc nó."
Tưởng Hạo trầm mặc hồi lâu, thu tay về.
"Xin lỗi, cô phụ ý của anh rồi." Dư Bảo Nguyên đè thấp âm thanh, giống như giọt mưa cuối thu đánh vào trên mái hiên cửa sổ. Tưởng Hạo ngay sau đó lại toét ra nụ cười tùy tiện, "Không có gì, cậu đã không tiện lên đường, vậy thì tôi. Tôi cũng không đi, ở lại trong nước."
"Thật ra anh không cần......"
Dư Bảo Nguyên đang muốn khuyên anh mặc kệ mình, thích đi đâu chơi thì đi, Tưởng Hạo lại lắc lắc đầu với cậu: "Đi một mình, không thú vị gì cả. Tôi dứt khoát ở trong nước, vừa lúc tới thăm cậu nhiều chút."
Phía sau truyền đến tiếng giày da giẫm trên sàn nhà, Tưởng Hạo quay đầu nhìn, là Cố Phong ôm con về.
Cố Gia Duệ uống no sữa, bụng nhỏ hẳn đã tròn tròn. Lúc này, nhóc đang được Cố Phong ôm, đã ngủ vù vù. Cố Phong cẩn thận đặt con trở lại giường sơ sinh, ém kỹ chăn nhỏ cho nhóc.
Tưởng Hạo thấy thế, cũng không tiện ở lâu, vỗ vỗ mu bàn tay Dư Bảo Nguyên: "Vậy tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Hôm nay cám ơn anh."
"Không có gì, cũng không làm gì cả," Tưởng Hạo cười đứng dậy, "Hôm nào lại đến thăm cậu, đi đây."
Dư Bảo Nguyên đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh đi ra phòng bệnh.
Anh vừa đi, Cố Phong bên cạnh liền túm lấy tay Dư Bảo Nguyên, vừa hung ác vừa tủi thân: "Hắn vừa nãy nói gì với em?"
"Không có gì," Dư Bảo Nguyên không có tâm tình và nghĩa vụ nói hết chuyện của mình ra, "Buông tay tôi ra, tôi muốn đi ngủ."
Cố Phong nắm không buông, chân mày hơi cau lại, hiển nhiên tâm tình không tốt: "Hắn có phải nhân lúc tôi không ở đây, lại giở trò mờ ám gì hay không?"
Dư Bảo Nguyên vứt một cái gối ôm lên người Cố Phong: "Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc, thích hành động sau lưng. Chuyện của tôi anh dựa vào cái gì nhúng tay vào, tôi không muốn nói, tôi muốn ngủ."
Dứt lời, kéo chăn trùm lên người mình, quay lưng với Cố Phong nằm xuống.
Cố Phong nhìn sau lưng Dư Bảo Nguyên, nhìn đoạn gáy lộ ra của cậu, không khỏi cười khổ một cái.
Mẹ nó, hiện tại ngày nào cũng lo được lo mất như vậy, coi như là nửa điên rồi.
Hắn ngồi tại chỗ hồi lâu, tới lúc nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Dư Bảo Nguyên trên giường, hẳn Dư Bảo Nguyên đã ngủ rồi.
Hắn đứng dậy, tay nửa chống giường, giống như trộm, lén lút tiến tới phía trước, ở trên gò má lộ ra của Dư Bảo Nguyên, hôn một cái.
Người trước đây chưa từng để ý, hiện tại lại muốn nhân lúc cậu ngủ lén hôn vài cái thỏa mãn.
Thật mất mặt.
Trong lòng Cố Phong mặc dù khổ sở mà nghĩ như vậy, nhưng lại ở trên mặt Dư Bảo Nguyên hôn vài cái.
Rất muốn.
Cố Phong đứng lên, hướng một lớn một nhỏ ngủ trong phòng, lẩm bẩm như độc thoại: "Tôi đi làm, tan làm lại đến thăm hai người."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Thời gian ở bệnh viện, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Nhất là sau khi có con.
Có con, cả ngày lo ăn uống của nó, cả ngày xem các loại sách nuôi con, nghĩ phải tránh mấy phần lôi mìn nuôi con mới được. Nghĩ tới nuôi còn, đồng thời còn phải suy nghĩ tình trạng thân thể mình. Quy trình như vậy, thời gian từng ngày một cũng trôi qua.
Dư Bảo Nguyên xòe ngón tay tính toán, lại qua một tuần.
Cách ngày khai trương lại sau Tết càng ngày càng gần, cậu phải chuẩn bị sớm.
Đúng lúc này, Bạch Hướng Thịnh đẩy cửa đi đến. Trước đây đều là một mình y, hoặc là mang theo 2 hộ sĩ đến kiểm tra theo thường lệ, nhưng lần này, phía sau y không mang theo hộ sĩ, ngược lại mang theo ông xã Mạnh Mãng Long nhà mình.
Mạnh Mãng Long đi theo phía sau Bạch Hướng Thịnh, trước ngực đeo vải nhỏ màu hồng, bên trong là con gái bọn họ, Mạnh Diệc Diệm. Mạnh Diệc Diệm lúc này đang tỉnh, mặc dù cô nhóc vẫn là trẻ sơ sinh, nhưng đôi mắt hơi híp lại kia lại lấp lánh nước ngoài ý muốn, cực kỳ xinh đẹp.
"Diễm Diễm cũng đến," Dư Bảo Nguyên nhìn em bé màu hồng phấn trước người Mạnh Mãng Long, đôi mắt giống như bóng đèn sáng vọt lên, "Để tôi ôm chút."
Bạch Hướng Thịnh ôm giúp Mạnh Diệc Diệm ra, đặt vào trong ngực Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên ôm Mạnh Diệc Diệm như ôm tiểu công chúa, lập tức cả trái tim cũng muốn tan ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ non mềm ú ú của cô nhóc, chỉ cảm thấy trong lòng mềm thành hồ nước: "Đáng yêu quá, Diễm Diễm đáng yêu quá."
"Đúng thế," Mạnh Mãng Long ngồi ở một bên, khoe khoang tới không được, "Đây là con gái bảo bối nhà tôi đấy."
Dư Bảo Nguyên đưa tay trêu Mạnh Diệc Diệm, cười nói: "Thật tốt, vốn tôi cũng nghĩ con gái tốt hơn, ai biết trong bụng là một thằng nhóc thối."
"Duệ Duệ cũng rất đáng yêu," Bạch Hướng Thịnh ngồi xuống một bên, cười ha ha nói: "Cậu nói chúng ta, một trai một gái, kết thông gia từ bé, có phải tuyệt lắm không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.