Chương 182: Muốn trở thành đôi mắt của em
Quất Miêu Ca Ca
17/01/2020
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên vào ngày thứ 2 Siêu Cấp Nguyên Bảo kinh doanh năm mới liền cho bản thân nghỉ.
Cậu không đi đâu khác, đến bệnh viện.
Gần đây cứ cảm thấy mắt có gì không đúng. Nói là cận thị, nhưng cũng không liên tục xuất hiện bóng chồng, mơ hồ, huống chi mỗi lần triệu chứng này biến mất cũng cần thời gian càng ngày càng dài, Dư Bảo Nguyên không thể không để ý nhiều.
"Triệu chứng này của ngài là thị lực không rõ, hơn nữa cần có thời gian hồi phục càng ngày càng dài phải không?" Bác sĩ ngồi sau bàn điềm tĩnh hỏi, "Tình hình này đã bao lâu rồi?"
"Triệu chứng này, có lẽ...... cũng phải 1 tháng rồi."
Bác sĩ gật gật đầu, bỗng nhiên dường như nghĩ đến điều gì đó: "Dư tiên sinh, tôi thấy ngài lúc nãy đi vào khập khiễng, thất lễ hỏi một câu, có phải gần đây xảy ra chuyện bất thình lình như té ngã, tai nạn xe hay không?"
Dư Bảo Nguyên đang định lắc đầu, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến.
Ngày đó lúc tên trộm vào phòng, cậu quả thực ngã từ cầu thang xuống.
"Tôi...... từng gặp phải vụ trộm vào phòng," Hầu kết Dư Bảo Nguyên lăn một cái, "Lúc ấy lúc tôi đuổi theo tên trộm ra ngoài, ngã từ cầu thang xuống ngoài ý muốn, khả năng bị thương."
Bác sĩ gật gật đầu, bàn phím trong tay gõ cạch cạch: "Căn cứ vào tình huống, tôi nghĩ ngài phải chụp CT não trước, tôi mới có thể tiến hành phán đoán."
Dư Bảo Nguyên dựa theo chỉ thị của bác sĩ đi làm CT não, một hai tiếng đã có kết quả. Cậu cầm lấy tờ đơn CT lại đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ cầm lấy ảnh CT, mắt híp lại quan sát tỉ mỉ, sau đó nói: "Não bị sưng tấy."
"Sưng tấy?" Trong lòng Dư Bảo Nguyên run lên.
"Ừm," Bác sĩ dùng ngón tay chỉ một mảng trên tờ đơn báo cáo, "Phán đoán bước đầu, hẳn là lúc ngài ngã từ cầu thang xuống, não bộ phị đập tổn thương chảy máu. Những máu bầm này đè vào thần kinh thị giác, cho nên tạo thành triệu chứng thị giác của ngài hiện tại mơ hồ xếp chồng."
Dư Bảo Nguyên xem đơn báo cáo, hồi lâu: "...... Có cách hồi phục không?"
"Cái này không khó," Bác sĩ nhìn vẻ mặt khẩn trương bất an của Dư Bảo Nguyên, nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như một sư phụ già kinh nghiệm tràn đầy," Khối máu trong não cậu không lớn, trước mắt xem ra hẳn có thể thông qua giải phẫu vi chế và thuốc tiến hành trị liệu giữ gìn."
Dư Bảo Nguyên vừa nghe lời này, trái tim treo cao rốt cục đặt xuống chút.
"Vậy...... vậy tôi bây giờ nên làm gì?"
Bác sĩ gõ mấy chữ trên máy tính: "Ngài phải thả lỏng tâm tình, khoảng thời gian này không được mệt mỏi, hơn nữa phải bảo vệ mắt. Tôi kê cho ngài đơn thuốc lưu thông máu tan tắc nghẽn, uống theo đơn. Ngoài ra, qua thời gian nữa đến tái khám, lúc tái khám sắp xếp giải phẫu vi chế. Chỉ cần mổ khối sưng tạo thành mềm hóa, thì không có gì đáng ngại."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu giống như bé ngoan: "Nhớ hết rồi."
"Không cần quá sợ," Bác sĩ lộ ra nụ cười khiến cậu an tâm, "Khoảng thời gian nữa khả năng thần kinh thị giác sẽ bị đè ảnh hưởng đến mức độ nghiêm trọng nhất, khi đó nhất định giảm thiểu dùng mắt, tốt nhất để người bên cạnh cậu từ sáng đến tối, bản thân ngài cũng đừng lo lắng gì."
Dư Bảo Nguyên gật đầu.
Ở bên cậu từ sáng đến tối...... Ai ở bên?
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
"Theo đuổi người!"
Bên trong gian phòng trang nhã, một ngón tay dọc theo trước mặt Cố Phong, nhìn cẩn thận, là ngón tay của Mạnh Mãng Long: "Theo đuổi người, đã dạy 3 chữ, mạnh, chuẩn, độc."
Cố Phong cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại cầm bình bên cạnh lên rót cho mình một chén: "Giảng tiếp."
"Mạnh, phải gia tăng thế công, phải phát hiện một mặt đàn ông của anh," Mạnh Mãng Long rót một ngụm rượu vào miệng, "Chuẩn, chính là nói phải bắn trúng điểm của cậu ấy, cậu ấy thích gì, muốn gì, anh liền......"
"Chờ chút," Cố Phong đưa tay ngăn gã lại, "Anh trước tiên nói cho tôi biết, lý luận này của anh học được ở đâu không."
Mạnh Mãng Long cười hì hì: "Trước đây có tên trợ lý ngốc chia sẻ công lược theo đuổi người, chia thành 2 bản word bản nam và bản nữ, khoảng 180 tờ, đây là tự tôi vạch ra khái quát tỉ mỉ!"
Cố Phong luôn cảm thấy không tin được: "Anh chính là dùng bộ lý luận này theo đuổi bác sĩ Bạch?"
"Cái này không phải," Mạnh Mãng Long xụ mặt anh miếng đồ ăn, "Tôi dựa theo lý luận này thực hiện, kết quả tạo thành mâu thuẫn lớn nhất từ trước đến nay của tôi và Thịnh Thịnh."
"Vậy anh còn kể!" Cố Phong ném đũa xuống.
"Ài, đây không phải muốn cho người anh em thêm vài chiêu sao," Mạnh Mãng Long dựa về phía sau, "Thật ra chuyện tình cảm, nói ra rất mơ hồ. Tôi tốn hết tâm tư muốn theo đuổi người về, nhưng Thịnh Thịnh một mực không để ý đến tôi. Sau đó tâm thái tôi vững vàng rồi, chính là cố gắng đi xử lý phiền toái, tiếp đó không hề cố ý nữa, dụng tâm đối xử tốt với em ấy, em ấy một cách tự nhiên sẽ quay về. Anh nói có mơ hồ không?"
Cố Phong rầu rĩ không vui nuốt ngụm rượu: "Ý anh là, bảo tôi đừng làm gì cả, thuận theo tự nhiên?"
"Tôi không phải ý này," Mạnh Mãng Long hít sâu một hơi, "Tôi là nói, để anh không cần nghĩ xem cố ý làm gì, dụng tâm, dụng tâm hiểu chưa!"
Cố Phong có chút nghi hoặc.
"Tôi và Thịnh Thịnh thời gian dài như vậy, cá nhân tôi cảm khái chính là," Mạnh Mãng Long nuốt ngụm rượu đỏ, "Chuyện tình cảm không thể có một chút giả dối, ai cũng không phải kẻ ngốc, anh nói đúng không? Anh muốn ở bên Bảo Nguyên, anh phải trước tiên biết cậu ấy, hiểu cậu ấy, hoặc là nói...... ở trong lòng có thể biến thành cậu ấy."
"Ở trong lòng biến thành em ấy?" Cố Phong hỏi.
"Đúng vậy," Mạnh Mãng Long gật gật đầu, "Ý tứ chính là anh phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác. Anh chính là tai của cậu ấy, anh chính là mũi của cậu ấy, anh chính là mắt của cậu ấy, anh nếu có thể cảm nhận được cảm thụ của cậu ấy, đó mới gọi là một đôi, phải không!"
Cố Phong nhìn bộ dạng tùy tiện của Mạnh Mãng Long: "Anh bây giờ có thể cảm nhận được cảm thụ của bác sĩ Bạch?"
"Đúng vậy," Mạnh Mãng Long lộ ra nụ cười kiêu ngạo tự hào, "Tôi có thể cảm giác được, vợ tôi mỗi tối đều cần tôi."
Cố Phong cười mắng một tiếng, nuốt ngụm rượu, nằm trên ghế mềm nhũn, trong đầu lại không ngừng nghĩ lại lời Mạnh Mãng Long vừa nói.
Phải ở trong lòng biến thành Dư Bảo Nguyên, phải cảm nhận cảm thụ của Dư Bảo Nguyên?
Phải trở thành tai, mũi của Dư Bảo Nguyên, phải trở thành...... mắt của Dư Bảo Nguyên?
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói
Cố Gia Duệ: Cha ơi, gần đây con theo đuổi người ta hơi khó khăn......
Cố Phong: Theo đuổi ai?
Cố Gia Duệ: Cha trước tiên đừng hỏi cái này. Cha nói cho con biết, hồi đó cha theo đuổi ba thế nào?
Cố Phong: Hồi đó à...... là một cao nhân chỉ điểm cha, cha mới có thể đi đúng đường, triệt để chinh phục ba con.
Cố Gia Duệ: Muốn nghe ông ấy nói gì.
Cố Phong: Thật sự muốn nghe?
Cố Gia Duệ: Muốn!
Cố Phong: Con là con cha, vậy cha liền truyền thụ cho con. Đầu tiên, con phải biết, theo đuổi người, dạy chính là 3 chữ...... mạnh, chuẩn, hí hí hí.
Dư Bảo Nguyên vào ngày thứ 2 Siêu Cấp Nguyên Bảo kinh doanh năm mới liền cho bản thân nghỉ.
Cậu không đi đâu khác, đến bệnh viện.
Gần đây cứ cảm thấy mắt có gì không đúng. Nói là cận thị, nhưng cũng không liên tục xuất hiện bóng chồng, mơ hồ, huống chi mỗi lần triệu chứng này biến mất cũng cần thời gian càng ngày càng dài, Dư Bảo Nguyên không thể không để ý nhiều.
"Triệu chứng này của ngài là thị lực không rõ, hơn nữa cần có thời gian hồi phục càng ngày càng dài phải không?" Bác sĩ ngồi sau bàn điềm tĩnh hỏi, "Tình hình này đã bao lâu rồi?"
"Triệu chứng này, có lẽ...... cũng phải 1 tháng rồi."
Bác sĩ gật gật đầu, bỗng nhiên dường như nghĩ đến điều gì đó: "Dư tiên sinh, tôi thấy ngài lúc nãy đi vào khập khiễng, thất lễ hỏi một câu, có phải gần đây xảy ra chuyện bất thình lình như té ngã, tai nạn xe hay không?"
Dư Bảo Nguyên đang định lắc đầu, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến.
Ngày đó lúc tên trộm vào phòng, cậu quả thực ngã từ cầu thang xuống.
"Tôi...... từng gặp phải vụ trộm vào phòng," Hầu kết Dư Bảo Nguyên lăn một cái, "Lúc ấy lúc tôi đuổi theo tên trộm ra ngoài, ngã từ cầu thang xuống ngoài ý muốn, khả năng bị thương."
Bác sĩ gật gật đầu, bàn phím trong tay gõ cạch cạch: "Căn cứ vào tình huống, tôi nghĩ ngài phải chụp CT não trước, tôi mới có thể tiến hành phán đoán."
Dư Bảo Nguyên dựa theo chỉ thị của bác sĩ đi làm CT não, một hai tiếng đã có kết quả. Cậu cầm lấy tờ đơn CT lại đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ cầm lấy ảnh CT, mắt híp lại quan sát tỉ mỉ, sau đó nói: "Não bị sưng tấy."
"Sưng tấy?" Trong lòng Dư Bảo Nguyên run lên.
"Ừm," Bác sĩ dùng ngón tay chỉ một mảng trên tờ đơn báo cáo, "Phán đoán bước đầu, hẳn là lúc ngài ngã từ cầu thang xuống, não bộ phị đập tổn thương chảy máu. Những máu bầm này đè vào thần kinh thị giác, cho nên tạo thành triệu chứng thị giác của ngài hiện tại mơ hồ xếp chồng."
Dư Bảo Nguyên xem đơn báo cáo, hồi lâu: "...... Có cách hồi phục không?"
"Cái này không khó," Bác sĩ nhìn vẻ mặt khẩn trương bất an của Dư Bảo Nguyên, nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như một sư phụ già kinh nghiệm tràn đầy," Khối máu trong não cậu không lớn, trước mắt xem ra hẳn có thể thông qua giải phẫu vi chế và thuốc tiến hành trị liệu giữ gìn."
Dư Bảo Nguyên vừa nghe lời này, trái tim treo cao rốt cục đặt xuống chút.
"Vậy...... vậy tôi bây giờ nên làm gì?"
Bác sĩ gõ mấy chữ trên máy tính: "Ngài phải thả lỏng tâm tình, khoảng thời gian này không được mệt mỏi, hơn nữa phải bảo vệ mắt. Tôi kê cho ngài đơn thuốc lưu thông máu tan tắc nghẽn, uống theo đơn. Ngoài ra, qua thời gian nữa đến tái khám, lúc tái khám sắp xếp giải phẫu vi chế. Chỉ cần mổ khối sưng tạo thành mềm hóa, thì không có gì đáng ngại."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu giống như bé ngoan: "Nhớ hết rồi."
"Không cần quá sợ," Bác sĩ lộ ra nụ cười khiến cậu an tâm, "Khoảng thời gian nữa khả năng thần kinh thị giác sẽ bị đè ảnh hưởng đến mức độ nghiêm trọng nhất, khi đó nhất định giảm thiểu dùng mắt, tốt nhất để người bên cạnh cậu từ sáng đến tối, bản thân ngài cũng đừng lo lắng gì."
Dư Bảo Nguyên gật đầu.
Ở bên cậu từ sáng đến tối...... Ai ở bên?
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
"Theo đuổi người!"
Bên trong gian phòng trang nhã, một ngón tay dọc theo trước mặt Cố Phong, nhìn cẩn thận, là ngón tay của Mạnh Mãng Long: "Theo đuổi người, đã dạy 3 chữ, mạnh, chuẩn, độc."
Cố Phong cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại cầm bình bên cạnh lên rót cho mình một chén: "Giảng tiếp."
"Mạnh, phải gia tăng thế công, phải phát hiện một mặt đàn ông của anh," Mạnh Mãng Long rót một ngụm rượu vào miệng, "Chuẩn, chính là nói phải bắn trúng điểm của cậu ấy, cậu ấy thích gì, muốn gì, anh liền......"
"Chờ chút," Cố Phong đưa tay ngăn gã lại, "Anh trước tiên nói cho tôi biết, lý luận này của anh học được ở đâu không."
Mạnh Mãng Long cười hì hì: "Trước đây có tên trợ lý ngốc chia sẻ công lược theo đuổi người, chia thành 2 bản word bản nam và bản nữ, khoảng 180 tờ, đây là tự tôi vạch ra khái quát tỉ mỉ!"
Cố Phong luôn cảm thấy không tin được: "Anh chính là dùng bộ lý luận này theo đuổi bác sĩ Bạch?"
"Cái này không phải," Mạnh Mãng Long xụ mặt anh miếng đồ ăn, "Tôi dựa theo lý luận này thực hiện, kết quả tạo thành mâu thuẫn lớn nhất từ trước đến nay của tôi và Thịnh Thịnh."
"Vậy anh còn kể!" Cố Phong ném đũa xuống.
"Ài, đây không phải muốn cho người anh em thêm vài chiêu sao," Mạnh Mãng Long dựa về phía sau, "Thật ra chuyện tình cảm, nói ra rất mơ hồ. Tôi tốn hết tâm tư muốn theo đuổi người về, nhưng Thịnh Thịnh một mực không để ý đến tôi. Sau đó tâm thái tôi vững vàng rồi, chính là cố gắng đi xử lý phiền toái, tiếp đó không hề cố ý nữa, dụng tâm đối xử tốt với em ấy, em ấy một cách tự nhiên sẽ quay về. Anh nói có mơ hồ không?"
Cố Phong rầu rĩ không vui nuốt ngụm rượu: "Ý anh là, bảo tôi đừng làm gì cả, thuận theo tự nhiên?"
"Tôi không phải ý này," Mạnh Mãng Long hít sâu một hơi, "Tôi là nói, để anh không cần nghĩ xem cố ý làm gì, dụng tâm, dụng tâm hiểu chưa!"
Cố Phong có chút nghi hoặc.
"Tôi và Thịnh Thịnh thời gian dài như vậy, cá nhân tôi cảm khái chính là," Mạnh Mãng Long nuốt ngụm rượu đỏ, "Chuyện tình cảm không thể có một chút giả dối, ai cũng không phải kẻ ngốc, anh nói đúng không? Anh muốn ở bên Bảo Nguyên, anh phải trước tiên biết cậu ấy, hiểu cậu ấy, hoặc là nói...... ở trong lòng có thể biến thành cậu ấy."
"Ở trong lòng biến thành em ấy?" Cố Phong hỏi.
"Đúng vậy," Mạnh Mãng Long gật gật đầu, "Ý tứ chính là anh phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác. Anh chính là tai của cậu ấy, anh chính là mũi của cậu ấy, anh chính là mắt của cậu ấy, anh nếu có thể cảm nhận được cảm thụ của cậu ấy, đó mới gọi là một đôi, phải không!"
Cố Phong nhìn bộ dạng tùy tiện của Mạnh Mãng Long: "Anh bây giờ có thể cảm nhận được cảm thụ của bác sĩ Bạch?"
"Đúng vậy," Mạnh Mãng Long lộ ra nụ cười kiêu ngạo tự hào, "Tôi có thể cảm giác được, vợ tôi mỗi tối đều cần tôi."
Cố Phong cười mắng một tiếng, nuốt ngụm rượu, nằm trên ghế mềm nhũn, trong đầu lại không ngừng nghĩ lại lời Mạnh Mãng Long vừa nói.
Phải ở trong lòng biến thành Dư Bảo Nguyên, phải cảm nhận cảm thụ của Dư Bảo Nguyên?
Phải trở thành tai, mũi của Dư Bảo Nguyên, phải trở thành...... mắt của Dư Bảo Nguyên?
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói
Cố Gia Duệ: Cha ơi, gần đây con theo đuổi người ta hơi khó khăn......
Cố Phong: Theo đuổi ai?
Cố Gia Duệ: Cha trước tiên đừng hỏi cái này. Cha nói cho con biết, hồi đó cha theo đuổi ba thế nào?
Cố Phong: Hồi đó à...... là một cao nhân chỉ điểm cha, cha mới có thể đi đúng đường, triệt để chinh phục ba con.
Cố Gia Duệ: Muốn nghe ông ấy nói gì.
Cố Phong: Thật sự muốn nghe?
Cố Gia Duệ: Muốn!
Cố Phong: Con là con cha, vậy cha liền truyền thụ cho con. Đầu tiên, con phải biết, theo đuổi người, dạy chính là 3 chữ...... mạnh, chuẩn, hí hí hí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.