Chương 278: Thả lỏng giúp ông xã
Quất Miêu Ca Ca
25/02/2020
Edit + Beta: Vịt
Thiện Lương chỉ chỉ kẹo bông cực to mà Dư Bảo Nguyên đi phía trước cầm trong tay: "Muốn ăn cái đó."
Bà Phan nhìn thoáng qua Dư Bảo Nguyên đi phía trước. Lúc này, Dư Bảo Nguyên chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng, mà kẹo bông màu hồng trong tay cậu, lại vô cùng bắt mắt.
"Kẹo bông à," Bà Phan đánh giá chung quanh, "Cháu để bà xem sao đã."
Vừa nói, bà ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, mới tìm được một quán kẹo bông phía đối diện.
Bà dắt Thiện Lương: "Bà dẫn con vào xem sao, được không?"
Trên mặt Thiện Lương lộ ra chút ý cười, một đôi mắt ngập nước: "Cám ơn bà ạ."
Bà Phan cười cười, dắt Tiểu Thiện Lương đi vào quán kẹo bông, đến trước quầy, khách khí hỏi nhân viên cửa hàng: "Cô gái, mạo muội hỏi một chút, vừa nãy có một người đàn ông, trong tay có một cây kẹo bông rất lớn rất lớn, hình trái tim, là mua chỗ cô sao?"
Nhân viên cửa hàng có ấn tượng, gật gật đầu: "Là ở đây."
"Vậy...... bây giờ còn có thể mua không?" Bà Phan hỏi.
Nhân viên cửa hàng cười nói: "Kẹo bông đó là đặt riêng, mời chủ quán đích thân làm."
Bà Phan nghe thấy hai chữ đặt riêng, trong đầu đã ùm ùm, dè dặt hỏi: "Vậy...... bao nhiêu tiền?"
Nhân viên cửa hàng cười tươi nói một con số.
Bà Phan vừa nghe thấy liền sợ hết hồn.
Cùng là kẹo bông, vậy mà...... vậy mà đắt như vậy!
Bà đưa tay sờ ví tiền xẹp lép của mình, thở dài.
Nhiều năm như vậy, bà chống đỡ cô nhi viện, tận lực lôi kéo tài chính trợ cấp của xã hội và trợ cấp của chính phủ, nhưng dù thế nào, cũng vẫn không đầy đủ.
Trẻ con trong cô nhi viện quá nhiều, mọi người đều phải sống, bà thân là một trong những người phụ trách của cô nhi viện, cũng chỉ có thể tính toán eo hẹp sống qua ngày.
Bà im lặng một chút, nói với nhân viên cửa hàng: "Vậy...... không cần đặt riêng, cho một cái rẻ nhất đi."
Nhân viên cửa hàng gật gật đầu.
Bà Phan ngồi xổm xuống, đối diện với Thiện Lương vẻ mặt dè dặt: "Lương Lương, bà mua cho cháu cái khác, ngon giống vậy, được không?"
"Không có cái to to sao?" Vẻ mặt Thiện Lương có chút suy sụp.
(À tiện đây tui giải thích cho ai thắc mắc về tên bé Lương Lương này. Chắc ai đã đọc bản QT thì đều thấy để tên bé là Đan Lương đúng không, nhưng mà từ "đan" ở đây không phải họ Đan, mà là họ Thiện)
Bà Phan mím môi, không nói.
"Bà ơi," Thiện Lương bỗng nhiên ngẩng đầu, đơn thuần nói, "Có phải chỉ cần có ba mẹ yêu thương, là có thể ăn loại to không?"
Mắt bà Phan chua xót, suýt nữa rơi nước mắt.
Bà vẫn nhớ buổi tối hôm đó nhặt được Thiện Lương, Thiện Lương ngã trên đất gào khóc đòi mẹ. Bà sau khi mang Thiện Lương về cô nhi viện, một đứa trẻ bé xíu như vậy, khóc cả buổi tối.
Ba ngày tiếp theo, nhóc con ngày nào cũng cố chấp canh ở cửa cô nhi viện, cô đơn mở to đôi mắt vô tội khổ đợi, từ trời sáng, đợi đến tối.
Ngày thứ 3 còn có mưa, nhóc con dầm ướt đẫm toàn bộ cũng không chịu về, khăng khăng nói với bà Phan: "Mẹ sẽ đến đón cháu! Thật đó! Đợi thêm lát nữa, mẹ sẽ tới, thật đó."
Nó sao biết được, mẹ ruột của mình, đã bởi vì dị dạng thân thể mình, mà lựa chọn lạnh lùng vứt bỏ. Đáng thương cho con người bé nhỏ như vậy, lại vẫn ở trong mưa chờ mẹ nó quay lại đón.
Mà nó lại không biết, mẹ nó, sẽ không đến nữa.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
"Nào, canh gà!"
Lý Kha đặt một bá canh nóng trên bàn của Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo cũng không ngẩng đầu lên: "Để đó đi, lát anh uống."
Lý Kha coi rút khóe miệng, đưa tay rút bút trong tay Tưởng Hạo: "Không được, anh lần trước cũng bảo lát uống, kết quả anh mang canh bồ câu em hầm đi tưới hoa! Anh đừng tưởng em không biết!"
Tưởng Hạo khẽ cười thở dài: "Anh bận đến hồ đồ, thuận tay đổ vào."
"Kiếm cớ," Lý Kha hung dữ nhìn Tưởng Hạo, "Cho nên lần này, ông đây phải tận mắt nhìn anh uống vào."
Tưởng Hạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ok ok ok, quỷ lải nhải, anh uống còn không được sao?"
Vừa nói, hắn bưng bát canh gà kia lên, thổi thổi, ngửa đầu uống cạn.
Lý Kha thấy Tưởng Hạo uống xong rồi, cuối cùng cũng thả lỏng: "Gần đây công ty rất phát triển, đã đi vào quỹ đạo chính, anh cũng không cần tốn sức mệt mỏi như vậy nữa nhỉ?"
Tưởng Hạo lắc lắc đầu: "Chuyện phải lo còn rất nhiều."
Lý Kha ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hạo: "Em sợ anh mệt mỏi suy sụp."
"Sao thế được," Tưởng Hạo cười ấn chóp mũi Lý Kha, "Không làm ra được thành quả, để ba mẹ em yên tâm giao em cho anh, anh sao ngã được chứ?"
Lý Kha đỏ mặt lên: "Mẹ nó lại nói lời lẳng lơ."
Tưởng Hạo bỗng nhiên tới gần Lý Kha: "Em vừa nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy rất mệt."
Vẻ mặt Lý Kha lập tức khẩn trương: "Vậy sao? Có muốn...... em xoa bóp lưng cho anh không?"
"Đấm lưng thì không cần," Tưởng Hạo thần thần bí bí tiến tới bên tai Lý Kha, "Nếu không, dùng chỗ khác của em, thả lỏng giúp anh?"
Thiện Lương chỉ chỉ kẹo bông cực to mà Dư Bảo Nguyên đi phía trước cầm trong tay: "Muốn ăn cái đó."
Bà Phan nhìn thoáng qua Dư Bảo Nguyên đi phía trước. Lúc này, Dư Bảo Nguyên chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng, mà kẹo bông màu hồng trong tay cậu, lại vô cùng bắt mắt.
"Kẹo bông à," Bà Phan đánh giá chung quanh, "Cháu để bà xem sao đã."
Vừa nói, bà ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, mới tìm được một quán kẹo bông phía đối diện.
Bà dắt Thiện Lương: "Bà dẫn con vào xem sao, được không?"
Trên mặt Thiện Lương lộ ra chút ý cười, một đôi mắt ngập nước: "Cám ơn bà ạ."
Bà Phan cười cười, dắt Tiểu Thiện Lương đi vào quán kẹo bông, đến trước quầy, khách khí hỏi nhân viên cửa hàng: "Cô gái, mạo muội hỏi một chút, vừa nãy có một người đàn ông, trong tay có một cây kẹo bông rất lớn rất lớn, hình trái tim, là mua chỗ cô sao?"
Nhân viên cửa hàng có ấn tượng, gật gật đầu: "Là ở đây."
"Vậy...... bây giờ còn có thể mua không?" Bà Phan hỏi.
Nhân viên cửa hàng cười nói: "Kẹo bông đó là đặt riêng, mời chủ quán đích thân làm."
Bà Phan nghe thấy hai chữ đặt riêng, trong đầu đã ùm ùm, dè dặt hỏi: "Vậy...... bao nhiêu tiền?"
Nhân viên cửa hàng cười tươi nói một con số.
Bà Phan vừa nghe thấy liền sợ hết hồn.
Cùng là kẹo bông, vậy mà...... vậy mà đắt như vậy!
Bà đưa tay sờ ví tiền xẹp lép của mình, thở dài.
Nhiều năm như vậy, bà chống đỡ cô nhi viện, tận lực lôi kéo tài chính trợ cấp của xã hội và trợ cấp của chính phủ, nhưng dù thế nào, cũng vẫn không đầy đủ.
Trẻ con trong cô nhi viện quá nhiều, mọi người đều phải sống, bà thân là một trong những người phụ trách của cô nhi viện, cũng chỉ có thể tính toán eo hẹp sống qua ngày.
Bà im lặng một chút, nói với nhân viên cửa hàng: "Vậy...... không cần đặt riêng, cho một cái rẻ nhất đi."
Nhân viên cửa hàng gật gật đầu.
Bà Phan ngồi xổm xuống, đối diện với Thiện Lương vẻ mặt dè dặt: "Lương Lương, bà mua cho cháu cái khác, ngon giống vậy, được không?"
"Không có cái to to sao?" Vẻ mặt Thiện Lương có chút suy sụp.
(À tiện đây tui giải thích cho ai thắc mắc về tên bé Lương Lương này. Chắc ai đã đọc bản QT thì đều thấy để tên bé là Đan Lương đúng không, nhưng mà từ "đan" ở đây không phải họ Đan, mà là họ Thiện)
Bà Phan mím môi, không nói.
"Bà ơi," Thiện Lương bỗng nhiên ngẩng đầu, đơn thuần nói, "Có phải chỉ cần có ba mẹ yêu thương, là có thể ăn loại to không?"
Mắt bà Phan chua xót, suýt nữa rơi nước mắt.
Bà vẫn nhớ buổi tối hôm đó nhặt được Thiện Lương, Thiện Lương ngã trên đất gào khóc đòi mẹ. Bà sau khi mang Thiện Lương về cô nhi viện, một đứa trẻ bé xíu như vậy, khóc cả buổi tối.
Ba ngày tiếp theo, nhóc con ngày nào cũng cố chấp canh ở cửa cô nhi viện, cô đơn mở to đôi mắt vô tội khổ đợi, từ trời sáng, đợi đến tối.
Ngày thứ 3 còn có mưa, nhóc con dầm ướt đẫm toàn bộ cũng không chịu về, khăng khăng nói với bà Phan: "Mẹ sẽ đến đón cháu! Thật đó! Đợi thêm lát nữa, mẹ sẽ tới, thật đó."
Nó sao biết được, mẹ ruột của mình, đã bởi vì dị dạng thân thể mình, mà lựa chọn lạnh lùng vứt bỏ. Đáng thương cho con người bé nhỏ như vậy, lại vẫn ở trong mưa chờ mẹ nó quay lại đón.
Mà nó lại không biết, mẹ nó, sẽ không đến nữa.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
"Nào, canh gà!"
Lý Kha đặt một bá canh nóng trên bàn của Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo cũng không ngẩng đầu lên: "Để đó đi, lát anh uống."
Lý Kha coi rút khóe miệng, đưa tay rút bút trong tay Tưởng Hạo: "Không được, anh lần trước cũng bảo lát uống, kết quả anh mang canh bồ câu em hầm đi tưới hoa! Anh đừng tưởng em không biết!"
Tưởng Hạo khẽ cười thở dài: "Anh bận đến hồ đồ, thuận tay đổ vào."
"Kiếm cớ," Lý Kha hung dữ nhìn Tưởng Hạo, "Cho nên lần này, ông đây phải tận mắt nhìn anh uống vào."
Tưởng Hạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ok ok ok, quỷ lải nhải, anh uống còn không được sao?"
Vừa nói, hắn bưng bát canh gà kia lên, thổi thổi, ngửa đầu uống cạn.
Lý Kha thấy Tưởng Hạo uống xong rồi, cuối cùng cũng thả lỏng: "Gần đây công ty rất phát triển, đã đi vào quỹ đạo chính, anh cũng không cần tốn sức mệt mỏi như vậy nữa nhỉ?"
Tưởng Hạo lắc lắc đầu: "Chuyện phải lo còn rất nhiều."
Lý Kha ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hạo: "Em sợ anh mệt mỏi suy sụp."
"Sao thế được," Tưởng Hạo cười ấn chóp mũi Lý Kha, "Không làm ra được thành quả, để ba mẹ em yên tâm giao em cho anh, anh sao ngã được chứ?"
Lý Kha đỏ mặt lên: "Mẹ nó lại nói lời lẳng lơ."
Tưởng Hạo bỗng nhiên tới gần Lý Kha: "Em vừa nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy rất mệt."
Vẻ mặt Lý Kha lập tức khẩn trương: "Vậy sao? Có muốn...... em xoa bóp lưng cho anh không?"
"Đấm lưng thì không cần," Tưởng Hạo thần thần bí bí tiến tới bên tai Lý Kha, "Nếu không, dùng chỗ khác của em, thả lỏng giúp anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.