Chương 6: Tôi có quật cường của đàn ông
Quất Miêu Ca Ca
13/07/2019
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên vặn lông mày cúi đầu nghĩ nghĩ: "Không biết."
Trong âm thanh của Cố Phong tức giận càng đậm, "Con mẹ nó cậu ngu hả? Cậu không biết?!"
Dư Bảo Nguyên bị Cố Phong uy hiếp đi làm, tâm tình vốn khó chịu. Bây giờ bị hắn rống như vậy, càng phiền lòng, dứt khoát trực tiếp rống lại: "Đúng, tôi con mẹ nó quên mất một đấm quăng nổ cái đầu chó của anh! Có chuyện nói chuyện, không có chuyện gì thì cút!"
Cậu hiện tại, có tính khí liền trực tiếp phát với Cố Phong.
Cố Phong nếu như muốn đuổi cậu, vậy đương nhiên tốt!
Cậu có thể cao hứng ở trước cửa tập đoàn Cố thị đốt hai bánh pháo ăn mừng.
Ai sợ ai chứ?
Cố Phong ở đầu kia trầm mặc thật lâu, "Cơm trưa của tôi đâu?"
À, nhớ rồi, cơm trưa.
Cú điện thoại này lại nhắc nhở đống chuyện ngu mà Dư Bảo Nguyên trước kia trải qua.
Để lấy sự vui vẻ của Cố đại tổng tài, cậu trải qua 5 năm, mỗi trưa ở trong nhà bếp nhỏ của công ty rửa tay nấu canh cho Cố Phong. Vì để cho Cố Phong không ăn ngán, cậu dốc lòng nghiên cứu thực đơn, thay đổi thủ đoạn, list video điện thoại phát cũng từ "Soái ca tất trắng cơ bắp đáng thưởng thức! Màu da đầy nín thở!" biến thành mấy thứ "Mẹ Hồ dạy con nắm bắt dạ dày đàn ông!"
Hiện tại chia tay rồi, ai còn vui lòng phí tâm làm mấy thứ này nữa chứ?
Dư Bảo Nguyên tùy ý là xem lướt qua, "Trong tủ ở phòng bếp có củ cải muối tháng trước mua, anh tự giải quyết. Hơn nữa, hiện tại Trần Lập Ninh về rồi, không phải cậu ta nấu cơm cho anh sao?"
"Cậu ầm ĩ đủ chưa?" Âm thanh Cố Phong nghe cực kỳ nguy hiểm.
"Cố tổng, tôi quả thực làm cơm cho anh gần 5 năm, nhưng chúng ta đã chia tay phải không? Anh cũng không thể bắt được một con dê liền liều chết nhổ lông (*) chứ? Tôi mệt lắm rồi!"
((*) ý là không thể luôn dùng một cách để đạt mục đích)
Cố Phong ở bên kia sửng sốt một chút, vẫn tùy hứng, "Tôi cho cậu thời gian 30 phút. 30 phút sau tôi nếu vẫn không nhìn thấy cơm trưa của cậu, hậu quả tự cậu gánh chịu." Nói xong, bộp một tiếp cúp điện thoại.
Dư Bảo Nguyên giận đến muốn nhét điện thoại vào trong miệng Cố Phong.
Mẹ nó sao nói không nghe chứ?
Chia tay rồi còn muốn cậu xuống bếp cho hắn, đời trước nợ hắn?
Cậu tức tới bút trong tay cọt kẹt xoay chuyển giống như phong hỏa luận. Ngồi tại chỗ hồi lâu, cậu quyết định lựa chọn thái độ mặc kệ.
Cố Phong đói? Quản cái rắm hắn.
Chết đói mới được.
Nghĩ như vậy, cậu nhất thời thần thanh khí sảng, trong lúc nhất thời linh cảm lóe lên, nghĩ như suối tuôn, cầm bàn phím liền bộp bộp bộp làm việc.
Thời gian nửa tiếng rất ngắn, kim phút xoay nửa vòng, thoáng cái là qua.
Cố Phong giống như ở bên kia đếm từng phút giây chờ, điện thoại nội tuyến không sai phút nào mà gọi tới, "Cơm trưa của tôi đâu?"
Dư Bảo Nguyên tức giận: "Không rảnh."
Bên kia thật lâu không có âm thanh, hồi lâu, "Cậu tới phòng làm việc của tôi."
Dư Bảo Nguyên giống như báo thù bộp tiếng cúp điện thoại, ở chỗ ngồi do dự chốc lát, đứng dậy đi vào phòng làm việc của Cố Phong.
Cố Phong ngồi ở trên ghế lớn, sắc mặt âm trầm, giống như muốn ăn thịt người.
"Cố tổng, ngài có việc tìm tôi?"
Cố Phong ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lạnh băng, "Tôi chưa ăn cơm trưa, cậu làm như không nhìn thấy phải không?"
Mắt Dư Bảo Nguyên xoay tròn mà càn quét xung quanh, chính là muốn nhìn lên người Cố Phong.
Cậu có quật cường của cậu.
"Tôi cho cậu nửa tiếng chuẩn bị, cậu làm được chứ?"
Dư Bảo Nguyên hất đầu đi.
Cố Phong oán hận mà cắn răng.
Dư Bảo Nguyên kể từ sau khi chia tay, thời thời khắc khắc tức đến phổi cậu đau.
Dư Bảo Nguyên trước kia nghe theo tri kỷ, Dư Bảo Nguyên thấy hắn chưa ăn cơm liền đau lòng, đổi thủ đoạn khiến hắn vui vẻ con mẹ nó chết rồi sao?
Cho dù hai người bọn họ chia tay rồi, Dư Bảo Nguyên làm tới mức đoạn tuyệt vậy sao?
Dù gì vẫn là trợ lý đặc biệt của hắn!
Dư Bảo Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Cố tổng, anh uy hiếp tôi cũng vô dụng. Ông đây chỉ có một mình, một cái mạng, anh nếu thật sự dồn ép, ông đây để cho anh biết cái gì gọi là xã hội. Hôm nay, lời của tôi đặt ở chỗ này. Dư Bảo Nguyên tôi, chính là chết, chính là từ tầng 18 nhảy xuống, cũng không nấu cơm cho anh!"
Ánh mắt Cố Phong sâu thẳm, dừng một lát, quay đầu từ dưới đáy bàn xách ra một con mèo.
Khoai Sọ ở dưới mặt bàn đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị xách ra, mở to đôi mắt tròn đen láy, vẻ mặt mông lung, hơi nghi ngờ mà meow một tiếng.
Cố Phong cười lạnh một cái, đưa tay ở trên đầu Khoai Sọ sờ hai cái, trong ánh mắt đều là uy hiếp.
Trong lòng Dư Bảo Nguyên nghẽn lại, cúi xuống cái đầu cao quý, "Ngài cơm trưa muốn ăn khẩu vị gì?"
Cậu không phải sợ, thật sự không phải sợ.
Cậu ai cũng có thể mặc kệ, nhưng Khoai Sọ không được.
Con mèo nhỏ này là tâm can của cậu, bảo bối của cậu, là vật sống duy nhất trên thế giới này còn nguyện ý để cho cậu ôm làm nũng, nghe cậu nói lời trong lòng mình.
Cậu ai cũng có thể không quan tâm, nhưng Khoai Sọ nhất định phải bảo vệ chu toàn.
Sắc mặt Cố Phong hơi dịu chút, đưa tay thả mèo tới dưới đáy bàn, "Giống trước là được."
Dư Bảo Nguyên bĩu bĩu môi với Khoai Sọ, Khoai Sọ rất bất đắc dĩ nhảy tới trong ngực cậu. Cậu gật gật đầu với Cố Phong, ra khỏi phòng tổng tài, đi thang máy tới trung tâm thương mại tầng thấp nhất.
Cố Phong ép cậu nấu cơm trưa phải không? Cậu làm là được.
Dù sao cũng sẽ không dụng tâm như trước.
Cậu muốn từ chút chuyện nhỏ bắt đầu, từng chút từng chút xóa đi quan tâm cho Cố Phong. Người ta dù sao cũng không cần, cậu cũng không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh.
Cậu lại không đê tiện.
Xách theo giỏ mua đồ đi tới khu rau, cô bán hàng mặt tròn tròn cười chào hỏi cậu, "Tiên sinh, chỗ này đều vừa lên kệ, cực kỳ tươi."
Dư Bảo Nguyên cầm quả dưa chuột nhìn nhìn xung quanh, "Có nát một chút hay không?"
Cô bán hàng không rõ tình hình, "Cái gì?"
"Có loại sắp thối để rất lâu rồi đấy, dưa chuột nát trứng gà thối gì đó?"
Cô bán hàng giống như nhìn bệnh thần kinh nhìn Dư Bảo Nguyên, tu dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp khiến cô không có chửi ầm lên, vẫn như cũ duy trì nụ cười khó khăn, "Thật xin lỗi, chúng tôi đều là thương gia rất uy tín."
Dư Bảo Nguyên tiếc nuối thở dài, ở trên kệ rau lật lật, cố gắng chọn mấy cái vẻ ngoài xấu ném vào giỏ, trả tiền, đến phòng bếp nhỏ của công ty bắt đầu nấu cơm.
Cố Phong không thích ăn quá cháy. Á, làm sao đây, tay run lên trứng gà cháy giống than!
Cố Phong không thích ăn quá mặn. Úi, thật là quả trứng hồ đồ, sao lại thêm 8 thìa muối chứ?
Cố Phong không thích ăn mù tạt. Yểu thọ rồi, mù tạt thành tinh! Tự chạy đến trong nồi, kéo cũng không kéo được!
Dư Bảo Nguyên vẻ mặt trịnh trọng mà bưng cơm trưa đến trước mặt Cố Phong.
Cố Phong nhấc đũa ăn một miếng, mặt xanh.
Cố đại dã lang và Dư tiểu lang chính thức bắt đầu ghét, hoan nghênh khán giả!
Dư Bảo Nguyên vặn lông mày cúi đầu nghĩ nghĩ: "Không biết."
Trong âm thanh của Cố Phong tức giận càng đậm, "Con mẹ nó cậu ngu hả? Cậu không biết?!"
Dư Bảo Nguyên bị Cố Phong uy hiếp đi làm, tâm tình vốn khó chịu. Bây giờ bị hắn rống như vậy, càng phiền lòng, dứt khoát trực tiếp rống lại: "Đúng, tôi con mẹ nó quên mất một đấm quăng nổ cái đầu chó của anh! Có chuyện nói chuyện, không có chuyện gì thì cút!"
Cậu hiện tại, có tính khí liền trực tiếp phát với Cố Phong.
Cố Phong nếu như muốn đuổi cậu, vậy đương nhiên tốt!
Cậu có thể cao hứng ở trước cửa tập đoàn Cố thị đốt hai bánh pháo ăn mừng.
Ai sợ ai chứ?
Cố Phong ở đầu kia trầm mặc thật lâu, "Cơm trưa của tôi đâu?"
À, nhớ rồi, cơm trưa.
Cú điện thoại này lại nhắc nhở đống chuyện ngu mà Dư Bảo Nguyên trước kia trải qua.
Để lấy sự vui vẻ của Cố đại tổng tài, cậu trải qua 5 năm, mỗi trưa ở trong nhà bếp nhỏ của công ty rửa tay nấu canh cho Cố Phong. Vì để cho Cố Phong không ăn ngán, cậu dốc lòng nghiên cứu thực đơn, thay đổi thủ đoạn, list video điện thoại phát cũng từ "Soái ca tất trắng cơ bắp đáng thưởng thức! Màu da đầy nín thở!" biến thành mấy thứ "Mẹ Hồ dạy con nắm bắt dạ dày đàn ông!"
Hiện tại chia tay rồi, ai còn vui lòng phí tâm làm mấy thứ này nữa chứ?
Dư Bảo Nguyên tùy ý là xem lướt qua, "Trong tủ ở phòng bếp có củ cải muối tháng trước mua, anh tự giải quyết. Hơn nữa, hiện tại Trần Lập Ninh về rồi, không phải cậu ta nấu cơm cho anh sao?"
"Cậu ầm ĩ đủ chưa?" Âm thanh Cố Phong nghe cực kỳ nguy hiểm.
"Cố tổng, tôi quả thực làm cơm cho anh gần 5 năm, nhưng chúng ta đã chia tay phải không? Anh cũng không thể bắt được một con dê liền liều chết nhổ lông (*) chứ? Tôi mệt lắm rồi!"
((*) ý là không thể luôn dùng một cách để đạt mục đích)
Cố Phong ở bên kia sửng sốt một chút, vẫn tùy hứng, "Tôi cho cậu thời gian 30 phút. 30 phút sau tôi nếu vẫn không nhìn thấy cơm trưa của cậu, hậu quả tự cậu gánh chịu." Nói xong, bộp một tiếp cúp điện thoại.
Dư Bảo Nguyên giận đến muốn nhét điện thoại vào trong miệng Cố Phong.
Mẹ nó sao nói không nghe chứ?
Chia tay rồi còn muốn cậu xuống bếp cho hắn, đời trước nợ hắn?
Cậu tức tới bút trong tay cọt kẹt xoay chuyển giống như phong hỏa luận. Ngồi tại chỗ hồi lâu, cậu quyết định lựa chọn thái độ mặc kệ.
Cố Phong đói? Quản cái rắm hắn.
Chết đói mới được.
Nghĩ như vậy, cậu nhất thời thần thanh khí sảng, trong lúc nhất thời linh cảm lóe lên, nghĩ như suối tuôn, cầm bàn phím liền bộp bộp bộp làm việc.
Thời gian nửa tiếng rất ngắn, kim phút xoay nửa vòng, thoáng cái là qua.
Cố Phong giống như ở bên kia đếm từng phút giây chờ, điện thoại nội tuyến không sai phút nào mà gọi tới, "Cơm trưa của tôi đâu?"
Dư Bảo Nguyên tức giận: "Không rảnh."
Bên kia thật lâu không có âm thanh, hồi lâu, "Cậu tới phòng làm việc của tôi."
Dư Bảo Nguyên giống như báo thù bộp tiếng cúp điện thoại, ở chỗ ngồi do dự chốc lát, đứng dậy đi vào phòng làm việc của Cố Phong.
Cố Phong ngồi ở trên ghế lớn, sắc mặt âm trầm, giống như muốn ăn thịt người.
"Cố tổng, ngài có việc tìm tôi?"
Cố Phong ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lạnh băng, "Tôi chưa ăn cơm trưa, cậu làm như không nhìn thấy phải không?"
Mắt Dư Bảo Nguyên xoay tròn mà càn quét xung quanh, chính là muốn nhìn lên người Cố Phong.
Cậu có quật cường của cậu.
"Tôi cho cậu nửa tiếng chuẩn bị, cậu làm được chứ?"
Dư Bảo Nguyên hất đầu đi.
Cố Phong oán hận mà cắn răng.
Dư Bảo Nguyên kể từ sau khi chia tay, thời thời khắc khắc tức đến phổi cậu đau.
Dư Bảo Nguyên trước kia nghe theo tri kỷ, Dư Bảo Nguyên thấy hắn chưa ăn cơm liền đau lòng, đổi thủ đoạn khiến hắn vui vẻ con mẹ nó chết rồi sao?
Cho dù hai người bọn họ chia tay rồi, Dư Bảo Nguyên làm tới mức đoạn tuyệt vậy sao?
Dù gì vẫn là trợ lý đặc biệt của hắn!
Dư Bảo Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Cố tổng, anh uy hiếp tôi cũng vô dụng. Ông đây chỉ có một mình, một cái mạng, anh nếu thật sự dồn ép, ông đây để cho anh biết cái gì gọi là xã hội. Hôm nay, lời của tôi đặt ở chỗ này. Dư Bảo Nguyên tôi, chính là chết, chính là từ tầng 18 nhảy xuống, cũng không nấu cơm cho anh!"
Ánh mắt Cố Phong sâu thẳm, dừng một lát, quay đầu từ dưới đáy bàn xách ra một con mèo.
Khoai Sọ ở dưới mặt bàn đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị xách ra, mở to đôi mắt tròn đen láy, vẻ mặt mông lung, hơi nghi ngờ mà meow một tiếng.
Cố Phong cười lạnh một cái, đưa tay ở trên đầu Khoai Sọ sờ hai cái, trong ánh mắt đều là uy hiếp.
Trong lòng Dư Bảo Nguyên nghẽn lại, cúi xuống cái đầu cao quý, "Ngài cơm trưa muốn ăn khẩu vị gì?"
Cậu không phải sợ, thật sự không phải sợ.
Cậu ai cũng có thể mặc kệ, nhưng Khoai Sọ không được.
Con mèo nhỏ này là tâm can của cậu, bảo bối của cậu, là vật sống duy nhất trên thế giới này còn nguyện ý để cho cậu ôm làm nũng, nghe cậu nói lời trong lòng mình.
Cậu ai cũng có thể không quan tâm, nhưng Khoai Sọ nhất định phải bảo vệ chu toàn.
Sắc mặt Cố Phong hơi dịu chút, đưa tay thả mèo tới dưới đáy bàn, "Giống trước là được."
Dư Bảo Nguyên bĩu bĩu môi với Khoai Sọ, Khoai Sọ rất bất đắc dĩ nhảy tới trong ngực cậu. Cậu gật gật đầu với Cố Phong, ra khỏi phòng tổng tài, đi thang máy tới trung tâm thương mại tầng thấp nhất.
Cố Phong ép cậu nấu cơm trưa phải không? Cậu làm là được.
Dù sao cũng sẽ không dụng tâm như trước.
Cậu muốn từ chút chuyện nhỏ bắt đầu, từng chút từng chút xóa đi quan tâm cho Cố Phong. Người ta dù sao cũng không cần, cậu cũng không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh.
Cậu lại không đê tiện.
Xách theo giỏ mua đồ đi tới khu rau, cô bán hàng mặt tròn tròn cười chào hỏi cậu, "Tiên sinh, chỗ này đều vừa lên kệ, cực kỳ tươi."
Dư Bảo Nguyên cầm quả dưa chuột nhìn nhìn xung quanh, "Có nát một chút hay không?"
Cô bán hàng không rõ tình hình, "Cái gì?"
"Có loại sắp thối để rất lâu rồi đấy, dưa chuột nát trứng gà thối gì đó?"
Cô bán hàng giống như nhìn bệnh thần kinh nhìn Dư Bảo Nguyên, tu dưỡng nghề nghiệp tốt đẹp khiến cô không có chửi ầm lên, vẫn như cũ duy trì nụ cười khó khăn, "Thật xin lỗi, chúng tôi đều là thương gia rất uy tín."
Dư Bảo Nguyên tiếc nuối thở dài, ở trên kệ rau lật lật, cố gắng chọn mấy cái vẻ ngoài xấu ném vào giỏ, trả tiền, đến phòng bếp nhỏ của công ty bắt đầu nấu cơm.
Cố Phong không thích ăn quá cháy. Á, làm sao đây, tay run lên trứng gà cháy giống than!
Cố Phong không thích ăn quá mặn. Úi, thật là quả trứng hồ đồ, sao lại thêm 8 thìa muối chứ?
Cố Phong không thích ăn mù tạt. Yểu thọ rồi, mù tạt thành tinh! Tự chạy đến trong nồi, kéo cũng không kéo được!
Dư Bảo Nguyên vẻ mặt trịnh trọng mà bưng cơm trưa đến trước mặt Cố Phong.
Cố Phong nhấc đũa ăn một miếng, mặt xanh.
Cố đại dã lang và Dư tiểu lang chính thức bắt đầu ghét, hoan nghênh khán giả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.