Chương 73: Tôi ở trên mây anh là bùn
Quất Miêu Ca Ca
19/07/2019
Edit + Beta: Vịt
***** Heluuuu tôi quay lại rồi đây. Canh mãi mới được hôm nay rảnh huhu
Trong bao sương tĩnh một lát, liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp nói: "Đi vào."
Dư Bảo Nguyên xách túi, nện bước chân hơi nặng nề đi vào trong bao sương.
Không gian bao sương rất lớn, trang trí cũng cực kỳ xa hoa. Ánh đèn bên trong hơi mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài tên đàn ông ngồi trên ghế salon được đặt làm riêng kia, từng chiếc đồng hồ nổi tiếng đặt làm riêng cao cấp, quần áo bất phàm, rất xa hoa.
Cậu mặc đồng phục làm việc màu trắng thuần lại dày cộm, lộ ra vẻ không ăn nhập, có chút tụt cấp bậc.
Trần Lập Ninh ngồi ở bên trong bọn họ, lúc này nhìn Dư Bảo Nguyên, trong ánh mắt xoẹt qua một tia thần sắc không rõ.
"Tôi để ở đây." Dư Bảo Nguyên đặt túi trên bàn thủy tinh, xoay người muốn đi.
"Chờ chút," Trần Lập Ninh gọi cậu lại, "Trợ lý Dư, dù gì cũng là quen biết cũ, nên hiểu đạo lý chút chứ, không chào hỏi với mọi người?"
Dư Bảo Nguyên xoay người lại cười lạnh nói: "Cậu muốn thế nào?"
Trần Lập Ninh ở trước mặt Cố Phong, luôn duy trì một hình tượng thuận theo. Nhưng hôm nay Cố Phong không ở đây, xung quanh đều là đồng liêu và bạn tốt của y, y cũng không cần thiết giả bộ. Giờ phút này, trong mắt y chứa ngạo khí và khinh thường cao cao tại thượng, cứ như vậy yên lặng nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Trợ lý Dư, chúng ta dù gì cũng quen biết. Thật vất vả có cơ hội gặp một lần, chúng tôi đều rất muốn tán gẫu với anh." Trần Lập Ninh ngạo nghễ cười nói.
Dư Bảo Nguyên lạnh lùng quét y một cái, nhấc chân trực tiếp muốn đi ra ngoài.
Một người đàn ông mang theo chút thương hại và cười nhạo, chắn trước mặt cậu.
"Tôi lòng tốt mời anh, chút mặt mũi này cũng không cho?" Trần Lập Ninh bưng chén rượu đi tới trước mặt cậu, "Uống một chén?"
Hai tròng mắt Dư Bảo Nguyên lạnh lẽo mà nhìn y.
Trần Lập Ninh nhíu mày, thu chén lại, "Tôi quên mất, anh mang thai phải không?"
Vừa nói, y lười biếng bán nằm trên sofa, đùa cợt nói: "Các người cũng nhìn xem, đây chính là người đàn ông có thể mang thai. Nhanh chóng cầm điện thoại chụp đi, giữ kỷ niệm. Tên đàn ông biến thái như vậy, sở thú mua vé cũng không thấy được!"
Đám thiếu gia nhà giàu này nhất thời cười ồ, có tên lắm chuyện cầm điện thoại làm bộ mà chụp hai tấm.
Khóe miệng Trần Lập Ninh xoẹt qua một tia giễu cợt.
Cố Phong cho dù đè xuống tất cả dư luận, trong nhà bọn họ có quyền thế, sau lưng đều biết chuyện này. Chỉ bất quá, sẽ không mạo hiểm liều trở mặt với Cố Phong tùy tiện nói lung tung ra ngoài.
Cho dù không nói, nhưng ở trường hợp hôm nay, mang ra trào phúng, bắt nạt Dư Bảo Nguyên, cũng không có gì không thể.
Đám thiếu gia nhà giàu này, vẫn chưa tới mức quản lý gia nghiệp, bình thường trong nhà quản cũng lỏng, vì vậy tâm tính cực kỳ càn rỡ lớn lối. Lúc này, bọn họ nhìn Dư Bảo Nguyên đứng ở giữa phòng tứ cố vô thân nhưng lại ưỡn thẳng lưng trầm mặc, khinh bỉ tới cực điểm, cười cợt với nhau, náo nhiệt khoan khoái vô cùng.
Chỉ có một người đàn ông ngòi bên trái nhất, chỉ lặng yên bưng chén rượu lên, nếm một ngụm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trần Lập Ninh đang muốn nói chuyện, ai ngờ điện thoại di động trùng hợp vang lên, lấy ra vừa nhìn, là Cố Phong.
Vẻ mặt y nhất thời trở nên kinh hỉ, Cố Phong cách nhiều ngày, vậy mà gọi điện thoại cho y!
Quả nhiên trong lòng anh ấy vẫn có mình, Trần Lập Ninh nghĩ.
Y vội vàng nhận: "Alo, Cố Phong?"
Trong bao sương hơi yên tĩnh lại.
"Vâng, em ở bên ngoài ạ," Trần Lập Ninh trò chuyện với Cố Phong đầu bên kia điện thoại, trong ánh mắt từng đợt màu sáng rực vui sướng, "Anh mai về sao?"
Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ Trần Lập Ninh đắc ý lại vui vẻ, giễu cợt cười một tiếng.
Xem ra Cố Phong và Trần Lập Ninh dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, tình cảm thật tốt.
Thật là một đôi cẩu nam nam trời đất tạo nên.
"Vâng, em biết rồi," Trần Lập Ninh cười ra 2 lúm đồng tiền, "Đến lúc đó vẫn gặp chỗ cũ phải không? Vâng, em sẽ tới trước chờ anh, vâng, em cúp đây."
Nói xong, cười hì hì cúp điện thoại.
Bên cạnh tự nhiên có người trêu ghẹo: "Cố tổng điện cho anh? Ui da, hai vợ chồng các anh vừa cãi nhau lại tốt đẹp rồi, hâm mộ hâm mộ! Quả nhiên Trần thiếu của chúng ta mị lực lớn, không phải hoa dại cỏ dại gì đó có thể sánh được."
Người nọ nói xong, mang theo ánh mắt miệt thị vô tình cố ý mà quét Dư Bảo Nguyên một cái.
Trên mặt Trần Lập Ninh còn có chút đỏ, "Chỉ nói tới lúc đó hẹn tôi đi gặp ở chỗ cũ, các cậu đừng nghĩ nhiều."
"Hẹn anh!" Bên cạnh có người làm bộ làm tịch mà kinh hô trêu chọc, "Không được không được, Cố tổng Trần thiếu lại vung cẩu lương ngược cẩu rồi! Các anh ngọt như vậy, bảo mấy cẩu độc thân bọn em làm sao đây!"
Mọi người đều cười ồ.
"Cười xong chưa?" Âm thanh Dư Bảo Nguyên vẫn lạnh như cũ, không muốn so đo nhiều với bọn họ, miễn rước họa vào thân, "Cười xong tôi đi."
"Chờ chút."
Trần Lập Ninh bỗng nhiên quát cậu lại, "Cầm mấy đồ này đi."
Nói xong, ánh mắt ghét bỏ nhìn nhìn trà sữa đặt trên bàn thủy tinh.
Dư Bảo Nguyên không động đậy, "Các người ord, muốn ném tự mình ném."
Trần Lập Ninh nhìn bộ dạng Dư Bảo Nguyên vẫn như cũ không chịu cúi đầu, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước ở trong tay cậu chịu thua. Dư Bảo Nguyên anh ta không phải lợi hại lắm sao? Không phải khí tràng cường đại sao?
Bây giờ còn không phải một bộ nghèo kiết, thấp hèn phục vụ y!
Cố Phong cách nhiều ngày gọi điện thoại cho y, đây không phải tín hiệu hòa hảo thì là gì?
Trần Lập Ninh cười mỉm, vừa ngẩng đầu chỉ nhìn thấy trong mắt Dư Bảo Nguyên không có một tia chập chờn, tràn đầy khinh thường. Điều này khiến trong lòng y không khỏi sinh ra một tia tức giận, trên tay vừa động, trực tiếp túm mấy cốc trà sữa dụng tâm đóng gói đáng yêu kia lên, hung hăng nện về phía Dư Bảo Nguyên.
"Ai con mẹ nó muốn uống trà sữa bẩn mày làm!"
Trà sữa bị hung hăng nện trên đầu trên người Dư Bảo Nguyên, chất lỏng bên trong nhất thời bắn tung tóe, theo làn xa trắng nõn của cậu, bắn đầy mặt đầy quần áo đều có. Ngay cả tóc cũng bị trà sữa bắn ra ướt hơn nửa, theo sợi tóc tí tách chảy xuống. Chật vật cực kỳ.
Người trong bao sương nhìn dáng vẻ cậu chật vật buồn cười như vậy, hai mặt nhìn nhau.
Sau đó bạo phát ra cười vang có chút hả hê.
***** Heluuuu tôi quay lại rồi đây. Canh mãi mới được hôm nay rảnh huhu
Trong bao sương tĩnh một lát, liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp nói: "Đi vào."
Dư Bảo Nguyên xách túi, nện bước chân hơi nặng nề đi vào trong bao sương.
Không gian bao sương rất lớn, trang trí cũng cực kỳ xa hoa. Ánh đèn bên trong hơi mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài tên đàn ông ngồi trên ghế salon được đặt làm riêng kia, từng chiếc đồng hồ nổi tiếng đặt làm riêng cao cấp, quần áo bất phàm, rất xa hoa.
Cậu mặc đồng phục làm việc màu trắng thuần lại dày cộm, lộ ra vẻ không ăn nhập, có chút tụt cấp bậc.
Trần Lập Ninh ngồi ở bên trong bọn họ, lúc này nhìn Dư Bảo Nguyên, trong ánh mắt xoẹt qua một tia thần sắc không rõ.
"Tôi để ở đây." Dư Bảo Nguyên đặt túi trên bàn thủy tinh, xoay người muốn đi.
"Chờ chút," Trần Lập Ninh gọi cậu lại, "Trợ lý Dư, dù gì cũng là quen biết cũ, nên hiểu đạo lý chút chứ, không chào hỏi với mọi người?"
Dư Bảo Nguyên xoay người lại cười lạnh nói: "Cậu muốn thế nào?"
Trần Lập Ninh ở trước mặt Cố Phong, luôn duy trì một hình tượng thuận theo. Nhưng hôm nay Cố Phong không ở đây, xung quanh đều là đồng liêu và bạn tốt của y, y cũng không cần thiết giả bộ. Giờ phút này, trong mắt y chứa ngạo khí và khinh thường cao cao tại thượng, cứ như vậy yên lặng nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Trợ lý Dư, chúng ta dù gì cũng quen biết. Thật vất vả có cơ hội gặp một lần, chúng tôi đều rất muốn tán gẫu với anh." Trần Lập Ninh ngạo nghễ cười nói.
Dư Bảo Nguyên lạnh lùng quét y một cái, nhấc chân trực tiếp muốn đi ra ngoài.
Một người đàn ông mang theo chút thương hại và cười nhạo, chắn trước mặt cậu.
"Tôi lòng tốt mời anh, chút mặt mũi này cũng không cho?" Trần Lập Ninh bưng chén rượu đi tới trước mặt cậu, "Uống một chén?"
Hai tròng mắt Dư Bảo Nguyên lạnh lẽo mà nhìn y.
Trần Lập Ninh nhíu mày, thu chén lại, "Tôi quên mất, anh mang thai phải không?"
Vừa nói, y lười biếng bán nằm trên sofa, đùa cợt nói: "Các người cũng nhìn xem, đây chính là người đàn ông có thể mang thai. Nhanh chóng cầm điện thoại chụp đi, giữ kỷ niệm. Tên đàn ông biến thái như vậy, sở thú mua vé cũng không thấy được!"
Đám thiếu gia nhà giàu này nhất thời cười ồ, có tên lắm chuyện cầm điện thoại làm bộ mà chụp hai tấm.
Khóe miệng Trần Lập Ninh xoẹt qua một tia giễu cợt.
Cố Phong cho dù đè xuống tất cả dư luận, trong nhà bọn họ có quyền thế, sau lưng đều biết chuyện này. Chỉ bất quá, sẽ không mạo hiểm liều trở mặt với Cố Phong tùy tiện nói lung tung ra ngoài.
Cho dù không nói, nhưng ở trường hợp hôm nay, mang ra trào phúng, bắt nạt Dư Bảo Nguyên, cũng không có gì không thể.
Đám thiếu gia nhà giàu này, vẫn chưa tới mức quản lý gia nghiệp, bình thường trong nhà quản cũng lỏng, vì vậy tâm tính cực kỳ càn rỡ lớn lối. Lúc này, bọn họ nhìn Dư Bảo Nguyên đứng ở giữa phòng tứ cố vô thân nhưng lại ưỡn thẳng lưng trầm mặc, khinh bỉ tới cực điểm, cười cợt với nhau, náo nhiệt khoan khoái vô cùng.
Chỉ có một người đàn ông ngòi bên trái nhất, chỉ lặng yên bưng chén rượu lên, nếm một ngụm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trần Lập Ninh đang muốn nói chuyện, ai ngờ điện thoại di động trùng hợp vang lên, lấy ra vừa nhìn, là Cố Phong.
Vẻ mặt y nhất thời trở nên kinh hỉ, Cố Phong cách nhiều ngày, vậy mà gọi điện thoại cho y!
Quả nhiên trong lòng anh ấy vẫn có mình, Trần Lập Ninh nghĩ.
Y vội vàng nhận: "Alo, Cố Phong?"
Trong bao sương hơi yên tĩnh lại.
"Vâng, em ở bên ngoài ạ," Trần Lập Ninh trò chuyện với Cố Phong đầu bên kia điện thoại, trong ánh mắt từng đợt màu sáng rực vui sướng, "Anh mai về sao?"
Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ Trần Lập Ninh đắc ý lại vui vẻ, giễu cợt cười một tiếng.
Xem ra Cố Phong và Trần Lập Ninh dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, tình cảm thật tốt.
Thật là một đôi cẩu nam nam trời đất tạo nên.
"Vâng, em biết rồi," Trần Lập Ninh cười ra 2 lúm đồng tiền, "Đến lúc đó vẫn gặp chỗ cũ phải không? Vâng, em sẽ tới trước chờ anh, vâng, em cúp đây."
Nói xong, cười hì hì cúp điện thoại.
Bên cạnh tự nhiên có người trêu ghẹo: "Cố tổng điện cho anh? Ui da, hai vợ chồng các anh vừa cãi nhau lại tốt đẹp rồi, hâm mộ hâm mộ! Quả nhiên Trần thiếu của chúng ta mị lực lớn, không phải hoa dại cỏ dại gì đó có thể sánh được."
Người nọ nói xong, mang theo ánh mắt miệt thị vô tình cố ý mà quét Dư Bảo Nguyên một cái.
Trên mặt Trần Lập Ninh còn có chút đỏ, "Chỉ nói tới lúc đó hẹn tôi đi gặp ở chỗ cũ, các cậu đừng nghĩ nhiều."
"Hẹn anh!" Bên cạnh có người làm bộ làm tịch mà kinh hô trêu chọc, "Không được không được, Cố tổng Trần thiếu lại vung cẩu lương ngược cẩu rồi! Các anh ngọt như vậy, bảo mấy cẩu độc thân bọn em làm sao đây!"
Mọi người đều cười ồ.
"Cười xong chưa?" Âm thanh Dư Bảo Nguyên vẫn lạnh như cũ, không muốn so đo nhiều với bọn họ, miễn rước họa vào thân, "Cười xong tôi đi."
"Chờ chút."
Trần Lập Ninh bỗng nhiên quát cậu lại, "Cầm mấy đồ này đi."
Nói xong, ánh mắt ghét bỏ nhìn nhìn trà sữa đặt trên bàn thủy tinh.
Dư Bảo Nguyên không động đậy, "Các người ord, muốn ném tự mình ném."
Trần Lập Ninh nhìn bộ dạng Dư Bảo Nguyên vẫn như cũ không chịu cúi đầu, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước ở trong tay cậu chịu thua. Dư Bảo Nguyên anh ta không phải lợi hại lắm sao? Không phải khí tràng cường đại sao?
Bây giờ còn không phải một bộ nghèo kiết, thấp hèn phục vụ y!
Cố Phong cách nhiều ngày gọi điện thoại cho y, đây không phải tín hiệu hòa hảo thì là gì?
Trần Lập Ninh cười mỉm, vừa ngẩng đầu chỉ nhìn thấy trong mắt Dư Bảo Nguyên không có một tia chập chờn, tràn đầy khinh thường. Điều này khiến trong lòng y không khỏi sinh ra một tia tức giận, trên tay vừa động, trực tiếp túm mấy cốc trà sữa dụng tâm đóng gói đáng yêu kia lên, hung hăng nện về phía Dư Bảo Nguyên.
"Ai con mẹ nó muốn uống trà sữa bẩn mày làm!"
Trà sữa bị hung hăng nện trên đầu trên người Dư Bảo Nguyên, chất lỏng bên trong nhất thời bắn tung tóe, theo làn xa trắng nõn của cậu, bắn đầy mặt đầy quần áo đều có. Ngay cả tóc cũng bị trà sữa bắn ra ướt hơn nửa, theo sợi tóc tí tách chảy xuống. Chật vật cực kỳ.
Người trong bao sương nhìn dáng vẻ cậu chật vật buồn cười như vậy, hai mặt nhìn nhau.
Sau đó bạo phát ra cười vang có chút hả hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.