Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece
Chương 178: Ông Nội
Trạch Nam Bụng Bự
18/07/2021
Trong lúc cả nhóm đang vui vẻ vì sắp có tàu mới thì, ở ngoài biển, có một con tàu hải quân đang từ từ tiến đến gần Water 7, trên boong tàu,
một người thanh niên có mái tóc hồng, đang đứng nhìn về phía Water 7,
trong miệng thì thầm.
- Luffy. . .
- Chút nữa chúng ta sẽ gặp lại cậu ta.
Một người thanh niên có mái tóc vàng, đeo hai thanh đao Kukri đi tới gần người thanh niên tóc hồng nói.
- Mong là cậu ta nhận ra tớ.
Người thanh niên tóc hồng nói.
- Không biết cậu ta có nhận ra tớ không đây. . .
- Ai biết được. . .
Người thanh niên tóc vàng nói.
- Dù sao thì. . . Chúng ta thay đổi khá nhiều.
. . .
Ở trên bờ, Zoro vẫn chạy khắp nơi, chạy đến mức mồ hôi đổ đầy đầu vẫn không tìm thấy đường về.
- Tệ thật, thứ quái vật đó sắp đến rồi nhưng mình vẫn chưa tìm được Isora!
Zoro cúi đầu, tăng tốc nói.
- Không được, mình phải đi về báo tin này mới được!
- Lộc cộc, lộc cộc ~ !
Tại một bờ biển vắng người, tiếng bước chân dồn dập liên tục vang lên, Zoro dừng lại, vừa thở vừa nói.
- Biển. . . ? Chết tiệt, đi hướng nào bây giờ?
Dứt lời Zoro quay người chạy đi, vài phút sau, Zoro quay lại nói.
- Gì chứ? Lại là biển? Có chuyện gì với cái đảo này vậy?
. . .
Trong lúc Zoro đứng đó thở gấp, Isora bưng một đĩa đồ ăn đứng dựa vào cửa, nhìn Nami nói.
- Cậu ăn sáng chưa mà ngồi đếm tiền hoài vậy?
Nami không thèm ngẩng đầu lên nói.
- Chỉ cần cho tớ tiền thì không cần ăn gì tớ cũng có thể sống.
- Chậc ~ !
Isora nói nhỏ.
- Đúng là tham tiền. . .
- Kệ tớ.
Nami bỏ cọc tiền cuối cùng vào vali, nói.
- Xong rồi. Isora, mang mấy cái vali này vào trong đi.
- Ờ.
Isora đi tới gần Nami, đưa cái đĩa qua nói.
- Cầm giùm tớ cái.
Sau khi Nami cầm cái đĩa, Isora xách theo mấy cái vali đi vào phòng nữ, đặt gần tủ quần áo rồi đi ra, nhận lấy cái đĩa từ tay Nami, nói.
- Qua đây chút, Nami.
Nami khó hiểu hỏi.
- Qua đó làm gì?
Isora nói.
- Sắp có quái vật phá tường vào. . . Cậu đứng qua đây chút đi.
- Quái vật?
Franky nói.
- Trên đảo này làm gì có quái vật.
Chopper run run đi tới gần Isora hỏi.
- Cậu nói thật hả Isora?
- Ầm!
Tiếng va chạm vang lên, một mảnh vách tường bị thổi bay, khói bụi mù mịt, Isora nói.
- Đó, quái vật đó.
- Xẹt ~ !
Vừa dứt lời, Isora lập tức cảm thấy mình đang bị một thứ gì đó vô cùng khủng bố nhìn chằm chằm.
- Thằng nhóc. . . Mới nói ai là quái vật hả?!
- Ầm!
Isora chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh bay ra ngoài. . .
- “Rõ ràng là quái vật. . .”
Ở trên không trung, Isora nhét một miếng đồ ăn vào miệng, sờ sờ cục u trên đầu nghĩ.
- “Hơn nữa còn là quái vật trong quái vật.”
Không khí trong phòng lập tức trở nên im lặng, Nami kêu lên một tiếng, phá vỡ sự yên lặng, chạy ra ngoài, Sanji và Franky nhìn chằm chằm vào một ông già có thân hình cao lớn, đội một cái mũ hình đầu chó. Mà trong lúc tất cả đều đề phòng nhìn về phía mình, ông già cũng lướt nhìn qua tất cả mọi người, đến khi nhìn thấy Luffy đang ngồi ngủ trên bàn ăn thì ông già cười nói.
- Hờ. . . Đúng là. . . Vẫn bất cẩn như mọi khi.
- Xẹt ~ !
Luffy đang mơ mơ màng màng, đột nhiên lại cảm thấy cảm giác sởn tóc gáy quen thuộc mà lâu rồi không cảm thấy, vội mở mắt ra, Luffy chỉ kịp nhìn thấy một nắm đấm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đấm thẳng tới.
- Dậy đi!
- Ầm!
Luffy ôm trán hét lên.
- Aaa! Đau quá!
Chopper kêu lên.
- L-Luffy!
Sanji nhìn thấy Luffy vẫn đang ôm trán kêu gào thì nghiêm túc nhìn ông già nói thầm.
- H-Haki!
Ông già cởi mũ ra, nhìn Luffy hỏi.
- Thấy cú đấm yêu thương của ta thế nào? Mà, ta nghe nói dạo này cháu hành động nông nổi lắm phải không. . . Luffy?
- Aaa?
Luffy sờ cục u to đùng trên trán nói.
- Ô-Ô-Ô-Ông nội?!
- Hả?!
Tất cả mọi người bất ngờ nói.
- Phó đô đốc này là. . . Ông nội của Luffy hả?!
- Luffy. Cháu không nghĩ là cháu nợ ta một lời xin lỗi sao?
Nghe lời nói của ông già, đám hải quân phía sau bắt đầu nhỏ giọng nói.
- Phó đô đốc Garp có cháu ư?
- Không biết, tôi mới nghe lần đầu. . .
- Garp. . .
Nami đứng kế bên Isora, nghe thấy tiếng nói của hải quân thì hỏi.
- Là hải quân anh hùng Garp phải không?!
Sanji hỏi.
- Nè Luffy, đó thật sự là ông nội của cậu thật hả. . . ?
- Nhìn là biết rồi. . .
Isora sờ sờ cục u trên trán nói.
- Cả hai người đều thích phá hoại. . .
Garp liếc nhìn Isora một cái, sau đó yên lặng quay đầu nhìn vách tường, trên đầu như có một con quạ bay qua. . .
- Ổng chính là ông nội tớ!
Luffy đề phòng nhìn Garp nói.
- Mọi người, đừng có cố đánh ông ấy!
Trong sự bất ngờ của mọi người, Luffy lại nói.
- Hồi bé, tớ xuýt bị ông ấy giết bao lần đấy.
- Này, này.
Garp khoanh tay đứng thẳng nói.
- Đừng có nói xấu ta chứ. Ta ném cháu xuống khe núi không đáy. Để cháu ở trong rừng vào ban đêm. Buộc cháu vào bong bóng rồi thả lên trời. Tất cả cũng là để cho cháu thành một người đàn ông mạnh mẽ!
Isora liếc nhìn Luffy, nói.
- Tớ biết tại sao thần kinh của thuyền trưởng không được bình thường rồi. . .
- Ừ. . .
Sanji nói.
- Đó cũng là lý do khiến ý chí sống còn của Luffy cao như thế. . .
- Ừm. . .
Chopper nói.
- Vậy nên thuốc của tớ mới trị không được. . .
Mặc kệ lời nói của mọi người, Garp tiếp tục nói.
- Cuối cùng, ta để cháu lại cho người bạn thân để tiếp tục rèn luyện với Ace. Và. . . Khi cháu ở ngoài tầm mắt của ta thì. . .
Garp nổi giận nói.
- Ta làm tất cả chỉ vì muốn cháu trở thành một hải quân mạnh mẽ!
Luffy đứng bật dậy hét lên.
- Cháu luôn nói là cháu muốn làm hải tặc rồi mà!
Garp nói.
- Cháu bị tên Tóc Đỏ làm hư rồi! Tức thật. . .
Luffy cắn răng nói.
- Cháu nợ Shanks mạng sống của mình! Ông không được nói xấu anh ấy!
Garp bắt lấy cổ áo Luffy, hỏi.
- Giờ cháu lại muốn lên mặt dạy bảo ta hả?!
Luffy hoảng sợ nói.
- Không! Cháu xin lỗi! Xin lỗi!
- Nguy rồi!
Chopper nói.
- Luffy bị tóm rồi!
- Xuỵt!
Isora ôm Chopper lại nói.
- Tuy cùng là quái vật nhưng cậu đánh không lại ông ấy đâu. . .
- Khò ~ z z z z ~ !
- Khò ~ z z z z ~ !
Nhìn hai người vốn đang cãi nhau, giờ lại đứng đó mà ngáy ngủ, cả nhóm mũ rơm và đám hải quân bên ngoài đều bất ngờ kêu lên.
- N-Ngủ hả?!!!
- Luffy. . .
- Chút nữa chúng ta sẽ gặp lại cậu ta.
Một người thanh niên có mái tóc vàng, đeo hai thanh đao Kukri đi tới gần người thanh niên tóc hồng nói.
- Mong là cậu ta nhận ra tớ.
Người thanh niên tóc hồng nói.
- Không biết cậu ta có nhận ra tớ không đây. . .
- Ai biết được. . .
Người thanh niên tóc vàng nói.
- Dù sao thì. . . Chúng ta thay đổi khá nhiều.
. . .
Ở trên bờ, Zoro vẫn chạy khắp nơi, chạy đến mức mồ hôi đổ đầy đầu vẫn không tìm thấy đường về.
- Tệ thật, thứ quái vật đó sắp đến rồi nhưng mình vẫn chưa tìm được Isora!
Zoro cúi đầu, tăng tốc nói.
- Không được, mình phải đi về báo tin này mới được!
- Lộc cộc, lộc cộc ~ !
Tại một bờ biển vắng người, tiếng bước chân dồn dập liên tục vang lên, Zoro dừng lại, vừa thở vừa nói.
- Biển. . . ? Chết tiệt, đi hướng nào bây giờ?
Dứt lời Zoro quay người chạy đi, vài phút sau, Zoro quay lại nói.
- Gì chứ? Lại là biển? Có chuyện gì với cái đảo này vậy?
. . .
Trong lúc Zoro đứng đó thở gấp, Isora bưng một đĩa đồ ăn đứng dựa vào cửa, nhìn Nami nói.
- Cậu ăn sáng chưa mà ngồi đếm tiền hoài vậy?
Nami không thèm ngẩng đầu lên nói.
- Chỉ cần cho tớ tiền thì không cần ăn gì tớ cũng có thể sống.
- Chậc ~ !
Isora nói nhỏ.
- Đúng là tham tiền. . .
- Kệ tớ.
Nami bỏ cọc tiền cuối cùng vào vali, nói.
- Xong rồi. Isora, mang mấy cái vali này vào trong đi.
- Ờ.
Isora đi tới gần Nami, đưa cái đĩa qua nói.
- Cầm giùm tớ cái.
Sau khi Nami cầm cái đĩa, Isora xách theo mấy cái vali đi vào phòng nữ, đặt gần tủ quần áo rồi đi ra, nhận lấy cái đĩa từ tay Nami, nói.
- Qua đây chút, Nami.
Nami khó hiểu hỏi.
- Qua đó làm gì?
Isora nói.
- Sắp có quái vật phá tường vào. . . Cậu đứng qua đây chút đi.
- Quái vật?
Franky nói.
- Trên đảo này làm gì có quái vật.
Chopper run run đi tới gần Isora hỏi.
- Cậu nói thật hả Isora?
- Ầm!
Tiếng va chạm vang lên, một mảnh vách tường bị thổi bay, khói bụi mù mịt, Isora nói.
- Đó, quái vật đó.
- Xẹt ~ !
Vừa dứt lời, Isora lập tức cảm thấy mình đang bị một thứ gì đó vô cùng khủng bố nhìn chằm chằm.
- Thằng nhóc. . . Mới nói ai là quái vật hả?!
- Ầm!
Isora chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh bay ra ngoài. . .
- “Rõ ràng là quái vật. . .”
Ở trên không trung, Isora nhét một miếng đồ ăn vào miệng, sờ sờ cục u trên đầu nghĩ.
- “Hơn nữa còn là quái vật trong quái vật.”
Không khí trong phòng lập tức trở nên im lặng, Nami kêu lên một tiếng, phá vỡ sự yên lặng, chạy ra ngoài, Sanji và Franky nhìn chằm chằm vào một ông già có thân hình cao lớn, đội một cái mũ hình đầu chó. Mà trong lúc tất cả đều đề phòng nhìn về phía mình, ông già cũng lướt nhìn qua tất cả mọi người, đến khi nhìn thấy Luffy đang ngồi ngủ trên bàn ăn thì ông già cười nói.
- Hờ. . . Đúng là. . . Vẫn bất cẩn như mọi khi.
- Xẹt ~ !
Luffy đang mơ mơ màng màng, đột nhiên lại cảm thấy cảm giác sởn tóc gáy quen thuộc mà lâu rồi không cảm thấy, vội mở mắt ra, Luffy chỉ kịp nhìn thấy một nắm đấm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đấm thẳng tới.
- Dậy đi!
- Ầm!
Luffy ôm trán hét lên.
- Aaa! Đau quá!
Chopper kêu lên.
- L-Luffy!
Sanji nhìn thấy Luffy vẫn đang ôm trán kêu gào thì nghiêm túc nhìn ông già nói thầm.
- H-Haki!
Ông già cởi mũ ra, nhìn Luffy hỏi.
- Thấy cú đấm yêu thương của ta thế nào? Mà, ta nghe nói dạo này cháu hành động nông nổi lắm phải không. . . Luffy?
- Aaa?
Luffy sờ cục u to đùng trên trán nói.
- Ô-Ô-Ô-Ông nội?!
- Hả?!
Tất cả mọi người bất ngờ nói.
- Phó đô đốc này là. . . Ông nội của Luffy hả?!
- Luffy. Cháu không nghĩ là cháu nợ ta một lời xin lỗi sao?
Nghe lời nói của ông già, đám hải quân phía sau bắt đầu nhỏ giọng nói.
- Phó đô đốc Garp có cháu ư?
- Không biết, tôi mới nghe lần đầu. . .
- Garp. . .
Nami đứng kế bên Isora, nghe thấy tiếng nói của hải quân thì hỏi.
- Là hải quân anh hùng Garp phải không?!
Sanji hỏi.
- Nè Luffy, đó thật sự là ông nội của cậu thật hả. . . ?
- Nhìn là biết rồi. . .
Isora sờ sờ cục u trên trán nói.
- Cả hai người đều thích phá hoại. . .
Garp liếc nhìn Isora một cái, sau đó yên lặng quay đầu nhìn vách tường, trên đầu như có một con quạ bay qua. . .
- Ổng chính là ông nội tớ!
Luffy đề phòng nhìn Garp nói.
- Mọi người, đừng có cố đánh ông ấy!
Trong sự bất ngờ của mọi người, Luffy lại nói.
- Hồi bé, tớ xuýt bị ông ấy giết bao lần đấy.
- Này, này.
Garp khoanh tay đứng thẳng nói.
- Đừng có nói xấu ta chứ. Ta ném cháu xuống khe núi không đáy. Để cháu ở trong rừng vào ban đêm. Buộc cháu vào bong bóng rồi thả lên trời. Tất cả cũng là để cho cháu thành một người đàn ông mạnh mẽ!
Isora liếc nhìn Luffy, nói.
- Tớ biết tại sao thần kinh của thuyền trưởng không được bình thường rồi. . .
- Ừ. . .
Sanji nói.
- Đó cũng là lý do khiến ý chí sống còn của Luffy cao như thế. . .
- Ừm. . .
Chopper nói.
- Vậy nên thuốc của tớ mới trị không được. . .
Mặc kệ lời nói của mọi người, Garp tiếp tục nói.
- Cuối cùng, ta để cháu lại cho người bạn thân để tiếp tục rèn luyện với Ace. Và. . . Khi cháu ở ngoài tầm mắt của ta thì. . .
Garp nổi giận nói.
- Ta làm tất cả chỉ vì muốn cháu trở thành một hải quân mạnh mẽ!
Luffy đứng bật dậy hét lên.
- Cháu luôn nói là cháu muốn làm hải tặc rồi mà!
Garp nói.
- Cháu bị tên Tóc Đỏ làm hư rồi! Tức thật. . .
Luffy cắn răng nói.
- Cháu nợ Shanks mạng sống của mình! Ông không được nói xấu anh ấy!
Garp bắt lấy cổ áo Luffy, hỏi.
- Giờ cháu lại muốn lên mặt dạy bảo ta hả?!
Luffy hoảng sợ nói.
- Không! Cháu xin lỗi! Xin lỗi!
- Nguy rồi!
Chopper nói.
- Luffy bị tóm rồi!
- Xuỵt!
Isora ôm Chopper lại nói.
- Tuy cùng là quái vật nhưng cậu đánh không lại ông ấy đâu. . .
- Khò ~ z z z z ~ !
- Khò ~ z z z z ~ !
Nhìn hai người vốn đang cãi nhau, giờ lại đứng đó mà ngáy ngủ, cả nhóm mũ rơm và đám hải quân bên ngoài đều bất ngờ kêu lên.
- N-Ngủ hả?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.