Chương 20
Tiếu Giai Nhân
23/05/2023
Thạch Kiều trấn không quá lớn, khi gã sai vặt tìm đến, Trần Đình Giám đang trấn an dân chúng ở phía Nam trấn.
Trần Đình Giám biết được trong nhà xảy ra chuyện, đến cả đứa con cả chững chạc nhất cũng trở về, ông đành phải nói với Lý Chánh: "Bên này giao cho ngươi, ta trở về một chuyến."
Lý Chính khom người cười xòa: "Các lão cứ yên tâm, dân chúng trên trấn đã quen kiểu trận chiến nhỏ như vậy rồi."
Trần Đình Giám gật đầu, vội vàng trở về nhà cùng gã sai vặt, trên đường trở về gặp dân chúng, họ đều hành lễ với ông, ông cũng khiêm tốn đáp lễ lại, không hề có quan uy.
Dân chúng quá nhiệt tình nên Trần Đình Giám tốn khá nhiều thời gian, khi ông trở về Trần gia, đã thấy lão Tam nhà mình đứng đợi ở cửa.
Vẻ mặt Trần Đình Giám thay đổi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt Trần Hiếu Tông phiếm hồng, hắn ta kể ngắn gọn chuyện Tứ đệ vô tình nhặt được một quyển sổ sách và phát hiện Tề thị âm thầm vơ vét của cải, trọng điểm là hai củ nhân sâm kia.
Ban đầu Trần Đình Giám không có biểu cảm gì, có vẻ cũng không ngạc nhiên khi biết Tề thị làm như vậy, nhưng sau khi nghe được câu sau, ông siết chặt tay.
"Đi vào."
Không thấy nhi tử đâu, Trần Đình Giám ngẩng đầu đi về phía viện.
Chủ trạch ở viện thứ hai, ở giữa là từ đường Trần gia.
Liên quan đến cái chết của lão thái thái, Tôn thị gọi cả nhà ở Đông viện đến từ đường, bao gồm cả đại phòng nhà họ, ngoại trừ cô con dâu có thân phận tôn quý Hoa Dương và những đứa cháu kháu thì những người khác đều ở đây.
Trần Đình Giám vừa xuất hiện, Tôn thị đứng dậy khỏi ghế, Trần Đình Thực đang quỳ gối trước bài vị tổ tiên khóc nức nở, ông ta quỳ xuống khóc lóc với huynh trưởng: "Đại ca, ta vô dụng, ta có lỗi với huynh, cũng có lỗi với mẫu thân của chúng ta!"
Trần Đình Giám nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của ông ta, nhíu mày hỏi: "Ai đánh?"
Trần Đình Thực khóc đến mức không mở được mắt: "Ta đáng bị đánh, đại ca, huynh cũng đánh ta đi!"
Trần Đình Giám quát to: "Khóc sướt mướt như vậy còn thể thống gì nữa, có gì đứng lên rồi nói!"
Uy nghiêm của huynh trưởng và uy quan dồn đến, người Trần Đình Thực run rẩy, ông ta lấy ống tay áo lau mặt qua loa, cúi đầu đứng lên.
Trần Đình Giám đi đến ghế chủ vị bên cạnh Tôn thị, ông ngồi xuống, liếc nhìn lần lượt người hai phòng đứng riêng biệt với nhau, khuôn mặt vô cảm nhìn Tề thị tóc tai bù xù và bốn nhi tử của mình, Trần Đình Giám lại nhìn về phía Trần Đình Thực: "Ai đánh vào mặt của ngươi?"
Trần Đình Thực không chịu nói.
"Hắn..."
"Là ta."
Khi Trần Kế Tông oán hận giơ tay lên nhận là hắn ta, thì Trần Kính Tông cũng tiến lên, chủ động nhận "công lao" này.
Mặt Trần Đình Giám sầm xuống, ông phẫn nộ quát: "Thân là cháu trai mà dám đánh thân thúc, còn không màu quỳ xuống cho ta!"
Trần Kính Tông lại cười nhạt một tiếng.
Ngược lại Trần Đình Thực đang đứng không thẳng lại quỳ xuống đất, ông ta khóc nói: "Đại ca đừng trách Kính Tông, là ta hại chết mẫu thân, ta đáng đánh!"
Trần Đình Giám: "Ngươi hại chết mẫu thân, có chứng cứ không? Cho dù có chứng cứ, ngươi là trưởng bối, nên phạt cũng là người làm huynh là ta phạt, hắn thì được coi là gì chứ?"
Trần Đình Thực không dám tranh cãi, hắn ta sa sút tinh thần cúi đầu.
Trần Đình Giám thấy nhi tử vẫn đứng im, ông vỗ bàn: "Ngươi..."
"Lão gia, lão phu nhân, công chúa đến đây."
Quản sự canh giữ ở cửa từ đường thấy Công chúa được nha hoàn dìu vào viện, vội vàng thông báo với bên trong.
Từ đường vốn im lặng dưới sự uy nghiêm của các lão, cuối cùng cũng vang lên tiếng vuốt quần áo, mọi người không hẹn mà cùng ngoảnh lại nhìn ra ngoài cửa.
Trần Đình Giám nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, ông đi ra bên ngoài nghênh đón Công chúa.
Trần Kính Tông không nhúc nhích, hắn chỉ nghiêng người, tầm mắt lướt qua mọi người trong nhà đều đang nhìn Hoa Dương đạp nước đi đến.
Lúc này, hầu như viện Trần trạch vẫn còn ngập trong nước, cũng may nước không sâu, Hoa Dương đi một đôi giày đi mưa, không nhanh không chậm đi tới. Triều Vân đi bên trái dìu nàng, Triều Nguyệt đi phía sau xách váy cho nàng.
Bên ngoài có biết bao dân chúng đang bôn ba trong bùn lầy, duy nhất nàng công chúa nàng vẫn giữ tư thế trên hàng vạn hàng nghìn người, vô cùng quý phái, đến cả đôi giày đi mưa của nàng cũng là giày da cáo qúy báu, đế giày được làm bằng gỗ cây hải đường.
Đôi mắt lạnh lùng của nàng chứa sự kiêu ngạo trời sinh.
Trần Kính Tông nhìn nàng chằm chằm.
Hoa Dương từ từ đi tới, nàng không nhìn ai cả.
"Thần quản nhà không nghiêm, bêu rếu chuyện xấu, làm phiền đến Công chúa rồi." Trần Đình Giám khom người nhận tội.
Mặc dù Hoa Dương kính trọng vị cha chồng này, nhưng đến lúc tự cao tự đại thì vẫn phải tự cao tự đại, nàng thản nhiên nói: "Phụ thân miễn lễ. Nếu chỉ là chuyện của Trần gia, con dâu không nhất thiết phải đến đây, nhưng nhị phòng lại lợi dụng thanh danh của người để tham ô nhận hối lộ, chứng cứ vô cùng xác thực, đó là làm trái với quốc pháp, ta thân là công chúa Hoàng thất, không thể không trông coi hộ Phụ hoàng."
Hai vai Trần Đình Giám càng cúi thấp hơn: "Công chúa nói đúng, thần đang xử lý chuyện này, mời công chúa lên ghế ngồi."
Hoa Dương gật đầu, nàng đi qua công công và bà bà, dẫn đầu đi vào từ đường.
Tôn thị nhường chỗ ngồi của mình cho công chúa, bà đứng bên cạnh trượng phu.
Mọi người trở về vị trí của mình, Hoa Dương nói với Trần Đình Giám: "Con dâu không hiểu cách xử án, phụ thân là các lão, người tiếp tục thẩm tra xử lý là được."
Trần Đình Giám gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người bốn nhi tử đứng thẳng hơn cả cây trúc.
Công chúa không ở đây, nhi tử là con của ông, ông nên phạt thì phạt, nhưng bây giờ có Công chúa ở đây, nếu ông vẫn khăng khăng bảo nhi tử quỳ xuống, vậy Công chúa cũng sẽ mất mặt.
Trần Đình Giám đổi giọng hỏi: "Sổ sách đâu?"
Tôn thị vẫn cầm trên tay, bà lập tức đưa cho ông.
Trần Đình Giám lật xem một lượt, ông hỏi nhi tử: "Ngươi lấy được quyển sổ này ở đâu?"
Trần Kính Tông lười trả lời câu hỏi vô nghĩa như vậy.
Trần Bá Tông kính cẩn giải thích qua với phụ thân.
Giọng Trạng nguyên vừa trong trẻo vừa trầm thấp, xưng hô vẫn giữ sự kính trọng với thúc thẩm, vốn là người anh tuấn, lại đoan chính, chín chắn như vậy, người khác khó mà không tán tưởng.
Hoa Dương yên lặng nhìn lâu hơn một chút, bởi vì hai huynh đệ đứng rất gần nhau, ánh mắt của nàng không thể không lướt qua Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông đang khinh thường nhìn phụ thân mình.
Hoa Dương: "..."
Trần Đình Giám lại hỏi Tề thị: "Đệ muội, ngươi thừa nhận sổ sách này là của ngươi?"
Mái tóc dài của Tề thị rối tung, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt lấm lem bùn đất, khi bà ta đang tính toán trong lòng liệu có cơ hội xoay chuyển hay không thì Trần Đình Giám lạnh lùng nói: "Không phải của ngươi, đệ muội có thể không nhận, nếu ngươi phủ nhận, ta cũng sẽ phái người đối chất với từng người có tên trong quyển sổ này, hai củ nhân sâm kia đã bán ra ngoài, vậy chắc chắn có thể tìm được người mua."
Chút hy vọng xa vời của Tề thị bị chậu nước lạnh này dội sạch sẽ.
Dáng vẻ bà ta như thể, Trần Đình Thực hối hận không thôi, ông ta khóc ròng nói: "Đại ca còn tra hỏi cái gì chứ, tất cả đều là bà ta làm, huynh xử lý theo quốc pháp là được! Còn có ta, ta cũng có tội, ta tin tưởng nữ nhân xấu xa hại chết mẫu thân, huynh phạt luôn cả ta đi!"
Trần Đình Giám: "Bà ta phải nhận tội mới được."
Lúc này, hộ vệ được phái đi điều tra Đông viện khiêng một cái gương đến, đặt ở giữa từ đường.
Thủ lĩnh nhóm hộ vệ nói: "Lão gia, cái gương này được tìm thấy trong nhà kho của Tề thị, ở ngoài có khóa, ta đã hỏi nha hoàn bên đó, họ nói chìa khóa trong tay Tề thị, chỉ có bà ta mới có thể mở được cái hòm này."
Trần Đình Thực nghe vậy, ông ta lập tức bổ nhào về người Tề thị, không thèm để ý bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, ông ta mạnh mẽ giật một sợi dây hồng trong cổ áo của Tề thị ra.
Có người thích đeo ngọc Phật, có người thích đeo Ngọc Quan Âm, Tề thị cũng đeo một cái chìa khóa bằng đồng!
"Ta hoàn toàn không biết bà ta có cái gương này, lần đầu tiên ta thấy bà ta đeo cái chìa khóa này, thì bà ta nói đó là vật hữu duyên lấy ở chùa, đại sư cũng đã khai quang nên ta tin tưởng bà ta!"
Trần Đình Thực cầm chiếc chìa khóa, hắn ta vừa khóc vừa cười, vô cùng trào phúng bản thân.
Thủ lĩnh nhóm hộ vệ nhận lấy chìa khóa, mở cái hòm ra.
La Ngọc Yến thật sự rất tò mò, vừa đỡ bụng vừa bước lên vài bước theo trượng phu, cúi người nhìn xuống, trong nháy mắt vàng bạc, ngọc bích và một chồng ngân phiếu làm lóa mắt nàng ta.
Trên ngân phiếu có dấu hiệu riêng, các đồ như ngọc bích cũng có thể đối chiếu với những mục trong sổ sách.
Như vậy, tội danh một mình Tề thị nhận hối lộ đã được chứng thực!
Trần Đình Giám không cần cho nhị đệ mặt mũi gì nữa, ông bình tĩnh phân phó hộ vệ: "Áp giải tất cả quản sự, hạ nhân của Đông viện đến phòng củi, Bá Tông, ngươi đi thẩm vấn bọn họ, phải tìm ra hết bè phái của Tề thị."
Trước đây Trần Bá Tông từng làm một viên quan nhỏ ở Kinh Thành, để hắn ta thẩm vấn rất thích hợp.
Sau khi Trần Bá Tông rời đi, Trần Đình Giám nhìn đệ đệ ruột quỳ gối trước mặt mình, liên tục nhận tội, hốc mắt ông đỏ lên, Trần Đình Giám bỗng đứng dậy, ông phất vạt áo rồi quỳ xuống trước mặt ông ta.
Trần Đình Thực ngây người!
Trần Hiếu Tông tiến lên đỡ phụ thân dậy.
Trần Đình Giám vẫy tay với hắn ta, cũng không cho người khác đến đỡ mình, ông nhìn đệ đệ rơi lệ: "Phụ thân chúng ta mất sớm, đều nói huynh trưởng như phụ thân, ta lại chỉ quan tâm đến việc học của mình, không hề quan tâm đến ngươi. Ta rời quê nhà làm quan, giao mẫu thân cho ngươi chăm sóc suốt ba mươi năm nay. Nhị đệ, nói về tận hiếu với mẫu thân, ta kém xa ngươi, nếu ta có thể chăm sóc mẫu thân nhiều hơn, mẫu thân cũng sẽ không..."
"Đại ca, huynh đừng nói như vậy, đều là do năm đó ta bị dung mạo của bà ta quyến rũ, bỏ ngoài tai lời phản đối của mẫu thân để cưới bà ta vào nhà, bà ta chính là mối tai họa!"
Trần Đình Thực nghẹn ngào ôm lấy huynh trưởng, ông ta không dám trách tội chính mình nữa, phát tiết tất cả căm hận lên người Tề thị!
Tề thị đã cam chịu số phận, nghe thấy trượng phu xưa nay chỉ biết lấy lòng mình, thế nhưng lại nói ra được những lời như vậy, bà ta bỗng cười, từ cười nhỏ dần biến thành cười to, cười đến mức khóe mắt rơi lệ: "Bị dung mạo của ta quyến rũ? Đúng, là ta dựa vào dung mạo để gả cho ngươi, nhưng ngươi không lợi dụng điều đó sao? Ta chưa cho ngươi ngủ với ta, hay là chưa sinh con cho ngươi? Nói như là cưới ta, ngươi phải chịu rất nhiều thiệt thòi vậy đó. Ngươi cũng không nhìn lại bản thân xem, huynh ruột thi Trạng Nguyên làm quan lớn, ngươi chỉ biết vùi đầu vào trồng trọt, đến cả tú tài cũng không thi đỗ. Nếu không phải Trần gia có địa vị, ta có thể coi trọng ngươi sao?"
Hai huynh đệ Trần Đình Giám đang ôm nhau khóc rống, như một câu chuyện tình thâm được mọi người ca tụng, thì câu mắng này của Tề thị khiến không khí trong từ đường bỗng thay đổi.
Tôn thị nháy mắt với nha hoàn.
Hai nha hoàn tiến lên, dùng vải bố bịt miệng Tề thị lại.
Tề thị phản kháng, bà ta tuyệt vọng nhìn về phía nhi tử duy nhất của mình là Trần Kế Tông.
Tề thị làm việc thận trọng, nhận được hơn hai mươi ngàn lượng tiền biếu, bà ta giấu giếm cả nhi tử ruột, bởi vì bà ta biết nhi tử của bà ta quần là áo lụa, dễ gặp phải thị phi vì tiền.
Bây giờ đại phòng muốn trừng phạt bà ta, cuối cùng Tề thị cũng thấy sợ, sợ rằng bà ta không sống được nữa.
Trần Kế Tông thân thiết với mẫu thân từ nhỏ, hắn ta biết chuyện mẫu thân mình tham ô không thể chối cãi được. Lúc này, hắn ta khóc lóc đi đến bên cạnh Trần Đình Giám, liên tục dập đầu: "Bá phụ, mẫu thân ta không nên nổi lòng tham, lại càng không nên hoán đổi nhân sâm của tổ mẫu, mẫu thân của ta có tội, người dùng gia pháp gì cũng được, chỉ cần người đừng báo quan, xin người hãy nể mặt người cháu là ta cho bà ấy chút thể diện!"
Trần Đình Thực khinh bỉ nhi tử: "Bà ta thì có thể diện gì chứ, bà ta hại chết tổ mẫu ngươi, vậy mà ngươi còn bao che cho bà ta!"
Trần Đình Giám đỡ Trần Đình Thực đứng lên, ông nhìn cháu trai nói: "Nếu bà ta phạm tội khác, ta có thể không truy cứu, nhưng bà ta lại nhận hối lộ, trước thì coi thường quốc pháp, sau thì bất hiếu với tổ mẫu ngươi, về công về tư, ta không thể tha thứ được."
Nói xong, Trần Đình Giám nhìn Hoa Dương vẫn ngồi yên ổn trên ghế, ông chắp tay nói: "Công chúa minh giám, đợi thần điều tra ra hết đồng bọn của Tề thị, thần sẽ bẩm báo từ đầu chí cuối chuyện này với Hoàng Thượng, mọi tội danh để Hoàng Thượng quyết định."
Trần Kế Tông đang hết hy vọng, nghe vậy thì mắt sáng lên, quỳ xuống trước mặt Hoa Dương: "Công chúa, cầu xin người..."
Trần Kính Tông dứt khoát kéo vạt áo hắn ta lên, mặt hắn lạnh tanh nói với hộ vệ: "Dẫn đi."
Mặt hàng này không có tư cách lọt vào mắt và tai của nàng.
Hộ vệ áp giải Trần Kế Tông và Tề thị rời đi.
Từ đường yên tĩnh lại, vẻ mặt của Hoa Dương dịu đi, nàng hành lễ với Trần Đình Giám, nói: "Phụ thân xử lý công bằng, con dâu khâm phục, người yên tâm, con dâu sẽ viết một bức thư cho phụ hoàng, nói rõ chuyện Tề thị tham ô không liên quan đến người, tất cả đều là bà ta to gan lớn mật tự hành động, phụ hoàng anh minh, chắc chắn sẽ có thể thông cảm cho sự bất đắc dĩ của người."
Phụ hoàng háo sắc thì háo sắc, nhưng từ trước đến nay luôn đối xử khoang dung với các quan thần, chẳng những sẽ không giận chó đánh mèo với công công, có lẽ còn khen ngợi công công liêm minh.
Trần Đình Giám biết được trong nhà xảy ra chuyện, đến cả đứa con cả chững chạc nhất cũng trở về, ông đành phải nói với Lý Chánh: "Bên này giao cho ngươi, ta trở về một chuyến."
Lý Chính khom người cười xòa: "Các lão cứ yên tâm, dân chúng trên trấn đã quen kiểu trận chiến nhỏ như vậy rồi."
Trần Đình Giám gật đầu, vội vàng trở về nhà cùng gã sai vặt, trên đường trở về gặp dân chúng, họ đều hành lễ với ông, ông cũng khiêm tốn đáp lễ lại, không hề có quan uy.
Dân chúng quá nhiệt tình nên Trần Đình Giám tốn khá nhiều thời gian, khi ông trở về Trần gia, đã thấy lão Tam nhà mình đứng đợi ở cửa.
Vẻ mặt Trần Đình Giám thay đổi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt Trần Hiếu Tông phiếm hồng, hắn ta kể ngắn gọn chuyện Tứ đệ vô tình nhặt được một quyển sổ sách và phát hiện Tề thị âm thầm vơ vét của cải, trọng điểm là hai củ nhân sâm kia.
Ban đầu Trần Đình Giám không có biểu cảm gì, có vẻ cũng không ngạc nhiên khi biết Tề thị làm như vậy, nhưng sau khi nghe được câu sau, ông siết chặt tay.
"Đi vào."
Không thấy nhi tử đâu, Trần Đình Giám ngẩng đầu đi về phía viện.
Chủ trạch ở viện thứ hai, ở giữa là từ đường Trần gia.
Liên quan đến cái chết của lão thái thái, Tôn thị gọi cả nhà ở Đông viện đến từ đường, bao gồm cả đại phòng nhà họ, ngoại trừ cô con dâu có thân phận tôn quý Hoa Dương và những đứa cháu kháu thì những người khác đều ở đây.
Trần Đình Giám vừa xuất hiện, Tôn thị đứng dậy khỏi ghế, Trần Đình Thực đang quỳ gối trước bài vị tổ tiên khóc nức nở, ông ta quỳ xuống khóc lóc với huynh trưởng: "Đại ca, ta vô dụng, ta có lỗi với huynh, cũng có lỗi với mẫu thân của chúng ta!"
Trần Đình Giám nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của ông ta, nhíu mày hỏi: "Ai đánh?"
Trần Đình Thực khóc đến mức không mở được mắt: "Ta đáng bị đánh, đại ca, huynh cũng đánh ta đi!"
Trần Đình Giám quát to: "Khóc sướt mướt như vậy còn thể thống gì nữa, có gì đứng lên rồi nói!"
Uy nghiêm của huynh trưởng và uy quan dồn đến, người Trần Đình Thực run rẩy, ông ta lấy ống tay áo lau mặt qua loa, cúi đầu đứng lên.
Trần Đình Giám đi đến ghế chủ vị bên cạnh Tôn thị, ông ngồi xuống, liếc nhìn lần lượt người hai phòng đứng riêng biệt với nhau, khuôn mặt vô cảm nhìn Tề thị tóc tai bù xù và bốn nhi tử của mình, Trần Đình Giám lại nhìn về phía Trần Đình Thực: "Ai đánh vào mặt của ngươi?"
Trần Đình Thực không chịu nói.
"Hắn..."
"Là ta."
Khi Trần Kế Tông oán hận giơ tay lên nhận là hắn ta, thì Trần Kính Tông cũng tiến lên, chủ động nhận "công lao" này.
Mặt Trần Đình Giám sầm xuống, ông phẫn nộ quát: "Thân là cháu trai mà dám đánh thân thúc, còn không màu quỳ xuống cho ta!"
Trần Kính Tông lại cười nhạt một tiếng.
Ngược lại Trần Đình Thực đang đứng không thẳng lại quỳ xuống đất, ông ta khóc nói: "Đại ca đừng trách Kính Tông, là ta hại chết mẫu thân, ta đáng đánh!"
Trần Đình Giám: "Ngươi hại chết mẫu thân, có chứng cứ không? Cho dù có chứng cứ, ngươi là trưởng bối, nên phạt cũng là người làm huynh là ta phạt, hắn thì được coi là gì chứ?"
Trần Đình Thực không dám tranh cãi, hắn ta sa sút tinh thần cúi đầu.
Trần Đình Giám thấy nhi tử vẫn đứng im, ông vỗ bàn: "Ngươi..."
"Lão gia, lão phu nhân, công chúa đến đây."
Quản sự canh giữ ở cửa từ đường thấy Công chúa được nha hoàn dìu vào viện, vội vàng thông báo với bên trong.
Từ đường vốn im lặng dưới sự uy nghiêm của các lão, cuối cùng cũng vang lên tiếng vuốt quần áo, mọi người không hẹn mà cùng ngoảnh lại nhìn ra ngoài cửa.
Trần Đình Giám nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, ông đi ra bên ngoài nghênh đón Công chúa.
Trần Kính Tông không nhúc nhích, hắn chỉ nghiêng người, tầm mắt lướt qua mọi người trong nhà đều đang nhìn Hoa Dương đạp nước đi đến.
Lúc này, hầu như viện Trần trạch vẫn còn ngập trong nước, cũng may nước không sâu, Hoa Dương đi một đôi giày đi mưa, không nhanh không chậm đi tới. Triều Vân đi bên trái dìu nàng, Triều Nguyệt đi phía sau xách váy cho nàng.
Bên ngoài có biết bao dân chúng đang bôn ba trong bùn lầy, duy nhất nàng công chúa nàng vẫn giữ tư thế trên hàng vạn hàng nghìn người, vô cùng quý phái, đến cả đôi giày đi mưa của nàng cũng là giày da cáo qúy báu, đế giày được làm bằng gỗ cây hải đường.
Đôi mắt lạnh lùng của nàng chứa sự kiêu ngạo trời sinh.
Trần Kính Tông nhìn nàng chằm chằm.
Hoa Dương từ từ đi tới, nàng không nhìn ai cả.
"Thần quản nhà không nghiêm, bêu rếu chuyện xấu, làm phiền đến Công chúa rồi." Trần Đình Giám khom người nhận tội.
Mặc dù Hoa Dương kính trọng vị cha chồng này, nhưng đến lúc tự cao tự đại thì vẫn phải tự cao tự đại, nàng thản nhiên nói: "Phụ thân miễn lễ. Nếu chỉ là chuyện của Trần gia, con dâu không nhất thiết phải đến đây, nhưng nhị phòng lại lợi dụng thanh danh của người để tham ô nhận hối lộ, chứng cứ vô cùng xác thực, đó là làm trái với quốc pháp, ta thân là công chúa Hoàng thất, không thể không trông coi hộ Phụ hoàng."
Hai vai Trần Đình Giám càng cúi thấp hơn: "Công chúa nói đúng, thần đang xử lý chuyện này, mời công chúa lên ghế ngồi."
Hoa Dương gật đầu, nàng đi qua công công và bà bà, dẫn đầu đi vào từ đường.
Tôn thị nhường chỗ ngồi của mình cho công chúa, bà đứng bên cạnh trượng phu.
Mọi người trở về vị trí của mình, Hoa Dương nói với Trần Đình Giám: "Con dâu không hiểu cách xử án, phụ thân là các lão, người tiếp tục thẩm tra xử lý là được."
Trần Đình Giám gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người bốn nhi tử đứng thẳng hơn cả cây trúc.
Công chúa không ở đây, nhi tử là con của ông, ông nên phạt thì phạt, nhưng bây giờ có Công chúa ở đây, nếu ông vẫn khăng khăng bảo nhi tử quỳ xuống, vậy Công chúa cũng sẽ mất mặt.
Trần Đình Giám đổi giọng hỏi: "Sổ sách đâu?"
Tôn thị vẫn cầm trên tay, bà lập tức đưa cho ông.
Trần Đình Giám lật xem một lượt, ông hỏi nhi tử: "Ngươi lấy được quyển sổ này ở đâu?"
Trần Kính Tông lười trả lời câu hỏi vô nghĩa như vậy.
Trần Bá Tông kính cẩn giải thích qua với phụ thân.
Giọng Trạng nguyên vừa trong trẻo vừa trầm thấp, xưng hô vẫn giữ sự kính trọng với thúc thẩm, vốn là người anh tuấn, lại đoan chính, chín chắn như vậy, người khác khó mà không tán tưởng.
Hoa Dương yên lặng nhìn lâu hơn một chút, bởi vì hai huynh đệ đứng rất gần nhau, ánh mắt của nàng không thể không lướt qua Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông đang khinh thường nhìn phụ thân mình.
Hoa Dương: "..."
Trần Đình Giám lại hỏi Tề thị: "Đệ muội, ngươi thừa nhận sổ sách này là của ngươi?"
Mái tóc dài của Tề thị rối tung, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt lấm lem bùn đất, khi bà ta đang tính toán trong lòng liệu có cơ hội xoay chuyển hay không thì Trần Đình Giám lạnh lùng nói: "Không phải của ngươi, đệ muội có thể không nhận, nếu ngươi phủ nhận, ta cũng sẽ phái người đối chất với từng người có tên trong quyển sổ này, hai củ nhân sâm kia đã bán ra ngoài, vậy chắc chắn có thể tìm được người mua."
Chút hy vọng xa vời của Tề thị bị chậu nước lạnh này dội sạch sẽ.
Dáng vẻ bà ta như thể, Trần Đình Thực hối hận không thôi, ông ta khóc ròng nói: "Đại ca còn tra hỏi cái gì chứ, tất cả đều là bà ta làm, huynh xử lý theo quốc pháp là được! Còn có ta, ta cũng có tội, ta tin tưởng nữ nhân xấu xa hại chết mẫu thân, huynh phạt luôn cả ta đi!"
Trần Đình Giám: "Bà ta phải nhận tội mới được."
Lúc này, hộ vệ được phái đi điều tra Đông viện khiêng một cái gương đến, đặt ở giữa từ đường.
Thủ lĩnh nhóm hộ vệ nói: "Lão gia, cái gương này được tìm thấy trong nhà kho của Tề thị, ở ngoài có khóa, ta đã hỏi nha hoàn bên đó, họ nói chìa khóa trong tay Tề thị, chỉ có bà ta mới có thể mở được cái hòm này."
Trần Đình Thực nghe vậy, ông ta lập tức bổ nhào về người Tề thị, không thèm để ý bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, ông ta mạnh mẽ giật một sợi dây hồng trong cổ áo của Tề thị ra.
Có người thích đeo ngọc Phật, có người thích đeo Ngọc Quan Âm, Tề thị cũng đeo một cái chìa khóa bằng đồng!
"Ta hoàn toàn không biết bà ta có cái gương này, lần đầu tiên ta thấy bà ta đeo cái chìa khóa này, thì bà ta nói đó là vật hữu duyên lấy ở chùa, đại sư cũng đã khai quang nên ta tin tưởng bà ta!"
Trần Đình Thực cầm chiếc chìa khóa, hắn ta vừa khóc vừa cười, vô cùng trào phúng bản thân.
Thủ lĩnh nhóm hộ vệ nhận lấy chìa khóa, mở cái hòm ra.
La Ngọc Yến thật sự rất tò mò, vừa đỡ bụng vừa bước lên vài bước theo trượng phu, cúi người nhìn xuống, trong nháy mắt vàng bạc, ngọc bích và một chồng ngân phiếu làm lóa mắt nàng ta.
Trên ngân phiếu có dấu hiệu riêng, các đồ như ngọc bích cũng có thể đối chiếu với những mục trong sổ sách.
Như vậy, tội danh một mình Tề thị nhận hối lộ đã được chứng thực!
Trần Đình Giám không cần cho nhị đệ mặt mũi gì nữa, ông bình tĩnh phân phó hộ vệ: "Áp giải tất cả quản sự, hạ nhân của Đông viện đến phòng củi, Bá Tông, ngươi đi thẩm vấn bọn họ, phải tìm ra hết bè phái của Tề thị."
Trước đây Trần Bá Tông từng làm một viên quan nhỏ ở Kinh Thành, để hắn ta thẩm vấn rất thích hợp.
Sau khi Trần Bá Tông rời đi, Trần Đình Giám nhìn đệ đệ ruột quỳ gối trước mặt mình, liên tục nhận tội, hốc mắt ông đỏ lên, Trần Đình Giám bỗng đứng dậy, ông phất vạt áo rồi quỳ xuống trước mặt ông ta.
Trần Đình Thực ngây người!
Trần Hiếu Tông tiến lên đỡ phụ thân dậy.
Trần Đình Giám vẫy tay với hắn ta, cũng không cho người khác đến đỡ mình, ông nhìn đệ đệ rơi lệ: "Phụ thân chúng ta mất sớm, đều nói huynh trưởng như phụ thân, ta lại chỉ quan tâm đến việc học của mình, không hề quan tâm đến ngươi. Ta rời quê nhà làm quan, giao mẫu thân cho ngươi chăm sóc suốt ba mươi năm nay. Nhị đệ, nói về tận hiếu với mẫu thân, ta kém xa ngươi, nếu ta có thể chăm sóc mẫu thân nhiều hơn, mẫu thân cũng sẽ không..."
"Đại ca, huynh đừng nói như vậy, đều là do năm đó ta bị dung mạo của bà ta quyến rũ, bỏ ngoài tai lời phản đối của mẫu thân để cưới bà ta vào nhà, bà ta chính là mối tai họa!"
Trần Đình Thực nghẹn ngào ôm lấy huynh trưởng, ông ta không dám trách tội chính mình nữa, phát tiết tất cả căm hận lên người Tề thị!
Tề thị đã cam chịu số phận, nghe thấy trượng phu xưa nay chỉ biết lấy lòng mình, thế nhưng lại nói ra được những lời như vậy, bà ta bỗng cười, từ cười nhỏ dần biến thành cười to, cười đến mức khóe mắt rơi lệ: "Bị dung mạo của ta quyến rũ? Đúng, là ta dựa vào dung mạo để gả cho ngươi, nhưng ngươi không lợi dụng điều đó sao? Ta chưa cho ngươi ngủ với ta, hay là chưa sinh con cho ngươi? Nói như là cưới ta, ngươi phải chịu rất nhiều thiệt thòi vậy đó. Ngươi cũng không nhìn lại bản thân xem, huynh ruột thi Trạng Nguyên làm quan lớn, ngươi chỉ biết vùi đầu vào trồng trọt, đến cả tú tài cũng không thi đỗ. Nếu không phải Trần gia có địa vị, ta có thể coi trọng ngươi sao?"
Hai huynh đệ Trần Đình Giám đang ôm nhau khóc rống, như một câu chuyện tình thâm được mọi người ca tụng, thì câu mắng này của Tề thị khiến không khí trong từ đường bỗng thay đổi.
Tôn thị nháy mắt với nha hoàn.
Hai nha hoàn tiến lên, dùng vải bố bịt miệng Tề thị lại.
Tề thị phản kháng, bà ta tuyệt vọng nhìn về phía nhi tử duy nhất của mình là Trần Kế Tông.
Tề thị làm việc thận trọng, nhận được hơn hai mươi ngàn lượng tiền biếu, bà ta giấu giếm cả nhi tử ruột, bởi vì bà ta biết nhi tử của bà ta quần là áo lụa, dễ gặp phải thị phi vì tiền.
Bây giờ đại phòng muốn trừng phạt bà ta, cuối cùng Tề thị cũng thấy sợ, sợ rằng bà ta không sống được nữa.
Trần Kế Tông thân thiết với mẫu thân từ nhỏ, hắn ta biết chuyện mẫu thân mình tham ô không thể chối cãi được. Lúc này, hắn ta khóc lóc đi đến bên cạnh Trần Đình Giám, liên tục dập đầu: "Bá phụ, mẫu thân ta không nên nổi lòng tham, lại càng không nên hoán đổi nhân sâm của tổ mẫu, mẫu thân của ta có tội, người dùng gia pháp gì cũng được, chỉ cần người đừng báo quan, xin người hãy nể mặt người cháu là ta cho bà ấy chút thể diện!"
Trần Đình Thực khinh bỉ nhi tử: "Bà ta thì có thể diện gì chứ, bà ta hại chết tổ mẫu ngươi, vậy mà ngươi còn bao che cho bà ta!"
Trần Đình Giám đỡ Trần Đình Thực đứng lên, ông nhìn cháu trai nói: "Nếu bà ta phạm tội khác, ta có thể không truy cứu, nhưng bà ta lại nhận hối lộ, trước thì coi thường quốc pháp, sau thì bất hiếu với tổ mẫu ngươi, về công về tư, ta không thể tha thứ được."
Nói xong, Trần Đình Giám nhìn Hoa Dương vẫn ngồi yên ổn trên ghế, ông chắp tay nói: "Công chúa minh giám, đợi thần điều tra ra hết đồng bọn của Tề thị, thần sẽ bẩm báo từ đầu chí cuối chuyện này với Hoàng Thượng, mọi tội danh để Hoàng Thượng quyết định."
Trần Kế Tông đang hết hy vọng, nghe vậy thì mắt sáng lên, quỳ xuống trước mặt Hoa Dương: "Công chúa, cầu xin người..."
Trần Kính Tông dứt khoát kéo vạt áo hắn ta lên, mặt hắn lạnh tanh nói với hộ vệ: "Dẫn đi."
Mặt hàng này không có tư cách lọt vào mắt và tai của nàng.
Hộ vệ áp giải Trần Kế Tông và Tề thị rời đi.
Từ đường yên tĩnh lại, vẻ mặt của Hoa Dương dịu đi, nàng hành lễ với Trần Đình Giám, nói: "Phụ thân xử lý công bằng, con dâu khâm phục, người yên tâm, con dâu sẽ viết một bức thư cho phụ hoàng, nói rõ chuyện Tề thị tham ô không liên quan đến người, tất cả đều là bà ta to gan lớn mật tự hành động, phụ hoàng anh minh, chắc chắn sẽ có thể thông cảm cho sự bất đắc dĩ của người."
Phụ hoàng háo sắc thì háo sắc, nhưng từ trước đến nay luôn đối xử khoang dung với các quan thần, chẳng những sẽ không giận chó đánh mèo với công công, có lẽ còn khen ngợi công công liêm minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.