Chương 31:
Tiếu Giai Nhân
07/06/2023
Triều Vân và Triều Nguyệt gọi thêm cả Trân Nhi và Châu Nhi bận tới bận lui, còn Hoa Dương nhàn nhã ngồi bên cửa sổ đã đọc xong một cuốn truyện dở khóc dở cười khác.
Trời tối dần, Trần Kính Tông cuối cùng cũng trở về, cả người ướt sũng vì mưa, đến áo mưa cũng không mặc, lớp vải mỏng mùa hè bó sát vào người, tôn lên thân hình cao lớn cường tráng như một tướng quân trong quân đội.
Từng giọt nước mưa rơi xuống theo bước chân của hắn, Triều Vân nhanh chóng lùi ra ngoài.
Toàn thân Trần Kính Tông lạnh toát, hắn cũng không phải là người quá coi trọng lễ tiết, Triều Vân vừa rời đi, thì đóng cửa phòng trong lại, bắt đầu cởi quần áo, mặc kệ Hoa Dương ở bên cạnh quan sát.
Hoa Dương quay mặt đi, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất liếc Trần Kính Tông một cái khi hắn đi về phía tủ quần áo.
Ngâm nước mưa quá lâu, da thịt màu lúa mạch của hắn tựa hồ trắng hơn một chút.
Sau khi Trần Kính Tông lau người, mặc lên bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi trên ghế lấy khăn lau đầu, Hoa Dương cau mày hỏi: “Sao chàng không mặc áo mưa?”
Trần Kính Tông: “Mưa to quá, áo mưa cũng vô dụng, ngược lại còn cản trở tay chân.”
Hắn phải dẫn người vận chuyển gỗ lên núi, dù là lên núi hay dựng lán tị nạn, chân tay không có gì cản trở mới có thể làm được.
Hoa Dương nhìn y phục treo ở trên giá rửa mặt của mình vẫn còn đang nhỏ giọt hỏi: “Phụ thân còn giao phó việc gì cho đại ca và tam ca phải không?”
“Ừm, đại ca phụ trách kiểm tra các gia đình trong trấn gặp khó khăn trong việc di chuyển, tam ca phụ trách đi kiếm củi khô và đồ ăn, nếu thật sự phải lên núi tránh lũ, nhất định phải nhóm lửa nấu cơm, sắc thuốc.”
Trên mặt Hoa Dương hiện lên một tia cười lạnh.
Mặc dù ba huynh đệ đều nhận lệnh làm việc, nhưng Trần Kính Tông, người em út, lại làm công việc nguy hiểm và vất vả nhất.
Cả nhà đều ghét bỏ Trần Kính Tông là võ phu thô lỗ, đến lúc cần dùng sao lại không tận dụng hết sức chứ?
Ánh mắt hắn sáng ngời, Hoa Dương áy náy tránh hắn đi, dù sao ở đời trước, trước khi Trần Kính Tông tử trận, nàng mới là người không thích hắn nhất.
“Ta kêu phòng bếp nấu cho chàng một bát canh gừng.”
Không cho Trần Kính Tông cơ hội truy hỏi, Hoa Dương xoay người đi vào phòng ngủ.
Trần Kính Tông nhìn bức màn treo hạ xuống, hắn dừng lại trong chốc lát sau đó tiếp tục lau đầu.
Một khắc sau, Trần Kính Tông buộc tóc lên, Triều Nguyệt cũng nấu xong một bát canh gừng lớn đầy hơi nóng rồi mang đến cho hắn.
Canh phải để nguội một lúc, Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: “Các viện đều đang thu dọn đồ đạc, vì sao bên nàng lại không có động tĩnh gì?”
Hoa Dương: “Đã thu dọn xong rồi, ta cất hết ở gian phòng phía đông, ta chỉ mang theo chìa khóa, với danh tiếng của phụ thân ở đây, chắc sẽ không có kẻ nào dám nhân cơ hội trộm đâu?”
Trần Kính Tông: ”Sẽ không có ai dám đến, ngoại trừ những người nghĩ rằng họ đã sống quá lâu.”
Dương Hoa mỉm cười.
Mới là xế chiều, trời đã lờ mờ tối, các nha hoàn nhanh chóng thắp đèn lên.
Ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu gương mặt mỹ nhân tựa như khung cảnh trong mộng.
Nhưng cho dù trước đây Trần Kính Tông có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
“Nàng không sợ sao?” Trần Kính Tông vẫn cảm thấy nàng quá bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hoa Dương thoải mái nói: “Sợ cái gì, không phải còn có phụ thân chống đỡ sao.”
Trần Kính Tông: “...”
Kể từ khi nàng gả đến đây, hắn phát hiện ra rằng nàng không thích hắn bao nhiêu thì nàng lại ngưỡng mộ và tin tưởng lão nhân đó bấy nhiêu!
Trong truyện, có rất nhiều công chúa sẽ gả cho trạng nguyên, Trần Kính Tông rất hoài nghi, nếu Hoa Dương và lão già là người cùng thế hệ, có lẽ khi lão già đỗ Trạng nguyên đã bị Hoa Dương cướp đi làm phò mã rồi!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trân Nhi cầm ô chạy vào, nói rằng lão gia và lão phu nhân đến đây.
Hoa Dương đã dự đoán từ trước, đứng dậy đi ra cửa chờ.
Trần Kính Tông không nhúc nhích, dùng đầu ngón tay xoa xoa bát canh, còn rất nóng.
“Phụ thân, mụ thân, sao hai người lại tới đây vào lúc này?”
Hoa Dương bước sang một bên, mời hai vị trưởng bối tiến vào.
Trần Đình Giám xua tay, chỉ vào chiếc áo mưa và nói: “Cởi ra mặc vào phiền phức quá, thần chỉ đứng đây nói chuyện thôi.”
Hoa Dương rửa tai lắng nghe.
Trời tối dần, Trần Kính Tông cuối cùng cũng trở về, cả người ướt sũng vì mưa, đến áo mưa cũng không mặc, lớp vải mỏng mùa hè bó sát vào người, tôn lên thân hình cao lớn cường tráng như một tướng quân trong quân đội.
Từng giọt nước mưa rơi xuống theo bước chân của hắn, Triều Vân nhanh chóng lùi ra ngoài.
Toàn thân Trần Kính Tông lạnh toát, hắn cũng không phải là người quá coi trọng lễ tiết, Triều Vân vừa rời đi, thì đóng cửa phòng trong lại, bắt đầu cởi quần áo, mặc kệ Hoa Dương ở bên cạnh quan sát.
Hoa Dương quay mặt đi, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất liếc Trần Kính Tông một cái khi hắn đi về phía tủ quần áo.
Ngâm nước mưa quá lâu, da thịt màu lúa mạch của hắn tựa hồ trắng hơn một chút.
Sau khi Trần Kính Tông lau người, mặc lên bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi trên ghế lấy khăn lau đầu, Hoa Dương cau mày hỏi: “Sao chàng không mặc áo mưa?”
Trần Kính Tông: “Mưa to quá, áo mưa cũng vô dụng, ngược lại còn cản trở tay chân.”
Hắn phải dẫn người vận chuyển gỗ lên núi, dù là lên núi hay dựng lán tị nạn, chân tay không có gì cản trở mới có thể làm được.
Hoa Dương nhìn y phục treo ở trên giá rửa mặt của mình vẫn còn đang nhỏ giọt hỏi: “Phụ thân còn giao phó việc gì cho đại ca và tam ca phải không?”
“Ừm, đại ca phụ trách kiểm tra các gia đình trong trấn gặp khó khăn trong việc di chuyển, tam ca phụ trách đi kiếm củi khô và đồ ăn, nếu thật sự phải lên núi tránh lũ, nhất định phải nhóm lửa nấu cơm, sắc thuốc.”
Trên mặt Hoa Dương hiện lên một tia cười lạnh.
Mặc dù ba huynh đệ đều nhận lệnh làm việc, nhưng Trần Kính Tông, người em út, lại làm công việc nguy hiểm và vất vả nhất.
Cả nhà đều ghét bỏ Trần Kính Tông là võ phu thô lỗ, đến lúc cần dùng sao lại không tận dụng hết sức chứ?
Ánh mắt hắn sáng ngời, Hoa Dương áy náy tránh hắn đi, dù sao ở đời trước, trước khi Trần Kính Tông tử trận, nàng mới là người không thích hắn nhất.
“Ta kêu phòng bếp nấu cho chàng một bát canh gừng.”
Không cho Trần Kính Tông cơ hội truy hỏi, Hoa Dương xoay người đi vào phòng ngủ.
Trần Kính Tông nhìn bức màn treo hạ xuống, hắn dừng lại trong chốc lát sau đó tiếp tục lau đầu.
Một khắc sau, Trần Kính Tông buộc tóc lên, Triều Nguyệt cũng nấu xong một bát canh gừng lớn đầy hơi nóng rồi mang đến cho hắn.
Canh phải để nguội một lúc, Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: “Các viện đều đang thu dọn đồ đạc, vì sao bên nàng lại không có động tĩnh gì?”
Hoa Dương: “Đã thu dọn xong rồi, ta cất hết ở gian phòng phía đông, ta chỉ mang theo chìa khóa, với danh tiếng của phụ thân ở đây, chắc sẽ không có kẻ nào dám nhân cơ hội trộm đâu?”
Trần Kính Tông: ”Sẽ không có ai dám đến, ngoại trừ những người nghĩ rằng họ đã sống quá lâu.”
Dương Hoa mỉm cười.
Mới là xế chiều, trời đã lờ mờ tối, các nha hoàn nhanh chóng thắp đèn lên.
Ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu gương mặt mỹ nhân tựa như khung cảnh trong mộng.
Nhưng cho dù trước đây Trần Kính Tông có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
“Nàng không sợ sao?” Trần Kính Tông vẫn cảm thấy nàng quá bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hoa Dương thoải mái nói: “Sợ cái gì, không phải còn có phụ thân chống đỡ sao.”
Trần Kính Tông: “...”
Kể từ khi nàng gả đến đây, hắn phát hiện ra rằng nàng không thích hắn bao nhiêu thì nàng lại ngưỡng mộ và tin tưởng lão nhân đó bấy nhiêu!
Trong truyện, có rất nhiều công chúa sẽ gả cho trạng nguyên, Trần Kính Tông rất hoài nghi, nếu Hoa Dương và lão già là người cùng thế hệ, có lẽ khi lão già đỗ Trạng nguyên đã bị Hoa Dương cướp đi làm phò mã rồi!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trân Nhi cầm ô chạy vào, nói rằng lão gia và lão phu nhân đến đây.
Hoa Dương đã dự đoán từ trước, đứng dậy đi ra cửa chờ.
Trần Kính Tông không nhúc nhích, dùng đầu ngón tay xoa xoa bát canh, còn rất nóng.
“Phụ thân, mụ thân, sao hai người lại tới đây vào lúc này?”
Hoa Dương bước sang một bên, mời hai vị trưởng bối tiến vào.
Trần Đình Giám xua tay, chỉ vào chiếc áo mưa và nói: “Cởi ra mặc vào phiền phức quá, thần chỉ đứng đây nói chuyện thôi.”
Hoa Dương rửa tai lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.