Chương 70:
Tiếu Giai Nhân
22/06/2023
Trần Kính Tông nhìn nàng đầy ẩn ý: “Mặc dù ta không thành thật, nhưng dáng dấp ta cũng không kém, nàng cũng không thể coi thường ta chứ?”
Hoa Dương cười lạnh một tiếng: “Chàng thì còn có thể so với nhị thúc, còn Tề thị là cái thá gì mà dám so với ta chứ?”
Trần Kính Tông: “Thân phận là giả, lòng người đều như nhau. Nàng đã lén nhìn đại ca và tam ca bao nhiêu lần, đừng nghĩ rằng ta không nhìn thấy. Nếu có một tiểu thái giám tuấn tú ôn nhu cả ngày ở bên cạnh nàng, nàng có thể bảo đảm rằng mình sẽ không làm gì sao?”
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông: “Mặc dù vẻ ngoài của Dương quản sự không liên quan gì đến một chính nhân quân tử, nhưng nếu Tề thị chỉ thích hắn ta thì việc họ lén lút với nhau sau lưng nhị thúc chẳng có gì kỳ lạ.”
Hắn lại nói đến chuyện của Đông viện nên Hoa Dương tạm thời không có nổi giận với hắn, lườm hắn nói: “Đây đều là suy đoán của chàng, dù sao muốn nói chuyện gì thì cũng phải có chứng cứ.”
Trần Kính Tông thoáng dừng lại, nói: “Thứ nhất, đại ca đã sớm thẩm vấn tất cả hạ nhân của Đông viện, chẳng hạn như gã sai vặt Lưu Thắng đi theo Trần Kế Tông làm chuyện trái lương tâm, sau khi hắn ta bị thẩm vấn thì nhất định sẽ để lộ dấu vết, hắn ta cũng không lừa được đại ca, nếu như đại ca biết, lão gia tử cũng sẽ biết.”
“Thứ hai, trước đó Triệu thị đã bị sỉ nhục rất nhiều lần, trượng phu lại bị đánh gãy chân, phu thê hai người đành nuốt giận không dám báo quan, một năm đã trôi qua, chứng tỏ phu thê bọn họ đã chấp nhận số phận. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Trần Kế Tông thực sự là người Trần gia chúng ta thì sao lão gia tử có thể giở lại án cũ nhất quyết đẩy hắn ta vào chỗ chết, cùng lắm là tìm cách bồi thường ngân lượng cho phu thê Triệu thị.”
“Bởi vì Trần Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự, lão gia tử không thể chịu đựng được nên đã cố gắng thúc đẩy phu thê Triệu thị từ phía sau để cho bọn họ tự đứng lên đòi công lý và minh oan cho chính mình.”
“Vậy nên, từ thái độ của lão gia tử đối với hắn ta, chúng ta có thể vén bức màn lên để nhìn chân tướng phía sau.”
Hoa Dương không tin: “Phụ thân không phải người như vậy.”
Trần Kính Tông cười mỉa, nói: “Nàng vẫn luôn ngưỡng mộ lão gia tử.”
Hoa Dương không chút do dự thừa nhận nàng rất ngưỡng mộ công công.
Trần Kính Tông: “Vậy ta cho nàng một ví dụ, nếu như lão gia tử giết một người tốt, còn tìm cách che đậy, vậy thì nàng sẽ vô tư vạch trần ông ấy, hay là vì ngưỡng mộ mà nhắm mắt làm ngơ?”
Hoa Dương im lặng.
Trần Kính Tông: “Nàng xem, nàng chẳng qua là ngưỡng mộ ông ấy mà thôi, nếu không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào thì nàng còn có thể làm vậy vì ông ấy sao, huống chi là thân chất tử của ông ấy?”
Hoa Dương quay mặt đi, một lúc lâu sau mới nói: “Ta tin tưởng phụ thân, ông ấy sẽ không tùy tiện giết người tốt.”
Sau khi nói xong, vẻ mặt của nàng trở nên kiên định.
Trần Kính Tông cảm thấy bất ngờ nhìn nàng, nói: “Bởi vì ông ấy là Các lão trong triều, tuổi còn trẻ đã đạt Trạng nguyên, nhìn có vẻ uy nghiêm sao?”
Hoa Dương không giải thích được, có nhiều Nội Các giới và kỳ thi mùa xuân như vậy, không có gì lạ khi ông trở thành Nội Các Các lão và Trạng nguyên học giả, sự ngưỡng mộ của nàng đối với công công là đến từ những năm ông làm phụ tá chính, ông đã cống hiến hết mình cho triều đình và bá tánh.
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Trần Kính Tông, Hoa Dương đột nhiên nở nụ cười: “Bởi vì chàng là Phò mã của ta, ông ấy lại là phụ thân chàng, ta yêu ai thì yêu cả đường đi lối về.”
Trần Kính Tông: "..."
“Công chúa, Phò mã, lão phu nhân đến rồi.”
Hoa Dương cười lạnh một tiếng: “Chàng thì còn có thể so với nhị thúc, còn Tề thị là cái thá gì mà dám so với ta chứ?”
Trần Kính Tông: “Thân phận là giả, lòng người đều như nhau. Nàng đã lén nhìn đại ca và tam ca bao nhiêu lần, đừng nghĩ rằng ta không nhìn thấy. Nếu có một tiểu thái giám tuấn tú ôn nhu cả ngày ở bên cạnh nàng, nàng có thể bảo đảm rằng mình sẽ không làm gì sao?”
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông: “Mặc dù vẻ ngoài của Dương quản sự không liên quan gì đến một chính nhân quân tử, nhưng nếu Tề thị chỉ thích hắn ta thì việc họ lén lút với nhau sau lưng nhị thúc chẳng có gì kỳ lạ.”
Hắn lại nói đến chuyện của Đông viện nên Hoa Dương tạm thời không có nổi giận với hắn, lườm hắn nói: “Đây đều là suy đoán của chàng, dù sao muốn nói chuyện gì thì cũng phải có chứng cứ.”
Trần Kính Tông thoáng dừng lại, nói: “Thứ nhất, đại ca đã sớm thẩm vấn tất cả hạ nhân của Đông viện, chẳng hạn như gã sai vặt Lưu Thắng đi theo Trần Kế Tông làm chuyện trái lương tâm, sau khi hắn ta bị thẩm vấn thì nhất định sẽ để lộ dấu vết, hắn ta cũng không lừa được đại ca, nếu như đại ca biết, lão gia tử cũng sẽ biết.”
“Thứ hai, trước đó Triệu thị đã bị sỉ nhục rất nhiều lần, trượng phu lại bị đánh gãy chân, phu thê hai người đành nuốt giận không dám báo quan, một năm đã trôi qua, chứng tỏ phu thê bọn họ đã chấp nhận số phận. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Trần Kế Tông thực sự là người Trần gia chúng ta thì sao lão gia tử có thể giở lại án cũ nhất quyết đẩy hắn ta vào chỗ chết, cùng lắm là tìm cách bồi thường ngân lượng cho phu thê Triệu thị.”
“Bởi vì Trần Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự, lão gia tử không thể chịu đựng được nên đã cố gắng thúc đẩy phu thê Triệu thị từ phía sau để cho bọn họ tự đứng lên đòi công lý và minh oan cho chính mình.”
“Vậy nên, từ thái độ của lão gia tử đối với hắn ta, chúng ta có thể vén bức màn lên để nhìn chân tướng phía sau.”
Hoa Dương không tin: “Phụ thân không phải người như vậy.”
Trần Kính Tông cười mỉa, nói: “Nàng vẫn luôn ngưỡng mộ lão gia tử.”
Hoa Dương không chút do dự thừa nhận nàng rất ngưỡng mộ công công.
Trần Kính Tông: “Vậy ta cho nàng một ví dụ, nếu như lão gia tử giết một người tốt, còn tìm cách che đậy, vậy thì nàng sẽ vô tư vạch trần ông ấy, hay là vì ngưỡng mộ mà nhắm mắt làm ngơ?”
Hoa Dương im lặng.
Trần Kính Tông: “Nàng xem, nàng chẳng qua là ngưỡng mộ ông ấy mà thôi, nếu không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào thì nàng còn có thể làm vậy vì ông ấy sao, huống chi là thân chất tử của ông ấy?”
Hoa Dương quay mặt đi, một lúc lâu sau mới nói: “Ta tin tưởng phụ thân, ông ấy sẽ không tùy tiện giết người tốt.”
Sau khi nói xong, vẻ mặt của nàng trở nên kiên định.
Trần Kính Tông cảm thấy bất ngờ nhìn nàng, nói: “Bởi vì ông ấy là Các lão trong triều, tuổi còn trẻ đã đạt Trạng nguyên, nhìn có vẻ uy nghiêm sao?”
Hoa Dương không giải thích được, có nhiều Nội Các giới và kỳ thi mùa xuân như vậy, không có gì lạ khi ông trở thành Nội Các Các lão và Trạng nguyên học giả, sự ngưỡng mộ của nàng đối với công công là đến từ những năm ông làm phụ tá chính, ông đã cống hiến hết mình cho triều đình và bá tánh.
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Trần Kính Tông, Hoa Dương đột nhiên nở nụ cười: “Bởi vì chàng là Phò mã của ta, ông ấy lại là phụ thân chàng, ta yêu ai thì yêu cả đường đi lối về.”
Trần Kính Tông: "..."
“Công chúa, Phò mã, lão phu nhân đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.