Chương 732:
Tiếu Giai Nhân
17/08/2023
La Ngọc Yến hừ hừ.
Hai ngày sau, La Ngọc Yến lại tới phàn nàn: “Hôm nay ta đi dạo ở hoa viên, nhìn thấy Tứ đệ và công chúa cùng đi dạo với lão thái thái, đi đến một ngọn núi giả, Tứ đệ bế lão thái thái lên trước, sau đó bế công chúa lên sau, làm cho lão thái thái nhà các người cười không ngừng.”
Trần Hiếu Tông: “Rốt cuộc nàng đang hâm mộ Tứ đệ hiếu thuận với lão thái thái hay là hâm mộ sức lực của Tứ đệ mạnh vậy?”
La Ngọc Yến: “Ta mặc kệ, chàng cũng phải ôm ta.”
Trần Hiếu Tông: “Chỉ sợ chúng ta cùng lăn xuống từ trên núi đấy, té thành một đôi què.”
Sau khi một vài sự việc tương tự xảy ra, Trần Hiếu Tông đi tìm Tứ đệ nói chuyện.
Trần Hiếu Tông: “Biết đệ và công chúa mới cưới cho nên gắn bó keo sơn, có điều có thể kiềm chế lúc ở bên ngoài một chút được không?”
Trần Kính Tông: “Tại sao chúng ta phải kiềm?”
Trần Hiếu Tông nói về chuyện thê tử của mình bắt được vài lần.
Trần Kính Tông: “Đại ca có thể đến nói với ta vì chuyện này, huynh thì không tư cách, ít nhất ta không có đi tới đột nhiên hôn công chúa, cũng không có lén lút kéo công chúa đến núi giả kia làm cái gì.”
Trần Hiếu Tông: …
Trần Kính Tông: “Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm, trước kia ta cho huynh mặt mũi nên không nói mà thôi.”
Trần Hiếu Tông ngượng ngùng rời đi.
Trần Kính Tông trở lại hậu viện.
Hoa Dương: “Tam ca tìm chàng có chuyện gì?”
Trần Kính Tông: “Là một số chuyện không đứng đắn, đừng nói nữa.”
Hoa Dương lộ vẻ nghi ngờ, không tin Trần Hiếu Tông ôn tồn lễ độ lại có thể nói chuyện gì không đứng đắn.
Trần Kính Tông nhìn nàng vài lần, đột nhiên hỏi: “Nàng nói nàng tái giá với Trạng Nguyên lang, vậy Trạng Nguyên lang đó tên gì, người ở đâu?”
Hoa Dương: …
Nàng muốn đến nhà chính, lại bị Trần Kính Tông nắm lấy cổ tay ấn lên tủ quần áo, chất vấn nàng bằng các loại câu hỏi: “Trạng Nguyên lang đó có đẹp như ta không?”
“Trạng Nguyên lang đó cao bằng ta không?”
“Trạng Nguyên lang đó có hầu hạ tốt bằng ta không?”
Hoa Dương nói không nên lời, chỉ biết gãi lên tấm lưng rộng lớn của hắn vài cái.
.
Lão thái thái hưởng thụ mấy chục ngày hạnh phúc ở kinh thành, vào một đêm đầu tháng hai, an ổn rời đi.
Trần Đình Giám đệ đơn xin từ chức, muốn đưa lão thái thái trở về Lăng Châu an táng, thuận tiện để tang ở bên đó.
Cả nhà đều trở về, bao gồm Hoa Dương và Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông cũng không cảm thấy quá bi thương, kiếp trước đã từng trải qua một lần, kiếp này đã sớm chuẩn bị tâm lý, lão thái thái ra đi cũng rất thoải mái, là hỉ tang.
Đầu tháng tư, mọi người đến Lăng Châu, bận rộn mấy ngày, cuối cũng cũng đã an táng lão thái thái xong.
Ban đêm, Trần Kính Tông tỉ mỉ kiểm tra trên giường một lần, xác định không có một con côn trùng nào, sau đó rắc bột thuốc đuổi côn trùng ở bên ngoài một vòng.
Lúc này Hoa Dương mới lên giường.
Trần Kính Tông ôm nàng, câu được câu không nói chuyện với nàng: “Nàng nói xem, vì sao chúng ta lại trọng sinh?”
Hoa Dương: “Chắc là đều có tiếc nuối, muốn sống lại một lần nữa.”
Trần Kính Tông: “Nàng có tiếc nuối gì à?”
Hoa Dương mỉm cười: “Rất nhiều, một lần nói không hết.”
Trần Kính Tông: “… Ta còn tưởng nàng chỉ tiếc vì tuổi còn trẻ mà đã làm goá phụ.”
Hoa Dương: “Làm goá phụ thì có gì tiếc nuối, cô mẫu cũng là góa phụ, cuộc sống hiện tại thoải mái đến mức nào.”
Hai ngày sau, La Ngọc Yến lại tới phàn nàn: “Hôm nay ta đi dạo ở hoa viên, nhìn thấy Tứ đệ và công chúa cùng đi dạo với lão thái thái, đi đến một ngọn núi giả, Tứ đệ bế lão thái thái lên trước, sau đó bế công chúa lên sau, làm cho lão thái thái nhà các người cười không ngừng.”
Trần Hiếu Tông: “Rốt cuộc nàng đang hâm mộ Tứ đệ hiếu thuận với lão thái thái hay là hâm mộ sức lực của Tứ đệ mạnh vậy?”
La Ngọc Yến: “Ta mặc kệ, chàng cũng phải ôm ta.”
Trần Hiếu Tông: “Chỉ sợ chúng ta cùng lăn xuống từ trên núi đấy, té thành một đôi què.”
Sau khi một vài sự việc tương tự xảy ra, Trần Hiếu Tông đi tìm Tứ đệ nói chuyện.
Trần Hiếu Tông: “Biết đệ và công chúa mới cưới cho nên gắn bó keo sơn, có điều có thể kiềm chế lúc ở bên ngoài một chút được không?”
Trần Kính Tông: “Tại sao chúng ta phải kiềm?”
Trần Hiếu Tông nói về chuyện thê tử của mình bắt được vài lần.
Trần Kính Tông: “Đại ca có thể đến nói với ta vì chuyện này, huynh thì không tư cách, ít nhất ta không có đi tới đột nhiên hôn công chúa, cũng không có lén lút kéo công chúa đến núi giả kia làm cái gì.”
Trần Hiếu Tông: …
Trần Kính Tông: “Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm, trước kia ta cho huynh mặt mũi nên không nói mà thôi.”
Trần Hiếu Tông ngượng ngùng rời đi.
Trần Kính Tông trở lại hậu viện.
Hoa Dương: “Tam ca tìm chàng có chuyện gì?”
Trần Kính Tông: “Là một số chuyện không đứng đắn, đừng nói nữa.”
Hoa Dương lộ vẻ nghi ngờ, không tin Trần Hiếu Tông ôn tồn lễ độ lại có thể nói chuyện gì không đứng đắn.
Trần Kính Tông nhìn nàng vài lần, đột nhiên hỏi: “Nàng nói nàng tái giá với Trạng Nguyên lang, vậy Trạng Nguyên lang đó tên gì, người ở đâu?”
Hoa Dương: …
Nàng muốn đến nhà chính, lại bị Trần Kính Tông nắm lấy cổ tay ấn lên tủ quần áo, chất vấn nàng bằng các loại câu hỏi: “Trạng Nguyên lang đó có đẹp như ta không?”
“Trạng Nguyên lang đó cao bằng ta không?”
“Trạng Nguyên lang đó có hầu hạ tốt bằng ta không?”
Hoa Dương nói không nên lời, chỉ biết gãi lên tấm lưng rộng lớn của hắn vài cái.
.
Lão thái thái hưởng thụ mấy chục ngày hạnh phúc ở kinh thành, vào một đêm đầu tháng hai, an ổn rời đi.
Trần Đình Giám đệ đơn xin từ chức, muốn đưa lão thái thái trở về Lăng Châu an táng, thuận tiện để tang ở bên đó.
Cả nhà đều trở về, bao gồm Hoa Dương và Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông cũng không cảm thấy quá bi thương, kiếp trước đã từng trải qua một lần, kiếp này đã sớm chuẩn bị tâm lý, lão thái thái ra đi cũng rất thoải mái, là hỉ tang.
Đầu tháng tư, mọi người đến Lăng Châu, bận rộn mấy ngày, cuối cũng cũng đã an táng lão thái thái xong.
Ban đêm, Trần Kính Tông tỉ mỉ kiểm tra trên giường một lần, xác định không có một con côn trùng nào, sau đó rắc bột thuốc đuổi côn trùng ở bên ngoài một vòng.
Lúc này Hoa Dương mới lên giường.
Trần Kính Tông ôm nàng, câu được câu không nói chuyện với nàng: “Nàng nói xem, vì sao chúng ta lại trọng sinh?”
Hoa Dương: “Chắc là đều có tiếc nuối, muốn sống lại một lần nữa.”
Trần Kính Tông: “Nàng có tiếc nuối gì à?”
Hoa Dương mỉm cười: “Rất nhiều, một lần nói không hết.”
Trần Kính Tông: “… Ta còn tưởng nàng chỉ tiếc vì tuổi còn trẻ mà đã làm goá phụ.”
Hoa Dương: “Làm goá phụ thì có gì tiếc nuối, cô mẫu cũng là góa phụ, cuộc sống hiện tại thoải mái đến mức nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.