Tạ Sư Đệ Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ?Trợ Công Bị Vai Chính Đoàn Theo Đuổi
Chương 29:
Hồng Hoang Tiên Thú
25/10/2024
Dù biết rõ mình đang đối mặt với hiểm nguy, Tạ Vân Hạc không cho phép bản thân bỏ cuộc. Hắn nhắm mắt tập trung, sử dụng hết kỹ năng đã học để tránh đòn tấn công liên tục từ đối thủ.
“Ngươi giỏi tránh né đấy, nhưng ta sẽ không để ngươi dễ dàng sống sót!” Tri Chu nương tử hét lên, tung ra một đòn tấn công cực mạnh.
Tạ Vân Hạc dùng hết sức lực để đỡ đòn, nhưng hắn bị hất văng ra, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, miệng thổ ra một ngụm máu.
Tri Chu nương tử nhìn hắn đầy khinh miệt: “Ngươi thật sự không biết tự lượng sức mình. Đến lúc ngươi phải chết rồi!”
Nhưng đúng lúc đó, Tạ Vân Hạc chợt nhận ra điều gì đó. Dưới ánh trăng tròn, Tri Chu nương tử bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, đôi mắt bà ta dần mất đi tia sáng hung tợn ban đầu.
“Đúng rồi, đêm trăng tròn là lúc Tri Chu nương tử suy yếu nhất!” Tạ Vân Hạc thầm nhủ, nắm lấy cơ hội này, hắn lao đến chỗ Lăng Kiểu Kiểu, cắt đứt dây trói.
“Lăng Kiểu Kiểu, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!” hắn nói.
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu yếu ớt, cố gắng đứng dậy. Tạ Vân Hạc đỡ nàng, cố gắng đưa nàng ra khỏi phòng trước khi Tri Chu nương tử hồi phục.
Nhưng bà ta không dễ dàng buông tha. Tri Chu nương tử gầm lên, cố gắng cản đường hai người. “Ngươi không thoát được đâu!”
Tạ Vân Hạc xoay người lại, giơ kiếm đối mặt với bà ta lần cuối. “Đừng hòng ngăn ta!” hắn hét lên, tung ra toàn bộ sức mạnh trong cú chém cuối cùng.
Kiếm của hắn lao tới với ánh sáng chói lòa, mang theo quyết tâm sống còn. Tri Chu nương tử bị trúng đòn, lùi lại, máu đen tuôn ra từ vết thương.
“Hãy nhớ lấy tên ta, Tạ Vân Hạc!” hắn nói, rồi nhanh chóng đưa Lăng Kiểu Kiểu thoát khỏi phòng.
Họ băng qua mật đạo, chạy trốn khỏi phủ trấn trưởng. Sau một hồi chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng cả hai cũng ra được ngoài trời, nơi ánh trăng sáng tỏ đang chiếu rọi.
“Chúng ta thoát rồi…” Tạ Vân Hạc thở hổn hển, nhìn Lăng Kiểu Kiểu. “Ngươi ổn không?”
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu, đôi mắt lấp lánh cảm kích. “Cảm ơn ngươi, Tạ sư huynh. Nếu không có ngươi, ta đã…”
“Đừng nói nữa, điều quan trọng là chúng ta đã thoát được,” Tạ Vân Hạc đáp, cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng.
Trong lòng hắn, một lời hứa âm thầm được lập ra: *“Ta sẽ luôn bảo vệ những người đồng đội của mình, bất kể khó khăn đến đâu.”*
Lê Dã cười ranh mãnh, vẫy vẫy tay: "Ngươi đừng lo, chỉ là lấy thêm đồ ra thôi." Hắn cẩn thận lôi từ thắt lưng ra một cái túi nhỏ, rõ ràng là một túi trữ vật mini được giấu kỹ.
“Ngươi xem,” Lê Dã giải thích, “đây là loại túi trữ vật đặc chế của Tử Tiêu Tông chúng ta, nhỏ gọn nhưng đựng được rất nhiều thứ. Đến cả đồ vật phòng thân quan trọng cũng có thể giấu vào đây.”
Tạ Vân Hạc nhìn mà cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng Lê Dã không chỉ giỏi trốn thoát mà còn có khả năng tự bảo vệ rất cao. Cũng nhờ đó mà hắn đã thoát được kiếp nạn vừa rồi.
“Được rồi, bây giờ chúng ta phải cẩn thận tiến vào hang ổ của Tri Chu nương tử. Cái gì cần lấy ra thì lấy, chuẩn bị sẵn sàng.” Tạ Vân Hạc nhắc nhở, ánh mắt nghiêm nghị.
Lê Dã gật đầu, rút từ trong túi ra một loạt đạo cụ và vũ khí: đan dược, phù chú, một thanh kiếm ngắn sắc bén, và cả vài mũi phi tiêu tẩm độc.
“Ngươi thật chuẩn bị chu đáo.” Tạ Vân Hạc tán thưởng.
“Đó là điều cơ bản khi làm tán tu.” Lê Dã nhếch miệng, đầy tự tin. "Chúng ta đi thôi!"
Hai người bước vào mật đạo phía bên trái, càng tiến sâu vào, không khí càng trở nên ngột ngạt. Ánh sáng le lói từ đèn dầu treo lơ lửng, nhưng đủ để nhìn thấy những ký tự kỳ dị được khắc đầy trên tường – tất cả đều mang đến cảm giác rợn người.
“Cẩn thận, những ký tự này là loại bùa chú đặc biệt, có thể kích hoạt bất cứ lúc nào,” Tạ Vân Hạc thì thầm, tay nắm chặt thanh kiếm. Hắn không dám chủ quan dù chỉ một giây.
Đến một ngã rẽ hẹp, cả hai bất ngờ nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ phía trước.
“Ha ha ha, lại có thêm hai con mồi dám xông vào đây sao?”
Tri Chu nương tử hiện ra từ trong bóng tối, thân hình nửa người nửa nhện, đôi mắt đỏ ngầu như máu. Bà ta nhìn chằm chằm vào hai người với nụ cười ác quỷ: “Ta còn tưởng sẽ có một bữa tiệc ngon lành, hóa ra chỉ là hai tên Trúc Cơ nhỏ bé.”
Tạ Vân Hạc và Lê Dã đều cảm nhận được áp lực đáng sợ từ đối phương. Tri Chu nương tử không chỉ mạnh về tu vi, mà sát khí từ bà ta lan tỏa khắp không gian, như muốn nghiền nát bất kỳ kẻ nào dám đến gần.
“Ngươi giỏi tránh né đấy, nhưng ta sẽ không để ngươi dễ dàng sống sót!” Tri Chu nương tử hét lên, tung ra một đòn tấn công cực mạnh.
Tạ Vân Hạc dùng hết sức lực để đỡ đòn, nhưng hắn bị hất văng ra, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, miệng thổ ra một ngụm máu.
Tri Chu nương tử nhìn hắn đầy khinh miệt: “Ngươi thật sự không biết tự lượng sức mình. Đến lúc ngươi phải chết rồi!”
Nhưng đúng lúc đó, Tạ Vân Hạc chợt nhận ra điều gì đó. Dưới ánh trăng tròn, Tri Chu nương tử bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, đôi mắt bà ta dần mất đi tia sáng hung tợn ban đầu.
“Đúng rồi, đêm trăng tròn là lúc Tri Chu nương tử suy yếu nhất!” Tạ Vân Hạc thầm nhủ, nắm lấy cơ hội này, hắn lao đến chỗ Lăng Kiểu Kiểu, cắt đứt dây trói.
“Lăng Kiểu Kiểu, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!” hắn nói.
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu yếu ớt, cố gắng đứng dậy. Tạ Vân Hạc đỡ nàng, cố gắng đưa nàng ra khỏi phòng trước khi Tri Chu nương tử hồi phục.
Nhưng bà ta không dễ dàng buông tha. Tri Chu nương tử gầm lên, cố gắng cản đường hai người. “Ngươi không thoát được đâu!”
Tạ Vân Hạc xoay người lại, giơ kiếm đối mặt với bà ta lần cuối. “Đừng hòng ngăn ta!” hắn hét lên, tung ra toàn bộ sức mạnh trong cú chém cuối cùng.
Kiếm của hắn lao tới với ánh sáng chói lòa, mang theo quyết tâm sống còn. Tri Chu nương tử bị trúng đòn, lùi lại, máu đen tuôn ra từ vết thương.
“Hãy nhớ lấy tên ta, Tạ Vân Hạc!” hắn nói, rồi nhanh chóng đưa Lăng Kiểu Kiểu thoát khỏi phòng.
Họ băng qua mật đạo, chạy trốn khỏi phủ trấn trưởng. Sau một hồi chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng cả hai cũng ra được ngoài trời, nơi ánh trăng sáng tỏ đang chiếu rọi.
“Chúng ta thoát rồi…” Tạ Vân Hạc thở hổn hển, nhìn Lăng Kiểu Kiểu. “Ngươi ổn không?”
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu, đôi mắt lấp lánh cảm kích. “Cảm ơn ngươi, Tạ sư huynh. Nếu không có ngươi, ta đã…”
“Đừng nói nữa, điều quan trọng là chúng ta đã thoát được,” Tạ Vân Hạc đáp, cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng.
Trong lòng hắn, một lời hứa âm thầm được lập ra: *“Ta sẽ luôn bảo vệ những người đồng đội của mình, bất kể khó khăn đến đâu.”*
Lê Dã cười ranh mãnh, vẫy vẫy tay: "Ngươi đừng lo, chỉ là lấy thêm đồ ra thôi." Hắn cẩn thận lôi từ thắt lưng ra một cái túi nhỏ, rõ ràng là một túi trữ vật mini được giấu kỹ.
“Ngươi xem,” Lê Dã giải thích, “đây là loại túi trữ vật đặc chế của Tử Tiêu Tông chúng ta, nhỏ gọn nhưng đựng được rất nhiều thứ. Đến cả đồ vật phòng thân quan trọng cũng có thể giấu vào đây.”
Tạ Vân Hạc nhìn mà cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng Lê Dã không chỉ giỏi trốn thoát mà còn có khả năng tự bảo vệ rất cao. Cũng nhờ đó mà hắn đã thoát được kiếp nạn vừa rồi.
“Được rồi, bây giờ chúng ta phải cẩn thận tiến vào hang ổ của Tri Chu nương tử. Cái gì cần lấy ra thì lấy, chuẩn bị sẵn sàng.” Tạ Vân Hạc nhắc nhở, ánh mắt nghiêm nghị.
Lê Dã gật đầu, rút từ trong túi ra một loạt đạo cụ và vũ khí: đan dược, phù chú, một thanh kiếm ngắn sắc bén, và cả vài mũi phi tiêu tẩm độc.
“Ngươi thật chuẩn bị chu đáo.” Tạ Vân Hạc tán thưởng.
“Đó là điều cơ bản khi làm tán tu.” Lê Dã nhếch miệng, đầy tự tin. "Chúng ta đi thôi!"
Hai người bước vào mật đạo phía bên trái, càng tiến sâu vào, không khí càng trở nên ngột ngạt. Ánh sáng le lói từ đèn dầu treo lơ lửng, nhưng đủ để nhìn thấy những ký tự kỳ dị được khắc đầy trên tường – tất cả đều mang đến cảm giác rợn người.
“Cẩn thận, những ký tự này là loại bùa chú đặc biệt, có thể kích hoạt bất cứ lúc nào,” Tạ Vân Hạc thì thầm, tay nắm chặt thanh kiếm. Hắn không dám chủ quan dù chỉ một giây.
Đến một ngã rẽ hẹp, cả hai bất ngờ nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ phía trước.
“Ha ha ha, lại có thêm hai con mồi dám xông vào đây sao?”
Tri Chu nương tử hiện ra từ trong bóng tối, thân hình nửa người nửa nhện, đôi mắt đỏ ngầu như máu. Bà ta nhìn chằm chằm vào hai người với nụ cười ác quỷ: “Ta còn tưởng sẽ có một bữa tiệc ngon lành, hóa ra chỉ là hai tên Trúc Cơ nhỏ bé.”
Tạ Vân Hạc và Lê Dã đều cảm nhận được áp lực đáng sợ từ đối phương. Tri Chu nương tử không chỉ mạnh về tu vi, mà sát khí từ bà ta lan tỏa khắp không gian, như muốn nghiền nát bất kỳ kẻ nào dám đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.