Tạ Sư Đệ Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ?Trợ Công Bị Vai Chính Đoàn Theo Đuổi
Chương 31:
Hồng Hoang Tiên Thú
25/10/2024
Tạ Vân Hạc nhẹ nhàng lấy từ túi trữ vật ra một lá bùa hỏa cầu đặc chế, lá bùa này có khả năng tạo ra một vụ nổ nhỏ, đủ để gây rối loạn và khiến Tri Chu nương tử bị phân tâm trong vài giây quý giá.
Hắn thầm niệm chú, ném lá bùa về phía góc đại điện. Một tiếng nổ lớn vang lên, khói lửa bùng lên dữ dội khiến Tri Chu nương tử giật mình quay lại, ánh mắt đầy sự giận dữ và hoang mang.
**"Cơ hội rồi!"** Tạ Vân Hạc hét lên với Lê Dã.
Lê Dã ngay lập tức lao tới, nhanh chóng dùng kiếm cắt rời lớp màng của chiếc kén. Từ bên trong, Lăng Kiểu Kiểu hiện ra với khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời và kiên định.
**"Ngươi ổn chứ?"** Lê Dã hỏi vội.
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu yếu ớt, giọng nói khàn đi vì mệt: **"Nhanh… chúng ta phải đi ngay trước khi ả ta phát hiện."**
Nhưng Tri Chu nương tử đã nhận ra âm mưu của họ, ánh mắt đỏ rực đầy căm phẫn. **"Các ngươi dám lừa ta?!"** Bà ta gầm lên, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng. **"Không ai có thể thoát khỏi đây sống sót!"**
Tạ Vân Hạc lập tức lao tới, vung kiếm đỡ lấy đòn tấn công dữ dội của Tri Chu nương tử. Áp lực từ đòn đánh khiến hắn lùi lại vài bước, nhưng Tạ Vân Hạc vẫn không chùn bước, kiên định giữ vững thế phòng thủ.
**"Lê Dã, mang Lăng Kiểu Kiểu ra ngoài ngay!"** Tạ Vân Hạc hét lên, mồ hôi đầm đìa nhưng ánh mắt vẫn sáng rực lên sự quyết tâm.
Lê Dã gật đầu, nhanh chóng đỡ lấy Lăng Kiểu Kiểu, cố gắng đưa nàng thoát khỏi đại điện.
Tri Chu nương tử điên cuồng hơn bao giờ hết, mọi sự chú ý đều tập trung vào Tạ Vân Hạc. Bà ta lao tới với sức mạnh khủng khiếp, mỗi đòn đánh đều mang theo sát khí chết người. Tạ Vân Hạc cố gắng né tránh và đáp trả, nhưng hắn biết rõ rằng mình chỉ đang cố gắng câu giờ để đồng đội có thể an toàn rời đi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Tạ Vân Hạc bất ngờ dùng một lá bùa cuối cùng – bùa cường hóa tốc độ – để nhanh chóng rút lui, thoát khỏi tầm với của Tri Chu nương tử.
Khi hắn vừa ra khỏi đại điện, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng. Tri Chu nương tử giận dữ gào thét, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn thấy mục tiêu của mình thoát khỏi tầm tay.
Cả ba người – Tạ Vân Hạc, Lê Dã và Lăng Kiểu Kiểu – chạy như bay ra khỏi mật đạo, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Sau một hồi chạy thoát khỏi khu vực nguy hiểm, cả ba cuối cùng cũng ra tới bên ngoài, nơi ánh trăng sáng dịu dàng chiếu rọi.
**"Chúng ta đã làm được!"** Lê Dã hô to, gương mặt đầy sự phấn khích và mừng rỡ.
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu yếu ớt, nhưng trong đôi mắt nàng vẫn lấp lánh sự biết ơn: **"Cảm ơn các ngươi… ta sẽ không bao giờ quên ơn này."**
Tạ Vân Hạc thở dốc, nhưng trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng: **"Không có gì, chúng ta là đồng đội mà."**
Cả ba đứng dưới ánh trăng, tạm thời cảm nhận được sự an toàn. Nhưng trong lòng họ đều biết rõ, đây chỉ mới là khởi đầu của những thử thách tiếp theo trên con đường tu tiên đầy gian truân phía trước.
Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên làm Tạ Vân Hạc và Lê Dã giật mình, tim như thắt lại. **"Tri lang, chàng cũng cảm nhận được sao?"** Tri Chu nương tử dừng tay, cất giọng đầy cảnh giác nhưng vẫn không giấu được vẻ dịu dàng lạ thường, như thể kẻ mà bà ta vừa trò chuyện không phải là một con quái vật đáng sợ.
**"Không sai, ta có thể cảm nhận được có hai kẻ đang ẩn nấp gần đây, mang theo mùi hương của loài người."** Giọng nói đầy âm trầm vọng khắp đại điện, làm không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và rùng rợn hơn.
**"Chết tiệt, chúng ta bị phát hiện rồi!"** Lê Dã vội thì thầm với Tạ Vân Hạc, mắt mở to vì sợ hãi.
Tạ Vân Hạc cũng cảm thấy lòng mình trở nên căng thẳng, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh. **"Không sao, chỉ cần hành động nhanh và chính xác, chúng ta vẫn có cơ hội giải cứu Lăng Kiểu Kiểu."**
Lúc này, trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực như máu từ từ hiện ra từ phía sau Tri Chu nương tử. Đó là một bóng dáng mờ ảo, nhưng đầy sự uy nghi và hiểm ác, phát ra thứ áp lực đè nén khó thở.
**"Tri lang"**, Tri Chu nương tử kêu lên đầy hân hoan khi thấy bóng hình ấy, giọng nói trở nên mềm mại hơn hẳn. **"Chàng xuất hiện đúng lúc rồi, hãy giúp ta bắt lấy hai tên chuột nhắt này và làm dịu đi cơn đói của ta."**
Hắn thầm niệm chú, ném lá bùa về phía góc đại điện. Một tiếng nổ lớn vang lên, khói lửa bùng lên dữ dội khiến Tri Chu nương tử giật mình quay lại, ánh mắt đầy sự giận dữ và hoang mang.
**"Cơ hội rồi!"** Tạ Vân Hạc hét lên với Lê Dã.
Lê Dã ngay lập tức lao tới, nhanh chóng dùng kiếm cắt rời lớp màng của chiếc kén. Từ bên trong, Lăng Kiểu Kiểu hiện ra với khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời và kiên định.
**"Ngươi ổn chứ?"** Lê Dã hỏi vội.
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu yếu ớt, giọng nói khàn đi vì mệt: **"Nhanh… chúng ta phải đi ngay trước khi ả ta phát hiện."**
Nhưng Tri Chu nương tử đã nhận ra âm mưu của họ, ánh mắt đỏ rực đầy căm phẫn. **"Các ngươi dám lừa ta?!"** Bà ta gầm lên, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng. **"Không ai có thể thoát khỏi đây sống sót!"**
Tạ Vân Hạc lập tức lao tới, vung kiếm đỡ lấy đòn tấn công dữ dội của Tri Chu nương tử. Áp lực từ đòn đánh khiến hắn lùi lại vài bước, nhưng Tạ Vân Hạc vẫn không chùn bước, kiên định giữ vững thế phòng thủ.
**"Lê Dã, mang Lăng Kiểu Kiểu ra ngoài ngay!"** Tạ Vân Hạc hét lên, mồ hôi đầm đìa nhưng ánh mắt vẫn sáng rực lên sự quyết tâm.
Lê Dã gật đầu, nhanh chóng đỡ lấy Lăng Kiểu Kiểu, cố gắng đưa nàng thoát khỏi đại điện.
Tri Chu nương tử điên cuồng hơn bao giờ hết, mọi sự chú ý đều tập trung vào Tạ Vân Hạc. Bà ta lao tới với sức mạnh khủng khiếp, mỗi đòn đánh đều mang theo sát khí chết người. Tạ Vân Hạc cố gắng né tránh và đáp trả, nhưng hắn biết rõ rằng mình chỉ đang cố gắng câu giờ để đồng đội có thể an toàn rời đi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Tạ Vân Hạc bất ngờ dùng một lá bùa cuối cùng – bùa cường hóa tốc độ – để nhanh chóng rút lui, thoát khỏi tầm với của Tri Chu nương tử.
Khi hắn vừa ra khỏi đại điện, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng. Tri Chu nương tử giận dữ gào thét, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn thấy mục tiêu của mình thoát khỏi tầm tay.
Cả ba người – Tạ Vân Hạc, Lê Dã và Lăng Kiểu Kiểu – chạy như bay ra khỏi mật đạo, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Sau một hồi chạy thoát khỏi khu vực nguy hiểm, cả ba cuối cùng cũng ra tới bên ngoài, nơi ánh trăng sáng dịu dàng chiếu rọi.
**"Chúng ta đã làm được!"** Lê Dã hô to, gương mặt đầy sự phấn khích và mừng rỡ.
Lăng Kiểu Kiểu gật đầu yếu ớt, nhưng trong đôi mắt nàng vẫn lấp lánh sự biết ơn: **"Cảm ơn các ngươi… ta sẽ không bao giờ quên ơn này."**
Tạ Vân Hạc thở dốc, nhưng trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng: **"Không có gì, chúng ta là đồng đội mà."**
Cả ba đứng dưới ánh trăng, tạm thời cảm nhận được sự an toàn. Nhưng trong lòng họ đều biết rõ, đây chỉ mới là khởi đầu của những thử thách tiếp theo trên con đường tu tiên đầy gian truân phía trước.
Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên làm Tạ Vân Hạc và Lê Dã giật mình, tim như thắt lại. **"Tri lang, chàng cũng cảm nhận được sao?"** Tri Chu nương tử dừng tay, cất giọng đầy cảnh giác nhưng vẫn không giấu được vẻ dịu dàng lạ thường, như thể kẻ mà bà ta vừa trò chuyện không phải là một con quái vật đáng sợ.
**"Không sai, ta có thể cảm nhận được có hai kẻ đang ẩn nấp gần đây, mang theo mùi hương của loài người."** Giọng nói đầy âm trầm vọng khắp đại điện, làm không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và rùng rợn hơn.
**"Chết tiệt, chúng ta bị phát hiện rồi!"** Lê Dã vội thì thầm với Tạ Vân Hạc, mắt mở to vì sợ hãi.
Tạ Vân Hạc cũng cảm thấy lòng mình trở nên căng thẳng, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh. **"Không sao, chỉ cần hành động nhanh và chính xác, chúng ta vẫn có cơ hội giải cứu Lăng Kiểu Kiểu."**
Lúc này, trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực như máu từ từ hiện ra từ phía sau Tri Chu nương tử. Đó là một bóng dáng mờ ảo, nhưng đầy sự uy nghi và hiểm ác, phát ra thứ áp lực đè nén khó thở.
**"Tri lang"**, Tri Chu nương tử kêu lên đầy hân hoan khi thấy bóng hình ấy, giọng nói trở nên mềm mại hơn hẳn. **"Chàng xuất hiện đúng lúc rồi, hãy giúp ta bắt lấy hai tên chuột nhắt này và làm dịu đi cơn đói của ta."**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.