Tạ Sư Đệ Quá Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ?Trợ Công Bị Vai Chính Đoàn Theo Đuổi
Chương 5:
Hồng Hoang Tiên Thú
25/10/2024
May mắn thay, Tạ Vân Hạc không sợ độ cao nên nhanh chóng thích nghi với việc ngự kiếm phi hành.
*Khung cảnh nhìn từ trên mây xuống thật kỳ diệu. Trước kia chỉ có ngồi máy bay mới thấy cảnh này, không ngờ bây giờ có thể tự mình ngự kiếm mà bay lượn.*
Ngự kiếm phi hành là kỹ năng cơ bản của mỗi tu sĩ. Tùy vào loại vũ khí mà còn có các loại ngự đao, ngự hồ phi hành. Tuy nhiên, phải đạt đến Trúc Cơ kỳ mới có thể thực hiện được kỹ năng này.
Tạ Vân Hạc thầm ngưỡng mộ Tần Dục, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng đột phá Trúc Cơ kỳ.
Khi hai người tới Chấp Sự Đường, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tần Dục.
Người đứng quầy khi nhìn thấy Tần Dục thì sững sờ, không chỉ có mình cô, cả Chấp Sự Đường đều lặng yên vài giây khi Tần Dục bước vào.
Sư tỷ đứng quầy nhanh chóng phản ứng, mặt đỏ bừng, rồi nhanh chóng giúp Tạ Vân Hạc đăng ký nhận nhiệm vụ mới và điều chỉnh lương tháng. Nhân tiện, cô cũng tính toán số linh thạch còn lại từ nhiệm vụ chăm sóc linh điền trước đó của Tạ Vân Hạc, tổng cộng là mười viên linh thạch.
Nhìn những biểu hiện khoa trương của mọi người xung quanh, Tạ Vân Hạc thật sự hiểu được sức hấp dẫn của "vầng hào quang vạn nhân mê" của Tần Dục lớn đến mức nào.
Giữa những tiếng xì xầm, hai người lại cùng bay trên một thanh kiếm trở về.
Nhìn thấy cả hai người cùng ngồi trên một thanh kiếm, những lời bàn tán càng thêm náo nhiệt.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, tin Tần Dục sư huynh thu nhận một tạp dịch đệ tử đã lan khắp Thiên Kiếm Tông.
Đối với điều này, cả hai người đều không hay biết gì.
Tần Dục mang theo Tạ Vân Hạc bay đến động phủ mà hắn đã chuẩn bị trước, tọa lạc trên sườn Tiểu Dao Phong – một nhánh thuộc ngọn chính của Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông có rất nhiều ngọn núi, và khi đệ tử đạt đến Kim Đan kỳ, họ có thể xin phép mở động phủ riêng. Là một thiên tài, Tần Dục được ưu tiên đặc biệt, thêm vào đó, hắn chỉ còn một bước nữa là đạt đến Kim Đan kỳ. Vì sư phụ lo rằng sau khi đột phá, hắn sẽ quá chú tâm vào tu luyện mà không chuyển chỗ ở, nên đã chuẩn bị sẵn động phủ cho hắn ngay từ khi Trúc Cơ kỳ. Linh khí ở đây tốt hơn nhiều so với nơi hắn ở trước đó, nên chẳng có lý do gì để chần chừ cả.
Động phủ đã hoàn thiện, nằm trên sườn núi với đầy đủ tiện nghi. Phía sau còn có một mảnh linh điền nhỏ để trồng trọt.
Tần Dục nhẹ nhàng hạ Tạ Vân Hạc xuống từ phi kiếm.
Tạ Vân Hạc lúc này vẫn còn ngơ ngẩn, cảm thấy mọi thứ quá ảo diệu.
“Ký chủ, cơ hội tốt đấy! Đây là cơ hội tuyệt vời để ngươi tiếp cận vai chính, rất có lợi cho kế hoạch trợ công của ngươi!”
Hệ thống phấn khởi, cảm thấy tình thế đang cực kỳ thuận lợi.
Tạ Vân Hạc nghĩ một lúc, cũng thấy hợp lý. Trước đó, anh còn phải vắt óc tìm cách tiếp cận vai chính, giờ thì lại được ăn ở chung một chỗ, chẳng còn gì tiện lợi hơn.
Tần Dục đi trước một đoạn rồi bất ngờ quay lại, áp sát vào mặt Tạ Vân Hạc.
Gần đến mức thánh quang chói lòa ngay trước mắt, Tạ Vân Hạc giật mình lùi lại vài bước.
Anh vừa lùi, Tần Dục lại tiếp tục áp sát.
*Gì thế này? Hắn định làm gì?*
Nếu có ai đứng ngoài quan sát, chắc sẽ nghĩ cả hai đang nhảy một điệu vũ kỳ quặc, tiến một bước, lùi một bước liên tục.
Tạ Vân Hạc lùi đến khi lưng chạm vào tường, không thể lùi thêm nữa.
Tần Dục tiếp tục tiến sát, im lặng nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Hạc trong giây lát.
Khi thấy trước mặt mình không có dấu hiệu nào của sự si mê hay kinh diễm, dù đứng gần đến mức có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn, ánh mắt của Tạ Vân Hạc chỉ có sự kinh ngạc, thậm chí anh còn quay đầu qua một bên.
Tần Dục gật gù vẻ hài lòng.
“Chọn một gian phòng đi. Ta phần lớn thời gian đều bế quan tu luyện, không mấy khi quản lý động phủ. Có chuyện gì thì cứ dùng ngọc bội truyền âm liên lạc với ta. Linh điền có thể tự mình trồng trọt, ta không quan tâm đến chuyện đó. Ngươi cũng phải chăm chỉ tu luyện, ta thấy ngươi đã đạt đến Luyện Khí đại viên mãn, chỉ còn chút nữa là Trúc Cơ. Sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ, nếu muốn rời đi, thì báo với ta một tiếng.”
Tần Dục ngoài dự đoán lại khá dễ tính, dường như khác hẳn với hình ảnh thẳng tính, độc miệng trong sách.
*Khung cảnh nhìn từ trên mây xuống thật kỳ diệu. Trước kia chỉ có ngồi máy bay mới thấy cảnh này, không ngờ bây giờ có thể tự mình ngự kiếm mà bay lượn.*
Ngự kiếm phi hành là kỹ năng cơ bản của mỗi tu sĩ. Tùy vào loại vũ khí mà còn có các loại ngự đao, ngự hồ phi hành. Tuy nhiên, phải đạt đến Trúc Cơ kỳ mới có thể thực hiện được kỹ năng này.
Tạ Vân Hạc thầm ngưỡng mộ Tần Dục, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng đột phá Trúc Cơ kỳ.
Khi hai người tới Chấp Sự Đường, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tần Dục.
Người đứng quầy khi nhìn thấy Tần Dục thì sững sờ, không chỉ có mình cô, cả Chấp Sự Đường đều lặng yên vài giây khi Tần Dục bước vào.
Sư tỷ đứng quầy nhanh chóng phản ứng, mặt đỏ bừng, rồi nhanh chóng giúp Tạ Vân Hạc đăng ký nhận nhiệm vụ mới và điều chỉnh lương tháng. Nhân tiện, cô cũng tính toán số linh thạch còn lại từ nhiệm vụ chăm sóc linh điền trước đó của Tạ Vân Hạc, tổng cộng là mười viên linh thạch.
Nhìn những biểu hiện khoa trương của mọi người xung quanh, Tạ Vân Hạc thật sự hiểu được sức hấp dẫn của "vầng hào quang vạn nhân mê" của Tần Dục lớn đến mức nào.
Giữa những tiếng xì xầm, hai người lại cùng bay trên một thanh kiếm trở về.
Nhìn thấy cả hai người cùng ngồi trên một thanh kiếm, những lời bàn tán càng thêm náo nhiệt.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, tin Tần Dục sư huynh thu nhận một tạp dịch đệ tử đã lan khắp Thiên Kiếm Tông.
Đối với điều này, cả hai người đều không hay biết gì.
Tần Dục mang theo Tạ Vân Hạc bay đến động phủ mà hắn đã chuẩn bị trước, tọa lạc trên sườn Tiểu Dao Phong – một nhánh thuộc ngọn chính của Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông có rất nhiều ngọn núi, và khi đệ tử đạt đến Kim Đan kỳ, họ có thể xin phép mở động phủ riêng. Là một thiên tài, Tần Dục được ưu tiên đặc biệt, thêm vào đó, hắn chỉ còn một bước nữa là đạt đến Kim Đan kỳ. Vì sư phụ lo rằng sau khi đột phá, hắn sẽ quá chú tâm vào tu luyện mà không chuyển chỗ ở, nên đã chuẩn bị sẵn động phủ cho hắn ngay từ khi Trúc Cơ kỳ. Linh khí ở đây tốt hơn nhiều so với nơi hắn ở trước đó, nên chẳng có lý do gì để chần chừ cả.
Động phủ đã hoàn thiện, nằm trên sườn núi với đầy đủ tiện nghi. Phía sau còn có một mảnh linh điền nhỏ để trồng trọt.
Tần Dục nhẹ nhàng hạ Tạ Vân Hạc xuống từ phi kiếm.
Tạ Vân Hạc lúc này vẫn còn ngơ ngẩn, cảm thấy mọi thứ quá ảo diệu.
“Ký chủ, cơ hội tốt đấy! Đây là cơ hội tuyệt vời để ngươi tiếp cận vai chính, rất có lợi cho kế hoạch trợ công của ngươi!”
Hệ thống phấn khởi, cảm thấy tình thế đang cực kỳ thuận lợi.
Tạ Vân Hạc nghĩ một lúc, cũng thấy hợp lý. Trước đó, anh còn phải vắt óc tìm cách tiếp cận vai chính, giờ thì lại được ăn ở chung một chỗ, chẳng còn gì tiện lợi hơn.
Tần Dục đi trước một đoạn rồi bất ngờ quay lại, áp sát vào mặt Tạ Vân Hạc.
Gần đến mức thánh quang chói lòa ngay trước mắt, Tạ Vân Hạc giật mình lùi lại vài bước.
Anh vừa lùi, Tần Dục lại tiếp tục áp sát.
*Gì thế này? Hắn định làm gì?*
Nếu có ai đứng ngoài quan sát, chắc sẽ nghĩ cả hai đang nhảy một điệu vũ kỳ quặc, tiến một bước, lùi một bước liên tục.
Tạ Vân Hạc lùi đến khi lưng chạm vào tường, không thể lùi thêm nữa.
Tần Dục tiếp tục tiến sát, im lặng nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Hạc trong giây lát.
Khi thấy trước mặt mình không có dấu hiệu nào của sự si mê hay kinh diễm, dù đứng gần đến mức có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn, ánh mắt của Tạ Vân Hạc chỉ có sự kinh ngạc, thậm chí anh còn quay đầu qua một bên.
Tần Dục gật gù vẻ hài lòng.
“Chọn một gian phòng đi. Ta phần lớn thời gian đều bế quan tu luyện, không mấy khi quản lý động phủ. Có chuyện gì thì cứ dùng ngọc bội truyền âm liên lạc với ta. Linh điền có thể tự mình trồng trọt, ta không quan tâm đến chuyện đó. Ngươi cũng phải chăm chỉ tu luyện, ta thấy ngươi đã đạt đến Luyện Khí đại viên mãn, chỉ còn chút nữa là Trúc Cơ. Sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ, nếu muốn rời đi, thì báo với ta một tiếng.”
Tần Dục ngoài dự đoán lại khá dễ tính, dường như khác hẳn với hình ảnh thẳng tính, độc miệng trong sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.