Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Bản Dịch)
Chương 33: Hồi Môn
Trư Mục 200 Cân
27/04/2022
Một canh giờ sau, Từ Phàm lấy được hai tấm lệnh bài thân phận từ trong tay của chấp sự, liền dẫn hai bạn nhỏ vẫn còn đang kinh ngạc bước vào bên trong Thiên Khuyết môn.
Bước vào bên trong Thiên Khuyết môn, Từ Phàm biến ra Linh Phong chu, dẫn huynh muội hai đứa bay đến đỉnh đồi nhỏ của mình.
“Oa, đây chính là chỗ ở của tiên nhân sao.” Bé gái nhìn tiên thành bên trong dãy núi phía dưới Linh Phong chu và nói.
“Đây chỉ là khu vực ngoài cùng nhất của Thiên Khuyết môn, các thành trì bên dưới đều dựa vào tán tu chúng ta để mà xây dựng nên.”
“Sau khi hành tẩu một trăm cây về phía Tây mới là khu vực ngoại môn, cũng là nơi mà các ngươi sẽ sinh sống sau này.” Từ Phàm nhìn hai huynh muội rồi dịu dàng nói, nhìn thấy bản thân có thêm hai đồ đệ, Từ Phàm có một cảm giác rất mới lạ.
“Sư phụ, trở thành tiên nhân có khó lắm không?” Bé trai lo lắng hỏi, lỡ như bản thân không trở thành tiên nhân được thì phải làm sao, lỡ như sư phụ không cần mình nữa thì phải làm sao.
“Sẽ không đâu, các ngươi đều có thể trở thành tu sĩ, chỉ cần dụng tâm là được.” Từ Phàm nhìn cả mặt lo lắng của tiểu tử rồi cười nói.
Hắn rất hài lòng với tiểu tử mà có tính trách nhiệm của đại ca ca, trọng tình trọng nghĩa, cộng thêm tính cách ngây ngô thật đúng là khiến người khác thích.
“Vậy ta với muội muội ta được ăn thịt mỗi ngày không.” Bé trai cuối cùng đã hỏi đến vấn đề mà bản thân quan tâm nhất, Bé gái cũng ở bên cạnh, đôi mắt lấp lánh nhìn Từ Phàm.
“Bữa nào các ngươi cũng được ăn hết.”
Lúc này, Linh Phong chu đã chính thức đi vào ngoại môn.
Thân sau của Từ Phàm hư ảo trong không trung, một con hạc giấy do linh lực phù văn tạo thành bay ra từ lòng bàn tay của hắn, mang theo tin tức bay đến tổng bộ thương hội Bàng Phúc.
Nội dung của tin tức là để nhờ hắn bảo người thế tục chăm sóc vị lão nhân trong tiên thành, tìm một nơi thích hợp để hai vị lão nhân an độ cuối đời.
“Ơ, trước cửa nhà ta vẫn còn người.”
Từ Phàm nói rồi khởi động Ưng Nhãn thuật nhìn về phía hai người đó.
Cùng lúc này, Vương Vũ Luân cũng nhìn về phía thuyền thần của Từ Phàm như thể hắn có cảm ứng.
“Từ đại ca trở về rồi!” Vương Vũ Luân kích động đứng bật dậy, giọt nước mắt kích động rơi xuống từ khóe mắt.
Còn chưa đến đỉnh núi của mình, Từ Phàm đã nghe thấy tiếng gọi vui sướng của Vương Vũ Luân.
“Được rồi được rồi ta không sao, tiếc là ta không thể tham gia hôn lễ của các ngươi.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân kích động như một đứa trẻ cười nói.
Nhìn thấy bằng hữu tốt lo lắng cho mình đến thế, lòng Từ Phàm có một chút cảm động.
“Không sao không sao, Từ đại ca còn sống là tốt rồi.”
Vương Vũ Luân đang nói thì đột nhiên như thể nhớ ra một việc gì đó, hắn nhanh chóng lấy ra một cái hồng bao đưa cho Từ Phàm.
“Từ đại ca, đây là hồng bao mà huynh muốn.”
Từ Phàm nhận lấy, vừa mở ra xem, khắp nơi đều là lá vàng, trong chốc lát cả mắt đều nổ đom đóm, về sau lại có chút tẻ nhạt vô vị, dường như là thứ lúc nhỏ đã từng thích nhưng không đạt được, sau này lớn lên thì không còn cảm giác gì nữa.
Hắn cất hồng bao vào trong túi trữ vật ở giữa eo.
“Từ đại ca, hai đứa trẻ này là...” Mộ Dung Thiến Nhi hỏi, không lẽ là trẻ con trong Tiên thành, vậy thì cũng không được phép dẫn vào ngoại môn.
“À, đây là hai đồ đệ mà ta thu nạp.”
“Bọn nó cũng là ân nhân cứu mạng của ta.” Từ Phàm nói.
“Chúc mừng Từ đại ca thu nạp đồ đệ, vậy Từ đại ca sắp đãi tiệc rồi phải không.” Vương Vũ Luân cười nói.
“Còn phải chúc mừng Từ đại ca thoát khỏi nguy hiểm, về nhà an toàn.” Mộ Dung Thiến Nhi nói phụ họa.
“Đúng là nên chúc mừng.”
Từ Phàm nhìn hai huynh muội căng thẳng ở bên cạnh nói: “Muốn ăn thịt không.”
“Muốn!” Hai huynh muội điên cuồng gật đầu.
Sau khi nhìn thấy hai người bọn nó mặc bộ y phục vải lanh rách nát, Từ Phàm đưa tay về phía cấm địa.
Cấm địa mở ra một cái động nhỏ, ở bên trong bay ra hai quả Vạn Y Cầu, đây là pháp bảo căn bản mà Từ Phàm đã luyện chế ra khi hắn buồn chán, có thể biến ra bất kỳ kiểu y phục nào.
Hai quả Vạn Y Cầu trực tiếp dựa vào ngực của hai huynh muội rồi bắt đầu biến đổi, qua một lúc sau, hai đứa trẻ toàn thân mặc bộ đạo phục tinh xảo xuất hiện.
“Từ đại ca, đây là cái gì.” Mộ Dung Thiến Nhi hứng thú nói.
“Đây là Vạn Y Cầu mà khi ta buồn chán đã luyện chế ra, bên trong có vô vàn chất liệu làm ra y phục, có thể biến ra kiểu y phục mà ngươi muốn trong chốc lát.” Từ Phàm giải thích, đây là khi hắn chê việc mặc y phục quá phiền phức mà tạo ra.
“Từ đại ca, huynh có thể cho ta một quả không, ta mua bằng linh thạch.” Mộ Dung Thiến Nhi ngại ngùng nói, đồng thời cũng bị sáng kiến Pháp khí này hấp dẫn, thì ra cũng có loại Pháp khí như thế.
“Nhắc đến linh thạch là khách sáo rồi.”
Từ Phàm nói rồi lấy ra ba quả Vạn Y Cầu từ trong phòng cất giữ đưa cho Mộ Dung Thiến Nhi, còn đưa cho Vương Vũ Luân một quả.
Thương Linh phong, Túy Tiên lâu.
Hai huynh muội cả thân mặc bộ đạo phục đẹp đẽ, mỗi người cầm một cái đùi gà điên cuồng gặm, biểu cảm có một vẻ hài lòng không thể diễn tả.
“Từ đại ca, đôi huynh muội này tên gì.” Vương Vũ Luân nhìn hai huynh muội đang điên cuồng gặm đùi gà nói, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ, bởi vì hắn cảm thấy bây giờ mà thu nạp đồ đệ thì quá sớm rồi.
Trong tu chân, tiêu chuẩn thật sự có thể chống đỡ được tu tiên giả chính là Trúc Cơ kỳ, tiên cơ chưa vững mà đã thu nạp đồ đệ thì sẽ làm phân tán tinh lực thu đồ đệ.
Từ Phàm ngẩn ra, nhìn hai huynh muội, hắn chỉ biết tiểu tử tên Tiểu Nha Tử, Bé gái tên Tiểu Thảo.
“Tiểu Nha Tử, ngươi và muội muội của ngươi có đại danh không.”
Tiểu tử đã ăn no được một nửa nhìn Từ Phàm, tôn kính nói: “Ta không có đại danh, ở thôn của chúng ta, chỉ có đạp trúng linh dược mới xứng đáng có tên.”
“Như vậy à, vậy các ngươi theo họ của ta đi.”
“Ngươi tên là Từ Cương, muội muội ngươi tên Từ Nguyệt Tiên.”
Nghe thấy lời của Từ Phàm, hai huynh muội lập tức quỳ xuống nói: “Tạ ơn sư phụ ban tên.”
Ánh mắt hai huynh muội nhìn Từ Phàm cũng càng tôn kính và quyến luyến hơn.
Ăn bữa cơm này mất rất nhiều thời gian, khi Từ Phàm trở về đỉnh đồi nhỏ nhà hắn thì phát hiện thấy Bàng Phúc sớm đã đợi ở đấy từ rất lâu rồi.
“Chúc mừng Từ đại sư bình an trở về.” Bàng Phúc vui mừng nói.
Nửa tháng trước, khi biết tin Từ Phàm bị tu sĩ Kim Đan truy sát, Bàng Phúc suýt chút nữa đã khóc, đây là thời khắc quan trọng của bước đầu tiên trong kế hoạch của mình vậy mà rường cột chủ chốt lại biến mất, cũng giống như đầu bếp của quán rượu đắt khách nhất đột nhiên không thể làm việc nữa vậy.
“May mắn trốn thoát.”
Từ Phàm dẫn Bàng Phúc đến phòng tiếp khách, hắn bảo đôi huynh muội tự mình chơi ở bên ngoài trước.
“Việc mà Từ đại sư dặn dò, ta đã sắp xếp người đi làm rồi.”
“Bảo đảm hai vị lão nhân đó yên yên ổn ổn sống hết phần đời.”
Sau khi nhận được tin tức của Từ Phàm, hắn lập tức sắp xếp người đi truyền tin cho những gia tộc ở tiên thành.
“Làm phiền ngươi rồi.”
Từ Phàm lấy ra một Pháp khí thuyền bay hình thoi mini đưa cho Bàng Phúc.
“Thấy ngươi vẫn chưa có xa giá, ngươi nhận lấy cái này đi, đừng khước từ, nếu không thì khách sáo rồi đấy.” Từ Phàm mãn nguyện nói.
Trong mắt Bàng Phúc lóe lên một tia vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Pháp khí xa giá cũng thuộc loại tương đối quý giá trong những hàng Pháp khí, chỉ có những tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh cấp mới có.
Sau khi nhận lấy thuyền bay hình thoi, Bàng Phúc lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Từ Phàm.
“Đây là tài liệu trong danh sách của ngươi, ta đã bắt đầu hối thúc bên đó rồi.” Bàng Phúc nói, Diệp Tiêu Dao là thiên kiêu danh tiếng cao nhất trong tông môn, hắn không dám đắc tội.
“Được, ta biết rồi, năm ngày sau đưa cho ngươi, ngươi kêu hắn chuẩn bị tốt Hồn Thiết.”
“Đúng rồi, ta vẫn còn một việc, giúp ta bán vài Pháp khí, đều là Pháp khí đỉnh cấp.”
Từ Phàm nói rồi đem ra ba Pháp khí đỉnh cấp khác nữa.
“Một cái 5 vạn linh thạch, ngoài ra tiếp nhận pháp bảo định chế, chuẩn bị đủ nguyên liệu 4 vạn linh thạch một cái.” Từ Phàm cắn răng nói, hắn muốn luyện chế đại quân con rối của mình, cần có một lượng lớn linh thạch để chống đỡ.
Bước vào bên trong Thiên Khuyết môn, Từ Phàm biến ra Linh Phong chu, dẫn huynh muội hai đứa bay đến đỉnh đồi nhỏ của mình.
“Oa, đây chính là chỗ ở của tiên nhân sao.” Bé gái nhìn tiên thành bên trong dãy núi phía dưới Linh Phong chu và nói.
“Đây chỉ là khu vực ngoài cùng nhất của Thiên Khuyết môn, các thành trì bên dưới đều dựa vào tán tu chúng ta để mà xây dựng nên.”
“Sau khi hành tẩu một trăm cây về phía Tây mới là khu vực ngoại môn, cũng là nơi mà các ngươi sẽ sinh sống sau này.” Từ Phàm nhìn hai huynh muội rồi dịu dàng nói, nhìn thấy bản thân có thêm hai đồ đệ, Từ Phàm có một cảm giác rất mới lạ.
“Sư phụ, trở thành tiên nhân có khó lắm không?” Bé trai lo lắng hỏi, lỡ như bản thân không trở thành tiên nhân được thì phải làm sao, lỡ như sư phụ không cần mình nữa thì phải làm sao.
“Sẽ không đâu, các ngươi đều có thể trở thành tu sĩ, chỉ cần dụng tâm là được.” Từ Phàm nhìn cả mặt lo lắng của tiểu tử rồi cười nói.
Hắn rất hài lòng với tiểu tử mà có tính trách nhiệm của đại ca ca, trọng tình trọng nghĩa, cộng thêm tính cách ngây ngô thật đúng là khiến người khác thích.
“Vậy ta với muội muội ta được ăn thịt mỗi ngày không.” Bé trai cuối cùng đã hỏi đến vấn đề mà bản thân quan tâm nhất, Bé gái cũng ở bên cạnh, đôi mắt lấp lánh nhìn Từ Phàm.
“Bữa nào các ngươi cũng được ăn hết.”
Lúc này, Linh Phong chu đã chính thức đi vào ngoại môn.
Thân sau của Từ Phàm hư ảo trong không trung, một con hạc giấy do linh lực phù văn tạo thành bay ra từ lòng bàn tay của hắn, mang theo tin tức bay đến tổng bộ thương hội Bàng Phúc.
Nội dung của tin tức là để nhờ hắn bảo người thế tục chăm sóc vị lão nhân trong tiên thành, tìm một nơi thích hợp để hai vị lão nhân an độ cuối đời.
“Ơ, trước cửa nhà ta vẫn còn người.”
Từ Phàm nói rồi khởi động Ưng Nhãn thuật nhìn về phía hai người đó.
Cùng lúc này, Vương Vũ Luân cũng nhìn về phía thuyền thần của Từ Phàm như thể hắn có cảm ứng.
“Từ đại ca trở về rồi!” Vương Vũ Luân kích động đứng bật dậy, giọt nước mắt kích động rơi xuống từ khóe mắt.
Còn chưa đến đỉnh núi của mình, Từ Phàm đã nghe thấy tiếng gọi vui sướng của Vương Vũ Luân.
“Được rồi được rồi ta không sao, tiếc là ta không thể tham gia hôn lễ của các ngươi.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân kích động như một đứa trẻ cười nói.
Nhìn thấy bằng hữu tốt lo lắng cho mình đến thế, lòng Từ Phàm có một chút cảm động.
“Không sao không sao, Từ đại ca còn sống là tốt rồi.”
Vương Vũ Luân đang nói thì đột nhiên như thể nhớ ra một việc gì đó, hắn nhanh chóng lấy ra một cái hồng bao đưa cho Từ Phàm.
“Từ đại ca, đây là hồng bao mà huynh muốn.”
Từ Phàm nhận lấy, vừa mở ra xem, khắp nơi đều là lá vàng, trong chốc lát cả mắt đều nổ đom đóm, về sau lại có chút tẻ nhạt vô vị, dường như là thứ lúc nhỏ đã từng thích nhưng không đạt được, sau này lớn lên thì không còn cảm giác gì nữa.
Hắn cất hồng bao vào trong túi trữ vật ở giữa eo.
“Từ đại ca, hai đứa trẻ này là...” Mộ Dung Thiến Nhi hỏi, không lẽ là trẻ con trong Tiên thành, vậy thì cũng không được phép dẫn vào ngoại môn.
“À, đây là hai đồ đệ mà ta thu nạp.”
“Bọn nó cũng là ân nhân cứu mạng của ta.” Từ Phàm nói.
“Chúc mừng Từ đại ca thu nạp đồ đệ, vậy Từ đại ca sắp đãi tiệc rồi phải không.” Vương Vũ Luân cười nói.
“Còn phải chúc mừng Từ đại ca thoát khỏi nguy hiểm, về nhà an toàn.” Mộ Dung Thiến Nhi nói phụ họa.
“Đúng là nên chúc mừng.”
Từ Phàm nhìn hai huynh muội căng thẳng ở bên cạnh nói: “Muốn ăn thịt không.”
“Muốn!” Hai huynh muội điên cuồng gật đầu.
Sau khi nhìn thấy hai người bọn nó mặc bộ y phục vải lanh rách nát, Từ Phàm đưa tay về phía cấm địa.
Cấm địa mở ra một cái động nhỏ, ở bên trong bay ra hai quả Vạn Y Cầu, đây là pháp bảo căn bản mà Từ Phàm đã luyện chế ra khi hắn buồn chán, có thể biến ra bất kỳ kiểu y phục nào.
Hai quả Vạn Y Cầu trực tiếp dựa vào ngực của hai huynh muội rồi bắt đầu biến đổi, qua một lúc sau, hai đứa trẻ toàn thân mặc bộ đạo phục tinh xảo xuất hiện.
“Từ đại ca, đây là cái gì.” Mộ Dung Thiến Nhi hứng thú nói.
“Đây là Vạn Y Cầu mà khi ta buồn chán đã luyện chế ra, bên trong có vô vàn chất liệu làm ra y phục, có thể biến ra kiểu y phục mà ngươi muốn trong chốc lát.” Từ Phàm giải thích, đây là khi hắn chê việc mặc y phục quá phiền phức mà tạo ra.
“Từ đại ca, huynh có thể cho ta một quả không, ta mua bằng linh thạch.” Mộ Dung Thiến Nhi ngại ngùng nói, đồng thời cũng bị sáng kiến Pháp khí này hấp dẫn, thì ra cũng có loại Pháp khí như thế.
“Nhắc đến linh thạch là khách sáo rồi.”
Từ Phàm nói rồi lấy ra ba quả Vạn Y Cầu từ trong phòng cất giữ đưa cho Mộ Dung Thiến Nhi, còn đưa cho Vương Vũ Luân một quả.
Thương Linh phong, Túy Tiên lâu.
Hai huynh muội cả thân mặc bộ đạo phục đẹp đẽ, mỗi người cầm một cái đùi gà điên cuồng gặm, biểu cảm có một vẻ hài lòng không thể diễn tả.
“Từ đại ca, đôi huynh muội này tên gì.” Vương Vũ Luân nhìn hai huynh muội đang điên cuồng gặm đùi gà nói, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ, bởi vì hắn cảm thấy bây giờ mà thu nạp đồ đệ thì quá sớm rồi.
Trong tu chân, tiêu chuẩn thật sự có thể chống đỡ được tu tiên giả chính là Trúc Cơ kỳ, tiên cơ chưa vững mà đã thu nạp đồ đệ thì sẽ làm phân tán tinh lực thu đồ đệ.
Từ Phàm ngẩn ra, nhìn hai huynh muội, hắn chỉ biết tiểu tử tên Tiểu Nha Tử, Bé gái tên Tiểu Thảo.
“Tiểu Nha Tử, ngươi và muội muội của ngươi có đại danh không.”
Tiểu tử đã ăn no được một nửa nhìn Từ Phàm, tôn kính nói: “Ta không có đại danh, ở thôn của chúng ta, chỉ có đạp trúng linh dược mới xứng đáng có tên.”
“Như vậy à, vậy các ngươi theo họ của ta đi.”
“Ngươi tên là Từ Cương, muội muội ngươi tên Từ Nguyệt Tiên.”
Nghe thấy lời của Từ Phàm, hai huynh muội lập tức quỳ xuống nói: “Tạ ơn sư phụ ban tên.”
Ánh mắt hai huynh muội nhìn Từ Phàm cũng càng tôn kính và quyến luyến hơn.
Ăn bữa cơm này mất rất nhiều thời gian, khi Từ Phàm trở về đỉnh đồi nhỏ nhà hắn thì phát hiện thấy Bàng Phúc sớm đã đợi ở đấy từ rất lâu rồi.
“Chúc mừng Từ đại sư bình an trở về.” Bàng Phúc vui mừng nói.
Nửa tháng trước, khi biết tin Từ Phàm bị tu sĩ Kim Đan truy sát, Bàng Phúc suýt chút nữa đã khóc, đây là thời khắc quan trọng của bước đầu tiên trong kế hoạch của mình vậy mà rường cột chủ chốt lại biến mất, cũng giống như đầu bếp của quán rượu đắt khách nhất đột nhiên không thể làm việc nữa vậy.
“May mắn trốn thoát.”
Từ Phàm dẫn Bàng Phúc đến phòng tiếp khách, hắn bảo đôi huynh muội tự mình chơi ở bên ngoài trước.
“Việc mà Từ đại sư dặn dò, ta đã sắp xếp người đi làm rồi.”
“Bảo đảm hai vị lão nhân đó yên yên ổn ổn sống hết phần đời.”
Sau khi nhận được tin tức của Từ Phàm, hắn lập tức sắp xếp người đi truyền tin cho những gia tộc ở tiên thành.
“Làm phiền ngươi rồi.”
Từ Phàm lấy ra một Pháp khí thuyền bay hình thoi mini đưa cho Bàng Phúc.
“Thấy ngươi vẫn chưa có xa giá, ngươi nhận lấy cái này đi, đừng khước từ, nếu không thì khách sáo rồi đấy.” Từ Phàm mãn nguyện nói.
Trong mắt Bàng Phúc lóe lên một tia vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Pháp khí xa giá cũng thuộc loại tương đối quý giá trong những hàng Pháp khí, chỉ có những tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh cấp mới có.
Sau khi nhận lấy thuyền bay hình thoi, Bàng Phúc lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Từ Phàm.
“Đây là tài liệu trong danh sách của ngươi, ta đã bắt đầu hối thúc bên đó rồi.” Bàng Phúc nói, Diệp Tiêu Dao là thiên kiêu danh tiếng cao nhất trong tông môn, hắn không dám đắc tội.
“Được, ta biết rồi, năm ngày sau đưa cho ngươi, ngươi kêu hắn chuẩn bị tốt Hồn Thiết.”
“Đúng rồi, ta vẫn còn một việc, giúp ta bán vài Pháp khí, đều là Pháp khí đỉnh cấp.”
Từ Phàm nói rồi đem ra ba Pháp khí đỉnh cấp khác nữa.
“Một cái 5 vạn linh thạch, ngoài ra tiếp nhận pháp bảo định chế, chuẩn bị đủ nguyên liệu 4 vạn linh thạch một cái.” Từ Phàm cắn răng nói, hắn muốn luyện chế đại quân con rối của mình, cần có một lượng lớn linh thạch để chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.