Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ
Chương 7: Dám Trào Phúng Ta?
Khán Bản Thư Đích Nhân Đô Suất
15/03/2024
Xôn xao!
Lời này của Cố Dương vừa nói ra khỏi miệng.
Nhất thời Đỗ Phong trợn tròn mắt.
Trên người hắn lại bộc phát ra một cỗ khí huyết chi lực cực kỳ nồng đậm.
Áp lực kinh khủng càng là trấn áp bốn phía.
Bên cạnh, tên đệ tử Bạch Dương tông kia bị cỗ khí huyết trấn áp vô cùng nồng đậm này làm cho lạnh run, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi dám trào phúng ta?"
Đỗ Phong nhìn về phía Cố Dương, trong ánh mắt tràn đầy sát ý.
"Thì đã sao? Còn muốn ta tự sát nữa sao?"
Cố Dương không thèm để ý mà nói, tiếp tục trào phúng.
"Tốt, rất tốt!"
Nghe được Cố Dương hồi đáp, Đỗ Phong đã phẫn nộ tới cực điểm.
Trong mắt hắn lóe lên sát ý, sau đó không muốn nói thêm gì nữa.
Khí huyết sôi trào, nháy mắt vọt tới bên người Cố Dương, một chưởng hung hăng vỗ về phía đầu Cố Dương.
Nếu một cái tát này giáng xuống, có thể trực tiếp đánh Cố Dương gần chết!
Hắn cũng không muốn cứ như vậy giết chết Cố Dương!
Hắn ta phải từ từ tra tấn, từng tấc từng tấc, đánh gãy xương cốt tên này, từng đao từng đao xé nát huyết nhục của tên này!
Khiến hắn không ngừng chịu đựng thống khổ!
Phải chết trong đau đớn vô tận!
Trong ánh mắt hắn toát ra một tia cảm xúc biến thái.
Mà đối mặt với chưởng này.
Cố Dương lại là thần sắc lạnh nhạt, tiện tay vung lên.
Bịch!
Lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh bay Đỗ Phong.
"Ừm!?"
Đỗ Phong liên tiếp lui về phía sau, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Tiểu tử này... lực lượng lại kinh khủng như thế?
Mặc dù mình không chú ý, chưa kịp ngăn cản mới bị chấn khai.
Nhưng nguồn sức mạnh này... hiển nhiên không phải là thứ mà luyện thể tầng mười bình thường có thể nắm giữ.
Xem ra tiểu tử này cũng là thiên tài!
Có điều... thế thì sao?
Nếu đã dám trêu chọc mình.
Vậy thì chỉ có một con đường chết!
"Công kích của ngươi chỉ có trình độ như vậy? Vậy mà còn là đệ nhất thiên tài ngoại môn của Bạch Dương tông?"
Cố Dương vẻ mặt bình thản nhìn về phía Đỗ Phong, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.
Nghe được lời này của Cố Dương, cả người Đỗ Phong nổi giận.
"Miệng lưỡi bén nhọn!"
"Ngươi đã muốn chết như vậy, ta đây liền tiễn ngươi một đoạn!"
Đỗ Phong nổi giận gầm lên một tiếng.
Hắn trực tiếp rút bội kiếm bên hông ra.
Xuy!
Một tiếng kiếm rít thình lình truyền ra.
Thấy vậy, đệ tử Bạch Dương tông lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Đến rồi!
Đỗ sư huynh dùng đến át chủ bài mạnh nhất!
Một môn kiếm pháp Nhân cấp cực phẩm tu luyện tới cảnh giới viên mãn!
Tên đệ tử Bạch Dương tông kia tâm tình vô cùng kích động.
Ánh mắt nhìn về Cố Dương như là nhìn về phía một cỗ thi thể.
Một chiêu này cho dù là tu sĩ Tụ Khí cảnh cũng không thể chống cự.
Càng đừng nói một tu sĩ chỉ có cảnh giới Luyện Thể tầng 10!
Tên đệ tử ngoại môn Lưu Vân Tông kia chết chắc rồi!
Giờ phút này, khí thế trên thân Đỗ Phong đã mãnh liệt tới cực điểm, thân hình cấp tốc lướt đi, lại tiếp cận Cố Dương.
Sau đó giơ trường kiếm trong tay lên.
"Kiếm reo, cầu vồng!"
Đỗ Phong phát ra một tiếng gào thét, trường kiếm trong tay càng bộc phát ra khí thế vô cùng mãnh liệt.
Sau đó hung hăng chém về phía Cố Dương!
Ầm ầm!
Khí thế giống như núi cao hàng lâm đánh về phía Cố Dương.
Chỉ bằng cỗ khí tức này cũng đủ để làm cho không ít người vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng Cố Dương đứng ở trung tâm của cỗ khí thế này, không hề sợ hãi, đứng tại chỗ lại càng là không nhúc nhích.
Phảng phất như muốn đỡ lấy một chiêu này của Đỗ Phong.
Thấy vậy, sát ý tung hoành trong mắt Đỗ Phong!
Đối mặt với chiêu mạnh nhất của mình vậy mà không muốn chạy trốn mà chỉ đứng ở tại chỗ đón đỡ?
Đúng là càn rỡ mà!
Cho dù là Tụ Khí cảnh cũng không dám trực tiếp đỡ một chiêu của mình, một tu sĩ luyện thể cấp mười lấy đâu ra can đảm chứ?
Nghĩ vậy, Đỗ Phong cũng hoàn toàn không có ý định nương tay.
Nếu đã tự tin như vậy, ta cũng muốn xem một chút, một chiêu chém giết được Tụ Khí cảnh này của ta... ngươi có thể ngăn cản hay không?
Nghĩ tới đây, mặt hắn ta lộ vẻ điên cuồng.
Lực lượng trong tay lập tức gia tăng!
Uy năng võ kỹ không giữ lại chút nào bộc phát ra.
Lúc trước hắn dựa vào một chiêu này, giết ngược một tên Tụ Khí cảnh tầng một!
Sức mạnh kinh khủng đó, cho dù là Tụ Khí Cảnh cũng cảm thấy khiếp sợ tuyệt vọng!
Lúc này hắn đã không muốn tra tấn Cố Dương nữa rồi.
Bởi vì thực lực của Cố Dương không yếu!
Hắn ta cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn trấn áp được.
Cho nên...
Hay là trực tiếp giết đi!
Giờ phút này, Đỗ Phong hình như đã thấy Cố Dương chết thảm dưới một kiếm của mình.
Khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười như giành chiến thắng!
Mắt thấy trường kiếm sắp giáng lâm.
Cố Dương cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.
"Khí thế này nhìn hoàn toàn chính xác rất mạnh, kiếm pháp thoạt nhìn phi thường huyền diệu, chẳng qua cũng xoàng thôi."
Lời này của Cố Dương vừa nói ra khỏi miệng.
Nhất thời Đỗ Phong trợn tròn mắt.
Trên người hắn lại bộc phát ra một cỗ khí huyết chi lực cực kỳ nồng đậm.
Áp lực kinh khủng càng là trấn áp bốn phía.
Bên cạnh, tên đệ tử Bạch Dương tông kia bị cỗ khí huyết trấn áp vô cùng nồng đậm này làm cho lạnh run, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi dám trào phúng ta?"
Đỗ Phong nhìn về phía Cố Dương, trong ánh mắt tràn đầy sát ý.
"Thì đã sao? Còn muốn ta tự sát nữa sao?"
Cố Dương không thèm để ý mà nói, tiếp tục trào phúng.
"Tốt, rất tốt!"
Nghe được Cố Dương hồi đáp, Đỗ Phong đã phẫn nộ tới cực điểm.
Trong mắt hắn lóe lên sát ý, sau đó không muốn nói thêm gì nữa.
Khí huyết sôi trào, nháy mắt vọt tới bên người Cố Dương, một chưởng hung hăng vỗ về phía đầu Cố Dương.
Nếu một cái tát này giáng xuống, có thể trực tiếp đánh Cố Dương gần chết!
Hắn cũng không muốn cứ như vậy giết chết Cố Dương!
Hắn ta phải từ từ tra tấn, từng tấc từng tấc, đánh gãy xương cốt tên này, từng đao từng đao xé nát huyết nhục của tên này!
Khiến hắn không ngừng chịu đựng thống khổ!
Phải chết trong đau đớn vô tận!
Trong ánh mắt hắn toát ra một tia cảm xúc biến thái.
Mà đối mặt với chưởng này.
Cố Dương lại là thần sắc lạnh nhạt, tiện tay vung lên.
Bịch!
Lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh bay Đỗ Phong.
"Ừm!?"
Đỗ Phong liên tiếp lui về phía sau, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Tiểu tử này... lực lượng lại kinh khủng như thế?
Mặc dù mình không chú ý, chưa kịp ngăn cản mới bị chấn khai.
Nhưng nguồn sức mạnh này... hiển nhiên không phải là thứ mà luyện thể tầng mười bình thường có thể nắm giữ.
Xem ra tiểu tử này cũng là thiên tài!
Có điều... thế thì sao?
Nếu đã dám trêu chọc mình.
Vậy thì chỉ có một con đường chết!
"Công kích của ngươi chỉ có trình độ như vậy? Vậy mà còn là đệ nhất thiên tài ngoại môn của Bạch Dương tông?"
Cố Dương vẻ mặt bình thản nhìn về phía Đỗ Phong, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.
Nghe được lời này của Cố Dương, cả người Đỗ Phong nổi giận.
"Miệng lưỡi bén nhọn!"
"Ngươi đã muốn chết như vậy, ta đây liền tiễn ngươi một đoạn!"
Đỗ Phong nổi giận gầm lên một tiếng.
Hắn trực tiếp rút bội kiếm bên hông ra.
Xuy!
Một tiếng kiếm rít thình lình truyền ra.
Thấy vậy, đệ tử Bạch Dương tông lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Đến rồi!
Đỗ sư huynh dùng đến át chủ bài mạnh nhất!
Một môn kiếm pháp Nhân cấp cực phẩm tu luyện tới cảnh giới viên mãn!
Tên đệ tử Bạch Dương tông kia tâm tình vô cùng kích động.
Ánh mắt nhìn về Cố Dương như là nhìn về phía một cỗ thi thể.
Một chiêu này cho dù là tu sĩ Tụ Khí cảnh cũng không thể chống cự.
Càng đừng nói một tu sĩ chỉ có cảnh giới Luyện Thể tầng 10!
Tên đệ tử ngoại môn Lưu Vân Tông kia chết chắc rồi!
Giờ phút này, khí thế trên thân Đỗ Phong đã mãnh liệt tới cực điểm, thân hình cấp tốc lướt đi, lại tiếp cận Cố Dương.
Sau đó giơ trường kiếm trong tay lên.
"Kiếm reo, cầu vồng!"
Đỗ Phong phát ra một tiếng gào thét, trường kiếm trong tay càng bộc phát ra khí thế vô cùng mãnh liệt.
Sau đó hung hăng chém về phía Cố Dương!
Ầm ầm!
Khí thế giống như núi cao hàng lâm đánh về phía Cố Dương.
Chỉ bằng cỗ khí tức này cũng đủ để làm cho không ít người vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng Cố Dương đứng ở trung tâm của cỗ khí thế này, không hề sợ hãi, đứng tại chỗ lại càng là không nhúc nhích.
Phảng phất như muốn đỡ lấy một chiêu này của Đỗ Phong.
Thấy vậy, sát ý tung hoành trong mắt Đỗ Phong!
Đối mặt với chiêu mạnh nhất của mình vậy mà không muốn chạy trốn mà chỉ đứng ở tại chỗ đón đỡ?
Đúng là càn rỡ mà!
Cho dù là Tụ Khí cảnh cũng không dám trực tiếp đỡ một chiêu của mình, một tu sĩ luyện thể cấp mười lấy đâu ra can đảm chứ?
Nghĩ vậy, Đỗ Phong cũng hoàn toàn không có ý định nương tay.
Nếu đã tự tin như vậy, ta cũng muốn xem một chút, một chiêu chém giết được Tụ Khí cảnh này của ta... ngươi có thể ngăn cản hay không?
Nghĩ tới đây, mặt hắn ta lộ vẻ điên cuồng.
Lực lượng trong tay lập tức gia tăng!
Uy năng võ kỹ không giữ lại chút nào bộc phát ra.
Lúc trước hắn dựa vào một chiêu này, giết ngược một tên Tụ Khí cảnh tầng một!
Sức mạnh kinh khủng đó, cho dù là Tụ Khí Cảnh cũng cảm thấy khiếp sợ tuyệt vọng!
Lúc này hắn đã không muốn tra tấn Cố Dương nữa rồi.
Bởi vì thực lực của Cố Dương không yếu!
Hắn ta cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn trấn áp được.
Cho nên...
Hay là trực tiếp giết đi!
Giờ phút này, Đỗ Phong hình như đã thấy Cố Dương chết thảm dưới một kiếm của mình.
Khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười như giành chiến thắng!
Mắt thấy trường kiếm sắp giáng lâm.
Cố Dương cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.
"Khí thế này nhìn hoàn toàn chính xác rất mạnh, kiếm pháp thoạt nhìn phi thường huyền diệu, chẳng qua cũng xoàng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.