Ta Tác Hợp Cho Trượng Phu Và Bạch Nguyệt Quang
Chương 5:
Triền Chi Bồ Đào
18/11/2024
Mỗi lần thế giới sụp đổ, khi trần gian sinh linh đồ thán, oán khí ngập trời, tiếng khóc thảm thiết vọng khắp nhân gian, máu chảy thành sông cũng là lúc vận số của thế giới cạn kiệt.
Để ngăn điều đó, cuốn sách đã tạo ra kịch bản được tính toán tỉ mỉ nhằm duy trì vận mệnh thế giới.
Mọi sự kiện trong sách đều từng xảy ra trong các thế giới song song, nhưng luôn có những tình tiết then chốt sai lệch, dẫn đến những kết cục bi thảm.
“Việc thúc đẩy cặp chính đến với nhau chỉ là một bước, không phải điểm kết thúc.”
“Khi hắn vì tình yêu và hy vọng mà lựa chọn bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, hắn sẽ tự gánh vác trách nhiệm với chúng sinh thiên hạ.”
“Đó cũng sẽ là lúc cô được tự do, tái sinh lần nữa, và chúng ta mỗi người một ngã.”
Giọng nói của hệ thống dịu dàng, như cơn gió xuân mơn man tâm hồn, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng khi nàng đặt chân vào thế giới này.
Lời cuối cùng của hệ thống là nguồn động viên lớn lao, khơi dậy trong Tri Ngu niềm hy vọng mạnh mẽ.
Một thân thể khỏe mạnh, một thân phận tự do, một khởi đầu mới… Những điều mà trước đây nàng không dám mơ đến giờ đây đã hiện hữu trước mắt.
Mỹ nhân ngồi trên đệm hoa hồng thêu chỉ vàng, đôi tay nhỏ nhắn siết chặt chiếc khăn thêu. Trong lòng nàng như bùng lên ngọn lửa hy vọng.
“Chỉ cần cố gắng, có lẽ mình sẽ làm được.”
Thời gian còn chưa đến sáu canh giờ, nàng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Nếu để lỡ cơ hội này, khi xuân dược phát tác vào hai tháng sau, nàng e rằng thời cơ tốt nhất để tác hợp cho Thẩm Dục và Thẩm Trăn cũng sẽ trôi qua.
Một khi cốt truyện thay đổi, nếu Thẩm Dục không còn cảm nhận được tình yêu và hy vọng với thế gian, đó sẽ là khởi đầu cho thảm họa giáng xuống nhân gian.
Một chiếc bình sứ tinh xảo, nhỏ gọn chỉ vừa lòng bàn tay, được ai đó tùy ý đặt trên bàn đá cẩm thạch trắng ngoài trời.
Nửa canh giờ sau, Tri Ngu gặp huynh trưởng của nguyên chủ trong hậu hoa viên của Tri gia.
Nam nhân ấy chừng ngoài đôi mươi, gương mặt mang nét chất phác giống mẫu thân, nhưng phong thái lười biếng, dáng vẻ bất cần khiến hắn trông như một tên công tử bột vô lại ngoài phố.
“A Ngu, đừng nói là ca ca không giúp muội nhé. Bình này là thứ tốt, ca phải tốn không ít công sức mới có được đấy.”
Nói xong, hắn nở một nụ cười gian xảo, dáng vẻ phản diện rõ rệt khiến Tri Ngu lập tức xác nhận: huynh trưởng nguyên chủ cũng chỉ là một kẻ pháo hôi trong thế giới này.
Một chiếc bình sứ tinh xảo, nhỏ gọn chỉ vừa lòng bàn tay, được ai đó tùy ý đặt trên bàn đá cẩm thạch trắng ngoài trời.
Nửa canh giờ sau, Tri Ngu gặp huynh trưởng của nguyên chủ trong hậu hoa viên của Tri gia.
Nam nhân ấy chừng ngoài đôi mươi, gương mặt mang nét chất phác giống mẫu thân, nhưng phong thái lười biếng, dáng vẻ bất cần khiến hắn trông như một tên công tử bột vô lại ngoài phố.
“A Ngu, đừng nói là ca ca không giúp muội nhé. Bình này là thứ tốt, ca phải tốn không ít công sức mới có được đấy.”
Nói xong, hắn nở một nụ cười gian xảo, dáng vẻ phản diện rõ rệt khiến Tri Ngu lập tức xác nhận: huynh trưởng nguyên chủ cũng chỉ là một kẻ pháo hôi trong thế giới này.
Trong Tri gia, ngoài hắn còn hai người khác mang cùng kiểu khí chất đáng ngờ.
Một là người phụ thân yếu hèn, tham sống sợ chết, nhân cách mục nát. Người kia là kế mẫu nham hiểm, kẻ đã bí mật sắp xếp người trà trộn vào Thẩm phủ để tìm cơ hội ra tay với nữ chính, thay cho nguyên chủ.
Còn trước mắt nàng, vị huynh trưởng này cũng không kém phần độc ác, từng bày mưu tính kế giúp nguyên chủ tạo ra đủ loại tình huống để cặp chính tiếp xúc gần gũi hơn.
Bước vào “đại bản doanh” của gia tộc phản diện, Tri Ngu không dám lơ là dù chỉ một khắc.
Ánh mắt nàng rơi xuống lọ thuốc mà nam nhân vừa tiện tay ném lên bàn, lòng đầy do dự.
“Thuốc này…”
Tri Ngu chưa kịp nói xong, ánh mắt hắn đã sắc lạnh, ánh lên sự dò xét.
“Không lẽ muội quên rồi? Đây chính là thứ muội nhờ ca ca tìm cho đấy.”
Không muốn bị nghi ngờ, nàng vội cúi đầu, giọng đầy vẻ cảm kích:
“Đây… đây đúng là thứ A Ngu cần, may mà có ca ca giúp.”
Dứt lời, nàng lật đật cất lọ thuốc vào người.
Không ngờ, Tri Tùy lại bật cười quái dị, buông lời trêu chọc:
“Đúng là người đã thành thân nên chẳng còn chút e thẹn nào.”
Để ngăn điều đó, cuốn sách đã tạo ra kịch bản được tính toán tỉ mỉ nhằm duy trì vận mệnh thế giới.
Mọi sự kiện trong sách đều từng xảy ra trong các thế giới song song, nhưng luôn có những tình tiết then chốt sai lệch, dẫn đến những kết cục bi thảm.
“Việc thúc đẩy cặp chính đến với nhau chỉ là một bước, không phải điểm kết thúc.”
“Khi hắn vì tình yêu và hy vọng mà lựa chọn bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, hắn sẽ tự gánh vác trách nhiệm với chúng sinh thiên hạ.”
“Đó cũng sẽ là lúc cô được tự do, tái sinh lần nữa, và chúng ta mỗi người một ngã.”
Giọng nói của hệ thống dịu dàng, như cơn gió xuân mơn man tâm hồn, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo lắng khi nàng đặt chân vào thế giới này.
Lời cuối cùng của hệ thống là nguồn động viên lớn lao, khơi dậy trong Tri Ngu niềm hy vọng mạnh mẽ.
Một thân thể khỏe mạnh, một thân phận tự do, một khởi đầu mới… Những điều mà trước đây nàng không dám mơ đến giờ đây đã hiện hữu trước mắt.
Mỹ nhân ngồi trên đệm hoa hồng thêu chỉ vàng, đôi tay nhỏ nhắn siết chặt chiếc khăn thêu. Trong lòng nàng như bùng lên ngọn lửa hy vọng.
“Chỉ cần cố gắng, có lẽ mình sẽ làm được.”
Thời gian còn chưa đến sáu canh giờ, nàng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Nếu để lỡ cơ hội này, khi xuân dược phát tác vào hai tháng sau, nàng e rằng thời cơ tốt nhất để tác hợp cho Thẩm Dục và Thẩm Trăn cũng sẽ trôi qua.
Một khi cốt truyện thay đổi, nếu Thẩm Dục không còn cảm nhận được tình yêu và hy vọng với thế gian, đó sẽ là khởi đầu cho thảm họa giáng xuống nhân gian.
Một chiếc bình sứ tinh xảo, nhỏ gọn chỉ vừa lòng bàn tay, được ai đó tùy ý đặt trên bàn đá cẩm thạch trắng ngoài trời.
Nửa canh giờ sau, Tri Ngu gặp huynh trưởng của nguyên chủ trong hậu hoa viên của Tri gia.
Nam nhân ấy chừng ngoài đôi mươi, gương mặt mang nét chất phác giống mẫu thân, nhưng phong thái lười biếng, dáng vẻ bất cần khiến hắn trông như một tên công tử bột vô lại ngoài phố.
“A Ngu, đừng nói là ca ca không giúp muội nhé. Bình này là thứ tốt, ca phải tốn không ít công sức mới có được đấy.”
Nói xong, hắn nở một nụ cười gian xảo, dáng vẻ phản diện rõ rệt khiến Tri Ngu lập tức xác nhận: huynh trưởng nguyên chủ cũng chỉ là một kẻ pháo hôi trong thế giới này.
Một chiếc bình sứ tinh xảo, nhỏ gọn chỉ vừa lòng bàn tay, được ai đó tùy ý đặt trên bàn đá cẩm thạch trắng ngoài trời.
Nửa canh giờ sau, Tri Ngu gặp huynh trưởng của nguyên chủ trong hậu hoa viên của Tri gia.
Nam nhân ấy chừng ngoài đôi mươi, gương mặt mang nét chất phác giống mẫu thân, nhưng phong thái lười biếng, dáng vẻ bất cần khiến hắn trông như một tên công tử bột vô lại ngoài phố.
“A Ngu, đừng nói là ca ca không giúp muội nhé. Bình này là thứ tốt, ca phải tốn không ít công sức mới có được đấy.”
Nói xong, hắn nở một nụ cười gian xảo, dáng vẻ phản diện rõ rệt khiến Tri Ngu lập tức xác nhận: huynh trưởng nguyên chủ cũng chỉ là một kẻ pháo hôi trong thế giới này.
Trong Tri gia, ngoài hắn còn hai người khác mang cùng kiểu khí chất đáng ngờ.
Một là người phụ thân yếu hèn, tham sống sợ chết, nhân cách mục nát. Người kia là kế mẫu nham hiểm, kẻ đã bí mật sắp xếp người trà trộn vào Thẩm phủ để tìm cơ hội ra tay với nữ chính, thay cho nguyên chủ.
Còn trước mắt nàng, vị huynh trưởng này cũng không kém phần độc ác, từng bày mưu tính kế giúp nguyên chủ tạo ra đủ loại tình huống để cặp chính tiếp xúc gần gũi hơn.
Bước vào “đại bản doanh” của gia tộc phản diện, Tri Ngu không dám lơ là dù chỉ một khắc.
Ánh mắt nàng rơi xuống lọ thuốc mà nam nhân vừa tiện tay ném lên bàn, lòng đầy do dự.
“Thuốc này…”
Tri Ngu chưa kịp nói xong, ánh mắt hắn đã sắc lạnh, ánh lên sự dò xét.
“Không lẽ muội quên rồi? Đây chính là thứ muội nhờ ca ca tìm cho đấy.”
Không muốn bị nghi ngờ, nàng vội cúi đầu, giọng đầy vẻ cảm kích:
“Đây… đây đúng là thứ A Ngu cần, may mà có ca ca giúp.”
Dứt lời, nàng lật đật cất lọ thuốc vào người.
Không ngờ, Tri Tùy lại bật cười quái dị, buông lời trêu chọc:
“Đúng là người đã thành thân nên chẳng còn chút e thẹn nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.