Ta Tại Huyền Huyễn Soát Nhân Vật Chính Làm Lão Bà
Chương 71: Thôn Phệ Tổ Phù
Tiêu Dao Dâm Thư Sinh
13/07/2019
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số ánh mắt nôn nóng chờ đợi kia, cổ bi
khổng lồ đang đứng sừng sững tại sâu trong Đại Hoang Cổ Nguyên, lúc này
chợt chậm rãi phát ra một luồng năng lượng ba động cực kỳ cường hãn
khiến cho người ta phải cảm thấy chấn động. Mà trong sự ba động mãnh
liệt này, những phù văn cổ xưa bên trên cổ bi cũng từ lúc rõ ràng ban
đầu, dần dần trở nên mờ nhạt hơn nhiều…
Cả Đại Hoang Cổ Nguyên trong phút chốc trở nên nóng bừng náo loạn. Biển người đông nghìn nghịt nhất thời tuôn ra, liều mạng dồn lên phía trước.
Khi những phù văn cổ xưa trên Đại Hoang Cổ Bi bắt đầu nhạt dần, Vũ Thiên Linh cũng mở to hai mắt. Nàng thoáng chút kinh dị nhìn cổ bi khổng lồ, trong lòng tràn đầy sự kinh hãi. Sau biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, năng lượng ba động của cổ bi vẫn còn đáng sợ đến như vậy. Thật không thể tưởng tượng nổi, tông phái Viễn cổ kia khi ở thời kỳ cường thịnh sẽ khủng bố đến mức nào?
Theo sự tan biến của những đạo phù văn cổ xưa cuối cùng, cổ bi khổng lồ đột nhiên rung lên kịch liệt, một nguồn năng lượng bàng bạc giống như một đám mây chợt từ trong cổ bi thẩm thấu ra ngoài, cuối cùng lượn lờ trên bề mặt cổ bi.
Những luồng năng lượng kia chậm rãi lưu chuyển, hình thành nên một luồng lốc xoáy năng lượng khổng lồ đường kính rộng đến vài trăm trượng.
Lốc xoáy năng lượng không ngừng luân chuyển, nguyên lực của toàn bộ phiến thiên địa xung quanh nhất thời đều hút mạnh vào trong đó. Tại điểm cuối cùng của luồng lốc xoáy ngập tràn một cảm giác lạnh lẽo và hắc ám, đem đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thần bí.
Vũ Lâm cưỡi tòa Hoàng Kim Tháp lao về phía trước, đồng thời đi theo sau hắn là các cao thủ trong Vũ gia. Kế đến là nhân mã của các thế lực Ngũ Đại Gia Tộc, các thế lực bản địa của Đại Hoang Cổ Nguyên. Tất cả mọi người cơ hồ đều là phóng ra cùng lúc, ai nấy đều cố gắng vọt vào bên trong luồng lốc xoáy năng lượng đó.
Hưu!
Có người dẫn đầu, cục diện tiếp theo không nghi ngờ gì nữa liền rơi vào bạo động. Biển người đông nghìn nghịt đồng loạt phóng ra ngoài. Vô số các thân ảnh giống như một đàn châu chấu, che lấp mặt trời, sau đó điên cuồng phóng về phía luồng lốc xoáy năng lượng.
Bang bang!
Nhưng rất hiển nhiên, muốn tiến vào Đại Hoang Cổ Bi yêu cầu phải có chút thực lực. Vì vậy, sau khi vô số người vọt vào luồng lốc xoáy năng lượng, thời gian không bao lâu sau đó, từng dòng người đó lại một lần nữa bay ngược ra, chật vật ngã trên mặt đất, giống như bị luồng lốc xoáy năng lượng kia phun ra vậy.
Đại Hoang Cổ Bi lực bài xích này chỉ tác động tới Trúc Cơ trở xuống, đối với phần nhiều người ở đây hào không một chút trở ngại. Ninh Lệ dù chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhưng do có Hóa Thần cảnh Vũ Tử Mạch tọa trấn nên nàng vẫn có thể như cũ tiến vào bên trong, lực bài xích đều bị Vũ Tử Mạch triệt tiêu hết.
Bên trong Đại Hoang Cổ Bi..
Một mảnh bình nguyên rộng lớn mà thê lương, yên tĩnh không tiếng động. Một loại khí tức tang thương cổ xưa từ mặt đất dâng lên tràn ngập, khiến cho cả không gian đều ngập tràn hương vị của sự hiu quạnh.
Xuy xuy!
Vẻ cô tịnh này kéo dài không biết bao lâu, đột nhiên, không gian trên bầu trời chợt xuất hiện ba động mấp máy. Chợt trong không gian hiện ra vô số khe nứt. Từng thân ảnh mang theo dáng vẻ chật vật từ trên trời rơi xuống. Mọi người vội vàng thúc giục nguyên lực, giảm bớt tốc độ, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Ninh Lệ cùng Vũ Lâm, Vũ Tử Mạch xuất hiện, phiêu phù phía trên không trung. Vô số thân ảnh bị rơi xuống tràn ngập kinh hãi nhìn 3 người: nơi này bị một loại uy áp bao phủ, cho dù là Kim Đan kỳ tu sĩ cũng tuyệt không thể phi hành.
Hoặc là trên thân 3 người sở hữu chí bảo, hoặc là có kinh khủng đại năng tọa trấn.
Vũ Lâm nhanh chóng điều khiển Hoàng Kim Tháp hóa thành một đạo lưu tinh ầm ầm lao xuống vào sâu bên trong di tích cổ đại, Thực Cốt Âm Phong rít gào mang theo một loại âm độc khí tức cắt da cắt thịt, tuy nhiên toàn bộ đều bị vô số phù văn bao phủ xung quanh 3 người hủy diệt đi mất.
"Hệ Thống nhiệm vụ có cùng ta giảng cứu cần phải đi chiếm đoạt nhân vật chính cơ duyên, cũng không biết là loại hình cơ duyên nào.. Hừ, còn tốt là nhiệm vụ không hoàn thành được cũng không có sự tình gì, bằng không chuyện vui nhưng hóa lớn."
Nhìn quanh, tìm kiếm Vũ Tiêu Linh thân ảnh.. không tìm thấy. Dường như mỗi người là được ngẫu nhiên truyền tống đấy. Không tìm thấy cũng không có gì kì lạ.
Hai ngày sau.. một nơi nào đó bên trong Đại Hoang Cổ Bi..
Một cánh đồng hoang màu đen rộng mênh mông, tỏa ra một loại khí thế vô cùng cổ xưa.
Tại một nơi mà tầm nhìn của Vũ Tiêu Linh có thể nhìn thấy, có một cây cột đá to lớn màu đen đứng sừng sững ở đó. Tiếp cận đến gần hơn, Vũ Tiêu Linh cũng phát hiện ra, trên đỉnh của cây cột đá kia dường như có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên đó.
- Cái này…
Ánh mắt Vũ Tiêu Linh dừng lại, nhìn lên thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên đỉnh cột đá kia. Đứng ở cách đó không xa, nàng có thể nhìn thấy được, đó là một lão giả đầu bạc mặc bào phục màu đen. Đầu bạc áo bào đen, nhất thời lộ ra một tia khí tức thần bí.
Trên cánh đồng hoang vu, không biết từ khi nào thoảng qua chút gió nhẹ lay động, thổi mái đầu bạc của lão giả thần bí đó tung bay lên. Bất chợt, cặp mắt đang nhắm chặt của lão giả kia chậm rãi mở ra.
Oanh!
Ngay trong lúc lão giả kia mở mắt ra, khắp không gian, trong khoảnh khắc ấy liền trở nên tĩnh lặng. Đôi mắt lão nhân đó không có tròng trắng, bên trong đó chỉ là một loại không gian hắc ám giống như một cái hắc động vậy.
Một cặp hắc đồng dường như đem tất cả ánh sáng trong trời đất này nuốt chửng vào trong đó vậy. Thậm chí, ngay khi ánh mắt của Vũ Tiêu Linh đang chăm chú nhìn cặp hắc đồng kia, nàng cũng cảm giác được tinh thần lực trong có dấu phiêu đãng bay ra. Nàng lập tức vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt kinh hãi nhìn lão giả thần bí đó.
"Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc cũng có người đến được nơi này…"
Cặp hắc đồng của lão giả kia giương mắt nhìn chằm chằm Vũ Tiêu Linh, chợt một thanh âm tràn đầy âm vị cổ xưa chậm rãi từ trong cánh đồng hoang vang lên.
"Vãn bối Vũ Tiêu Linh, bái kiến tiền bối! Vô tình xâm nhập vào nơi này, nếu như có gì quấy nhiễu tiền bối, xin hãy thông cảm bỏ qua cho!"
Ánh mắt Vũ Tiêu Linh khẽ chớp động, cung kính nói.
"Ngươi đến đây là để tìm Thôn Phệ Tổ Phù chăng?"
Trên khuôn mặt già nua của Hắc Đồng Lão Nhân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nói:
"Tinh thần lực của ngươi có một loại thôn phệ khí tức hết sức quen thuộc, hẳn chính là của một loại bảo thuật tạo ra từ Thác Ấn Thôn Phệ Tổ Phù."
"Mạo muội xin hỏi đại danh của tiền bối?"
Vũ Tiêu Linh cung kính hỏi.
"Hắn có thể là chủ nhân trước đây của Thôn Phệ Tổ Phù!"
Tiểu điêu đứng bên bả vai Vũ Tiêu Linh, giương hai mắt chăm chú nhìn Hắc Đồng Lão Nhân, chậm rãi nói.
"Hắn vẫn còn sống?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Vũ Tiêu Linh nhất thời biến đổi. Loại lão yêu quái thiên cổ như thế này nếu như còn sống, vậy thì ai còn dám dòm ngó đến Thôn Phệ Tổ Phù nữa chứ?
"Ha hả, lão phu sớm đã ngã xuống hàng vạn năm trước rồi. Những gì ngươi đang nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một đạo ký ức tàn tượng còn lưu lại mà thôi. Đây có lẽ là Thiên Yêu Điêu đại danh đỉnh đỉnh phải không? Ha ha, là một trong các chủng tộc bá chủ của Yêu Huyền Vực…"
Hắc Đồng Lão Nhân thoáng chút kinh ngạc giương mắt nhìn tiểu điêu, mỉm cười nói.
- Hắc hắc…
Tiểu điêu cười quái dị một tiếng, cũng không có nói gì. Vũ Tiêu Linh nhận thấy được, tiểu điêu này trước nay không sợ trời không sợ đất, thế nhưng dường như đối với Hắc Đồng Lão Nhân ở trước mặt kia cũng cực kỳ kiêng kỵ.
Cũng không biết khi còn sống, ông ta là cảnh giới gì.
Hắc Đồng Lão Nhân nhàn nhạt cười. Ông ta chợt nhìn chăm chú vào Vũ Tiêu Linh, ánh mắt ấy dường như có thể xuyên thủng cả linh hồn và tinh thần của nàng vậy. Dưới ánh mắt ấy, dường như những bí mật sâu kín nhất của Vũ Tiêu Linh, cũng đều bị bại lộ trước mặt nhân vật thần bí này.
"Hử?"
Nhưng mà, khi ánh mắt của Hắc Đồng Lão Nhân sắp sửa nhìn quét qua cánh tay phải của Vũ Tiêu Linh, chợt một đạo quang mang nhàn nhạt, đột nhiên chậm rãi từ trong lòng bàn tay thẩm thấu ra ngoài. Dưới luồng quang mang này, kể cả ánh mắt của Hắc Đồng Lão Nhân cũng đều bị ngăn chặn lại. Lập tức, Hắc Đồng Lão Nhân thần bí ấy đột nhiên thốt lên một tiếng kinh dị.
Bàn tay Vũ Tiêu Linh nắm hờ lại. Loại quang mang này, xem ra chính là từ trong thạch phù thần bí kia phát ra. Chỉ là khiến cho Vũ Tiêu Linh cảm thấy có chút rung động chính là, thạch phù thần bí này rốt cuộc là thứ khủng khiếp đến như thế nào, mà ngay cả lão yêu quái vạn năm như Hắc Đồng Lão Nhân cũng không thể nào nhìn xuyên thủng được nó?
"Ha hả, thật không ngờ trên người ngươi còn có nhiều điều bí ẩn như vậy. Nhưng loại tâm tính này của ngươi, xem như có thể được thông qua. Ngươi có thể đến được nơi này, chứng minh ngươi có duyên với Thôn Phệ Tổ Phù. Loại thiên địa kỳ vật này đích thật đã bị vùi lấp trong bóng tối rất lâu rồi, có lẽ cũng đã đến lúc để cho nó tái xuất trên thế gian."
Trong lời nói của Hắc Đồng Lão Nhân ẩn chứa một chút kinh ngạc, xem ra nguyên nhân hẳn là do thạch phù thần bí kia.
Hắc Đồng Lão Nhân vừa dứt lời, cột đá to lớn màu đen mà ông ta đang ngồi xếp bằng kia, đột nhiên hiện ra từng khe nứt tinh mịn. Ngay sau đó, một tiếng nổ mạnh chợt vang lên, hàng vạn đạo hắc quang nhất thời bắn ra, cuối cùng đan xen vào nhau ở phía chân trời, ngưng tụ thành một đạo phù văn màu đen giống hệt như thật thể, kích thước chỉ vẻn vẹn to bằng bàn tay.
Phù văn màu đen kia vừa xuất hiện, liền chậm rãi rơi xuống chỗ Vũ Tiêu Linh. Thấy vậy, nàng vội vàng vươn hai tay ra, vững vàng mà đón lấy đạo phù văn màu đen đó.
Thôn Phệ Tổ Phù!!!
"Tuy nhiên, có thể được Thôn Phệ Tổ Phù chấp nhận hay không, liền nhìn xem bản lĩnh của chính ngươi. Nhớ lấy, Tổ Phù là kỳ vật thiên địa, vốn có năng lực bảo hộ thiên địa. Đồng thời cùng với việc ngươi nắm được năng lượng của nó trong tay, như vậy ngươi có thể còn phải gánh vác trách nhiệm mà nó mang đến. Về chuyện này, có lẽ sau này ngươi sẽ hiểu rõ…"
Hắc Đồng Lão Nhân phiêu phù về phía chân trời, khi giọng nói chậm rãi của ông ta dứt hẳn, bóng dáng của ông ta cũng dần dần trở nên mờ nhạt.
- Đa tạ tiền bối!
Vũ Tiêu Linh trịnh trọng khom người hành lễ với Hắc Đồng Lão Nhân. Nàng biết, tàn tượng của Hắc Đồng Lão Nhân hẳn đã tồn tại hàng vạn năm tháng. Hôm nay nhiệm vụ của ông ta coi như đã hoàn thành, cuối cùng sẽ phải tiêu tan vào trong trời đất.
Đạo phù văn màu hắc ám trôi nổi trong hư không, Vũ Tiêu Linh thở ra một hơi.. cuối cùng cũng đạt được thần vật thiên địa này.
Thể tích của đạo phù văn này cũng không lớn, chỉ bằng cái đầu người, hơn nữa đường nét chạm khắc trên phù văn cũng không có quỹ tích cố định mà lúc nào cũng chuyển động, biến đổi liên tục. Chỉ có điều bất kể phù văn biến đổi như thế nào thì đều luân chuyển chậm rãi như một cái hắc động, một cỗ lực lượng như muốn thôn phệ cả thiên địa từ bên trong thẩm thấu ra ngoài, khiến cho không gian càng thêm dao động.
Đây là một hắc động, một cái hắc động được ngưng tụ từ thiên địa phù văn mà thành.
Hiện tại, chỉ còn một bước: Luyện Hóa Nó. Đương nhiên quá trình này hung hiểm vô song, hơi chút sơ sẩy là vạn kiếp bất phục, dựa theo Tiểu Điêu nói, thu phục Tổ Phù không hẳn dựa vào thực lực, nhưng vẫn cần thiết chuẩn bị tâm lý.
Nếu như có thể được chấp nhận như vậy có thể bình yên đi ra, nếu như không được chấp nhận vậy thì nàng sẽ bị Thôn Phệ Tổ Phù thôn phệ luôn, biến thành một trong những tia năng lượng thần trí tản mát trong thiên địa…
Nàng thả ra Thôn Phệ Tổ Phù trong tay, lập tức Thôn Phệ Tổ Phù hóa thành một đạo quang hoàn màu đen, tựa như một cái hắc động, cùng lúc này, Vũ Tiêu Linh hóa thành đạo đạo hào quang, không hề sợ hãi hướng Thôn Phệ Tổ Phù lao tới.
Mà giống như nhận thấy Vũ Tiêu Linh xông tới, Thôn Phệ Tổ Phù vốn tĩnh lặng không ngờ lại chậm rãi luân chuyển. Mà thể tích của nó cũng nhanh chóng mở rộng ra. Trong chớp mắt, Thôn Phệ Tổ Phù đã trực tiếp biến thành một cái hắc động.
Hắc động này cũng không phải là khổng lồ, nhưng có một loại khủng bố vô hình, ánh sáng lúc chiếu vào trong đó đều biến mất, trực tiếp bị thôn phệ đi, giống như là một thứ khủng bố có thể thôn phệ hết tất cả thiên địa vậy.
Hắc động vừa xuất hiện, trực tiếp thôn phệ mất tinh thần lực của Vũ Tiêu Linh, mà nương theo đó, nàng cũng ngồi xuống, xếp bằng, thân thể không động đậy hoàn toàn giống như một bức tượng vậy.
Cả Đại Hoang Cổ Nguyên trong phút chốc trở nên nóng bừng náo loạn. Biển người đông nghìn nghịt nhất thời tuôn ra, liều mạng dồn lên phía trước.
Khi những phù văn cổ xưa trên Đại Hoang Cổ Bi bắt đầu nhạt dần, Vũ Thiên Linh cũng mở to hai mắt. Nàng thoáng chút kinh dị nhìn cổ bi khổng lồ, trong lòng tràn đầy sự kinh hãi. Sau biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, năng lượng ba động của cổ bi vẫn còn đáng sợ đến như vậy. Thật không thể tưởng tượng nổi, tông phái Viễn cổ kia khi ở thời kỳ cường thịnh sẽ khủng bố đến mức nào?
Theo sự tan biến của những đạo phù văn cổ xưa cuối cùng, cổ bi khổng lồ đột nhiên rung lên kịch liệt, một nguồn năng lượng bàng bạc giống như một đám mây chợt từ trong cổ bi thẩm thấu ra ngoài, cuối cùng lượn lờ trên bề mặt cổ bi.
Những luồng năng lượng kia chậm rãi lưu chuyển, hình thành nên một luồng lốc xoáy năng lượng khổng lồ đường kính rộng đến vài trăm trượng.
Lốc xoáy năng lượng không ngừng luân chuyển, nguyên lực của toàn bộ phiến thiên địa xung quanh nhất thời đều hút mạnh vào trong đó. Tại điểm cuối cùng của luồng lốc xoáy ngập tràn một cảm giác lạnh lẽo và hắc ám, đem đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thần bí.
Vũ Lâm cưỡi tòa Hoàng Kim Tháp lao về phía trước, đồng thời đi theo sau hắn là các cao thủ trong Vũ gia. Kế đến là nhân mã của các thế lực Ngũ Đại Gia Tộc, các thế lực bản địa của Đại Hoang Cổ Nguyên. Tất cả mọi người cơ hồ đều là phóng ra cùng lúc, ai nấy đều cố gắng vọt vào bên trong luồng lốc xoáy năng lượng đó.
Hưu!
Có người dẫn đầu, cục diện tiếp theo không nghi ngờ gì nữa liền rơi vào bạo động. Biển người đông nghìn nghịt đồng loạt phóng ra ngoài. Vô số các thân ảnh giống như một đàn châu chấu, che lấp mặt trời, sau đó điên cuồng phóng về phía luồng lốc xoáy năng lượng.
Bang bang!
Nhưng rất hiển nhiên, muốn tiến vào Đại Hoang Cổ Bi yêu cầu phải có chút thực lực. Vì vậy, sau khi vô số người vọt vào luồng lốc xoáy năng lượng, thời gian không bao lâu sau đó, từng dòng người đó lại một lần nữa bay ngược ra, chật vật ngã trên mặt đất, giống như bị luồng lốc xoáy năng lượng kia phun ra vậy.
Đại Hoang Cổ Bi lực bài xích này chỉ tác động tới Trúc Cơ trở xuống, đối với phần nhiều người ở đây hào không một chút trở ngại. Ninh Lệ dù chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhưng do có Hóa Thần cảnh Vũ Tử Mạch tọa trấn nên nàng vẫn có thể như cũ tiến vào bên trong, lực bài xích đều bị Vũ Tử Mạch triệt tiêu hết.
Bên trong Đại Hoang Cổ Bi..
Một mảnh bình nguyên rộng lớn mà thê lương, yên tĩnh không tiếng động. Một loại khí tức tang thương cổ xưa từ mặt đất dâng lên tràn ngập, khiến cho cả không gian đều ngập tràn hương vị của sự hiu quạnh.
Xuy xuy!
Vẻ cô tịnh này kéo dài không biết bao lâu, đột nhiên, không gian trên bầu trời chợt xuất hiện ba động mấp máy. Chợt trong không gian hiện ra vô số khe nứt. Từng thân ảnh mang theo dáng vẻ chật vật từ trên trời rơi xuống. Mọi người vội vàng thúc giục nguyên lực, giảm bớt tốc độ, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Ninh Lệ cùng Vũ Lâm, Vũ Tử Mạch xuất hiện, phiêu phù phía trên không trung. Vô số thân ảnh bị rơi xuống tràn ngập kinh hãi nhìn 3 người: nơi này bị một loại uy áp bao phủ, cho dù là Kim Đan kỳ tu sĩ cũng tuyệt không thể phi hành.
Hoặc là trên thân 3 người sở hữu chí bảo, hoặc là có kinh khủng đại năng tọa trấn.
Vũ Lâm nhanh chóng điều khiển Hoàng Kim Tháp hóa thành một đạo lưu tinh ầm ầm lao xuống vào sâu bên trong di tích cổ đại, Thực Cốt Âm Phong rít gào mang theo một loại âm độc khí tức cắt da cắt thịt, tuy nhiên toàn bộ đều bị vô số phù văn bao phủ xung quanh 3 người hủy diệt đi mất.
"Hệ Thống nhiệm vụ có cùng ta giảng cứu cần phải đi chiếm đoạt nhân vật chính cơ duyên, cũng không biết là loại hình cơ duyên nào.. Hừ, còn tốt là nhiệm vụ không hoàn thành được cũng không có sự tình gì, bằng không chuyện vui nhưng hóa lớn."
Nhìn quanh, tìm kiếm Vũ Tiêu Linh thân ảnh.. không tìm thấy. Dường như mỗi người là được ngẫu nhiên truyền tống đấy. Không tìm thấy cũng không có gì kì lạ.
Hai ngày sau.. một nơi nào đó bên trong Đại Hoang Cổ Bi..
Một cánh đồng hoang màu đen rộng mênh mông, tỏa ra một loại khí thế vô cùng cổ xưa.
Tại một nơi mà tầm nhìn của Vũ Tiêu Linh có thể nhìn thấy, có một cây cột đá to lớn màu đen đứng sừng sững ở đó. Tiếp cận đến gần hơn, Vũ Tiêu Linh cũng phát hiện ra, trên đỉnh của cây cột đá kia dường như có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên đó.
- Cái này…
Ánh mắt Vũ Tiêu Linh dừng lại, nhìn lên thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên đỉnh cột đá kia. Đứng ở cách đó không xa, nàng có thể nhìn thấy được, đó là một lão giả đầu bạc mặc bào phục màu đen. Đầu bạc áo bào đen, nhất thời lộ ra một tia khí tức thần bí.
Trên cánh đồng hoang vu, không biết từ khi nào thoảng qua chút gió nhẹ lay động, thổi mái đầu bạc của lão giả thần bí đó tung bay lên. Bất chợt, cặp mắt đang nhắm chặt của lão giả kia chậm rãi mở ra.
Oanh!
Ngay trong lúc lão giả kia mở mắt ra, khắp không gian, trong khoảnh khắc ấy liền trở nên tĩnh lặng. Đôi mắt lão nhân đó không có tròng trắng, bên trong đó chỉ là một loại không gian hắc ám giống như một cái hắc động vậy.
Một cặp hắc đồng dường như đem tất cả ánh sáng trong trời đất này nuốt chửng vào trong đó vậy. Thậm chí, ngay khi ánh mắt của Vũ Tiêu Linh đang chăm chú nhìn cặp hắc đồng kia, nàng cũng cảm giác được tinh thần lực trong có dấu phiêu đãng bay ra. Nàng lập tức vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt kinh hãi nhìn lão giả thần bí đó.
"Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc cũng có người đến được nơi này…"
Cặp hắc đồng của lão giả kia giương mắt nhìn chằm chằm Vũ Tiêu Linh, chợt một thanh âm tràn đầy âm vị cổ xưa chậm rãi từ trong cánh đồng hoang vang lên.
"Vãn bối Vũ Tiêu Linh, bái kiến tiền bối! Vô tình xâm nhập vào nơi này, nếu như có gì quấy nhiễu tiền bối, xin hãy thông cảm bỏ qua cho!"
Ánh mắt Vũ Tiêu Linh khẽ chớp động, cung kính nói.
"Ngươi đến đây là để tìm Thôn Phệ Tổ Phù chăng?"
Trên khuôn mặt già nua của Hắc Đồng Lão Nhân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nói:
"Tinh thần lực của ngươi có một loại thôn phệ khí tức hết sức quen thuộc, hẳn chính là của một loại bảo thuật tạo ra từ Thác Ấn Thôn Phệ Tổ Phù."
"Mạo muội xin hỏi đại danh của tiền bối?"
Vũ Tiêu Linh cung kính hỏi.
"Hắn có thể là chủ nhân trước đây của Thôn Phệ Tổ Phù!"
Tiểu điêu đứng bên bả vai Vũ Tiêu Linh, giương hai mắt chăm chú nhìn Hắc Đồng Lão Nhân, chậm rãi nói.
"Hắn vẫn còn sống?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Vũ Tiêu Linh nhất thời biến đổi. Loại lão yêu quái thiên cổ như thế này nếu như còn sống, vậy thì ai còn dám dòm ngó đến Thôn Phệ Tổ Phù nữa chứ?
"Ha hả, lão phu sớm đã ngã xuống hàng vạn năm trước rồi. Những gì ngươi đang nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một đạo ký ức tàn tượng còn lưu lại mà thôi. Đây có lẽ là Thiên Yêu Điêu đại danh đỉnh đỉnh phải không? Ha ha, là một trong các chủng tộc bá chủ của Yêu Huyền Vực…"
Hắc Đồng Lão Nhân thoáng chút kinh ngạc giương mắt nhìn tiểu điêu, mỉm cười nói.
- Hắc hắc…
Tiểu điêu cười quái dị một tiếng, cũng không có nói gì. Vũ Tiêu Linh nhận thấy được, tiểu điêu này trước nay không sợ trời không sợ đất, thế nhưng dường như đối với Hắc Đồng Lão Nhân ở trước mặt kia cũng cực kỳ kiêng kỵ.
Cũng không biết khi còn sống, ông ta là cảnh giới gì.
Hắc Đồng Lão Nhân nhàn nhạt cười. Ông ta chợt nhìn chăm chú vào Vũ Tiêu Linh, ánh mắt ấy dường như có thể xuyên thủng cả linh hồn và tinh thần của nàng vậy. Dưới ánh mắt ấy, dường như những bí mật sâu kín nhất của Vũ Tiêu Linh, cũng đều bị bại lộ trước mặt nhân vật thần bí này.
"Hử?"
Nhưng mà, khi ánh mắt của Hắc Đồng Lão Nhân sắp sửa nhìn quét qua cánh tay phải của Vũ Tiêu Linh, chợt một đạo quang mang nhàn nhạt, đột nhiên chậm rãi từ trong lòng bàn tay thẩm thấu ra ngoài. Dưới luồng quang mang này, kể cả ánh mắt của Hắc Đồng Lão Nhân cũng đều bị ngăn chặn lại. Lập tức, Hắc Đồng Lão Nhân thần bí ấy đột nhiên thốt lên một tiếng kinh dị.
Bàn tay Vũ Tiêu Linh nắm hờ lại. Loại quang mang này, xem ra chính là từ trong thạch phù thần bí kia phát ra. Chỉ là khiến cho Vũ Tiêu Linh cảm thấy có chút rung động chính là, thạch phù thần bí này rốt cuộc là thứ khủng khiếp đến như thế nào, mà ngay cả lão yêu quái vạn năm như Hắc Đồng Lão Nhân cũng không thể nào nhìn xuyên thủng được nó?
"Ha hả, thật không ngờ trên người ngươi còn có nhiều điều bí ẩn như vậy. Nhưng loại tâm tính này của ngươi, xem như có thể được thông qua. Ngươi có thể đến được nơi này, chứng minh ngươi có duyên với Thôn Phệ Tổ Phù. Loại thiên địa kỳ vật này đích thật đã bị vùi lấp trong bóng tối rất lâu rồi, có lẽ cũng đã đến lúc để cho nó tái xuất trên thế gian."
Trong lời nói của Hắc Đồng Lão Nhân ẩn chứa một chút kinh ngạc, xem ra nguyên nhân hẳn là do thạch phù thần bí kia.
Hắc Đồng Lão Nhân vừa dứt lời, cột đá to lớn màu đen mà ông ta đang ngồi xếp bằng kia, đột nhiên hiện ra từng khe nứt tinh mịn. Ngay sau đó, một tiếng nổ mạnh chợt vang lên, hàng vạn đạo hắc quang nhất thời bắn ra, cuối cùng đan xen vào nhau ở phía chân trời, ngưng tụ thành một đạo phù văn màu đen giống hệt như thật thể, kích thước chỉ vẻn vẹn to bằng bàn tay.
Phù văn màu đen kia vừa xuất hiện, liền chậm rãi rơi xuống chỗ Vũ Tiêu Linh. Thấy vậy, nàng vội vàng vươn hai tay ra, vững vàng mà đón lấy đạo phù văn màu đen đó.
Thôn Phệ Tổ Phù!!!
"Tuy nhiên, có thể được Thôn Phệ Tổ Phù chấp nhận hay không, liền nhìn xem bản lĩnh của chính ngươi. Nhớ lấy, Tổ Phù là kỳ vật thiên địa, vốn có năng lực bảo hộ thiên địa. Đồng thời cùng với việc ngươi nắm được năng lượng của nó trong tay, như vậy ngươi có thể còn phải gánh vác trách nhiệm mà nó mang đến. Về chuyện này, có lẽ sau này ngươi sẽ hiểu rõ…"
Hắc Đồng Lão Nhân phiêu phù về phía chân trời, khi giọng nói chậm rãi của ông ta dứt hẳn, bóng dáng của ông ta cũng dần dần trở nên mờ nhạt.
- Đa tạ tiền bối!
Vũ Tiêu Linh trịnh trọng khom người hành lễ với Hắc Đồng Lão Nhân. Nàng biết, tàn tượng của Hắc Đồng Lão Nhân hẳn đã tồn tại hàng vạn năm tháng. Hôm nay nhiệm vụ của ông ta coi như đã hoàn thành, cuối cùng sẽ phải tiêu tan vào trong trời đất.
Đạo phù văn màu hắc ám trôi nổi trong hư không, Vũ Tiêu Linh thở ra một hơi.. cuối cùng cũng đạt được thần vật thiên địa này.
Thể tích của đạo phù văn này cũng không lớn, chỉ bằng cái đầu người, hơn nữa đường nét chạm khắc trên phù văn cũng không có quỹ tích cố định mà lúc nào cũng chuyển động, biến đổi liên tục. Chỉ có điều bất kể phù văn biến đổi như thế nào thì đều luân chuyển chậm rãi như một cái hắc động, một cỗ lực lượng như muốn thôn phệ cả thiên địa từ bên trong thẩm thấu ra ngoài, khiến cho không gian càng thêm dao động.
Đây là một hắc động, một cái hắc động được ngưng tụ từ thiên địa phù văn mà thành.
Hiện tại, chỉ còn một bước: Luyện Hóa Nó. Đương nhiên quá trình này hung hiểm vô song, hơi chút sơ sẩy là vạn kiếp bất phục, dựa theo Tiểu Điêu nói, thu phục Tổ Phù không hẳn dựa vào thực lực, nhưng vẫn cần thiết chuẩn bị tâm lý.
Nếu như có thể được chấp nhận như vậy có thể bình yên đi ra, nếu như không được chấp nhận vậy thì nàng sẽ bị Thôn Phệ Tổ Phù thôn phệ luôn, biến thành một trong những tia năng lượng thần trí tản mát trong thiên địa…
Nàng thả ra Thôn Phệ Tổ Phù trong tay, lập tức Thôn Phệ Tổ Phù hóa thành một đạo quang hoàn màu đen, tựa như một cái hắc động, cùng lúc này, Vũ Tiêu Linh hóa thành đạo đạo hào quang, không hề sợ hãi hướng Thôn Phệ Tổ Phù lao tới.
Mà giống như nhận thấy Vũ Tiêu Linh xông tới, Thôn Phệ Tổ Phù vốn tĩnh lặng không ngờ lại chậm rãi luân chuyển. Mà thể tích của nó cũng nhanh chóng mở rộng ra. Trong chớp mắt, Thôn Phệ Tổ Phù đã trực tiếp biến thành một cái hắc động.
Hắc động này cũng không phải là khổng lồ, nhưng có một loại khủng bố vô hình, ánh sáng lúc chiếu vào trong đó đều biến mất, trực tiếp bị thôn phệ đi, giống như là một thứ khủng bố có thể thôn phệ hết tất cả thiên địa vậy.
Hắc động vừa xuất hiện, trực tiếp thôn phệ mất tinh thần lực của Vũ Tiêu Linh, mà nương theo đó, nàng cũng ngồi xuống, xếp bằng, thân thể không động đậy hoàn toàn giống như một bức tượng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.