Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)
Chương 41: Đánh Giết Yến Cuồng
Lạc Thanh Tử
05/05/2024
Bởi vì song phương đều là đánh thắng trận cuối cùng là có thể đạt được danh ngạch, cho nên đấu pháp ngay từ đầu liền cực kỳ kịch liệt, phù lục trước đó bảo lưu tất cả đều giống như không cần linh thạch mà rải ra.
Hàm Vân Chi vốn cũng có chút của cải, lần này vì thăng tiên đại hội lại càng dốc hết tất cả, đối bính cũng chưa vào thế yếu.
Sau khi trên trăm khối linh thạch nổ thành pháo hoa, đấu pháp mới chính thức bắt đầu!
Yến Cuồng một đôi Oanh Lôi chùy là pháp khí cao cấp có lực công kích rất mạnh, cách Hàm Vân Chi còn có mười trượng thì đột nhiên tăng tốc, một đạo rồi lại một đạo lôi đình đánh ra.
Nhưng mà, Hàm Vân Chi cũng có giấu đòn sát thủ, chỉ thấy nàng tế ra một khối khăn lụa màu vàng hướng trước người ngăn lại, sét đánh ra từ Oanh Lôi chùy, ngay cả một chút vết cháy cũng không lưu lại lên chiếc khăn nọ.
Trong đám người xem, chỉ cần là người hơi có kiến thức liền lập tức nhận ra tơ lụa màu vàng kia là kiện pháp khí đỉnh cấp.
Bất quá, Hàm Vân Chi tựa hồ chỉ có một kiện trung cấp hắc kiếm pháp khí dùng để công kích, Yến Cuồng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Tiểu Hắc vẫn tự do ở ngoài chiến trường, thỉnh thoảng tấn công quấy rối. Tốc độ của nó mặc dù nhanh, nhưng thân thể yếu ớt, không phải cơ hội vạn vô nhất nhất, Hàm Vân Chi sẽ không để cho nó chân chính phát động công kích.
Đỉnh cấp pháp khí xuất hiện để cho Yến Cuồng biến sắc, hắn lập tức triệu hồi Oanh Lôi chùy, hai tay mỗi bên cầm một cái, trong miệng đột nhiên phát ra rít gào.
Chỉ thấy, Yến Cuồng làn da nhanh chóng biến hồng, thân hình tăng vọt ba phần, để cho hắn vốn là cao lớn thân hình trở nên giống như tiểu cự nhân bình thường.
Hắn tu luyện Nộ Tương Công, đúng là công pháp bá đạo có hiệu quả luyện thể.
Giờ phút này Yến Cuồng tóc tai bù xù, bộ mặt dữ tợn, phảng phất như ác quỷ La Sát của Phật môn, dựa vào tướng mạo này có thể dọa được những tu tiên giả lá gan hơi nhỏ một chút.
Hàm Vân Chi mím chặt môi, không thấy nửa phần nhu nhược dễ xấu hổ của ngày thường, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị.
Yến Cuồng sải bước chạy tới, hiển nhiên là muốn trong cận chiến bắt được sơ hở phòng thủ của pháp khí khăn lụa màu vàng kia.
Hàm Vân Chi sao có thể để cho hắn như nguyện, đánh ra một tấm Ngự Phong Phù, cùng Yến Cuồng chơi trò mèo vờn chuột.
Thỉnh thoảng bị đuổi theo cũng có thể dưới sự phối hợp của Tiểu Hắc, mạo hiểm chạy trốn.
Sau khi dây dưa trong chốc lát, trong thất khiếu Yến Cuồng đều chảy ra vết máu, hiển nhiên là công pháp sắp cắn trả, đã đến nỏ mạnh hết đà.
Hàm Vân Chi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Yến Cuồng được ăn cả ngã về không, ném một thanh Oanh Lôi chùy ra!
Trong đường tơ kẽ tóc, Pháp khí chùy nện trên lôi đài, nổ tung một mảnh bụi mù!
Hàm Vân Chi tránh thoát một kiếp vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, quả nhiên một thanh lôi chùy khác ngay sau đó từ bên cạnh đánh úp lại, vừa vặn bị khăn lụa vàng ôm cây đợi thỏ của nàng phòng ngự được.
Nhưng mà, thế công của Yến Cuồng còn chưa kết thúc.
Sát chiêu chân chính của hắn giấu trong bụi mù bay tới, rõ ràng là một quả độc châm khí tức cực kỳ yếu ớt.
Lúc này, Yến Cuồng lường trước thứ duy nhất có thể cứu viện Hàm Vân Chi cũng chỉ có thể là linh thú của nàng, nhưng mà Tiểu Hắc chẳng những không đi cứu, ngược lại vòng ra sau lưng hắn, nhanh chóng cắn tới.
Bản thân Hàm Vân Chi cũng không làm bất cứ động tác phòng ngự nào, thúc đẩy hắc kiếm chém về phía Yến Cuồng, phối hợp với Tiểu Hắc giáp công.
Ngay sau đó, độc châm kia nằm trong dự liệu, bị linh thủy hộ thân phù tự hành kích phát ngăn trở.
Trái lại Yến Cuồng lúc này đã đi tới đường cùng, nhưng mà hắn lại cuồng tiếu một tiếng, không quan tâm phi kiếm màu đen bay tới, đem thân thể xoay chuyển tới cực hạn một quyền oanh về phía sau.
Nguyên lai, hắn là nhìn thấu thiện tâm của Hàm Vân Chi, hắc kiếm không có chém về phía chỗ yếu hại của hắn, khiến cho hắn có cơ họi thở dốc, dự định liều một cái trọng thương đem linh thú của nàng oanh sát.
Cho dù Yến Cuồng rất rõ ràng mình sau khi trọng thương, cơ bản không có khả năng thắng được trận đấu này, nhưng hắn đã sớm bị lửa giận làm cho choáng váng đầu óc, không chút do dự đã làm ra lựa chọn.
Hàm Vân Chi hai mắt trợn tròn, nhưng căn bản vô lực ngăn cản bi kịch phát sinh.
''Không tốt!''
Trên lầu, Lạc Hồng lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không kịp cứu viện.
Ngay khi tất cả dường như không thể vãn hồi, một dải lụa đỏ từ bên cạnh bay tới bao lấy Tiểu Hắc.
Một quyền của Yến Cuồng đánh vào hồng lăng nọ, không để lại được một chút dấu vết, ngược lại chính hắn lại bị phản chấn mà bắn bay ra ngoài, vừa vặn né tránh được phi kiếm màu đen đang chém tới.
Nhưng Hàm Vân Chi đã hoàn toàn bị chọc giận, căn bản không có suy tư, lấy ra một thanh Lôi Hỏa phù cấp thấp, ném ra ngoài!
Sau một trận hỏa quang lôi âm, Yến Cuồng bị đánh chết thành cặn bã.
''Cuồng ca!''
Yến Tiếu lập tức đứng lên.
Người ra tay cứu Tiểu Hắc chính là Chung Vệ Nương, bất quá nàng cũng không nghĩ tới Hàm Vân Chi sẽ dưới cơn nóng giận đem Yến Cuồng giết chết.
''Nha đầu họ Chung, ngươi có ý gì?''
Yến Tu Minh ngữ khí cực kỳ âm lãnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chung Vệ Nương, tất nhiên muốn nàng cho một lời giải thích.
''Ta không biết ngươi đang nói cái gì?''
Chung Vệ Nương tự biết đuối lý, nhưng cũng không thể dễ dàng chịu thua, đảo mắt một cái lại giở trò xấu, dù sao nàng làm đệ tử của Lý Hóa Nguyên, đối phương không có khả năng làm gì nàng.
Yến Tu Minh cực kỳ tức giận, nhưng nhất thời không có biện pháp định tội cho Chung Vệ Nương, dù sao Chung Vệ Nương chỉ ra tay cứu một con linh thú, Yến Cuồng mặc dù bị phản chấn trọng thương, nhưng cũng tránh thoát phi kiếm màu đen, coi như huề nhau.
Kẻ giết người chân chính lại sắp bái vào Linh Thú sơn, môn phái có quan hệ kém cỏi nhất với Yến gia, vả lại việc này phát sinh trên lôi đài đấu sinh tử, Yến gia vốn không có khả năng từ Linh Thú sơn đòi được lời giải thích.
Mặc dù như thế, việc này cũng tuyệt đối không phải đơn giản như vậy!
Yến Tu lướt qua một cái, chuyển ánh mắt lên người Lạc Hồng.
Ai, quả nhiên tránh không thoát.
Cái chết của Yến Cuồng nói trắng ra là không có quan hệ gì với Lạc Hồng, tuy rằng Chung Vệ Nương là bởi vì hắn mới ra tay, nhưng người không biết nội tình tuyệt đối nhìn không ra điểm này.
Nhưng Lạc Hồng có thể phủ nhận sao? Có thể giao toàn bộ trách nhiệm cho Chung Vệ Nương sao?
Đây hiển nhiên là hành vi ngu xuẩn tự hủy chỗ dựa, cho nên thay vì đến lúc đó bị người bức bách, không bằng Lạc Hồng hiện tại chủ động đứng ra.
''Vị tiền bối Yến gia này, tiểu sư thúc được vãn bối nhờ vả mới ra tay, nếu có trách phạt thì hướng về phía vãn bối đi.''
Lạc Hồng đứng lên, khom người hành lễ.
Lạc Hồng lần này tỏ thái độ làm cho Chung Vệ Nương đang đuối lý tăng hảo cảm đối với hắn nhiều hơn, đồng thời cũng làm cho lửa giận của Yến Tu Minh cùng Yến Tiếu lại tăng thêm ba phần.
Trên lôi đài, sau khi Hàm Vân Chi đánh chết Yến Cuồng, ngây ngốc một hồi, mới theo phương hướng Hồng Lăng bay đi nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Lạc Hồng đang cúi đầu xin lỗi, trong lòng nhất thời hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng trong lòng nàng biết Lạc Hồng lần này ra tay tương trợ, hơn phân nửa là vì sự vụ hắn giao phó cho mình, nhưng trong lòng vẫn vạn phần cảm kích, vì Lạc Hồng có thể thừa dịp bị trách phạt mà lo lắng không thôi, đồng thời hối hận hành động lỗ mãng đánh chết Yến Cuồng của mình.
Phải biết rằng, Tiểu Hắc là linh thú hỗn huyết mà cha mẹ nàng hao hết tâm huyết cả đời bồi dưỡng được, thực lực có mạnh hay không còn khó nói, mấu chốt là Tiểu Hắc từ nhỏ đã cùng Hàm Vân Chi cùng nhau lớn lên, đã trở thành sự tồn tại không thua gì ca ca nhà mình trong sinh mệnh của nàng.
Hàm Vân Chi có lòng vì Lạc Hồng chia sẻ một ít trách phạt, nhưng đệ tử tiếp dẫn Linh Thú Sơn chờ không được, không nói lời nào mang về tòa lầu to lớn thuộc về Linh Thú Sơn kia.
''Hảo hảo! Tiểu tử ngươi đã thừa nhận, vậy còn không mau tự phế tu vi, chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ?!''
Yến Tu Minh đem tự thân ma công vận chuyển tới cực hạn, nhất thời để cho Lạc Hồng hô hấp đều có loại điên đảo thác loạn cảm giác, uy lực có thể thấy được rõ ràng.
Hàm Vân Chi vốn cũng có chút của cải, lần này vì thăng tiên đại hội lại càng dốc hết tất cả, đối bính cũng chưa vào thế yếu.
Sau khi trên trăm khối linh thạch nổ thành pháo hoa, đấu pháp mới chính thức bắt đầu!
Yến Cuồng một đôi Oanh Lôi chùy là pháp khí cao cấp có lực công kích rất mạnh, cách Hàm Vân Chi còn có mười trượng thì đột nhiên tăng tốc, một đạo rồi lại một đạo lôi đình đánh ra.
Nhưng mà, Hàm Vân Chi cũng có giấu đòn sát thủ, chỉ thấy nàng tế ra một khối khăn lụa màu vàng hướng trước người ngăn lại, sét đánh ra từ Oanh Lôi chùy, ngay cả một chút vết cháy cũng không lưu lại lên chiếc khăn nọ.
Trong đám người xem, chỉ cần là người hơi có kiến thức liền lập tức nhận ra tơ lụa màu vàng kia là kiện pháp khí đỉnh cấp.
Bất quá, Hàm Vân Chi tựa hồ chỉ có một kiện trung cấp hắc kiếm pháp khí dùng để công kích, Yến Cuồng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Tiểu Hắc vẫn tự do ở ngoài chiến trường, thỉnh thoảng tấn công quấy rối. Tốc độ của nó mặc dù nhanh, nhưng thân thể yếu ớt, không phải cơ hội vạn vô nhất nhất, Hàm Vân Chi sẽ không để cho nó chân chính phát động công kích.
Đỉnh cấp pháp khí xuất hiện để cho Yến Cuồng biến sắc, hắn lập tức triệu hồi Oanh Lôi chùy, hai tay mỗi bên cầm một cái, trong miệng đột nhiên phát ra rít gào.
Chỉ thấy, Yến Cuồng làn da nhanh chóng biến hồng, thân hình tăng vọt ba phần, để cho hắn vốn là cao lớn thân hình trở nên giống như tiểu cự nhân bình thường.
Hắn tu luyện Nộ Tương Công, đúng là công pháp bá đạo có hiệu quả luyện thể.
Giờ phút này Yến Cuồng tóc tai bù xù, bộ mặt dữ tợn, phảng phất như ác quỷ La Sát của Phật môn, dựa vào tướng mạo này có thể dọa được những tu tiên giả lá gan hơi nhỏ một chút.
Hàm Vân Chi mím chặt môi, không thấy nửa phần nhu nhược dễ xấu hổ của ngày thường, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị.
Yến Cuồng sải bước chạy tới, hiển nhiên là muốn trong cận chiến bắt được sơ hở phòng thủ của pháp khí khăn lụa màu vàng kia.
Hàm Vân Chi sao có thể để cho hắn như nguyện, đánh ra một tấm Ngự Phong Phù, cùng Yến Cuồng chơi trò mèo vờn chuột.
Thỉnh thoảng bị đuổi theo cũng có thể dưới sự phối hợp của Tiểu Hắc, mạo hiểm chạy trốn.
Sau khi dây dưa trong chốc lát, trong thất khiếu Yến Cuồng đều chảy ra vết máu, hiển nhiên là công pháp sắp cắn trả, đã đến nỏ mạnh hết đà.
Hàm Vân Chi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Yến Cuồng được ăn cả ngã về không, ném một thanh Oanh Lôi chùy ra!
Trong đường tơ kẽ tóc, Pháp khí chùy nện trên lôi đài, nổ tung một mảnh bụi mù!
Hàm Vân Chi tránh thoát một kiếp vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, quả nhiên một thanh lôi chùy khác ngay sau đó từ bên cạnh đánh úp lại, vừa vặn bị khăn lụa vàng ôm cây đợi thỏ của nàng phòng ngự được.
Nhưng mà, thế công của Yến Cuồng còn chưa kết thúc.
Sát chiêu chân chính của hắn giấu trong bụi mù bay tới, rõ ràng là một quả độc châm khí tức cực kỳ yếu ớt.
Lúc này, Yến Cuồng lường trước thứ duy nhất có thể cứu viện Hàm Vân Chi cũng chỉ có thể là linh thú của nàng, nhưng mà Tiểu Hắc chẳng những không đi cứu, ngược lại vòng ra sau lưng hắn, nhanh chóng cắn tới.
Bản thân Hàm Vân Chi cũng không làm bất cứ động tác phòng ngự nào, thúc đẩy hắc kiếm chém về phía Yến Cuồng, phối hợp với Tiểu Hắc giáp công.
Ngay sau đó, độc châm kia nằm trong dự liệu, bị linh thủy hộ thân phù tự hành kích phát ngăn trở.
Trái lại Yến Cuồng lúc này đã đi tới đường cùng, nhưng mà hắn lại cuồng tiếu một tiếng, không quan tâm phi kiếm màu đen bay tới, đem thân thể xoay chuyển tới cực hạn một quyền oanh về phía sau.
Nguyên lai, hắn là nhìn thấu thiện tâm của Hàm Vân Chi, hắc kiếm không có chém về phía chỗ yếu hại của hắn, khiến cho hắn có cơ họi thở dốc, dự định liều một cái trọng thương đem linh thú của nàng oanh sát.
Cho dù Yến Cuồng rất rõ ràng mình sau khi trọng thương, cơ bản không có khả năng thắng được trận đấu này, nhưng hắn đã sớm bị lửa giận làm cho choáng váng đầu óc, không chút do dự đã làm ra lựa chọn.
Hàm Vân Chi hai mắt trợn tròn, nhưng căn bản vô lực ngăn cản bi kịch phát sinh.
''Không tốt!''
Trên lầu, Lạc Hồng lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không kịp cứu viện.
Ngay khi tất cả dường như không thể vãn hồi, một dải lụa đỏ từ bên cạnh bay tới bao lấy Tiểu Hắc.
Một quyền của Yến Cuồng đánh vào hồng lăng nọ, không để lại được một chút dấu vết, ngược lại chính hắn lại bị phản chấn mà bắn bay ra ngoài, vừa vặn né tránh được phi kiếm màu đen đang chém tới.
Nhưng Hàm Vân Chi đã hoàn toàn bị chọc giận, căn bản không có suy tư, lấy ra một thanh Lôi Hỏa phù cấp thấp, ném ra ngoài!
Sau một trận hỏa quang lôi âm, Yến Cuồng bị đánh chết thành cặn bã.
''Cuồng ca!''
Yến Tiếu lập tức đứng lên.
Người ra tay cứu Tiểu Hắc chính là Chung Vệ Nương, bất quá nàng cũng không nghĩ tới Hàm Vân Chi sẽ dưới cơn nóng giận đem Yến Cuồng giết chết.
''Nha đầu họ Chung, ngươi có ý gì?''
Yến Tu Minh ngữ khí cực kỳ âm lãnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chung Vệ Nương, tất nhiên muốn nàng cho một lời giải thích.
''Ta không biết ngươi đang nói cái gì?''
Chung Vệ Nương tự biết đuối lý, nhưng cũng không thể dễ dàng chịu thua, đảo mắt một cái lại giở trò xấu, dù sao nàng làm đệ tử của Lý Hóa Nguyên, đối phương không có khả năng làm gì nàng.
Yến Tu Minh cực kỳ tức giận, nhưng nhất thời không có biện pháp định tội cho Chung Vệ Nương, dù sao Chung Vệ Nương chỉ ra tay cứu một con linh thú, Yến Cuồng mặc dù bị phản chấn trọng thương, nhưng cũng tránh thoát phi kiếm màu đen, coi như huề nhau.
Kẻ giết người chân chính lại sắp bái vào Linh Thú sơn, môn phái có quan hệ kém cỏi nhất với Yến gia, vả lại việc này phát sinh trên lôi đài đấu sinh tử, Yến gia vốn không có khả năng từ Linh Thú sơn đòi được lời giải thích.
Mặc dù như thế, việc này cũng tuyệt đối không phải đơn giản như vậy!
Yến Tu lướt qua một cái, chuyển ánh mắt lên người Lạc Hồng.
Ai, quả nhiên tránh không thoát.
Cái chết của Yến Cuồng nói trắng ra là không có quan hệ gì với Lạc Hồng, tuy rằng Chung Vệ Nương là bởi vì hắn mới ra tay, nhưng người không biết nội tình tuyệt đối nhìn không ra điểm này.
Nhưng Lạc Hồng có thể phủ nhận sao? Có thể giao toàn bộ trách nhiệm cho Chung Vệ Nương sao?
Đây hiển nhiên là hành vi ngu xuẩn tự hủy chỗ dựa, cho nên thay vì đến lúc đó bị người bức bách, không bằng Lạc Hồng hiện tại chủ động đứng ra.
''Vị tiền bối Yến gia này, tiểu sư thúc được vãn bối nhờ vả mới ra tay, nếu có trách phạt thì hướng về phía vãn bối đi.''
Lạc Hồng đứng lên, khom người hành lễ.
Lạc Hồng lần này tỏ thái độ làm cho Chung Vệ Nương đang đuối lý tăng hảo cảm đối với hắn nhiều hơn, đồng thời cũng làm cho lửa giận của Yến Tu Minh cùng Yến Tiếu lại tăng thêm ba phần.
Trên lôi đài, sau khi Hàm Vân Chi đánh chết Yến Cuồng, ngây ngốc một hồi, mới theo phương hướng Hồng Lăng bay đi nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Lạc Hồng đang cúi đầu xin lỗi, trong lòng nhất thời hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng trong lòng nàng biết Lạc Hồng lần này ra tay tương trợ, hơn phân nửa là vì sự vụ hắn giao phó cho mình, nhưng trong lòng vẫn vạn phần cảm kích, vì Lạc Hồng có thể thừa dịp bị trách phạt mà lo lắng không thôi, đồng thời hối hận hành động lỗ mãng đánh chết Yến Cuồng của mình.
Phải biết rằng, Tiểu Hắc là linh thú hỗn huyết mà cha mẹ nàng hao hết tâm huyết cả đời bồi dưỡng được, thực lực có mạnh hay không còn khó nói, mấu chốt là Tiểu Hắc từ nhỏ đã cùng Hàm Vân Chi cùng nhau lớn lên, đã trở thành sự tồn tại không thua gì ca ca nhà mình trong sinh mệnh của nàng.
Hàm Vân Chi có lòng vì Lạc Hồng chia sẻ một ít trách phạt, nhưng đệ tử tiếp dẫn Linh Thú Sơn chờ không được, không nói lời nào mang về tòa lầu to lớn thuộc về Linh Thú Sơn kia.
''Hảo hảo! Tiểu tử ngươi đã thừa nhận, vậy còn không mau tự phế tu vi, chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ?!''
Yến Tu Minh đem tự thân ma công vận chuyển tới cực hạn, nhất thời để cho Lạc Hồng hô hấp đều có loại điên đảo thác loạn cảm giác, uy lực có thể thấy được rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.