Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)
Chương 1971: Đảo Khách Thành Chủ
Lạc Thanh Tử
12/11/2024
Ba ngày sau, Thanh Dương thành, trong đại sảnh tòa thành.
“- Cái gì! Ngươi nói vị Lạc đại sư kia cũng ở trong thương đội!”
Đỗ Thanh Dương bỗng nhiên từ trên ghế đá đứng lên, trừng hai mắt nhìn Thần Dương đang bẩm báo.
“Đúng vậy, trước đây thuộc hạ không nhận được một chút tin tức, vị kia vừa rồi đã vào thành, đoán chừng lúc này cũng sắp đến thành bảo!”
Thần sắc Thần Dương có chút bối rối nói.
“Cứ nói ta đang bế quan, không tiện gặp khách!”
Nhất thời Đỗ Thanh Dương không nghĩ ra được biện pháp gì tốt để ứng đối, chỉ có thể tiến hành kéo dài trước.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, một thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến:
“Thành chủ, hôm nay Lạc đại sư đích thân đến, ngươi bế quan không gặp cũng không phải là đạo đãi khách của Thanh Dương thành ta.”
Theo tiếng nói, đoàn người xuất hiện ở cửa đại sảnh, ở phía trước nhất chỉ có hai người, chính là Lạc Hồng cùng Tử Linh mang mạng che mặt.
Mà ở phía sau bọn họ, chính là ba tên Thái Ất Huyền Sĩ của Thanh Dương thành, còn có đội trưởng thân tín thủ hạ của bọn họ.
Đương nhiên, lần này tuy bọn hắn có chút ý tứ bức vua thoái vị, nhưng dù sao cũng không triệt để vạch mặt với Đỗ Thanh Dương, cho nên lúc này tiến vào đại sảnh chỉ có năm người, những Kim Tiên đội trưởng kia đều đứng ở ngoài cửa.
“Đỗ thành chủ, lần này Lạc mỗ không mời mà tới, sẽ không làm khó ngươi chứ?”
Sau khi tiến vào đại sảnh, Lạc Hồng lúc này khách khí chắp tay chào.
“Làm sao có thể, Lạc đại sư có thể đến, chính là khiến cho hàn xá bồng tất sinh huy này của ta a!
Chỉ là, không biết lần này Lạc đại sư đến đây là có chuyện gì?”
Đỗ Thanh Dương nhịn xuống nộ khí trong ngực, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười nói.
“Nghe nói Đỗ thành chủ bắt giữ người Lạc mỗ muốn, Lạc mỗ không có cách nào, lúc này mới chỉ có thể tự mình đến đây.”
Lạc Hồng cũng không cùng hắn chơi cái gì cong cong quẹo quẹo, nói thẳng ra ý đồ của mình.
“Nói như vậy, Lạc đại sư đây là tới hỏi tội Đỗ mỗ sao?”
Sắc mặt Đỗ Thanh Dương trầm xuống, y không muốn đắc tội Lạc Hồng, chỉ là bởi vì thanh danh cùng thế lực sau lưng.
Nếu Lạc Hồng tiếp tục ép sát từng bước một, hắn cũng không phải là không có tính khí!
“Đỗ thành chủ hiểu lầm rồi, Lạc mỗ muốn những người từ bên ngoài đến, chỉ là bởi vì bên ngoài còn có người Lạc mỗ lo lắng.
Trong Tích Lân Không Cảnh này, Lạc mỗ chỉ có thể dùng loại phương pháp này nghe ngóng tin tức ngoại giới.
Về phần Đỗ thành chủ muốn dùng những kẻ ngoại lai này làm cái gì, Lạc mỗ sau khi xong việc tự nhiên sẽ không hỏi đến.”
Lạc Hồng khoát tay áo, ngữ khí vẫn hiền lành nói.
“Thành chủ đại nhân, trái phải bất quá là để Lạc đại sư cùng ba gia hỏa kia gặp mặt một lần, cái này có gì khó.”
“Đúng vậy, hơn nữa Lạc đại sư chẳng những tự mình tới, còn hứa hẹn lần này đội buôn mang đến huyền khí đều giảm giá 10%, đã là cho Thanh Dương thành chúng ta đủ mặt mũi!”
“Thành chủ đại nhân nếu vội vã bế quan, chúng ta có thể thay ngươi đưa Lạc đại sư đến Huyền Đấu Trường.”
Ba gã Thái Ất Huyền Sĩ Thanh Dương thành nhao nhao mở miệng phụ họa.
Đỗ Thanh Dương nghe vậy khóe mắt khẽ giật một cái, y biết rõ nếu hôm nay không để cho Lạc Hồng toại nguyện, ba người này chắc chắn sẽ lập tức làm ầm ĩ lên.
“Việc nhỏ như thế, Đỗ mỗ đương nhiên sẽ nể mặt Lạc đại sư, chỉ là có chút không khéo, lúc trước người Huyền Thành đã tới mang một kẻ ngoại lai trong đó đi.”
Nếu Lạc Hồng tới đòi người, vậy Đỗ Thanh Dương làm sao cũng sẽ không đáp ứng, nhưng chỉ gặp mặt một lần, vậy cũng không có gì.
“Không sao, ngày sau Lạc mỗ lại đi Huyền Thành tìm hắn là được.”
Lạc Hồng biết rõ người bị Huyền Thành mang đi chính là Thạch Xuyên Không, trên người gã có tín vật Dạ Dương Hoàng Triều, hơn nữa lại không có Chân Linh huyết mạch, Đỗ Thanh Dương tự nhiên là sau khi phát hiện lập tức báo lên Huyền Thành.
“Vậy được, mời Lạc đại sư đi theo ta.”
Đỗ Thanh Dương nhẹ gật đầu, thầm nghĩ Lạc Hồng coi như biết rõ chừng mực.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Thanh Dương, đoàn người đi thẳng tới khu thứ chín của Huyền Đấu Trường.
Nhiều đại nhân vật như vậy cùng tới, tất nhiên là làm cho Huyền Đấu Sĩ và những người làm việc trong Huyền Đấu Trường nhao nhao ghé mắt, suy đoán xảy ra chuyện gì.
“Quy mô Huyền Đấu Trường Đỗ thành chủ này thật đúng là không nhỏ, bên trong Tích Lân Không Cảnh thật sự không thú vị, nhìn những Huyền Đấu Sĩ này chém giết, cũng có thể thoáng giải buồn.”
Toàn bộ Huyền Đấu Trường tổng cộng phân mười khu, chiếm diện tích đạt đến một nửa Thanh Dương thành, Lạc Hồng thấy vậy cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
“Ha ha, nếu Lạc đại sư cảm thấy hứng thú, có thể lưu lại một đoạn thời gian, Đỗ mỗ nhất định sẽ an bài huyền đấu đặc sắc nhất cho ngươi!”
Đỗ Thanh Dương thuận thế lôi kéo nói, nếu như có thể, ông ta đương nhiên muốn cướp lấy cái bánh trái thơm Lạc Hồng này từ Bạch Nham thành.
“Đến lúc đó rồi nói sau, tiếp theo Lạc mỗ muốn luyện chế vài món Địa cấp huyền khí, chưa chắc sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.”
Lạc Hồng nghe vậy cũng không hoàn toàn đáp ứng.
Không bao lâu, đoàn người đã đi tới bên ngoài thạch thất của Hàn Lập.
“Thành chủ, Lệ Phi Vũ kia hôm nay không có Huyền đấu, tất nhiên là ở trong phòng tu luyện.”
Thanh niên áo bào xám chịu trách nhiệm Hàn Lập kia thần sắc khẩn trương hành lễ với Đỗ Thanh Dương.
“Làm phiền Đỗ thành chủ đưa Lạc mỗ tới đây, kế tiếp chúng ta muốn nói chuyện riêng với người ngoại lai kia, mong rằng thành toàn.”
Lạc Hồng chắp tay thỉnh cầu.
Đỗ Thanh Dương vốn không trông cậy vào việc nghe lén, lập tức thống khoái gật đầu, quay người rời đi.
“Lần này cũng phải đa tạ ba vị đạo hữu tương trợ, yên tâm, Lạc mỗ hứa hẹn sẽ thực hiện!”
Lạc Hồng thấy thế lại chắp tay về phía ba gã Thái Ất Huyền Sĩ kia.
Ba người này nghe vậy lập tức mừng rỡ, khách khí một phen rồi cũng nhao nhao rời đi.
Kể từ đó, ngoài cửa đá ngoại trừ Lạc Hồng và Tử Linh, chỉ để lại thanh niên áo bào tro và Thần Dương.
“Hai người chúng ta chờ ở phía xa, Lạc đại sư có việc, chỉ cần phân phó!”
Thấy Lạc Hồng nhìn lại, Thần Dương lập tức nịnh nọt mang theo thanh niên áo bào xám cùng nhau thối lui ra xa.
Lạc Hồng cười nhạt một tiếng, không quản hắn nữa, đưa tay đẩy ra cửa đá.
Sau khi tiến vào thạch thất, Tử Linh lập tức đóng cửa lại, lấy ra một tấm phù lục dán ở phía sau cửa.
“Hàn sư đệ, ngươi tựa hồ cũng không kinh ngạc.”
Nhìn Hàn lão ma dần dần thu công trên giường đá, Lạc Hồng mỉm cười mở miệng nói.
“Khi biết được Thất Huyền Lâu, ta liền biết sư huynh chắc chắn sẽ đến đây. Ồ? Vị này là... ”
Hàn Lập mở hai mắt ra, thấy bên cạnh Lạc Hồng còn có một người, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
“Chẳng lẽ sư đệ quên cả Tử Linh tiên tử sao?”
Lạc Hồng lúc này lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, hắn biết người nào đó sắp gặp nạn.
“Tử Linh, thật sự là ngươi!”
Mục đích chủ yếu Hàn Lập tiến vào Tích Lân Không Cảnh là để tìm Tử Linh, hôm nay đạt được không tốn chút công phu, tất nhiên là làm hắn mừng rỡ dị thường.
Không đợi Tử Linh nói chuyện, Hàn Lập liền tiến lên ôm lấy nàng.
“Tử Linh, ta đã đi Hắc Hà Thủy Cung, những năm này thật khổ cho ngươi quá!”
Sắc mặt Tử Linh lập tức đỏ bừng, lời nói trách cứ rốt cuộc không nói ra được, đành phải như ruồi muỗi nhắc nhở:
“Ngươi làm gì vậy, Lạc huynh vẫn còn ở đây.”
Không sai, ta vẫn còn sống!
Lạc Hồng giờ phút này ít nhiều có chút không muốn nhìn huynh đệ chịu khổ, cũng không muốn huynh đệ mở đường hổ báo.
Tình hình này cùng hắn dự đoán quá không giống nhau!
“Đa tạ sư huynh hỗ trợ chiếu khán Tử Linh, sư đệ nơi đây một khắc cũng không muốn ở lại, chúng ta đi thôi.”
Hàn Lập thả Tử Linh ra, nắm lấy tay nàng, định đi ra ngoài thạch thất.
“Chậm đã, sư đệ chớ sốt ruột, trước mắt còn có một phần cơ duyên đang chờ ngươi.”
Lạc Hồng thấy thế vội vàng ngăn Hàn lão ma lại, hướng lão giải thích.
“Cơ duyên? Nhưng sư đệ nghe nói Bạch Nham thành chính là toà thành có thực lực hùng hậu nhất trong tứ đại phụ thuộc, trong Thanh Dương thành này còn có thể có cái gì mà Bạch Nham thành không có?”
Hàn Lập không hiểu hỏi.
Hắn biết, lấy tính tình cẩn thận của Lạc Hồng, nếu không có thực lực một mình áp chế một thành, tuyệt sẽ không mang theo Tử Linh đến đây như vậy.
“Ha ha, Hàn sư đệ có muốn giải quyết triệt để tai hoạ ngầm Chân Linh huyết mạch trong cơ thể không?
Sở dĩ Đỗ Thanh Dương kia cưỡng ép giữ ngươi lại, chính là vì cướp đoạt Chân Linh huyết mạch của ngươi, nếu hắn dám làm như thế, tất nhiên là có chỗ dựa.
Huống hồ, cho dù cuối cùng vi huynh suy đoán phạm sai lầm, ngươi cũng có thể mượn cơ hội đem tu vi huyền đạo của bản thân tăng lên một mảng lớn!”
Lạc Hồng không có nói bí hiểm gì với Hàn Lập, lúc này nói ra kế hoạch đảo khách thành chủ của mình.
“Lạc sư huynh, hành động lần này có nguy hiểm quá không? Đến lúc đó nếu là tính kế không thành, ta...”
Hàn Lập nghe vậy có chút do dự, dù sao kế hoạch của Lạc Hồng chỉ cần hơi xuất hiện chút sai lầm, hắn có thể thân tử đạo tiêu!
“Không có gì phải do dự, có Lạc huynh âm thầm bảo vệ, Đỗ Thanh Dương kia tất nhiên không làm nổi sóng gió gì!
Đến lúc đó kết quả kém cỏi nhất cũng chỉ là uổng công vui vẻ một hồi mà thôi!”
Tử Linh đã chứng kiến tu vi Lạc Hồng bây giờ, có thể nói là tin tưởng mười phần, lúc này khuyên nhủ.
“Ha ha, đệ muội nói không sai, Hàn sư đệ chỉ dám tin tưởng vi huynh là được!”
Lạc Hồng cười gật đầu, lập tức cùng Hàn Lập nói ra chi tiết kế hoạch:
“Vi huynh đến nhất định sẽ khiến Đỗ Thanh Dương kia sớm có kế hoạch, mà trong Thanh Dương Thành này cũng không chỉ có một người muốn tính mạng của hắn, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có người tiếp xúc với ngươi.
Đối với việc này, sư đệ có thể giả vờ hợp tác với hắn, cũng tiện để vi huynh đẩy cái chết của Đỗ Thanh Dương lên đầu bọn hắn.”
Lạc Hồng cũng không muốn để cho người ta hoài nghi là hắn giết Đỗ Thanh Dương, cho nên lợi dụng hai tên khốn kia, liền thành lựa chọn tất nhiên.
“Ta hiểu rồi, nhưng Hắc Kiếp Trùng trong lòng ta vẫn luôn là phiền phức, không biết sư huynh có biện pháp nào không?”
Thấy Lạc Hồng điều tra kỹ càng như thế, Hàn Lập xem như hoàn toàn yên tâm, duy nhất nghi ngờ chính là Hắc Kiếp Trùng ký sinh trên trái tim hắn.
“Trùng này sở dĩ khó chơi chỉ là vì không cách nào vận dụng thần thông trong Tích Lân Không Cảnh, nếu không cũng không coi là thủ đoạn lợi hại gì.
Vừa lúc vi huynh có chút cố ý, có thể miễn cưỡng vận dụng thần thông, sư đệ ngươi ngồi xếp bằng xuống, vi huynh sẽ giúp ngươi lấy Hắc Kiếp Trùng ra!”
Dứt lời, Lạc Hồng liền gật đầu với Tử Linh.
Tử Linh hiểu ý, lập tức trả lời:
“Thiếp thân sẽ hộ pháp cho các ngươi!”
Hai canh giờ sau, đại sảnh tòa thành, Thần Dương từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ với Đỗ Thanh Dương một cái.
“Như thế nào rồi?”
Đỗ Thanh Dương trầm giọng hỏi.
“Thuộc hạ đã an bài Lạc đại sư đi Bách Thắng lâu ở lại, Lệ Phi Vũ kia còn đang ở trong Huyền Đấu Trường, ngoại trừ được tặng một kiện Huyền cấp Huyền khí ra, cũng không có gì khác thường.”
Lúc này Thần Dương hồi bẩm.
“Xem ra hắn thật đúng là chỉ muốn nghe ngóng một chút tình huống ngoại giới, bất quá chờ việc này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ đưa tới ánh mắt của một số người.
Thôi, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn nên mau chóng dùng hết thì hơn. Thần Dương!”
Đỗ Thanh Dương nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà lần này tuy chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng cũng làm cho lão sinh ra cảm giác gấp gáp.
“Có thuộc hạ.”
Thần Dương đáp lại.
“Thông báo cho bọn Hổ Bí, lập tức đi làm chuẩn bị cuối cùng, một tháng sau, mở Già La Huyết Trận.”
Đỗ Thanh Dương trầm giọng ra lệnh.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Thần Dương vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh, che giấu vẻ hưng phấn trong mắt.
Một tháng vội vàng trôi qua, một ngày này Hàn Lập đang tu luyện trong Tinh Trì, lại bị người cưỡng ép cắt ngang.
“Thần đạo hữu, Lệ mỗ đang tu luyện, ngươi xông vào như thế là muốn làm gì?!”
“Ha ha, thật sự là một kẻ đáng thương, hoàn toàn không biết mình liều mạng tu luyện như vậy, chỉ là đang làm áo cưới cho người khác, bắt lại!”
Thần Dương cười lạnh một tiếng, vung tay lên liền có mấy tên đội trưởng thân tín dưới trướng Đỗ Thanh Dương nổ bắn vào, vây quanh Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trong Tinh Trì.
Nhưng điều khiến Thần Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau đó Hàn Lập cũng không phản kháng, dễ dàng bị một đám đội trưởng Kim Tiên bắt giữ.
“Lệ đạo hữu, thúc thủ chịu trói như thế, chuyện này không giống như ngươi.”
Thần Dương lập tức hồ nghi.
“Hừ, Lệ mỗ tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, bất quá trước mắt không phải thời cơ tốt nhất, hi vọng lúc cơ hội đều xuất hiện, ngươi cùng chủ tử sau lưng ngươi có thể gánh vác được!”
Hàn Lập hung dữ nhìn chằm chằm vào Thần Dương nói.
“Ha ha, vậy Thần mỗ sẽ chờ xem, mang đi!”
Thần Dương nghe vậy không giận mà còn vui mừng, không chỉ bởi vì điều này phù hợp với tính tình Hàn Lập, mà còn bởi vì Hàn Lập thích hợp với lợi ích của gã hơn.
Ra lệnh một tiếng, Hàn Lập liền được bọn người Thần Dương dẫn vào một thông đạo dưới lòng đất, cuối cùng đi tới một không gian dưới lòng đất có diện tích khá lớn.
Kết cấu không gian dưới đất nơi đây giống như là một toà động quật do thiên nhiên hình thành, chưa đi vào trong đó Hàn Lập đã cảm ứng được một cỗ khí tức khô nóng hỗn tạp tanh ngọt.
Đi tới gần xem xét, Hàn Lập liền thấy trên mặt đất trong động quật, kiến tạo một toà bệ đá cổ quái hình dáng giống như đồ án ngôi sao năm cánh.
Bệ đá có diện tích hơn mười trượng, cao hơn mặt đất ba thước, ở giữa có hai lỗ khảm sâu chừng một thước, trên đỉnh của năm cái sừng nhọn ở bốn phía đều có một cái đài tròn cao chừng sáu thước, phía trên mỗi lỗ khảm một viên thú hạch nhỏ như nắm tay trẻ con.
Nhìn khí tức, rõ ràng tất cả đều là Địa cấp thú hạch phẩm chất cực tốt.
Mà giờ khắc này, Đỗ Thanh Dương mặc một thân hồng bào mới tinh đang đứng ở trung tâm thạch đài, chờ bọn hắn đến.
“Thành chủ đại nhân, người đã được đưa đến!”
Thần Dương cung kính thi lễ nói.
“Ừm, mang qua.”
Đỗ Thanh Dương khí thái uy nghiêm phân phó bốn gã đội trưởng Kim Tiên kia.
Bốn người lĩnh mệnh không dám chậm trễ, lập tức áp giải Hàn Lập, ném hắn vào trong một cái lỗ khảm cách đó không xa.
Vừa mới ổn định thân hình, Hàn Lập liền cảm giác dưới chân có cảm giác dính nhớp rất mạnh, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện trong rãnh có một ít chất dính màu đen, thoạt nhìn như là huyết tương màu đen tích góp qua nhiều năm, nhưng lại không biết vì sao không triệt để đông lại.
“Đỗ thành chủ, chuyện cho tới bây giờ, có thể để Lệ mỗ làm quỷ minh bạch hay không?”
Hàn Lập giả bộ không cam lòng, muốn biết mình sẽ đạt được bao nhiêu chỗ tốt.
“Tiểu hữu không cần lo lắng, đợi lát nữa Già La Huyết Trận sẽ luyện hóa nguyên thần của ngươi, sẽ không cho ngươi cơ hội thành quỷ.”
Đỗ Thanh Dương hưng phấn cười lạnh nói.
Dứt lời, gã liền phân phó năm người Thần Dương vào trận, mỗi người phụ trách một chỗ đài tròn.
“Rốt cục sắp bắt đầu, hi vọng 《 Thiên Sát Trấn Ngục Công 》 sẽ không để cho ta thất vọng.”
Tại một chỗ tối tăm mà tất cả mọi người không chú ý, Lạc Hồng đang có chút hăng hái nhìn Già La Huyết Trận mở ra.
“- Cái gì! Ngươi nói vị Lạc đại sư kia cũng ở trong thương đội!”
Đỗ Thanh Dương bỗng nhiên từ trên ghế đá đứng lên, trừng hai mắt nhìn Thần Dương đang bẩm báo.
“Đúng vậy, trước đây thuộc hạ không nhận được một chút tin tức, vị kia vừa rồi đã vào thành, đoán chừng lúc này cũng sắp đến thành bảo!”
Thần sắc Thần Dương có chút bối rối nói.
“Cứ nói ta đang bế quan, không tiện gặp khách!”
Nhất thời Đỗ Thanh Dương không nghĩ ra được biện pháp gì tốt để ứng đối, chỉ có thể tiến hành kéo dài trước.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, một thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến:
“Thành chủ, hôm nay Lạc đại sư đích thân đến, ngươi bế quan không gặp cũng không phải là đạo đãi khách của Thanh Dương thành ta.”
Theo tiếng nói, đoàn người xuất hiện ở cửa đại sảnh, ở phía trước nhất chỉ có hai người, chính là Lạc Hồng cùng Tử Linh mang mạng che mặt.
Mà ở phía sau bọn họ, chính là ba tên Thái Ất Huyền Sĩ của Thanh Dương thành, còn có đội trưởng thân tín thủ hạ của bọn họ.
Đương nhiên, lần này tuy bọn hắn có chút ý tứ bức vua thoái vị, nhưng dù sao cũng không triệt để vạch mặt với Đỗ Thanh Dương, cho nên lúc này tiến vào đại sảnh chỉ có năm người, những Kim Tiên đội trưởng kia đều đứng ở ngoài cửa.
“Đỗ thành chủ, lần này Lạc mỗ không mời mà tới, sẽ không làm khó ngươi chứ?”
Sau khi tiến vào đại sảnh, Lạc Hồng lúc này khách khí chắp tay chào.
“Làm sao có thể, Lạc đại sư có thể đến, chính là khiến cho hàn xá bồng tất sinh huy này của ta a!
Chỉ là, không biết lần này Lạc đại sư đến đây là có chuyện gì?”
Đỗ Thanh Dương nhịn xuống nộ khí trong ngực, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười nói.
“Nghe nói Đỗ thành chủ bắt giữ người Lạc mỗ muốn, Lạc mỗ không có cách nào, lúc này mới chỉ có thể tự mình đến đây.”
Lạc Hồng cũng không cùng hắn chơi cái gì cong cong quẹo quẹo, nói thẳng ra ý đồ của mình.
“Nói như vậy, Lạc đại sư đây là tới hỏi tội Đỗ mỗ sao?”
Sắc mặt Đỗ Thanh Dương trầm xuống, y không muốn đắc tội Lạc Hồng, chỉ là bởi vì thanh danh cùng thế lực sau lưng.
Nếu Lạc Hồng tiếp tục ép sát từng bước một, hắn cũng không phải là không có tính khí!
“Đỗ thành chủ hiểu lầm rồi, Lạc mỗ muốn những người từ bên ngoài đến, chỉ là bởi vì bên ngoài còn có người Lạc mỗ lo lắng.
Trong Tích Lân Không Cảnh này, Lạc mỗ chỉ có thể dùng loại phương pháp này nghe ngóng tin tức ngoại giới.
Về phần Đỗ thành chủ muốn dùng những kẻ ngoại lai này làm cái gì, Lạc mỗ sau khi xong việc tự nhiên sẽ không hỏi đến.”
Lạc Hồng khoát tay áo, ngữ khí vẫn hiền lành nói.
“Thành chủ đại nhân, trái phải bất quá là để Lạc đại sư cùng ba gia hỏa kia gặp mặt một lần, cái này có gì khó.”
“Đúng vậy, hơn nữa Lạc đại sư chẳng những tự mình tới, còn hứa hẹn lần này đội buôn mang đến huyền khí đều giảm giá 10%, đã là cho Thanh Dương thành chúng ta đủ mặt mũi!”
“Thành chủ đại nhân nếu vội vã bế quan, chúng ta có thể thay ngươi đưa Lạc đại sư đến Huyền Đấu Trường.”
Ba gã Thái Ất Huyền Sĩ Thanh Dương thành nhao nhao mở miệng phụ họa.
Đỗ Thanh Dương nghe vậy khóe mắt khẽ giật một cái, y biết rõ nếu hôm nay không để cho Lạc Hồng toại nguyện, ba người này chắc chắn sẽ lập tức làm ầm ĩ lên.
“Việc nhỏ như thế, Đỗ mỗ đương nhiên sẽ nể mặt Lạc đại sư, chỉ là có chút không khéo, lúc trước người Huyền Thành đã tới mang một kẻ ngoại lai trong đó đi.”
Nếu Lạc Hồng tới đòi người, vậy Đỗ Thanh Dương làm sao cũng sẽ không đáp ứng, nhưng chỉ gặp mặt một lần, vậy cũng không có gì.
“Không sao, ngày sau Lạc mỗ lại đi Huyền Thành tìm hắn là được.”
Lạc Hồng biết rõ người bị Huyền Thành mang đi chính là Thạch Xuyên Không, trên người gã có tín vật Dạ Dương Hoàng Triều, hơn nữa lại không có Chân Linh huyết mạch, Đỗ Thanh Dương tự nhiên là sau khi phát hiện lập tức báo lên Huyền Thành.
“Vậy được, mời Lạc đại sư đi theo ta.”
Đỗ Thanh Dương nhẹ gật đầu, thầm nghĩ Lạc Hồng coi như biết rõ chừng mực.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Thanh Dương, đoàn người đi thẳng tới khu thứ chín của Huyền Đấu Trường.
Nhiều đại nhân vật như vậy cùng tới, tất nhiên là làm cho Huyền Đấu Sĩ và những người làm việc trong Huyền Đấu Trường nhao nhao ghé mắt, suy đoán xảy ra chuyện gì.
“Quy mô Huyền Đấu Trường Đỗ thành chủ này thật đúng là không nhỏ, bên trong Tích Lân Không Cảnh thật sự không thú vị, nhìn những Huyền Đấu Sĩ này chém giết, cũng có thể thoáng giải buồn.”
Toàn bộ Huyền Đấu Trường tổng cộng phân mười khu, chiếm diện tích đạt đến một nửa Thanh Dương thành, Lạc Hồng thấy vậy cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
“Ha ha, nếu Lạc đại sư cảm thấy hứng thú, có thể lưu lại một đoạn thời gian, Đỗ mỗ nhất định sẽ an bài huyền đấu đặc sắc nhất cho ngươi!”
Đỗ Thanh Dương thuận thế lôi kéo nói, nếu như có thể, ông ta đương nhiên muốn cướp lấy cái bánh trái thơm Lạc Hồng này từ Bạch Nham thành.
“Đến lúc đó rồi nói sau, tiếp theo Lạc mỗ muốn luyện chế vài món Địa cấp huyền khí, chưa chắc sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.”
Lạc Hồng nghe vậy cũng không hoàn toàn đáp ứng.
Không bao lâu, đoàn người đã đi tới bên ngoài thạch thất của Hàn Lập.
“Thành chủ, Lệ Phi Vũ kia hôm nay không có Huyền đấu, tất nhiên là ở trong phòng tu luyện.”
Thanh niên áo bào xám chịu trách nhiệm Hàn Lập kia thần sắc khẩn trương hành lễ với Đỗ Thanh Dương.
“Làm phiền Đỗ thành chủ đưa Lạc mỗ tới đây, kế tiếp chúng ta muốn nói chuyện riêng với người ngoại lai kia, mong rằng thành toàn.”
Lạc Hồng chắp tay thỉnh cầu.
Đỗ Thanh Dương vốn không trông cậy vào việc nghe lén, lập tức thống khoái gật đầu, quay người rời đi.
“Lần này cũng phải đa tạ ba vị đạo hữu tương trợ, yên tâm, Lạc mỗ hứa hẹn sẽ thực hiện!”
Lạc Hồng thấy thế lại chắp tay về phía ba gã Thái Ất Huyền Sĩ kia.
Ba người này nghe vậy lập tức mừng rỡ, khách khí một phen rồi cũng nhao nhao rời đi.
Kể từ đó, ngoài cửa đá ngoại trừ Lạc Hồng và Tử Linh, chỉ để lại thanh niên áo bào tro và Thần Dương.
“Hai người chúng ta chờ ở phía xa, Lạc đại sư có việc, chỉ cần phân phó!”
Thấy Lạc Hồng nhìn lại, Thần Dương lập tức nịnh nọt mang theo thanh niên áo bào xám cùng nhau thối lui ra xa.
Lạc Hồng cười nhạt một tiếng, không quản hắn nữa, đưa tay đẩy ra cửa đá.
Sau khi tiến vào thạch thất, Tử Linh lập tức đóng cửa lại, lấy ra một tấm phù lục dán ở phía sau cửa.
“Hàn sư đệ, ngươi tựa hồ cũng không kinh ngạc.”
Nhìn Hàn lão ma dần dần thu công trên giường đá, Lạc Hồng mỉm cười mở miệng nói.
“Khi biết được Thất Huyền Lâu, ta liền biết sư huynh chắc chắn sẽ đến đây. Ồ? Vị này là... ”
Hàn Lập mở hai mắt ra, thấy bên cạnh Lạc Hồng còn có một người, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
“Chẳng lẽ sư đệ quên cả Tử Linh tiên tử sao?”
Lạc Hồng lúc này lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, hắn biết người nào đó sắp gặp nạn.
“Tử Linh, thật sự là ngươi!”
Mục đích chủ yếu Hàn Lập tiến vào Tích Lân Không Cảnh là để tìm Tử Linh, hôm nay đạt được không tốn chút công phu, tất nhiên là làm hắn mừng rỡ dị thường.
Không đợi Tử Linh nói chuyện, Hàn Lập liền tiến lên ôm lấy nàng.
“Tử Linh, ta đã đi Hắc Hà Thủy Cung, những năm này thật khổ cho ngươi quá!”
Sắc mặt Tử Linh lập tức đỏ bừng, lời nói trách cứ rốt cuộc không nói ra được, đành phải như ruồi muỗi nhắc nhở:
“Ngươi làm gì vậy, Lạc huynh vẫn còn ở đây.”
Không sai, ta vẫn còn sống!
Lạc Hồng giờ phút này ít nhiều có chút không muốn nhìn huynh đệ chịu khổ, cũng không muốn huynh đệ mở đường hổ báo.
Tình hình này cùng hắn dự đoán quá không giống nhau!
“Đa tạ sư huynh hỗ trợ chiếu khán Tử Linh, sư đệ nơi đây một khắc cũng không muốn ở lại, chúng ta đi thôi.”
Hàn Lập thả Tử Linh ra, nắm lấy tay nàng, định đi ra ngoài thạch thất.
“Chậm đã, sư đệ chớ sốt ruột, trước mắt còn có một phần cơ duyên đang chờ ngươi.”
Lạc Hồng thấy thế vội vàng ngăn Hàn lão ma lại, hướng lão giải thích.
“Cơ duyên? Nhưng sư đệ nghe nói Bạch Nham thành chính là toà thành có thực lực hùng hậu nhất trong tứ đại phụ thuộc, trong Thanh Dương thành này còn có thể có cái gì mà Bạch Nham thành không có?”
Hàn Lập không hiểu hỏi.
Hắn biết, lấy tính tình cẩn thận của Lạc Hồng, nếu không có thực lực một mình áp chế một thành, tuyệt sẽ không mang theo Tử Linh đến đây như vậy.
“Ha ha, Hàn sư đệ có muốn giải quyết triệt để tai hoạ ngầm Chân Linh huyết mạch trong cơ thể không?
Sở dĩ Đỗ Thanh Dương kia cưỡng ép giữ ngươi lại, chính là vì cướp đoạt Chân Linh huyết mạch của ngươi, nếu hắn dám làm như thế, tất nhiên là có chỗ dựa.
Huống hồ, cho dù cuối cùng vi huynh suy đoán phạm sai lầm, ngươi cũng có thể mượn cơ hội đem tu vi huyền đạo của bản thân tăng lên một mảng lớn!”
Lạc Hồng không có nói bí hiểm gì với Hàn Lập, lúc này nói ra kế hoạch đảo khách thành chủ của mình.
“Lạc sư huynh, hành động lần này có nguy hiểm quá không? Đến lúc đó nếu là tính kế không thành, ta...”
Hàn Lập nghe vậy có chút do dự, dù sao kế hoạch của Lạc Hồng chỉ cần hơi xuất hiện chút sai lầm, hắn có thể thân tử đạo tiêu!
“Không có gì phải do dự, có Lạc huynh âm thầm bảo vệ, Đỗ Thanh Dương kia tất nhiên không làm nổi sóng gió gì!
Đến lúc đó kết quả kém cỏi nhất cũng chỉ là uổng công vui vẻ một hồi mà thôi!”
Tử Linh đã chứng kiến tu vi Lạc Hồng bây giờ, có thể nói là tin tưởng mười phần, lúc này khuyên nhủ.
“Ha ha, đệ muội nói không sai, Hàn sư đệ chỉ dám tin tưởng vi huynh là được!”
Lạc Hồng cười gật đầu, lập tức cùng Hàn Lập nói ra chi tiết kế hoạch:
“Vi huynh đến nhất định sẽ khiến Đỗ Thanh Dương kia sớm có kế hoạch, mà trong Thanh Dương Thành này cũng không chỉ có một người muốn tính mạng của hắn, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có người tiếp xúc với ngươi.
Đối với việc này, sư đệ có thể giả vờ hợp tác với hắn, cũng tiện để vi huynh đẩy cái chết của Đỗ Thanh Dương lên đầu bọn hắn.”
Lạc Hồng cũng không muốn để cho người ta hoài nghi là hắn giết Đỗ Thanh Dương, cho nên lợi dụng hai tên khốn kia, liền thành lựa chọn tất nhiên.
“Ta hiểu rồi, nhưng Hắc Kiếp Trùng trong lòng ta vẫn luôn là phiền phức, không biết sư huynh có biện pháp nào không?”
Thấy Lạc Hồng điều tra kỹ càng như thế, Hàn Lập xem như hoàn toàn yên tâm, duy nhất nghi ngờ chính là Hắc Kiếp Trùng ký sinh trên trái tim hắn.
“Trùng này sở dĩ khó chơi chỉ là vì không cách nào vận dụng thần thông trong Tích Lân Không Cảnh, nếu không cũng không coi là thủ đoạn lợi hại gì.
Vừa lúc vi huynh có chút cố ý, có thể miễn cưỡng vận dụng thần thông, sư đệ ngươi ngồi xếp bằng xuống, vi huynh sẽ giúp ngươi lấy Hắc Kiếp Trùng ra!”
Dứt lời, Lạc Hồng liền gật đầu với Tử Linh.
Tử Linh hiểu ý, lập tức trả lời:
“Thiếp thân sẽ hộ pháp cho các ngươi!”
Hai canh giờ sau, đại sảnh tòa thành, Thần Dương từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ với Đỗ Thanh Dương một cái.
“Như thế nào rồi?”
Đỗ Thanh Dương trầm giọng hỏi.
“Thuộc hạ đã an bài Lạc đại sư đi Bách Thắng lâu ở lại, Lệ Phi Vũ kia còn đang ở trong Huyền Đấu Trường, ngoại trừ được tặng một kiện Huyền cấp Huyền khí ra, cũng không có gì khác thường.”
Lúc này Thần Dương hồi bẩm.
“Xem ra hắn thật đúng là chỉ muốn nghe ngóng một chút tình huống ngoại giới, bất quá chờ việc này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ đưa tới ánh mắt của một số người.
Thôi, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn nên mau chóng dùng hết thì hơn. Thần Dương!”
Đỗ Thanh Dương nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà lần này tuy chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng cũng làm cho lão sinh ra cảm giác gấp gáp.
“Có thuộc hạ.”
Thần Dương đáp lại.
“Thông báo cho bọn Hổ Bí, lập tức đi làm chuẩn bị cuối cùng, một tháng sau, mở Già La Huyết Trận.”
Đỗ Thanh Dương trầm giọng ra lệnh.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Thần Dương vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh, che giấu vẻ hưng phấn trong mắt.
Một tháng vội vàng trôi qua, một ngày này Hàn Lập đang tu luyện trong Tinh Trì, lại bị người cưỡng ép cắt ngang.
“Thần đạo hữu, Lệ mỗ đang tu luyện, ngươi xông vào như thế là muốn làm gì?!”
“Ha ha, thật sự là một kẻ đáng thương, hoàn toàn không biết mình liều mạng tu luyện như vậy, chỉ là đang làm áo cưới cho người khác, bắt lại!”
Thần Dương cười lạnh một tiếng, vung tay lên liền có mấy tên đội trưởng thân tín dưới trướng Đỗ Thanh Dương nổ bắn vào, vây quanh Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trong Tinh Trì.
Nhưng điều khiến Thần Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau đó Hàn Lập cũng không phản kháng, dễ dàng bị một đám đội trưởng Kim Tiên bắt giữ.
“Lệ đạo hữu, thúc thủ chịu trói như thế, chuyện này không giống như ngươi.”
Thần Dương lập tức hồ nghi.
“Hừ, Lệ mỗ tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, bất quá trước mắt không phải thời cơ tốt nhất, hi vọng lúc cơ hội đều xuất hiện, ngươi cùng chủ tử sau lưng ngươi có thể gánh vác được!”
Hàn Lập hung dữ nhìn chằm chằm vào Thần Dương nói.
“Ha ha, vậy Thần mỗ sẽ chờ xem, mang đi!”
Thần Dương nghe vậy không giận mà còn vui mừng, không chỉ bởi vì điều này phù hợp với tính tình Hàn Lập, mà còn bởi vì Hàn Lập thích hợp với lợi ích của gã hơn.
Ra lệnh một tiếng, Hàn Lập liền được bọn người Thần Dương dẫn vào một thông đạo dưới lòng đất, cuối cùng đi tới một không gian dưới lòng đất có diện tích khá lớn.
Kết cấu không gian dưới đất nơi đây giống như là một toà động quật do thiên nhiên hình thành, chưa đi vào trong đó Hàn Lập đã cảm ứng được một cỗ khí tức khô nóng hỗn tạp tanh ngọt.
Đi tới gần xem xét, Hàn Lập liền thấy trên mặt đất trong động quật, kiến tạo một toà bệ đá cổ quái hình dáng giống như đồ án ngôi sao năm cánh.
Bệ đá có diện tích hơn mười trượng, cao hơn mặt đất ba thước, ở giữa có hai lỗ khảm sâu chừng một thước, trên đỉnh của năm cái sừng nhọn ở bốn phía đều có một cái đài tròn cao chừng sáu thước, phía trên mỗi lỗ khảm một viên thú hạch nhỏ như nắm tay trẻ con.
Nhìn khí tức, rõ ràng tất cả đều là Địa cấp thú hạch phẩm chất cực tốt.
Mà giờ khắc này, Đỗ Thanh Dương mặc một thân hồng bào mới tinh đang đứng ở trung tâm thạch đài, chờ bọn hắn đến.
“Thành chủ đại nhân, người đã được đưa đến!”
Thần Dương cung kính thi lễ nói.
“Ừm, mang qua.”
Đỗ Thanh Dương khí thái uy nghiêm phân phó bốn gã đội trưởng Kim Tiên kia.
Bốn người lĩnh mệnh không dám chậm trễ, lập tức áp giải Hàn Lập, ném hắn vào trong một cái lỗ khảm cách đó không xa.
Vừa mới ổn định thân hình, Hàn Lập liền cảm giác dưới chân có cảm giác dính nhớp rất mạnh, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện trong rãnh có một ít chất dính màu đen, thoạt nhìn như là huyết tương màu đen tích góp qua nhiều năm, nhưng lại không biết vì sao không triệt để đông lại.
“Đỗ thành chủ, chuyện cho tới bây giờ, có thể để Lệ mỗ làm quỷ minh bạch hay không?”
Hàn Lập giả bộ không cam lòng, muốn biết mình sẽ đạt được bao nhiêu chỗ tốt.
“Tiểu hữu không cần lo lắng, đợi lát nữa Già La Huyết Trận sẽ luyện hóa nguyên thần của ngươi, sẽ không cho ngươi cơ hội thành quỷ.”
Đỗ Thanh Dương hưng phấn cười lạnh nói.
Dứt lời, gã liền phân phó năm người Thần Dương vào trận, mỗi người phụ trách một chỗ đài tròn.
“Rốt cục sắp bắt đầu, hi vọng 《 Thiên Sát Trấn Ngục Công 》 sẽ không để cho ta thất vọng.”
Tại một chỗ tối tăm mà tất cả mọi người không chú ý, Lạc Hồng đang có chút hăng hái nhìn Già La Huyết Trận mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.