Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Chương 1966: Gân Cốt Được Nới Lỏng Ra

Lạc Thanh Tử

02/11/2024

“Ha ha ha, thời cơ rốt cục tới! Từ đạo hữu, ngươi mau đi gọi huyền khí đại sư của chúng ta tới!”

Sau khi xác nhận Chú Viêm đã theo thương đội đi tới Huyền Thành từ trong miệng Từ Ứng Hổ, lúc này Tôn Đồ cười to ba tiếng, muốn thúc đẩy kế hoạch mà gã đã sớm chuẩn bị.

“- Vâng! Nhưng mà, việc này có nên để cho huynh trưởng bọn họ tham dự vào hay không?”

Năm đó Từ Ứng Hổ đã từng thấy thủ đoạn của Lạc Hồng đối phó với Lân Giáp Địa Long, biết rõ đối phương không phải là Thái Ất huyền tu bình thường, cho nên lúc này không khỏi đề nghị.

“Hừ! Mấy năm nay bọn họ đều đi quá gần với họ Lạc kia, lão phu không tin được. Chuyện này do ta và ngươi, thêm cả Phương Thiền nữa là được!”

Nếu như là trước đó, Tôn Đồ muốn đối phó Lạc Hồng, đơn thuần chỉ là vì lợi ích.

Nhưng bây giờ, theo danh vọng của Lạc Hồng ở Bạch Nham thành càng lúc càng lớn, Tôn Đồ đã cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp nhất định.

Điều này không thể nghi ngờ là hắn lại có thêm một lý do để động thủ!

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Lạc Hồng kia có thể ở trong tay lão phu lật ra sóng gió gì hay sao?”

Thấy Từ Ứng Hổ chậm chạp không đáp lại, Tôn Đồ lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ gọi hắn tới ngay.”

Cảm ứng được khí tức Tôn Đồ bộc phát ra, Từ Ứng Hổ lập tức lui về phía sau hai bước, chắp tay lĩnh mệnh.

Không bao lâu, Từ Ứng Hổ đã đi tới trước cửa chỗ ở của Lạc Hồng, truyền đạt mệnh lệnh của Tôn Đồ.

“Tôn thành chủ muốn gặp Lạc mỗ? Không biết là có chuyện gì?”

Lạc Hồng nghe vậy cũng không vội vã lộ diện, mà chậm rãi thu công, trầm giọng hỏi.

Thấy Lạc Hồng một bộ dáng cao cao tại thượng như thế, Từ Ứng Hổ trong lòng hừ lạnh không thôi, thầm nghĩ chờ bắt được Lạc Hồng, nhất định phải ở trước mặt hắn cướp đi Tử Linh!

Bất quá mặt ngoài, hắn tự nhiên là một bộ dáng cung kính, cười nịnh nói:

“Tình huống cụ thể Từ mỗ cũng không rõ ràng lắm, hình như là có chuyện liên quan đến Huyền khí Địa cấp, Lạc đại sư vẫn là tự mình đi hỏi thành chủ đi?”

“Ồ? Tôn thành chủ rốt cuộc có quyết đoán để Lạc mỗ nghiên cứu luyện chế huyền khí Địa cấp? Như thế rất tốt, kính xin Từ đạo hữu chờ một chút, Lạc mỗ sẽ theo ngươi đi gặp mặt Tôn thành chủ!”

Trong lời nói Lạc Hồng lộ ra một cỗ hưng phấn, liền đáp ứng đi gặp mặt Tôn Đồ.

Mà hắn vừa mới đứng dậy, đẩy cửa ra, liền thấy Tử Linh đi tới.

“Lạc huynh, Chú đạo hữu mới rời đi không được mấy ngày, Tôn Đồ kia đã gọi ngươi tới, chỉ sợ là có âm mưu.”

Tử Linh cũng không biết Lạc Hồng và Chú Viêm mưu đồ, nhưng lập tức còn mơ hồ nhận ra không ổn.

“Đệ muội yên tâm, hết thảy đều nằm trong tính toán của Lạc mỗ.

Ngươi trước bế quan một đoạn thời gian, chờ Lạc mỗ trở về, ngươi sẽ minh bạch hết thảy.

Nếu có người cưỡng ép xâm nhập nơi đây, ngươi liền lập tức thúc giục Lạc mỗ giao ngân phù cho ngươi!”

Lạc Hồng sắc mặt tràn đầy vẻ tự tin, lúc này dặn dò Tử Linh.

“Thiếp thân hiểu được, nhất định sẽ không kéo chân sau của Lạc huynh.”

Tử Linh thấy thế trong lòng lập tức buông lỏng, sau đó gật đầu nhớ kỹ Lạc Hồng khai báo.

Tử Linh thông minh cơ cảnh, Lạc Hồng đối với hắn vẫn là rất yên tâm, cho nên lập tức chỉ khẽ gật đầu, liền đi ra khỏi chỗ ở.

Vừa mới đi ra, còn chưa kịp nói với Từ Ứng Hổ hai câu, mấy tên Kim Tiên Huyền Sĩ qua đường liền nhiệt tình chào hỏi Lạc Hồng.

“Cứ đắc ý đi, rất nhanh tất cả của ngươi đều là của thành chủ đại nhân!”

Từ Ứng Hổ nhìn thấy trong lòng có chút không phục, không khỏi ác ý nghĩ.

Không trì hoãn quá lâu trên đường, Lạc Hồng rất nhanh liền theo Từ Ứng Hổ đi tới đại sảnh nghị sự, gặp được bản thân Tôn Đồ.

“Tôn thành chủ, nghe nói ngươi cố ý để Lạc mỗ bắt đầu nghiên cứu Địa cấp huyền khí, không biết đã gom đủ bao nhiêu địa cấp thú hạch rồi?”

Lạc Hồng giống như không biết chút nào, vừa gặp mặt đã hỏi chuyện quan tâm nhất.

“Ha ha, Lạc đạo hữu đừng nóng vội, hôm nay lão phu vì chuyện thú hạch mới gọi ngươi đến đây.”

Tôn Đồ nhiệt tình để cho Lạc Hồng ngồi xuống trước, sau đó mới tiếp tục nói:

“Lạc đạo hữu đến Bạch Nham thành ta cũng đã lâu, chắc hẳn đã sớm nghe nói qua tình huống Cuồng Long lĩnh?”

“Cuồng Long lĩnh chính là một chỗ cấm địa cách Bạch Nham thành ta gần nhất, trong đó chẳng những có lượng lớn lân thú hình rồng, còn có một tôn Đại La Thú Vương tọa trấn.

Tôn thành chủ lúc này nhắc tới nơi đây, chẳng lẽ là muốn đánh chủ ý nơi đó?”

Lạc Hồng nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc, dù sao trong nhiều lần thú triều trước kia đều là lân thú Cuồng Long lĩnh đảm đương chủ lực.

Nói cách khác, trong cuộc giao phong giữa Bạch Nham Thành và Cuồng Long lĩnh, người trước vẫn luôn ở trạng thái bị động phòng thủ.



“Không sai, bất quá Lạc đạo hữu không cần phải lo lắng, lão phu cũng không có ý nghĩ chính diện cứng đối cứng với Đại La Thú Vương kia.

Nhưng muốn gom đủ những thú hạch Địa cấp mà Lạc đạo hữu cần, Thái Ất Lân Thú trong Lĩnh nhất định phải săn giết một đám, cho nên lão phu nghĩ ra một kế sách như vậy.”

Gật đầu thừa nhận, Tôn Đồ liền nói ra kế hoạch của mình cho Lạc Hồng.

Thì ra, hắn muốn nhờ huyền khí Lạc Hồng luyện chế để tạo ra ảo tưởng lấy giả đánh tráo, dẫn dụ Đại La Thú Vương rời đi, sau đó dẫn người từ bên Khôi Thành tiến công Cuồng Long lĩnh.

Sau khi săn giết đủ lân thú Địa cấp, hắn lập tức bỏ lại một ít khôi lỗi bị tàn phá rồi rút lui.

Nghe chuyện này quả thực vô cùng hợp lý, chẳng những có thể thu hoạch đại lượng Địa cấp thú hạch, còn có thể dẫn họa thuỷ về hướng Khôi Thành, có thể nói là một hòn đá ném hai chim.

Nhưng Lạc Hồng lại hiểu rất rõ, kế hoạch này hoàn toàn là nói dối, mục đích của Tôn Đồ cũng chỉ là lừa hắn ra khỏi thành mà thôi.

Dù sao, lấy danh vọng hiện tại của Lạc Hồng, hắn trực tiếp động thủ ở bên trong Bạch Nham thành, có nhiều bất tiện.

“Ân, kế này tuy có chút mạo hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Lạc mỗ muốn thận trọng cân nhắc một chút.”

Tuy rằng kế sách của Tôn Đồ đúng ý Lạc Hồng, nhưng y cũng không vội vàng đuổi theo, lập tức do dự một chút.

“Việc Lạc đạo hữu lo lắng lão phu rất rõ ràng, cho nên lão phu cũng không muốn một lần là xong, mà là muốn trước tiên dẫn ngươi cùng Từ đạo hữu bọn họ đi chung quanh Cuồng Long lĩnh dò xét một phen.”

Lúc này Tôn Đồ nói ra.

“Tôn thành chủ ngươi có thể cẩn thận như vậy, Lạc mỗ an tâm, không biết khi nào chúng ta xuất phát? Đi theo lại có mấy người? ”

Lạc Hồng nghe vậy chậm rãi gật đầu, thần sắc bỗng nhiên thoải mái hỏi.

“Tự nhiên là càng nhanh càng tốt, nhân số cũng không cần nhiều, lão phu cộng thêm Từ đạo hữu và Phương Thiền là được.

Bốn người chúng ta đi nhanh về nhanh, tranh thủ hai tháng triệt để quyết định việc này, để Lạc đạo hữu mau chóng bắt đầu nghiên cứu!”

Tôn Đồ đã bị biểu hiện bế quan luyện khí của Lạc Hồng những năm qua làm cho lầm đường, cho rằng Lạc Hồng chính là một quái nhân si mê luyện khí, lập tức nhằm vào điểm này dụ dỗ nói.

“Như thế rất tốt, Lạc mỗ cũng không cần chuẩn bị cái gì, có thể khởi hành!”

Lạc Hồng làm bộ mắc lừa, hai mắt sáng lên trả lời.

“Được, chờ lão phu dặn dò những người còn lại một tiếng, chúng ta liền lập tức lên đường!”

Mặc dù Tôn Đồ sẽ không nói cho đám người Từ Ứng Long ở lại trong thành biết tình hình, nhưng cũng phải thông báo cho bọn họ một tiếng, để cho Bạch Nham thành sẽ không vì y rời đi mà loạn lên.

Sau một nén nhang, Tôn Đồ liền viết xuống ba phong cốt thư, cũng gọi người đưa đến chỗ ở của ba người Từ Ứng Long.

Ngay sau đó, Tôn Đồ liền dẫn theo Lạc Hồng, Từ Ứng Hổ, còn có Phương Thiền bộ dáng đầu heo kia xuất thành.

Bởi vì bốn người đều là Thái Ất Huyền Tu, cước lực rất mạnh, cho nên chỉ một lát sau, hai tòa núi cao hai bên Bạch Nham Thành ở phía sau bọn họ trở nên chỉ lớn có một chút.

Một đường chạy vội, Lạc Hồng dần dần rơi vào vòng vây của ba người Tôn Đồ, trước mặt hắn là Tôn Đồ mở đường, hai bên là Từ Ứng Hổ và Phương Thiền.

Nhưng Lạc Hồng không hề bối rối, thậm chí còn mong đợi ba người Tôn Đồ nhanh chóng động thủ, tiết kiệm được một ít thời gian.

Dù sao hắn đã cảm ứng được khí tức của tấm ngân phù hắn giao cho Chú Viêm.

Tuy nói Lạc Hồng bây giờ cũng có lòng tin một mình đối phó ba người Tôn Đồ, nhưng quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, có thể nghiền ép tự nhiên là tốt nhất.

Đảo mắt đã hơn hai mươi ngày trôi qua, Tôn Đồ vẫn không có ý định động thủ, mà giờ phút này bọn họ đã cách Cuồng Long lĩnh chưa tới mười vạn dặm.

Cũng may, đợi đến đêm lại một lần nữa, cuối cùng Tôn Đồ cũng không kiên nhẫn, lấy lý do cắm trại nghỉ ngơi và hồi phục, y dừng lại trên một ngọn núi hoang.

“Ba vị đạo hữu vất vả rồi, uống chút huyết tửu giải lao!”

Vừa mới dừng lại, Tôn Đồ liền từ phía sau lấy ra một cái túi da thú, đưa cho Từ Ứng Hổ ở bên cạnh.

Từ Ứng Hổ không do dự, giơ túi da thú lên rót một ngụm lớn, sau khi buông xuống lập tức lộ ra thần sắc thoải mái.

“Rượu ngon! Đây là thành chủ ngươi từ Huyền Thành mang về sao? Lần trước Từ mỗ uống, vẫn là ở hội võ năm thành một ngàn năm trước!”

Trong lúc nói chuyện, Từ Ứng Hổ đã tiện tay đưa túi da thú cho Lạc Hồng.

“Nói tới hội võ năm thành, khoảng cách lần tiếp theo hẳn là không còn bao lâu nữa?”

Lạc Hồng cầm túi da thú nhưng lại không uống, mà hỏi Tôn Đồ.

“Là không bao lâu, cũng chỉ một hai chục năm.

Nếu Lạc đạo hữu muốn đi Huyền Thành mở mang kiến thức một chút, đến lúc đó lão phu có thể mang ngươi theo.”

Tôn Đồ nhìn như tùy ý trả lời, nhưng đôi mắt lại không ngừng liếc nhìn túi da thú.

“Tôn thành chủ thật sự yên tâm để Lạc mỗ đi Huyền thành? Không sợ Lạc mỗ từ đó một đi không trở lại, để Bạch Nham thành trở lại bộ dáng lúc trước sao?”

Đến lúc này, Lạc Hồng đã không có ý định giả vờ nữa, cười như không cười nói.



“Lạc đạo hữu nói gì vậy, Huyền Thành chính là chủ thành, đạo hữu muốn đi cao cũng là chuyện đương nhiên, lão phu tuyệt sẽ không ngăn cản nửa phần.

Nhưng huyết tửu này không thể mở phong ấn quá lâu, nếu không mùi rượu trong đó tan mất là không còn ngon nữa.”

Tôn Đồ cười ha hả nói.

“Huyền thành huyết tửu này đích thật là chỉ nghe đã có phong vị khác, nhưng đáng tiếc, bên trong có Long Nha Sa, Lạc mỗ cũng không dám uống ở phụ cận Cuồng Long lĩnh.”

Dứt lời, Lạc Hồng liền ném túi da thú sang bên cạnh, khiến cho rượu màu đỏ nhạt trong đó chảy ra ồ ồ.

Chỉ thấy những rượu này lúc đầu còn rất bình thường, nhưng tiếp xúc lâu với không khí, lại dần dần biến thành màu đen, còn phát ra từng trận mùi hôi thối.

Nguyên lai, Long Nha Sa này bản thân cũng không độc tính, nhưng chỉ cần cùng Long khí gặp nhau, sẽ hóa thành một loại kỳ độc tên là "Hắc Long Sa".

Mặc dù Lạc Hồng không tu Độc đạo, nhưng cũng đã xem qua những điển tịch mà A Tử thu thập được từ trong Vạn Độc quật, nên vẫn tương đối hiểu rõ loại độc này.

“Không ngờ ngươi lại phát hiện ra! Chẳng lẽ Từ mỗ đã lộ sơ hở gì?”

Từ Ứng Hổ thấy thế cũng không giả bộ nữa, từ trong ngực móc ra một viên đan dược giải độc ăn vào.

Hắn vì để Lạc Hồng yên tâm uống rượu độc, không tiếc uống trước, chỉ âm thầm chậm lại hô hấp, để độc phát chậm một chút, không ngờ lại không lừa được Lạc Hồng!

“Lạc đạo hữu, lão phu thật đúng là coi thường ngươi rồi.

Nhưng rượu độc này vốn chỉ dệt hoa trên gấm mà thôi, dù sao lão phu cũng không muốn làm ngươi bị thương quá mức.”

Lúc này Tôn Đồ cũng buông mặt nạ xuống, vẻ mặt âm hiểm cười nói.

“Tôn thành chủ không cần nói những lời thừa này, muốn Lạc mỗ thúc thủ chịu trói, các ngươi động thủ đi!”

Lạc Hồng xoay chuyển nắm đấm, trong mắt bộc phát ra chiến ý bàng bạc.

Những năm này tu vi nhục thân của hắn mặc dù là đột nhiên tăng mạnh, nhưng chưa bao giờ giao thủ với người khác, đã sớm có chút ngứa ngáy khó nhịn.

“Hai người các ngươi đi thử xem chất lượng của hắn trước đi!”

Mặc dù Tôn Đồ tự tin có thể dựa vào tu vi chênh lệch thật lớn để trấn áp Lạc Hồng, nhưng tính tình thích tránh ở phía sau màn, vẫn là làm cho y quyết định trước hết để cho hai người Từ Ứng Hổ đi dò xét Lạc Hồng.

Từ Ứng Hổ nghe vậy còn có chút do dự, nhưng Phương Thiền ở một bên cũng đã trực tiếp nhào tới.

Thường ngày, người này đều đi theo bên cạnh Tôn Đồ, chính là tâm phúc của gã, bộ dạng lúc nào cũng si ngốc.

Nhưng giờ phút này động thủ, hai mắt hắn lại đại phóng tinh mang, tựa như triệt để thức tỉnh lại!

Trong nháy mắt đã tới gần, cánh tay phải Phương Thiền khẽ động, bỗng nhiên trở nên mơ hồ, lập tức một nắm đấm đen nhánh tựa như điện đánh thẳng mặt Lạc Hồng.

Một kích này giản dị tự nhiên, hiển nhiên là Phương Thiền muốn thăm dò lực lượng nhục thân Lạc Hồng.

Mà Lạc Hồng ứng đối cũng đơn giản đến cực điểm, nắm tay phải như tàn ảnh đánh ra, va chạm với nắm đấm của Phương Thiền!

Một tiếng nổ đùng vang lên, lực lượng trùng kích cường đại từ giữa hai người bộc phát ra.

Lúc này Phương Thiền không chịu nổi cự lực. “Đạp, đạp, đạp" ba bước, mỗi bước đều để lại dấu chân thật sâu trên mặt đất, khiến mặt đất xung quanh rạn nứt!

Sau khi đứng vững, Phương Thiền có chút không dám tin nhìn về phía cánh tay phải của mình, chỉ thấy nó run nhè nhẹ, tấm da thú màu đen vốn buộc trên đó đã vỡ tung vô ảnh.

Từ Ứng Hổ thấy thế biến sắc, Phương Thiền chính là cao thủ thứ hai trong Bạch Nham thành, thực lực đã đạt tới Thái Ất trung kỳ, đả thông trọn vẹn hai trăm mười lăm huyền khiếu.

Nhưng hiện tại xem ra, lực lượng nhục thể của hắn còn không bằng Lạc Hồng chỉ có Thái Ất sơ kỳ.

Rất rõ ràng, Lạc Hồng trước đó đã ẩn giấu đi tu vi huyền đạo của mình!

Mặc dù bây giờ Tôn Đồ còn có thể ổn định được, nhưng cũng khẽ cau mày, gã cũng không thích loại biến số này.

Nhưng mà, Phương Thiền sau một thời gian ngắn ngây người, thần sắc lộ ra cực kỳ hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Lạc Hồng phảng phất như đang nhìn một con mồi cực kỳ có giá trị.

“Ngươi rất không tệ!”

Vừa mới nói xong, hai mắt Phương Thiền đột nhiên trở nên một mảnh huyết hồng, trong cơ thể bỗng nhiên vang lên thanh âm "Lốp bốp", thân thể bành trướng kịch liệt, lập tức biến thành gấp hai lần lúc đầu, làn da thì biến thành một mảnh đỏ thẫm, hiện ra từng sợi gân xanh thô to cùng cơ bắp kết thành.

Càng kinh người hơn là, lúc này trên người hắn đang tỏa ra bạch quang hơn hai trăm cái huyền khiếu, toàn bộ đều biến thành màu huyết hồng, còn có từng đạo khí lưu màu máu thoát ra từ trong cơ thể, bay múa vờn quanh thân thể hắn!

Bí thuật huyền đạo như thế vừa ra, không gian chung quanh Phương Thiền lập tức ông ông run rẩy, cả ngọn núi cũng theo đó lắc lư, hiện ra từng vết rách.

“Chết!”

Phương Thiền hét to, rút hai thanh ngân văn cự phủ sau lưng ra, như cuồng phong thẳng hướng Lạc Hồng.

“Dùng huyền khí ta luyện chế để giết ta? Ai cho ngươi lá gan đó!”

Nói xong, ánh mắt Lạc Hồng đột nhiên trở nên mãnh liệt, dưới chân khẽ động, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

“Dừng tay!”

Tôn Đồ tựa hồ nhìn thấy gì đó, lúc này hai mắt trừng lên, hét to một tiếng đồng thời đánh ra một quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook