Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)
Chương 1989: Nội Đấu!
Lạc Thanh Tử
26/11/2024
“Lệ đạo hữu, xem bộ dạng bọn hắn nhất thời nửa khắc không kết thúc được, chúng ta có muốn hay không.”
Phương Thiền nhìn Hàn Lập, nghiêng đầu nhìn ngọn cây nói.
“Lạc sư huynh, cơ hội lần này thật sự không tệ.”
Hàn Lập giờ phút này cũng có chút động tâm, liền truyền âm nói.
“Ha ha, sư đệ cẩn thận, lại có người đến.”
Lạc Hồng lại khẽ cười một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Cái gì!”
Trong lòng Hàn Lập cả kinh, vội vàng nhìn về phía cửa vào Thần điện.
Cơ hồ là cùng một thời gian, “Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, hai phiến cửa lớn nặng nề của Thần Điện bỗng nhiên nổ tung, khối đá lớn bay thẳng đến chỗ mọi người!
“Cẩn thận!”
Hàn Lập lúc này nhắc nhở một tiếng, lách mình tránh thoát một tảng đá lớn trước mặt.
Tuy chuyện xảy ra đột ngột, nhưng đám người Hàn Lập hầu như đã giải quyết địch nhân, tất cả đều hữu kinh vô hiểm tránh né cự thạch.
Nhưng tình huống bên bốn người Chú Viêm thì không tốt lắm.
“A!”
Từ Ứng Long đột nhiên hét thảm một tiếng, một dòng máu lớn từ phần bụng trào ra, trong đó còn kèm theo những mảnh vỡ của nội tạng!
Thì ra, vừa rồi hắn vì tránh né một tảng đá lớn mà bị mấy chiến đao khôi lỗi tìm được cơ hội, một đao cơ hồ chém đứt ngang người!
“Kẻ nào!”
Chú Viêm giận dữ, ra sức một quyền, tạm thời bức mở chiến đao khôi lỗi trước mặt, liền quay đầu nhìn về phía cửa vào thần điện.
“Ha ha ha, không ngờ hai vị thành chủ của Thanh Dương và Bạch Nham đều ở đây.
Yên tâm, chúng ta không cướp con rối của các ngươi, chỉ cần chìa khóa kia.”
Theo một trận cười, năm bóng người đi vào trong đại điện.
Hai người trong đó chính là thành chủ Thông Dư - Tần Nguyên và Phù Kiên của hai thành Huyền Chỉ.
Mà ở giữa hai người bọn họ, còn có một nam tử Âm Kiêu mũi như ưng, chính là trưởng lão Huyền Thành Đại La sơ kỳ Thiệu Ưng!
Đi theo sau ba người bọn họ là một nam tử cao lớn, thân quấn đầy băng vải màu trắng, cùng một trung niên nam tử mập lùn, bọn họ theo thứ tự là thân tín của Tần Nguyên cùng Phù Kiên.
“Tần đạo hữu, Phù đạo hữu, chúng ta đều là tu sĩ Huyền Thành, chư vị nếu đến sớm một bước, chúng ta cũng nguyện ý cùng các ngươi chiếm chìa khóa này.
Nhưng hôm nay chúng ta đã nhanh chóng san bằng tất cả trở ngại, lúc này các ngươi mới tới hái quả đào, có phải có chút không ổn hay không?”
Thần Dương nhìn đám người Tần Nguyên, chau mày nói.
“Khụ khụ. Ai muốn cùng người phản chủ như ngươi chiếm chung một cái chìa khóa chứ!
Thiệu trưởng lão, bớt nói nhảm với bọn họ, mời ngươi đi ngăn cản Chú Viêm kia, chúng ta đi lấy bảo!”
Tần Nguyên khinh thường nhìn Thần Dương, lập tức chắp tay nói với Thiệu Ưng bên cạnh.
“Các ngươi!”
Thần Dương nghe vậy trong lòng giận dữ, nhưng không đợi gã phát tác, Thiệu Ưng đã bay nhào tới, một bàn tay phải như hắc thiết chộp thẳng tới cổ họng Chú Viêm!
“Đáng chết, Lệ đạo hữu, chúng ta đều là đồng môn cống hiến, kính xin xuất thủ tương trợ!”
Thần Dương lập tức phân tích ra thế cục trên trận, bọn họ bên này đã trọng thương một người, Chú Viêm thực lực mạnh nhất còn bị Thiệu Ưng ngăn chặn, còn lại gã và Hiên Viên Hành phải đề phòng những chiến đao khôi lỗi kia, lại phải ứng đối thế công của bốn người Tần Nguyên, có thể nói là tràn ngập nguy cơ.
Thật tình không biết, lúc Thần Dương truyền âm, Phù Kiên bên kia cũng không nhàn rỗi.
“Lệ đạo hữu, chỉ cần ngươi không dẫn người ra tay, sau đó hai thành chúng ta chắc chắn xuất ra một phần thù lao coi như tạ lễ!”
“Sư huynh, chúng ta giúp bên nào? Hay là đều giết?”
Hàn Lập không lập tức đáp lại, mà truyền âm trưng cầu ý kiến về phía Lạc Hồng.
“Sư đệ cứ khuyên giải, không cần động thủ.”
Lạc Hồng lại thần thần bí bí trả lời.
“Khuyên hòa?”
Hàn Lập nghe vậy nhất thời không hiểu ra sao, nhưng lập tức tươi cười nói:
“Chư vị, chúng ta đều là tu sĩ Huyền Thành, cần gì phải náo loạn đến mức này.
Hiện tại Khôi Thành còn chưa xuất hiện mấy người, nội đấu không có tiết chế cũng không phải là cử chỉ sáng suốt gì.”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay nếu bọn họ không thức thời, chỉ có một con đường chết!”
Thiệu Ưng lúc này khịt mũi coi thường mà nói.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, một tiếng quát mắng liền từ cửa vào Thần điện truyền đến:
“Đồ khốn kiếp! Ta đã dặn ngươi như thế nào? Tất cả đều quên sao?”
Thanh âm này chẳng những rất uy nghiêm, hơn nữa ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ lạ, để cho trái tim của tất cả mọi người nghe được đều không khỏi rung động theo.
Mọi người trong điện lúc này biến sắc, nhao nhao nhìn lại cửa ra vào, chỉ thấy lại có bốn đạo nhân ảnh đi đến.
Trong đó hai người cầm đầu là một trung niên hán tử tướng mạo tầm thường, cùng một vị lão giả dáng người thấp lùn tráng kiện, thoạt nhìn đều rất bình thường, đúng là Ách Quái và Lục Hoa phu nhân!
Mà một đôi nam nữ mặc cốt giáp đi theo phía sau bọn họ, chính là huynh muội Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh.
“Thành chủ đại nhân!”
Sắc mặt Thiệu Ưng tái nhợt, gã còn tưởng rằng lúc trước Ách Quái nói với gã chẳng qua là lời xã giao, không nghĩ tới đã tiến vào Đại Khư, bọn họ còn phải đoàn kết nhất trí.
“Thất thần làm gì, còn không mau giải quyết hết những khôi lỗi này!”
Ách Quái tức giận nói, may mắn lão tới kịp, nếu không thủ hạ của lão suýt nữa đã thành đại họa!
“Kỳ quái, Ách Quái vậy mà lại vì Thần Dương và Chú Viêm mà quát lớn Thiệu Ưng, người sau chính là trưởng lão Huyền Thành, tâm phúc chân chính của hắn a!”
Hàn Lập thấy thế thập phần không hiểu, nhưng cũng minh bạch lúc trước Lạc sư huynh đã nhận ra Ách Quái đến, nên mới không để cho gã xuất thủ.
“Sự tình khác thường tất có yêu, vi huynh đoán Ách Quái này muốn lợi dụng tứ đại thành chủ làm chút gì đó, nếu không sẽ không để ý đến sinh tử của bọn hắn như vậy.”
Lạc Hồng đúng lúc đề điểm.
Hàn Lập không khỏi gật đầu nhẹ, âm thầm cảnh giác.
Trước mặt Ách Quái, bất luận là bốn người Thần Dương hay là Thiệu Ưng bọn hắn, tự nhiên đều không dám lỗ mãng.
Vì vậy, dưới sự liên thủ của hai vị Đại La Huyền Sĩ, những chiến đao khôi lỗi này rất nhanh đã bị hủy đi thất linh bát lạc.
“Tham kiến thành chủ!”
Sau khi bên trong thần điện an tĩnh lại, tất cả mọi người đi tới trước mặt Ách Quái, cung kính hành lễ với lão.
“Tần thành chủ, Phù thành chủ, hai vị thật sự là hảo bản lĩnh, bí bảo chưa mò được một cọng lông, đại địch còn không biết trốn ở nơi nào, liền tập trung tinh thần trước tiên làm cho đấu tranh nội bộ, chẳng lẽ các ngươi cứ thích tự giết lẫn nhau như vậy? Ân?”
Sắc mặt Ách Quái âm trầm nhìn Tần Nguyên và Phù Kiên, phóng xuất ra khí tức khủng bố như hoang thú thượng cổ.
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ chỉ là quá muốn bảo quản chìa khoá ở trong tay mình, sau đó tự mình hiến cho thành chủ, lúc này mới nhất thời sốt ruột tranh công, xung đột với Chú đạo hữu và Thần đạo hữu!”
Tần Nguyên vội vàng đổ mồ hôi giải thích.
“Ha ha, Tần đạo hữu, lúc này ngươi ngược lại là rất lưu loát, một chút không thở hổn hển, cũng không ho khan.”
Thần Dương làm sao bỏ qua cơ hội như vậy, lúc này cười châm chọc nói.
“Việc này đích thật là sai lầm nhất thời của chúng ta, về sau chắc chắn bồi thường cho Bạch Nham cùng Thanh Dương hai thành, mong thành chủ thứ tội!”
Phù Kiên không để ý đến Thần Dương, thuận theo lời Tần Nguyên nói liền chắp tay cầu xin tha thứ nói.
“Hừ, niệm tình các ngươi cũng là vì đại kế Huyền Thành ta, hôm nay trước không trừng phạt, đợi ngày sau trở về, ta sẽ tính toán với các ngươi!”
Ách Quái rõ ràng là muốn giơ lên cao, nhẹ nhàng buông xuống, giáo huấn một phen, liền thu liễm khí tức, cười nhìn về phía Hàn Lập nói:
“Lệ đạo hữu, không thể tưởng được trong những người này ngươi là người có quan niệm đại cục nhất.
Tốt lắm, lập tức liền do ngươi đi thu Thánh Thược.”
Nhất thời, kể cả Hàn Lập ở bên trong, mọi người tại đây đều vẻ mặt ngạc nhiên.
Ách Quái đã đến, vậy mà không tự đi thu Thánh Thược, ngược lại muốn luận công ban thưởng, đúng là làm cho người ta xem không hiểu.
“Hàn sư đệ không cần nghi hoặc, hơn phân nửa là hắn đã cảm ứng được cái Thánh Thược trong cơ thể đệ, dứt khoát để đệ bảo quản một chút, dù sao cuối cùng cũng phải lấy ra.”
Lạc Hồng đúng lúc giải thích nghi hoặc cho Hàn Lập.
“Thì ra là thế, vậy liền giải thích được.”
Hàn Lập nghe vậy lập tức hiểu ra, cũng không từ chối, nói một tiếng cảm ơn rồi nhảy lên đại thụ đồng xanh.
Tuy rằng cái Thánh Thược này cũng có cấm chế tinh thần bảo hộ, nhưng không thể nghi ngờ là không làm khó được Hàn Lập, rất nhanh hắn liền đem cái Thánh Thược thứ hai dung nhập vào trong cơ thể.
“Đông đông đông!”
Một trận tiếng tim đập dồn dập truyền đến, hai chiếc thánh thược gặp nhau sinh ra một chút biến hóa, lại đồng thời như trái tim nhảy lên.
Lập tức, một dòng nước nóng chảy ra từ trong hai chiếc chìa khóa, tràn vào trong cơ thể Hàn Lập, khiến cho khí huyết của hắn nhanh chóng phun trào, đúng là mở ra một huyền khiếu!
Ngoài kinh hỉ, Hàn Lập vội vàng thu liễm khí tức bản thân, nhưng vẫn lộ ra ngoài một tia, khiến cho tất cả mọi người ghé mắt nhìn qua.
“Xin hỏi thành chủ, chìa khoá này đến tột cùng có thể mở ra một địa phương như thế nào?”
Thần sắc Hàn Lập tự nhiên chuyển dời lực chú ý của mọi người.
Ách Quái nghe vậy cũng không vạch trần Hàn Lập, mà trước tiên nói về chuyện Thánh Thược, sau đó liền nhấn mạnh:
“Sâu trong Đại Khư cất giấu một bộ hài cốt nắm giữ sức mạnh vô tận, đó là chí bảo chân chính có uy năng nghiêng trời lệch đất, phàm là đạt được vuốt vảy của bộ hài cốt kia thì chúng ta đều sẽ đạt được lợi ích to lớn.
Lần này ta và Sa Tâm đến đây là vì tranh đoạt hài cốt kia!
Ngoài ra, các ngươi đoạn đường này cũng không nhìn thấy thiên địa kỳ trân, cũng có thể tại nơi bộ hài cốt ngủ say kia tìm được không ít!
Đây là một cơ duyên cực lớn, mỗi người chúng ta đều có thể thắng lợi trở về, căn bản không cần nội đấu, chỉ cần cẩn thận Khôi Thành là được!
Mặc dù đã nếm qua một lần bánh nướng, nhưng Ách Quái nói sinh động như thật, đồng thời ngay cả lão cũng lộ ra vẻ cực độ khát vọng, lúc này lại gợi lên lòng tham của mọi người.
Đây chính là kết quả Ách Quái muốn thấy, cũng may Hàn Lập sớm đã biết chuyện Tích Lân Thánh Hài, lập tức không bị lừa gạt chút nào.
“Lệ đạo hữu, tuyệt không thể để Ách Quái đạt được bộ hài cốt kia, nếu không chúng ta đều phải chết!”
Thần Dương đột nhiên truyền âm nói.
“Thần đạo hữu ngay cả thẳng thắn đối đãi cũng không làm được, không cần lãng phí miệng lưỡi nữa.”
Hiện tại Hàn Lập không hề tín nhiệm Thần Dương, căn bản không muốn nghe gã nói chuyện.
“Ai, nếu Lệ đạo hữu nhất định phải biết, Thần mỗ cũng không gạt ngươi nữa.
Kỳ thật Thần mỗ sớm nhất cũng không phải là Huyền Sĩ Thanh Dương thành, mà là tu luyện tại Huyền Thành.
Năm đó, Thần mỗ và huynh trưởng Thần Liệt đều là gián điệp do Ách Quái bồi dưỡng, tương lai đều bị lão phái đi ẩn núp ở thành trì khác.
Mà vì đảm nhiệm nhiệm vụ này, chúng ta đều đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Nhưng ở thời điểm khảo hạch cuối cùng, chúng ta đều bị sắp xếp ám sát lẫn nhau!
Cuối cùng huynh trưởng của ta chết trên tay ta, từ ngày đó trở đi, ta đã thề phải khiến Ách Quái nợ máu trả bằng máu!”
Thần Dương thở dài một tiếng, nói ra ân oán gút mắc giữa hắn và Ách Quái.
“Lợi hại a, Thần Dương này thật sự là có thể giả bộ, khảo thí phục tùng tính như vậy cũng có thể thông qua, phàm là hắn giết chết huynh trưởng thì có một chút chần chờ, sau đó lộ ra một chút bi thương, đều khó có khả năng sống đến ngày nay!”
Lạc Hồng nghe xong, cũng không khỏi cảm thấy không dễ dàng cho Thần Dương.
“Lạc sư huynh, ngươi có ý kiến gì với Ách Quái?”
Hàn Lập cũng không quan tâm đến tao ngộ bi thảm của Thần Dương, hắn muốn báo thù, không có lý do để mình đi liều mạng.
“Hắn nhất định phải chết, nhưng chúng ta không cần thiết phải tham gia vào kế hoạch của Thần Dương, vi huynh có chuẩn bị khác.”
Lạc Hồng cũng muốn cho Ách Quái chết, nhưng phương thức lại đặc biệt hơn một chút.
“Đã rõ.”
Trong nháy mắt Hàn Lập đã biết đúng mực, lập tức hứa hẹn với Thần Dương, chỉ cần Ách Quái biểu hiện bất lợi với bọn hắn, bọn hắn sẽ lập tức xuất thủ, nếu không đừng tới làm phiền.
“Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể để cho người Khôi Thành giành trước.”
Ách Quái ra lệnh một tiếng, liền dẫn đầu đám người đi ra ngoài thần điện.
Nhưng mà mới vừa ra cửa, cả tòa thần điện liền kịch liệt đung đưa, trên vách tường hiện ra từng vết rạn, đồng thời không ngừng biến lớn, để vô số đá vụn rơi xuống.
Tình cảnh này giống y đúc với Thánh Thược sau khi Hàn Lập lấy đi.
Đám người Tần Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút bối rối.
“Không cần hoảng, chỉ là sụp đổ mà thôi.”
Ách Quái lúc này nhàn nhạt mở miệng, lập tức vung ống tay áo lên, bắn ra một đạo bạch quang, phóng lên trời.
Chỉ thấy bạch quang này vừa rời khỏi ống tay áo Ách Quái, liền nhanh chóng phóng lớn phóng ra, hóa thành một cột sáng màu trắng dài chừng mười trượng, trong đó chớp động từng đạo hồ quang điện cực nóng, phát ra thanh âm đôm đốp làm cho người run rẩy.
“Ầm" một tiếng, đỉnh chóp cả không gian bị bạch sắc quang trụ oanh ra một lỗ lớn, nối lên mặt đất, để họ nhìn rõ hoàng vân trên không.
Thấy uy thế này, mọi người lại càng kính sợ Ách Quái sâu hơn một tầng.
Sau đó, không cần Ách Quái thúc giục, mọi người đều thả người nhảy vào trong hố, dễ dàng mượn lực mấy lần liền đi lên mặt đất.
Mà đám người vừa rời khu vực tế đàn, toàn bộ mặt đất bên trong chấn động triệt để sụp đổ, chìm vào dưới mặt đất.
“Đừng nhìn, tế đàn trầm xuống, sẽ có lượng lớn khôi lỗi tuôn ra.
Chúng ta tuy không sợ chúng nó, nhưng cũng không cần thiết vì chúng nó lãng phí thời gian, đều theo ta mau chóng rời khỏi nơi này.”
Ách Quái hiển nhiên cũng đã chứng kiến khôi lỗi đại quân sau khi tế đàn chìm xuống, nhắc nhở một tiếng, liền bắt đầu chạy như điên ra khỏi thành.
Trước đó thu hoạch Khôi Lỗi đã đủ nhiều, Hàn Lập lúc này dẫn người đuổi theo đại bộ đội rút lui khỏi.
Không bao lâu, đại lượng Xích Giáp Khôi Lỗi từ dưới đất leo ra, tốc độ di động của bọn chúng so với Lang Thủ Khôi Lỗi trước đó nhanh hơn nhiều.
Trên thân bọn người Thần Dương đều có chút thương thế, không cách nào phát huy ra tốc độ cao nhất, lập tức mơ hồ bị đuổi kịp.
“Lục Hoa đạo hữu.”
Ách Quái thấy thế gọi Lục Hoa phu nhân một tiếng.
Trong nháy mắt, y liền hiểu ý, đưa tay vòng qua bên hông một cái, bàn tay lóe lên ánh sáng màu xám, liền nhiều ra một lư hương màu xám.
Trên lư hương này, ánh sao lấp lánh, rõ ràng cũng là một kiện Tinh khí, mà theo Lục Hoa phu nhân niệm động pháp quyết, lúc này liền có mảng lớn khói bụi từ trong lò chen chúc ra, cũng nhanh chóng khuếch tán ra, ở phía sau lưng mọi người tạo thành một đạo khói chướng dài đến mấy ngàn trượng.
Những khôi lỗi màu đỏ kia chỉ cần bị khói xám bao lại, hành động lập tức trở nên chậm chạp, nhưng lại không có nửa điểm ảnh hưởng đối với bọn Hàn Lập.
“Tinh khí tương tự Bát Phương Bạch Ngọc Trụ sao? Thủ đoạn của Lục Hoa phu nhân này thật đúng là nhiều!”
Lúc này Hàn Lập mới nhìn ra, thần thông của đám khói màu xám kia không khác lắm so với thần thông huyền khí mà lực sĩ cầm kích lúc trước trấn áp Lạc Hồng, chẳng qua hiệu quả kém hơn không ít, nhưng phạm vi lại cực lớn.
Phương Thiền nhìn Hàn Lập, nghiêng đầu nhìn ngọn cây nói.
“Lạc sư huynh, cơ hội lần này thật sự không tệ.”
Hàn Lập giờ phút này cũng có chút động tâm, liền truyền âm nói.
“Ha ha, sư đệ cẩn thận, lại có người đến.”
Lạc Hồng lại khẽ cười một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Cái gì!”
Trong lòng Hàn Lập cả kinh, vội vàng nhìn về phía cửa vào Thần điện.
Cơ hồ là cùng một thời gian, “Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, hai phiến cửa lớn nặng nề của Thần Điện bỗng nhiên nổ tung, khối đá lớn bay thẳng đến chỗ mọi người!
“Cẩn thận!”
Hàn Lập lúc này nhắc nhở một tiếng, lách mình tránh thoát một tảng đá lớn trước mặt.
Tuy chuyện xảy ra đột ngột, nhưng đám người Hàn Lập hầu như đã giải quyết địch nhân, tất cả đều hữu kinh vô hiểm tránh né cự thạch.
Nhưng tình huống bên bốn người Chú Viêm thì không tốt lắm.
“A!”
Từ Ứng Long đột nhiên hét thảm một tiếng, một dòng máu lớn từ phần bụng trào ra, trong đó còn kèm theo những mảnh vỡ của nội tạng!
Thì ra, vừa rồi hắn vì tránh né một tảng đá lớn mà bị mấy chiến đao khôi lỗi tìm được cơ hội, một đao cơ hồ chém đứt ngang người!
“Kẻ nào!”
Chú Viêm giận dữ, ra sức một quyền, tạm thời bức mở chiến đao khôi lỗi trước mặt, liền quay đầu nhìn về phía cửa vào thần điện.
“Ha ha ha, không ngờ hai vị thành chủ của Thanh Dương và Bạch Nham đều ở đây.
Yên tâm, chúng ta không cướp con rối của các ngươi, chỉ cần chìa khóa kia.”
Theo một trận cười, năm bóng người đi vào trong đại điện.
Hai người trong đó chính là thành chủ Thông Dư - Tần Nguyên và Phù Kiên của hai thành Huyền Chỉ.
Mà ở giữa hai người bọn họ, còn có một nam tử Âm Kiêu mũi như ưng, chính là trưởng lão Huyền Thành Đại La sơ kỳ Thiệu Ưng!
Đi theo sau ba người bọn họ là một nam tử cao lớn, thân quấn đầy băng vải màu trắng, cùng một trung niên nam tử mập lùn, bọn họ theo thứ tự là thân tín của Tần Nguyên cùng Phù Kiên.
“Tần đạo hữu, Phù đạo hữu, chúng ta đều là tu sĩ Huyền Thành, chư vị nếu đến sớm một bước, chúng ta cũng nguyện ý cùng các ngươi chiếm chìa khóa này.
Nhưng hôm nay chúng ta đã nhanh chóng san bằng tất cả trở ngại, lúc này các ngươi mới tới hái quả đào, có phải có chút không ổn hay không?”
Thần Dương nhìn đám người Tần Nguyên, chau mày nói.
“Khụ khụ. Ai muốn cùng người phản chủ như ngươi chiếm chung một cái chìa khóa chứ!
Thiệu trưởng lão, bớt nói nhảm với bọn họ, mời ngươi đi ngăn cản Chú Viêm kia, chúng ta đi lấy bảo!”
Tần Nguyên khinh thường nhìn Thần Dương, lập tức chắp tay nói với Thiệu Ưng bên cạnh.
“Các ngươi!”
Thần Dương nghe vậy trong lòng giận dữ, nhưng không đợi gã phát tác, Thiệu Ưng đã bay nhào tới, một bàn tay phải như hắc thiết chộp thẳng tới cổ họng Chú Viêm!
“Đáng chết, Lệ đạo hữu, chúng ta đều là đồng môn cống hiến, kính xin xuất thủ tương trợ!”
Thần Dương lập tức phân tích ra thế cục trên trận, bọn họ bên này đã trọng thương một người, Chú Viêm thực lực mạnh nhất còn bị Thiệu Ưng ngăn chặn, còn lại gã và Hiên Viên Hành phải đề phòng những chiến đao khôi lỗi kia, lại phải ứng đối thế công của bốn người Tần Nguyên, có thể nói là tràn ngập nguy cơ.
Thật tình không biết, lúc Thần Dương truyền âm, Phù Kiên bên kia cũng không nhàn rỗi.
“Lệ đạo hữu, chỉ cần ngươi không dẫn người ra tay, sau đó hai thành chúng ta chắc chắn xuất ra một phần thù lao coi như tạ lễ!”
“Sư huynh, chúng ta giúp bên nào? Hay là đều giết?”
Hàn Lập không lập tức đáp lại, mà truyền âm trưng cầu ý kiến về phía Lạc Hồng.
“Sư đệ cứ khuyên giải, không cần động thủ.”
Lạc Hồng lại thần thần bí bí trả lời.
“Khuyên hòa?”
Hàn Lập nghe vậy nhất thời không hiểu ra sao, nhưng lập tức tươi cười nói:
“Chư vị, chúng ta đều là tu sĩ Huyền Thành, cần gì phải náo loạn đến mức này.
Hiện tại Khôi Thành còn chưa xuất hiện mấy người, nội đấu không có tiết chế cũng không phải là cử chỉ sáng suốt gì.”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay nếu bọn họ không thức thời, chỉ có một con đường chết!”
Thiệu Ưng lúc này khịt mũi coi thường mà nói.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, một tiếng quát mắng liền từ cửa vào Thần điện truyền đến:
“Đồ khốn kiếp! Ta đã dặn ngươi như thế nào? Tất cả đều quên sao?”
Thanh âm này chẳng những rất uy nghiêm, hơn nữa ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ lạ, để cho trái tim của tất cả mọi người nghe được đều không khỏi rung động theo.
Mọi người trong điện lúc này biến sắc, nhao nhao nhìn lại cửa ra vào, chỉ thấy lại có bốn đạo nhân ảnh đi đến.
Trong đó hai người cầm đầu là một trung niên hán tử tướng mạo tầm thường, cùng một vị lão giả dáng người thấp lùn tráng kiện, thoạt nhìn đều rất bình thường, đúng là Ách Quái và Lục Hoa phu nhân!
Mà một đôi nam nữ mặc cốt giáp đi theo phía sau bọn họ, chính là huynh muội Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh.
“Thành chủ đại nhân!”
Sắc mặt Thiệu Ưng tái nhợt, gã còn tưởng rằng lúc trước Ách Quái nói với gã chẳng qua là lời xã giao, không nghĩ tới đã tiến vào Đại Khư, bọn họ còn phải đoàn kết nhất trí.
“Thất thần làm gì, còn không mau giải quyết hết những khôi lỗi này!”
Ách Quái tức giận nói, may mắn lão tới kịp, nếu không thủ hạ của lão suýt nữa đã thành đại họa!
“Kỳ quái, Ách Quái vậy mà lại vì Thần Dương và Chú Viêm mà quát lớn Thiệu Ưng, người sau chính là trưởng lão Huyền Thành, tâm phúc chân chính của hắn a!”
Hàn Lập thấy thế thập phần không hiểu, nhưng cũng minh bạch lúc trước Lạc sư huynh đã nhận ra Ách Quái đến, nên mới không để cho gã xuất thủ.
“Sự tình khác thường tất có yêu, vi huynh đoán Ách Quái này muốn lợi dụng tứ đại thành chủ làm chút gì đó, nếu không sẽ không để ý đến sinh tử của bọn hắn như vậy.”
Lạc Hồng đúng lúc đề điểm.
Hàn Lập không khỏi gật đầu nhẹ, âm thầm cảnh giác.
Trước mặt Ách Quái, bất luận là bốn người Thần Dương hay là Thiệu Ưng bọn hắn, tự nhiên đều không dám lỗ mãng.
Vì vậy, dưới sự liên thủ của hai vị Đại La Huyền Sĩ, những chiến đao khôi lỗi này rất nhanh đã bị hủy đi thất linh bát lạc.
“Tham kiến thành chủ!”
Sau khi bên trong thần điện an tĩnh lại, tất cả mọi người đi tới trước mặt Ách Quái, cung kính hành lễ với lão.
“Tần thành chủ, Phù thành chủ, hai vị thật sự là hảo bản lĩnh, bí bảo chưa mò được một cọng lông, đại địch còn không biết trốn ở nơi nào, liền tập trung tinh thần trước tiên làm cho đấu tranh nội bộ, chẳng lẽ các ngươi cứ thích tự giết lẫn nhau như vậy? Ân?”
Sắc mặt Ách Quái âm trầm nhìn Tần Nguyên và Phù Kiên, phóng xuất ra khí tức khủng bố như hoang thú thượng cổ.
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ chỉ là quá muốn bảo quản chìa khoá ở trong tay mình, sau đó tự mình hiến cho thành chủ, lúc này mới nhất thời sốt ruột tranh công, xung đột với Chú đạo hữu và Thần đạo hữu!”
Tần Nguyên vội vàng đổ mồ hôi giải thích.
“Ha ha, Tần đạo hữu, lúc này ngươi ngược lại là rất lưu loát, một chút không thở hổn hển, cũng không ho khan.”
Thần Dương làm sao bỏ qua cơ hội như vậy, lúc này cười châm chọc nói.
“Việc này đích thật là sai lầm nhất thời của chúng ta, về sau chắc chắn bồi thường cho Bạch Nham cùng Thanh Dương hai thành, mong thành chủ thứ tội!”
Phù Kiên không để ý đến Thần Dương, thuận theo lời Tần Nguyên nói liền chắp tay cầu xin tha thứ nói.
“Hừ, niệm tình các ngươi cũng là vì đại kế Huyền Thành ta, hôm nay trước không trừng phạt, đợi ngày sau trở về, ta sẽ tính toán với các ngươi!”
Ách Quái rõ ràng là muốn giơ lên cao, nhẹ nhàng buông xuống, giáo huấn một phen, liền thu liễm khí tức, cười nhìn về phía Hàn Lập nói:
“Lệ đạo hữu, không thể tưởng được trong những người này ngươi là người có quan niệm đại cục nhất.
Tốt lắm, lập tức liền do ngươi đi thu Thánh Thược.”
Nhất thời, kể cả Hàn Lập ở bên trong, mọi người tại đây đều vẻ mặt ngạc nhiên.
Ách Quái đã đến, vậy mà không tự đi thu Thánh Thược, ngược lại muốn luận công ban thưởng, đúng là làm cho người ta xem không hiểu.
“Hàn sư đệ không cần nghi hoặc, hơn phân nửa là hắn đã cảm ứng được cái Thánh Thược trong cơ thể đệ, dứt khoát để đệ bảo quản một chút, dù sao cuối cùng cũng phải lấy ra.”
Lạc Hồng đúng lúc giải thích nghi hoặc cho Hàn Lập.
“Thì ra là thế, vậy liền giải thích được.”
Hàn Lập nghe vậy lập tức hiểu ra, cũng không từ chối, nói một tiếng cảm ơn rồi nhảy lên đại thụ đồng xanh.
Tuy rằng cái Thánh Thược này cũng có cấm chế tinh thần bảo hộ, nhưng không thể nghi ngờ là không làm khó được Hàn Lập, rất nhanh hắn liền đem cái Thánh Thược thứ hai dung nhập vào trong cơ thể.
“Đông đông đông!”
Một trận tiếng tim đập dồn dập truyền đến, hai chiếc thánh thược gặp nhau sinh ra một chút biến hóa, lại đồng thời như trái tim nhảy lên.
Lập tức, một dòng nước nóng chảy ra từ trong hai chiếc chìa khóa, tràn vào trong cơ thể Hàn Lập, khiến cho khí huyết của hắn nhanh chóng phun trào, đúng là mở ra một huyền khiếu!
Ngoài kinh hỉ, Hàn Lập vội vàng thu liễm khí tức bản thân, nhưng vẫn lộ ra ngoài một tia, khiến cho tất cả mọi người ghé mắt nhìn qua.
“Xin hỏi thành chủ, chìa khoá này đến tột cùng có thể mở ra một địa phương như thế nào?”
Thần sắc Hàn Lập tự nhiên chuyển dời lực chú ý của mọi người.
Ách Quái nghe vậy cũng không vạch trần Hàn Lập, mà trước tiên nói về chuyện Thánh Thược, sau đó liền nhấn mạnh:
“Sâu trong Đại Khư cất giấu một bộ hài cốt nắm giữ sức mạnh vô tận, đó là chí bảo chân chính có uy năng nghiêng trời lệch đất, phàm là đạt được vuốt vảy của bộ hài cốt kia thì chúng ta đều sẽ đạt được lợi ích to lớn.
Lần này ta và Sa Tâm đến đây là vì tranh đoạt hài cốt kia!
Ngoài ra, các ngươi đoạn đường này cũng không nhìn thấy thiên địa kỳ trân, cũng có thể tại nơi bộ hài cốt ngủ say kia tìm được không ít!
Đây là một cơ duyên cực lớn, mỗi người chúng ta đều có thể thắng lợi trở về, căn bản không cần nội đấu, chỉ cần cẩn thận Khôi Thành là được!
Mặc dù đã nếm qua một lần bánh nướng, nhưng Ách Quái nói sinh động như thật, đồng thời ngay cả lão cũng lộ ra vẻ cực độ khát vọng, lúc này lại gợi lên lòng tham của mọi người.
Đây chính là kết quả Ách Quái muốn thấy, cũng may Hàn Lập sớm đã biết chuyện Tích Lân Thánh Hài, lập tức không bị lừa gạt chút nào.
“Lệ đạo hữu, tuyệt không thể để Ách Quái đạt được bộ hài cốt kia, nếu không chúng ta đều phải chết!”
Thần Dương đột nhiên truyền âm nói.
“Thần đạo hữu ngay cả thẳng thắn đối đãi cũng không làm được, không cần lãng phí miệng lưỡi nữa.”
Hiện tại Hàn Lập không hề tín nhiệm Thần Dương, căn bản không muốn nghe gã nói chuyện.
“Ai, nếu Lệ đạo hữu nhất định phải biết, Thần mỗ cũng không gạt ngươi nữa.
Kỳ thật Thần mỗ sớm nhất cũng không phải là Huyền Sĩ Thanh Dương thành, mà là tu luyện tại Huyền Thành.
Năm đó, Thần mỗ và huynh trưởng Thần Liệt đều là gián điệp do Ách Quái bồi dưỡng, tương lai đều bị lão phái đi ẩn núp ở thành trì khác.
Mà vì đảm nhiệm nhiệm vụ này, chúng ta đều đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Nhưng ở thời điểm khảo hạch cuối cùng, chúng ta đều bị sắp xếp ám sát lẫn nhau!
Cuối cùng huynh trưởng của ta chết trên tay ta, từ ngày đó trở đi, ta đã thề phải khiến Ách Quái nợ máu trả bằng máu!”
Thần Dương thở dài một tiếng, nói ra ân oán gút mắc giữa hắn và Ách Quái.
“Lợi hại a, Thần Dương này thật sự là có thể giả bộ, khảo thí phục tùng tính như vậy cũng có thể thông qua, phàm là hắn giết chết huynh trưởng thì có một chút chần chờ, sau đó lộ ra một chút bi thương, đều khó có khả năng sống đến ngày nay!”
Lạc Hồng nghe xong, cũng không khỏi cảm thấy không dễ dàng cho Thần Dương.
“Lạc sư huynh, ngươi có ý kiến gì với Ách Quái?”
Hàn Lập cũng không quan tâm đến tao ngộ bi thảm của Thần Dương, hắn muốn báo thù, không có lý do để mình đi liều mạng.
“Hắn nhất định phải chết, nhưng chúng ta không cần thiết phải tham gia vào kế hoạch của Thần Dương, vi huynh có chuẩn bị khác.”
Lạc Hồng cũng muốn cho Ách Quái chết, nhưng phương thức lại đặc biệt hơn một chút.
“Đã rõ.”
Trong nháy mắt Hàn Lập đã biết đúng mực, lập tức hứa hẹn với Thần Dương, chỉ cần Ách Quái biểu hiện bất lợi với bọn hắn, bọn hắn sẽ lập tức xuất thủ, nếu không đừng tới làm phiền.
“Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể để cho người Khôi Thành giành trước.”
Ách Quái ra lệnh một tiếng, liền dẫn đầu đám người đi ra ngoài thần điện.
Nhưng mà mới vừa ra cửa, cả tòa thần điện liền kịch liệt đung đưa, trên vách tường hiện ra từng vết rạn, đồng thời không ngừng biến lớn, để vô số đá vụn rơi xuống.
Tình cảnh này giống y đúc với Thánh Thược sau khi Hàn Lập lấy đi.
Đám người Tần Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút bối rối.
“Không cần hoảng, chỉ là sụp đổ mà thôi.”
Ách Quái lúc này nhàn nhạt mở miệng, lập tức vung ống tay áo lên, bắn ra một đạo bạch quang, phóng lên trời.
Chỉ thấy bạch quang này vừa rời khỏi ống tay áo Ách Quái, liền nhanh chóng phóng lớn phóng ra, hóa thành một cột sáng màu trắng dài chừng mười trượng, trong đó chớp động từng đạo hồ quang điện cực nóng, phát ra thanh âm đôm đốp làm cho người run rẩy.
“Ầm" một tiếng, đỉnh chóp cả không gian bị bạch sắc quang trụ oanh ra một lỗ lớn, nối lên mặt đất, để họ nhìn rõ hoàng vân trên không.
Thấy uy thế này, mọi người lại càng kính sợ Ách Quái sâu hơn một tầng.
Sau đó, không cần Ách Quái thúc giục, mọi người đều thả người nhảy vào trong hố, dễ dàng mượn lực mấy lần liền đi lên mặt đất.
Mà đám người vừa rời khu vực tế đàn, toàn bộ mặt đất bên trong chấn động triệt để sụp đổ, chìm vào dưới mặt đất.
“Đừng nhìn, tế đàn trầm xuống, sẽ có lượng lớn khôi lỗi tuôn ra.
Chúng ta tuy không sợ chúng nó, nhưng cũng không cần thiết vì chúng nó lãng phí thời gian, đều theo ta mau chóng rời khỏi nơi này.”
Ách Quái hiển nhiên cũng đã chứng kiến khôi lỗi đại quân sau khi tế đàn chìm xuống, nhắc nhở một tiếng, liền bắt đầu chạy như điên ra khỏi thành.
Trước đó thu hoạch Khôi Lỗi đã đủ nhiều, Hàn Lập lúc này dẫn người đuổi theo đại bộ đội rút lui khỏi.
Không bao lâu, đại lượng Xích Giáp Khôi Lỗi từ dưới đất leo ra, tốc độ di động của bọn chúng so với Lang Thủ Khôi Lỗi trước đó nhanh hơn nhiều.
Trên thân bọn người Thần Dương đều có chút thương thế, không cách nào phát huy ra tốc độ cao nhất, lập tức mơ hồ bị đuổi kịp.
“Lục Hoa đạo hữu.”
Ách Quái thấy thế gọi Lục Hoa phu nhân một tiếng.
Trong nháy mắt, y liền hiểu ý, đưa tay vòng qua bên hông một cái, bàn tay lóe lên ánh sáng màu xám, liền nhiều ra một lư hương màu xám.
Trên lư hương này, ánh sao lấp lánh, rõ ràng cũng là một kiện Tinh khí, mà theo Lục Hoa phu nhân niệm động pháp quyết, lúc này liền có mảng lớn khói bụi từ trong lò chen chúc ra, cũng nhanh chóng khuếch tán ra, ở phía sau lưng mọi người tạo thành một đạo khói chướng dài đến mấy ngàn trượng.
Những khôi lỗi màu đỏ kia chỉ cần bị khói xám bao lại, hành động lập tức trở nên chậm chạp, nhưng lại không có nửa điểm ảnh hưởng đối với bọn Hàn Lập.
“Tinh khí tương tự Bát Phương Bạch Ngọc Trụ sao? Thủ đoạn của Lục Hoa phu nhân này thật đúng là nhiều!”
Lúc này Hàn Lập mới nhìn ra, thần thông của đám khói màu xám kia không khác lắm so với thần thông huyền khí mà lực sĩ cầm kích lúc trước trấn áp Lạc Hồng, chẳng qua hiệu quả kém hơn không ít, nhưng phạm vi lại cực lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.