Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)
Chương 1982: Song Hoàng Hội
Lạc Thanh Tử
19/11/2024
Khoảng chừng một nén nhang sau, Lạc Hồng đã đến gần vị trí của cung điện đổ nát kia.
Chỉ thấy dưới chân một ngọn núi toàn thân đen nhánh, thẳng tắp nhập mây, phảng phất như trụ trời màu đen, có một cung điện màu xám đen.
Quy mô của nó rất khổng lồ, khó có thể nhìn ra toàn cảnh, nhưng không biết đã gặp phải biến cố gì, bây giờ đã sụp đổ hơn phân nửa.
Lạc Hồng không do dự, chọn một con đường lớn, đi vào trong cung điện.
Còn không đợi hắn dò xét bao xa, một trận tiếng bước chân ngột ngạt từ phía trước truyền đến.
Rất nhanh, một con khôi lỗi màu vàng cao mấy trượng từ một góc rẽ đi ra, hai mắt lóe lên ánh sáng màu vàng vẫn đang không ngừng quét qua, bộ dạng tuần tra.
Khôi lỗi này trông như một Cự Viên cánh tay dài, mặc trên người một bộ áo giáp nặng nề, đã bị tàn phá hơn phân nửa, trong tay cầm theo một thanh chiến đao răng cưa cũ nát, không biết đã bị thời gian gột rửa bao nhiêu năm tháng.
Chỉ bất quá, Lạc Hồng liếc mắt liền nhìn thấy trên áo giáp cùng chiến đao vẫn như cũ có bạch quang bao phủ, đang tản mát ra từng tia từng tia lực lượng tinh thần chấn động.
Rất hiển nhiên, chúng đều là tinh khí!
Trong nháy mắt phát hiện Lạc Hồng, cự viên khôi lỗi phát ra một tiếng gầm nhẹ, chiến đao trong tay giương lên, cách không đánh xuống Lạc Hồng.
Nhất thời, một đạo tinh thần nhận mang bắn ra, thẳng đến cổ Lạc Hồng.
Lạc Hồng thấy thế cũng không chút hoang mang, tiện tay phách không một chưởng, liền đánh ra một đạo kình lực vô hình, chẳng những đem tinh thần nhận mang đánh nát, mà ngay cả cự viên khôi lỗi cũng lập tức chia năm xẻ bảy.
Nhặt chiến đao răng cưa rơi xuống một bên lên, Lạc Hồng phát hiện phù văn trên đó cực kỳ tương tự với cấm chế ngôi sao của Lục Hoa phu nhân, nhưng cũng không có gì lạ thường.
Dù sao, ở Tích Lân Không Cảnh, lợi dụng lực lượng tinh thần là chuyện bất luận kẻ nào cũng có thể nghĩ đến. Nơi đây tồn tại niên đại đã lâu, xuất hiện qua Luyện Khí Sư vượt qua Lục Hoa phu nhân cũng không kỳ quái.
Ném chiến đao trong tay đi, Lạc Hồng tiếp tục đi về phía chỗ sâu trong cung điện, trên đường đi hắn gặp được không ít khôi lỗi, nhưng không có thu hoạch gì.
Dường như nơi này từng bị người cướp sạch qua, căn bản không nhìn thấy bảo vật có giá trị gì.
Lại sau một lúc lâu, Lạc Hồng đi tới trước một tòa kiến trúc cao lớn màu xám bạc, nhìn giống như là một tế đàn, bị các kiến trúc xung quanh quảng trường vây quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng.
Tế đàn này dùng cự thạch màu xám bạc to lớn chồng lên nhau, vốn là dị thường kiên cố, cho nên được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh.
Ở phía trên cửa vào tế đàn còn lưu lại một tấm biển, phía trên dùng huyền văn viết ba chữ to "Dục Sát điện".
“Thì ra là nơi này.”
Nhìn thấy ba huyền văn này kết hợp với ký ức của nguyên thời không, Lạc Hồng lập tức biết rõ mình đang ở nơi nào trong Đại Khư.
Đại môn tế đàn mở rộng, chỉ lộ ra quang cảnh bên trong mấy trượng, khu vực còn lại đều bị một màu đen kịt bao phủ, làm cho người ta không khỏi có chút chùn bước.
Nhưng Lạc Hồng lại không có sợ hãi, cõng hộp thương cao bằng một người đi qua cửa lớn, tiến vào bên trong tế đàn.
Vừa mới tiến vào tế đàn, một trận lạnh lẽo thấu xương liền bao vây lấy, Lạc Hồng bước chân không ngừng tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Sau một khắc, “Ầm" một tiếng, mặt đất phía trước cách đó không xa đột nhiên nổ tung một cái động lớn, một con viên hầu màu đen cao hơn một trượng từ trong nhảy ra, cánh tay phải vung lên, một vòng đao quang tuyết trắng chém tới cổ Lạc Hồng!
“Keng!”
Nhưng Lạc Hồng lại tựa như không bị đánh lén, duỗi ra kiếm chỉ kẹp một cái, liền vững vàng kẹp lấy loan đao màu trắng đang đánh tới.
Lập tức, hắn hơi phát kình, lại dễ dàng bẻ gãy loan đao màu trắng, ngay sau đó cổ tay rung lên, đoạn nhận liền bắn nhanh tới viên hầu màu đen kia.
Chỉ nghe "Phốc phốc" một tiếng, ngực viên hầu màu đen lập tức bị xuyên qua một vết thương.
Nhưng quỷ dị chính là, trong đó lại không có máu tươi chảy ra, ngược lại lộ ra đại lượng cơ quan kết cấu phức tạp.
Nguyên lai, gia hỏa nhìn giống như lân thú này, vậy mà cũng là khôi lỗi.
Loại thủ đoạn chế khôi này, rõ ràng có chút tương tự thủ đoạn Khôi Thành.
Lạc Hồng trở tay một kích, thành công đánh nát hạch tâm viên hầu màu đen, nó lúc này tựa như cương thi ngã thẳng tắp xuống đất, không hề nhúc nhích.
Giải quyết xong khôi lỗi giống như thủ vệ này, Lạc Hồng tiếp tục xâm nhập tế đàn, hắn xuyên qua một hành lang thật dài, đi vào một đại sảnh hình vuông.
Chỉ thấy nóc đại sảnh khảm nạm mấy trăm khỏa huỳnh thạch màu trắng, tản mát ra bạch quang sáng ngời, chiếu đại sảnh cực kỳ sáng sủa.
Điều này khiến Lạc Hồng liếc mắt một cái đã chú ý tới rất nhiều tượng đá được trưng bày trong đại sảnh.
Những tượng đá này hoặc nằm hoặc đứng, biểu cảm trên mặt cũng khác nhau, có mặt tràn đầy hưng phấn, có tràn ngập thống khổ, dung mạo thần sắc vậy mà không giống nhau, hơn nữa đều sinh động như thật, giống như là người sống trúng thần thông hóa đá.
Ngay khi Lạc Hồng muốn thu hồi ánh mắt, hắn đột nhiên nhìn thấy một pho tượng đá cao năm trượng, giống như sáu tay minh vương đột nhiên vặn vẹo cổ.
Ngay sau đó, tượng đá kia lại huy động sáu tay, nhất tề đập tới Lạc Hồng!
“Ầm!”
Sáu cánh tay khổng lồ đều nện vào chỗ Lạc Hồng đứng ban đầu, tạo thành một cái hố to, khiến cả đại sảnh chấn động kịch liệt.
Lạc Hồng nhảy ra sau tránh né lúc này rơi vào trên bàn tay một pho tượng đá nâng lên, quét mắt đại sảnh một cái, liền trầm giọng mở miệng nói:
“Không biết là vị đạo hữu nào đang nói giỡn với Lạc mỗ, có dám đi ra gặp mặt không?”
Lạc Hồng có thể xác định công kích mình chỉ là một cỗ Khôi Lỗi, hơn nữa áp lực không gian trong Đại Khư so với những nơi khác trong Tích Lân Không Cảnh còn mạnh hơn, thần thức của tất cả mọi người đều bị áp chế cực lớn, cho nên người sau lưng thúc giục kia tất nhiên cũng ở trong đại sảnh này.
“Lạc đại sư, không nghĩ tới Quách mỗ ở bên trong Đại Khư gặp được người đầu tiên lại là ngươi, Khôi Thành chúng ta Thiên cấp thú hạch dùng tốt sao?”
Lục Tí Minh Vương mấp máy môi, truyền ra giọng nói của một nam tử.
Nhưng Lạc Hồng có thể xác định, đối phương không ở trong Khôi Lỗi, mà là mượn nó truyền âm mà thôi.
“Tất nhiên là dùng tốt, Lạc mỗ đã luyện hóa toàn bộ.”
Lạc Hồng xem như ăn ngay nói thật.
“Đừng vội nói bậy, thời gian ngắn như vậy ngươi có thể luyện hóa một viên Thiên cấp thú hạch cũng đã không tệ rồi, thức thời cũng nhanh chóng giao số Thiên Cực thú hạch còn lại ra đây, rồi thề sẽ trung thành với Khôi Thành ta!
Như thế, hôm nay Quách mỗ tha cho ngươi một mạng!”
Giọng nói của Lục Tí Minh Vương đột nhiên lạnh lùng uy hiếp.
“Quách đạo hữu rất tự tin, sao ngươi biết hôm nay không phải Lạc mỗ tha cho ngươi một mạng!”
Lạc Hồng tất nhiên là sẽ không phối hợp, lập tức trực tiếp cười lạnh một tiếng nói.
“Ngươi chỉ là một Luyện Khí Sư cũng dám nhe răng, cũng tốt, hôm nay Quách mỗ sẽ cho ngươi biết một chút thủ đoạn của Khôi Thành chúng ta!”
Dứt lời, Lục Tí Minh Vương không tiếp tục nói nhảm nữa, sáu bàn tay cùng nhau xuất ra, nơi lòng bàn tay liền chui ra một cây trường tiên.
Theo sáu bàn tay của Lục Tí Minh Vương nắm chặt một lần nữa, đại lượng điện xà màu bạc lập tức xuất hiện ở trên sáu đầu trường tiên.
Sau một khắc, tiếng roi gào thét, điện quang màu bạc đan thành một tấm lưới, hung hăng chụp xuống Lạc Hồng.
Nhưng Quách thành chủ ẩn trong bóng tối lại không thấy được thần sắc kinh hoảng nào trên mặt Lạc Hồng, ngược lại nhìn thấy đối phương đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Sợ choáng váng sao? Quả nhiên Luyện Khí Sư là không được.”
Ý niệm trong đầu vừa lên, vô số bóng roi liền rơi vào trên người Lạc Hồng, âm thanh "Ba ba" chói tai không ngừng truyền đến.
Nhưng rất nhanh trên mặt Quách thành chủ liền lộ ra vẻ hoảng sợ, Lạc Hồng thừa nhận sát chiêu Khôi Đạo của hắn đúng là lông tóc không tổn thương!
“Điều này sao có thể! Hắn chỉ là Huyền Sĩ Thái Ất sơ kỳ, mà uy năng sát chiêu này lại đủ để Huyền Sĩ Thái Ất hậu kỳ nhượng bộ lui binh!”
Quách thành chủ giờ phút này quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, nghĩ thầm cho dù tình báo không chuẩn, cũng không đến mức thái quá đến loại trình độ này đi!
“Ha ha, tìm được ngươi rồi!”
Đúng lúc này, cả người Lạc Hồng kích động điện quang màu bạc, nhưng vẫn như cũ giống như người không có việc gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chỗ Quách thành chủ ẩn thân, cũng lộ ra một nụ cười hiền lành.
“Không tốt! Tâm cảnh ta vừa rồi thất thủ, tiết lộ khí tức!”
Quách thành chủ rùng mình, không chút nghĩ ngợi liền điều khiển Lục Tí Minh Vương bỏ qua trường tiên vô dụng, xông lên ngăn Lạc Hồng lại, hắn thì bỏ chạy vào sâu trong tế đàn.
Lạc Hồng thấy thế nụ cười không thay đổi, một cước liền đem sáu tay Minh Vương đánh tới đạp bay ra ngoài, khiến cho trực tiếp đánh tới hướng Quách thành chủ đang bỏ chạy.
“Ầm ầm" một tiếng, một người một Khôi đụng vào nhau, sau đó ngã thành một đoàn, liên tiếp đụng hủy mấy tượng đá.
Khi Quách thành chủ miệng phun máu tươi mà chống đỡ đứng dậy, lúc này thấy Lạc Hồng đang từng bước một tới gần.
“Đạo hữu không phải là không được rồi chứ? Chẳng lẽ Khôi Thành các ngươi chỉ có chút thủ đoạn này?”
Lạc Hồng một mặt đùa cợt nhìn Quách thành chủ chật vật nói.
Nghĩ đến hắn cần cù chăm chỉ, không trộm không cướp, dựa vào hai tay của mình kiếm lấy thú hạch Thiên cấp, tên này lại muốn đến cướp, đúng là con đường đáng chết!
“Đừng có càn rỡ, ngươi đã muốn lưỡng bại câu thương, vậy Quách mỗ sẽ thành toàn cho ngươi!”
Ý thức được không dốc sức liều mạng không được, trong đôi mắt Quách thành chủ lóe lên ánh sáng tím, đúng là toàn lực thi triển Chú Thuật - Tán Hồn Châm.
Ngươi ẩn giấu tu vi huyền đạo thì như thế nào?
Chỉ cần dùng thủ đoạn thần đạo đánh ngươi trọng thương, ngươi chỉ có thể mặc cho ta xâm lược!
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, ánh sáng tím trong mắt mình vừa tản ra, một cỗ đau nhức nguyên thần bị Vạn Châm Động xuyên qua bỗng nhiên truyền đến, làm hắn điên cuồng kêu rên lên.
Trái lại Lạc Hồng, lại chỉ dừng bước, sau khi nhìn thấy phản ứng của Quách thành chủ, mới biết xảy ra chuyện gì.
“Bao nhiêu năm không ai dám dùng chú thuật đối phó Lạc mỗ, ngươi ngược lại đủ dũng cảm.”
Dứt lời, Lạc Hồng cũng không muốn dây dưa với đối phương, tiến lên một bước, liền hóa thành một bức họa trên vách tường đại sảnh.
“Khôi lỗi này không tệ, bỏ ở chỗ này quả thực có chút đáng tiếc.”
Liếc nhìn Lục Tí minh vương ngã trên mặt đất bất động, Lạc Hồng thúc dục tiên nguyên lực, mở ra Vạn Bảo nang bên hông thu vào.
Sau đó, Lạc Hồng dọc theo hành lang sau đại sảnh, tiếp tục đi sâu vào trong tế đàn.
Đi không bao xa, con đường phía trước bắt đầu kéo dài xuống dưới đất, qua trọn vẹn một nén nhang, một lối ra màu trắng mới xuất hiện ở phía trước Lạc Hồng.
Xuyên qua cửa vào, Lạc Hồng chợt cảm thấy rộng mở trong sáng, một quảng trường khổng lồ dưới đất xuất hiện trước mắt hắn.
Lạc Hồng tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện không gian dưới đất này lớn hơn rất nhiều so với mặt đất.
Trên quảng trường có rất nhiều kiến trúc, rường cột chạm trổ rất tinh mỹ, khác biệt hoàn toàn với phong cách thô kệch của Huyền Thành.
Mà cùng thượng tầng giống nhau chính là, nơi này cũng không có vật gì có giá trị, thỉnh thoảng nhảy ra tập kích Khôi Lỗi ngược lại nhiều hơn không ít.
Đương nhiên, những khôi lỗi này lúc toàn thịnh đoán chừng cũng chỉ là thực lực Kim Tiên đỉnh phong, cho đến nay càng là gầy yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của Lạc Hồng, đều bị hắn tiện tay phá hủy.
Lại qua một lúc, thần thức Lạc Hồng đột nhiên nhận ra một ít động tĩnh, lúc này xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm một tòa thạch điện hình tròn màu đen.
Mấy cái nhảy vọt đã tới trước cửa thạch điện, Lạc Hồng còn chưa nhìn thấy tình hình trong điện, đã nghe được từng trận tiếng chém giết kịch liệt.
Nhìn vào bên trong, người trong điện thật đúng là không ít, lại có khoảng chừng hơn sáu người, hơn nữa trong đó có ba Lạc Hồng đều hết sức quen thuộc.
Bọn hắn một người mặc áo xanh, một người tay cầm Tinh khí hình kiếm, một người mặc áo giáp màu tím, theo thứ tự là Hàn Lập, Cốt Thiên Tầm cùng Thạch Xuyên Không.
Ba người khác đều ăn mặc theo kiểu tu sĩ Khôi Thành, nhưng Lạc Hồng chưa bao giờ gặp qua bọn họ trong những người đã công khai lộ diện ở Khôi Thành.
Cũng may Lạc Hồng đã từng gặp qua người cầm đầu trong đó, cũng không khó đoán ra thân phận của bọn họ.
Người nọ chính là đại ca của Thạch Xuyên Không - Thạch Trảm Phong, Đại hoàng tử của Ma tộc hoàng thất!
Về phần hai người bên cạnh, một người thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên thân phủ lấy một kiện ma giáp đen kịt, khí chất có vài phần tương tự Chú Viêm, nhưng tu vi lại kém không ít, bất quá khó khăn lắm mới đến Thái Ất hậu kỳ.
Một người khác dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể thướt tha, dung mạo kiều mỵ nhưng cũng không diễm tục, cầm trong tay một cây bạch cốt nhuyễn tiên, hơn phân nửa là Tử Thanh Song Thù song thế.
Nhìn từ bên ngoài, trong điện này sáu người thuộc Huyền Thành và Khôi Thành, theo lý nên trận doanh rõ ràng.
Nhưng tình huống trong điện lúc này lại có chút phức tạp, chỉ thấy Thạch Xuyên Không không biết bị trọng thương nằm trong một cái hố to, trên thân có nhiều vết máu chiếu ra, mà Cốt Thiên Tầm bỏ đá xuống giếng, muốn lấy tính mệnh gã.
Hàn Lập đương nhiên không cho phép, giờ phút này đang đứng chung một chỗ với Cốt Thiên Tầm.
Trên thân ba người Thạch Trảm Phong cũng có thương thế không nhẹ, lập tức cùng nhau đứng ở rìa hố to, ngồi xem Cốt Thiên Tầm cùng Hàn Lập tranh đấu.
“Cốt Thiên Tầm, ngươi dám ra tay với sư đệ ta, là không muốn giải dược sao?”
Tình huống trong điện tuy rằng phức tạp, nhưng Lạc Hồng có ký ức của nguyên thời không, cũng không khó đoán ra lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Đơn giản là sau khi tiến vào Đại Khư Thạch Trảm Phong gặp phải Thạch Xuyên Không, tiến tới triển khai vây giết gã.
Thời khắc nguy cấp, Thạch Xuyên Không chỉ có thể thúc giục Phá Không Giới Phù mà Tam hoàng tử cho hắn, ý đồ để cho mình truyền tống ra Tích Lân Không Cảnh.
Nhưng bản thân Tam hoàng tử cũng muốn giết chết Thạch Xuyên Không, tấm Phá Không Giới Phù kia trên thực tế là Bạo Không Giới Phù, thôi động xong uy năng dù Thạch Xuyên Không có dị bảo hộ thể, cũng thiếu chút vẫn lạc.
Ba người Thạch Trảm Phong bị liên lụy, mới bị thương, bản thân Thạch Trảm Phong cũng bị nổ mất một cánh tay.
“Lạc đạo hữu, ta không có ý đối địch với ngươi, nhưng ta không giết người này không được, kính xin ngươi khuyên nhủ Lệ đạo hữu.”
Thấy Lạc Hồng đến, trên mặt Cốt Thiên Tầm lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chủ động lui về phía sau dừng tay nói.
“Ngươi là người của Thạch Phá Không?”
Lạc Hồng lại trực tiếp hỏi.
“Làm sao ngươi biết?”
Cốt Thiên Tầm nghe vậy giật mình, hiển nhiên không ngờ tới thân phận mình ẩn giấu lại bị Lạc Hồng dễ dàng nhìn thấu.
“Cái này còn không đơn giản, rõ ràng ngươi không cùng một bọn với đám Đại hoàng tử, lại phụng mệnh muốn giết Thạch Xuyên Không, đương nhiên chỉ có một khả năng là Tam ca của hắn.”
Lạc Hồng vừa tới gần, vừa đương nhiên nói.
“Lạc huynh, vì sao Tam ca phải hại ta? Trước đây mặc dù ta cũng động một chút tâm tư, nhưng chưa từng có thực tiễn, trước khi mẫu thân lâm chung đã dặn dò chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau! Vì sao hắn muốn giết ta?!”
Lúc này Thạch Xuyên Không không biết lấy khí lực từ đâu, chống người dậy, thần sắc kích động hỏi Lạc Hồng.
“Lạc mỗ cũng không muốn giải thích hai lần, Đại điện hạ không bằng trước tiên cũng đừng vội đi, lưu lại nghe một chút được không?”
Lạc Hồng nghe vậy đầu tiên là lắc đầu, sau đó liền nhìn về phía Thạch Trảm Phong đang chuẩn bị dẫn người rút lui.
Chỉ thấy dưới chân một ngọn núi toàn thân đen nhánh, thẳng tắp nhập mây, phảng phất như trụ trời màu đen, có một cung điện màu xám đen.
Quy mô của nó rất khổng lồ, khó có thể nhìn ra toàn cảnh, nhưng không biết đã gặp phải biến cố gì, bây giờ đã sụp đổ hơn phân nửa.
Lạc Hồng không do dự, chọn một con đường lớn, đi vào trong cung điện.
Còn không đợi hắn dò xét bao xa, một trận tiếng bước chân ngột ngạt từ phía trước truyền đến.
Rất nhanh, một con khôi lỗi màu vàng cao mấy trượng từ một góc rẽ đi ra, hai mắt lóe lên ánh sáng màu vàng vẫn đang không ngừng quét qua, bộ dạng tuần tra.
Khôi lỗi này trông như một Cự Viên cánh tay dài, mặc trên người một bộ áo giáp nặng nề, đã bị tàn phá hơn phân nửa, trong tay cầm theo một thanh chiến đao răng cưa cũ nát, không biết đã bị thời gian gột rửa bao nhiêu năm tháng.
Chỉ bất quá, Lạc Hồng liếc mắt liền nhìn thấy trên áo giáp cùng chiến đao vẫn như cũ có bạch quang bao phủ, đang tản mát ra từng tia từng tia lực lượng tinh thần chấn động.
Rất hiển nhiên, chúng đều là tinh khí!
Trong nháy mắt phát hiện Lạc Hồng, cự viên khôi lỗi phát ra một tiếng gầm nhẹ, chiến đao trong tay giương lên, cách không đánh xuống Lạc Hồng.
Nhất thời, một đạo tinh thần nhận mang bắn ra, thẳng đến cổ Lạc Hồng.
Lạc Hồng thấy thế cũng không chút hoang mang, tiện tay phách không một chưởng, liền đánh ra một đạo kình lực vô hình, chẳng những đem tinh thần nhận mang đánh nát, mà ngay cả cự viên khôi lỗi cũng lập tức chia năm xẻ bảy.
Nhặt chiến đao răng cưa rơi xuống một bên lên, Lạc Hồng phát hiện phù văn trên đó cực kỳ tương tự với cấm chế ngôi sao của Lục Hoa phu nhân, nhưng cũng không có gì lạ thường.
Dù sao, ở Tích Lân Không Cảnh, lợi dụng lực lượng tinh thần là chuyện bất luận kẻ nào cũng có thể nghĩ đến. Nơi đây tồn tại niên đại đã lâu, xuất hiện qua Luyện Khí Sư vượt qua Lục Hoa phu nhân cũng không kỳ quái.
Ném chiến đao trong tay đi, Lạc Hồng tiếp tục đi về phía chỗ sâu trong cung điện, trên đường đi hắn gặp được không ít khôi lỗi, nhưng không có thu hoạch gì.
Dường như nơi này từng bị người cướp sạch qua, căn bản không nhìn thấy bảo vật có giá trị gì.
Lại sau một lúc lâu, Lạc Hồng đi tới trước một tòa kiến trúc cao lớn màu xám bạc, nhìn giống như là một tế đàn, bị các kiến trúc xung quanh quảng trường vây quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng.
Tế đàn này dùng cự thạch màu xám bạc to lớn chồng lên nhau, vốn là dị thường kiên cố, cho nên được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh.
Ở phía trên cửa vào tế đàn còn lưu lại một tấm biển, phía trên dùng huyền văn viết ba chữ to "Dục Sát điện".
“Thì ra là nơi này.”
Nhìn thấy ba huyền văn này kết hợp với ký ức của nguyên thời không, Lạc Hồng lập tức biết rõ mình đang ở nơi nào trong Đại Khư.
Đại môn tế đàn mở rộng, chỉ lộ ra quang cảnh bên trong mấy trượng, khu vực còn lại đều bị một màu đen kịt bao phủ, làm cho người ta không khỏi có chút chùn bước.
Nhưng Lạc Hồng lại không có sợ hãi, cõng hộp thương cao bằng một người đi qua cửa lớn, tiến vào bên trong tế đàn.
Vừa mới tiến vào tế đàn, một trận lạnh lẽo thấu xương liền bao vây lấy, Lạc Hồng bước chân không ngừng tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Sau một khắc, “Ầm" một tiếng, mặt đất phía trước cách đó không xa đột nhiên nổ tung một cái động lớn, một con viên hầu màu đen cao hơn một trượng từ trong nhảy ra, cánh tay phải vung lên, một vòng đao quang tuyết trắng chém tới cổ Lạc Hồng!
“Keng!”
Nhưng Lạc Hồng lại tựa như không bị đánh lén, duỗi ra kiếm chỉ kẹp một cái, liền vững vàng kẹp lấy loan đao màu trắng đang đánh tới.
Lập tức, hắn hơi phát kình, lại dễ dàng bẻ gãy loan đao màu trắng, ngay sau đó cổ tay rung lên, đoạn nhận liền bắn nhanh tới viên hầu màu đen kia.
Chỉ nghe "Phốc phốc" một tiếng, ngực viên hầu màu đen lập tức bị xuyên qua một vết thương.
Nhưng quỷ dị chính là, trong đó lại không có máu tươi chảy ra, ngược lại lộ ra đại lượng cơ quan kết cấu phức tạp.
Nguyên lai, gia hỏa nhìn giống như lân thú này, vậy mà cũng là khôi lỗi.
Loại thủ đoạn chế khôi này, rõ ràng có chút tương tự thủ đoạn Khôi Thành.
Lạc Hồng trở tay một kích, thành công đánh nát hạch tâm viên hầu màu đen, nó lúc này tựa như cương thi ngã thẳng tắp xuống đất, không hề nhúc nhích.
Giải quyết xong khôi lỗi giống như thủ vệ này, Lạc Hồng tiếp tục xâm nhập tế đàn, hắn xuyên qua một hành lang thật dài, đi vào một đại sảnh hình vuông.
Chỉ thấy nóc đại sảnh khảm nạm mấy trăm khỏa huỳnh thạch màu trắng, tản mát ra bạch quang sáng ngời, chiếu đại sảnh cực kỳ sáng sủa.
Điều này khiến Lạc Hồng liếc mắt một cái đã chú ý tới rất nhiều tượng đá được trưng bày trong đại sảnh.
Những tượng đá này hoặc nằm hoặc đứng, biểu cảm trên mặt cũng khác nhau, có mặt tràn đầy hưng phấn, có tràn ngập thống khổ, dung mạo thần sắc vậy mà không giống nhau, hơn nữa đều sinh động như thật, giống như là người sống trúng thần thông hóa đá.
Ngay khi Lạc Hồng muốn thu hồi ánh mắt, hắn đột nhiên nhìn thấy một pho tượng đá cao năm trượng, giống như sáu tay minh vương đột nhiên vặn vẹo cổ.
Ngay sau đó, tượng đá kia lại huy động sáu tay, nhất tề đập tới Lạc Hồng!
“Ầm!”
Sáu cánh tay khổng lồ đều nện vào chỗ Lạc Hồng đứng ban đầu, tạo thành một cái hố to, khiến cả đại sảnh chấn động kịch liệt.
Lạc Hồng nhảy ra sau tránh né lúc này rơi vào trên bàn tay một pho tượng đá nâng lên, quét mắt đại sảnh một cái, liền trầm giọng mở miệng nói:
“Không biết là vị đạo hữu nào đang nói giỡn với Lạc mỗ, có dám đi ra gặp mặt không?”
Lạc Hồng có thể xác định công kích mình chỉ là một cỗ Khôi Lỗi, hơn nữa áp lực không gian trong Đại Khư so với những nơi khác trong Tích Lân Không Cảnh còn mạnh hơn, thần thức của tất cả mọi người đều bị áp chế cực lớn, cho nên người sau lưng thúc giục kia tất nhiên cũng ở trong đại sảnh này.
“Lạc đại sư, không nghĩ tới Quách mỗ ở bên trong Đại Khư gặp được người đầu tiên lại là ngươi, Khôi Thành chúng ta Thiên cấp thú hạch dùng tốt sao?”
Lục Tí Minh Vương mấp máy môi, truyền ra giọng nói của một nam tử.
Nhưng Lạc Hồng có thể xác định, đối phương không ở trong Khôi Lỗi, mà là mượn nó truyền âm mà thôi.
“Tất nhiên là dùng tốt, Lạc mỗ đã luyện hóa toàn bộ.”
Lạc Hồng xem như ăn ngay nói thật.
“Đừng vội nói bậy, thời gian ngắn như vậy ngươi có thể luyện hóa một viên Thiên cấp thú hạch cũng đã không tệ rồi, thức thời cũng nhanh chóng giao số Thiên Cực thú hạch còn lại ra đây, rồi thề sẽ trung thành với Khôi Thành ta!
Như thế, hôm nay Quách mỗ tha cho ngươi một mạng!”
Giọng nói của Lục Tí Minh Vương đột nhiên lạnh lùng uy hiếp.
“Quách đạo hữu rất tự tin, sao ngươi biết hôm nay không phải Lạc mỗ tha cho ngươi một mạng!”
Lạc Hồng tất nhiên là sẽ không phối hợp, lập tức trực tiếp cười lạnh một tiếng nói.
“Ngươi chỉ là một Luyện Khí Sư cũng dám nhe răng, cũng tốt, hôm nay Quách mỗ sẽ cho ngươi biết một chút thủ đoạn của Khôi Thành chúng ta!”
Dứt lời, Lục Tí Minh Vương không tiếp tục nói nhảm nữa, sáu bàn tay cùng nhau xuất ra, nơi lòng bàn tay liền chui ra một cây trường tiên.
Theo sáu bàn tay của Lục Tí Minh Vương nắm chặt một lần nữa, đại lượng điện xà màu bạc lập tức xuất hiện ở trên sáu đầu trường tiên.
Sau một khắc, tiếng roi gào thét, điện quang màu bạc đan thành một tấm lưới, hung hăng chụp xuống Lạc Hồng.
Nhưng Quách thành chủ ẩn trong bóng tối lại không thấy được thần sắc kinh hoảng nào trên mặt Lạc Hồng, ngược lại nhìn thấy đối phương đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Sợ choáng váng sao? Quả nhiên Luyện Khí Sư là không được.”
Ý niệm trong đầu vừa lên, vô số bóng roi liền rơi vào trên người Lạc Hồng, âm thanh "Ba ba" chói tai không ngừng truyền đến.
Nhưng rất nhanh trên mặt Quách thành chủ liền lộ ra vẻ hoảng sợ, Lạc Hồng thừa nhận sát chiêu Khôi Đạo của hắn đúng là lông tóc không tổn thương!
“Điều này sao có thể! Hắn chỉ là Huyền Sĩ Thái Ất sơ kỳ, mà uy năng sát chiêu này lại đủ để Huyền Sĩ Thái Ất hậu kỳ nhượng bộ lui binh!”
Quách thành chủ giờ phút này quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, nghĩ thầm cho dù tình báo không chuẩn, cũng không đến mức thái quá đến loại trình độ này đi!
“Ha ha, tìm được ngươi rồi!”
Đúng lúc này, cả người Lạc Hồng kích động điện quang màu bạc, nhưng vẫn như cũ giống như người không có việc gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chỗ Quách thành chủ ẩn thân, cũng lộ ra một nụ cười hiền lành.
“Không tốt! Tâm cảnh ta vừa rồi thất thủ, tiết lộ khí tức!”
Quách thành chủ rùng mình, không chút nghĩ ngợi liền điều khiển Lục Tí Minh Vương bỏ qua trường tiên vô dụng, xông lên ngăn Lạc Hồng lại, hắn thì bỏ chạy vào sâu trong tế đàn.
Lạc Hồng thấy thế nụ cười không thay đổi, một cước liền đem sáu tay Minh Vương đánh tới đạp bay ra ngoài, khiến cho trực tiếp đánh tới hướng Quách thành chủ đang bỏ chạy.
“Ầm ầm" một tiếng, một người một Khôi đụng vào nhau, sau đó ngã thành một đoàn, liên tiếp đụng hủy mấy tượng đá.
Khi Quách thành chủ miệng phun máu tươi mà chống đỡ đứng dậy, lúc này thấy Lạc Hồng đang từng bước một tới gần.
“Đạo hữu không phải là không được rồi chứ? Chẳng lẽ Khôi Thành các ngươi chỉ có chút thủ đoạn này?”
Lạc Hồng một mặt đùa cợt nhìn Quách thành chủ chật vật nói.
Nghĩ đến hắn cần cù chăm chỉ, không trộm không cướp, dựa vào hai tay của mình kiếm lấy thú hạch Thiên cấp, tên này lại muốn đến cướp, đúng là con đường đáng chết!
“Đừng có càn rỡ, ngươi đã muốn lưỡng bại câu thương, vậy Quách mỗ sẽ thành toàn cho ngươi!”
Ý thức được không dốc sức liều mạng không được, trong đôi mắt Quách thành chủ lóe lên ánh sáng tím, đúng là toàn lực thi triển Chú Thuật - Tán Hồn Châm.
Ngươi ẩn giấu tu vi huyền đạo thì như thế nào?
Chỉ cần dùng thủ đoạn thần đạo đánh ngươi trọng thương, ngươi chỉ có thể mặc cho ta xâm lược!
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, ánh sáng tím trong mắt mình vừa tản ra, một cỗ đau nhức nguyên thần bị Vạn Châm Động xuyên qua bỗng nhiên truyền đến, làm hắn điên cuồng kêu rên lên.
Trái lại Lạc Hồng, lại chỉ dừng bước, sau khi nhìn thấy phản ứng của Quách thành chủ, mới biết xảy ra chuyện gì.
“Bao nhiêu năm không ai dám dùng chú thuật đối phó Lạc mỗ, ngươi ngược lại đủ dũng cảm.”
Dứt lời, Lạc Hồng cũng không muốn dây dưa với đối phương, tiến lên một bước, liền hóa thành một bức họa trên vách tường đại sảnh.
“Khôi lỗi này không tệ, bỏ ở chỗ này quả thực có chút đáng tiếc.”
Liếc nhìn Lục Tí minh vương ngã trên mặt đất bất động, Lạc Hồng thúc dục tiên nguyên lực, mở ra Vạn Bảo nang bên hông thu vào.
Sau đó, Lạc Hồng dọc theo hành lang sau đại sảnh, tiếp tục đi sâu vào trong tế đàn.
Đi không bao xa, con đường phía trước bắt đầu kéo dài xuống dưới đất, qua trọn vẹn một nén nhang, một lối ra màu trắng mới xuất hiện ở phía trước Lạc Hồng.
Xuyên qua cửa vào, Lạc Hồng chợt cảm thấy rộng mở trong sáng, một quảng trường khổng lồ dưới đất xuất hiện trước mắt hắn.
Lạc Hồng tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện không gian dưới đất này lớn hơn rất nhiều so với mặt đất.
Trên quảng trường có rất nhiều kiến trúc, rường cột chạm trổ rất tinh mỹ, khác biệt hoàn toàn với phong cách thô kệch của Huyền Thành.
Mà cùng thượng tầng giống nhau chính là, nơi này cũng không có vật gì có giá trị, thỉnh thoảng nhảy ra tập kích Khôi Lỗi ngược lại nhiều hơn không ít.
Đương nhiên, những khôi lỗi này lúc toàn thịnh đoán chừng cũng chỉ là thực lực Kim Tiên đỉnh phong, cho đến nay càng là gầy yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của Lạc Hồng, đều bị hắn tiện tay phá hủy.
Lại qua một lúc, thần thức Lạc Hồng đột nhiên nhận ra một ít động tĩnh, lúc này xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm một tòa thạch điện hình tròn màu đen.
Mấy cái nhảy vọt đã tới trước cửa thạch điện, Lạc Hồng còn chưa nhìn thấy tình hình trong điện, đã nghe được từng trận tiếng chém giết kịch liệt.
Nhìn vào bên trong, người trong điện thật đúng là không ít, lại có khoảng chừng hơn sáu người, hơn nữa trong đó có ba Lạc Hồng đều hết sức quen thuộc.
Bọn hắn một người mặc áo xanh, một người tay cầm Tinh khí hình kiếm, một người mặc áo giáp màu tím, theo thứ tự là Hàn Lập, Cốt Thiên Tầm cùng Thạch Xuyên Không.
Ba người khác đều ăn mặc theo kiểu tu sĩ Khôi Thành, nhưng Lạc Hồng chưa bao giờ gặp qua bọn họ trong những người đã công khai lộ diện ở Khôi Thành.
Cũng may Lạc Hồng đã từng gặp qua người cầm đầu trong đó, cũng không khó đoán ra thân phận của bọn họ.
Người nọ chính là đại ca của Thạch Xuyên Không - Thạch Trảm Phong, Đại hoàng tử của Ma tộc hoàng thất!
Về phần hai người bên cạnh, một người thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên thân phủ lấy một kiện ma giáp đen kịt, khí chất có vài phần tương tự Chú Viêm, nhưng tu vi lại kém không ít, bất quá khó khăn lắm mới đến Thái Ất hậu kỳ.
Một người khác dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể thướt tha, dung mạo kiều mỵ nhưng cũng không diễm tục, cầm trong tay một cây bạch cốt nhuyễn tiên, hơn phân nửa là Tử Thanh Song Thù song thế.
Nhìn từ bên ngoài, trong điện này sáu người thuộc Huyền Thành và Khôi Thành, theo lý nên trận doanh rõ ràng.
Nhưng tình huống trong điện lúc này lại có chút phức tạp, chỉ thấy Thạch Xuyên Không không biết bị trọng thương nằm trong một cái hố to, trên thân có nhiều vết máu chiếu ra, mà Cốt Thiên Tầm bỏ đá xuống giếng, muốn lấy tính mệnh gã.
Hàn Lập đương nhiên không cho phép, giờ phút này đang đứng chung một chỗ với Cốt Thiên Tầm.
Trên thân ba người Thạch Trảm Phong cũng có thương thế không nhẹ, lập tức cùng nhau đứng ở rìa hố to, ngồi xem Cốt Thiên Tầm cùng Hàn Lập tranh đấu.
“Cốt Thiên Tầm, ngươi dám ra tay với sư đệ ta, là không muốn giải dược sao?”
Tình huống trong điện tuy rằng phức tạp, nhưng Lạc Hồng có ký ức của nguyên thời không, cũng không khó đoán ra lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Đơn giản là sau khi tiến vào Đại Khư Thạch Trảm Phong gặp phải Thạch Xuyên Không, tiến tới triển khai vây giết gã.
Thời khắc nguy cấp, Thạch Xuyên Không chỉ có thể thúc giục Phá Không Giới Phù mà Tam hoàng tử cho hắn, ý đồ để cho mình truyền tống ra Tích Lân Không Cảnh.
Nhưng bản thân Tam hoàng tử cũng muốn giết chết Thạch Xuyên Không, tấm Phá Không Giới Phù kia trên thực tế là Bạo Không Giới Phù, thôi động xong uy năng dù Thạch Xuyên Không có dị bảo hộ thể, cũng thiếu chút vẫn lạc.
Ba người Thạch Trảm Phong bị liên lụy, mới bị thương, bản thân Thạch Trảm Phong cũng bị nổ mất một cánh tay.
“Lạc đạo hữu, ta không có ý đối địch với ngươi, nhưng ta không giết người này không được, kính xin ngươi khuyên nhủ Lệ đạo hữu.”
Thấy Lạc Hồng đến, trên mặt Cốt Thiên Tầm lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chủ động lui về phía sau dừng tay nói.
“Ngươi là người của Thạch Phá Không?”
Lạc Hồng lại trực tiếp hỏi.
“Làm sao ngươi biết?”
Cốt Thiên Tầm nghe vậy giật mình, hiển nhiên không ngờ tới thân phận mình ẩn giấu lại bị Lạc Hồng dễ dàng nhìn thấu.
“Cái này còn không đơn giản, rõ ràng ngươi không cùng một bọn với đám Đại hoàng tử, lại phụng mệnh muốn giết Thạch Xuyên Không, đương nhiên chỉ có một khả năng là Tam ca của hắn.”
Lạc Hồng vừa tới gần, vừa đương nhiên nói.
“Lạc huynh, vì sao Tam ca phải hại ta? Trước đây mặc dù ta cũng động một chút tâm tư, nhưng chưa từng có thực tiễn, trước khi mẫu thân lâm chung đã dặn dò chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau! Vì sao hắn muốn giết ta?!”
Lúc này Thạch Xuyên Không không biết lấy khí lực từ đâu, chống người dậy, thần sắc kích động hỏi Lạc Hồng.
“Lạc mỗ cũng không muốn giải thích hai lần, Đại điện hạ không bằng trước tiên cũng đừng vội đi, lưu lại nghe một chút được không?”
Lạc Hồng nghe vậy đầu tiên là lắc đầu, sau đó liền nhìn về phía Thạch Trảm Phong đang chuẩn bị dẫn người rút lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.