Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 40: Lòng Người Tan Vỡ

Tử Vong Chàng Kích

21/12/2020

 

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

----------------------

 

“Đã sống cẩu thả qua tận thế, còn có để cho người sống hay không!”

 

“Cũng không biết tên cô hồn nào tới trước một bước, mang toàn bộ thức ăn đi, không để lại cho chúng ta chút gì sao, quá đáng lắm luôn á?!”

 

Ngoại ô đại xương thị, trong một thôn trang khá thưa thớt có ba nam nhân mặt đầy nhăn nhó đi ra.

 

Tận thế phải có số lượng lớn thức ăn mới có thể sống được, đây là điều kiện thiết yếu nhất. Thời kỳ đầu của tận thế là thời cơ tốt nhất để không làm mà đòi có ăn.

 

“khu đô thị Đại Xương Thị bắt đầu rơi xuống những cơn mưa màu tím, không biết trong nước mưa có độc hay không , không có tín hiệu và Internet, thật là phiền toái.”

 

Bắt đầu từ tối ngày hôm qua , điện, nước, tín hiệu như đã hẹn trước, toàn bộ ngừng hoạt động, điện thoại di động mất đi phần lớn tác dụng, không phải, không phải, còn có thể dùng để làm đèn pin.

 

Dựa theo lượng pin mà điện thoại lưu trữ được,, ngươi cũng không cần mong đợi nó có thể dùng được bao lâu.

 

“Quản những chuyện này làm gì? Chỉ cần không bay tới trên đầu chúng ta là tốt rồi. Đi nhà tiếp theo xem, không biết có thể tìm ra thức ăn ngon hay không .”

 

Bọn họ mở ra cửa phòng một cách bạo lực, mơ hồ nghe thấy một hồi giọng nữ kinh hô, ba người vừa mừng vừa sợ.

 

Nữ nhân!

 

Có người đại biểu đến có thức ăn, đặc biệt là tại thôn trang loại địa phương này, rất ở thêm nhà trong nhà sẽ có kho lương.

 

Huống chi, tận thế không có điện thoại di động các loại phương diện giải trí, đời sống tinh thần lần nữa trở nên buồn tẻ nhàm chán, nữ nhân chính là tốt nhất vật điều hòa.

 

“Mã Tam ca, ngươi lão kiềm chế một chút, nữ nhân lần trước đã bị ngươi chơi chết rồi...”

 

Mã lão tam có mộtl độc nhãn, một con mắt màu xám, không thể nhìn được.

 

Lí do bởi vì đây là di chứng sau khi làm việc ở nhà máy hóa chất, bởi vì một lần ngoài ý muốn, mắt trái mù rồi, công xưởng chỉ đền bù cho 2 vạn.

 

Thời thanh xuân vốn đang rất tốt, dung mạo  và năng lực của Mã lão tam vốn không xuất chúng, liên tục trăm lần kết thân đều chỉ có kết quả là thất bại.



 

Ngay cả khi hắn muốn tìm một cô gái mập đã ky di, người ta cũng ghét bỏ hắn.

 

Người bình thường ai nguyện ý chọn một người khuyết tật chứ?

 

Mãi cho đến 35 tuổi, Mã lão tam vẫn là một người độc thân, việc này càng khiến cho hắn hận đời hơn, còn dính vào thói rượu chè.

 

Xã hội pháp chế còn có ràng buộc lớp lớp, Mã lão tam cũng không dám làm càn.

 

Khi tận thế tới thì hắn không còn trở ngại gì nữa, Mã lão tam trở nên không kiêng kỵ gì cả, phát tiết lửa giận của mình lên những người đàn bà vô tội.

 

Các ngươi không phải xem thường lão tử sao? Hiện tại ta sẽ cho các ngươi nếm thử hùng phong của lão tử.

 

Trong một lần có một nữ nhân mà bọn họ tìm được đã bị Mã lão tam hành hạ đến chết.

 

Mã lão tam gật đầu một cái, lạnh lùng nói: “Phải xem có hiểu chuyện hay không .”

 

Ba người như lang như hổ vọt vào, lục tung một đường, phát hiện không ít thức ăn, thứ mà bọn hắn vui mừng nhất chính lừ, bên trong ít nhất có hơn ngàn cân lương thực.

 

“Thật là may mắn a! Rốt cuộc cũng tìm được thức ăn!”

 

Ba người cất tiếng cười to, ánh mắt liếc về phía bên ngoài, chỉ thấy có một nam nhân cầm côn gỗ trong tay, bên ngoài mạnh bên trong yếu nói: “Đây là nhà ta, không hoan nghênh người khác mời các ngươi lập tức rời đi.”

 

Nói ra những lời này, giống như đã tiêu sạch hết dũng khí của hắn, ngay cả lùi cũng run rẩy.

 

“Ngươi mà cũng gọi là nam nhân?!” Mã lão tam nhìn cô gái trẻ tuổi phía sau người nam nhân kia rồi cười lên.

 

“Nữ nhân này thật là mắt bị mù, nhất định là nhìn trúng tiền của hắn!”

 

Hắn suy đoán một cách tràn đầy ác ý.

 

Nữ nhân núp ở sau lưng nam nhân, yếu ớt nói: “Bây giờ nếu các ngươi rời đi, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

 

Mã lão tam đột nhiên vọt tới, nam nhân kia còn chưa phản ứng kịp, đã bị Mã lão tam đánh vào đầu một quyền, lăn một vòng trên mặt đất rồi chết ngay lập tức.

 

Chỉ một quyền đã đánh chể một người.



 

Nữ nhân bối rối rồi, đám người này quá hung tàn, quả thực không phải là người.

 

Nước mắt chảy xuống, nàng tràn đầy bi phẫn nói với Mã lão tam.

 

“Chúng ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi vì sao phải giết người! Loại người như ngươi sẽ bị trời phạt!”

 

Mã lão tam túm tóc người phụ nữ đó, lôi nàng đi trong lúc nàng đang gào thét.

 

“Ta có không bị trời phạt cũng không rõ nữa, nhưng ta biết nếu ngươi không thể khiến ta thoải mái, ngươi cũng sẽ giống như kết quả mà ta vừa làm với nam nhân của ngươi.”

 

Trong phòng truyền đến âm thanh thảm thiết của người phụ nữ, nhưng càng ngày càng yếu.

 

Hai người khác ở bên cạnh thấy rồi lắc đầu.

 

“ Tên này vẫn thô bạo như trước.”

 

Bọn họ đối với những chuyện này đã xem thành thói quen, chỉ hy vọng Mã lão tam có thể hạ thủ lưu tình, giữ chút hơi thở cho nữ nhân đó.

 

Bằng không ngay cả cơ hội uống canh bọn hắn cũng không có.

 

Cuộc hành hạ kéo dài nửa tiếng, nữ nhân kia đã không còn hình người, cuối cùng dưới sự bạo lực kia, chỉ có thể khuất phục, tận tâm tận lực nịnh hót độc nhãn long này.

 

“Coi như ngươi thức thời!” Mã lão tam thoải mái đốt điếu thuốc sau cuộc hành hạ, lúc này hắn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

 

Một nhóm bốn người bước vào trong tầm mắt của hắn.

 

“Ồ, ba nữ nhân xinh đẹp!”

 

Mã lão tam sáng mắt lên, chỉ đi một đường  đã bắt được ba nữ nhân, sắc đẹp tạm ổn, nhưng ba nữ nhân kia có thể so với ba cực phẩm nữ nhân này?!

 

“Nữ nhân này thưởng cho các ngươi!”

 

Có những cô gái càng xinh đẹp, đương nhiên Mã lão tam sẽ coi thường mặt hàng thông thường.

 

“Ba nữ nhân này lưu lại, nam nhân có thể cút!” Mã lão tam nhảy xuống từ lầu hai, vẻ mặt bá khí nhìn bốn người Chu Dương .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook