Chương 35: Mộc Vương Kiếm Nổi Danh (2)
Lục Cá Hồ Lô
03/12/2022
Cố Thanh Phong lập tức bị đám người này vây kín, cả người hắn ớn lạnh từng cơn. Chủ yếu là những con người này đều là ông lớn, ai cũng thò tay sờ soạng trên thân hắn.
Nhịn đi nào!
Hắn siết chặt tay.
Đúng lúc này, may mà chấp sự giải tán xung quanh, để Cố Thanh Phong lên đài tỉ võ. Cố Thanh Phong lúc này mới được giải thoát, vội vàng trèo lên đài.
Đối thủ lần này vẫn là một võ giả tụ khí cửu trọng – Lý Hổ.
Lý Hổ thấy Cố Thanh Phong lên đài, mặt mũi liền căng chặt quan sát hắn, giống như lâm đại địch.
Chủ yếu là nhìn thanh Mộc Vương kiếm sau lưng Cố Thanh Phong, ánh mắt hết sức kiêng dè.
Lý Hổ biết, uy lực của linh binh Huyền giai không phải là thứ mà mình có thể chống lại, cho nên cơ hội duy nhất của mình chính là lúc Cố Thanh Phong còn chưa rút kiếm ra, dùng một chiêu giải quyết hắn.
“Trận đấu bắt đầu!”
Khi hiệu lệnh của chấp sự vang lên, Lý Hổ liền động thủ.
Cả người gã như mãnh hổ, không một lời thừa thãi nào, giống như cuộc thi chạy đua nghe thấy tiếng súng của trọng tài, giơ trường đao trong tay lên lao vụt về phía Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong giống như bị tốc độ của gã dọa sợ, căn bản không kịp phản ứng, thậm chí còn không nghĩ đến rút Mộc Vương kiếm ra.
Một khắc sau, Lý Hổ đã gần như gang tấc, trên mặt gã lộ ra nụ cười đắc thắng, đắc thủ rồi!
Trường đao trong tay mạnh mẽ khảm vào lồng ngực Cố Thanh Phong.
Ở Trấn Ma Ti, tỉ võ không được giết người, cho nên một nhát này của Lý Hổ cũng không đám vào chỗ hiểm.
Tuy nhiên, lúc trường đao của gã sắp sửa tiếp xúc với Cố Thanh Phong, đột nhiên bất ngờ đã xảy ra!
Chỉ thấy Mộc Vương Kiếm sau lưng Cố Thanh Phong còn chưa rút khỏi bao lại giống như vật sống, vô số dây leo ùa ra từ trên kiếm, vội vàng dệt thành một tấm khiên gỗ chắn trước ngực Cố Thanh Phong!
Keng keng!
Trường đao khảm vào tấm khiên gỗ, phát ra một loạt các tia lửa, tấm khiên không chút tổn hại.
Lý Hổ kinh hãi, rút đao muốn đâm lần nữa. Nhưng lúc rút đao lại phát hiện không rút ra nổi, gã quan sát kỹ, lại thấy trên tấm khiên gỗ mọc ra vô số nhánh nhỏ xíu giống như liễu non, những nhánh cây đó đã quấn rịt lấy trường đao của gã.
Lý Hổ dùng sức lần nữa, nhưng phát hiện căn bản không thể thoát khỏi nó, ngược lại những nhánh cây xanh non đó giống như những con rắn nhỏ, đang trườn bò lên trường đao, nháy mắt đã lan đến cán.
Lý Hổ quả quyết vứt đao, nhanh chóng lùi lại để né khỏi phạm vi công kích của nó.
Soạt soạt!
Tấm khiên gỗ trước người Cố Thanh Phong tản đi, lộ ra nụ cười ôn hoà có chút e lệ của hắn. Hắn tiếp lấy trường đao đưa cho Lý Hổ: “Lý huynh, đao của huynh.”
Lý Hổ nhìn nụ cười của Cố Thanh Phong, không khỏi lửa giận bốc đầu: “Hiếp người quá đáng!”
Gã mãnh liệt gào một tiếng, lại giơ nắm đấm tấn công.
Cố Thanh Phong vẫn bất động tại chỗ, dây leo sau lưng điên cuồng sinh trưởng tấn công về phía Lý Hổ. Lúc này, Cố Thanh Phong trông giống như là quái vật xúc tu.
Mười mấy cành dây leo trườn về phía Lý Hổ, Lý Hổ có cộc cằn đi nữa cũng biết nắm đấm của mình không thể chống lại, chỉ có thể ôm đầu chạy như chuột.
Cố Thanh Phong cũng không vội, cứ thế kiểm soát dây leo từng bước chèn ép không gian của Lý Hổ, cho đến khi gã bị ép tới rìa võ đài.
“Lý huynh, giờ huynh tự đi xuống, hay là ta tiễn huynh xuống?”
Lý Hổ liếc nhìn rìa võ đài sau lưng, lại nhìn dây leo che trời rợp đất trước mặt, cuối cùng không cam lòng hung hãn nhìn Cố Thanh Phong, sau đó liền nhảy xuống võ đài.
Cố Thanh Phong liền vui vẻ. Gã Lý Hổ này còn coi như biết điều, tốt hơn Lâm Khiếu ngày qua nhiều.
“Này Lý huynh, đao của huynh.” Cố Thanh Phong la lớn rồi ném trường đao cho Lý Hổ dưới đài, Lý Hổ bắt lấy đao, chắp tay một cái rồi đi.
“Người thắng là Cố Thanh Phong.”
Chấp sự bên cạnh uể oải nói, hiển nhiên sớm đã dự đoán được kết cục.
Đánh xong một trận, Cố Thanh Phong lại lần nữa trở lại ký túc xá của mình, bắt đầu tu luyện.
Bởi vì hiện tại hắn vẫn đang trong kỳ nghỉ, cho nên cũng không trở về ngục Trấn Ma, mà hắn cũng không vội trở về.
Nói thật, sau khi gặp gỡ Bạch Cốt thượng nhân, Cố Thanh Phong thật sự có hơi xem thường các loại yêu ma tầng thứ nhất của Trấn Ma ngục, ngoại trừ hơi nhớ tiểu Thi Mị.
Kim Cương Thể của hắn đã đạt đến điểm giới hạn, chỉ thiếu một bước là có thể thăng cấp lần hai.
Nhưng mà dựa vào thân xác phòng ngự của hắn bây giờ, Cố Thanh Phong cảm thấy tầng thứ nhất Trấn Ma ngục không có yêu ma nào để cho mình phá vỡ phòng ngự mà phải tăng cường phòng ngự.
Chi bằng đợi trở thành Trừ Ma sứ Hoàng giai đi dạo tầng thứ hai mấy vòng.
Hơn nữa hệ thống đã nói rõ ràng, đợi lên được Nội Khí cảnh, yêu ma công kích mình là có thể tăng trưởng nội khí tu vi, cho nên Cố Thanh Phong lúc này hăng hái vô cùng!
Tụ khí tam trọng! Bò lên cho ông… không đúng, đột phá cho ông!
Nhịn đi nào!
Hắn siết chặt tay.
Đúng lúc này, may mà chấp sự giải tán xung quanh, để Cố Thanh Phong lên đài tỉ võ. Cố Thanh Phong lúc này mới được giải thoát, vội vàng trèo lên đài.
Đối thủ lần này vẫn là một võ giả tụ khí cửu trọng – Lý Hổ.
Lý Hổ thấy Cố Thanh Phong lên đài, mặt mũi liền căng chặt quan sát hắn, giống như lâm đại địch.
Chủ yếu là nhìn thanh Mộc Vương kiếm sau lưng Cố Thanh Phong, ánh mắt hết sức kiêng dè.
Lý Hổ biết, uy lực của linh binh Huyền giai không phải là thứ mà mình có thể chống lại, cho nên cơ hội duy nhất của mình chính là lúc Cố Thanh Phong còn chưa rút kiếm ra, dùng một chiêu giải quyết hắn.
“Trận đấu bắt đầu!”
Khi hiệu lệnh của chấp sự vang lên, Lý Hổ liền động thủ.
Cả người gã như mãnh hổ, không một lời thừa thãi nào, giống như cuộc thi chạy đua nghe thấy tiếng súng của trọng tài, giơ trường đao trong tay lên lao vụt về phía Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong giống như bị tốc độ của gã dọa sợ, căn bản không kịp phản ứng, thậm chí còn không nghĩ đến rút Mộc Vương kiếm ra.
Một khắc sau, Lý Hổ đã gần như gang tấc, trên mặt gã lộ ra nụ cười đắc thắng, đắc thủ rồi!
Trường đao trong tay mạnh mẽ khảm vào lồng ngực Cố Thanh Phong.
Ở Trấn Ma Ti, tỉ võ không được giết người, cho nên một nhát này của Lý Hổ cũng không đám vào chỗ hiểm.
Tuy nhiên, lúc trường đao của gã sắp sửa tiếp xúc với Cố Thanh Phong, đột nhiên bất ngờ đã xảy ra!
Chỉ thấy Mộc Vương Kiếm sau lưng Cố Thanh Phong còn chưa rút khỏi bao lại giống như vật sống, vô số dây leo ùa ra từ trên kiếm, vội vàng dệt thành một tấm khiên gỗ chắn trước ngực Cố Thanh Phong!
Keng keng!
Trường đao khảm vào tấm khiên gỗ, phát ra một loạt các tia lửa, tấm khiên không chút tổn hại.
Lý Hổ kinh hãi, rút đao muốn đâm lần nữa. Nhưng lúc rút đao lại phát hiện không rút ra nổi, gã quan sát kỹ, lại thấy trên tấm khiên gỗ mọc ra vô số nhánh nhỏ xíu giống như liễu non, những nhánh cây đó đã quấn rịt lấy trường đao của gã.
Lý Hổ dùng sức lần nữa, nhưng phát hiện căn bản không thể thoát khỏi nó, ngược lại những nhánh cây xanh non đó giống như những con rắn nhỏ, đang trườn bò lên trường đao, nháy mắt đã lan đến cán.
Lý Hổ quả quyết vứt đao, nhanh chóng lùi lại để né khỏi phạm vi công kích của nó.
Soạt soạt!
Tấm khiên gỗ trước người Cố Thanh Phong tản đi, lộ ra nụ cười ôn hoà có chút e lệ của hắn. Hắn tiếp lấy trường đao đưa cho Lý Hổ: “Lý huynh, đao của huynh.”
Lý Hổ nhìn nụ cười của Cố Thanh Phong, không khỏi lửa giận bốc đầu: “Hiếp người quá đáng!”
Gã mãnh liệt gào một tiếng, lại giơ nắm đấm tấn công.
Cố Thanh Phong vẫn bất động tại chỗ, dây leo sau lưng điên cuồng sinh trưởng tấn công về phía Lý Hổ. Lúc này, Cố Thanh Phong trông giống như là quái vật xúc tu.
Mười mấy cành dây leo trườn về phía Lý Hổ, Lý Hổ có cộc cằn đi nữa cũng biết nắm đấm của mình không thể chống lại, chỉ có thể ôm đầu chạy như chuột.
Cố Thanh Phong cũng không vội, cứ thế kiểm soát dây leo từng bước chèn ép không gian của Lý Hổ, cho đến khi gã bị ép tới rìa võ đài.
“Lý huynh, giờ huynh tự đi xuống, hay là ta tiễn huynh xuống?”
Lý Hổ liếc nhìn rìa võ đài sau lưng, lại nhìn dây leo che trời rợp đất trước mặt, cuối cùng không cam lòng hung hãn nhìn Cố Thanh Phong, sau đó liền nhảy xuống võ đài.
Cố Thanh Phong liền vui vẻ. Gã Lý Hổ này còn coi như biết điều, tốt hơn Lâm Khiếu ngày qua nhiều.
“Này Lý huynh, đao của huynh.” Cố Thanh Phong la lớn rồi ném trường đao cho Lý Hổ dưới đài, Lý Hổ bắt lấy đao, chắp tay một cái rồi đi.
“Người thắng là Cố Thanh Phong.”
Chấp sự bên cạnh uể oải nói, hiển nhiên sớm đã dự đoán được kết cục.
Đánh xong một trận, Cố Thanh Phong lại lần nữa trở lại ký túc xá của mình, bắt đầu tu luyện.
Bởi vì hiện tại hắn vẫn đang trong kỳ nghỉ, cho nên cũng không trở về ngục Trấn Ma, mà hắn cũng không vội trở về.
Nói thật, sau khi gặp gỡ Bạch Cốt thượng nhân, Cố Thanh Phong thật sự có hơi xem thường các loại yêu ma tầng thứ nhất của Trấn Ma ngục, ngoại trừ hơi nhớ tiểu Thi Mị.
Kim Cương Thể của hắn đã đạt đến điểm giới hạn, chỉ thiếu một bước là có thể thăng cấp lần hai.
Nhưng mà dựa vào thân xác phòng ngự của hắn bây giờ, Cố Thanh Phong cảm thấy tầng thứ nhất Trấn Ma ngục không có yêu ma nào để cho mình phá vỡ phòng ngự mà phải tăng cường phòng ngự.
Chi bằng đợi trở thành Trừ Ma sứ Hoàng giai đi dạo tầng thứ hai mấy vòng.
Hơn nữa hệ thống đã nói rõ ràng, đợi lên được Nội Khí cảnh, yêu ma công kích mình là có thể tăng trưởng nội khí tu vi, cho nên Cố Thanh Phong lúc này hăng hái vô cùng!
Tụ khí tam trọng! Bò lên cho ông… không đúng, đột phá cho ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.