Chương 32: Ngươi Sẽ Không Nói Ta Thắng Không Chính Đáng Đó Chứ (2)
Lục Cá Hồ Lô
03/12/2022
Trừ ma sứ Huyền giai cùng với Trừ ma sứ Hoàng giai trên ghế trọng tài cũng lập tức không còn thấy bùn ngủ nữa, bọn họ đã già như vậy rồi cũng là lần đầu tiên thấy người dùng kiếm gỗ luận võ.
Thân là đối thủ Lâm Khiếu cũng bày ra vẻ mặt ngươi đang đùa ta đó à mà nhìn Cố Thanh Phong, cùng với kiếm gỗ trong tay hắn.
Trong tiếng nghi ngờ ồn ào, Cố Thanh Phong mở miệng, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc: "Kiếm này dài ba thước ba, rộng một tấc tám phân, nặng bốn lạng năm chỉ, toàn thân gỗ mộc, làm bằng tâm thân cây liễu ngàn năm tuổi ở vùng cực Bắc, mất mười tám năm để chế tạo thành, kiếm này tên là Mộc Vương kiếm, Huyền cấp hạ phẩm linh binh, kính mong huynh đài phẩm giám! ”
Cố Thanh Phong vừa giới thiệu xong một đoạn, xung quanh rõ ràng một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Lập tức không biết từ khi nào trong đám người đột nhiên phát ra một trận tiếng cười ầm ĩ!
"Ha ha ha ha... Mắc cười chết tôi rồi! ”
“Tiểu tử này thật sự là một nhân tài! Cầm một thanh kiếm gỗ, nói là Huyền cấp linh binh?! ”
“Theo lời hắn nói, thanh thiết kiếm này của ta chẳng phải là Thiên cấp linh binh sao?”
"Suất xắc, quá là 10 điểm luôn! Nếu mà là ta nói, trận này quả thực chính là trận tỷ võ đặc sắc nhất hôm nay! ”
Lâm Khiếu lúc này đã không nói gì, hắn ta đứng ở trên đài đột nhiên có một loại cảm giác xấu hổ, tuy rằng đối tượng bị cười nhạo không phải là hắn ta, nhưng không biết vì sao, chân hắn ta nhịn không được liền muốn cào đất.
Lúc này, Cố Thanh Phong lại nói: "Huynh đài, ta dùng Huyền cấp linh binh, ngươi sẽ không nói ta thắng không vẻ vang chứ? ”
Khóe miệng Lâm Khiếu giật giật: "Không... Không đâu, ngươi cứ thể hiện. ”
“Được, huynh đài quả nhiên rộng lượng, vậy tiểu đệ sẽ ra tay, tiếp chiêu đi!”
Cố Thanh Phong giơ Mộc Vương Kiếm trong tay lên, một bước đâm thẳng về phía Lâm Khiếu .
Lâm Khiếu nhìn Mộc Kiếm từng bước từng bước tiến về phía mình, trong lòng lại nghĩ, ta rốt cuộc là ra tay, hay là không ra tay đây?
Thôi bỏ đi, không ra tay đâu, dù sao kiếm gỗ mình cũng chặt đứt được.
Ngay khi Lâm Khiếu nghĩ như thế, một giây sau, kiếm gỗ đã ngay chính giữa ngực!
Lập tức, mọi người kinh ngạc!
Chỉ thấy khoảnh khắc đó, chuôi kiếm gỗ đã tiếp xúc với lồng ngực của Lâm Khiếu, chớp mắt giống như còn sống, từ trên thân kiếp đột nhiên mọc ra vô số dây leo to bằng cánh tay của nam tử trưởng thành. Những dây leo giống như con trăn, hung hãn quấn quanh toàn thân Lâm Khiếu!
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức Lâm Khiếu căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, hắn đã bị bọc thành cái bánh ú!
Ồ!
Đột nhiên cả đấu trường rộ lên!
Đám người có mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, ai ai cũng mắt trợn trừng mồm há hốc nhìn thanh kiếm gỗ trong tay Cố Thanh Phong.
Thậm chí ngay cả Trừ ma sứ Huyền giai ngồi nơi bàn trọng tài cũng bật dậy, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng nhìn Mộc Vương kiếm.
Buột miệng thốt lên: “Linh binh cấp Huyền!!!”
Uy lực do mộc vương kiếm bộc phát trong khoảnh khắc đó đã làm cho Trừ ma sứ cấp Huyền cảm nhận được một cách rõ rệt.
Câu nói này vừa thốt ra, mọi người giống như bị oanh tạc! Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thì ra … điều mọi người nói là sự thật!? Thì ra… mình mới là chúa hề!?
Con mẹ nó thanh gỗ ghẻ đó thật sự là linh binh cấp Huyền!? Mẹ nó quá khó tin mà!
Lâm Khiếu lúc này đang bị quấn chặt cũng phản ứng lại, gương mặt tràn đầy kinh hãi. Hắn ta giãy dụa điên cuồng, muốn thoát khỏi trói buộc của đám dây leo này. Thế nhưng linh binh cấp Huyền là thứ mà một thôi thể cửu trọng như hắn ta có thể thoát được sao?
Cố Thanh Phong nhìn Lâm Khiếu đang bị trói, lập tức nhẹ nhàng gác kiếm lên cổ hắn. Giống như lúc vừa lên sân, hắn gãi gãi đầu ngại ngùng nói: “Đã nhường rồi.”
Sắc mặt Lâm Khiếu vừa xanh vừa trắng, gầm lên giận dữ: “Cố Thanh Phong, ngươi thắng cũng không vẻ vang gì!”
“Ây ây ây, huynh đài nói sai rồi. Trước đó chúng ta không phải đã thương lượng ổn thoả rồi sao? Là huynh cho ta dùng linh binh cấp Huyền, huynh sao có thể nói ta thắng không vẻ vang chứ?”
“Đệch! Bà mẹ nó ai biết thanh kiếm gỗ đó lại là linh binh cấp Huyền chứ!” Lâm Khiếu gào lên căm phẫn.
“Trước khi tỷ võ rõ ràng ta đã giới thiệu kỹ càng Mộc Vương kiếm, cũng nói cho huynh nó là linh binh cấp Huyền rồi, người có mặt tại đây đều nghe thấy. Huynh không thể chơi xấu thế được.”
“Ta không phục, Cố Thanh Phong ngươi ỷ vào thần binh lợi khí, ngươi thắng chẳng vinh quang. Có gan thì đừng cầm linh binh đấu lại lần nữa!”
Cố Thanh Phong lắc đầu, ngoái đầu nhìn về phía chấp sự: “Chấp sự đại nhân, ngài đến phân xử chút đi. Tỷ võ không có quy định không được dùng linh binh đúng chứ?”
Khoé miệng của chấp sự co giật: “Đúng là không có quy định đó.”
Trong lòng lại thầm nói: “Linh binh trân quý như thế, lão tử đây cũng không có cái nào. Ai ăn no rửng mỡ đi cấm Trừ ma sứ tập sự không được dùng linh binh chứ?”
Cũng giống như giáo viên tiểu học nói với học sinh tiểu học rằng: “Các em không được lái xe đi học.”
Không phải là bị khùng sao?
“Nếu đã thế, vậy chấp sự đại nhân tuyên bố kết quả trận đấu đi.”
Thân là đối thủ Lâm Khiếu cũng bày ra vẻ mặt ngươi đang đùa ta đó à mà nhìn Cố Thanh Phong, cùng với kiếm gỗ trong tay hắn.
Trong tiếng nghi ngờ ồn ào, Cố Thanh Phong mở miệng, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc: "Kiếm này dài ba thước ba, rộng một tấc tám phân, nặng bốn lạng năm chỉ, toàn thân gỗ mộc, làm bằng tâm thân cây liễu ngàn năm tuổi ở vùng cực Bắc, mất mười tám năm để chế tạo thành, kiếm này tên là Mộc Vương kiếm, Huyền cấp hạ phẩm linh binh, kính mong huynh đài phẩm giám! ”
Cố Thanh Phong vừa giới thiệu xong một đoạn, xung quanh rõ ràng một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Lập tức không biết từ khi nào trong đám người đột nhiên phát ra một trận tiếng cười ầm ĩ!
"Ha ha ha ha... Mắc cười chết tôi rồi! ”
“Tiểu tử này thật sự là một nhân tài! Cầm một thanh kiếm gỗ, nói là Huyền cấp linh binh?! ”
“Theo lời hắn nói, thanh thiết kiếm này của ta chẳng phải là Thiên cấp linh binh sao?”
"Suất xắc, quá là 10 điểm luôn! Nếu mà là ta nói, trận này quả thực chính là trận tỷ võ đặc sắc nhất hôm nay! ”
Lâm Khiếu lúc này đã không nói gì, hắn ta đứng ở trên đài đột nhiên có một loại cảm giác xấu hổ, tuy rằng đối tượng bị cười nhạo không phải là hắn ta, nhưng không biết vì sao, chân hắn ta nhịn không được liền muốn cào đất.
Lúc này, Cố Thanh Phong lại nói: "Huynh đài, ta dùng Huyền cấp linh binh, ngươi sẽ không nói ta thắng không vẻ vang chứ? ”
Khóe miệng Lâm Khiếu giật giật: "Không... Không đâu, ngươi cứ thể hiện. ”
“Được, huynh đài quả nhiên rộng lượng, vậy tiểu đệ sẽ ra tay, tiếp chiêu đi!”
Cố Thanh Phong giơ Mộc Vương Kiếm trong tay lên, một bước đâm thẳng về phía Lâm Khiếu .
Lâm Khiếu nhìn Mộc Kiếm từng bước từng bước tiến về phía mình, trong lòng lại nghĩ, ta rốt cuộc là ra tay, hay là không ra tay đây?
Thôi bỏ đi, không ra tay đâu, dù sao kiếm gỗ mình cũng chặt đứt được.
Ngay khi Lâm Khiếu nghĩ như thế, một giây sau, kiếm gỗ đã ngay chính giữa ngực!
Lập tức, mọi người kinh ngạc!
Chỉ thấy khoảnh khắc đó, chuôi kiếm gỗ đã tiếp xúc với lồng ngực của Lâm Khiếu, chớp mắt giống như còn sống, từ trên thân kiếp đột nhiên mọc ra vô số dây leo to bằng cánh tay của nam tử trưởng thành. Những dây leo giống như con trăn, hung hãn quấn quanh toàn thân Lâm Khiếu!
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức Lâm Khiếu căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, hắn đã bị bọc thành cái bánh ú!
Ồ!
Đột nhiên cả đấu trường rộ lên!
Đám người có mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, ai ai cũng mắt trợn trừng mồm há hốc nhìn thanh kiếm gỗ trong tay Cố Thanh Phong.
Thậm chí ngay cả Trừ ma sứ Huyền giai ngồi nơi bàn trọng tài cũng bật dậy, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng nhìn Mộc Vương kiếm.
Buột miệng thốt lên: “Linh binh cấp Huyền!!!”
Uy lực do mộc vương kiếm bộc phát trong khoảnh khắc đó đã làm cho Trừ ma sứ cấp Huyền cảm nhận được một cách rõ rệt.
Câu nói này vừa thốt ra, mọi người giống như bị oanh tạc! Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thì ra … điều mọi người nói là sự thật!? Thì ra… mình mới là chúa hề!?
Con mẹ nó thanh gỗ ghẻ đó thật sự là linh binh cấp Huyền!? Mẹ nó quá khó tin mà!
Lâm Khiếu lúc này đang bị quấn chặt cũng phản ứng lại, gương mặt tràn đầy kinh hãi. Hắn ta giãy dụa điên cuồng, muốn thoát khỏi trói buộc của đám dây leo này. Thế nhưng linh binh cấp Huyền là thứ mà một thôi thể cửu trọng như hắn ta có thể thoát được sao?
Cố Thanh Phong nhìn Lâm Khiếu đang bị trói, lập tức nhẹ nhàng gác kiếm lên cổ hắn. Giống như lúc vừa lên sân, hắn gãi gãi đầu ngại ngùng nói: “Đã nhường rồi.”
Sắc mặt Lâm Khiếu vừa xanh vừa trắng, gầm lên giận dữ: “Cố Thanh Phong, ngươi thắng cũng không vẻ vang gì!”
“Ây ây ây, huynh đài nói sai rồi. Trước đó chúng ta không phải đã thương lượng ổn thoả rồi sao? Là huynh cho ta dùng linh binh cấp Huyền, huynh sao có thể nói ta thắng không vẻ vang chứ?”
“Đệch! Bà mẹ nó ai biết thanh kiếm gỗ đó lại là linh binh cấp Huyền chứ!” Lâm Khiếu gào lên căm phẫn.
“Trước khi tỷ võ rõ ràng ta đã giới thiệu kỹ càng Mộc Vương kiếm, cũng nói cho huynh nó là linh binh cấp Huyền rồi, người có mặt tại đây đều nghe thấy. Huynh không thể chơi xấu thế được.”
“Ta không phục, Cố Thanh Phong ngươi ỷ vào thần binh lợi khí, ngươi thắng chẳng vinh quang. Có gan thì đừng cầm linh binh đấu lại lần nữa!”
Cố Thanh Phong lắc đầu, ngoái đầu nhìn về phía chấp sự: “Chấp sự đại nhân, ngài đến phân xử chút đi. Tỷ võ không có quy định không được dùng linh binh đúng chứ?”
Khoé miệng của chấp sự co giật: “Đúng là không có quy định đó.”
Trong lòng lại thầm nói: “Linh binh trân quý như thế, lão tử đây cũng không có cái nào. Ai ăn no rửng mỡ đi cấm Trừ ma sứ tập sự không được dùng linh binh chứ?”
Cũng giống như giáo viên tiểu học nói với học sinh tiểu học rằng: “Các em không được lái xe đi học.”
Không phải là bị khùng sao?
“Nếu đã thế, vậy chấp sự đại nhân tuyên bố kết quả trận đấu đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.