Chương 4: Xung đột trong bữa tiệc
Vô Cực
10/07/2015
Ngày thi thứ 2 và thứ 3, trời nắng như đổ lửa, Phùng Khoan vẫn làm bài ngon ơ như ngày thứ nhất. Thâm chí cậu ta chỉ cần nửa thời gian đã làm xong hết bài thi và nộp bài trước con mắt ngỡ ngàng của giám thị và sự thán phục của mấy bạn gái xinh xắn trong phòng thi. Về phần mấy tên đực rựa hay mấy bé khủng long thì hắn trực tiếp bỏ qua không quan tâm đến.
Vì hai môn sau là hai môn thi trắc nghiệm nên Phùng Khoan không thể ném phao cho Trần Doãn Phi được, nhưng xem ra hai môn này Trần Doãn Phi cũng không gà lắm vì vẻ mặt lúc thi xong của hắn tươi roi rói.
Hai tên không gặp nhau vì Phùng Khoan làm xong bài đã về trước còn Trần Doãn Phi chày cối đến hết giờ mới nạp bài. Tuy nhiên, mấy ngày rảnh rỗi tiếp theo, Trần Doãn Phi hẹn Phùng Khoan đi ăn liên hoan, xem ra hắn chắc chắn đỗ rồi.
- Ê, Phùng Khoan!
Trần Doãn Phi thấy Phùng Khoan lò dò ngó nghiêng xung quanh thì lên tiếng gọi. Hôm nay Trần Doãn Phi tổ chức tiệc liên hoan ở quán cà phê Chiều Tím, một quán cà phê có cảnh quan rất thơ mộng huyền ảo. Bài trí trong quán cực kì bắt mắt, sặc sỡ. Diện tích quán không lớn, chỉ khoảng mấy chục mét vuông nhưng do đầu óc thẩm mĩ của chủ quán và cách trang trí sắp đặt khiến cho quán trông khá rộng rãi, thoáng mát.
Phùng Khoan vừa thấy quán này, dù biết gia cảnh Trần Doãn Phi khá giả nhưng không nghĩ lại tốt đến mức này. Hôm nay nghe Trần Doãn Phi bảo đã bao hết chỗ này, xem ra cũng mất không ít tiền, lại còn trang trí lại, thức ăn đồ uống, từng ấy tiền cũng đủ làm cho tên nhà nghèo như Phùng Khoan thở không ra hơi.
Gật đầu với Trần Doãn Phi, Phùng Khoan thong thả đi đến chỗ Trần Doãn Phi đang đứng. Bên cạnh Trần Doãn Phi lúc này có 2 nam 3 nữ. Hai đứa con trai có vẻ là anh em vì nhìn họ khá giống nhau, cũng không quá đẹp trai nhưng dễ nhìn, phong cách ăn mặc kiểu Hàn xẻng, khiến cho Phùng Khoan cảm thấy bọn họ hơi hơi…công tử bột.
Ba người con gái cũng rất dễ nhìn, một cô bé tầm 15 tuổi, mặc váy màu hồng, rất xinh, đến nỗi làm cho Phùng Khoan nhìn không chớp mắt. Hai cô gái còn lại trạc tuổi với Phùng Khoan, đều rất sành điệu, quần áo nhìn qua là biết hàng hiệu.
- Giới thiệu với ông, đây là đám bạn thân của tôi.
Đoạn, Trần Doãn Phi chỉ vào từng người nói:
- Đây là Hoàng Văn Tiến, đây là Hoàng Văn Công, bọn họ là anh em. Đây là Nguyễn Nam Liên, đây là Lý Phương Nhung. Còn đây là em gái tôi, Trần Nhã Uyên.
Rồi chỉ vào Phùng Khoan nói:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Phùng Khoan mà tôi đã kể.
Phùng Khoan gật đầu chào, cậu không ngờ một tên như Trần Doãn Phi lại có cô em gái xinh xắn như vậy, phải xem xét có nên nâng chức thằng này lên thành anh vợ tương lai không.
- Rất vui được gặp ông, nghe Phi kể về ông thì chắc ông học giỏi lắm à.
Hoàng Văn Công hỏi, hai anh em này khá nhiệt tình, cũng không vì bộ đồ cũ mèm của Phùng Khoan mà tỏ ra khinh thường, ngược lại nhìn Phùng Khoan có chút hâm mộ, xem ra hai tên này cũng không phải dạng học hành giỏi giang gì.
- Hì, tôi cũng bình thường thôi, hôm ấy chẳng qua là gặp đề dễ.
Phùng khoan khiêm tốn.
- Dễ con khỉ ấy, tôi làm mãi mà không ra đây này, bọn học giỏi các ông toàn giả vờ dốt thôi, đứa nào cũng bảo ăn may, bảo không làm được. Mịa, đến khi có điểm thì cao chót vót, nghĩ đến là muốn đánh rồi.
Hoàng Văn Công oán giận nói.
Phùng Khoan cười khổ, hắn đúng thật chỉ là ăn may, nếu không phải dị năng thức tỉnh thì hắn cũng chỉ có nước ăn hành.
Đang lúc không biết trả lời thế nào thì một tiếng hét từ trong quán vang lên, mấy người Phùng Khoan đều giật mình nhìn tới chỗ phát ra tiếng động.
Chỉ thấy một tên trung niên to cao đen hôi, săm trổ đầy mình, mặc chiếc áo ba lỗ để lộ mấy vết thẹo trên người, chắc là do đâm chém. Thằng này vừa túm cổ một đứa con trai gầy mảnh khảnh, vừa nắm tay một cô gái ăn mặc khá là sexy. Cô gái cố vùng vẫy muốn thoát khỏi tay tên hung thần nhưng hắn quá khỏe, vùng vẫy mãi mà không ăn thua, ngồi yên hưởng thụ cho xong.
Phùng Khoan vừa nhìn qua, đầu óc đã nhanh chóng suy diễn ra câu chuyện. Hẳn là tên côn đồ kia sàm sỡ cô gái, tên công tử mảnh khảnh có thể là người yêu hay đang tán cô gái thấy vậy liền ra tay ngăn cản, ai ngờ đánh không lại tên côn đồ, kết quả là bị xách như xách cổ gà.
Đây là tiệc liên hoan do Trần Doãn Phi tổ chức, hắn không thể làm ngơ được, hơn nữa tên công tử kia cũng là bạn cùng lớp của hắn, vì vậy hắn bước lại gần quát:
- Thằng kia, thả bạn tao ra!
Tuổi trẻ ngông cuồng, cộng thêm cậy thế mình đông người, hơn nữa lại đang giận vì tên côn đồ dám dở trò trong tiệc của mình làm cho Trần Doãn Phi vừa mở miệng đã mắng người, không còn phong phạm lịch sự như lúc trước nữa.
Kết quả không cần nói cũng biết, tên côn đồ kia chỉ cười nhạt một tiếng, chẳng nói chẳng rằng vung tay ném anh chàng mảnh khảnh đang cầm trên tay xuống đất, lại bồi thêm một đạp.
Chỉ nghe á một tiếng, anh chàng xấu số đã ngất xỉu. Vậy là mấy thằng con trai nóng máu, lao lên định combat. Có thằng khôn hơn, vớ mấy dụng cụ làm vũ khí như chổi, ghế, chai bia… nhưng chủ yếu vẫn là đứng loay hoay bên ngoài xem cuộc chiến, thỉnh thoảng chọc một phát cho đỡ ngứa tay, nếu thấy gì không ổn thì chạy ngay.
Vì hai môn sau là hai môn thi trắc nghiệm nên Phùng Khoan không thể ném phao cho Trần Doãn Phi được, nhưng xem ra hai môn này Trần Doãn Phi cũng không gà lắm vì vẻ mặt lúc thi xong của hắn tươi roi rói.
Hai tên không gặp nhau vì Phùng Khoan làm xong bài đã về trước còn Trần Doãn Phi chày cối đến hết giờ mới nạp bài. Tuy nhiên, mấy ngày rảnh rỗi tiếp theo, Trần Doãn Phi hẹn Phùng Khoan đi ăn liên hoan, xem ra hắn chắc chắn đỗ rồi.
- Ê, Phùng Khoan!
Trần Doãn Phi thấy Phùng Khoan lò dò ngó nghiêng xung quanh thì lên tiếng gọi. Hôm nay Trần Doãn Phi tổ chức tiệc liên hoan ở quán cà phê Chiều Tím, một quán cà phê có cảnh quan rất thơ mộng huyền ảo. Bài trí trong quán cực kì bắt mắt, sặc sỡ. Diện tích quán không lớn, chỉ khoảng mấy chục mét vuông nhưng do đầu óc thẩm mĩ của chủ quán và cách trang trí sắp đặt khiến cho quán trông khá rộng rãi, thoáng mát.
Phùng Khoan vừa thấy quán này, dù biết gia cảnh Trần Doãn Phi khá giả nhưng không nghĩ lại tốt đến mức này. Hôm nay nghe Trần Doãn Phi bảo đã bao hết chỗ này, xem ra cũng mất không ít tiền, lại còn trang trí lại, thức ăn đồ uống, từng ấy tiền cũng đủ làm cho tên nhà nghèo như Phùng Khoan thở không ra hơi.
Gật đầu với Trần Doãn Phi, Phùng Khoan thong thả đi đến chỗ Trần Doãn Phi đang đứng. Bên cạnh Trần Doãn Phi lúc này có 2 nam 3 nữ. Hai đứa con trai có vẻ là anh em vì nhìn họ khá giống nhau, cũng không quá đẹp trai nhưng dễ nhìn, phong cách ăn mặc kiểu Hàn xẻng, khiến cho Phùng Khoan cảm thấy bọn họ hơi hơi…công tử bột.
Ba người con gái cũng rất dễ nhìn, một cô bé tầm 15 tuổi, mặc váy màu hồng, rất xinh, đến nỗi làm cho Phùng Khoan nhìn không chớp mắt. Hai cô gái còn lại trạc tuổi với Phùng Khoan, đều rất sành điệu, quần áo nhìn qua là biết hàng hiệu.
- Giới thiệu với ông, đây là đám bạn thân của tôi.
Đoạn, Trần Doãn Phi chỉ vào từng người nói:
- Đây là Hoàng Văn Tiến, đây là Hoàng Văn Công, bọn họ là anh em. Đây là Nguyễn Nam Liên, đây là Lý Phương Nhung. Còn đây là em gái tôi, Trần Nhã Uyên.
Rồi chỉ vào Phùng Khoan nói:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Phùng Khoan mà tôi đã kể.
Phùng Khoan gật đầu chào, cậu không ngờ một tên như Trần Doãn Phi lại có cô em gái xinh xắn như vậy, phải xem xét có nên nâng chức thằng này lên thành anh vợ tương lai không.
- Rất vui được gặp ông, nghe Phi kể về ông thì chắc ông học giỏi lắm à.
Hoàng Văn Công hỏi, hai anh em này khá nhiệt tình, cũng không vì bộ đồ cũ mèm của Phùng Khoan mà tỏ ra khinh thường, ngược lại nhìn Phùng Khoan có chút hâm mộ, xem ra hai tên này cũng không phải dạng học hành giỏi giang gì.
- Hì, tôi cũng bình thường thôi, hôm ấy chẳng qua là gặp đề dễ.
Phùng khoan khiêm tốn.
- Dễ con khỉ ấy, tôi làm mãi mà không ra đây này, bọn học giỏi các ông toàn giả vờ dốt thôi, đứa nào cũng bảo ăn may, bảo không làm được. Mịa, đến khi có điểm thì cao chót vót, nghĩ đến là muốn đánh rồi.
Hoàng Văn Công oán giận nói.
Phùng Khoan cười khổ, hắn đúng thật chỉ là ăn may, nếu không phải dị năng thức tỉnh thì hắn cũng chỉ có nước ăn hành.
Đang lúc không biết trả lời thế nào thì một tiếng hét từ trong quán vang lên, mấy người Phùng Khoan đều giật mình nhìn tới chỗ phát ra tiếng động.
Chỉ thấy một tên trung niên to cao đen hôi, săm trổ đầy mình, mặc chiếc áo ba lỗ để lộ mấy vết thẹo trên người, chắc là do đâm chém. Thằng này vừa túm cổ một đứa con trai gầy mảnh khảnh, vừa nắm tay một cô gái ăn mặc khá là sexy. Cô gái cố vùng vẫy muốn thoát khỏi tay tên hung thần nhưng hắn quá khỏe, vùng vẫy mãi mà không ăn thua, ngồi yên hưởng thụ cho xong.
Phùng Khoan vừa nhìn qua, đầu óc đã nhanh chóng suy diễn ra câu chuyện. Hẳn là tên côn đồ kia sàm sỡ cô gái, tên công tử mảnh khảnh có thể là người yêu hay đang tán cô gái thấy vậy liền ra tay ngăn cản, ai ngờ đánh không lại tên côn đồ, kết quả là bị xách như xách cổ gà.
Đây là tiệc liên hoan do Trần Doãn Phi tổ chức, hắn không thể làm ngơ được, hơn nữa tên công tử kia cũng là bạn cùng lớp của hắn, vì vậy hắn bước lại gần quát:
- Thằng kia, thả bạn tao ra!
Tuổi trẻ ngông cuồng, cộng thêm cậy thế mình đông người, hơn nữa lại đang giận vì tên côn đồ dám dở trò trong tiệc của mình làm cho Trần Doãn Phi vừa mở miệng đã mắng người, không còn phong phạm lịch sự như lúc trước nữa.
Kết quả không cần nói cũng biết, tên côn đồ kia chỉ cười nhạt một tiếng, chẳng nói chẳng rằng vung tay ném anh chàng mảnh khảnh đang cầm trên tay xuống đất, lại bồi thêm một đạp.
Chỉ nghe á một tiếng, anh chàng xấu số đã ngất xỉu. Vậy là mấy thằng con trai nóng máu, lao lên định combat. Có thằng khôn hơn, vớ mấy dụng cụ làm vũ khí như chổi, ghế, chai bia… nhưng chủ yếu vẫn là đứng loay hoay bên ngoài xem cuộc chiến, thỉnh thoảng chọc một phát cho đỡ ngứa tay, nếu thấy gì không ổn thì chạy ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.