Chương 64: Dương Tín yêu cầu
Baiyang
12/05/2021
Chiếc xe Benz điềm tĩnh lái xe trên đường cao tốc, Dương Tín không nói gì, vừa lái xe vừa xem môi trường xung quanh.
“Dương Tín … em biết võ thuật khi nào?” Trương Yến không khỏi hỏi, cô luôn nghĩ Dương Tín là một chàng trai kém cỏi và sống nội tâm, nhưng những ngày quen nhau, con người anh đã thay đổi hẳn.
“Tôi nói cho cô biết, cô không được nói cho người khác biết, được không?” Dương Tín nói rất nghiêm túc, anh muốn nói cho cô biết sự thật về bản thân, và Trương Yến ừ một tiếng.
“Nếu như ta nói, ta vượt thời gian, ngươi tin không?” Dương Tín nửa đùa nửa thật, Trương Yến nghe vậy lập tức có chút tức giận, liếc Dương Tín một cái, rõ ràng là nói, nếu không muốn nói., không nói ra. Tại sao anh lại lấy cái cớ nực cười này để nói dối tôi?
"Ta biết ngươi không tin, cũng không muốn ngươi tin. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Với mười vạn tệ này, ngươi có thể thuê một cái rất lớn." Dương Tín cười.
“10 vạn kim tệ thuộc về ngươi, nếu nói là ta thuê nhà, như vậy làm sao có thể?” Trương Yến đối với Dương Tín ánh mắt trách móc, nói.
“Ý tôi là tôi thuê, cô chỉ cần trả tiền thuê nhà dùm cho tôi, tôi là chủ nhà nhỏ của cô, được chứ?” Dương Tín biết Trương Yến sẽ không nhận phần lợi của mình nên phải thay đổi cách làm.
Trên đường đi, hắn đến Khu cộng đồng Hoa Hồng đằng sau là khu cho thuê, Dương Tín nhìn thấy tấm sắt cho thuê ở cửa. Dương Tín đã không nhận thấy điều này khi anh đến vào đêm qua.
Bước vào bên trong, Dương Tín tìm tòa nhà đầu tiên bên cạnh Lý Vị Ương bên dưới là quản lý, đi vào hỏi thăm, một người dẫn Dương Tín và Trương Yến lên xem nhà.
Cách bài trí của ngôi nhà này khá khác so với nhà của Lý Vị Ương, về cơ bản, tầng một có hai dãy phòng, mỗi dãy là hai phòng ngủ và một phòng khách, nó khá rộng.dành cho Sinh viên Đại học Quảng Hải, Trương Yến nhìn vào thấy ánh sáng và không khí rất tốt, nên tìm một bộ trên tầng năm, thương lượng giá cả, làm thủ tục.
Sau khi về nhà, Dương Tín nhờ công ty chuyển nhà xử lý mọi việc chuyển nhà, nhưng cơ bản phải mất một ngày mới xử lý xong, đến khoảng 5 giờ chiều, vì cả 2 không muốn nấu ăn nên Dương Tín và Trương Yến đã đến Phúc Kiến bên ngoài. Ăn đồ ăn nhẹ
"Dương Tín, căn phòng đó là một căn phòng rộng, giá cả cũng phải chăng, nhưng đối với tôi mà nói thì sức tiêu thụ vẫn còn hơi lớn, nếu có thể tìm được người khác chia tiền thuê thì cũng được."Cô nói
“Hắc, không phải, ngươi ở một gian phòng, những phòng khác đại sảnh là của ta, cho nên chỉ cần một phần tư tiền là được.” Dương Tín nhấp một ngụm canh ngon nói.
"Vậy thì..." Trương Yến có chút buồn bực, biết Dương Tín đang giúp mình san sẻ gánh nặng, còn muốn nói gì nữa, Dương Tín nói tiếp, "Tôi thuê hội trường để luyện võ. Cô giáo không nghĩ quá nhiều về nó, hehe, cô đã không Xem liệu bây giờ tôi có nhiều cơ bắp không? "
"Hừ, dù sao ta hiện tại lương của ngươi cũng không cao như vậy, Cô giáo, tùy ý có thể trả."
Trương Yến cũng không liên quan gì đến Dương Tín nên cô phải nhẹ nhàng nói, điều cô cần là sự quan tâm và tận tâm thầm lặng của một người đàn ông, vì vậy, nhiều khi hành động như một đứa trẻ thật khó chịu.
“, Hiểu Dao thứ bảy này con không ra ngoài chơi. Sau một ngày ở nhà truy cập Internet, mắt con sẽ rất tệ.” Hà Vân vừa lảm nhảm vừa nấu bữa tối.
"Hôm nay con không muốn ra ngoài, có lẽ là ngày mai."
Hà Hiểu Dao đáp, cô ấy hơi thất vọng, hôm nay cô ấy đã tìm ra bộ quần áo đẹp nhất của mình, và cô ấy đang đợi cuộc gọi từ Dương Tín, vì anh ấy nói rằng anh ấy đã thắng giải và muốn mời cô ấy đi ăn tối, nhưng không có. tin tức., thật chán nản trong một ngày.
" anh Dương Tín quên mất rồi? Hay là anh định tạo bất ngờ cho em?"
Cô ấy rất sợ Dương Tín sẽ bỏ qua mình vì chuyện của cha hắn, vì vậy cô ấy luôn muốn suy nghĩ về mọi thứ theo hướng tốt, cũng như cô ấy tin rằng Dương Tín sẽ tạo cho mình một điều bất ngờ thay vì tự tìm kiếm.
...
"Cô giáo,ngươi hôm nay đều mệt, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi trải qua tân gia."
Dương Tín cười nhẹ, hiện tại hắn không muốn rời đi, mấy ngày nay bận rộn quá, trở về nghỉ ngơi cũng không phải chuyện xấu, quan trọng hơn là hắn xem hôm nay Trương Yến phải kiệt sức rồi.
“vâng, tôi mệt đến mức xương rã hết cả rồi.”Trương Yến gật đầu nói, Dương Tín trở về nhà mới sau khi thanh toán hóa đơn.
“Sau ngày hôm nay, tôi sẽ sống với giáo viên của mình, thật tuyệt.” Dương Tín bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.
Cậu vui quá phải không?” Trương Yến bật TV lên ngồi bên cạnh Dương Tín, hùng hồn hỏi.
"Ta làm sao không vui? Nếu chuyện này để học sinh biết, ta không phải là cường giả sao?!" Dương Tín tự hào nói.
“Không được, tôi không thể để bạn cùng lớp biết có người nhà đến nhà tôi, cậu phải tránh ra, nếu không tôi sẽ không thuê nhà cùng cậu.” Trương Yến vội nói.
“Thôi, em sẽ không nói gì, nhưng thưa cô em có một yêu cầu nhỏ, không biết cô có thể đồng ý không?” Dương Tín biết rằng Trương Yến sẽ không để người khác biết rằng cô sống với mình, nên cũng không buồn, nhìn Trương Yến với đôi chân xinh đẹp, trong đầu chợt lóe lên một tia
“Làm sao vậy?” Trương Yến tò mò hỏi. Dương Tín giả bộ không cam lòng mà nhìn Trương Yến, " cô giáo coi như ts không có nói cái gì, ta thật quá đáng."
“Dương Tín cứ nói những gì cậu muốn, những gì quá đáng chứ?”Trương Yến nhìn Dương Tín, không biết đang suy nghĩ gì.
“Dương Tín … em biết võ thuật khi nào?” Trương Yến không khỏi hỏi, cô luôn nghĩ Dương Tín là một chàng trai kém cỏi và sống nội tâm, nhưng những ngày quen nhau, con người anh đã thay đổi hẳn.
“Tôi nói cho cô biết, cô không được nói cho người khác biết, được không?” Dương Tín nói rất nghiêm túc, anh muốn nói cho cô biết sự thật về bản thân, và Trương Yến ừ một tiếng.
“Nếu như ta nói, ta vượt thời gian, ngươi tin không?” Dương Tín nửa đùa nửa thật, Trương Yến nghe vậy lập tức có chút tức giận, liếc Dương Tín một cái, rõ ràng là nói, nếu không muốn nói., không nói ra. Tại sao anh lại lấy cái cớ nực cười này để nói dối tôi?
"Ta biết ngươi không tin, cũng không muốn ngươi tin. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Với mười vạn tệ này, ngươi có thể thuê một cái rất lớn." Dương Tín cười.
“10 vạn kim tệ thuộc về ngươi, nếu nói là ta thuê nhà, như vậy làm sao có thể?” Trương Yến đối với Dương Tín ánh mắt trách móc, nói.
“Ý tôi là tôi thuê, cô chỉ cần trả tiền thuê nhà dùm cho tôi, tôi là chủ nhà nhỏ của cô, được chứ?” Dương Tín biết Trương Yến sẽ không nhận phần lợi của mình nên phải thay đổi cách làm.
Trên đường đi, hắn đến Khu cộng đồng Hoa Hồng đằng sau là khu cho thuê, Dương Tín nhìn thấy tấm sắt cho thuê ở cửa. Dương Tín đã không nhận thấy điều này khi anh đến vào đêm qua.
Bước vào bên trong, Dương Tín tìm tòa nhà đầu tiên bên cạnh Lý Vị Ương bên dưới là quản lý, đi vào hỏi thăm, một người dẫn Dương Tín và Trương Yến lên xem nhà.
Cách bài trí của ngôi nhà này khá khác so với nhà của Lý Vị Ương, về cơ bản, tầng một có hai dãy phòng, mỗi dãy là hai phòng ngủ và một phòng khách, nó khá rộng.dành cho Sinh viên Đại học Quảng Hải, Trương Yến nhìn vào thấy ánh sáng và không khí rất tốt, nên tìm một bộ trên tầng năm, thương lượng giá cả, làm thủ tục.
Sau khi về nhà, Dương Tín nhờ công ty chuyển nhà xử lý mọi việc chuyển nhà, nhưng cơ bản phải mất một ngày mới xử lý xong, đến khoảng 5 giờ chiều, vì cả 2 không muốn nấu ăn nên Dương Tín và Trương Yến đã đến Phúc Kiến bên ngoài. Ăn đồ ăn nhẹ
"Dương Tín, căn phòng đó là một căn phòng rộng, giá cả cũng phải chăng, nhưng đối với tôi mà nói thì sức tiêu thụ vẫn còn hơi lớn, nếu có thể tìm được người khác chia tiền thuê thì cũng được."Cô nói
“Hắc, không phải, ngươi ở một gian phòng, những phòng khác đại sảnh là của ta, cho nên chỉ cần một phần tư tiền là được.” Dương Tín nhấp một ngụm canh ngon nói.
"Vậy thì..." Trương Yến có chút buồn bực, biết Dương Tín đang giúp mình san sẻ gánh nặng, còn muốn nói gì nữa, Dương Tín nói tiếp, "Tôi thuê hội trường để luyện võ. Cô giáo không nghĩ quá nhiều về nó, hehe, cô đã không Xem liệu bây giờ tôi có nhiều cơ bắp không? "
"Hừ, dù sao ta hiện tại lương của ngươi cũng không cao như vậy, Cô giáo, tùy ý có thể trả."
Trương Yến cũng không liên quan gì đến Dương Tín nên cô phải nhẹ nhàng nói, điều cô cần là sự quan tâm và tận tâm thầm lặng của một người đàn ông, vì vậy, nhiều khi hành động như một đứa trẻ thật khó chịu.
“, Hiểu Dao thứ bảy này con không ra ngoài chơi. Sau một ngày ở nhà truy cập Internet, mắt con sẽ rất tệ.” Hà Vân vừa lảm nhảm vừa nấu bữa tối.
"Hôm nay con không muốn ra ngoài, có lẽ là ngày mai."
Hà Hiểu Dao đáp, cô ấy hơi thất vọng, hôm nay cô ấy đã tìm ra bộ quần áo đẹp nhất của mình, và cô ấy đang đợi cuộc gọi từ Dương Tín, vì anh ấy nói rằng anh ấy đã thắng giải và muốn mời cô ấy đi ăn tối, nhưng không có. tin tức., thật chán nản trong một ngày.
" anh Dương Tín quên mất rồi? Hay là anh định tạo bất ngờ cho em?"
Cô ấy rất sợ Dương Tín sẽ bỏ qua mình vì chuyện của cha hắn, vì vậy cô ấy luôn muốn suy nghĩ về mọi thứ theo hướng tốt, cũng như cô ấy tin rằng Dương Tín sẽ tạo cho mình một điều bất ngờ thay vì tự tìm kiếm.
...
"Cô giáo,ngươi hôm nay đều mệt, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi trải qua tân gia."
Dương Tín cười nhẹ, hiện tại hắn không muốn rời đi, mấy ngày nay bận rộn quá, trở về nghỉ ngơi cũng không phải chuyện xấu, quan trọng hơn là hắn xem hôm nay Trương Yến phải kiệt sức rồi.
“vâng, tôi mệt đến mức xương rã hết cả rồi.”Trương Yến gật đầu nói, Dương Tín trở về nhà mới sau khi thanh toán hóa đơn.
“Sau ngày hôm nay, tôi sẽ sống với giáo viên của mình, thật tuyệt.” Dương Tín bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.
Cậu vui quá phải không?” Trương Yến bật TV lên ngồi bên cạnh Dương Tín, hùng hồn hỏi.
"Ta làm sao không vui? Nếu chuyện này để học sinh biết, ta không phải là cường giả sao?!" Dương Tín tự hào nói.
“Không được, tôi không thể để bạn cùng lớp biết có người nhà đến nhà tôi, cậu phải tránh ra, nếu không tôi sẽ không thuê nhà cùng cậu.” Trương Yến vội nói.
“Thôi, em sẽ không nói gì, nhưng thưa cô em có một yêu cầu nhỏ, không biết cô có thể đồng ý không?” Dương Tín biết rằng Trương Yến sẽ không để người khác biết rằng cô sống với mình, nên cũng không buồn, nhìn Trương Yến với đôi chân xinh đẹp, trong đầu chợt lóe lên một tia
“Làm sao vậy?” Trương Yến tò mò hỏi. Dương Tín giả bộ không cam lòng mà nhìn Trương Yến, " cô giáo coi như ts không có nói cái gì, ta thật quá đáng."
“Dương Tín cứ nói những gì cậu muốn, những gì quá đáng chứ?”Trương Yến nhìn Dương Tín, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.