Chương 24: Hà Vân
Baiyang
12/05/2021
Cô ấy xinh đẹp lại không có người đàn ông nào trong nhà nên có nhiều người đàn ông đến đây bỏ tiền ra để lợi dụng cô ấy, cô ấy cũng là người rất bảo thủ và sợ rằng danh tiếng của mình sẽ bị tổn hại, cô ấy sợ nên không dám làm một đều gì
“Hừ, hắn không có lý, đừng nói đến hắn, cho ta tiểu gấu trúc.” Dương Tín bất lực gật đầu, mở ra chủ đề.
"Thôi, con hứa với dì, sau này con sẽ đốt ít thuốc hơn, và con sẽ không phải trả tiền. "
Hà Vân mỉm cười hiểu ý, cúi người lấy điếu thuốc dưới quầy ra, Dương Tín bất giác nhìn vẻ phong nhã trong trang phục chuyên nghiệp của cô, trong lòng có chút sửng sốt, không ngờ cô lại giữ gìn khi cô như vậy. đã ba mươi sáu tuổi, chẳng khác gì đàn bà hai mươi bảy hai mươi tám
“Dì Hà, nhận đi, tôi có tiền.” Dương Tín còn chưa nhận lại tiền, đang muốn đi ra ngoài hút thuốc, vừa quay đầu lại đã bị chặn lại, “Vào trong đi để ba cậu thấy cậu ra ngoài. và mắng cậu một lần nữa. "
Dương Tín không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng mới hút, bên ngoài trời mưa phùn không muốn đi ra ngoài, trong lòng cũng có chút ảm đạm nên gật đầu, bước vào, phát hiện một cái ghế đẩu tròn trong nhà kho và ngồi xuống., Dương Tín nhìn thấy một mảnh chiếu bên trong, và tấm chăn bông trên đó
Lúc này Hà vân bước vào với tiền lẻ “Xin lỗi, chỉ còn là tiền lẻ.” Dương Tín cầm tiền bỏ vào túi _ “Dì Hà, buổi tối cô ngủ ở đây à?
“Hừ, tiểu ủy này tuy nhỏ nhưng ta lại sợ có chộm nên ta nghĩ ở đây” Hà vân bước tới _ thu dọn chăn bông, uốn éo cái váy của cô bộ trang phục rất mịn.
"Chuyện này sao có thể làm được? Những thứ ở đây dù có giá trị đến đâu cũng không có giá trị bằng của cô? Nếu có kẻ trộm vào thì sao? Nếu không phải là trộm mà là một vấn đề khác cô sẽ làm gì?"
Hà Vân gấp chăn bông ngồi xuống, nhìn Dương Tín bất lực lắc đầu nói: "như vậy, tôi thừa nhận là xui xẻo."
"Không, dì Hà không thể làm điều này. Tiền có thể kiếm lại nếu anh ta ăn trộm tiền, nhưng Di có thể kiếm lại đều đó" Dương Tín ngay lập tức phủ nhận, "Dì Hà nên đi cùng Hiểu Dao trong Tương lai. Cô ấy sẽ sợ khi ngủ trên đó một mình "
"Hehe, xem ra Tiểu Tín đã thực sự trưởng thành và biết cách quan tâm đến mọi người. Được rồi, dì nghe lời, từ nay về sau sẽ ngủ với Hiểu Dao" Hà vân khẽ cười, "cậu nghe lời dì nhé."? "
“Cái gì?” Dương Tín không biết rằng cô ấy sẽ sử dụng điều này để thay đổi, vì vậy hắn hỏi.
“Ăn cơm xong, dì sẽ tiễn cậu về nhà, xin lỗi Lão Dương rồi ngủ ở nhà đi, thế nào?” hà vân dường như cũng có cách đối phó với bọn con trai như Dương Tín bỏ nhà chạy đi.
“Uh… được rồi.” Dương Tín có chút bất lực, vừa chạy trốn khỏi nhà, sẽ sớm trở về.
Dương Tín có chút sợ hãi nhìn nữ nhân Phong Vân trước mặt, bởi vì hắn không khỏi nghĩ lại khi nhìn thấy đôi đỉnh trên áo của nàng.
"Thực ra, Lão Dương cũng có khó khăn. Trước đây anh ấy ở trong làng vì nhà nghèo và có hai con trai. Ông nội của cậu chỉ có thể cho một cậu con trai đi học. Lão Dương chỉ đi học được một năm, và cho bác của cậu đi học, sau này bác cậu giỏi nhưng lại gạt Lão Dương sang một bên, mắng nó không ngoan nên từ quê lên, hai vợ chồng sống đạm bạc, mong một ngày nào đó cậu có được như vậy.. nổi bật… "
“Dì đừng nói nữa, nếu ba mẹ tôi có thể hiểu chuyện như cô” Dương Tín đột nhiên cảm nhận được một loại tình cảm từ Hà vân mà anh chưa từng trải qua, anh có chút nghẹn ngào khi nói.
“Lại đây, cậu nhóc ngốc nghếch.” Hà Vân kéo Dương Tín sang một bên và ngồi xuống, Hà Vân nhìn thấy những giọt nước mắt trên đôi mắt của Dương Tín. Đây là lần đầu tiên Dương Tín rơi nước mắt. Không phải vì điều gì khác, mà là vì anh ấy đã có được nó, một cảm giác trìu mến mà trước đây chưa từng có.
“Thằng nhóc ngốc.” Hà Vân ôm đầu Dương Tín trong tay, hoàn toàn không khỏi thương hại, cô không biết rằng Dương Tín đã đạt đến mùi hương của một người phụ nữ ở trên đỉnh đôi của cô, ở dưới bụng bật dậy.
Mặc dù khuôn mặt của Dương Tín có hơi nóng, nhưng anh ta không chút do dự xoa nắn nó giữa hai đỉnh của Hà Vân cảm nhận hương thơm và vẻ đẹp của nó. Suýt chút nữa quên mất mình là một thiếu niên, vươn tay ôm chặt lấy Hà Vân, Hà Vân kinh ngạc đẩy Dương Tín ra, lúc này mới nhận ra bên dưới Dương Tín đang phồng lên.
“Thực xin lỗi dì, ta không phải cố ý.” Dương Tín có chút sợ hãi mất đi nàng, mất đi loại tình cảm, hoảng hốt xin lỗi.
“Không sao đâu, tôi hiểu rồi. Sau này đừng như vậy nữa?” Hà Vân hơi bối rối nhưng cô đành chịu mắng anh vì cô hiểu tính nóng nảy của một người đàn ông trẻ tuổi. Cô là bác sĩ, nhưng cô nhìn thấy sự nhiệt tình Dương Tín., khuôn mặt không khỏi có chút nóng lên, hơn mười năm nay cô không có động vào một người đàn ông nào.
"Ừ, nhưng tôi không thể không nghĩ về nó. Đôi khi tôi cũng dùng cái đó... Cô ơi, cô có thể giúp tôi được không?" Dương Tín cúi đầu xuống, lại muốn ôm người phụ nữ giàu tình cảm này. Thứ mà hắn chưa bao giờ có trước đây.
“Hừ, hắn không có lý, đừng nói đến hắn, cho ta tiểu gấu trúc.” Dương Tín bất lực gật đầu, mở ra chủ đề.
"Thôi, con hứa với dì, sau này con sẽ đốt ít thuốc hơn, và con sẽ không phải trả tiền. "
Hà Vân mỉm cười hiểu ý, cúi người lấy điếu thuốc dưới quầy ra, Dương Tín bất giác nhìn vẻ phong nhã trong trang phục chuyên nghiệp của cô, trong lòng có chút sửng sốt, không ngờ cô lại giữ gìn khi cô như vậy. đã ba mươi sáu tuổi, chẳng khác gì đàn bà hai mươi bảy hai mươi tám
“Dì Hà, nhận đi, tôi có tiền.” Dương Tín còn chưa nhận lại tiền, đang muốn đi ra ngoài hút thuốc, vừa quay đầu lại đã bị chặn lại, “Vào trong đi để ba cậu thấy cậu ra ngoài. và mắng cậu một lần nữa. "
Dương Tín không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng mới hút, bên ngoài trời mưa phùn không muốn đi ra ngoài, trong lòng cũng có chút ảm đạm nên gật đầu, bước vào, phát hiện một cái ghế đẩu tròn trong nhà kho và ngồi xuống., Dương Tín nhìn thấy một mảnh chiếu bên trong, và tấm chăn bông trên đó
Lúc này Hà vân bước vào với tiền lẻ “Xin lỗi, chỉ còn là tiền lẻ.” Dương Tín cầm tiền bỏ vào túi _ “Dì Hà, buổi tối cô ngủ ở đây à?
“Hừ, tiểu ủy này tuy nhỏ nhưng ta lại sợ có chộm nên ta nghĩ ở đây” Hà vân bước tới _ thu dọn chăn bông, uốn éo cái váy của cô bộ trang phục rất mịn.
"Chuyện này sao có thể làm được? Những thứ ở đây dù có giá trị đến đâu cũng không có giá trị bằng của cô? Nếu có kẻ trộm vào thì sao? Nếu không phải là trộm mà là một vấn đề khác cô sẽ làm gì?"
Hà Vân gấp chăn bông ngồi xuống, nhìn Dương Tín bất lực lắc đầu nói: "như vậy, tôi thừa nhận là xui xẻo."
"Không, dì Hà không thể làm điều này. Tiền có thể kiếm lại nếu anh ta ăn trộm tiền, nhưng Di có thể kiếm lại đều đó" Dương Tín ngay lập tức phủ nhận, "Dì Hà nên đi cùng Hiểu Dao trong Tương lai. Cô ấy sẽ sợ khi ngủ trên đó một mình "
"Hehe, xem ra Tiểu Tín đã thực sự trưởng thành và biết cách quan tâm đến mọi người. Được rồi, dì nghe lời, từ nay về sau sẽ ngủ với Hiểu Dao" Hà vân khẽ cười, "cậu nghe lời dì nhé."? "
“Cái gì?” Dương Tín không biết rằng cô ấy sẽ sử dụng điều này để thay đổi, vì vậy hắn hỏi.
“Ăn cơm xong, dì sẽ tiễn cậu về nhà, xin lỗi Lão Dương rồi ngủ ở nhà đi, thế nào?” hà vân dường như cũng có cách đối phó với bọn con trai như Dương Tín bỏ nhà chạy đi.
“Uh… được rồi.” Dương Tín có chút bất lực, vừa chạy trốn khỏi nhà, sẽ sớm trở về.
Dương Tín có chút sợ hãi nhìn nữ nhân Phong Vân trước mặt, bởi vì hắn không khỏi nghĩ lại khi nhìn thấy đôi đỉnh trên áo của nàng.
"Thực ra, Lão Dương cũng có khó khăn. Trước đây anh ấy ở trong làng vì nhà nghèo và có hai con trai. Ông nội của cậu chỉ có thể cho một cậu con trai đi học. Lão Dương chỉ đi học được một năm, và cho bác của cậu đi học, sau này bác cậu giỏi nhưng lại gạt Lão Dương sang một bên, mắng nó không ngoan nên từ quê lên, hai vợ chồng sống đạm bạc, mong một ngày nào đó cậu có được như vậy.. nổi bật… "
“Dì đừng nói nữa, nếu ba mẹ tôi có thể hiểu chuyện như cô” Dương Tín đột nhiên cảm nhận được một loại tình cảm từ Hà vân mà anh chưa từng trải qua, anh có chút nghẹn ngào khi nói.
“Lại đây, cậu nhóc ngốc nghếch.” Hà Vân kéo Dương Tín sang một bên và ngồi xuống, Hà Vân nhìn thấy những giọt nước mắt trên đôi mắt của Dương Tín. Đây là lần đầu tiên Dương Tín rơi nước mắt. Không phải vì điều gì khác, mà là vì anh ấy đã có được nó, một cảm giác trìu mến mà trước đây chưa từng có.
“Thằng nhóc ngốc.” Hà Vân ôm đầu Dương Tín trong tay, hoàn toàn không khỏi thương hại, cô không biết rằng Dương Tín đã đạt đến mùi hương của một người phụ nữ ở trên đỉnh đôi của cô, ở dưới bụng bật dậy.
Mặc dù khuôn mặt của Dương Tín có hơi nóng, nhưng anh ta không chút do dự xoa nắn nó giữa hai đỉnh của Hà Vân cảm nhận hương thơm và vẻ đẹp của nó. Suýt chút nữa quên mất mình là một thiếu niên, vươn tay ôm chặt lấy Hà Vân, Hà Vân kinh ngạc đẩy Dương Tín ra, lúc này mới nhận ra bên dưới Dương Tín đang phồng lên.
“Thực xin lỗi dì, ta không phải cố ý.” Dương Tín có chút sợ hãi mất đi nàng, mất đi loại tình cảm, hoảng hốt xin lỗi.
“Không sao đâu, tôi hiểu rồi. Sau này đừng như vậy nữa?” Hà Vân hơi bối rối nhưng cô đành chịu mắng anh vì cô hiểu tính nóng nảy của một người đàn ông trẻ tuổi. Cô là bác sĩ, nhưng cô nhìn thấy sự nhiệt tình Dương Tín., khuôn mặt không khỏi có chút nóng lên, hơn mười năm nay cô không có động vào một người đàn ông nào.
"Ừ, nhưng tôi không thể không nghĩ về nó. Đôi khi tôi cũng dùng cái đó... Cô ơi, cô có thể giúp tôi được không?" Dương Tín cúi đầu xuống, lại muốn ôm người phụ nữ giàu tình cảm này. Thứ mà hắn chưa bao giờ có trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.