Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên
Chương 86: Cửu long ấn
An Nhân Đạo Tiên
03/01/2022
Tiểu Điệp nàng trong đoàn người mặc dù chạy trước nhưng tốc độ so với những
thiên kiêu kia lại kém. Những thiên kiêu kia đều chủ yếu là trúc cơ kì
nào có ai luyện khí kì lại muốn đến xin chén canh giống nàng đâu a.
Nhưng mà nàng cũng không có từ bỏ mà dừng lại, tiếng bước chân yêu thú
càng lúc càng gần báo hiệu nguy hiểm càng lúc càng lớn.
Từ lúc bắt đầu chạy đến giờ chết dưới tay yêu thú đã có ba vị, mặc dù đều là luyện khí sĩ không đáng so với thiên kiêu kia nhưng cảnh giới này lại chính là bằng Tiểu Điệp. Ý vị này chính là trong đoàn người Tiểu Điệp nàng có độ nguy hiểm rất lớn.
Quả nhiên, mặc dù nàng được sư tôn cảnh báo kèm theo quan sát nhưng tốc độ nàng không đủ nhanh. Bóng dáng yêu thú đã bao trùm đường chạy phía trước của nàng. Sau đó từ trên không trung truyền tới một áp lực vô hình đè nén xuống thẳng Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp nàng có thể không rõ áp lực này là thứ gì nhưng Đại Nam Hoàng Triều người ngồi bên ngoài lại không muốn nhìn thấy cảnh tượng này. Vốn tưởng Tiểu Điệp nàng chỉ tham gia cho vui thôi nào ngờ sẽ nguy hiểm đến cả tính mệnh. Một bàn tay của yêu thú đánh thẳng xuống Tiểu Điệp thì nàng sao có thể chống đỡ được a.
Tiểu Vân hắn dù ngồi im nhìn tới nhưng lòng cũng nóng như lửa đốt. Hắn cũng chỉ lần đầu thử nghiệm cái đạo ấn kia lên người nàng còn tác dụng của nó ra sao hắn thật sự không rõ ràng. Nhìn tới nguy hiểm chết người đè lên Tiểu Điệp mà đạo ấn còn chưa có chút phản ứng Tiểu Vân hắn thật sự cuống.
Nhưng mà cuối cùng vẫn may, đợi đến khi bàn tay yêu thú đè ép xuống Tiểu Điệp cách nàng trọn vẹn một mét từ trên đỉnh đầu nàng xoay tròn tới một chiếc ấn. Chiếc ấn này cũng không bình thường, ở trên chiếc ấn này khắc trọn vẹn lấy chín con rồng. Chín đầu rồng chia bốn phương tám hướng gào thét tạo ra uy nghiêm không thể xâm phạm của chiếc ấn này.
Chiếc ấn ban đầu mới xuất hiện liền đã tạo ra một vòng ánh sáng màu vàng bảo vệ lấy Tiểu Điệp không gì có thể xâm phạm. Sau khi tạo ra vòng ánh sáng ôm lấy Tiểu Điệp chiếc ấn càng lúc càng lớn dần. Chiếc ấn từ nhỏ bắt đầu lớn ra như một bàn tay nắm lại vậy. Bàn tay yêu thú đánh vào chiếc ấn này không những không làm tổn hại đến chiếc ấn còn khiến yêu thú bị phản lại lùi về mấy bước.
Cuồng huyết đan khi ấy tác dụng lại càng lớn. Yêu thú bị phản lùi về sau mấy bước như càng phẫn nỗ nhìn lấy Tiểu Điệp nhỏ bé và chiếc ấn đang dần biến lớn còn tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt kia gầm gừ sau đó đấm thẳng tới.
Chiếc ấn này cũng không có vừa, một đấm của yêu thú chạm tới chiếc ấn này không những không gây ra sát thương gì ngược lại như còn bị hóa giải hết toàn bộ sát thương gây ra. Đợi khi yêu thú co tay chiếc ấn này mới bắt đầu phản công.
Từ trong chiếc ấn này bay ra chín con kim long. Chín con kim long vừa hiện thế liền như đã nhận nhiệm vụ lao thẳng tới yêu thú này. Chỉ cần một con kim long bay ra đã đủ diệt sát đi yêu thú này nói chi đây còn là chín con a ? Chín con kim long chỉ đơn giản vờn quanh yêu thú một giây đồng hồ thời gian sau đó trở về chiếc ấn như cũ.
Đợi đến khi chín con kim long trở về thì con yêu thú này đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chỉ còn một viên đan màu vàng lơ lửng trên không trung mà thôi.
Tiểu Điệp nàng thở phào nhẹ nhõm bên trong thì bên ngoài cũng có người thở phào nhẹ nhõm cùng. Người thở phào nhẹ nhõm nhất ở đây chính là Bích Hồng. Nàng vốn biết là Tiểu Điệp chính là Tiểu Vân vị kia muội muội, nếu Tiểu Điệp nàng có mệnh hệ gì đó chính là do Hồng Yên Lâu thất trách.
Vị kia một khi nổi trận lôi đình Hồng Yên Lâu cũng không gánh nổi. May mà vị kia vẫn vì an nguy muội muội để lại bảo hộ cho nàng. Nếu không có thì hậu quả trách lên đầu Hồng Yên Lâu, chậc...chậc...Bích Hồng nàng không dám tưởng tượng nổi.
Tiểu Vân thì càng khỏi nói. Vẫn là hệ thống uy tín nếu không hắn tốn hơn ba nghìn điểm kinh nghiệm mua một chiêu cấp A này mà thật sự vô dụng thì hắn liền trách bản thân hắn không để đâu hết. Mất đi ba nghìn điểm kinh nghiệm không đáng nói nhưng mà nếu mất đi người muội muội này hắn sao có thể lấy cái gì bù đắp được. Một con đường tu luyện vốn là để bảo vệ người thân nếu nàng có mệnh hệ gì hắn cũng lười tìm kiếm con đường tu luyện nữa.
Tiểu Vân hắn nhìn Tiểu Điệp qua khung hình kia cười cười nhẹ nhõm. Nàng không sao liền tốt rồi a.
Đại Nam Hoàng Triều người cũng thở phào nhẹ nhõm, đáng nói nhất là Vương Tử Yên. Cảnh tượng ban này thậm chí nàng còn không dám nhìn mà phải đi ôm lấy cánh tay Trần Tân, đôi mắt đã rơi không ít giọt lệ.
Nhưng Tiểu Điệp có thể bình yên khiến tâm trạng mọi người thay đổi rất nhiều. Trần Tân hắn mở tới nụ cười, Vương Tử Yên nước mắt cũng ngừng rơi xuống miệng cũng theo đó mà cười theo. Không cần biết ban nãy là ai ra tay nhưng Tiểu Điệp nàng bình an đã là rất tốt rồi.
“Công tử nhà các người đúng là chuẩn bị sâu. Tình huống như này cũng có thể tính tới.” Thanh Long sứ giả chỉ đơn giản một câu nói nhưng lọt vào tai Trần Tân và Vương Tử Yên thì cả hai người đều rõ ràng ban nãy là ai ra tay.
Cũng đúng a, Tiểu Điệp nàng không chỉ là Đại Nam Hoàng Triều công chúa thân phận này, nàng còn thân phận lớn hơn rất nhiều đó là Tiểu Vân muội muội. Có Tiểu Vân đứng đằng sau an nguy của Tiểu Điệp cũng không đáng ngại nữa.
Bên trong bí cảnh, Tiểu Điệp nàng vừa đứng ngây ngốc thở phào nhẹ nhõm liền bị sư tôn nhắc nhở : “Còn không mau thu lại viên kia yêu đan.”
Tiểu Điệp nàng dù vừa thoát khỏi cái chết muốn thở nhẹ nhõm một chút đã bị nhắc nhở rất muốn cãi lí một tí. Nhưng nghe sư tôn nhắc sự việc quan trọng nàng liền không dám cãi mà hành động theo. Vốn theo ban đầu sẽ là đưa viên đan dược này cho Hồng Yên Lâu mọi người cùng hưởng nhưng mà giờ yêu thú là một mình nàng giết nàng liền độc chiếm.
Tiểu Điệp nàng giơ ra lệnh bài hút lấy đan dược về chính mình. Đan dược vừa tơi vào trong lệnh bài cũng có lúc có người đuổi tới. Những người đuổi tới ánh mắt đều cực kỳ bất thiện. Dù yêu thú không so bọn hắn giết nhưng bọn hắn cũng góp một chút ít công sức giờ yêu đan bị lấy đi trước mặt không khó chịu sao được.
Tiểu Điệp nàng cũng không có hoảng loạn. Mặc dù bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nhưng quanh thân nàng vẫn còn lớp bảo vệ của chiếc ấn ban nãy tạo ra nàng liền không lo lắng nguy hiểm gì cả.
Mặc kệ ánh mắt người khác nhìn tới Tiểu Điệp nàng liền cất bước đi về phía trước. Tiểu Điệp nàng vừa đi liền thấy có tiếng nói vang lên :
“Cô nương dừng bước, yêu đan là chúng ta đã thỏa thuận còn mời đưa ra chúng ta đưa lên Hồng Yên Lâu.”
Tiểu Điệp nàng liền dừng lại nhìn tới người vừa nói đáp : “Thỏa thuận là mọi người cùng giết thì mọi người cùng hưởng nhưng yêu thú này là ta giết nên chỉ ta hưởng.”
Tiểu Điệp nàng nói xong liền rời đi mặc kệ những lời nói tiếp theo. Bên ngoài cũng không ít thế lực bị câu nói kia chọc giận. Mặc dù câu nói đó là đúng nhưng mà cảm giác thiên kiêu của thế lực mình bị cướp đoạt cơ duyên trước mặt khiến bọn hắn không thể không tức giận.
“Nàng ta là ai ?”
Đã không ít thế lực bắt đầu điều tra tới Tiểu Điệp thân phận, chỉ cần nàng không có chỗ dựa viên yêu đan kia nàng liền cầm không được.
Tiểu Điệp nàng cũng không biết chỉ một hành động đã chọc giận không ít thế lực nhưng mà nàng biết thì lại thế nào, nàng thèm quan tâm sao nàng làm đúng liền làm thôi.
Tiểu Điệp nàng tiến vào sâu hơn trung tâm cũng là nơi để ra ngoài. Nơi để ra ngoài để trong một ngôi nhà lớn. Giữa ngôi nhà này cũng không có gì ngoài một cánh cổng giống hệt cánh cổng lúc bắt đầu đi vào. Tiểu Điệp nàng cũng không có chần chờ một giây nào liền bước vào cánh cổng này. Đợi đến khi nàng mở mắt ra liền đã thấy mình ra ngoài sân lớn.
Từ lúc bắt đầu chạy đến giờ chết dưới tay yêu thú đã có ba vị, mặc dù đều là luyện khí sĩ không đáng so với thiên kiêu kia nhưng cảnh giới này lại chính là bằng Tiểu Điệp. Ý vị này chính là trong đoàn người Tiểu Điệp nàng có độ nguy hiểm rất lớn.
Quả nhiên, mặc dù nàng được sư tôn cảnh báo kèm theo quan sát nhưng tốc độ nàng không đủ nhanh. Bóng dáng yêu thú đã bao trùm đường chạy phía trước của nàng. Sau đó từ trên không trung truyền tới một áp lực vô hình đè nén xuống thẳng Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp nàng có thể không rõ áp lực này là thứ gì nhưng Đại Nam Hoàng Triều người ngồi bên ngoài lại không muốn nhìn thấy cảnh tượng này. Vốn tưởng Tiểu Điệp nàng chỉ tham gia cho vui thôi nào ngờ sẽ nguy hiểm đến cả tính mệnh. Một bàn tay của yêu thú đánh thẳng xuống Tiểu Điệp thì nàng sao có thể chống đỡ được a.
Tiểu Vân hắn dù ngồi im nhìn tới nhưng lòng cũng nóng như lửa đốt. Hắn cũng chỉ lần đầu thử nghiệm cái đạo ấn kia lên người nàng còn tác dụng của nó ra sao hắn thật sự không rõ ràng. Nhìn tới nguy hiểm chết người đè lên Tiểu Điệp mà đạo ấn còn chưa có chút phản ứng Tiểu Vân hắn thật sự cuống.
Nhưng mà cuối cùng vẫn may, đợi đến khi bàn tay yêu thú đè ép xuống Tiểu Điệp cách nàng trọn vẹn một mét từ trên đỉnh đầu nàng xoay tròn tới một chiếc ấn. Chiếc ấn này cũng không bình thường, ở trên chiếc ấn này khắc trọn vẹn lấy chín con rồng. Chín đầu rồng chia bốn phương tám hướng gào thét tạo ra uy nghiêm không thể xâm phạm của chiếc ấn này.
Chiếc ấn ban đầu mới xuất hiện liền đã tạo ra một vòng ánh sáng màu vàng bảo vệ lấy Tiểu Điệp không gì có thể xâm phạm. Sau khi tạo ra vòng ánh sáng ôm lấy Tiểu Điệp chiếc ấn càng lúc càng lớn dần. Chiếc ấn từ nhỏ bắt đầu lớn ra như một bàn tay nắm lại vậy. Bàn tay yêu thú đánh vào chiếc ấn này không những không làm tổn hại đến chiếc ấn còn khiến yêu thú bị phản lại lùi về mấy bước.
Cuồng huyết đan khi ấy tác dụng lại càng lớn. Yêu thú bị phản lùi về sau mấy bước như càng phẫn nỗ nhìn lấy Tiểu Điệp nhỏ bé và chiếc ấn đang dần biến lớn còn tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt kia gầm gừ sau đó đấm thẳng tới.
Chiếc ấn này cũng không có vừa, một đấm của yêu thú chạm tới chiếc ấn này không những không gây ra sát thương gì ngược lại như còn bị hóa giải hết toàn bộ sát thương gây ra. Đợi khi yêu thú co tay chiếc ấn này mới bắt đầu phản công.
Từ trong chiếc ấn này bay ra chín con kim long. Chín con kim long vừa hiện thế liền như đã nhận nhiệm vụ lao thẳng tới yêu thú này. Chỉ cần một con kim long bay ra đã đủ diệt sát đi yêu thú này nói chi đây còn là chín con a ? Chín con kim long chỉ đơn giản vờn quanh yêu thú một giây đồng hồ thời gian sau đó trở về chiếc ấn như cũ.
Đợi đến khi chín con kim long trở về thì con yêu thú này đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chỉ còn một viên đan màu vàng lơ lửng trên không trung mà thôi.
Tiểu Điệp nàng thở phào nhẹ nhõm bên trong thì bên ngoài cũng có người thở phào nhẹ nhõm cùng. Người thở phào nhẹ nhõm nhất ở đây chính là Bích Hồng. Nàng vốn biết là Tiểu Điệp chính là Tiểu Vân vị kia muội muội, nếu Tiểu Điệp nàng có mệnh hệ gì đó chính là do Hồng Yên Lâu thất trách.
Vị kia một khi nổi trận lôi đình Hồng Yên Lâu cũng không gánh nổi. May mà vị kia vẫn vì an nguy muội muội để lại bảo hộ cho nàng. Nếu không có thì hậu quả trách lên đầu Hồng Yên Lâu, chậc...chậc...Bích Hồng nàng không dám tưởng tượng nổi.
Tiểu Vân thì càng khỏi nói. Vẫn là hệ thống uy tín nếu không hắn tốn hơn ba nghìn điểm kinh nghiệm mua một chiêu cấp A này mà thật sự vô dụng thì hắn liền trách bản thân hắn không để đâu hết. Mất đi ba nghìn điểm kinh nghiệm không đáng nói nhưng mà nếu mất đi người muội muội này hắn sao có thể lấy cái gì bù đắp được. Một con đường tu luyện vốn là để bảo vệ người thân nếu nàng có mệnh hệ gì hắn cũng lười tìm kiếm con đường tu luyện nữa.
Tiểu Vân hắn nhìn Tiểu Điệp qua khung hình kia cười cười nhẹ nhõm. Nàng không sao liền tốt rồi a.
Đại Nam Hoàng Triều người cũng thở phào nhẹ nhõm, đáng nói nhất là Vương Tử Yên. Cảnh tượng ban này thậm chí nàng còn không dám nhìn mà phải đi ôm lấy cánh tay Trần Tân, đôi mắt đã rơi không ít giọt lệ.
Nhưng Tiểu Điệp có thể bình yên khiến tâm trạng mọi người thay đổi rất nhiều. Trần Tân hắn mở tới nụ cười, Vương Tử Yên nước mắt cũng ngừng rơi xuống miệng cũng theo đó mà cười theo. Không cần biết ban nãy là ai ra tay nhưng Tiểu Điệp nàng bình an đã là rất tốt rồi.
“Công tử nhà các người đúng là chuẩn bị sâu. Tình huống như này cũng có thể tính tới.” Thanh Long sứ giả chỉ đơn giản một câu nói nhưng lọt vào tai Trần Tân và Vương Tử Yên thì cả hai người đều rõ ràng ban nãy là ai ra tay.
Cũng đúng a, Tiểu Điệp nàng không chỉ là Đại Nam Hoàng Triều công chúa thân phận này, nàng còn thân phận lớn hơn rất nhiều đó là Tiểu Vân muội muội. Có Tiểu Vân đứng đằng sau an nguy của Tiểu Điệp cũng không đáng ngại nữa.
Bên trong bí cảnh, Tiểu Điệp nàng vừa đứng ngây ngốc thở phào nhẹ nhõm liền bị sư tôn nhắc nhở : “Còn không mau thu lại viên kia yêu đan.”
Tiểu Điệp nàng dù vừa thoát khỏi cái chết muốn thở nhẹ nhõm một chút đã bị nhắc nhở rất muốn cãi lí một tí. Nhưng nghe sư tôn nhắc sự việc quan trọng nàng liền không dám cãi mà hành động theo. Vốn theo ban đầu sẽ là đưa viên đan dược này cho Hồng Yên Lâu mọi người cùng hưởng nhưng mà giờ yêu thú là một mình nàng giết nàng liền độc chiếm.
Tiểu Điệp nàng giơ ra lệnh bài hút lấy đan dược về chính mình. Đan dược vừa tơi vào trong lệnh bài cũng có lúc có người đuổi tới. Những người đuổi tới ánh mắt đều cực kỳ bất thiện. Dù yêu thú không so bọn hắn giết nhưng bọn hắn cũng góp một chút ít công sức giờ yêu đan bị lấy đi trước mặt không khó chịu sao được.
Tiểu Điệp nàng cũng không có hoảng loạn. Mặc dù bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nhưng quanh thân nàng vẫn còn lớp bảo vệ của chiếc ấn ban nãy tạo ra nàng liền không lo lắng nguy hiểm gì cả.
Mặc kệ ánh mắt người khác nhìn tới Tiểu Điệp nàng liền cất bước đi về phía trước. Tiểu Điệp nàng vừa đi liền thấy có tiếng nói vang lên :
“Cô nương dừng bước, yêu đan là chúng ta đã thỏa thuận còn mời đưa ra chúng ta đưa lên Hồng Yên Lâu.”
Tiểu Điệp nàng liền dừng lại nhìn tới người vừa nói đáp : “Thỏa thuận là mọi người cùng giết thì mọi người cùng hưởng nhưng yêu thú này là ta giết nên chỉ ta hưởng.”
Tiểu Điệp nàng nói xong liền rời đi mặc kệ những lời nói tiếp theo. Bên ngoài cũng không ít thế lực bị câu nói kia chọc giận. Mặc dù câu nói đó là đúng nhưng mà cảm giác thiên kiêu của thế lực mình bị cướp đoạt cơ duyên trước mặt khiến bọn hắn không thể không tức giận.
“Nàng ta là ai ?”
Đã không ít thế lực bắt đầu điều tra tới Tiểu Điệp thân phận, chỉ cần nàng không có chỗ dựa viên yêu đan kia nàng liền cầm không được.
Tiểu Điệp nàng cũng không biết chỉ một hành động đã chọc giận không ít thế lực nhưng mà nàng biết thì lại thế nào, nàng thèm quan tâm sao nàng làm đúng liền làm thôi.
Tiểu Điệp nàng tiến vào sâu hơn trung tâm cũng là nơi để ra ngoài. Nơi để ra ngoài để trong một ngôi nhà lớn. Giữa ngôi nhà này cũng không có gì ngoài một cánh cổng giống hệt cánh cổng lúc bắt đầu đi vào. Tiểu Điệp nàng cũng không có chần chờ một giây nào liền bước vào cánh cổng này. Đợi đến khi nàng mở mắt ra liền đã thấy mình ra ngoài sân lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.